Ta và trò chơi của thần với yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

194 1312

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

(Đang ra)

Đừng có mơ! Tôi đâu phải quỷ gợi tình!

Nora Kohigashi

Khi phát hiện những quyền năng rực lửa vụt bừng thức tỉnh—hoàn toàn trái ngược với “bộ mặt thiên thần” thường ngày—Liz chỉ biết tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra với mình đây?” Thế rồi cô mới vỡ lẽ một c

35 323

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

303 2845

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

(Đang ra)

Yuri Tama: From Third Wheel to Trifecta

toshizou

Giờ thì Yotsuba chỉ còn một lựa chọn: giữ kín chuyện "hẹn hò hai nơi" đầy tai hại này, và cố hết sức khiến cả hai cô bạn gái của mình được hạnh phúc nhất có thể!

6 24

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

66 495

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

243 1056

Quyển 7 - Chương 34 Ma, quỷ, anh

Ta... vẫn luôn nghĩ như vậy.

Vẫn luôn...

"A, hoàng huynh, ngươi biết lũ nhân loại kia đang làm gì không?"

Trong một chuyến du ngoạn, ta và Fitzine cùng đến khu vực ngoài Thần Đô. Chúng ta leo lên tường vây cao vút, nhìn xuống nơi nhân loại bị “nuôi nhốt”.

"Bởi vì có người có thể vượt khỏi tường vây, cho nên bọn họ đang tiễn biệt người đó đấy."

Fitzine thuở nhỏ nhếch môi khinh thường.

"Bọn họ đến cả sự tồn tại của Thần Tộc còn không rõ, sống như vậy đúng là quá nhẹ nhàng rồi."

Ta lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn. Mấy ngày trước, hắn đã tự tay đánh bại muội muội của mình để trở thành người thừa kế Ma Tộc. Lẽ ra đó là chuyện đáng chúc mừng... nhưng ta lại chẳng thấy vui nổi.

"Hoàng huynh, ngươi đã bao giờ nghĩ tới tương lai của Ma Tộc chưa?"

"A?" Fitzine quay sang, ánh mắt không hiểu. "Ngươi nói gì? Tương lai?"

"...Không, không có gì, thôi bỏ đi."

Ta nhìn xuống đám nhân loại dưới chân. Không một ai ngẩng đầu nhìn lên đây. Bọn họ đã quen sống trong cúi đầu, quen bị nhốt trong tường vây. Cái thế giới bên ngoài kia là gì, ai đang giam giữ họ... họ chưa bao giờ dám nghĩ đến, càng không dám nhìn lên.

Cuộc sống như vậy, đối với họ là yên ổn rồi — không cần mạo hiểm tìm kiếm sự thật.

Ta quay đầu lại nhìn bức tường sau lưng. Tường vây rất cao. Từ nơi này có thể thấy được cả thế giới xa xăm phía bên ngoài.

Nhưng ta chẳng có tâm trí để ngắm nhìn cảnh sắc Ma Tộc. Ta đang trầm tư.

Ma Tộc… chẳng phải cũng đang sống trong tường vây gọi là “Thế Giới” đó sao?

Phải rồi, ta vẫn luôn nghĩ như vậy…

Một tiếng nổ dữ dội vang lên giữa đại sảnh.

Những đợt sóng khí cuồn cuộn lan ra từ nơi va chạm của hai loại Hắc Ma Pháp với lực phá hoại mạnh mẽ nhất.

Tượng đá từ đời trước bị phá hủy hoàn toàn. Ngay cả bức họa Nữ Đế treo cao cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Đây là cuộc giao phong giữa hai thiên tài mạnh nhất của Ma Tộc.

Là một trận chiến... quyết định tương lai Ma Tộc.

"Nhìn xem đi, Fitzine! Ma Tộc đã bị ăn mòn đến mức nào rồi!" — Scott gào lớn. "Đánh nhau đến mức này mà chẳng có một thủ vệ nào đến xem xét! Ai ai cũng mải mê trong lễ hội, hoàng cung không một bóng người — đó chính là tương lai của Ma Tộc!"

Bụi mù chưa tan, Fitzine chớp thời cơ thoát khỏi góc chết, đầu ngón tay hóa đen và sắc nhọn, vạch ra trong không trung những tàn ảnh đen tối.

Scott không né tránh, vung tay đỡ lấy đòn công kích.

“Dùng độc sao? Thật là mới mẻ đấy.”

Đầu ngón tay Fitzine cắm sâu vào cơ thể Scott. Vết thương vừa xuất hiện, đường vân màu đen liền lan dọc theo mạch máu, hướng thẳng về tim và não.

Ma độc!

Nhưng Scott lại mỉm cười, vung tay còn lại chém rời đầu chính mình, rồi quăng nó vào làn khói mù phía sau.

Cơ thể không đầu lập tức bị ma độc ăn mòn, tan thành huyết thủy. Nhưng Fitzine biết — hắn đã thất thủ.

Từ một bên bụi mù vang lên tiếng vỗ tay thong thả.

“Thực sự đặc sắc đấy. Cơ thể như vậy mà vẫn phản công được.” — Scott bước ra, toàn thân không chút tổn hại.

Chết tiệt, đúng là quái vật. Fitzine lặng lẽ nghiến răng.

Cơ thể hắn đã suy yếu do tác dụng phụ của Hắc Khắc. Nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Dù Hắc Khắc là loại ma pháp thời gian mạnh nhất, nhưng hậu quả cũng vô cùng khủng khiếp.

"Tại sao ngươi lại ngăn ta, hoàng huynh?" — Scott không vội ra tay mà chất vấn. "Ngươi và ta đều biết Ma Tộc đã mục ruỗng. Tại sao không thay đổi?"

"Ta đã nói rồi, cách của ngươi chỉ làm Ma Tộc diệt vong nhanh hơn. Ta không thể khoanh tay đứng nhìn."

Fitzine âm thầm trị thương trong lúc nói.

"Ma Tộc cứ thế này sẽ sớm diệt vong!" — Scott ngày càng kích động. "Tất cả đều an phận thủ thường, tin rằng năm Tộc có thể cộng sinh. Nhưng sự thật thì sao? Thần Tộc vĩnh viễn không thể hiểu nhau. Liên minh nực cười này sớm muộn cũng sẽ tan vỡ!"

"Thời Thần Chiến, Ma Tộc là kẻ yếu nhất. Vì sao? Vì không thể đoàn kết. Không có sức mạnh như Long Tộc, không toàn năng như Tinh Linh, không đoàn kết như Thánh Tộc, không có ma pháp quỷ đao như Quỷ Tộc, càng không có sức bộc phát như Thú Nhân..."

"Chúng ta chỉ có ma lực vượt trội và cá nhân mạnh mẽ. Nhưng chiến tranh là chuyện của quân đội! Một người thì làm được gì? Không thể đoàn kết, Ma Tộc sẽ tiếp tục bị chém giết!"

"Giống như Nhân Tộc bị nhốt sau tường vây kia!"

Fitzine chau mày — không vì bị thuyết phục, mà vì Scott nói quá to, làm nhức cả tai hắn.

"Thần Tộc chỉ liên minh khi có chung kẻ địch. Nhưng ai dám chắc kẻ địch ấy sẽ tồn tại mãi? Một khi bọn ma vật biến mất, liên minh cũng sẽ tan rã. Đến lúc đó... không còn Nữ Đế, chúng ta lấy gì chống lại chiến tranh lần nữa?"

"Đây chính là hiện thực của Ma Tộc đấy, Fitzine! Ngươi không thấy sao? Tộc nhân mải mê hưởng lạc, không ai lo nghĩ tương lai. Ngươi cũng thế! Bao đời Ma Chủ cũng thế! Cho nên..."

"Cho nên phải để ngươi ra tay?" Fitzine lạnh lùng ngắt lời. "Thật là nhàm chán, Scott."

Hắn bịt tai lại, chẳng buồn nghe thêm.

"Trước kia là trước kia. Giờ đây, chúng ta có ngũ đại cấm thuật, có Hắc Ma Pháp hoàn thiện. Ngươi nghĩ Ma Tộc dựa vào đâu để khiến các Tộc khác phải dè chừng?"

"Là vì chúng ta cuồng vọng! Vì bản chất chúng ta là như thế!"

"Ngay cả ta gây gổ với con thánh nữ Thánh Tộc kia, nàng cũng không dám làm gì!"

"Ngươi nói Ma Tộc thụt lùi? Cổ hủ? Vậy để ta thay đổi tất cả. Bởi vì..."

"Ta chính là người có thể không chút do dự ra tay với cả muội muội ruột mình — Ma Tộc hoàng tử Fitzine!"

"Ngươi nói đúng, trong mắt ta, Ma Tộc chỉ toàn một lũ phế vật. Kẻ yếu không có tư cách điều khiển cuộc sống người khác, càng không thể can thiệp đại cục. Cho nên ta sẽ trục xuất hết bọn chúng khỏi Thần Đô!"

"Ta không thương hại kẻ yếu, cũng không thông cảm. Đó là bản chất của ta."

"Kẻ yếu chỉ nên trốn trong góc tối, gặm móng tay mà nhìn cường giả thay đổi thế giới. Chõ mũi vào sẽ chỉ rước họa vào thân."

"Ngươi đấy, Scott, ngươi đang kéo kẻ yếu ra khỏi chỗ trú ẩn, đẩy bọn họ vào chiến trường. Ngươi có xứng làm cường giả?"

"Nhưng ta nghe nói ngươi đã ném muội muội mình vào mê cung đầy ma vật mà." — Scott vẫn bình tĩnh.

Hắn biết: kẻ sống sót mới có quyền lên tiếng.

Fitzine thản nhiên cười:"Hừ, cái thứ rác rưởi đó đến cả phế vật cũng không bằng. Ta vũ nhục, hành hạ, vậy mà nàng vẫn không thức tỉnh một chút chí khí nào."

...Dù giờ đây, nàng đã hơi giống một đứa trẻ có thể mong chờ...

"Ta còn nói một câu nữa..." — Fitzine chắp tay trước ngực."Ngươi nói nhiều quá!"

Sóng ma lực bùng lên, cuốn sạch toàn bộ đại sảnh!

Scott thất sắc — là từ lỗ hổng vách tường mà Fitzine đã bắn vào trước đó!?

Chướng nhãn pháp!? Bên trong ma đạn còn có thứ gì khác!?

“Cường giả không chỉ có sức mạnh.” — Fitzine cười lớn.“Còn phải biết dùng đầu, biết tàn nhẫn, hiểu không?”

Không khí căng lên. Ánh sáng và nhiệt độ lan khắp đại sảnh.

Ầm!

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Vách tường sụp đổ, cột nhà nát vụn — Fitzine tự tay cho nổ tan hoàng cung!

Hắn biết một đòn này không giết được Scott, nhưng hắn phải phát ra tín hiệu.

Hắn muốn tất cả Ma Tộc biết — ở đây đang có chuyện xảy ra!

Nếu lần trước chưa đủ lớn… thì lần này, ai còn dám không tới!?

“Ê, dậy đi.”

A… không được rồi… ta chết rồi…

Kilou nằm bất động trong bóng tối, không thể cử động.

“Yên tâm, có ta ở đây, ngươi không chết được.”

Ngươi là ai…? Ta biết ngươi sao?

“Còn hỏi vậy à!? Ngươi còn có lương tâm không?”

Không thể nào… tên đó đã bỏ đi rồi, tiếng này chắc là ta ảo thính thôi.

“Không phải ảo giác, ta ở ngay đây!”

Không không không! Chắc Tử Thần đến đón ta rồi. Nếu mở mắt ra thấy đầu lâu thì sao!?

“Đừng đùa nữa! Mau mở mắt ra!”

Cuộc sống như vậy thôi là đủ rồi mà...

“Ngươi không nghe thấy ta gọi sao!?”

Người kia đột nhiên đá thẳng vào Kilou.

“Ta—!!” — Kilou bật dậy, tay che lấy “yếu hại”.

“Có cần phải như thế không!? Ta chỉ đùa một chút thôi mà!”

“Xong rồi, đời ta tuyệt hậu mất…”

Người kia giữ chặt đầu Kilou, kéo lại gần.

“Đây là Thế Giới Tinh Thần. Cái Ứng nhi ngươi thấy chỉ là ảo tưởng hóa của ý thức. Không phá được.”

“Mà nếu có hỏng thật, ta cũng chữa được cho ngươi.”

“…Tiểu Kile…”

“Galuye…” — cô thì thầm, nhìn thi thể Kilou nằm dưới đất.

“Không sao. Mọi việc là ta làm. Không liên quan đến ngươi.”

“Chỉ cần có ta là đủ rồi.”

Cô chậm rãi bước tới, muốn lấy lại thanh đao sau lưng Kilou — vật vốn không thuộc về hắn.

Nhưng...

“Đông…”

Trong thế giới tinh thần yên tĩnh như chết, âm thanh đó vang lên như sấm.

Galuye giật mình lùi lại. Đó là—

Không… không thể nào…

Thanh đao đó đã chém xuyên não và tim hắn rồi! Hắn không thể nào sống được!

Không thể nào!

Nhưng — âm thanh ấy, càng lúc càng rõ bên tai cô.

Đông. Đông. Đông.

Là tiếng tim đập — từ cơ thể Kilou vừa ngã xuống đất…