Cho dù là người kiên nghị như sắt thép
Trước sự tàn khốc của chiến tranh
Cũng yếu ớt như hài nhi mới chào đời
——————
Thế giới bị hoàn toàn bất động, phảng phất mọi thứ đều bị tước đoạt, tĩnh mịch im lặng.
Toàn bộ Dị Ma Giới đều bị ngưng trệ vào khoảnh khắc này, như ngừng lại ngay lúc đó. Không một ai có thể cảm nhận được dị tượng này, nó cứ như là cái chết không thể trốn tránh, hoặc mặt trời mọc từ phía đông thì chắc chắn sẽ lặn ở phía tây, đây là quy tắc không thể lẩn tránh, tức là 「 Tuyệt đối 」.
Thế nhưng, cũng thường xuyên sẽ có 「 Ngoài ý muốn 」 xảy ra...
“Rắc!”
Ở một góc của Thế giới, trong thời gian hoàn toàn đình trệ, một tiếng động lanh lảnh kỳ lạ lại xuất hiện.
Mái tóc xoăn đỏ nhạt như rượu vang, xõa ra sau lưng như sóng lớn, trên đó dính chút ít giọt nước. Thân thể trắng nõn như ngọc đang được nước suối gột rửa, cảnh tượng uyển chuyển bị ngừng lại vào khoảnh khắc này, đó là Merlin đang cởi áo tắm rửa trong suối núi!
“Rắc!”
Lại là tiếng động kỳ lạ đó...
Khóe mắt Merlin, nơi có vết bớt đỏ di truyền bẩm sinh, lại xuất hiện những vết nứt giống hệt đồ sứ vỡ, đồng thời dần dần lan ra toàn thân. Cuối cùng cô ấy vậy mà lại phá vỡ gông cùm xiềng xích của thời gian ngừng lại!
“Đây là...”
Nàng cảnh giác liếc nhìn bốn phía, sau khi xác nhận không có ai nhìn trộm, nàng liền quay đầu nhìn về một hướng nào đó.
Lập tức nhẹ nhàng liếm láp lấy bờ môi, nụ cười thản nhiên leo lên khóe miệng.
「 Nha, tìm được 」
「 Ma vật cấp cao, cuối cùng cũng để tôi tìm được 」
“Khụ khụ, Khụ khụ khụ!”
Tại một khu vực ở phố hoa thuộc Đông Thành Wo Lợi Bối Khắc, Posarnaga bị ma đạn xuyên qua yếu huyệt gian khổ giãy giụa bò về phía trước, cơ thể dần dần sụp đổ kéo lê trên mặt đất một vệt máu chói mắt. Nhưng dù cho tầm nhìn đã trở nên mơ hồ, nàng lại vẫn rõ ràng biết được mình đang đi về hướng nào.
Trong đầu, không ngừng chiếu lại cảnh tượng vừa rồi...
“Tại sao không lập tức giết thiếp thân? Là muốn giày vò thiếp thân sao?”
“... Cậu còn việc muốn làm à?”
Đưa tay đẩy cửa ra, cố gắng tập trung ánh mắt đang tan rã mới có thể nhìn rõ vật bên trong.
Rõ ràng nỗi đau đã hành hạ mình sống không bằng chết, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt Posarnaga lại hiếm thấy lộ ra vẻ hạnh phúc, nhu hòa như thể một cô bé lần đầu hẹn hò với người mình yêu, lại nhận được món quà ngưỡng mộ trong lòng.
A, cậu nói đúng đó.
Thiếp thân đúng là muốn, đi nói lời tạm biệt đó mà...
Trong căn phòng, một bóng người nào đó đang khoanh chân trên bồ đoàn, cậu ta khoác chiếc áo choàng rộng rãi, biểu cảm bình tĩnh an tường giống như một lão tăng đang ngồi thiền, thế nhưng bên dưới chiếc áo choàng của cậu ta lại là những vết thương kinh khủng dữ tợn, gần như xé rách nửa cơ thể cậu ta, phá hủy phần lớn nội tạng.
Cậu ấy, đã là một người chết.
Nhưng dù là gió nhẹ lướt qua, cũng không cách nào thổi bay sợi tóc của cậu ấy, đừng nói chi là ống tay áo, cả người phảng phất đều bị đứng yên tại một khoảnh khắc.
Posarnaga dốc hết toàn lực mới chen vào lòng cậu ấy, nhẹ nhàng rúc vào người cậu ấy.
“Ha ha, cho dù là có thể thao túng thời gian, cũng có những quá khứ không cách nào thay đổi a...”
Nàng cười nhẹ tự giễu nói.
“Thiếp thân cũng không hối hận a, ai bảo thiếp thân yêu cậu đây. Yêu loại đồ vật này a, thật là một lời nguyền đó, sẽ làm người ta trở nên mù quáng nha, lại nhốt thiếp thân trong thành này mấy trăm năm.”
Nhưng mà, thiếp thân tuyệt không hối hận.
“Khụ khụ! Đáp ứng cậu...”
“Trận chiến nên đánh thiếp thân đã toàn bộ đánh xong, ước định nên thực hiện thiếp thân cũng đã tuân thủ, khi thủ thành thiếp thân cũng phòng thủ đến cuối cùng, còn lại, thì giao cho thời gian đi.”
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, Posarnaga vào khoảnh khắc hấp hối, đã mỉm cười rời đi.
Kèm theo việc dừng thời gian cuối cùng được giải trừ, thời gian trên người người đàn ông lại một lần nữa di chuyển. Bị tập trung vào giây cuối cùng trước cái chết, cậu ấy nhẹ nhàng dựa đầu vào vai Posarnaga, khóe miệng hơi cong lên.
「 Cảm ơn 」
Hai người gặp nhau có lẽ là một sự trùng hợp, tuổi tác khác biệt, hoàn cảnh cũng khác biệt...
Nhưng ở điểm cuối của sinh mệnh, có thể bầu bạn lẫn nhau, cùng nhau chết đi, cũng coi như là đối với cả hai bên mà nói, một kết cục hoàn hảo nhất rồi đi?
Nếu như không có chiến tranh và cái chết tồn tại thì tốt biết bao a.
Ngày đó, toàn bộ thành Wo Lợi Bối Khắc đã tổ chức một tang lễ chưa từng có.
Một vị hộ vệ nào đó của tế điện đã rời đi, mọi người mãi đến cuối cùng cũng không biết được nàng rốt cuộc là ai, chỉ biết là...
Nàng đã bảo vệ chúng ta.
Người bảo vệ ẩn hình, Ma Thần cấp chín kế thừa danh hiệu Solomon.
Và trong đoàn người đông nghịt kéo dài khắp phố, một nữ ma vật phong vận vẫn còn, đang ôm bức họa của một ai đó, căm tức nhìn về phía hoang vu bên ngoài thành.
Lửa giận đốt cháy đôi mắt, như muốn làm bốc hơi nước mắt trong hốc mắt nàng, ngũ quan xinh xắn vặn vẹo lại với nhau, tràn ngập ý căm hận dữ tợn và đáng sợ nhất thế gian, răng nghiến chặt vào nhau phát ra âm thanh gần như sụp đổ, thân thể này đã tràn đầy cừu hận!
“Không cách nào tha thứ...”
“Chẳng lẽ, chúng ta thì nhất định là bên đáng chết sao!?”
Điện hạ...
Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ những Thần Tộc đó, càng sẽ không buông tha bất kỳ một kẻ xâm lược nào!
Cậu cứ yên tâm đi, Wo Lợi Bối Khắc, vẫn như cũ sừng sững không đổ!
Bị nỗi đau hành hạ, nàng tóc tai bù xù trông như điên dại, mà dưới ánh sáng của vầng hắc nhật trên bầu trời...
Cái bóng dưới chân nàng, cũng giống như hồ điệp phá kén.
Mở ra đôi cánh, phô bày ra sự căm hận vô tận!
Đó là một bí mật, ngay cả Vera cũng không thể nhìn trộm mà biết được.
Cũng là vào ngày đó...
Có người, sẽ một lần nữa kế thừa danh hiệu Solomon, kế thừa sức mạnh đại diện cho một trong những pháp tắc tuyệt đối của thế gian...
Trở thành, Ma Thần trụ thứ chín mới.
Giống như chiến tranh, vẫn tiếp tục kéo dài, hơn nữa vĩnh viễn không có ngày tàn, cho đến khi đốt cháy toàn bộ Thế Giới!
Mà cũng tương tự là trong Thế giới hoàn toàn đình trệ thời gian...
Khi Kilou gặp phải tập kích, cùng lúc Saori bị xé thành tám mảnh, một loại 「 Tuyệt đối 」 hơn, càng thêm 「 Tuyệt đối 」 kinh khủng cũng xuất hiện.
Đát!
Đát!
Khoảnh khắc Hương Khả Nhi tách rời Kilou, một người nào đó tựa như quỷ mị xuất hiện bên cạnh nàng.
Chiếc váy liền màu trắng tinh khiết, giống như hoa sen trắng sạch sẽ, thế nhưng đôi mắt đen lại ẩn ẩn lộ ra sự kinh khủng khiến người ta khiếp sợ, giống như một vũng nước đọng không chút gợn sóng, không hề nhìn ra bất kỳ thứ gì có thể gọi là nhân tính tồn tại, hoặc có lẽ là...
Là thần tính đó.
“A ~ A ~”
“Mặc dù biết đây chỉ là kịch bản, nhưng nhìn cậu giết cậu ấy vẫn làm tôi rất không vui a.”
Trên mặt mặc dù mang theo nụ cười mang ý nghĩa không rõ, nhưng ngữ khí lại ẩn ẩn tiết lộ sự tức giận.
“Đây chính là con rối khó kiếm được nhất, chế tác tốt nhất, hoàn mỹ nhất của tôi, chúng ta lâu như vậy, thế mà không có qua sự cho phép của tôi liền tự tiện làm hỏng cậu ấy, cậu...”
「 Thật đúng là muôn lần chết vì tai nạn mà 」
Duỗi ra ngón trỏ mảnh khảnh điểm vào giữa trán Hương Khả Nhi, sát ý ẩn ẩn tỏa ra từ giữa hai hàng lông mày như lưỡi dao thực thể hóa xuyên qua nàng.
Nhưng mà cuối cùng, lý trí vẫn chiếm thế thượng phong.
Nàng có chút chán nản gãi gãi gương mặt, dùng ngón tay vuốt vuốt sợi tóc, quay đầu nhìn về phía Kilou.
“Ai, quả nhiên là chất chứa quá lâu sao?”
“Trái tim đã chết từ lâu, thế mà bắt đầu trở nên xao động, trở nên bất an, chẳng lẽ đây cũng là bởi vì cậu sao?”
Lou...
Nàng nhẹ nhàng nâng đầu Kilou lên, cẩn thận lại dịu dàng ngắm nhìn từng chi tiết nhỏ trên mặt cậu ấy.
Phảng phất muốn vĩnh viễn khắc ghi vào trong trí nhớ của mình...
“Tôi giống như dần dần, đang từ thần chuyển biến thành người vậy.”
“Cái này đều là lỗi của cậu a, Kilou đồng học.”
“Khiến tôi yêu, đau khổ đến vậy, điên cuồng đến vậy...”
Cuối cùng, nàng nhẹ nhàng hôn lên trán cậu ấy một chút, thì thầm chậm rãi bên tai.
“Xin hãy tiếp tục cố gắng nha.”
“Vì tôi, và cũng vì chính cậu, xin cậu nhất định phải...”
「 Biến thành Lou của tôi nha 」
Ha ha...
Tôi sẽ luôn, ở bên cạnh cậu nhìn cậu.