"A a? Ra là thế đâu~"
Vera hai tay khoa tay múa chân tạo hình máy chụp ảnh, không ngừng đánh giá Ma Thần loạn ở đằng xa. Việc cô làm ra động tác hài hước như vậy trên một chiến trường nghiêm túc khiến Loạn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô nhìn cái gì chứ?
Không khí khẩn trương trong nháy mắt dâng lên, báo hiệu hai bên sắp có một trận đại chiến, nhưng mà...
Merlin, vừa mới từ trong tự bạo chậm rãi ngưng tụ lại thân thể mới, đột nhiên sững sờ, ngay cả lời niệm Hắc Kiếm Thực Hủ chuẩn bị sau đó cũng ngừng lại một lát.
...Cảm giác quen thuộc?
Mình dường như đã trải qua một lần tình cảnh giống hệt như thế này?
Thời gian bị động tay động chân!?
Nếu như nói trên thế gian này ai còn có thể phát giác được loại biến cố thời gian này, ngoại trừ Merlin đã thích ứng, đồng thời có thể tự do hành động trong Hắc Khắc, thì chỉ còn Saori. Cùng lúc đó, Saori cũng phát giác được điều khác thường, chỉ có điều...
Cô bé đồng thời cũng đột nhiên phát giác, mình, đã không còn ở cạnh Kilou nữa rồi!!?
Đây là...
「Hủ Phôi」
Ở mảnh đất xa lạ này, một bàn tay khô gầy đột nhiên từ trong đất dưới chân Saori thò ra. Mặc dù Saori đã hoàn toàn phản ứng kịp, nhưng đế giày vẫn bị chạm vào một chút, chỉ trong chốc lát, đôi giày da lập tức trở nên rách nát không chịu nổi, hơn nữa hiện tượng "hư" cũng tiếp tục dọc theo bắp chân cô bé nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân!
Phốc thử!
Saori quyết định nhanh chóng dùng hắc trảo ở tay phải cắt đứt toàn bộ đùi, lúc này mới tránh khỏi việc mình hóa thành thây khô, còn cái chân gãy đó cũng lập tức từ xương khô trắng hếu mục rữa thành bột mịn vừa chạm vào là vỡ.
"Quả nhiên, chỉ cần các ngươi tách ra, ngươi liền không có cái 'Bất Tử' khó dây dưa đó..."
Một người đàn ông khô gầy phá đất mà lên, phủi bụi bặm trên vai và quần áo, quét mắt nhìn cái chân gãy hóa thành bột mịn, rồi nhìn chằm chằm Saori.
Quả nhiên, chủ nhân của năng lực kia, thực ra là...
"...Goetia."
Sắc mặt Saori ngưng trọng nhìn về phía đối phương, người đàn ông gầy yếu đến mức dường như bị gió thổi là tan ra từng mảnh này, chính là bản thể của Đệ Ngũ Ma Thần!
Goetia · Solomon!
"Đừng oán trách chúng tôi hèn hạ, Chaos. Sự tồn tại của cậu sẽ triệt để phá vỡ toàn bộ cân bằng của thế giới, chúng tôi chỉ có thể dùng hạ sách này."
Phanh!
Một viên đạn đen như mực sượt qua mặt Goetia một cách hiểm hóc, máu tím chảy ra từ vết thương.
"..."
Goetia nhìn về phía vũ khí quỷ dị mà Saori đang cầm trong tay, tục truyền nó được gọi là súng ống, là một trong những thủ đoạn mà Chaos dựa vào nhất, không ngờ lại trực tiếp dùng lên người mình. Lập tức hắn tự tay vuốt ve khuôn mặt bị thương, vết thương rất nhanh đã lành lại, còn chân gãy của Saori thì đã lâu mới lành.
"Chaos, cậu tuyệt đối không cách nào rời đi."
Cậu và ta có tương tính kém nhất, có lẽ ta không giết được cậu, nhưng tuyệt đối có thể ngăn chặn cậu.
Khanh khách!
Saori đã đoán được mục đích của các Ma Thần, cô bé cắn chặt răng hàm, trong đồng tử đen như mực ở hình thái con người, sát ý hiện lên, thậm chí ngưng kết thành màu đỏ ửng.
"A, ha ha..."
Saori ném khẩu súng lục trong tay, lấy tay che mặt, trong miệng phát ra tiếng cười đứt quãng.
"Tuyệt đối? Không cách nào rời đi?"
Ngăn tôi lại?
Chỉ bằng cậu!?
"Cậu có phần... cũng quá để ý đến khẩu vị của mình rồi!!!!!!"
Tiếng gầm thét khàn cả giọng kèm theo sát ý ngập trời, giống như sóng lớn có thể đập nát người lao về phía Goetia, ép người ta không thở nổi.
Chất lỏng màu đen theo sợi tóc Saori bắt đầu đổ xuống, ngũ quan, cánh tay, khắp nơi trên toàn thân cô bé đều tuôn ra vô tận chất lỏng màu đen, chỉ trong khoảnh khắc liền tạo thành một vũng "hồ nước" màu đen, còn "hình thể con người" của Saori cũng triệt để tan vào trong hồ đó.
Bành!
Xúc tu to lớn đâm thủng mặt hồ, cái xúc tu cao chừng hai mươi mấy mét, không ngừng ngọ nguậy từ trên cao nhìn xuống Goetia, giống như đang nhìn một con côn trùng bò trên mặt đất vậy, mà trong hồ nước màu đen còn có vô số xúc tu nhỏ bé lan tràn ra ngoài, cảm giác quỷ dị hoang đường tràn ngập khắp không gian!
Bá!
Ở trung tâm của xúc tu cực lớn đó, lập tức mở ra một con mắt màu vàng cổ điển to lớn.
Giống như dã thú Hồng Hoang trong giấc ngủ say đột nhiên tỉnh lại, phàm là người bị con mắt đó nhìn chằm chằm đều chỉ có thể toàn thân lông tóc dựng đứng, giống như linh hồn cũng bị hút vào trong đó, nỗi sợ hãi vô tận tự nhiên sinh ra, thậm chí không khỏi bắt đầu hoài nghi... liệu đó có phải thật sự là vật tồn tại trên thế gian này không.
Cùng lúc đó, vô số con mắt màu vàng cổ điển dày đặc trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ "hồ nước"!
Tất cả bọn chúng đều đang nhìn chằm chằm Goetia.
"Các ngươi, đã xúc phạm đến giới hạn của ta!"
"Trong hư vô vô tận và sự giày vò, hãy sám hối cho hành động của mình đi!!!"
Ma Thần!
Goetia xấu hổ mà cười khổ nói.
"Không có ai nói với tôi, nó đã tiến hóa đến trình độ này a..."
"Phốc a!"
Cùng Hilde các cô bé cách nhau hơn mười dặm trong căn cứ bí mật, Kilou với cái đầu bị bóp nát lần nữa phục sinh, thở hổn hển hít lấy không khí trong lành.
Cái đồ chơi này nhiệt tình thật sự lớn quá đi...
Nhìn Goetia yếu ớt trước mặt, Kilou cũng không nhịn được cảm khái sự tàn khốc của cuộc chiến tranh này.
"Saori?"
Dùng đại thương chuyển thuật để thay đổi vị trí, Saori hẳn phải đang ở cạnh mình mới đúng chứ, sao cô ấy đột nhiên biến mất? Lại lén lút chạy đi đâu rồi? Goetia này còn phải dựa vào cậu để trị liệu mà!
"...Coi chừng!"
Cùng với Goetia bị dời trở lại, Nyny đột nhiên thần sắc biến đổi, lập tức một tay giữ chặt Kilou, một tay nâng Goetia liền lùi về phía sau.
Có thể đã muộn rồi...
Phốc!
Lưỡi đao bắn ra từ trong hư không dường như đã dự đoán được hành động của bọn họ, tinh chuẩn trúng đích nhóm Nyny đang rút lui.
Xuyên thẳng qua bụng của cả ba người!
"Phốc!"
Kilou với thể trạng yếu nhất lập tức phun máu tươi ra từ miệng vì nội tạng bị tổn thương, Goetia cũng vì một đòn này mà hoàn toàn hôn mê, chỉ có Nyny cố nén đau đớn kịch liệt, lập tức điều chỉnh góc độ phá cửa sổ mà ra, đi tới ngoài trời tầm nhìn bao la hơn.
"Xảy ra chuyện gì!?"
Mấy vị cường giả Thần Tộc cũng bị thay đổi vị trí tương tự, phát giác điều khác thường, còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, liền bị công kích từ góc chết thị giác chém đứt đầu, toàn quân bị diệt!
"Khụ khụ, đây là..."
Kilou lau đi máu tươi trên khóe miệng, nhìn lưỡi kiếm có tạo hình quỷ dị trong bụng.
Là cô ta!
"Ai, nếu như cậu có thể chết ngay lập tức, chúng ta sẽ bớt được rất nhiều phiền phức."
Mấy bóng người trong nháy mắt xuất hiện bao vây Kilou và hai người kia.
"Khụ khụ! Sao lại thế, nơi này không thể nào bị bại lộ được..."
Nyny cũng dựa vào thể chất cường tráng cưỡng chế xuất huyết bên trong, nhưng nếu không nhanh chóng xử lý vết thương, Kilou có thể sẽ...
Cô không thể tin được, nơi căn cứ này lại bị bại lộ.
"Nói bao nhiêu lần rồi, không cần như đứa trẻ hỏi khắp nơi, cậu nghĩ tôi sẽ trả lời cậu sao?"
Ma Thần thứ nhất điều khiển con rối của mình mở miệng nói.
Đơn giản là hỏng bét hết rồi...
Trừ hắn ra, còn có mấy Ma Thần khác cũng ở đó, Kalashok cũng ở đó, vừa rồi lưỡi kiếm chính là do cô ta giở trò quỷ.
Vậy thì, Saori biến mất cũng là do bọn hắn làm ư? Vì sao lại tìm tới nơi này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Kilou lén lút đưa tay vươn về phía má trái của mình, nhưng hành động đó làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của Kalashok chứ, cô ta từ trước đã nhìn kỹ Kilou rồi.
「Lưỡi kiếm」
Bá!
Lại một lưỡi kiếm từ trong hư không tạo ra, trong nháy mắt đâm xuyên qua cánh tay Kilou.
"Rồi a!"
"Kilou!"
Nyny thần sắc hoảng hốt kêu lên, nhưng cô chưa kịp hành động, liền bị một Ma Thần trông như đứa trẻ đánh cho bất tỉnh, cô thậm chí căn bản không hề chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Nhìn Kilou hoàn toàn hết cách, Ma Thần thứ nhất lúc này mới chậm rãi nói.
"Con người, cậu thật sự quá nguy hiểm."
"Chaos đi cùng với cậu, rất có thể sẽ triệt để phá hủy đại nghiệp của chúng tôi, cho nên... xin cậu hãy chết ở đây đi."
Ngữ khí bình thản tuyên án cái chết của ai đó.
Không chút áy náy, cũng không bi thương...
Đơn giản giống như một vị Thần Minh nào đó.
Kilou ghì chặt cánh tay phải bị thương, năm ngón tay sâu vào trong thịt cánh tay, trừng ánh mắt hận thù nhìn hắn.
Nhưng lập tức, cậu lại thoải mái bật cười.
"A, ha ha, cái gì chứ, hóa ra ngươi cũng biết sợ à, Ma Thần, ngươi... đang sợ ta thân là con người sao?"
"...Không cần khoe khoang miệng lưỡi nhanh, con người, cậu nên đi chết."
Yếu ớt như cậu...
Thực ra đã sớm đáng chết trong Dị Ma Giới này rồi.
Có thể đối mặt cái chết sắp đến, Kilou lại đột nhiên nhếch miệng cười.
"Ngươi rất quan tâm sao? Sau khi tôi đồng hóa với Saori, sức mạnh của hai chúng tôi, mạnh đến mức ngay cả quyền năng của ngươi cũng có thể chạm tới phải không?"
Hừ...
Kalashok nhìn Kilou sắp chết, ngón tay nhanh chóng viết "sự thật" vào trong sổ, vô số đao kiếm thế tất sẽ lột hết huyết nhục toàn thân Kilou, cho cậu cái chết tàn nhẫn nhất.
Solomon ngữ khí bình thản nói, mắt lạnh nhìn Kilou bị đao kiếm chìm ngập.
"...Sai, con người, 'bây giờ' cậu không còn gì nữa, cậu cô độc một mình."
"Sai..."
Nhưng trong "rừng đao kiếm", trong cái lò sát sinh vốn nên bị băm thành thịt nát đó, lại truyền đến tiếng phủ định của Kilou!
Solomon nghe vậy, lập tức nổi lòng tôn kính.
"Tôi nói, chính là 'giờ phút này' a."
Kilou xé rách cổ áo của mình, ở trên cổ đó, bỗng nhiên là một con mắt màu vàng cổ điển.
Mà từ lòng bàn tay trái của cậu, một cái miệng đột nhiên toác ra, đồng thời phun ra một cái lưỡi béo mập.
"Hi Hi! Ha ha!"
Tiếng cười liều lĩnh.
Đó là... tiếng của Saori!