Sáng sớm, Vera đầy hăng hái, xách theo mấy túi lớn lao vào phòng học Vương Lập, suýt nữa thì che khuất cả người.
Trước đây Ahifa từng nói, để các người thừa kế Thần Tộc như Hilde tạm thời rời khỏi phòng học Vương Lập nửa năm, hòa nhập với học sinh ở các cấp dưới để xây dựng quan hệ cơ sở. Nhưng vì sự kiện Chaos bùng phát, nửa năm đã nhanh chóng trôi qua.
Giờ đây, Lục Đại Thần Tộc người thừa kế lại lần nữa tụ họp tại Vương Lập phòng học.
“Sáng sớm đã ồn ào vậy rồi sao?” Fitzine, người đến lớp từ sớm, bất đắc dĩ nhìn về phía Vera. Merlin ngồi cạnh hắn, tò mò hỏi: “Cho ta à...?”
Đây là gì vậy? Nhìn qua thật kỳ lạ.
“Cá tuyết hộp hiệu Ngân Nguyệt, tặng ngươi đấy.” Vera thậm chí còn mạnh tay vỗ vai Fitzine. Nếu là trước kia, chắc chắn Fitzine đã cau có đánh bay tay nàng, vậy mà hôm nay lại im lặng, còn lặng lẽ... giấu luôn hộp cá!?
“Sừng voi băng – vật liệu tốt nhất để làm vỏ đao.” Đây là quà dành cho Tsugaki.
Vera móc lần lượt các món đặc sản trong mấy chiếc túi lớn ra, điều kỳ lạ là... chẳng ai từ chối cả.
Bởi vì, đó đều là những món quà đúng sở thích của từng người.
Kilou không khỏi thầm khâm phục khả năng giao tiếp của Vera — nếu ở Trái Đất, chắc chắn nàng sẽ là giám đốc nhân sự cấp cao.
Rất nhanh, chỉ còn lại Hilde là chưa nhận được quà.
Dù sao thì giữa Tộc Thú Nhân và Tinh Linh Tộc vốn là kẻ thù truyền kiếp, Vera cũng không đến mức ngay trước mặt mọi người tặng quà cho Hilde, đúng chứ?
Quả nhiên...
“Tinh linh công chúa chắc cũng không muốn nhận quà của ta đâu ha?” Vera thoải mái ngồi xuống cạnh Kilou, cứ như đã thân quen từ lâu, thậm chí còn bỏ qua cả cách xưng hô thông thường.
Hilde không trả lời. Không rõ vì sao, nhưng cảm giác chán ghét của nàng đối với Vera dường như càng lúc càng lớn dần theo thời gian.
“Vậy nên... ta tặng quà này cho Kilou vậy.” Vera lấy ra túi quà cuối cùng. “Tinh linh công chúa, chắc cũng sẽ vui thay cho cậu ấy chứ?”
Hilde vẫn không đáp. Nhưng đúng là, nếu Kilou nhận được món quà khiến cậu vui vẻ thì mình cũng cảm thấy vui. Chỉ tiếc rằng, người tặng lại không phải mình, nên trong lòng vẫn thấy có chút khó chịu.
“Nè, tặng ngươi.” Vera đưa túi quà cho Kilou.
Nhận được sự đồng ý ngầm từ cậu, Kilou mới mở chiếc túi bí ẩn đó ra.
Một cái... khăn trùm đầu!?
“Cái gì đây...?” Kilou không khỏi sa sầm nét mặt. Món này... xấu quá!
Một chiếc khăn trùm đầu hình dáng như... đầu lợn rừng?
“Không phải, ý ta là...” Cậu còn đang định nói gì đó thì Vera đã cười rạng rỡ:
“Khăn trùm đầu kiêm mặt nạ này tốt lắm đấy! Vừa có thể che giấu khuôn mặt, vừa tiện cho những hành động bí mật. Rất hợp để giấu... những bí mật~”
Kilou lặng lẽ nhìn về phía thiếu nữ tóc đen kia.
Nhưng kỳ lạ thay, Quỷ Tộc vẫn chưa có động tĩnh gì. Kilou an tâm cùng Hilde và Merlin trải qua kỳ nghỉ học viện.
Tại sao vậy?
Tại sao... ngươi không tố giác ta?
Kilou biết rất có thể đối phương nắm giữ tung tích của Vạn Linh Dược. Vì vậy, dù hy vọng mong manh, cậu vẫn muốn thử.
Việc duy nhất cậu có thể làm lúc này là... chờ tiếng chuông tiết học vang lên, và... đón nhận vận mệnh của chính mình.
Kilou cùng Hilde rời khỏi lớp, tìm đến người thừa kế Long Tộc để nói chuyện riêng.
Hành động này rất bất thường. Thú Nhân và Long Tộc vốn chẳng liên quan gì, Hilde sao lại đơn độc tìm Long Tộc người thừa kế?
“Cái tên này... định làm gì?” Fitzine, ngồi trong lớp, nhíu mày nhìn theo bóng dáng họ rời đi. Hắn biết rõ, những hành động của “quái vật” Hilde đa phần đều vì Kilou. Theo lý thì lần này chính là Kilou muốn tìm người thừa kế Long Tộc.
Nhưng... tại sao?
“Ngươi ~ muốn ~ biết ~ à~?” Vera lên tiếng, nở nụ cười bí ẩn.
“Ngươi biết gì sao?”
“Ta không biết, nên mới đề nghị đó~” Vera nở nụ cười tinh quái. “Hay là chúng ta đi... nghe lén thử nha?”
“... Ai cần ngươi lo chứ. Muốn đi thì tự đi, đừng làm phiền ta.” Fitzine lạnh lùng đáp.
Toàn bộ cuộc nói chuyện, Merlin đều nghe thấy rõ ràng.
Nghĩ đến cảnh Kilou bị tuyệt vọng nuốt chửng, lại nhớ đến vẻ mặt kỳ quái của cậu trong hoàng cung, lòng nàng đầy bất an.
“Ta đi nhà vệ sinh.” Merlin đứng dậy rời đi.
Haiz... Mình đã nói rồi mà.
Cái tên này, đúng là não yêu đương. Sao Ma Tộc có thể yên tâm giao tương lai vào tay nàng chứ?
Fitzine thầm nghĩ.
“Tất cả tại ngươi, lại nói bậy...” Hắn quay sang trách Vera.
Nhưng rồi...
Nụ cười kia — như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, như thể tất cả đều đã được sắp đặt. Một nụ cười mỉa mai với sự giãy dụa vô vọng, hoặc cũng có thể là sự tự tin tuyệt đối vì nắm giữ vận mệnh người khác.
“Đừng nói vậy mà, ta chỉ đưa ra một... gợi ý thôi mà~” Vera lại quay về dáng vẻ ngốc nghếch, tinh quái thường ngày.
Cái tên này...
Góc hành lang ngoài phòng học.
“Xin lỗi, ta không biết gì về Vạn Linh Dược cả.”“Làm phiền rồi, hỏi ngươi kiểu đó thật đường đột.” Kilou đáp.
Người thừa kế Long Tộc, giấu dưới lớp giáp nặng, đôi mắt vàng kim đang quan sát Kilou.
“Thân thể của ngươi... bắt đầu gặp vấn đề rồi?”
“... Ừm.” Kilou gật đầu, không giấu diếm. “Không ngờ thứ đầu tiên bị ảnh hưởng lại là vị giác.”
“... Xin lỗi, Kilou. Ngươi có thể đi trước được không?”
Lúc này, Hilde — từ nãy đến giờ vẫn yên lặng đứng bên — bất ngờ lên tiếng.
“Cuộc trò chuyện tiếp theo... ngươi không nên ở lại. Đây là giao dịch giữa các Thần Tộc.”
Kilou nhìn ánh mắt kiên định của Hilde. Nàng vẫn tin Vạn Linh Dược tồn tại sao? Vẫn không từ bỏ hy vọng cứu mình sao?
“Lượng sức mà đi, đừng gượng ép chính mình.” Kilou quay về lớp. “...Cảm ơn.”
“Ta muốn cứu người.” Hilde lạnh lùng nói.
“Một nhân loại yếu ớt?”
“Các ngươi luôn nói thế. Ta cũng chẳng muốn giải thích nữa. Hãy cho ta Vạn Linh Dược, điều kiện gì, dù là Đại Giới, ta cũng không màng.”
“Đã như vậy, hắn số mệnh là chết, tại sao không để hắn kết thúc sớm sinh mệnh?”
“Bởi vì hắn không muốn thế. Ta cũng vậy.”
“Ta không hiểu. Sự tàn khốc và ngắn ngủi mới là điều khiến sinh mệnh trở nên mỹ lệ. Dù có Vạn Linh Dược, một kẻ yếu như hắn dù có ngươi bảo vệ cũng khó thoát chết. Ngươi rõ điều đó mà.”
“Ta không đến đây để tranh luận với ngươi. Ta chỉ cần Vạn Linh Dược.”
Ánh mắt Hilde đầy kiên nghị. Dù đối diện với đôi đồng tử hoàng kim, nàng cũng không chút e sợ — bởi nàng còn việc quan trọng hơn cần làm.
“... Vậy sao?”
Người thừa kế Long Tộc dường như đã từ bỏ tranh luận. Hắn đột ngột vươn tay, bắt lấy cổ tay Hilde.
Dù đã cách lớp giáp, Hilde vẫn cảm thấy phản ứng sinh lý khó chịu. Nàng vốn cực kỳ ghét người khác đụng vào mình.
Chẳng lẽ, “Đại Giới” mà Long Tộc nói đến... chính là bản thân nàng sao?
Nhưng không — người thừa kế Long Tộc đưa tay Hilde đặt lên ngực mình. Dù cách lớp giáp, nàng vẫn cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim nóng bỏng kia.
“Kilou không phải muốn Vạn Linh Dược sao?”
Vạn Linh Dược...
Một người nhận được sự sống mới —Một người... sẽ phải chết.
Đây chính là, mỹ lệ sinh mệnh, ngắn ngủi mà tàn khốc, không lưu dư lực.