“A, đây là…chẳng lẽ do ngài viết?”
Ánh mắt Wilde biến đổi, động tác cầm sách lập tức thay đổi.
Từ sự thận trọng ban đầu, đã biến thành vô cùng nhu hòa.
Phía trên rõ ràng có tên của Lâm Giới, và nhìn lại những lời Lâm Giới nói vừa rồi, rõ ràng là đang tự đề cử tác phẩm của chính mình.
Hắn thấy trên đó viết năm chữ《 Thi Thực Giáo Điển Nghi 》 , ngẩng đầu, thận trọng nói: “Đây chính là lĩnh vực nghiên cứu của ngài sao? Là liên quan tới nghi thức?”
Hai chữ ‘Điển nghi’, rất dễ lý giải, chính là ‘điển lễ’ và ‘nghi thức’.
Thi Thực Giáo…hẳn là tông giáo nào đó, nhưng ở Azir, cho tới giờ vẫn chưa bao giờ nghe qua dạng giáo hội này.
Có ba giáo đoàn tín ngưỡng chính thống và tương đối lớn.
Hội Chân Lý thờ phụng Tri thức.
Khung Đỉnh Giáo hội thờ phụng Mặt Trăng.
Ôn dịch Giáo hội thờ phụng Thượng Tường Chi Vụ.
Những tiểu giáo phái rời rạc khác không quá nhiều người biết, nhưng hắn xem như thường xuyên hành tẩu đủ thể loại thế lực làm côn đồ trong giới Vu sư, đối với mặt này cũng coi như là thân quen.
Nhưng cái danh xưng Thi Thực đối với Wilde mười phần lạ lẫm.
Nghe có vẻ như là tông giáo của ma tộc ăn thịt người, mà nếu không phải, có nghĩa là…
Trong lòng Hắc Vu Sư xuất hiện một tia dao động.
Các học giả thường thường là người có trật tự và thiện lương, trước kia hắn đã cho rằng Lâm Giới ít nhất cũng là kẻ trung lập.
Nên một mực không quá dám để lộ quá nhiều về bản thân, tránh nói về quá khứ của mình.
Lòng nhân từ của những kẻ đứng trên cao thường rất ngắn ngủi, và cũng không ai biết liệu chủ tiệm sách này có đang làm một cái thí nghiệm nhàm chán như: ‘Liệu một Hắc Vu Sư có thể dựa vào ngôn ngữ để mà cảm hóa hướng thiện hay không.’
Lỡ hắn làm trái ý nguyện của những thượng nhân này, hậu quả khó mà lường được.
Nhưng mà, cuốn sách được chủ tiệm viết này, vậy mà khí chất lộ ra vẻ gian ác sâu đậm, người viết ra nó có vẻ không thể nào không thuộc phe Tà Ác.
Một học giả nghiên cứu chủ đề cấm kỵ nhưng lại sở hữu sức mạnh cường đại sẽ bị chủ lưu loại trừ.
Chẳng lẽ đây chính là nguyên do Lâm Giới ẩn thế?!
Trong lòng hắn nhảy một cái, nhìn về phía Lâm Giới.
Chủ tiệm sách dường như không bận tâm đến ánh nhìn tò mò của khách dành cho mình, anh mỉm cười gật đầu, mang theo một chút hoài niệm, nói: “Đúng vậy, đây là một phần trong đề tài tôi nghiên cứu, và là thứ đã thay đổi số phận của tôi…”
Lâm Giới thở dài một hơi: “Quên đi, chuyện này đã qua lâu rồi, không cần nhắc lại nữa.”
Từ trước đây rất lâu? Thay đổi số phận?
Bỗng nhiên trong lòng Wilde có một cái suy đoán to gan.
Nhưng hắn cẩn thận quan sát thần sắc của Lâm Giới, cuối cùng chỉ cẩn thần vuốt ve trang sách, chú ý thấy bìa sách có chút hơi thô, châm chước nói: “Cuốn sách này hình như là được đóng bằng tay?”
Lâm Giới gật đầu: “Lúc đầu có một chút ngoài ý muốn, tôi không có thời gian để xuất bản nó, cho nên chỉ lưu lại một bản do chính tay mình in ấn như vậy, nhưng thấy lão Vương hợp ý như vậy, cuốn sách này liền cho lão mượn, đương nhiên, nếu lão không tin được tôi, tôi cũng có thể đề cử cuốn khác cho lão.”
Trước khi xuyên không, Lâm Giới từng là nghiên cứu sinh tiến sĩ kiêm giảng sư dân tục học.
——Xưng hô Lâm lão sư thế này là có lịch sử ngọn nguồn, nhân sinh đạo sư canh gà cũng không phải là một ngày luyện thành.
Giả sử anh trước kia không chọn xuyên không, bây giờ cũng đã xuất bản cuốn sách thứ sáu liên quan tới văn hóa dân gian này, hơn nữa khả năng cao là được bình lên làm phó giáo sư.
Mặc dù có chút tầng tầng lớp lớp ‘Phó giáo sư trẻ tuổi nhất’, ‘Học giả thiên tài’ các loại.
Bây giờ đã 24 tuổi, anh thực sự không được tính là ưu tú nữa, mà chuyên nghiệp khoa xã hội khiến người khác cảm thấy trình độ cực lớn, nói ra đoán chừng còn muốn bị phê phán một phen.
Nhưng ở phương diện nghiên cứu này, Lâm Giới chính xác làm được thuật nghiệp hữu chuyên công.
“Cảm ơn ngài đã khẳng khái, có thể xem sách ngài sáng tác là vinh hạnh của ta.”
Wilde hơi cúi đầu, nhìn về phía Lâm Giới, nói: “Nhưng đem bản độc nhất trọng yếu như vậy giao cho một lão già họm hẹm như ta, thật là có chút thấp thỏm lo âu.”
Hắn dĩ nhiên không lo lắng chuyện đem sách ném đi.
Là một Vu sư già đời, thứ tương đối sầu lo trong lòng hắn chính là, đây là tác phẩm không được xuất bản, vậy nên những gì được ghi lại trong này, có lẽ mang tính chất thử nghiệm.
Nếu hắn tự tiện nghiên cứu, nói không chừng sẽ phát sinh một chút hậu quả không lường trước được.
Nhìn qua, đối phương có vẻ thật sự coi hắn trở thành một loại vật phẩm thí nghiệm nào đó…
“Cuốn này có gì cũng không sao, lão Vương, tôi tin tưởng, lão có thể vì quyển sách này mà tăng thêm càng nhiều giá trị, chỉ khi có người đọc được, nghiên cứu của ta mới là có giá trị.”
“Đến nỗi lấy bản độc nhất ư? Đối với tôi không còn quan trọng nữa.” Lâm Giới mỉm cười, liếc nhìn giá sách sau lưng: “Giờ đây ta đã có nguyên một cánh rừng rồi.”
“Tôi luôn có thể tái tạo được bản sao từ nó, tri thức trong đầu tôi không thể bị đánh cắp, thứ duy nhất bị cướp mất chỉ có danh lợi, mà cái này đối với tôi, lại là vô dụng nhất.”
Lâm Giới một mắt nhìn Wilde sâu sắc.
Lão Vương a Lão Vương, cầm lấy đi, đây là bát canh gà cuối cùng của ta!
Anh có thể cảm nhận được rất nhiều trong cuộc nói chuyện, lão Vương quan tâm rất nhiều tới nghiên cứu của anh, nhưng sự quan tâm đó không phải vì bản thân chủ đề, mà là ước mơ thành quả sẽ mang lại.
Là một không sào lão nhân, lão Vương nhìn có vẻ hòa ái, nhưng kì thực tính cách cao ngạo quái gở, bị thân nhân bằng hữu xa cách, khiến hắn toàn tâm để ý tới phương diện học thuật.
Lão cần những thành tựu trong lĩnh vực này, danh vọng, tiền tài, để bù đắp cho nội tâm trống rỗng!
Nhưng mà lối suy nghĩ này là bệnh hoạn, cố chấp, đồng thời có thể làm trầm trọng thêm khoảng cách của lão đối với mọi người, vậy nên Lâm Giới quyết định khuyên bảo lão, để cho lão một lần nữa cảm nhận được người khác quan tâm!
Wilde đối mặt với ánh mắt ý vị thâm trường của chủ tiệm sách, khẽ giật mình, tháo mũ xuống: “Thụ giáo.”
Ngón tay cầm mũ của hắn run lên nhè nhẹ.
Không cần danh lợi…Câu nói này là đang cảnh báo hắn không được để lộ bất kỳ tin tức gì cho người khác sao?
Đây là phát giác được hắn đã đoán ra một chút đầu mối.
Trong lòng Hắc Vu Sư ngày càng thận trọng.
Lâm Giới lại nói: “Bất quá nói đi cũng phải nói lại, lão đã có thể lý giải, khục, Ác Ma ngữ điệu, nên lão cũng có thể đọc cuốn sách này, và nếu lão cảm thấy nó hay, ta cũng rất tình nguyện lão đề cử nó cho người khác.”
Anh lộ nụ cười lễ phép kín đáo.
Wilde nhìn sách trong tay, gật đầu, nói: “Rõ, ta nhất định tận lực.”
Có vẻ chủ tiệm sách hy vọng hắn hỗ trợ truyền bá tác phẩm của mình.
Đây chính là cái giá mà hắn phải trả.
Wilde trong lòng buông lỏng.
Có giá thì tốt.
Trên thế giới tuyệt không có bữa ăn nào miễn phí.
Nếu chủ tiệm sách đã một mực khẳng khái, hắn ngược lại còn càng cảm thấy sợ hãi, bởi vì như vậy mà nói, cái giá cuối cùng phải trả, có thể chính là hắn.
Điều quan trọng là không thể tiết lộ danh tính của chủ nhân cuốn sách, mà còn lan truyền nội dung trong nó.
Xem ra, hắn chỉ có thể nghiên cứu triệt để cuốn sách trước, rồi mới tiến hành truyền miệng cho người khác, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, thật cẩn thận.
“Thế thì, ta cũng nên cáo từ rồi.”
Wilde đeo mũ lại lên đầu, sau đó do dự một chút, móc ra từ trong ngực một pho tượng bằng đá đen như mực, đặt lên trên quầy.
“Cảm tạ những chỉ dẫn của ngài cho tới nay, đây là chút tâm ý nhỏ của ta, hy vọng ngài không nên cự tuyệt.”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage