Chàng trai C3 kia đứng ngay cạnh tên đầu trọc, giọng rất nhỏ.
Nếu cấp A8 của tên đầu trọc là cao nhất ở đây, thì C3 của chàng trai kia chính là thấp nhất.
Đôi mắt sáng màu của Bạch Trà lướt qua từng người có mặt ở đây.
Sao có thể như vậy được?
Trừ khi cô không phải là người mới. Ví dụ như Vu Trinh Trinh đã chơi qua trò chơi trước đây, và giờ cô bị kéo vào làm người thay thế, có thể đã nhận cấp bậc của Vu Trinh Trinh.
Hoặc là trò chơi không tính cô vào, những người khác ở đây cân bằng lẫn nhau.
“Còn những người khác? Cấp của mày là bao nhiêu?” Tên đầu trọc lại quét ánh mắt về phía Bạch Trà.
Bạch Trà vừa mở giao diện, chưa kịp đóng đã thấy số bình luận bay qua tăng vọt.
【Hahaha, xem ra người mới này đã bị anh Thái nhắm trúng rồi.】
【Khôn vặt cũng chẳng giúp được gì đâu, dù vừa nãy may mắn thoát được, nhưng giờ chắc cô ấy còn chẳng biết cấp của mình là gì.】
【Tôi cá là cô ấy sẽ chết trong vòng nửa tiếng nữa.】
Bạch Trà không biểu lộ cảm xúc, cắn môi nói: “Tôi cũng là C3.”
Nói xong, cô liếc nhìn chàng trai C3 kia.
Đối phương rõ ràng đang rất ngạc nhiên.
“Sao có thể, phải là tôi mới đúng! Chẳng lẽ ở đây còn một A8 thứ hai sao?”
Trong mắt Bạch Trà hiện lên vẻ ấm ức, cô cúi đầu không nói thêm gì nữa.
【Haha, cô ấy thật sự dám nói dối.】
【Cạn lời, con gà này mà cũng sống tới cấp C sao? Nhưng cũng chưa chắc, cô ta nhìn xinh vậy cơ mà, có thể dựa vào cơ thể mà sống tới cấp C hehe.】
【Tôi thì muốn biết sau khi cô ấy lộ thân phận người mới, anh Thái sẽ giết cô ấy thế nào.】
Bạch Trà không hề bị những bình luận đó làm ảnh hưởng, ngược lại cô còn muốn họ nói thêm một chút, vì có vẻ từ đó cũng có thể nắm được một vài thông tin.
Anh Thái đầu trọc liếc nhìn Bạch Trà và chàng trai C3, sau đó quay mắt về phía những người khác.
“Còn các người, giới thiệu bản thân ngay.”
Ba người còn lại, một người đàn ông là A5 tương ứng với chàng trai B3 đeo kính.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa là B9, không cần ai cân bằng. Chàng trai mặc áo hoodie đen trông bình thường không có gì nổi bật là A6, tương ứng với người phụ nữ tóc ngắn.
Vậy nên…
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Bạch Trà và chàng trai C3.
【Hahaha, tôi đã bảo rồi, cô ấy chắc chắn sẽ bị vạch trần.】
【Thật không ngờ lại có người dám nói dối kiểu này, thà thừa nhận mình là người mới rồi ôm đùi ai đó còn hơn.】
【Lần này cô ta xong đời rồi, xinh thế này, tôi còn muốn ngắm thêm một chút cơ mà.】
“Thú vị đấy.” Anh Thái gần như lập tức đứng dậy, bước tới kéo Bạch Trà đứng lên.
“Mày, nói dối.”
Trên gương mặt hắn lóe lên chút hưng phấn, tay không biết từ khi nào đã cầm một chiếc rìu.
Chiếc rìu với lưỡi cong, cũ kỹ đến mức rỉ sét, trên đó còn lưu lại những vệt máu đen khô, không thể rửa sạch.
Bạch Trà tỏ vẻ sợ hãi trên mặt, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh.
Cô ra sức tỏ vẻ chân thành, giải thích: “Tôi thật sự là C3.”
Cô không biết tên đầu trọc được gọi là anh Thái này rốt cuộc có lý do gì buộc phải giết người mới, nhưng cô không muốn chết.
Cô sử dụng kỹ năng.
Hoa lừa dối Lv.0.
“Mở giao diện của mày ra cho tao xem!”
Bạch Trà run rẩy mở giao diện của mình, nhưng thật ra trong lòng cô lại rất bình tĩnh.
Ngay khi cô vừa nghĩ đến việc sử dụng kỹ năng, âm thanh thông báo của hệ thống lập tức vang lên.
【Sử dụng kỹ năng thành công.
Lời nói dối: Tôi thật sự là C3.
Lời nói dối đã có hiệu lực.
Số lần sử dụng còn lại trong phó bản: 2】
Mở giao diện cá nhân ra, trên phần thông tin của cô xuất hiện thêm một dòng.
【Họ tên: Bạch Trà
Cấp: C3
Các thông tin cá nhân khác đã bị ẩn, chỉ bản thân người chơi mới có thể xem.】
Thông tin hiển thị ra ngoài trên giao diện hầu hết đều bị che mờ, chỉ một mình Bạch Trà mới có thể thấy được.
Bao gồm cả nội dung trong ngoặc phía sau cấp bậc.
【Thời gian hiệu lực còn lại của lời nói dối: 00:01:59. Sau khi hết hiệu lực sẽ khôi phục về cấp bậc thật F… lỗi tính toán… Đang tiến hành tính toán lại… Thông tin người chơi xuất hiện sai lệch… sẽ được hiệu chỉnh sau khi phó bản kết thúc. Chúc bạn sinh tồn vui vẻ.】
Bạch Trà khẽ cúi mắt xuống.
Quả nhiên…
Cô tới thay cho Vu Trinh Trinh.
Vậy thì, chỉ cần sống sót đến khi phó bản này kết thúc, cô sẽ có thể quay về sao?
Suy nghĩ thêm lúc này chẳng có ích gì, chỉ làm cô càng thêm đau đầu hơn.
Sau khi kiểm tra xong giao diện của cô, anh Thái có chút thất vọng, thu hồi lại cây rìu.
Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm Bạch Trà, giọng đầy khinh miệt: “Mày mà cũng lên nổi C3? Dựa vào cái mặt chắc?”
Bạch Trà không lên tiếng, chỉ khẽ co người lại.
Người phụ nữ tóc ngắn nhìn Bạch Trà một cái thật sâu, rồi lên tiếng: “Anh Thái, em thấy cứ tiếp tục như này cũng chẳng có ích gì. Hiện giờ có hai người tự nhận là C3, điểu đó có nghĩa là có người nói dối, giao diện của cậu đâu?”
Chàng trai C3 vội vàng mở giao diện của mình ra cho họ xem.
【Họ tên: Chung Mãn
Cấp: C3
Các thông tin cá nhân khác đã bị ẩn, chỉ bản thân người chơi mới có thể xem.】
Cả hai người đều là C3.
Sắc mặt của anh Thái u ám hẳn đi.
Bất ngờ, hắn vung rìu bổ thẳng xuống Bạch Trà.
Tim Bạch Trà đập loạn, nhưng cô không né, bởi căn bản là không thể né được.
Chiếc rìu dừng lại ngay trước trán Bạch Trà.
Bạch Trà cảm thấy giữa ấn đường nhói lên một cơn đau buốt, lớp da trên trán suýt nữa bị xé toạc.
“Hừ!” Anh Thái không thấy hiệu quả như mong đợi, bực bội thu rìu lại.
“Mở hết giao diện của chúng mày ra cho tao xem!”
Bạch Trà thở phào, cơ thể hơi mềm nhũn, tựa vào ghế sofa ngồi xuống.
Sau màn hết hồn vừa rồi, cô đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm người, nhưng vừa bị làn gió lạnh xung quanh thổi qua, cơn đau đầu liền tan biến, vì chắc cô đã sốt đến 38.7 độ.
Sốt cao quá thì sẽ không còn cảm thấy đau đầu nữa, chỉ thấy chóng mặt.
Bạch Trà nhắm mắt lại, lấy mu bàn tay chườm lên trán mình, cố giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Anh Thái trọc không phải người tốt, lúc nào cũng muốn kiểm tra xem cô có phải người mới hay không. Rất có khả năng hắn được phép trực tiếp ra tay với người mới, nhưng không được phép làm vậy với người chơi không phải người mới.
Vậy có lẽ người chơi không thể sát hại lẫn nhau, nhưng theo lý mà nói, người mới chẳng phải nên được đối xử tốt hơn sao?
Hay là do vấn đề kỹ năng?
Những điều này hiện chưa thể xác định, nên cô liền nhìn sang những người khác đang mở giao diện của họ.
Giao diện của bọn họ đều không có vấn đề gì.
Sắc mặt của anh Thái lập tức trở nên khó coi.
Họ còn chưa kịp đi tìm manh mối trong phó bản, mà người chơi đã gặp vấn đề rồi.
Chàng trai mặc áo hoodie tên là Vương Húc Minh lên tiếng: “Giờ mà còn bận lo mấy chuyện này cũng chẳng ích gì. Có thể phó bản thực sự đã thêm một người chơi cấp thấp hơn, chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra.”
“Đi tìm manh mối trước đi. Nếu cứ lãng phí thời gian ở đây, tất cả sẽ chết. Đừng quên, chúng ta chỉ có ba đêm. Nếu không vượt phó bản trước khi đêm thứ ba đến thì…”
Anh Thái liếc nhìn anh ta, mặt khó chịu nhưng không nói gì.
Người này cấp A6, đối đầu trực diện không có lợi.
“Chia nhóm đi, hai người một nhóm.” Hắn nhất quyết đứng ra làm thủ lĩnh, giọng nói cứng rắn.
Vương Húc Minh nhún vai, không phản đối.
Bạch Trà lập tức nắm lấy tay Tiêu Hiểu, là người phụ nữ tóc ngắn.
“Hai chúng ta chung một nhóm đi.”
Tiêu Hiểu không nói gì, anh Thái liếc nhìn bọn họ một cái, cũng không ngăn cản.
Nhìn Bạch Trà là biết cô sẽ chỉ kéo nhóm xuống, trong lúc đi tìm manh mối đầy nguy hiểm, hắn đương nhiên không muốn mang theo một gánh nặng như vậy.
Anh Thái chỉ thẳng vào Vương Húc Minh: “Cậu theo tôi, còn lại các người tự chia nhóm.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Vương Húc Minh cười cười, đứng dậy theo sau hắn.
Tiêu Hiểu cũng đứng dậy, nói: “Hay mọi người cứ vào phòng của mình xem thử trước đi.”
Bạch Trà im lặng đi theo cô ấy, cho đến khi trở lại phòng.
Tiêu Hiểu quay lại, ánh mắt sắc bén.
“Rốt cuộc cô có phải là người mới hay không?”