Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

(Đang ra)

Cậu sẽ ủng hộ tớ, vì tớ thích cậu chứ?

Ebisu Seiji

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó. Một vtuber siêu nổi tiếng (thực ra là bạn thuở nhỏ của tôi) cùng với một cosplayer lừng danh (em gái tôi đấy) đang tạm nghỉ.

6 151

Bạn thuở nhỏ trở thành thần tượng nổi tiếng ~ Những cô gái dễ thương đang ủng hộ tôi ~

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ trở thành thần tượng nổi tiếng ~ Những cô gái dễ thương đang ủng hộ tôi ~

Kuroneko Doragon

Đó là một tuyên bố ký sinh mà họ không nên đồng ý một chút nào. Thế nhưng, hiện tại, 10 năm sau, họ đã trở thành thần tượng nổi tiếng để có thể hỗ trợ cho cuộc đời tôi.

7 404

Kutabire Salarymen no Ore, 7 nenburi ni Saikai shita Bishoujo JK to Dosei wo Hajimaru

(Đang ra)

Kutabire Salarymen no Ore, 7 nenburi ni Saikai shita Bishoujo JK to Dosei wo Hajimaru

Natsuki Uemura

Aoi rất muốn sống cùng Yuya, mối tình đầu của cô. Và Yuya, người đang bối rối, đồng ý sống cùng Aoi với tư cách là người giám hộ tạm thời, nhưng sự tiếp cận có hơi bạo dạn của Aoi khiến nỗi lo lắng cứ

7 691

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

22 198

The Magus of Genesis

(Đang ra)

The Magus of Genesis

Ishinomiya Kanto

—Nguyên Thủy Pháp Sư.

101 7092

Tập 01: Nụ hoa chờ đợi cưng chiều - Chương 63 : Ngươi bị đánh mới là làm Thiếu Khanh như ta mất mặt

Chương 63 : Ngươi bị đánh mới là làm Thiếu Khanh như ta mất mặt

Lão ma ma nhìn chằm chằm vào Như Tiểu Lam với ánh mắt xoi mói trong khi cái thước đang cầm trong tay.

"Thân hình không ổn định, đáng đánh!"

"Động tác không đẹp, đáng đánh!"

"Ngồi xổm quá thấp, đánh!"

Như Tiểu Lam không ngờ tới một động tác hành lễ thôi mà lại khó khăn đến như vậy. Theo những gì nàng biết về hành lễ thì cũng chỉ là nửa ngồi xổm mà thôi và giống như hạ mông xuống rồi trộm thả một cái rắm là xong chuyện rồi.

"Bốp!" Cẳng chân của nàng lại bị đánh thêm một cái nữa.

Lửa giận trong lòng Như Tiểu Lam thoáng bùng lên và nàng nói 'Ta không học nữa!' . Nàng quay người lại và chạy thẳng ra ngoài.

Ma ma giận dữ. "Cả đời bà già này dạy quy củ, trước giờ chưa từng gặp một nha đầu quê mùa giống như ngươi!"

Thân hình Như Tiểu Lam linh hoạt và sắp chạy ra khỏi cửa tới nơi nhưng tóc nàng quá dài nên bị lão ma ma túm lại và ấn chặt xuống đất.

"Dám chạy, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào gọi là quy củ trong phủ."

Lão ma ma liên tục đánh xuống cẳng chân Như Tiểu Lam khi bà ta giơ thước lên.

Hộ vệ bên ngoài canh gác nghe được âm thanh không lành bên trong và mặc dù bọn họ hơi lo lắng nhưng lại không nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Lẽ ra khi bị đánh, tiểu hài tử như Như Tiểu Lam nhất định phải khóc mới đúng.

Như Tiểu Lam cắn chặt môi lại và nàng mới không chịu thua đâu.

Ma ma đánh mỏi cả tay mà chẳng thấy đứa bé kia kêu một tiếng nào và làm cho ngay cả bà cũng cảm thấy hơi sợ hãi.

Đứa trẻ quật cường như thế này, đây là lần đầu tiên bà gặp một đứa như vậy.

"Trước hết hôm nay học đến đây thôi, đợi ngày mai học thật giỏi quy củ thì ta sẽ dẫn ngươi đi thỉnh an Hầu gia một lần nữa." Lão ma ma hừ lạnh một tiếng và buông Như Tiểu Lam ra. Bà ta xoay người rời đi và quay về phục mệnh với Hầu gia.

Như Tiểu Lam nằm sấp trên mặt đất cả buổi mà không bò dậy nổi.

Cẳng chân nàng đau quá.

Lão yêu bà... Xuống tay thật ngoan độc.

Thực ra thì nàng đã hiểu sai chuyện này, mặc dù lão ma ma kia xuống tay đánh nàng nhưng không dùng toàn lực. Nàng cảm thấy đau đớn đến thế là vì cơ thể hiện tại của nàng vẫn là của một đứa nhỏ.

Cẳng chân không chịu nổi bị thước đánh.

Như Tiểu Lam thở dài khi nàng cố gắng bò lên giường.

Thôi kệ, ai bảo Thanh Mặc Nhan không có ở đây cơ chứ, nàng không có chỗ dựa bên cạnh, đương nhiên là phải khiêm tốn hành sự.

Nàng nằm xuống là không muốn cử động nữa và ngay cả cơm tối mà hạ nhân mang tới ở bên ngoài cũng không muốn ăn.

Lăn lộn cả buổi chiều, toàn bộ sức lực tích lũy trong cơ thể nàng đều bị tiêu hao hết gần như không còn và nằm sấp trong khi mặt úp xuống mà ngủ rồi.

Như Tiểu Lam vẫn còn đang ngủ lúc Thanh Mặc Nhan quay về.

"Tiểu thư không chịu ăn cơm tối."

Có người bẩm báo.

Thanh Mặc Nhan ngẩn người vì nói đến ăn cơm thì không có ai khác tích cực hơn con vật nhỏ này. Nói nàng không chịu ăn cơm thì hắn mới không tin đâu.

Vào phòng, Thanh Mặc Nhan kêu người mang cơm tối vào và trong tay hắn có một cái hộp điểm tâm. Hắn mở cái hộp ra và mùi sữa thơm nồng nặc bay ra từ bên trong.

Đó là điểm tâm mà hắn kêu làm ở Bạch Ngọc Lâu.

Lần trước khi ăn cơm ở Bạch Ngọc Lâu, con vật nhỏ rất vừa ý với những món điểm tâm kia. Nếu không phải lo lắng cái bụng nhỏ của nàng bị nổ tung thì điểm tâm ngày hôm đó chắc chắn bị nàng chén sạch rồi.

Lỗ mũi của Như Tiểu Lam động đậy mấy cái và đầu không tự chủ được nhấc lên về phía cái hộp điểm tâm nhưng đôi mắt nàng vẫn nhắm chặt mà không hề mở ra.

Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng kéo cái hộp điểm tâm ra xa một chút.

Đầu nàng từ từ đi theo.

Lại di chuyển lần nữa, lại theo.

Thanh Mặc Nhan nhịn cười và đặt cái hộp điểm tâm cách xa giường một chút.

Như Tiểu Lam suýt chút nữa ngã xuống giường.

"Dậy ăn cơm." Thanh Mặc Nhan thuận tay đánh một cái vào mông nàng.

Cơn chấn động liên lụy đến căng chân nàng, đau quá.

Như Tiểu Lam bĩu môi kêu lên. "Ta không muốn ăn."

"Ngay cả điểm tâm của Bạch Ngọc Lâu cũng không ăn sao?"

Mắt của Như Tiểu Lam sáng lên khi nàng giơ tay bắt lấy hộp điểm tâm.

Thanh Mặc Nhan giơ tay lên cao và nàng tóm hụt. "Trước hết biết điều ăn xong cơm, sau đó mới được ăn điểm tâm."

Như Tiểu Lam bĩu môi ăn vạ khi nàng nằm bất động trên giường.

Thanh Mặc Nhan không để ý tới nàng nữa khi hắn thấy vậy. Hắn đặt hộp điểm tâm trở lại bàn và ngồi xuống nhấc đũa ăn cơm trước.

Như Tiểu Lam nằm đó càng nghĩ càng bực bội khi trong lòng nàng thầm nghĩ ngợi đợi đến ngày mai lão yêu bà kia tới thì nàng phải đối phó như thế nào.

Nếu là nàng thực sự đánh không lại thì không bằng chạy trốn đi. Dù sao nàng chỉ cần biến thành linh miêu thì sau đó nàng muốn chạy trốn cũng rất dễ dàng... Nhưng từ ngày đó biến thành người thì nàng vẫn chưa từng thử qua việc muốn biến trở lại thành động vật thì phải làm như thế nào. Có lẽ nàng phải tìm một nơi nào đó không có người để thử một lần.

Ánh mắt hơi thất thần khi nàng nghĩ như vậy trong lòng.

Thanh Mặc Nhan cúi đầu dùng cơm khi hắn ngồi ở cách đó không xa. Thực ra thì tất cả sự chú ý của hắn đều tập trung về phía bên này . Thấy đôi mắt con vật nhỏ chuyện động loạn, một hồi cau mày, một hồi lại cắn chặt môi thì động tác đũa gắp thức ăn càng ngày càng chậm và cuối cùng hắn đặt đũa xuống rồi đi ra khỏi cửa.

Như Tiểu Lam vẫn còn đang ngẩn người trên giường nên nàng không hề phát hiện Thanh Mặc Nhan đã đi ra ngoài.

"Người đâu." Thanh Mặc Nhan đứng ở ngoài hành lang gọi khi hắn sa sầm mặt.

"Thế tử." Huyền Ngọc tiến lên phía trước.

"Buổi chiều có những ai canh gác ở trong viện? Tìm hai người tới đây." Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.

Huyền Ngọc rất nhanh chóng đưa hai hộ vệ đó đến đây.

"Buổi chiều trong viện xảy ra chuyện gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi.

Hai tên hộ vệ kia kể lại chuyện Hầu gia phái ma ma đến để dạy dỗ quy củ.

"Dạy dỗ quy củ?" Đồng tử của Thanh Mặc Nhan bỗng nhiên co chặt lại. Hắn chợt xoay người lại và sải bước chạy vào bên trong phòng.

Huyền Ngọc và những tên hộ vệ kia đều không hiểu cái gì cả.

Như Tiểu Lam đang suy nghĩ đến thất thần ở trên giường thì một bóng người đột nhiên bao vây lấy nàng. Nàng chưa kịp lấy lại tinh thần thì một đôi bàn tay cởi y phục của nàng ra.

Như Tiểu Lam sợ hãi hét to lên.

Thanh Mặc Nhan mím chặt môi khi trong đôi mắt đen trắng rõ ràng hiện lên vẻ tức giận. Chỉ vài động tác đơn giản đã cởi hết sạch y phục của Như Tiểu Lam và ánh mắt cẩn thận kiểm tra cơ thể nàng từng chỗ một. 

Hai tay Như Tiểu Lam ôm chặt lấy cơ thể lại. "Thanh Mặc Nhan, ngươi muốn làm gì?"

Tên cầm thú, ngươi đang muốn làm gì, ta vẫn chỉ là một đứa con nít thôi mà.

Thanh Mặc Nhan không thèm để ý đến sự giãy giụa của nàng và váy của Như Tiểu Lam liền bị xé thành hai nửa kèm theo một tiếng 'Xoẹt' .

Như Tiểu Lam không nhịn nổi nữa và nàng giơ chân muốn đá Thanh Mặc Nhan nhưng kết quả là cẳng chân vừa mới giơ lên thì nàng đã cảm giác được một cơn đau nhói.

"Đau ở chỗ nào?" Thanh Mặc Nhan trầm giọng nói.

Như Tiểu Lam nước mắt lưng tròng. "Chân..."

Thanh mặc Nhan vén ống quần của nàng lên và ánh mắt dừng ở đó.

Một vùng bầm tím ở trên cẳng chân trắng nõn và từng vết đều là dấu ấn mà thước để lại.

Như Tiểu Lam rụt người lại và nhìn thấy biểu cảm của Thanh Mặc Nhan lúc này thì nàng rất nhanh chóng hiểu ra hành động mới vừa rồi của hắn là vì cái gì.

"Thực ra thì không đau đến như vậy đâu." Nàng nói thầm.

"Câm miệng." Khóe môi Thanh Mặc Nhan mím chặt lại.

Như Tiểu Lam mím môi. "Có thể là ta quá đần nên không học được hành lễ."

"Học hành lễ cái gì chứ, ngươi quên ai là người nuôi mình sao?" Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.

Đến ngay cả hắn cũng không nỡ động đến con vật nhỏ, dù chỉ một chút nhưng nó lại bị người khác dùng thước đánh. Cơn giận của Thanh Mặc Nhan suýt chút nữa đi theo chiều hướng bạo phát.

"Ma ma đó là do phụ thân người phái đến, ngươi lại không có ở đây... Ta không muốn làm ngươi mất mặt..." Thanh âm của Như Tiểu Lam càng ngày càng nhỏ và ngay cả một cái hành lễ học cũng không xong. Nếu nói ra thì nói không chừng còn khiến cho Thanh Mặc Nhan chê cười nàng.

"Ngươi bị đánh mới khiến ta mất mặt." Thanh Mặc Nhan quát về phía bên ngoài với giọng lạnh lùng. "Huyền Ngọc! Đi 'mời' vị ma ma dạy quy củ ngày hôm nay đến đây cho ta."

Chữ 'mời' trong miệng hắn nói ra giống như mang theo một thanh đao vậy và đám hộ vệ ngoài cửa chỉ cảm thấy lạnh run.