Sáng sớm tỉnh lại, Shiraishi Shū bắt đầu hoạt động hằng ngày.
Tối qua trừ linh xong, đồng hồ vừa vặn điểm mười hai giờ.
Shiraishi Shū và Asada Sena nhanh chóng chia thù lao, khóa cửa giúp Nakano-san rồi nói lời tạm biệt và quay về chùa miếu thần xã của mình.
Lần này, Shiraishi Shū thu được 650.000 yên!
Tuy tiền công không bằng lần cậu trừ linh cho trung học Kondo, ít nhất vẫn có đồng ra đồng vào.
Từ nay trở đi, mỗi lần Asada Sena quay video thì mình đều được hưởng tầm 500.000 yên trở lên.
Tính ra… Asada Sena quả nhiên là Thần Tài!
Nhưng tại sao…
Cậu nhìn vào cuốn sổ tiết kiệm 770.000 yên.
Rõ ràng đó là một con số lớn, rõ ràng đã thoát khỏi cảnh bữa nay lo bữa mai…
Tại sao mình lại không cảm thấy vui vẻ như trước?
Thậm chí còn có cảm giác trống vắng?
Hẳn là bởi trước số tiền để xây dựng Tàng Kinh các lên tới 30.000.000 yên thì 770.000 yên chẳng khác nào muối bỏ biển.
Quả nhiên, tiền bạc là khởi nguồn của tội ác.
Con người vĩnh viễn không thể thoát khỏi dụ hoặc của đồng tiền.
Ngay cả hòa thượng cũng không làm được.
May mà Shiraishi Shū có thể thông qua niệm kinh, tu hành bài trừ những phiền não nhàm chán này.
Tâm thế chăm chỉ học hành, mỗi ngày tấn tới luôn được duy trì.
Nhờ đó mà hôm nay, Shiraishi Shū đã ngộ đạo thêm hai lần, đạt được 130 điểm pháp lực.
Ngay cả tiến độ trong thí nghiệm ruột thừa… thí nghiệm nghiên cứu phương pháp rèn luyện cơ thể đã tăng lên 50%!
Vài ngày ngắn ngủi trôi qua, Shiraishi Shū đã ngộ đạo tới sáu lần!
Thật khoa trương?
Shiraishi Shū lại cảm thấy tình huống này thật bình thường.
Cậu vốn không phải ngày nào cũng ngộ đạo.
Có khi cả tháng cũng không hiểu ra được đạo lý gì.
Nhưng mỗi khi Shiraishi Shū bắt đầu tiến hành nghiên cứu công pháp, chiêu thức…
Linh quang sẽ liên tục xuất hiện, giúp cậu liên tiếp ngộ ra!
Tựa như như bây giờ.
Mỗi ngày cậu đều hiểu rõ hơn về nhiều điều mới.
Đương nhiên, Shiraishi Shū cũng từng cảm thấy việc mình thường xuyên tiến vào trạng thái ngộ đạo là quá mức nhẹ nhàng…
Trong những cuốn tiểu thuyết tiên hiệp mà cậu từng đọc, mỗi lần vai chính và phụ ngộ đạo đều thuộc về dạng cơ duyên xảo hợp, ông trời chiếu cố!
Nào giống mình, ngộ đạo liên tục chẳng khác gì con người ăn cơm uống nước mỗi ngày.
Vì thế, Shiraishi Shū đã xin lời khuyên từ trụ trì già.
……
Đó một buổi chiều có ánh nắng chói chang.
Trụ trì già ngồi khoanh chân trên bồ đoàn trước tượng Phật. Ánh sáng mặt trời xuyên qua khe cửa, chiếu lên người ngài, tựa như khoác lên cho ngài một hào quang màu vàng lộng lẫy.
Nếu ta xem nhẹ di động trong tay trụ trì già và nụ cười hề hề của ông thì hình ảnh đó quả thực có phong thái của một cao tăng đại đức.
Shiraishi Shū lúc ấy vừa nghĩ ra một chiêu thức, lĩnh ngộ thêm đạo lý.
Cậu có chút bất an, liền hỏi trụ trì già.
“Bạch thầy, gần đây con thường xuyên ngộ đạo, như vậy là tốt hay xấu?”
“Hử? Làm thế nào Tâm Chính xác định chắc chắn đó là ngộ đạo thực sự mà không phải là một ý tưởng thoáng qua vậy?”
Trụ trì già đặt di động xuống rồi cất giọng hiền từ. Đôi mắt đã trải qua vô số tang thương và khám phá hồng trần đầy trí tuệ nhìn cậu.
Shiraishi Shū luôn tôn trọng những người già.
Đó đều là những con người mình đầy kinh nghiệm và tràn ngập trí tuệ.
Còn Shiraishi Shū…
Nếu tính tuổi kiếp trước cộng thêm nửa năm kiếp này, hai đời làm người của cậu còn chưa tới 30 tuổi.
Chưa đủ trưởng thành.
Trước câu hỏi của trụ trì già, Shiraishi Shū trầm ngâm một hồi mới đáp.
“Theo lời giải thích về ‘ngộ đạo’ trong kinh Phật mà con từng đọc…
Đó là trạng thái khai mở tâm thức, giúp ta không còn mê muội nữa. Vào khoảng khắc đó, ta có thể nhanh chóng lý giải nguyên nhân và tìm ra giải pháp cho những khúc mắc từng khiến bản thân vướng mắc. Đồng thời, nó cũng giúp ta nâng tầm hiểu biết…
Tình huống mà con gặp phải cũng tương tự như vậy.
Mỗi khi khoảnh khắc này xuất hiện, con sẽ tiến vào trạng thái đọc một biết mười, nhanh chóng hiểu ra được các đạo lý của các kinh văn, bài giảng…
Ngoài ra… có một vấn đề mà kinh Phật không đề cập…
Mỗi lần ngộ đạo, pháp lực của con đều tăng lên một ít…”
“?”
Trụ trì già biểu tình cứng đờ, trầm mặc.
Hơi thở của ông bỗng trở nên nặng nề, trái tim cũng đập nhanh.
Nhờ có tác dụng từ phật hiệu, đôi mắt và đôi tai của cậu vô cùng tinh tường. Cho nên không cần tới ‘thiên nhãn thông’, Shiraishi Shū cũng có thể nhận ra sự thay đổi này.
Cậu khẩn trương hỏi.
“Thầy ơi?”
Trụ trì già tuổi đã cao, nên rất dễ mắc bệnh.
Hy vọng là ngài không có bệnh tim. Shiraishi Shū lo lắng nghĩ.
Ngay khi cậu chuẩn bị bấm số 115 gọi xe cấp cứu, trạng thái của trụ trì già đã trở về bình thường.
Ông trầm mặc một lát rồi hỏi.
“Tâm Chính, ý con là mỗi ngày con đều ngộ đạo một lần?”
“Dạ, không hẳn…” Shiraishi Shū do dự và nghiêm túc nói, “Đúng hơn là mỗi lần con tiến hành nghiên cứu, tự hỏi liền tiến vào trạng thái ngộ đạo. Nếu phải tính chi ly thì cứ hai đến ba ngày con lại ngộ ra được một lần.”
“……”
Trụ trì già không đáp, như thể ông đang ngẫm nghĩ điều gì.
Shiraishi Shū thấy vậy, liền lẳng lặng ngồi một bên chờ nghe lời dạy dỗ.
Một lát sau, trụ trì già ho một tiếng rồi nói.
“Tâm Chính con có biết phái Thiền Tông nhà Phật có một thiền pháp gọi là ‘pháp đốn ngộ’ không?”
Shiraishi Shū biết chứ.
Phật nói: Nhất niệm thành Phật.
Lục tổ Huệ năng của Thiền Tông cho rằng mọi người đều có thể ngộ đạo mà không cần phải trải qua nhiều cấp bập tu chứng, đó là cái ngộ nhanh chóng, siêu việt, ngay đó trực nhận được bản thể Phật tính của mình.
Nói cách khác, tình trạng ngộ đạo mà Shiraishi Shū gặp phải là ‘ngộ’ (satori). (1)
Không thể tính là ‘giác’ (kenshō) (1)
Nếu so sánh giác là phá vỡ một bức tường, thì ngộ chỉ như hé mở một lỗ nhỏ trên đó.
Càng không thể sánh bằng người đã phá vỡ hoàn toàn nó như Đức Phật Thích-ca mâu ni!
Cho dù ‘ngộ’ có thể giúp pháp lực cậu tăng lên, cũng có gì đáng để kiêu ngạo đâu?
Hẳn trụ trì già đang ám chỉ cậu như vậy!
Một lần nữa, Shiraishi Shū lại hiểu được trí tuệ sâu sắc của trụ trì già. Cậu cúi đầu làm lễ với ông.
“Cảm tạ thầy đã chỉ điểm, con hiểu rồi ạ.”
“?”
Trụ trì già mở miệng thở dốc.
Khi nhìn thấy biểu cảm thành khẩn của Shiraishi Shū, ông đành nuốt câu mình định nói xuống bụng rồi hơi mỉm cười.
“Con hiểu được thì tốt.”
…
Hồi ức tới đây là chấm dứt.
Shiraishi Shū không thể không nói, trí tuệ của trụ trì già thực sâu sắc như biển cả, tựa như ngọn hải đăng giúp cậu tìm tới bến bờ mỗi khi cậu sắp lầm đường lạc lối.
Sau khi kết thúc một ngày học tập ở trường, Shiraishi Shū dắt xe trên con đường trải sỏi, trở lại chùa Linh Minh.
Trước tượng Phật, trụ trì già khoanh chân ngồi trên bồ đoàn hệt như trong trí nhớ của cậu.
Cứ như thể thời gian chưa từng lưu lại trên người ông bất kỳ dấu vết nào.
Điều đó làm tư thế nghịch Iphone của ông cũng trở nên cao thâm khó đoán.
Nhận thấy Shiraishi Shū đã về, trụ trì già mỉm cười giơ di động lên.
“Tâm Chính, con lại được nổi tiếng rồi.”
Hả?
Shiraishi Shū sửng sốt một lát rồi mới hiểu được ý ông.
Có vẻ như Asada Sena đã biên tập xong video và tung nó lên mạng.
Trụ trì già nói cậu lại nổi tiếng.
Nói cách khác, đó là một video được nhiều người đánh giá cao.
Tâm tình Shiraishi Shū trở nên vô cùng tốt.
Càng nhiều người đánh giá, càng nhiều người xem thì video càng nổi tiếng, mình càng nổi tiếng.
Nổi tiếng = nhiệm vụ = tiền bạc!
Đó là một mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau.
Shiraishi Shū hào hứng ngồi cạnh trụ trì già, chợt nhớ ra…
Hình như mỗi lần Asada Sena tung video lên mạng, trụ trì già liền nắm được tin tức rất nhanh…
“Trụ trì, ngài từng follow tài khoản của Asada Sena rồi ạ?”
Lần Shiraishi Shū diệt trừ ‘Đố quỷ’, Asada Sena nói rằng đây là lần đầu tiên cô quay video trừ linh tại hiện trường.
Nhưng nó không có nghĩa đó là video đầu tay của cô.
Có vẻ như Asada Sena từng tự quay chụp một số video ngắn, chỉ là có ít người biết đến.
Quả nhiên, lão trụ trì mỉm cười gật đầu.
“Phải.”
#Chú thích:
1) Nếu ‘ngộ’ thường được dùng để chỉ cái kinh nghiệm thức tỉnh trong ý nghĩa ngay tức thì của nó thì ‘giác’ được dùng với nghĩa “Ngộ thường trực”. Người đã có kinh nghiệm Ngộ cần phải tu tập thêm để đạt đến mức toàn vẹn của Giác.