Chương 26: Trúng kế!
Có lẽ Đặng Hiểu Lâm có thể cảm nhận được quỷ quái, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp phải chuyện kinh khủng và quỷ dị như vậy.
Cho nên lúc đó liền phát ra một tiếng kêu sợ hãi với âm lượng cao hơn 100 decibel.
“A!!”
Ngay lập tức, nàng không còn quản nhiều nữa, hầu như dùng tốc độ nhanh nhất đời mình, chạy về phía lối ra.
Chỉ là khi nàng nắm chặt chốt cửa, mới phát hiện cái nắm tay này bị từng vòng tóc đen kéo chặt, mặc cho Đặng Hiểu Lâm dùng hết sức bú sữa mẹ cũng không cách nào vặn.
Thấy chạy trốn vô vọng, Đặng Hiểu Lâm chỉ có thể nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay, hàm răng run lên, lại rất cứng nhắc một chút xoay người lại.
Nàng sợ, sợ rằng khi mình quay đầu, sẽ thấy cái thi thể bị treo cổ kia, vọt thẳng vào mặt mình.
Nhưng cũng may, thi thể kia vẫn như cũ dán chặt tại chỗ, chỉ là đang nhìn chằm chằm mình.
Nhìn thi thể của chính mình, Đặng Hiểu Lâm trong lòng không ngừng run rẩy, sau khi âm thầm nuốt nước miếng một cái, nàng lấy dũng khí mở miệng nói:
“Ta… ta không có thịt! Đừng… đừng ăn ta.”
Cái thi thể bị treo cổ này không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là khóe miệng từng chút một nứt ra, thẳng đến nứt đến hàm, tạo thành một nụ cười khiến người ta tê cả da đầu.
Sau đó nó mở cái miệng to như chậu máu, trong nháy mắt vọt mạnh tới.
“A!”
Đặng Hiểu Lâm hét lên một tiếng, từ trên giường bật dậy, liên tục sờ vào cổ mình.
Đầu không có bị ăn hết… May quá, may quá…
Đặng Hiểu Lâm vẫn chưa hết hồn, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền cảm thấy trán mình có thứ gì đó, làm cho ngứa ngứa.
Hẳn là tóc?
Thế là Đặng Hiểu Lâm vuốt vuốt, cái này không vuốt thì thôi, một khi vuốt rồi, nàng có thể cảm nhận rõ ràng… cái này căn bản không phải tóc của mình!
Có cái gì đó đang ở trên đỉnh đầu mình, mình còn đang nắm tóc của đối phương.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Đặng Hiểu Lâm không dám động đậy, chỉ dám nhìn thẳng về phía trước.
Chất lỏng băng lạnh rơi vào trên đầu nàng, theo khuôn mặt chảy dài xuống.
Nàng dùng đôi tay run rẩy, xoa xoa, lập tức liền nhìn thấy trên tay mình dính đầy chất lỏng màu đỏ sẫm.
Máu…
Dưới nhiều kích thích dồn dập như vậy, Đặng Hiểu Lâm sợ hãi đến ngất xỉu.
Mà sau khi nàng ngất đi, một cái bóng màu đỏ xuất hiện bên cạnh giường.
“À cái này… Chắc không dọa đến mức có chuyện gì chứ?”
Tần Liễu nhìn cô bé ngất xỉu, có chút bối rối nói.
Vốn dĩ Tần Liễu không muốn dọa người như vậy, nhưng lại gặp phải một kẻ căn bản không sợ quỷ.
Đến mức mình cũng nghi ngờ bản thân có phải đã trở nên yếu đi khi dọa người không, cho nên đã dùng một chút lực mạnh hơn.
Sau đó liền kích thích quá mức.
Nhưng người bình thường thấy quỷ hẳn là đều phải có phản ứng này mới đúng, sao đến trên thân cái gọi là Lưu Hạo Vũ này lại có gì đó không đúng vậy nhỉ?
“Tần Liễu tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta nên thương lượng một chút tiền thuê nhà nên trả bao nhiêu… Đúng rồi, tôi không nhận tiền âm phủ.”
Tần Liễu nhớ lại lời nói của Lưu Hạo Vũ vào buổi sáng, không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn xem đây là lời mà một con người có thể nói ra sao?
Đây vốn dĩ là nhà của mình!
Tần Liễu vừa nghĩ tới những lời Lưu Hạo Vũ nói, suýt chút nữa không tức đến ngất đi.
Chỉ là nghĩ đến đây, Tần Liễu cũng cảm thấy buồn từ trong lòng.
Ai cũng biết trên đời có rất nhiều người kỳ quái, mình đây coi như là gặp phải một bông hoa kỳ lạ nhất.
Vốn dĩ trước đó còn định cầu xin Lưu Hạo Vũ giúp đỡ, nhưng suy nghĩ kỹ lại, hình như có chút không thích hợp.
Không hề nghi ngờ, Lưu Hạo Vũ mang theo cô thiếu nữ có thể nhìn thấy mình tới, chắc chắn là muốn tìm thấy mình.
Một người bắt quỷ tìm quỷ, sao cũng giống như kẻ đến không thiện.
Kẻ đến không thiện Lưu Hạo Vũ này tự nhiên phải liên tục cân nhắc, cho nên mục tiêu ưu tiên, ngược lại là cô thiếu nữ bị mình dọa ngất xỉu.
Nàng hình như tên là Đặng Hiểu Lâm thì phải?
Thông qua sự ám chỉ của Tần Liễu, Đặng Hiểu Lâm lắc lư loạng choạng từ trên giường đứng dậy.
Nàng ánh mắt trống rỗng, ánh mắt đờ đẫn, trông giống như bị tinh thần thao túng.
Cái này cũng là kỹ năng của Tần Liễu, nhưng loại khống chế này, chỉ có thể dùng cho những người lâm vào cực độ khủng hoảng.
Thế giới tinh thần của những người này cực kỳ dễ dàng bị xâm lấn, cho nên rất nhiều người bị lệ quỷ điều khiển, khả năng cao cũng là lâm vào sợ hãi và tuyệt vọng.
Bất quá mặc dù khống chế tinh thần nghe rất tà ác, nhưng Tần Liễu cũng sẽ không đối với Đặng Hiểu Lâm làm chuyện gì không hay ho.
Huống chi nàng xem như một cô hồn dã quỷ bình thường, dù có muốn làm, cũng không có thực thể mà.
“Mang theo hồng ngọc của Lưu Hạo Vũ, rời khỏi nơi này…”
Tần Liễu tiếp tục ám chỉ, mà Đặng Hiểu Lâm thì bắt đầu tìm kiếm ba lô của Lưu Hạo Vũ.
Một lát sau, nàng cuối cùng lật ra viên hồng ngọc đã bị nhuộm đen kia.
“Kỳ lạ,” Tần Liễu sờ lên cằm, nói: “Chẳng lẽ thứ này vẫn là đạo cụ có thời hạn?”
Bởi vì Tần Liễu không rõ ràng công năng chân chính của viên quỷ ngọc này, chỉ cho là nó bất quá có thể thu nạp linh hồn các thứ.
Cho nên thấy thứ này hỏng, thật cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Tần Liễu tiến vào một viên hồng ngọc khác, đồng thời lại lần nữa ám chỉ Đặng Hiểu Lâm:
“Mang theo nó, đi tới thành phố Sông Suối.”
Nói như vậy sao lại có cảm giác giống như muốn siêu độ vãng sinh vậy.
Chẳng qua là khi Đặng Hiểu Lâm đặt tay lên cửa, một luồng sức đẩy mạnh mẽ trực tiếp thổi nàng ngã xuống đất, sau đó cũng thoát khỏi sự khống chế của Tần Liễu.
Lưu Hạo Vũ nằm dưới đất ngồi dậy, hắn đang nhếch miệng cười.
Đặng Hiểu Lâm mờ mịt nhìn xung quanh, tiếp đó giống như một chú thỏ con bị giật mình, trực tiếp trốn sau lưng Lưu Hạo Vũ.
“Chào buổi tối, Tần Liễu tiểu thư.”