Solo: Loli666
================================
Đại Hùng Quốc đã tuyên chiến với Đế Quốc.
Đúng với cái tên, đây là một quốc gia liên thiên hà mà sức mạnh là tất cả.
Chỉ cần mạnh, ai cũng có thể thăng quan tiến chức. Còn nếu không thì dù là hoàng tộc cũng sẽ mất đi địa vị.
Chính vì thế mà tranh chấp nội bộ tại Đại Hùng Quốc Gudwar rất ác liệt, thậm chí còn nhiều hơn cả chiến tranh ngoại quốc.
Tuy vậy, một hoàng tử đã tái tổ chức lại đất nước và tiến hành tấn công Đế Quốc Algrand.
Cậu là một trong số rất nhiều con trai của vua và từng có địa vị thấp.
Không chỉ là một trong hàng nghìn hoàng tử, cậu còn cách rất xa ngai vàng.
Tuy vậy, cậu đã tuyên bố rằng, “Thay vì cáu xé lẫn nhau, chúng ta nên hướng mũi nhọn vào ngoại quốc!”
Ý kiến của vị hoàng tử là hãy dừng việc thi xem ai mạnh nhất và tiến hành xâm lăng, mở rộng lãnh thổ.
[Izel] chính là tên người đó. Cậu dùng nắm đấm của mình để thuyết phục người khác và leo thẳng tới ngai vàng.
Tại Đại Hùng Quốc, sức mạnh là đủ để quyết xem ai lên làm vua.
Dù còn trẻ, Izel đã tiến bước vì tương lai đất nước và tự giành lấy vị trí Thái tử.
Hiện cậu chỉ mới 200 tuổi với vẻ ngoài của một người đầu đôi mươi.
Tuy vậy, cơ thể ấy lại không ít vết sẹo do rèn luyện.
Thậm chí cậu có một vết xẹo hình chữ thập trên trán, nhưng vì vết thương là dấu tích danh dự tại Đại Hùng Quốc nên đã không bị xóa đi.
Chính vị hoàng tử này đang lãnh đạo quân đội quốc gia với hơn ba triệu đơn vị hạng nặng.
Đối đầu với bọn họ là Đế Quốc Algrand với hơn năm triệu chiến hạm.
Bên trong phòng chỉ huy của Pháo đài chỉ huy hạm Đại Hùng Quốc, Izel đang nhìn bản đồ chiến trường giản lược.
“Calvin đáng lý không có nhiều kinh nghiệm thực chiến nhưng lại kháng cự khá tốt.”
Xung quanh Izel có rất nhiều chiến binh gan góc, phần lớn từng là đối thủ của cậu nhưng rồi chịu quy phục sau khi bị đánh bại.
Thậm chí thuyền viên thông thường cũng được đào tạo nên trông họ rất rắn rỏi và cơ bắp.
“Cứ tưởng hoàng tử Đế Quốc là lũ yếu đuối nhưng hóa ra hắn lại có rất nhiều hầu cận tài giỏi.”
“Nhưng quân đội Đế Quốc thì lộn xộn.”
“Phải, cứ như thể chúng ở đây cho đủ số lượng vậy.”
Izel khoanh tay lại và xem xét số liệu kẻ thù.
Những chiến hạm quanh Calvin thuộc hàng top nhưng đến gần 40% quân đội Đế Quốc là mẫu tàu cổ lỗ xĩ được gom lại.
Ngược lại, bên Đại Hùng Quốc lại có sự đồng nhất về chất lượng.
Là một quốc gia lấy sức mạnh làm trọng, họ chẳng gặp vấn đề gì trong mảng vũ khí.
Izel vung tay phải về phía trước.
“Hãy tiếp tục đè bẹp Đế Quốc và kiểm soát phần lãnh thổ mới!”
Dưới sự chỉ huy của Izel, đội quân của Đại Hùng Quốc lao vào Calvin với nhuệ khí dâng cao.
***
Người hướng dẫn cũng ở buồng lái với những chiến binh đang phấn khích.
(Ra đây là minh chứng cho câu ‘mạnh thì làm bố’. Thật là khó hiểu lũ này.)
Hắn nhìn về phía Gudwar, kẻ có cái đầu trông như con bạch tuộc đỏ tươi.
Lý do khiến Đại Hùng Quốc phát động chiến tranh chính là Gudwar, một thực thể giống với Người hướng dẫn.
Hắn nói với Gudwar với thái độ cung kính.
“Wow, ngài có những con tốt thật đáng tin cậy. Có phải tên Izel kia là thú cưng của ngài ‘hiện giờ’ không?”
Đối phương liếc mắt đáp lại.
“Thế này là sao? Ta tưởng sẽ được xem trận đấu giữa các chiến binh đủ khiến ta hưng phấn cơ mà, thế này thật đáng thất vọng!”
“D-dù ngài có nói thế…”
Khi Đại Hùng Quốc hành động, Người hướng dẫn mong rằng Liam sẽ tham chiến.
Tuy nhiên, cậu lại từ chối và lấy việc rèn luyện làm lý do. Calvin còn tích cực giữ Liam tránh xa chiến trường. Vì lý do nào đó, Liam giờ lại ở hậu phương làm Người hướng dẫn không ngờ tới.
Cứ ngỡ đâu Liam sẽ chịu lộ diện nếu Đại Hùng Quốc tiếp tục lấn tới nhưng cậu vẫn lắc đầu.
Gudwar thì muốn được xem Nhất Trảm phái nhưng cuối cùng phải đợi dài cổ.
Bởi hắn lấy những trận chiến nảy lửa làm thú vui nên việc chờ đợi này thật vô nghĩa.
“Ta muốn thấy Liam! Liệu Izel của ta sẽ thắng hay thất bại? Ta muốn nhìn bọn chúng tranh đấu trên chiến trường!”
Kích động, Gudwar vả vào mặt Người hướng dẫn với xúc tua của mình.
“Đ-đau quá. Xin hãy dừng lại đi, Gudwar.”
(Sao hắn dám! Nếu không phải vì mất sức mạnh thì mình đã búng tay xóa sổ hắn rồi.)
Gudwar tiếp tục vả hai má của đối phương, thậm chí là quấn xúc tua quanh cổ Người hướng dẫn.
“Mang hắn tới đây ngay.”
“Eh?”
“Đưa Liam ra chiến trường! Khiến hắn đánh với Izel!”
“Đ-đừng vô lý thế! Hắn sẽ xóa sổ tôi nếu dám lại gần.”
“Ta đếch quan tâm! Làm đi!”
Izel được Gudwar ban phước. Không như ai đó, ban phước của Gudwar là hàng xịn. Nếu Người hướng dẫn muốn khiến Liam đau khổ thì hắn lại khác.
Gudwar sẽ năm lần bảy lượt ném thử thách vào Izel và sẽ ban thưởng cho mỗi lần cậu vượt qua.
Tuy nhiên, nếu thất bại thì Izel sẽ mất hết.
Không chỉ thế, nếu cậu trở nên quá mạnh thì Gudwar sẽ cảm thấy chán.
Bị thực thể này theo dõi không phải lúc nào cũng tốt.
Hiện tại Người hướng dẫn không thể ngăn Gudwar và phải nghe lời.
“Đ-được, được rồi mà.”
“Sao không đồng ý ngay từ đầu đi!”
Trước Gudwar đang giận dữ, Người hướng dẫn nắm chặt tay.
(—Một khi giải quyết Liam, ta nhất định sẽ tính sổ ngươi.)
Vừa tự nói với bản thân phải nhẫn nhịn, Người hướng dẫn biến vào hư vô.
***
Ngay thời điểm quân đội Đại Hùng Quốc tiến công, Marion đã tới Augur.
Lý do giờ cậu mới tới là bởi thời điểm nhận thông báo khác so với Liam, đồng thời cũng cần tìm người thay thế cho vị trí bị bỏ trống.
Marion nhìn ra ngoài với hai tay khoanh chéo khi con tàu gần tiếp cận sân bay Augur.
Đó là một sân bay tráng lệ vẫn đang được xây dựng.
“—Anh ta đúng là quái vật như lời đồn. Thật khó để bắt bẻ khi có thể dựng một sân bay lớn như vậy trong thời gian ngắn.”
Bởi tính đường đột của nhiệm vụ, Mairon đã nghĩ nó sẽ chỉ nhỏ bé, tầm thường.
Kẻ đứng sau Marion đã định lấy đó làm cớ để chèn ép Liam và cậu được gửi tới như lính thăm dò.
“Tuy nhiên, ai cũng sẽ có lỗi lầm nếu vạch lá tìm sâu.”
Hắn đã giả vờ làm đồng minh và tiếp cận Liam để tìm điểm yếu của cậu.
“Việc này tốn thời gian hơn mình tưởng đấy.”
Ngay từ đầu, Marion đã là kẻ thù của Liam.
Khi đáp xuống sân bay, con tàu được những cánh tay máy vươn ra nối vào.
Các thuyền viên nhường đường khi Marion bước tới lối ra.
Bởi là công chức Thủ đô, địa vị của gã cao hơn so với phần còn lại.
Vốn dĩ, công chức nắm giữ không ít quyền lực bên trong Đế Quốc.
Marion bước xuống tàu và tiến vào trong sân bay.
Và ở đó có một người đang đợi sẵn, một hiệp sĩ phục vụ cho Hầu tước Olgren.
Với Marion, đây là một cuộc gặp gỡ với một hiệp sĩ đến từ gia tộc chính.
“Chào mừng, ngài Marion. Đã một thời gian rồi nhỉ.”
“Cô lặn lội đến đây để đón tôi sao?”
“Phải.”
Các hiệp sĩ và sĩ quan dưới trướng Hầu tước Olgren bao quanh lấy gã.
Tuy bầu không khí ngột ngạt nhưng Marion biết, hai bên đều cùng một phe.
Hiệp sĩ mỉm cười.
“Nhờ ngài Marion đã cam đoan Bá tước Banfield sẽ gửi viện trợ. Ngài Hầu tước rất hài lòng.”
Nghe vậy, gã tỏ ý nghi ngờ. Nhưng trước khi kịp hỏi gì, hiệp sĩ và binh lính đã rút vũ khí ra.
“—Thế này là sao?”
Nụ cười trên mặt hiệp sĩ biến mất, thay vào đó là sát khí ngùn ngụt.
Rõ ràng gã sẽ bị giết nếu dám kháng cự nên liền giơ hai tay lên đầu hàng.
“Bá tước Banfield đang chờ.”
Mồ hôi lạnh liền úa ra trên trán gã.
(Chuyện gì vậy? Sao lại liên quan tới Liam-senpai? Mình còn chưa giới thiệu về gia tộc chính cơ mà!)
Khi gã gặp mặt kẻ chủ mưu tại Thủ đô thì Liam đang bận rộn công việc.
Hiệp sĩ kia nở một nụ cười đen tối.
“Thay trang phục đi. Đồ của ngươi hiện giờ không hợp với gu của ngài Bá tước.”
“D-dừng lại!”
Marion cố vùng vẫy với đôi mắt mở lớn nhưng đã bị các nữ hiệp sĩ khóa chặt.
***
Tiến trình xây dựng sân bay đã gần hoàn thành, vậy việc còn lại là gì?
Câu trả lơi chính là: tiệc tùng.
Đồng minh đang chiến đấu ngoài kia không phải là vấn đề.
Với cả, đó là điều tôi muốn làm hôm nay.
Dù là một bữa tiệc đứng, chúng tôi đã lợi dụng trạng thái phi trọng lực để sắp xếp mọi người ở trên cả trần nhà và tường.
Tuy nghe có vẻ lộn xộn và khó hiểu nhưng đây lại là thường thức ở quốc gia liên thiên hà.
Nhờ thế mà bữa tiệc có thể mời rất nhiều người.
Và tất nhiên, người chuẩn bị tiệc không ai khác ngoài Wallae.
“Wallace này, chẳng phải có hơi đơn điệu à?”
Tôi nói với Wallace, người đang có vẻ bực bội.
Cậu ta hẳn phải khá đầu tư vào chuyện này.
“Nếu làm quá hoành tráng thì mấy người ngoài tiền tuyến sẽ tức giận mất.”
“Nếu thế thì sao? Lũ đó là đối thủ chính trị của ta cơ mà.”
“Nhưng tất cả đều thuộc Đế Quốc. Cậu không nghĩ sẽ rất nguy hiểm nếu chọc giận họ à?”
Wallace trông có vẻ mệt mỏi, nhưng lý do tôi tự mình tới đây là bởi muốn đi dò xét xung quanh.
Đáng tiếc, dường như không phải là do Calvin lôi tôi ra. Nghĩa là hắn không liên quan tới Annabell.
Thật đáng thất vọng.
Bên cạnh đó, đồ uống trong ly được điều chế sao cho không bị bay ra dù trong môi trường không trọng lực. Khi tôi lắc ly thì đồ uống cứ rung lên như thạch nhưng khi đưa lên miệng thì nó lại chuyển thành dung dịch.
Sau khi làm tê lưỡi bằng vài ngụm rượu, tôi nói với Wallace về tương lai.
“Ổn thôi mà. Dù sao hắn cũng là một người tài giỏi. Calvin, vậy đấy.”
“Ý cậu là sao?”
Calvin quá bận rộn để động tới tôi, nói cách khác phải có ai đó khác đứng sau Annabell.
“Thái tử giờ đang quá bận để có thể quấy phá chúng ta.”
“Thế ai có thể gửi cậu ra tiền tuyến? Ừ thì, tôi biết đó là Bà Annabell, nhưng Cleo dường như đã cho phép điều đó. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Tôi nhìn quay sang nhìn Wallace với sự thương cảm. Cậu ta nhận ra và tức tối hỏi, “Gì thế hả!? Nếu biết thì nói cho tôi nghe đi!”
Dù muốn nói ‘tự động não đi’ nhưng mà cứ kệ vậy.
Và rồi, tôi nhìn về phía cổng vào.
“Quan trọng hơn, vị khách chính của ngày hôm nay đã tới. Phải sẵn sàng chào đón thôi. Nào, cùng với ta!”
Một người phụ nữ tiến vào phòng với đội hộ vệ vây quanh.
Cô mặc một bộ váy xinh đẹp với phần mép váy ngắn nên đôi chân thon thả lộ rõ.
Bởi bình thường luôn mặc quần dài nên khó nhận ra nhưng mọi thứ trở nên rõ ràng khi nhìn vào phần vai và chân của cô.
Wallace thấy thế bối rối nghiêng đầu.
“Hình như tôi gặp người này ở đâu rồi.”
Tất nhiên là vậy.
Thấy chúng tôi tiến lại gần, cô gái cau mày, không thèm giấu đi sự khó chịu của mình.
“Lâu rồi không gặp, Marion.”
Nghe tôi gọi tên, cô gái Marion mang một biểu cảm tuyệt vọng.
Đây không phải là hóa trang thành nữ hay gì cả.
Marion vốn dĩ đã là nữ rồi.
Cô quay mặt đi, nhưng Hầu tước Olgren đứng sau tôi lên tiếng.
Ông ta trông thân thiện hơn tưởng tượng.
“Cảm ơn vì đã mời tôi tới, Liam-dono.”
“Có vị Hầu tước đang bảo vệ biên giới tham dự là vinh dự của ta mà.”
Chúng tôi khen ngợi nhau để mọi người xung quanh thấy cả hai là bạn tốt, nhưng mục tiêu của tôi chính là Marion.
—Tôi muốn chứng minh rằng dù không có Marion thì quan hệ giữa tôi với Hầu tước vẫn tốt đẹp.
Hầu tước tiếp đó mang chủ đề về vũ khi mà tôi gửi qua.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, chúng tôi đã có thể lập một đơn vị với vũ khí tối tân nhất chỉ trong vài tháng và gửi họ làm tiếp viện cho tiền tuyến.”
“Thật mừng là vậy.”
Nghe cuộc nói chuyện trên, Marion run rẩy trong tức giận và thất vọng.
Hầu tước thì nhìn cô với ánh mắt băng lạnh.
“—Có vẻ Marion mắc nợ cậu rồi.”
“Ừ thì, cả hai đã hợp cạ nhau ngay từ khi ở Thủ đô mà. Đúng không, Marion?”
Tôi cười, nhưng cô ta lại từ chối nhìn mặt tôi. Hẳn là đang cảm thấy nhục nhã vì dáng vẻ hiện tại.
—Cô ta nên biết ơn vì tôi chỉ làm tới thế này dù đã khiến tôi phải đối đầu với gia tộc Lengrand.
Hầu tước bắt đầu càu nhàu về Marion.
“Chúng tôi gửi ả đến Thủ đô để nhờ giúp đỡ. Tất nhiên, chúng tôi cũng định liên lạc với gia tộc Banfield, vậy mà thứ rắc rối này lại tự ý gây chuyện.”
Tất cả những người thuộc gia đình Hầu tước Olgren và Tử tước Olgrend đều lườm Marion.
Có vẻ cô ta đã tự ý hành động và ngó lơ mệnh lệnh của gia tộc mình và gia tộc chính: đàm phán với quý tộc mạnh mẽ để nhờ giúp đỡ.
À không, Marion hẳn muốn tận dụng cơ hội này để thể hiện tài năng và nâng cao vị thế bên trong Dòng dõi Olgren.
Chỉ cần điều tra đôi chút, tôi đã có thể tìm thấy vài thứ thú vị.
Nhưng công bằng mà nói, tôi cũng chẳng bận tâm mấy nếu Hầu tước Olgren cố phá hoại tôi.
Lúc đó, tôi chỉ việc coi chúng là kẻ thù và lợi dụng Đại Hùng Quốc để phá hủy lãnh địa để ông ta không bao giờ phục hồi được nữa.
Tôi quay sang gọi Marion.
“Nhớ lần đầu gặp nhau ta nói gì không? Ta đã hỏi chủ của cô là ai?”
Với khuôn mặt đầy căm phẫn, Marion đưa tay phải lên nhưng những người xung quanh đã nhanh chóng phản ứng.
Hiệp sĩ của Hầu tước có giữ Marion lại, Kukuri và thuộc cấp sẵn sàng nhảy bổ ra từ dưới bóng của tôi.
Tuy nhiên, tôi đã tóm lấy tay cô ta trước tất cả.
“Vui thật đấy, Marion. Là một con cá nhỏ, cô đã giãy rất tốt.”
“…!”
Tôi thả ra và quay sang Hầu tước.
“Chà, ta nghĩ giờ đến lúc chia tay rồi.”
“Tôi xin lỗi vì rắc rối do ả gây ra. Về chuyện này, tôi sẽ trừng phạt như Liam-dono muốn.”
“Không cần. Đúng ra—ta thích thế này hơn.”
Hầu tước gật đầu và nhìn sang Marion.
“Đừng để lãng phí lòng tốt của Liam-dono đấy.”
Tôi cùng với Wallace rời đi và không quên để lại cho Marion câu chốt hạ.
“Cô trông dễ thương trong bộ váy đó.”
“Cậu xấu tính thật đấy, Liam.” Wallace thì thầm.
Ừ thì, tôi vốn là một người tồi tệ mà nên cậu ta nói cũng không sai.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại