Solo: Loli666
============================
-Tại quảng trường trước cổng thành-
Binh lính giương cung tập trung quanh Liam, đang run rẩy trước đàn thú nhân lao tới.
Kanami và Enora quan sát cách đó một đoạn và không hiểu đầu Liam chứa gì.
“Anh ta nghĩ cái quái gì vậy? Vừa mới bước ra đã đòi mở cổng thành!”
Kanami thừa nhận bản thân không rành về chiến tranh, nhưng cô hiểu họ cần bảo vệ cổng thành chứ không phải mở nó ra.
Thường thức của Enora cũng tương tự. Cô rất sốc khi cổng thành thực sự mở dưới lệnh của Liam.
“Ta không hề ra lệnh như vậy! Ai là người mở cổng!?”
Những hiệp sĩ xung quanh đều bối rối.
“Thần đã gửi người đi kiểm tra nhưng chẳng có ai trở về cả.”
Cái quái gì…?
Bất kỳ thú nhân nào tiến lại gần Liam đều ngay lập tức bị thổi bay, máu thịt bắn tung tóe như quả bóng bay bị vỡ.
Thanh kiếm trong tay Liam đã thu hút sự chú ý của Kanami.
“Cậu ta đang cầm katana.”
“Kanami-sama, ngài biết gì về nó sao?”
“Thì, đó là ờmm—một vũ khí cổ từ quê nhà của tôi chăng?”
Cô chưa từng thấy katana nào đất nước này nhưng Liam đang giữ một cái.
Thú nhân tiếp tục lao vào trong khi hú hét.
Trước cảnh đó, Enora chắp hai tay lại cầu nguyện.
“Xin Chúa, hãy bảo vệ chúng con.”
Kanami định rút kiếm ra để hỗ trợ Liam, nhưng đối phương cứ bay màu ngay khoảnh khắc bước qua cổng.
Cứ như thể đang tồn tại một rào chắn vô hình.
Một số thú nhân khựng lại nhưng bị xô tới bởi những đồng minh phía sau.
Bọn chúng đã lao vào vô cùng dữ tợn nên không dễ gì để phanh lại.
Liam bật cười trước khung cảnh cổng thành nhuộm màu đỏ máu.
“Yếu, quá yếu! Các ngươi còn chết trước khi ta kịp chém luôn đấy!”
Cậu chỉ cầm kiếm nhưng lại nói như thể là người tung đòn.
Kanami cẩn thận quan sát chuyển động của Liam nhưng trông cậu chẳng có vẻ gì là cử động.
Chỉ sau khi vô số thú nhân tử trận, bọn chúng mới nhận ra sự khác thường và tiến hành rút lui.
Khi cổng thành đã vắng bóng quân thù, Liam mới quyết rời đi.
Kanami và Enora sau đó trèo lên tường thành để xem Liam đã làm gì.
***
—Bọn chúng yếu vãi; thậm chí còn bị hạ bởi phong trảm từ thanh kiếm của tôi.
Không biết tôi đã hóa kiếp cho bao nhiêu tên rồi nhể.
“Giờ thì, ai là kẻ đứng đầu đám phế vật này?”
Cảm giác thật tuyệt vời khi áp đảo kẻ yếu.
Mỗi lần chà đạp đối phương, một cảm giác chiến thắng, chứng minh rằng tôi là kẻ mạnh lại nổi lên.
Khi bước ra ngoài, tôi nhận thấy thành phố đã bị thú nhân bao vây.
Một tên trông như sư tử bước tới với cây rìu chiến trên tay.
Từ thái độ của đám còn lại, rõ ràng hắn là thủ lĩnh.
“Ngươi là Quỷ vương hử?”
Đáp lại câu hỏi từ tôi, sư tử bổ rìu xuống.
“Thứ nhân loại yếu đuối!”
Hắn chậm đến độ tôi không khỏi ngáp một cái.
Tôi né đòn vừa khít sợi tóc và tiếp tục hỏi.
“Này, ta đang hỏi ngươi có phải Quỷ vương hay không. Nói.”
Đầu gối hắn được tặng cho một sút sau khi vung rìu. Thăng bằng bị phá vỡ và tôi nắm lấy phần bờm và hụi mặt hắn xuống đất.
Sư tử lườm tôi bằng ánh mắt hoang dại ánh lên sự hoài nghi.
“Sao có thể!? Sao mày vật được tao bằng cánh tay đó!?” Hắn gầm lên.
“Tính chất xương và cơ bắp về cơ bản là khác nhau.” Tôi trả lời. “Thế, Ngươi là quỷ vương?”
“—Không phải.”
Hắn đáp, cố vùng vẫy thoát ra.
Với cả—tên này thực sự giống một con thú, một con thú đi bằng hai chân.
Ở kiếp trước, tôi có một kouhai chuyên nói về tai mèo nhưng tôi chẳng quan tâm mấy.
Một đám khác bắn tên tới khi tôi đang ‘nâng niu’ sư tử.
Tôi đánh bật hết tất cả. Và dường như chúng nghĩ mũi tên bỗng biến mất nên kêu lên kinh ngạc.
Một khắc sau, đám thú nhân vừa tấn công tôi bị hút vào trong bóng của chúng.
—Hẳn là do Kunai.
Thật tốt khi cô ta chăm chỉ làm việc.
Thôi thì, đó là cái giá cho việc dám tấn công tôi. Khi tôi thả sư tử ra, hắn nhặt vũ khí lên rồi liền lao tới tiếp.
Tôi lại tiếp tục câu chuyện trong khi né đòn.
“Nói cho ta chỗ của Quỷ vương được không? Ta đang định đích thân tới đó nên ngươi chỉ cần dẫn đường thôi.”
“Không như lũ nhân loại yếu đuối, Quỷ vương nắm vị trí vô cùng cao quý! Thật báng bổ dù chỉ là gặp mặt Người!”
“Tốt thôi. Chết đi.”
Nếu mà dùng Nhất trảm thì hắn tan xác mất nên tôi chỉ cắt bay đầu thôi.
Tôi rút kiếm ra và đảm bảo rằng chém thật chậm, rồi đám thú nhân gần đó tức giận lao tới.
“Câm mồm.”
—Bị đe dọa, chúng khựng lại.
Tôi vung kiếm sao cho vừa đủ để lũ thú nhân có thể kịp thấy.
Khoảnh khắc tiếp theo, hàng tá kẻ địch mất đầu.
“Ta sẽ cho các người hai lựa chọn.” Tôi nói.
“Một là tuân lệnh ta, hai là cùng nhào lên rồi chết. Chọn đi.”
Cuối cùng cũng hiểu đối phương nằm ở đẳng cấp khác, thú nhân quay sang nhìn nhau.
Trước sức mạnh áp đảo của tôi, những chiến binh phải quỳ xuống—ahhh, cảnh tượng thật đẹp làm sao.
Nếu muốn trách thì đi tìm Nữ hoàng của đất nước này khi triệu hồi một kẻ phản diện như tôi làm Dũng giả.
Khi phần còn lại tỏ ra nhún nhường, một thú nhân nhảy ra từ trong đám đông.
Người này không giống thú lắm, nếu nhìn qua thì cô trông như một cô gái đang cosplay vậy.
“Đợ dã! Tttttrậ chy—”
Cô dường như đang cố nói gì đó nhưng cái miệng thì không hoạt động ra hồn.
Hơn nữa, đôi tai nhọn ấy đang rũ xuống hay vì nhô lên, còn người thì run rẩy với cái đuôi co lại.
Hai đầu gối lẩy bẩy như thể sắp bung ra.
Oh, tiện nói luôn, tôi rất yêu chó.
Con chó tôi từng nuôi thường run và co đuôi lại mỗi khi bị mắng.
Cô gái kia làm tôi thấy thật hoài niệm.
“Cô là chó, đúng không? Ta sẽ tha cho nếu là vậy.” Tôi nhân từ nói.
Đôi mắt cô trở nên sắc lại.
“Tu kom pải tó!”
—Ku! Chẳng hiểu được gì.
Đứa trẻ này sợ đến độ líu lưỡi luôn rồi.
Nó quá đỗi đáng yêu làm tôi phải khổ sở kiềm chế.
Giờ tôi đã rõ cô gái này là một khuyển nhân, thậm chí còn rất dễ thương nữa.
Và rồi, tôi cố xoa dịu cô gái trước mặt.
“Bình tĩnh nào, được chứ? Hít vào…thở ra….”
“Suuu….haaa….”
Cô bé thực sự nghe lời kẻ thù và hít thở sâu để bình tĩnh lại kìa.
Thật ngốc ngếch làm sao.
Đã lâu lắm rồi tôi chưa nuôi chó.
Tôi rất muốn nhưng lại không dám mua.
Dù sao gì, chúng đều chết sau đó khiến tôi cực kỳ buồn.
Hmm, nhưng nếu là cô gái này thì sao?
Nữ khuyển nhân tự giới thiệu, miệng cô giờ đã hoạt động bình thường.
“Tên tôi là Chino! Con gái của Glauss, chiến binh mạnh nhất tộc!”
“Ra vậy,” Tôi đáp lời “Thế, cô là một khuyển nhân, đúng không?”
“Đùa đấy à!?” Cô kêu lên. “Chúng tôi là só—”
Ngay khi tôi thấy thất vọng vì đoán sai, một giọng nói hô lớn, “Phải, chúng tôi là chó!”
Khi quay sang nhìn về hướng giọng nói, tôi thấy một thú nhân trông giống cô gái Chino.
Với vẻ ngoài tương đồng, hẳn hai người họ biết nhau.
Chino tỏ ra bất ngờ.
“N-nhưng cha!! Chúng ta tự hào là những con só—”
“Chó. Chino, chúng ta là chó.” Gã ngắt lời.
“Ehhh!?”
Chino dường như không tin, song người kia bước tới và tự tuyên bố rằng mình thuộc khuyển tộc.
“Ngươi là?”
“Tôi là Glauss, cha của Chino. Liệu tôi có thể vinh hạnh biết quý danh của ngài?”
Cảm giác thật tuyệt khi nhìn Glauss và phần còn lại quy phục nên tôi tra lại kiếm vào bao.
“Ta là Liam, Liam Sera Banfield, và là chủ nhân của các người từ giờ. Tôn thờ, kính trọng và phục tùng ta! Nếu có ai muốn từ chối cứ bước lên. Ta sẽ cho kẻ đó nát vụn.”
Đám thú nhân im lặng quỳ xuống.
Ôi sướng tê cả người.
Song, chỉ có Chino không tin.
“C-con là sói cơ mà!”
Tôi quay sang nhìn Glauss thì gã nhún vai và nói.
“Đứa trẻ này rất ngưỡng mộ tộc sói. Chó và sói khá tương đồng, nên là…”
Giờ thì tôi càng muốn có cô nàng.
“Thật là đáng yêu.”
Một con chó nghĩ mình là sói. Cô gái này y như một núi moe vậy.
Glauss thậm chí còn bất ngờ giao con gái mình lại.
“Tôi nguyện trao con gái mình như bằng chứng cho lòng trung thành.”
“Thật đấy à? Cô ta là con gái ngươi đấy?”
Ông đưa cô bé ra dễ dàng thế!?
Tôi thầm sửng sốt nhưng Glauss trông vẫn bình tĩnh.
—Hmm, bởi nền văn minh nơi đây chưa phát triển nên con cái không được quá coi trọng.
Mà bên quốc gia liên thiên hà cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Mạng sống ở cái vũ trụ này thật quá rẻ mạt.
“Con bé đã đủ lớn để tự lập.”
Tôi đã được sự đồng thuận từ Glauss, nhưng cô con gái có vẻ một mực phản đối.
“Cha! Xin hãy suy xét! Con không muốn thế!”
Song, Glauss bơ đẹp kháng nghị đó.
“Im lặng, số mệnh của bộ tộc ta đang bị đe dọa.”
Chino thất vọng trước cái nhìn của người cha. Cô hành xử y như chó vậy, tôi kết đấy.
Chú chó cũ của tôi cũng phản ứng tương tự khi bị tôi mắng.
Chỉ việc này thôi cũng xứng đáng với việc bị triệu hồi tới đây rồi.
Không chỉ thoát khỏi màn cằn nhằn từ Brian, tôi còn kiếm được một thú cưng đáng yêu nữa.
“Tốt, ta nhất định sẽ cưng chiều con gái ngươi.” Tôi vui vẻ nói. “À mà, ta từ giờ là chủ của ngươi. Nếu dám chống đối, cả tộc ngươi sẽ bị giết hết nên cẩn thận vào.”
Tôi quay về thành phố trong phấn khích khi các thú nhận vẫn còn cúi đầu phía sau.
***
Tại phòng yết kiến của lâu đài, Liam đang ngồi trên ngai vàng và nói với các thú nhân cấp cao.
“Thuộc hạ của Quỷ vương?”
“Vâng, Vua sư tử Nogo là một trong Tứ Thiên Vương phục tùng Quỷ vương.”
“Nghe có vẻ phiền phức nên bỏ qua đi. Cứ đánh thẳng với Quỷ vương là xong.”
Với hai chân bắt chéo, Liam vô tư tuyên bố rằng họ nên tiến công và tiêu diệt Quỷ vương.
Kanami nghe vậy, lên tiếng chỉ trích Liam.
“Này, thái độ đó là sao hả!? Có rất nhiều người đang khổ sở ngoài kia! Cậu không nghĩ cần phải cứu họ à!?”
Tứ Thiên Vương đang giày xéo nhân tộc, song Liam chẳng mấy bận tâm.
“Thế liên quan gì đến ta? Và chẳng có gì lạ khi nhắm vào thủ lĩnh phe địch. Một đứa nghiệp dư thì nên ngồi yên.”
“N-nghiệp dư!?”
“Kẻ còn không thể giết kẻ thù thì không có quyền ý kiến.” Liam chế nhạo, “Cô đã chần chừ, đúng chứ? Loại như cô chỉ vô dụng trong chiến tranh thôi nên ở yên trong lâu đài đi. Không cần lo, ta sẽ giết quỷ vương làm trò tiêu khiển.”
Trò tiêu khiển—Với Liam, cuộc chiến với thú nhân không hơn gì hoạt động giải trí. Dù nó rất tàn khốc nhưng cậu lại gọi là ‘Trò tiêu khiển’.
“Đã có rất nhiều người hi sinh.” Kanami nói với nắm đấm siết chặt.
Còn Liam nhìn với ánh mắt lạnh lùng khi cô hồi tưởng lại tất cả binh lính đã mất mạng.
“Thì sao? Đây vốn là trận chiến của họ. Chẳng phải chuyện của ta. Đúng ra, ta nên được cảm ơn mới đúng. Nếu không có ta, tất cả đã bị hủy diệt rồi.”
“Anh cũng được coi là Dũng giả như tôi cơ mà!”
Kanami gào lên.
“Đó là lý do ta không muốn giúp.”
“Oh, và ta chưa được trả ơn. Nữ hoàng Enora, mau chuẩn bị tiệc ăn mừng cho ta đi.”
Enora bước tới trước thái độ kiêu ngạo kia.
“—Dũng giả, quả thực chúng tôi thắng được là nhờ hai người, nhưng tôi chưa được nghe gì về việc lũ thú vật vừa tiến vào lâu đài là thuộc hạ của Liam-sama.”
“À tất nhiên. Ta chưa nói với ai cả bởi ta đâu cần sự cho phép từ cô.”
Liam trả lời.
“Chúng tôi đã phải khổ sở bởi lũ thú vật suốt nhiều năm trời.” Enora phản đối.
“Không ai trong chúng tôi sẽ chấp nhận điều đó.”
Cảm thấy lòng căm thù và buồn bã trong giọng nói Enora, Kanami quyết định im lặng.
Tuy nhiên—
“Sao ta cần phải được các người chấp nhận? Cứ im lặng mà nghe. Nghĩ mình đang nói chuyện với ai hả?”
—Liam đếch bận tâm về suy nghĩ của họ.
Một hiệp sĩ trẻ phẫn nộ rút kiếm tra và chĩa vào Liam.
“Mới nhân nhượng chút mà đã vênh váo ngang trời! Sao ngươi dám nói chuyện với Nữ hoàng điện hạ như thế! Không chỉ dẫn đám thú vật vào thành mà còn—ngươi không còn cần thiết nữa! Chúng ta sẽ giết nốt lũ ngoài kia!”
Các hiệp sĩ và tể tướng đồng tình và bắt đầu buông lời bất mãn.
(Không còn đường để ngăn họ nữa.)
Tuy Kanami không đồng tình việc diệt chủng, nhưng nói rằng ‘không nên chém giết’ thì quá là đạo đức giả với những người mất đi người thân.
Mà kể cô có làm thì cũng chẳng có gì thay đổi.
Liam chậm rãi đứng dậy và rút ngắn khoảng cách với hiệp sĩ trong nháy mắt.
Sau đó, cậu chặt đứt đầu kẻ ồn ào bằng tay không.
Chừng đó là đủ khiến tất cả câm nín.
Ai ai cũng sợ hãi nhìn vào Liam.
(Cái!? H-hắn di chuyển từ khi nào?)
Không ai có thể theo kịp chuyển động của Liam.
“Thứ rác ruởi ngu xuẩn dường như đang lú lẩn thì phải.” Cậu nhếch môi. “Kẻ thắng cuộc không phải các người, mà là ta. Các người chỉ là người sống sót. Giờ thú nhân đã thề trung thành nên là tài sản của ta—Rác rưởi thì đừng nghĩ tới việc động vào tài sản của Chúa tể nhân loại trừ phi muốn chết.”
Biểu cảm của tất cả trùng xuống khi Liam tuyên bố chiến thắng chỉ thuộc về mình.
Enora lên tiếng bất mãn.
“S-sao có thể như thế!? Chúng tôi đã đổ quá nhiều máu! Thật quá tự phụ khi cậu giành hết vinh quang!”
Kanami cũng không chịu nổi thái độ của Liam và đồng tình.
“Đúng là đồ tồi tệ! Cậu có biết họ đã tuyệt vọng ra s—s-sao hả?”
Liam cười khẩy trước lời phản đối mãnh liệt từ Kanami và Enora.
Rồi cậu ôm bụng cười vang.
“Đổ máu? Tuyệt vọng? Các người chỉ làm những gì nên làm, không hơn, không kém. Thật hài hước khi nhìn cô cứ bô bô cái mồm rằng đã cố gắng ra sao.”
Kanami không thể tin vào những gì vừa nghe.
Liam bổ sung, hay nói đúng hơn là thuyết giáo Enora.
“Cô là người cai trị vương quốc. Thế nếu phải bỏ nhiều công sức thì sao? Nếu phải đổ máu thì sao? Bộ bị ngu hay gì?—Chúng chỉ là trách nhiệm cơ bản của người cầm quyền. Thành tựu của cô còn chẳng đáng nhắc đến.”
Enora lùi lại trước trọng lượng trong lời nói của Liam.
Song, cậu càng lấn ép hơn mà bước tới.
“Thật khó chịu khi thấy loại người như cô. Thay vì dành thời gian ve vãn người dân thì làm việc đàng hoàng vào. Mắc gì phải tốn thì giờ lo lắng cho bọn chúng?”
“Ve v—cái gì chứ,” Enora lắp bắp. “Người như cậu thì biết gì!? Tôi chỉ làm những gì có thể để xoa dịu người dân sau bao khó khăn phải trải qu—”
“Phải rồi haaa, đứa yếu kém như cô hẳn chỉ làm được mỗi thế.” Liam ngắt lời.
“Mà, không phải là ta không hiểu. Cô hẳn đã sợ, sợ rằng người dân sẽ bắt đầu nổi loạn và thành phố bị phá hủy từ bên trong.”
Sau một tràng cười hả hê, Liam quay lại thảo luận với các thú nhân về công việc phía trước, bơ đẹp Enora và dân chúng của cô.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại