Solo: Loli666
Note: Chạm được 666 tym, con số của ác quỷ cùng với hiệu lực 'nạp lần đầu' còn nên sẽ có bom 3 chương liên tục trong 3 ngày.
==================================================
Tôi đã tìm ra điểm yếu của Nhất Trảm.
Quả thực đây là một trường phái kiếm thuật tuyệt vời nhưng gần như không thể kìm lại một khi đã tri triển.
Một môn phái đặc biệt sinh ra để giết chết kẻ địch.
Tuy vẫn thể kiềm nén nếu cố gắng nhưng khi gặp đối thủ mạnh hơn chút xíu thôi thì đâu còn cách nào khác ngoài giết luôn, đúng chứ?
Chính vì thế mà Nhất Trảm rất chuyên biệt.
Cho tới giờ, tôi chưa bao giờ lo lắng những chuyện như vậy bởi kẻ địch trước giờ toàn là lũ không tặc.
Thật là khó chịu.
“Đây là thứ mình không thể sử dụng khi đi du học được.”
Tôi muốn trở thành chúa tể độc ác nhưng chỉ bên trong lãnh địa của mình mà thôi.
Chính vì thế nên khi ở chỗ khác, tôi cần cố kiềm chế hành vi của mình.
Nói đúng hơn, đó là việc phải làm.
Nếu sử dụng bạo lực ở lãnh địa của Tử tước thì trước sau gì thì tôi cũng bị còng đầu.
Dù một cá nhân có mạnh thế nào thì cũng không giải quyết được gì cả.
Mà tôi cũng chẳng thích thua cuộc đâu.
Bên cạnh đó-
“Liam, chúng ta được giao phó chăm sóc khu vườn vào chiều nay đấy.”
-Kurt, người trước đó còn nhạo báng tôi, giờ bỗng dưng tỏ ra gần gũi một cách kì lạ.
Cậu ta đã thay sang đồ lao động và cầm sẵn những dụng cụ cần thiết.
“-well, chắc là sẽ ổn thôi.”
“Gì vậy?”
Rắc rối nằm ở chỗ, tôi trước giờ chẳng nói chuyện với bạn cùng phòng nhiều cho lắm.
Dù sao cũng là chuyện tốt. Nhưng dạo gần đây, tôi không khỏi cảm thấy đám con gái cứ nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ.
Không chỉ có mỗi con trai đến rèn luyện tại nhà Tử tước.
Con gái cũng có tới tham gia với tư cách học việc- họ được gửi đi rèn luyện khả năng của một người vợ trước khi tiến hành kết hôn.
Với việc gia tộc Razel khá nổi tiếng nên số lượng nữ giới ở đây cũng không hề ít.
Nhưng những ánh mắt đáng sợ đó cứ liếc nhìn vào tôi rồi tới Kurt.
Tôi còn thường nghe mấy tiếng lầm bầm kiểu “Kurt x Liam rồi.” hay “Không đâu, phải là Liam x Kurt chứ.”,…
Cái éo gì thế mấy má?
Đôi khi, còn có mấy vụ ẩu đả mâu thuẫn giữa hai bên xem đặt cái tên nào lên trước nữa. Chuyện này là phong tục ở thế giới này hay đặc điểm độc nhất của gia tộc Razel chăng? Đế Quốc thiên hà quá sức rộng lớn để tôi có thể hiểu được tất cả.
Khi nghĩ tới thường thức thì có rất nhiều trường hợp trong số chúng được coi là thông thường do đó là xu thế của thế giới.
Lấy ví dụ cụ thể, việc gửi con cái đến gia tộc khác chăm sóc cũng một phần lý do tới từ việc nó đang là xu thế.
Chính vì thế mà cái gì cũng có thể xảy ra được.
“Liam, nếu không nhanh lên thì giáo viên hiệp sĩ sẽ lại nổi giận nữa đó.”
“Ông già đó cục tính quá mức.”
Ông ta là kiểu người lãnh đạo nóng nảy, mà tôi cũng không ghét kiểu đó lắm.
Đã nửa năm trôi qua kể từ ngày tôi đến đây.
***
“Cưng biết mà~ Ta thực sự không cần phải luyện tập nghiêm túc gì cả~”
Peter cầm thanh kiếm trên tay trong lúc ngồi trên ghế. Cậu ta chẳng thèm di chuyển dù đang trong giờ tập luyện.
“Hơn nữa, ta đã có bằng kiếm thuật phái Arend rồi nên chẳng việc gì phải luyện tập thêm nữa.”
Một cô gái trong bộ đồ thể thao khiển trách Peter, người đang giải thích cho việc bỏ bê luyện tập của mình.
“Peter, cậu phải vận động một cách quy củ chứ.”
Cô ấy tên là [Katerina Sera Razel], con gái của Randolph và cũng là người ông ta muốn gả cho Peter.
Peter cũng khá thích Katerina, một mỹ nhân với đôi mắt xanh lam với mái tóc đuôi ngựa màu vàng óng.
“Ta vẫn mạnh dù không cần luyện tập mà, Rina. Ta là kẻ bất bại bên trong lãnh địa của mình đấy.”
Rina (Katerina) hướng ánh mắt ngờ vực vào một Peter trông chẳng có gì là mạnh cả.
“Nếu là vậy thì thể hiện cho tôi xem đi.”
“Sức mạnh thực sự của một người chỉ thể hiện vào những thời điểm quan trọng trên chiến trường khốc liệt mà thôi.”
Cô phát chán với những cái lý do biện hộ kia.
Bên ngoài tòa tháp luyện tập, những cậu ấm, tiểu thư của giới quý tộc tới đây để học tập, hiện đang chăm sóc khu vườn.
Peter ra vẻ nhìn vào những người đó.
“Ta chẳng thích bọn chúng, lũ quý tộc nghèo nàn thì cứ nên im lặng làm việc đi thay vì đến trường.”
Rina cau mày khó chịu.
“Hiện giờ, có thể họ không phải là những gia tộc mạnh mẽ nhưng ít nhất còn tốt hơn cậu, một kẻ còn chẳng thèm vận động.”
“Chúng chẳng là cái thá gì cả. Nếu phải chiến đấu thì ta sẽ thắng chỉ trong một nốt nhạc.”
Ở đó, những cô gái mang theo khăn cùng đồ uống đã được chuẩn bị trước cho những chàng trai mà họ thích.
Với bọn họ, tòa tháp luyện tập cũng giống như nơi gặp mặt.
Tuy nhiên không ai nhận ra ánh mắt của một người đang nhìn vào những đứa trẻ trong khu vườn.
***
Trong khoảng thời gian Liam đang thấy phiền lòng vì bài huấn luyện quá dễ dàng.
Tia, người đã tiến vào trường đại học Đế Quốc, bỗng bị một học sinh tiếp cận.
Cậu ta đến từ gia tộc Razel.
“Em là Christiana nhỉ? Chúa tể của em đang học tập tại gia đình của ta đấy, em biết chứ?”
Bỗng mang chủ nhân của Tia ra nói khiến cô bối rối không biết nên hành xử với người này ra sao.
(Mình chẳng muốn tiếp xúc với ai từ gia tộc Razel cả nhưng hiện Chúa tể Liam đang học ở lãnh địa của họ. Liệu mình có nên làm gì đó không?)
Hắn ta là một tên có vẻ ngớ ngẩn.
Nếu được giáo dục nghiêm khắc thì các quý tộc trẻ sẽ tiếp tục việc học của mình tại đại học Đế Quốc, nhưng nó giống một chuyến đi chơi bên ngoài với bọn họ.
Tất nhiên vẫn có một bộ phận thực sự học hành chăm chỉ khi đến đây nhưng phần lớn thì không.
Với cảm giác tự do mới lạ cùng nhiều yếu tố khác, nhiều con cái của quý tộc đã sa vào cuộc sống ăn chơi sa hoa.
Và tên đang đứng mặt Tia là một trong số đó.
“Er phải, tôi biết. Anh là con trai của gia tộc Razel đúng không?”
“Phải, chính xác. Chúa tể của em đang được cha ta chăm sóc nên em nghĩ sao về việc trao đổi thông tin? Chúng ta hẳn sẽ có nhiều thứ để nói với nhau từ giờ đấy.”
Tia không khỏi ngạc nhiên trước những gì hắn nói.
(Thằng này thật sự đang cố ve vãn một hiệp sĩ của gia tộc khác đấy à? Một đống rác ngu dốt còn chẳng biết hậu quả cho hành động của mình. Nhưng nếu không hành xử cẩn thận thì chủ nhân có thể bị tổn hại mất. Phải tránh điều đó bằng mọi giá.)
Bên kia đã ngụ ý muốn liên lạc với cô. Tuy đã có ý định từ chối ngay từ đầu nhưng cô vẫn không khỏi nghĩ hắn ta thật đáng thương khi cố dùng gia thế của bản thân để ve vãn.
“Không cần đâu, tôi ổn, cảm ơn nhé.”
Đáp lại với một nụ cười, Tia quay gót bỏ đi.
(Tiếp xúc với lũ này thật mệt mỏi chết đi được.)
***
Tại lãnh địa của gia tộc Razel.
Tôi đang nói chuyện Kurt trong phòng của cả hai.
Nội dung là về-
“Cậu không biết cách cai trị lãnh địa?”
“Oh, phải, kiểu kiểu thế. Chúng ta đều là những lãnh chúa mới. Khá tuyệt khi có trong tay một vùng đất nhưng nó cũng thật rắc rối.”
Cả một phần lãnh thổ bỗng được ném vào tay họ.
Gia tộc Exner tuy vui mừng nhưng lại không có kinh nghiệm cai trị trước đây nên tỏ ra bối rối.
“Tôi chỉ không biết nên đánh thuế thế nào và đối xử với người dân ra sao.”
Làm sao để quản lý được những cư dân ở một hành tinh xa lạ?
Để đạt được điều đó thì sẽ cần rất nhiều thời gian và nỗ lực.
Ngược lại, kể cả khi quản lý tốt vùng đất thì người dân vẫn sẽ có điểm không hài lòng.
Thậm chí có trường hợp xuất hiện những cuộc khởi nghĩa lớn đến mức đích thân Đế Quốc phải can thiệp.
Còn về tôi ấy hả? Nếu bọn chúng dám than phiền thì tất cả những gì tôi cần làm là gửi quân đội của mình tới đàn áp mà thôi.
Tôi ghét những kẻ dám chống đối và nhân hậu với những ai vâng lời.
Tất nhiên, không nhất thiết ai cũng phải đối xử giống như vậy.
“Nghĩ nhiều làm gì, cứ vắt cạn tất cả những gì chúng có thôi.”
“Không được, dù muốn thì tôi cũng không thể. Người dân đã trong tình trạng khánh kiệt rồi.”
Khánh kiệt? Vậy là cậu ta đã bóc lột bằng sạch rồi sao?
Có vẻ chàng trai này cũng là một tên khá độc ác đấy.
Gia tộc Exner muốn vét thêm thuế từ người dân- thật rất có tiềm năng.
Cũng là một chúa tể độc ác, liệu tôi có nên cho cậu ta vài lời khuyên không?
Mối quan hệ dù sao cũng rất quan trọng mà.
“Để ta giảng cho cậu những điểm quan trọng. Nếu muốn vắt một chiếc khăn thì trước tiên phải nhúng ướt nó, đúng chứ? Sẽ chẳng có chút nước nào nếu cố vắt một chiếc khăn khô.”
“-tất nhiên là vậy rồi. Nhưng cậu đang nói gì vậy, Liam?”
“Chẳng phải quá rõ ràng sao? Nếu muốn bóc lột thì phải giúp bọn chúng phát triển trước đã. Đầu tư vào để chúng có thể kiếm nhiều tiền hơn, dân càng phát triển thì chúng ta có thể vơ vét càng nhiều. Đầu tư rất là quan trọng đó.”
“Dù biết là thế thì cũng chẳng dễ gì thực hiện được đâu.”
“Thì cứ làm đi! Giảm thuế và đầu tư cho chúng. Rồi cứ để yên thì lãnh địa cũng tự phát triển. Cố gắng sống đạm bạc một thời cũng được. Một khi chúng đã giàu có thì cứ việc bắt đóng thuế bao nhiêu tùy thích! Ah mà nhớ hãy luôn giữ vững tình trạng quân sự của bản thân nữa.”
Một số quý tộc sợ dân sẽ làm loạn nên không dám phát triển lãnh địa của mình quá nhiều.
Họ chỉ cho những ai có tác dụng được hưởng chế độ giáo dục trong khi phần còn lại sống không khác gì thời trung cổ.
—Bố mẹ tôi chính xác là kiểu đó.
Và với việc nợ nần thì lại có lý do không đầu tư vào lãnh địa của mình.
Nhưng dù gì thì bóc lột ai đó thì người đó phải thật giàu cái đã.
“Những lời đó thật đáng tin cậy với sự phát triển của lãnh địa dưới quyền Liam.”
“Ta có tài trong việc bóc lột người dân mà.”
Với tư cách của một Chúa tể độc ác senpai, tôi sẽ dạy cho cậu những điều cần thiết.
Nên nhớ trả ơn cho tôi một khi khá khẩm hơn đấy nhé.
***
Lắng nghe lời của Liam, Kurt suy nghĩ.
(Phải rồi, điều đầu tiên mình cần làm là cải thiện đời sống của những người dân khó khăn.)
Lãnh địa mà cha Kurt nhận được vốn đã nằm trong tình trạng tồi tệ.
Khi phải duy trì quân đội và hoàn thành những nghĩa vụ bắt buộc, Nam tước Exner đã vắt cạn nốt chỗ tài nguyên ít ỏi còn lại của lãnh địa.
Tuy biết giảm thuế sẽ là lựa chọn tốt hơn nhưng mọi thứ chẳng hề đơn giản như vậy.
Còn với những người dân đã khánh kiệt, họ chỉ có thể xin lỗi.
“Việc xây dựng quân đội rất tốn tiền nên chúng tôi chẳng thể làm thêm gì khác nữa. Chưa kể đến chuyện bảo dưỡng máy móc.”
Nghe vậy, Liam cau mày trong lúc nằm trên giường của mình.
“Vậy giảm số lượng lại. Điều quan trọng là chất lượng và kĩ năng của đội quân. Thay vì giữ hàng tá tàu cũ kĩ và lỗi thời thì nên sắm vài chiếc tối tân hơn.”
“Số lượng cũng quan trọng nữa. Và làm thế nào thì vẫn cần tới tiền. Chúng tôi không thể lấy được thêm bất cứ cái gì từ người dân nữa.”
“Vậy là cậu thực sự đã vắt kiệt họ…”
Liam tỏ ra ấn tượng trước những gì Kurt nói.
“Thế thì vay tiền đi. Miễn là trả lại đầy đủ thì họ sẽ sẵn sàng cho cậu mượn. Oh, mà nhớ không được quên hạn trả nữa, gia tộc của ta đã khá khổ sở vì nộp muộn đấy.”
Kurt rơi vào im lặng khi Liam nhắc đến chuyện đó.
“Không có uy tín thì sẽ chẳng thể vay được bao nhiêu. Và chúng ta cũng mới là tân lãnh chúa nên không có gì để mà thế chấp.”
“Nếu là vậy thì…tôi sẽ bàn bạc lại với Echigoya của mình.”
“Echigoya là gì thế?”
Kurt cảm thấy thật vui vì đã tới lãnh địa Tử tước để rèn luyện. Sau cùng, cậu đã quen biết được một người bạn tuy kì lạ nhưng rất đáng tin cậy.
(Tuy Liam khá độc mồm độc miệng khi nói rằng bản thân đã bóc lột người dân nhưng thực sự cậu ấy luôn cố hết sức giúp đỡ họ.)
Có vẻ vài sự hiểu lầm lại xuất hiện.
***
Thương hội Henfrey bỗng được Liam liên lạc.
“Hmm…rắc rối đây.”
“Sao vậy ạ?”
Sau khi được cấp dưới hỏi, Thomas đáp lại rằng vừa nhận được một yêu cầu vay nợ.
“Là từ gia tộc Banfield sao?”
“Không phải, đó là từ một gia tộc Nam tước. Nhà Exner đã gửi lời nhưng ta không thể từ chối do chính Chúa tể Liam đã nhờ vả.”
Nếu đơn thuần chỉ là gia tộc Exner thì ông chẳng đời nào chấp nhận cho vay một số tiền lớn như thế.
Nhưng nếu có Liam trong đó thì lại khác.
“Nếu đã tên của ngài Liam chống lưng thì liệu ổn không nếu chấp nhận?”
“Ý ta không phải thế. Ta lo sợ về một hệ quả khác.”
Ông đã kiếm được rất nhiều tiền từ lãnh địa của Liam nên hoàn toàn đủ khả năng. Chính vì thế mà ông cũng mang ơn cậu nên khi có thể thì đương nhiên Thomas sẽ giúp hết sức.
“Tin này sẽ lan đi nhanh chóng. Rồi nhiều quý tộc khác sẽ cố bu tới Liam để nhờ vả nhưng không hề có ý định trả lại cho chúng ta.”
“Ahh, ra là vậy.”
‘Nếu đã giúp Nam tước Exner vay tiền thì cậu cũng có thể giúp tôi, phải không?’
Những kẻ như vậy sẽ tìm đến và quỵt nợ của thương hội.
Thương hội Henfrey hiện đang trên đà phát triển. Cùng với việc được Liam chống lưng thì họ cũng nhận không ít sự khinh miệt trong giới quý tộc.
“Ta không thể từ chối Chúa tể Liam được. Hãy chuẩn bị liên lạc với Nam tước Exner càng sớm càng tốt.”
***
Echigoya ác quỷ- à không, Thương hội Henfrey của tôi hiện đang tự giới thiệu với bố mẹ của Kurt.
Tôi vui mừng khi biết rằng các mối quan hệ ngầm của mình vừa được mở rộng.
“Nếu có thể, mong rằng chúng ta có thể hợp tác lâu dài và giúp đỡ nhau khi cần thiết.”
Tôi hiện đang trên đường đi vứt rác sau khi dọn dẹp lại khu vườn.
“Hm?”
Katerina, con gái của gia tộc Tử tước ở đây.
Cô ta đang trốn trong góc tối của tòa nhà và bón cơm chó cùng một tên nào đó.
“K-không được đâu, nếu ai thấy chúng ta thì sao?”
“Ổn thôi mà nếu biết giữ im lặng.”
Hiện tại đang có tin đồn rằng Katerina sắp cưới một gã giàu có và quyền lực tên là Peter.
Tuy nhiên, người ở cùng cô ở đó không phải là Peter.
Trái tim tôi lạnh đi khi thấy cảnh tượng trên.
Ả ta đang ngoại tình, giống như người vợ ở kiếp trước của tôi.
Tôi không khỏi cảm thấy thương cảm cho người sắp phải cưới ả phụ nữ như vậy.
Mà tôi cũng chẳng có ý định nói lại với Peter đâu. Dù gì tôi cũng không có muốn xây dựng mối giao hữu với gia tộc của cậu ta. Tôi nghe rằng Peter tới từ một gia đình đức hạnh và trị vì người dân của họ vô cùng nhân hậu.
Chẳng đời nào tôi có thể kết bạn với một người như vậy.
Mục tiêu giữa chúng tôi là hoàn toàn trái ngược nhau.
“Thật là…Peter đáng thương.”
Đồng thời, tôi không khỏi khinh bỉ độ điếm của ả Katerina kia.
Tôi vẫn còn việc phải làm nên tiếp tục rời đi như thể chưa từng thấy điều gì.
(Mình biết mà, chẳng việc gì phải làm người tốt cả. Đến cả một người chính trực như Peter còn bị lừa dối bởi hôn thê của mình.)
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại