Solo: Loli666
================================
Hiện tại đang là mùa xuân.
Lễ khai giảng của trường phổ thông đơn giản hơn những gì tôi nghĩ.
Tôi nghe nói buổi lễ sẽ có đầy đủ tất cả con cháu quý tộc Đế Quốc đến tham dự.
Trong trí tưởng tượng của tôi thì nó sẽ diễn ra trong một nơi có sức chứa lên tới 10,000 người. Song thực tế thì nhà trường chia học sinh ra làm hai phân lớp riêng và tổ chức buổi lễ tương ứng với mỗi bên.
—Nói tóm lại, nó thực sự rất đơn sơ.
Khu nhà đầu tiên mà tôi chuyển tới là nơi được xây dựng đặc biệt cho những học sinh đến từ gia tộc có danh thế tề tựu.
Chỉ khi nôn ra cả đống tiền hối lộ thì mới có thể nhận được sự đối đãi như vậy.
“Đúng là trong thế giới này, có tiền thì làm bố.”
Người phản ứng lại lời lầm bầm của tôi cũng là một người đã cống rất nhiều tiền vào đây.
Đó chính là Kurt, người thừa kế của gia tộc Nam tước Exner.
“Bọn họ sẽ nổi giận nếu cậu không trật tự đấy, Liam.”
“Thả lỏng chút đi.”
Kurt, người từng rèn luyện với tôi tại lãnh địa của (cựu) Tử tước Razel, cũng là bạn cùng lớp do cả hai cùng tuổi với nhau.
Cậu ta rất nghiêm túc trong việc trở thành một chúa tể độc ác. Trong bộ não đó luôn suy nghĩ để tìm cách vắt kiệt mọi thứ từ người dân của mình.
Kurt cũng là một truyền nhân của trường phái kiếm Arend.
Cậu sở hữu khuôn mặt ưa nhìn và chiều cao chuẩn chỉ.
Sau một năm không gặp, cậu ấy có vẻ đã trưởng thành lên một chút.
Dù sở hữu vẻ ngoài tử tế và chính trực nhưng thực chất Kurt là một kẻ hung ác đầy tham vọng- và cũng khá vui tính nữa.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh.
“Mà những người ở đây hẳn đều rất cao ngạo.”
Có thể khẳng định bọn họ đều rất giàu có chỉ bằng một cái liếc mắt.
Kurt đáp rằng nó chỉ là lẽ hiển nhiên.
“Bất kì ai chuyển tới nhà học thứ nhất hẳn đều như vậy. Đây là nơi chỉ số ít được chọn và chuyển tới.”
Dù gì tôi cũng là một tên bất lương đã dùng tiền để được vào đây mà.
Gì cơ, mấy người không thích thế ư? Nhưng cuộc sống mà, chấp nhận đi.
Trong thế giới này, miễn là có tiền thì muốn gì cũng được.
Bỗng một cô gái thu hút sự chú ý của tôi.
“Woah, tóc vàng xoăn chính hiệu kìa.”
Cô ấy có mái tóc vàng óng cuộn lại thành cuộn.
Phần lưng thẳng và phong phái để lại ấn tượng về một tiểu thư quý tộc tao nhã.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi hồng đầy sức sống. Vẻ ngoài của cô thực sự có thể diễn tả sống động ý chí bên trong.
Bên cạnh đó, vòng một của cô nàng phát triển hơn nhiều so với tuổi khiến người khác mong chờ xem cô sẽ trưởng thành như thế nào trong tương lai.
Vòng eo thon gọn cùng nước da trắng. Trên hết, cơ thể đó nở nang đúng những chỗ cần thiết.
“Cô ấy là con gái của gia tộc Ducal.”
“Một Công tước?”
“Cô ấy nổi tiếng lắm đấy, cậu không biết sao? Rosetta Ceret Claudia, một nữ quý tộc mà ai cũng biết tới. Nhưng tớ cũng chỉ biết có vậy.”
Trong thế giới này có rất nhiều quý tộc.
Trong Đế Quốc, gia đình Công tước mang trong mình dòng máu hoàng tộc. Nhưng số lượng của họ là quá lớn để tôi có thể nhớ được.
“Claudia… ta chỉ biết mỗi cái tên đó thôi.”
“Cô ấy đến từ một gia đình mẫu quyền và dường như cũng là con một.”
“Con một?”
Sẽ rất nguy hiểm nếu chỉ có một con trong vũ trụ này.
Vì sao ư?
Bởi nếu đứa trẻ đó chết thì coi như dòng dõi của gia tộc đó cũng đi luôn.
Tất nhiên là họ chỉ cần sinh thêm một đứa trẻ khác nếu trường hợp đó xảy ra. Nhưng nói gì thì nói, việc chỉ có một người nối dõi vẫn rất đáng quan ngại.
“Thế còn người đằng kia thì sao? Gã ta trông có vẻ cao ngạo hơn phần còn lại.”
Tôi đánh mắt về phía một cậu trai có mái tóc xanh lam thẳng dài.
Gã mang dáng vẻ thực sự rất chuẩn mực của một quý tộc nên có.
Hình như, tên của người đó là Walleace- Hoàng tử thứ 120 của Đế Quốc.
–Trái ngược với gia đình của cô nàng Rosetta, gã ta có rất nhiều anh chị em.
Mà cái quái gì mà có tận 120 đứa con thế?
Bên thì chỉ có một còn bên có hơn một trăm.
Dù là trường hợp nào cũng có vẻ rắc rối.
Mà cũng chẳng phải là vấn đề của tôi nên chẳng cần phải nói chuyện gì với bọn họ.
Với cả, có rất nhiều người có vẻ ngoài sáng lạng tập trung ở đây. Tôi có thể thấy rõ được sức mạnh của khoản tiền đút lót lớn mà tôi đã gửi.
Điểm trừ duy nhất chắc chắn là việc tôi không được phép mang theo người hầu đi cùng.
Nỗi nhớ Amagi trào lên khiến tôi cũng bắt đầu thấy nhớ nhà.
***
Khu nhà học thứ hai của trường phổ thông.
Nơi này được coi như địa điểm của những học sinh được nhận ‘Sự đối đãi đặc biệt’.
Nó cũng được xây dựng tách biệt khỏi các khu nhà học khác.
Một bữa tiệc chào đón học sinh mới được tổ chức tại khu túc xá gần khu nhà.
Tuy nhiên-
“Đằng kia, múa nhiệt lên!”
“Rượu, mang thêm rượu ra đây!”
“Gyahahaha!”
–những gái điếm được gọi tới để nhảy múa và cũng có mặt những người hầu được mang từ lãnh địa.
Các món ăn xa xỉ cùng rượu đắt tiền được dọn ra trên một cái bàn lớn.
Những học sinh đã nhập học đánh chén ăn mừng cho ‘lính mới’ tạo ra vô số tiếng ồn.
Và trung tâm của tất cả chính là một học sinh năm ba- [Derrick Sera Berkley].
Hắn ta có màu tóc nâu cùng nước da nhợt nhạt.
Bụng gã phệ ra một cách bất thường và liên tục nốc rượu.
“Này lũ năm nhất! Nếu đi theo ta thì ta chắc chắn mọi thứ sẽ dễ dàng cho các ngươi!”
Derrick cũng giống như Liam, người hiện đã trở thành người đứng đầu gia tộc của mình, một Nam tước thuộc lãnh địa nằm ngoài biên cương.
Tuy nhiên, Derrick được sinh ra trong gia đình không hề gặp vấn đề tài chính nào.
Lý do là nhờ gã thuộc gia tộc Berkley hùng mạnh.
Tuy cả hai đều có chung vị thế với nhau nhưng nếu Liam được gọi là ‘Thợ săn không tặc’ thì Derrick còn có một biệt danh khác là ‘Quý tộc cướp bóc.’
“Derrick, ngài là nhất!”
“Em nhất định sẽ theo ngài đến cùng trời cuối đất!”
“Nâng ly vì ngài Derrick!”
Khi năm nhất bắt đầu tung hô, Derrick cũng uống thêm rượu.
“Lũ nghèo khổ kia thật đáng thương. Chúng không được tới Nhà học thứ hai này và bắt phải học tập nghiêm túc.”
Chỉ những thằng ngu mới phải đến trường để học.
Những người như Derrick, nhờ vào khoản ủng hộ kếch xù sẽ nhận được sự đối đãi đặc biệt và chuyển tới nhà học thứ hai.
Chúng là mối phiền nhiễu khiến việc học tập của những học sinh khác bị ảnh thưởng.
Cũng có thể nói đây là một trong những vấn đề mà Đế Quốc vẫn chưa thể giải quyết.
Một thuộc hạ năm nhất của Derrick mang đến một báo cáo.
“Có vẻ Liam cũng vừa nhập học vào năm nay.”
“Oh…đó là ai?”
“Liam đấy ạ, ngài không biết sao?”
Derrick bị chọc tức bởi những lời đó và cầm chai rượu đập vào đầu tên thuộc hạ đó.
Chiếc chai vỡ toang khiến rượu và máu bay tứ tung.
“Mày nghĩ mình đang nói chuyện với ai thế hả?! Hey, tẩn thằng này cho ta. Nó sẽ là mục tiêu cho trò chơi tiếp theo.”
Việc bắt nạt được coi như một trò chơi. Học sinh xấu số kia khóc lóc van xin trong lúc ôm chân Derick.
“Em xin lỗi! Làm ơn hãy tha thứ, ngài Derrick! Tất cả chỉ là vô tình mà thôi!”
“Câm mồm!”
Gã sút vào tên thuộc cấp kia, thở ra một hơi dài rồi ngồi xuống ghế sofa.
Những học sinh như đóng băng và bầu không khí trở nên im lặng.
Derrick cảm thấy tâm trạng bị phá hỏng trong khi những người hầu lau dọn chiếc chai vỡ.
“Mất hết cả hứng. Này, thằng nào đó nói rõ về tên Liam đi.”
“T-tất nhiên rồi ạ!”
Với âm nhạc vẫn tiếp vang lên phía sau, chỉ có người học sinh đang giải thích kia cất tiếng.
“Liam là Bá tước của gia tộc Banfield. Chính hắn ta đã giết chết Goaz cùng nhiều không tặc nổi tiếng khác. Từ đó có thêm danh tiếng và bỉ ổi được gọi là ‘Thợ săn không tặc.’”
Derrick nhướng mày.
“‘Thợ săn không tặc’? Vậy hắn là kẻ thù của ta sao?”
Với một người được gọi là ‘Quý tộc cướp bóc’ như Derrick, Liam bị xác định là kẻ thù bởi những chiến công tiêu diệt không tặc của mình.
Những học sinh khác cố nịnh hót.
“K-không đời nào! Hắn ta chẳng có nổi một phần trăm cơ hội nếu dám chống lại ngài Derrick đâu.”
Gã nghe vậy mà bật cười.
“Chính xác! Nó chỉ là một tên quý tộc rác rưởi đi vênh váo với chút danh tiếng nhỏ bé của mình.”
Derrick cũng chợt nhớ ra điều gì đó.
“Phải rồi…hình như ‘điện hạ’ cũng nhập học vào năm nay.”
“Vâng! Hoàng tử điện hạ Wallace đấy ạ!”
Gã nhếch môi cười.
(Sẽ khá thú vị nếu có thể khiến tên đó quy phục trước mình.)
Derrick luôn có cái nhìn bất kính trước cả hoàng tộc và nghĩ rằng việc bắt nạt những ‘lính mới’ năm nay sẽ rất là vui vẻ.
***
Tại một lớp học nằm trong nhà học thứ nhất.
Bữa tiệc chào đón đã kết thúc và hiện chúng tôi được tập trung tại đây.
“Tôi là John và sẽ trở thành giáo viên cho lũ nhóc các người từ giờ! Nhớ gọi là Giáo sư John đấy!”
Thay vì gọi là ‘Giáo sư John’ thì nên gọi người đàn ông đứng trên bục kia là ‘Giáo sư ác quỷ’ thì hợp hơn.
Mà chẳng phải ông ta không hề phù hợp để dạy những học sinh được đối đãi đặc biệt sao?
Khi tôi còn đang tự hỏi như vậy-
“Này, cậu đằng kia!”
“Ông đang chỉ tôi sao?”
Hoàng từ tóc xanh lam, Wallace đứng dậy. Nếu nhìn kĩ thì tôi có thể thấy được cậu ta đang đeo khuyên tai.
“Cái thứ gì trên tai cậu thế hả?”
“Oh, này ấy hửm? Tôi đã mang chúng từ thành phố trước khi tham gia lễ chào đón rồi.”
Hoàng tử đáp lại trong lúc nhìn xuống vị giáo sư.
Hầu nữ trưởng đã bảo tôi phải cẩn thận trước cậu ta- có vẻ đó là một đứa trẻ khá rắc rối.
“Wallace, cậu là một học sinh, và nơi đây cũng là để học những phép tắc cơ bản giúp các người trở thành một quý tộc. Vậy cậu thực sự nghĩ chúng tôi sẽ chấp nhận mớ phụ kiện đó?”
“Huh?”
Điện hạ bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh- nhưng không có ai đeo bất kì thứ gì đó tương tự dù bọn họ ăn mặc khá kì dị.
Thậm chí còn có mấy gã như Tom, người đang sở hữu kiểu đầu lốc xoáy đủ khiến tôi tự hỏi gã có bị thần kinh hay không.
Chỉ nhìn đống c*t thôi cũng làm tôi phát bực.
Tuy nhiên, Giáo sư John lại không động chạm gì đến.
—ra đó là sức mạnh của đồng tiền sao?
Hầu nữ trưởng nói rằng hoàng tử tóc xanh này đứng thứ 120 nên không sở hữu quá nhiều tài sản.
Mà hỏi thật đấy, sao có nhiều công chúa với hoàng tử thế chứ?
Chẳng thể nào chăm sóc đàng hoàng cho tất cả được.
“Wallace, chống đẩy 100 cái cho tôi.”
“K-khoan đã! Đây chỉ là phụ kiện thôi mà! Hơn nữa tôi là-”
“Biết biết, cậu là hoàng tử của Đế Quốc chứ gì? Nhưng điện hạ đây phải hiểu rằng hoàng tộc luôn có những phép tắc nhất định.”
Một kiểu giáo dục giống quân đội sao?
Thôi thì tôi sẽ không nói gì thêm, dù sao ông ta cũng không phàn nàn khi thấy kiểu tóc của Tom.
—sức mạnh của tiền bạc thật tuyệt vời.
“Thật chẳng ra thể thống gì cả!”
Giáo sư John lạnh lùng nhìn Wallace đang than phiền trong lúc chống đẩy.
“Chính cậu mới là không ra thể thống gì đấy. Cậu nghĩ trường phổ thông là cái quái gì thế? Giờ tiếp tục với bài học. Nói trước, nơi đây không phải nhà của mấy cô cậu. Học sinh sẽ sống cùng nhau tại ký túc xá và tự phải lo cho bản thân mình.”
Dù xung quanh có vẻ không vui cho lắm nhưng thế giới này có máy giặt ủi hoàn toàn tự động.
Nếu so với kiếp trước của tôi thì chúng đạt tới trình độ hoàn toàn khác. Tôi chỉ cần để quần áo bẩn vào, chúng sẽ được giặt, sấy khô và ủi phẳng phủi toàn bộ.
Tóm lại, những gì cần làm là ném đồ vào máy mà thôi.
Nên dù nói là phải tự lo liệu cho bản thân nhưng cũng không đến mức quá khó khăn.
“Mấy người không phải đến đây để ăn chơi. Trường phổ thông sẽ giúp mấy cô cậu trở thành một quý tộc mẫu mực xứng đáng với bổn phận gánh vác tương lai Đế Quốc.”
Nhưng chẳng có lý do gì để trở thành cái ‘quý tộc mẫu mực’ đó cả, đúng không?
Vậy trường phổ thông thực sự có nhiệm vụ như vậy sao?
“Nơi đây là lớp học mà chúng tôi dạy về những kĩ năng sống căn bản. Tốt nhất là quên hết những ngày tháng được nuông chiều từ trước đến giờ đi. Sẵn sàng tinh thần cho tốt vào.”
Hãy cùng có một cuộc sống học đường…tuyệt vời chăng?
Có vẻ sẽ không dễ dàng gì cho những người ở đây.
“Trước tiên–”
Tôi bất ngờ trước những gì Giáo sư John giải thích sau đó.
Mọi thứ hoàn toàn khác với cuộc sống học đường mà tôi đã nghĩ.
***
Wallace Noah Albalate là Hoàng tử của Đế Quốc.
Nói có vẻ oai thế thôi chứ cậu ta chỉ là một trong số hàng trăm hoàng tử.
Wallace quay trở phòng ở ký túc xá và nhảy lên giường cùng cơn đau buốt chạy dọc khắp thân.
“Tất cả lũ đó lúc nào cũng coi mình như trò hề.”
Trong khi những hoàng tử khác được nhận rất nhiều ưu ái và sự đối đãi đặc biệt thì Wallace lại chẳng có gì cả.
Nếu mẹ của cậu là quý tộc cấp cao hoặc có đủ quyền hạng để chạm tới ngai vàng thì mọi chuyện đã khác.
Từ người con thứ 37 đổ đi thì vẫn có thể được hoàng tộc chống lưng. Nhưng từ vị trí thứ 100 trở xuống thì sẽ bị đối xử không khác gì hàng dự bị.
Wallace cũng không thấy bản thân mình giống một hoàng tử tí nào.
Dù gì cậu cũng chỉ được gặp vua cha, Hoàng Đế với số lần có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cậu đã lớn lên bên trong cung điện cùng với những anh chị em khác.
“Mà trường phổ thông có vẻ là một nơi khắc nghiệt hơn mình nghĩ.”
Wallace đã được giáo dục rất tốt nhưng nơi đây khó khăn hơn nhiều so với cuộc sống trước.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ sau lễ khai giảng.
Vì lý do nào đó, Giáo sư John luôn để mắt tới Wallace và nổi giận gần như với hầu hết việc cậu làm.
“Thật khó để thức dậy lúc 5 giờ sáng mỗi ngày…”
Họ phải làm vậy để chuẩn bị cho việc rèn luyện buổi sáng sẽ bắt đầu lúc 7 giờ.
Quy trình học tập kéo dài suốt từ sáng tới tối khiến cậu lúc nào cũng quay về phòng với tâm trạng bực bội.
Trên hết, những bài học về trường phái chiến đấu thực sự rất đáng sợ.
Dù đã học qua nền móng của trường phái Đế Quốc từ trước, Wallace thậm chí cũng có kinh nghiệm từ việc là một kiếm sĩ của phái Arend, nhưng bài học vẫn quá khó khăn cho cậu.
“…Liệu mình thực sự có thể đạt được mục tiêu trong cái môi trường này không?”
Wallace có một giấc mơ.
Trong giấc mơ đó, cậu được thoải mái và tự do.
Và để làm thế-
“Nếu không hành động thì mãi mãi sẽ chẳng có gì thay đổi. Đã đến được đây rồi, mình nhất định sẽ thành công."
—cậu quyết định sẽ đi tán gái.
Không phải đùa đâu, Wallace đang thực sự cần tìm những cô gái cho mình.
Đó đều là vì muốn được bước tới gần hơn với giấc mơ của mình.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại