Solo: Loli666
===============================
“Chủ nhân, thứ lỗi cho em.”
Amagi đã chấp nhận số phận của mình.
Đúng lúc ấy, món đồ trang sức trên bộ váy phát sáng, dựng lên một tấm khiên bảo vệ.
Tuy nhiên, Người hướng dẫn không hề hoảng.
“Fuahahaha! Ta biết chúng chỉ là hàng dùng một lần! Chỉ cần tiếp tục tấn công—thì sẽ—?”
Không cần biết hắn có nổ súng bao nhiêu lần, lớp khiên trước mặt Amagi vẫn không hề biến mất.
Ngược lại, khẩu súng mới thứ cạn kiệt trước.
Kachi. Kachi.
Chỉ có âm thanh cò súng vang lên.
Amagi hướng mắt nhìn hắn.
“—Tôi tưởng anh bảo sẽ giết tôi cơ mà?”
Cô trông có vẻ gì đó bất ngờ.
Mà cũng đâu thể trách được.
Người hướng dẫn vừa mới gáy rằng sẽ tiêu diệt cô, vậy mà khẩu súng của hắn còn chẳng thể phá hủy lớp khiên.
Cô tưởng kẻ xâm phạm đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng có vẻ không phải vậy.
Tóm lại là quá non.
“Đ-đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó!”
Người hướng dẫn quăng khẩu súng đi và rút lui như đang bỏ trốn.
“Chết tiệt! Vẫn chưa thu thập đủ cảm xúc! Ta sẽ thu thập thêm rồi quăng hết vào hắn! Quá đủ rồi! Ta sẽ chơi tất tay để giết Liam!”
Nhận ra bản thân có thể cử động trở lại sau khi Người hướng dẫn rời đi, Amagi lắc đầu.
“Rốt cuộc, đó là thứ gì vậy?”
Chẳng phải cô vừa chạm trán một tồn tại nực cười?
Hơn nữa, ‘thứ đó’ còn nhắc đến tên Liam.
Amagi băn khoan.
“—quả nhiên, Chủ Nhân có bí mật gì đó?”
Theo thời gian, họ đã trải qua nhiều sự kiện không thể giải thích.
Nếu có một tồn tại như thế đứng phía sau—
Tuy còn vài chuyện vô lý nhưng Amagi thực sự lo lắng cho Liam.
“Có thật là Chủ nhân may mắn như đã tuyên bố?”
Amagi cảm thấy bất an khi biết cậu bị một thế lực như thế nhắm vào.
“Tuy có hơi sớm nhưng tốt hơn là chuẩn bị đối phó từ giờ.”
Tồn tại được biết tới là Người hướng dẫn, đã khiến Amagi đi tới quyết định.
***
Liam đã chặt hạ một chiến hạm.
Đó là một điều quá nực cười để có thể tin là thật.
Tuy nhiên, nó thực sự đã xảy ra tại Thủ đô.
Với rất nhiều nhân chứng nên tính xác thực nhanh chóng gia tăng.
Chuyện này không chỉ lan trong Thủ đô mà còn toàn thể Đế Quốc.
Tất cả đành phải chấp nhận rằng Nhất Trảm phái thực sự tồn tại.
Trong căn phòng, Calvin đang ngồi với hai chắp trước miệng.
“Dám mang cả chiến hạm vào Thủ đô. Thật là một hành động trơ tráo.”
Đây là một sai lầm lớn của anh.
Calvin không dám nghĩ rằng đám quý tộc sẽ ngu xuẩn tới mức đó.
Anh đã đánh giá thấp khả năng đi vào lòng đất của họ. Tuy đã rời khỏi nhưng họ vẫn từng thuộc phe Calvin.
Và trước đấy, anh còn bị nói là hèn nhát khi đùn đẩy trách nhiệm cho em trai và né tránh tham gia chiến tranh.
Còn giờ, anh lại tiếp tục mang danh là thằng ngu ám sát Liam không xong.
Mắt Calvin nhìn vào chiếc hộp nằm trên bàn.
Trong đó chứa đầy những chiếc lõi của Ninja—đã vỡ, nói cách khác là cái chết cho những người vứt bỏ cơ thể thật để sở hữu khả năng biến đổi.
Anh đã tìm thấy chiếc hộp này trên bàn khi thức dậy vào sáng nay.
“Cậu ta đang cảnh báo rằng có thể giết mình bất cứ lúc nào?”
Calvin đã quá coi thường thực lực của biệt ngầm dưới trướng Liam.
Vì hành động ngu xuẩn của đám quý tộc mà anh đã bị dồn vào chân tường.
“Ta đã tưởng rằng có thể săn cậu ta. Nhưng hóa ra thợ săn lại thành con mồi.”
‘Mình không thể cứ để như vậy.’
Calvin tiến hành triệu tập quý tộc dưới trướng.
“Hiện đang có biểu tình dân chủ tại lãnh địa Banfield, ta nghĩ có thể đổ trách nhiệm lên đầu cậu ta.”
Nếu không thể thắng trên chiến tường thì họ có thể chơi trên mặt trận có lợi thế.
Calvin quyết sẽ đâm vào điểm yếu của Liam: cuộc biểu tình dân chủ.
“Đế Quốc cực kỳ ghét thứ gì liên quan tới dân chủ. Quân đội sẽ hành động và tiễn lãnh địa Liam-kun về với cát bụi.”
Nếu điều đó thành sự thật, chắc chắn Liam sẽ nhận thiệt hại khủng khiếp.
***
Một phiên tòa khẩn cấp đã được tổ chức tại Đế Quốc về việc một chiến hạm tiến vào Thủ Đô.
Còn tôi được gọi tới với tư cách một nhân chứng quan trọng.
Tuy nhiên, tôi lại bị coi như tội phạm.
“—ta sẽ không bao giờ quên sự sỉ nhục này.”
Tôi nghiến răng, kiềm chế lửa giận đang cháy trong lòng.
Calvin cũng có mặt tại phiên tòa.
Tôi không ưa cách hắn ta tỏ ra ngầu và ngồi ở tít xa kia.
Ngươi bày đặt diễn như thể vô tội nhưng ta biết ngươi chính là kẻ đẩy ta đến nước này.
Dám vu khống và làm ta bẽ mặt.
Ta nhất định sẽ giết ngươi bằng đôi tay này.
Tôi chắc chắn sẽ trả thù và không bao giờ tha cho những kẻ như hắn.
Ở chỗ ngồi cao, Tể tướng đưa mắt nhìn xuống khi tôi đang tỏ ra bực bội.
Cách ông ta nhìn tôi là sự khó chịu.
“Đã đến lúc chúng ta đưa ra kết luận.”
Đám quý tộc xung quanh đều quả quyết chung một điều.
“Liam-dono là một mối phiền hà.”
“Cậu cần nhận thức rõ địa vị quý tộc của mình và hoàn thành cho tròn nghĩa vụ.”
“Là một Công tước tương lai, cậu nên chú ý hơn tới vị trí đang mang.”
Một tên đàn ông và một mụ ngoài ba mươi buông lời chế giễu.
Tất cả đều là lỗi của Calvin khi tổ chức phiên tòa này.
Hắn đang đặt ra nghi vấn cho khả năng cai trị của tôi.
Rõ ràng người của hắn đã mang chiến hạm vào Thủ Đô, nhưng tôi lại thành người bị chỉ trích.
Đám quý tộc phe Calvin đã làm ầm lên và phê phán tôi tại phiên tòa.
Chúng hiện đang quay mặt khỏi tôi với biểu cảm lạnh toát.
Ta nhớ mặt hết rồi.
Đừng nghĩ sẽ thoát được bố mày!
Quý tộc phe tôi cũng tham gia phiên tòa và nhìn tôi đầy cố lỗi.
Nam tước Exner lên tiếng xoa dịu.
“Bá tước, tôi xin lỗi về chuyện này.”
Nếu dư hơi để xin lỗi thì giúp tôi xem nào! Giúp ấy!
Chết tiệt!
Calvin, ngươi là kẻ đầu tiên dồn ta đến nước này!
Là quan tòa, Tể tướng gõ búa khiến mọi người im lặng.
“Giờ thì, Bá tước sẽ phải—”
“Ku….”
Tôi đan hai tay lại và cúi đầu.
Việc này không nên xảy ra.
Mọi chuyện đáng lý không phải thế này.
T-tôi đã quá coi thường Calvin rồi.
Hôm nay tôi sẽ thừa nhận thất bại của mình.
Nhưng hãy nhớ lấy, chỉ là hôm nay thôi!
***
Khi phiên tòa kết thúc, quý tộc phe Calvin tập hợp lại và ôm đầu.
Để dồn ép Liam, họ đã tung đòn ‘đặt nghi vấn về khả năng cai trị’ tại phiên tòa.
Họ thậm chí còn chen ngang bằng việc làm ầm lên rằng nếu chưa giải quyết xong thì sẽ không dừng lại.
Biểu tình dân chủ đang hoành thành tại lãnh địa của Liam.
Người dân đang chống lại chính sách của Đế Quốc.
Họ đưa ra lý do rằng đất nước đang bị xúc phạm để có thể ‘hành hình linsơ’ Liam.
“—ai đó giải thích được không?”
Bọn họ tập hợp tại một nơi gần chỗ tổ chức phiên tòa.
Tại đó, Calvin nhìn vào từng thành viên đồng minh.
Dưới ánh mắt mãnh liệt đó, ai cũng phải quay mặt đi.
Thấy vậy, Calvin bật cười.
“Tể tướng đã gọi ta sau khi kết thúc phiên tòa, ông ấy nói rằng đừng có tự làm bẽ mặt mình nữa.”
Anh đang cười nhưng chẳng thấy chút vui vẻ nào.
Một trong số quý tộc yếu ớt biện minh.
“Thưa Điện hạ, gián điệp được gửi tới lãnh địa Banfield là người phục vụ cho một Tử tước ủng hộ việc ly khai. Dữ liệu chúng thần nhận được nhận đã xác nhận cuộc biểu tình dân chủ đang diễn ra.”
“Thế này có giống biểu tình dân chủ với ngươi không?”
Tại phiên tòa, họ đã trình chiếu cảnh tượng của cuộc biểu tình để làm bằng chứng.
Trong video đó, dân chúng của lãnh địa Banfield đang cầm biểu ngữ.
“Hoàn thành nghĩa vụ của quý tộc!”
“Yêu thương Tiểu thư Rosetta, và đừng quên cả Eulisia-san nữa!”
“Phải đó, đừng có quên tôi!!”
Ở cuối đoạn video còn có sự góp mặt của Eulisia.
Cuộc biểu tình dân chủ giờ bỗng biến thành biểu tình đòi lãnh chúa sinh con.
Calvin ôm mặt mà cười.
“Các ngươi nghĩ chuyện gì xảy ra với danh tiếng của ta khi đặt nghi vấn về khả năng cai trị của Liam-kun bằng khuôn mặt nghiêm túc?”
Quý tộc phe Calvin nhìn vào khoảng không như để trốn tránh thực tại.
Họ không dám nghĩ nội dung video lại thành như vậy.
“Sao không ai kiểm tra nội dung?”
Họ đơn giản cho rằng đã có trong tay bằng chứng cần thiết.
Đây là sai sót của con người.
Hồi tưởng lại bầu không khí căng thẳng khi đó đã bốc hơi sạch khi bằng chứng trên xuất hiện.
Họ đã mong Uỷ ban điều tra sẽ chỉ trích hoặc trừng phạt Liam vì hành động khiêu khích, dẫn tới có người mang cả chiến hạm vào Thủ Đô.
Tuy nhiên, khi thấy cảnh cuộc biểu tình sỉ vả Liam, Uỷ ban điều tra đã chuyển sang nói mấy câu kiểu “Đừng quên nghĩa vụ quý tộc của mình”, “Bá tước vẫn còn non nớt”, và “—hãy cẩn trọng hơn trong tương lai.”
Mấy câu đó nghe như đang nói với đứa cháu yêu hơn là chỉ trích.
Họ nói với thái độ cảm thông và lỗi lầm của Liam được cho qua rất nhẹ nhàng.
Ngược lại, ấn tượng của Uỷ ban điều tra với Calvin cực kỳ tệ.
Việc chen ngang trong phiên tòa được coi là hành động gây rối nghiêm trọng.
Với Calvin, anh đã thua Liam dù nắm trong tay lợi thế.
Trước khi kịp nhận ra, phe Cleo yếu đuối ngày nào giờ đã gần đuổi kịp.
“Chúng ta không thể kiêu ngạo được nữa.”
Quý tộc phe Calvin chấn chỉnh lại bản thân trước câu nói của Calvin.
***
Thằng ngu nào đó mang một chiến hạm tới Thủ Đô.
Cứ như thể thế giới này toàn lũ không não vậy.
Sau khi tấn công sảnh tiệc, tòa án bảo tôi hãy án binh bất động một thời gian.
Bởi náo loạn diễn ra, tôi đã phải ngưng toàn bộ việc tổ chức tiệc tùng.
Một cuộc điều tra được tiến hành suốt nhiều tuần còn tôi thì bị triệu tập.
Có vẻ tôi sẽ bị theo dõi trong vài tháng tới.
“Giờ thì, ta chỉ việc đối phó với lũ giả mạo Nhất Trảm phái.”
Tin đồn lan truyền rằng có hai người như vậy.
Đó là cái giá cho việc được trở nên nổi tiếng sao?
Nếu thực sự là kẻ giả mạo, tôi sẽ giết hết.
Tuy vậy, Đế Quốc là một nước liên thiên hà.
Tìm kiếm ai đó không hề dễ như tưởng tượng.
Tôi không thể lần theo dấu tích của những kẻ được cho là thuộc Nhất Trảm phái được.
Tia, người đang vẫy đuôi và chuẩn bị trà cho tôi tại phòng, cất tiếng.
Cô đã trở về từ lực lượng tham chiến.
Ngay khi gặp tôi, cô ta đã yêu cầu được thưởng rồi được tôi đáp rằng, “Được phục vụ cho ta bộ không thấy vui à?”
Cô ta sau đó run rẩy và gật đầu lia lịa.
Có vẻ Tia đã học được vài điều từ thuộc hạ xuất sắc Kukuri của tôi.
“Chúa tể Liam, người cũng sẽ giải quyết cuộc biểu tình quy mô lớn kia chứ ạ?”
“—Khi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ nghiền nát cuộc biểu tình. Bọn chúng nghĩ mình là ai mà dám ý kiến về ‘phần dưới’ của ta?”
Thật không thể tha thứ khi dám yêu cầu lãnh chúa ngủ với Rosetta.
Dám chõ mũi vào việc của tôi cơ đấy!
Giết hết!
Một khi trở về, tất cả sẽ phải nếm mùi địa ngục.
Quân đội của tôi vừa quay lại từ lực lượng tham chiến và hiện đang nghỉ ngơi.
Để khiến bản thân trông oai vệ và bố đời hơn, tôi phải chăm sóc quân đội của mình thật tận tình.
Đôi lúc tôi bắt bọn họ làm việc bở hơi tai nhưng nếu làm quá thì sẽ phản tác dụng.
Vì vậy, tôi để yên cho họ nghỉ ngơi. Nói cách khác, tôi tạm thời không thể hành động.
Cuộc biểu tình sẽ bị đàn áp ngay khi quân đội sẵn sàng.
Tia mỉm cười khi nghe vậy.
—Bản thân tôi vốn độc ác rồi nhưng cô ta cũng khá nguy hiểm đấy.
“Vâng, điều tốt là cuộc biểu tình không diễn ra tại hành tinh chính của người. Nếu thật vậy, chúng ta sẽ phải nghiêm túc nghiền nát họ. Nếu không, Quân đội Đế Quốc sẽ ra tay.”
“Ta thích vậy hơn.”
Phe Calvin nhắm vào tôi tại phiên tòa để bù đắp những thua thiệt trước đó. Đáng lẽ mục đích phiên tòa là để điều tra bọn chúng, nhưng tôi lại thành bia đỡ đạn.
Calvin khiến tôi nhận ra tôi không có cửa thắng trên phiên tòa.
Biểu tình dân chủ đang diễn ra tại lãnh địa của cậu ta! —hoặc hắn ta nói thế.
Đế Quốc rất ghét chế độ dân chủ nên trọng tâm chú ý của mọi người đã bị thay đổi.
Tuy nhiên—khi điều tra viên tới lãnh địa Banfield, họ báo lại rằng cuộc biểu tình là về người nối dõi chứ không phải đòi dân chủ hóa.
Bạn có hiểu cái cảnh phải đứng giữa phiên tòa mà nghe mọi người bàn luận về người kế nhiệm của bạn không?
Video còn chiếu cảnh Eulisia cũng tham gia biểu tình khiến tôi câm nín.
Trước cái cảnh đó—tôi thực sự vô cùng xấu hổ.
Tôi vẫn còn nhớ cách mấy người đó nhìn tôi.
Vài người cười, vài người thích thú và còn lại thì đồng cảm.
Đến cả Tể tướng cũng nhìn tôi với ánh mắt ấm áp!
Tia mỉm cười như muốn đề xuất gì đó.
“Nhưng phe Calvin cũng bị dồn vào góc. Khi đó, phe Cleo sẽ càng trở nên lớn mạnh, mọi thứ đều đúng như dự tính của Chúa tể Liam.”
“Chiến thắng của ta đã được định sẵn rồi. Ta thực sự bối rối trước sự may mắn của bản thân đấy.”
Nói là vậy nhưng tất cả đều nhờ ơn Người hướng dẫn cả thôi.
Trông thì tôi đang gặp khó khăn nhưng thực chất, mọi thứ đều đã được sắp xếp cho chiến thắng của tôi.
Thân là chúa tể độc ác, cuộc đời này thật quá dễ dàng.
“Ta mệt khi cứ yên lặng thế này. Cũng lâu rồi cũng chưa đi chơi nhỉ. Tia, chuẩn bị xe cho ta.”
“Tuân lệnh.”
Tia ra lệnh cho cấp dưới theo như ý tôi.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại