Solo: Loli666
=================================
Lysithea đưa mắt nhìn cảnh Liam đối đầu với Kiếm thánh.
(Sao cậu ấy có thể bình thản như vậy?)
Trước mặt một Kiếm thánh đang cầm vũ khí, đến cả một người được rèn luyện như cô còn không khỏi cảm thấy áp lực.
Kiếm thánh vượt trên cả top đầu; họ sống vì ý trí muốn chạm tới đỉnh cao kiếm thuật.
Với cô, Liam dường như còn đang tỏ ra thoải mái khi đối mặt với kẻ đã bước một chân qua lằn ranh con người.
Cậu xoay tròn thanh katana của mình trước khi nhếch môi cười với Kiếm thánh.
“Iyaa~~ ta biết mình sẽ gặp ngươi từ khi được thuộc hạ nhắc tới. Tuy không hợp tuổi lắm nhưng ta rất mong chờ được đấu với ngươi đấy, Kiếm thánh.”
Có phải cậu không nhận ra sự chênh lệch sức mạnh to lớn đó sao?
Dù Lysithea thật lòng nghĩ vậy, phản ứng của Kiếm thánh lại không giống như trước.
Nụ cười trên mặt gã còn hung tợn hơn cả Liam, đồng thời siết chặt chuôi kiếm đến mức Lysithea có thể nghe thấy từ xa.
Gã đã hoàn toàn mất hứng thú với Tia.
“Ngươi là Liam sao?”
Kiếm thánh cũng bắt đầu bước tới gần.
Nếu nhìn vào, sự khác biệt bên ngoài giống như một người lớn và một đứa trẻ.
“Nói thì thêm kính ngữ vào. Ta là một Công tước tương lai đấy.”
Liam nhìn thẳng vào Kiếm thánh mà nói chuyện như thể gã là thuộc hạ.
Thái độ của cậu vô cùng ngang ngược như thể là một đứa trẻ không biết trời cao đất dày, hoặc là một kẻ bề trên.
(Chẳng cần biết mạnh thế nào, cậu ấy không phải là đối thủ của Kiếm thánh, những cá nhân tài năng vượt xa Kiếm sư. Trước một kẻ như thế, Bá tước Banfield hoàn toàn vô vọng.)
Chẳng có gì đảm bảo Nhất trảm được đồn đại có thể thắng một Kiếm Thánh cả. Chưa kể, một người tài năng như Tia cũng đã phải chịu thua.
Liệu Liam có thể trụ được bao lâu trước một đối thủ tầm cỡ như thế?
Lysithea không khỏi cảm thấy lo lắng.
Trong khi đó, Kiếm thánh chĩa kiếm về phía Liam.
“Nhóc con, ngươi đến từ trường phái Nhất trảm đúng chứ? Ai là sư phụ của ngươi?”
Liam chẳng thèm đổi thế dù ở ngay trước mặt một Kiếm thánh mang biểu cảm nghiêm túc.
“Sư phụ tên là Yasushi, người mạnh nhất thế giới.”
Kiếm thánh nheo mắt lại.
“Yasushi? Chưa từng nghe tới”
Biểu cảm của Liam cuối cùng cũng biến chuyển sau khi nghe câu đó.
“Chẳng việc gì phải nhớ tên của người mà ngươi sẽ không bao giờ gặp được. Dù sao hôm nay cũng là ngày tàn của ngươi thôi.”
Một tia lửa lóe lên giữa hai người.
Tốc độ di chuyển của cả hai đạt đến mức chỉ có thể thấy ảo ảnh.
Mỗi khi hai thanh kiếm chạm nhau, tia lửa bắn ra lớn hơn nhiều với Tia hồi nãy.
Những cú vung kiếm ở khoảng cách gần của hai bên thậm chí tạo ra luồn gió thổi khắp căn phòng.
Lysithea ngớ người khi thấy Liam đối đầu với Kiếm thánh mà không hề chịu thua thiệt.
(Không thể tin nổi. Đối phương là Kiếm thánh được cả Đế Quốc công nhận. Làm sao cậu ấy vẫn trụ được!?)
Cleo cất tiếng gọi người chị đang đờ ra một chỗ.
“Chị mau chữa trị cho Tia đi!”
“P-phải rồi.”
Sau khi được nhắc, Lysithea bắt đầu tiến lại gần Tia đang dính vào tường.
Cô nhấc Tia ra và để ý rằng Tia đang hoàn toàn chăm chú nhìn Liam mà chẳng thèm đoái hoài đến vết thương của mình.
(Người này đang nghĩ gì vậy chứ? Bộ cô ấy không hiểu tình thế hiện tại sao?)
Lysithea đã nghĩ rằng Tia là một nữ hiệp sĩ nghiêm túc, nhưng liền vỡ mộng khi thấy cô say đắm trước Liam dù đang trong tình cảnh ngặt nghèo.
Tia lấy ra một chiếc lọ từ túi trang bị, uống một chút trước khi rải phần còn lại lên vết thương.
“Lysithea-dono, người có thấy dáng vẻ tráng lệ của Chúa tể Liam chứ?”
“S-sao cô vẫn có thể quan tâm tới chuyện đó lúc này thế? Nếu không nhanh chóng hành động, chúng ta sẽ bị giết!”
Rõ ràng Lysithea đang tức giận.
Những hiệp sĩ tài năng đã tiến vào cơ sở sau khi đánh bại cảnh binh.
Hơn nữa, bọn họ còn mang theo cả một Kiếm thánh.
Cơ hội sống sót của họ là rất thấp.
Mọi chuyện càng kỳ lạ khi không có bất kỳ ai tới giúp dù đã phát ra tiếng động lớn.
(Không chỉ anh Linus, đây hẳn phải có ai đó đứng cao hơn dính líu tới. Bọn họ thực sự muốn lấy mạng Cleo!)
Cô không nghĩ chỉ Linus là đủ khiến một Kiếm thánh nhúng tay vào.
Khả năng là có một ai đó đứng trên cả Linus— Calvin hoặc hơn thế nữa— can thiệp.
Liệu họ có thể toàn mạng mà thoát khỏi đây?
Lysithea đã phần nào bỏ cuộc. Tuy nhiên, Tia sau khi hồi phục lại vết thương, cầm vũ khí lên và cất tiếng.
“Không việc gì phải hoảng loạn. Xin hãy tiếp tục theo dõi trận đấu, thần không biết bất cứ ai mạnh hơn Chúa tể Liam đâu.”
***
Có một điều mà tôi biết được khi đối đầu trực diện với Kiếm thánh.
“Trình độ như vậy mà dám tự nhận mình là Kiếm thánh sao? Nếu thế, thì từ giờ ta cũng nên được coi là Kiếm thánh!”
Nghe lời chế nhạo từ tôi, người đàn ông to xác kia nghiến răng.
Tuy trông có vẻ hai bên đang ngang cơ nhưng những vết cắt bắt đầu xuất hiện trên tay và chân của Kiếm thánh.
Và tất nhiên, tôi thì hoàn toàn lành lặn.
“Mày chỉ là thằng nhãi sống chưa đến 100 năm!”
“Thế thì ngươi sẽ bị đánh bại bởi một thằng nhãi đấy! Ngươi cũng chỉ đến vậy thôi! Đã nhận ra sức mạnh của Nhất trảm chưa? Hãy thấy vui mừng khi được chết dưới kiếm pháp mạnh nhất đi!”
“Nhảm nhí!”
Nhất trảm là một trường phái vô cùng tuyệt vời. Nó nhất định là đứng trên tất cả.
Thật đáng thương cho thế giới này khi kiếm pháp bá đạo kia lại rơi vào tay tôi, một kẻ phản diện.
Mà, đã bao lâu rồi tôi chưa chiến đấu bằng kiếm nhỉ?
Hình như lần cuối là lúc đi chơi với Kurt hồi còn huấn luyện.
Thật sự là vô cùng khó khăn để kìm chế lại vào lần đó.
Nếu phải nói ra điểm yếu của Nhất trảm thì đó là việc người sử dụng không thể dừng lại được.
Một khi đã rút kiếm là đối phương xác định lên bàn thờ.
Sẽ rất rắc rối nếu tôi vô tình cắt bay chân tay đối thủ trong lúc giao chiến.
Mấy tên gà mờ sẽ không biết cách chống lại những nhát chém vô hình. Chính vì thế mà giờ tôi vẫn chưa rút katana ra khỏi vỏ. Nói đơn giản là tôi đang chấp đối phương.
Nếu không làm vậy thì thắng bại đã được phân định khi khoảnh khắc thanh katana thoát ra khỏi vỏ.
Đó là cách mà Nhất trảm hoạt động.
Tôi vốn đang cố nhây để kiểm tra trình độ của Kiếm thánh cũng như của chính bản thân.
Bỗng nhiên, hắn ta nhảy lùi lại để kéo giãn khoảng cách.
Gã mắt híp ngạc nhiên trước hành động đó.
“Này, dừng chơi đùa lại đi!”
Bất ngờ thay, Kiếm thánh quát ngược lại.
“Câm mẹ mồm vào! —máu đang dồn lên đầu nhưng tao không giờ nghĩ lại có ai đó có thể chiến đấu ở mức này. Cái cảm giác này lâu lắm rồi quay lại. Tuyệt vời. Mày quả thực là nhất đấy!”
Tên này thuộc vào loại cuồng chiến.
Đôi lúc, những hiệp sĩ mang tính cách tương tự cũng xuất hiện.
Làm sao để trở nên mạnh hơn?
Ta muốn thêm nhiều trận chiến máu lửa hơn nữa.
Đó có phải là kẻ mạnh hay không?
Bọn đó là mấy tên đáng thương bị kiểm soát bởi sự thèm muốn bạo lực.
Thành thật mà nói, tôi không thể hiểu nổi kiểu đó.
Dù sao thì, tên Kiếm thánh vào thế hassō. Trực giác của tôi mách bảo rằng nó rất nguy hiểm.
“Tao không nghĩ sẽ còn có ai khiến tao dùng tới đòn này. Nên hãy cố đừng chết nhanh quá đấy!”
Kiếm thánh tung ra một đường chém nhưng lại thô bạo khủng khiếp.
Hắn liên tục chém hàng tá đòn tương tự và hình thành nên một lưới đao.
Đó hẳn là đòn đánh muốn trực tiếp nghiền nát đối phương ngay trước mặt.
“Thật là một thứ khủng khiếp.”
Kiếm thánh gầm lên trong khi cười lớn.
“Một đòn mang tới chiến thắng! Không ai có thể thoát khỏi nó đâu!”
Hắn tiếp tục bắn thêm nhiều đường chém nữa.
—quả là khủng khiếp theo đúng nghĩa đen.
Tôi hẳn phải là một thằng ngu khi lại dè chừng trước cái kiểu tấn công này.
Với tư cách người lĩnh hội Nhất trảm phái, tôi quá xấu hổ để có thể gặp sư phụ nữa rồi.
Tôi thổi bay mấy đường chém đi, dừng nhịp tấn công của hắn lại.
“Mày cũng có thể làm vậy ư?”
“Thật đáng thất vọng. Bộ ngươi thực sự được cho là mạnh sao?”
Tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
Ngay từ đầu, liệu một Kiếm thánh có đi làm công việc bẩn thỉu này không?
Kẻ giả mạo hay gì đó?
Quả là một nỗi đáng thất vọng.
Tên Kiếm thánh lại đổi thế một lần nữa.
Hắn giữ thanh kiếm với một tay và đứng ở tư thế tự nhiên trước khi thở ra một hơi dài.
Cơ thể liền phồng lên khi hắn hít vào.
Tôi cứ tưởng tên Kiếm thánh sẽ trở nên to hơn nhưng rồi lại co lại khi thở ra.
Bộ quần áo không vừa nữa nên hắn cắt chúng thành kiểu pan-ichi. Tuy trông có phần buồn cười nhưng hơi nước bắt đầu bốc ra từ cơ thể to con như trong anime và manga vậy.
—mà cái vụ thoát hơi nước kia có cần thiết không thế? Chẳng phải cứ dùng ma thuật là cũng làm được tương tự à?
“Vẻ ngoài của ngươi đã thay đổi.”
Kiếm thánh mỉm cười nhưng lại có vẻ đau đớn. Cơ thể hắn hẳn đang phải chịu áp lực.
“Đây chính là đỉnh cao kiếm thuật, thành quả cho nỗ lực theo đuổi sức mạnh thực sự của ta! Một cấm thuật cho phép cường hóa thể chất bằng cách đánh đổi sinh mệnh!”
Kiếm thánh tiến một bước về phía trước.
Ngay lập tức, thanh kiếm của hắn bổ xuống nơi tôi vừa đứng.
Vùng mà Kiếm thánh đang đứng lún cả xuống trong khi thanh kiếm đập mạnh tạo thành một vụ nổ.
Tôi mở to mắt nhìn cảnh tưởng đó sau khi né tránh thành công.
Hắn chỉ vung kiếm xuống nhưng nó lại tiếp cận và nhắm vào thân tôi từ nhiều phía.
Tôi cũng né tránh được. Song, các đòn chém khác lại tiếp tục bay tới.
“Sao hả, nhóc con! Mày còn nghĩ tao yếu nữa không? Hiện giờ, tao thậm chí có thể chém Kỵ sĩ cơ giới đứt làm đôi nữa đấy! Đây chính là thứ sức mạnh vượt trên nhân loại!”
Khi tôi đỡ đòn bằng katana, chân tôi dính chặt vô mặt đất.
Nó thực sự rất nặng.
Tuy vậy, trái tim tôi vẫn đầy bình tĩnh.
“Đỉnh cao, huh… Có lẽ ngươi đang nhắm đến nhầm thứ rồi.”
“Ahh?”
Thanh katana của tôi bị sứt mẻ sau khi đỡ hết các đường chém từ Kiếm thánh.
Nếu biết trước chuyện này, tôi đã mang theo cây katana đặc biệt của mình và kết thúc tất cả chỉ trong một đòn rồi.
“Mày còn chẳng thể đánh trả chứ đừng nói đến việc chiến thắng! Nếu đang đợi tao đuối sức thì tin buồn cho mày đây! Tao có thể duy trì việc này suốt cả một ngày!”
Mỗi khi Kiếm thanh vung kiếm, một mảng da của hắn tróc ra cùng với chút máu.
Tên này thực sự có thể duy trì cả một ngày sao? Phải thừa nhận là tôi có ấn tượng, nhưng—
“Thật đáng thương. Ta đã nghĩ là thứ gì đó để tham khảo nhưng kiếm kỹ của ngươi quá là thô thiển.”
Tất cả chuyển động của hắn chỉ đơn thuần là sức mạnh điên loạn và không có chút vẻ đẹp nào.
—Chẳng đáng để chú ý tới.
“Nhóc con, mày dám sỉ nhục kiếm pháp của tao!?”
Tôi hạ kiếm xuống và dừng việc chống đỡ.
Thanh kiếm của Kiếm thánh bổ xuống— nhưng không thể đánh trúng tôi.
Mắt hắn trố ra khi thanh kiếm trên tay bị cắt ngang thân.
Lưỡi kiếm vỡ quay tròn trên không trung trước khi cắm xuống đất.
Thậm chí nó còn hơi đỏ lên cho thấy đang tỏa ra nhiệt.
Tôi rút chân khỏi nền đất, tra thanh katana lại vào vỏ và duỗi người.
“Cảm ơn vì đã cố gắng. Từ giờ trở đi, ta sẽ gọi mình là một Kiếm thánh thay cho ngươi.”
Kiếm thánh vẫn găm ánh mắt về phía tôi.
“Chưa đâu. Vẫn— chưa— kết thúc.”
Phần đầu của hắn rớt xuống đất, theo sau đó là cơ thể to lớn cùng máu bắn ra.
Lượng máu lớn loang ra chạm tới tận chỗ gã mắt híp.
Tên đó đang nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy sát khí.
“Sao? Ngươi không định cầu xin ta tha mạng cho à?”
Thấy hắn định rút kiếm ra khi tôi bước tới gần nên tôi liền cắt bay cả hai cánh tay kia.
Dù vậy, tên mắt híp vẫn cười.
“Khi lần đầu nghe về Nhất trảm, ta đã cười bởi nó nghe như trò lừa gạt ngoài đường nào đó— giờ đây, chính ta lại được tận mắt chứng kiến, thật không khỏi cười một lần nữa.”
Những cú chém vô hình.
Cốt lõi của Nhất trảm sinh ra từ ý muốn không cho kẻ thù biết chúng đã bị tấn công từ lúc nào.
Gã mắt híp buông xuôi việc chống cự.
Không thèm nhìn vào tôi, gã bắt đầu nói chuyện.
“Ngươi có muốn biết ai là kẻ đứng sau tất cả không?”
Tôi nghi ngờ việc tên này sẽ nói ra sự thật. Tiếp tục cũng chỉ tổ phí thời gian mà thôi.
“Không cần thiết.”
“Dù cho kẻ thù là toàn bộ Đế Quốc?”
Gã ngước mặt lên và cười như thể không có gì xảy ra.
Khuôn mặt kia thực sự trông như một người tốt.
Và rồi, tôi cắt bay đầu hắn.
“Đó chính xác là điều ta muốn đấy.”
Cả Đế Quốc trở thành kẻ thù thì sao chứ?
Cái thế giới này là sân chơi của tôi cơ mà.
Tôi sẽ nghiền nát bất kỳ ai dám ngáng đường.
Nhận ra trận chiến đã kết thúc, Lysithea lao vội tới.
“Này! Sao cậu lại giết hắn? Chúng ta có thể sẽ kiếm được vài thông tin nếu tiến hành thẩm vấn!”
Đúng là vậy nhưng nguyên tắc của tôi không cho phép làm mấy chuyện thừa thãi.
“Làm sao biết được mấy thông tin đó có giúp ích hay không? Đừng quên rằng chúng ta vẫn còn ở giữa vòng vây kẻ thù.”
“C-cậu nói phải.”
“Hơn nữa, bộ công chúa thực sự tin mấy lời hắn nói sao? Hắn chỉ việc quăng tin giả cũng đủ làm ta rối loạn rồi. Loại người này không hề dễ nắm bắt đâu.”
Không có cảnh binh nào tới dù Cleo đang bị ám sát.
Vì nhiều lý do, thật khó để tin rằng chỉ có mỗi hoàng tử Linus liên quan. Tôi không nghĩ mỗi hắn là đủ để điều động cả Kiếm thánh.
Nói cách khác, kẻ thù thật sự là Calvin hoặc Hoàng Đế— thật lòng thì tôi lại thấy nhẹ lòng khi chúng trở thành đối thủ công khai.
Lysithea rơi vào im lặng.
Tiếp đó, Tia bước tới gần và quỳ gối xuống.
“Chúa tể Liam, thần đã cho người thấy một cảnh tượng đáng xấu hổ rồi.”
Ừ thì cô đã làm tốt phần mình khi câu kéo thời gian với Kiếm thánh.
Nhờ thế mà tôi có thể lấy được danh hiệu kia.
Kiếm thánh— phải, nghe tuyệt đấy.
“Tuy nói vậy nhưng cô đã làm hết sức. Có lẽ ta sẽ thưởng cho cô. Với cả, tâm trạng ta cũng đang tốt nên cô được miễn tội. Cuối cùng, ta đã có thể trở thành Kiếm thánh.”
“Ôi Chúa tể Liam! Ngài quả là một người cai trị khoan dung!”
Nói đúng rồi đấy.
Riêng việc tôi chịu thuê cô thôi là đủ thấy lòng khoan dung của thằng này rồi.
Tia ngước nhìn tôi với hai tay chắp lại cùng đôi mắt lấp lánh.
Cảm giác thật tuyệt.
Hoàng tử Cleo lắng nghe cuộc nói chuyện giữa chúng tôi và lắc đầu.
“Kiếm thánh? Bá tước, cậu không nhận ra sao?”
“Huh?”
Cleo nhìn về phía cái xác của Kiếm thánh.
“Trong Đế Quốc, chỉ có Hoàng đế mới có thể ban danh hiệu Kiếm thánh. Tất nhiên là có thể đề xuất ứng cử viên để người xem xét, nhưng không có nghĩa, danh hiệu sẽ thuộc về người đánh bại được Kiếm thánh.”
Nghe vậy, tôi vỡ mộng về việc giết Kiếm thánh. Một trận đấu chẳng để làm gì cả…
“—người đang đùa thôi, phải không?”
Quan sát biểu cảm đầy thất vọng của tôi, hai má Tia ửng đỏ.
“Chúa tể Liam khi thất vọng cũng. ngầu. quá.”
Tôi bỗng trở nên mất hết hứng thú, có lẽ hôm nay quay về nhà vậy.
“Sao cũng được. Ta đi đây.”
Lysithea liền ngăn lại.
“Cậu không định làm gì với tình hình này sao!? Chúng ta phải ưu tiên sự an toàn của Cleo đã!”
Cô không hiểu à?
Vì sao mà ta vẫn có thể gây náo loạn cho tới giờ?
Tất nhiên là bởi mọi thứ đã đâu vào đấy.
“Kẻ địch bên ngoài đã được xử lý, thuộc hạ của tôi thì đang đứng trực. Vụ việc cũng đã được báo cáo lên cấp trên. Mọi thứ đã xong hết rồi.”
Tôi đã liên lạc cho Tể tướng và yêu cầu ông ấy ra tay.
“X-xong rồi?”
Để có thể chơi đùa với kẻ địch thì cần phải loại bỏ hết đống rắc rối trước.
Nhẹ tay với đối phương chỉ có ý nghĩa khi đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Nếu không thì chẳng khác nào đang khinh địch. Và dù có muốn thì cũng sẽ không hề dễ dàng gì.
Việc duy nhất còn lại là đánh bại Kiếm thánh nên tôi mới có thể nương tay.
Chỉ chấp đối phương khi chiến thắng đã là chắc chắn! –quả là một câu nói uyên bác.
Hãy thêm nó vào châm ngôn của tôi nào.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Gọi là phong đao thì không chính xác. Nó giống như chém một đòn bay ra như trong anime thường thấy ấy.