Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 18

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12107

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 50

Tập 2: Thiếu Nữ và Cô nhi viện Cataloma - Chương 75: Đường về (Thượng)

Tôi phải làm gì đó.

Chuyện này nói cho cùng cũng là do tôi mà ra, dù là bị cuốn vào, nhưng dù là tôi hay Peilor trước đây, không ai trong chúng tôi muốn thấy một ngày đất nước này cảnh tượng chết chóc, máu đổ khắp nơi. Nếu không làm gì đó, tôi sẽ không thể yên lòng.

Có lẽ đã hiểu được quyết tâm của tôi, nụ cười trên mặt cha tắt ngấm, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.

“Cha biết rồi. Khoảng thời gian này... con cứ ở yên trong nhà, nếu có hành động tiếp theo, cha sẽ nói cho con.”

Lúc này tôi mới cười được.

“Vâng.”

Mẹ đưa thêm một miếng bánh, tôi nuốt vội, miệng từ từ nhai.

Bánh ngọt Carlos mang đến không nhiều, đã bị tôi ăn gần hết rồi... nhưng bụng vẫn rất đói.

Tôi đưa tay xoa bụng, mẹ thấy vậy liền hiểu ngay ý tôi, bèn nói: “Con ăn tạm lót dạ trước đi, về nhà mẹ lại làm cho con.”

Về nhà còn lâu lắm...

Sau đó tôi ăn chậm lại, lặng lẽ thưởng thức vị ngọt trong miệng, nhưng bánh ngọt vẫn bị tôi ăn hết trong lúc cha và Lafayette trò chuyện. Tiếc nuối chép miệng hai cái, tôi đưa mắt nhìn ra ngoài.

Rèm xe không kéo xuống, đêm tối được một dãy đuốc chiếu sáng rực rỡ. Không lâu sau, hình bóng của Carlos và những người khác xuất hiện.

Họ mang hai cái xác đông cứng vì lạnh về, xem ra định đưa vào thành, cũng không biết muốn làm gì.

Chẳng lẽ định để cho vị bác sĩ gì đó phẫu thuật nghiên cứu sao?

Tôi hiếu kỳ nhìn họ đặt hai cái xác dưới đất, rồi đi đến bên cạnh Bella và Hoover đang trò chuyện, nói với họ vài câu, lại chỉ vào cái xác trên đất. Hoover gật đầu, vẫy tay gọi mấy thợ săn đến, căn dặn họ vài câu.

Những thợ săn đó liền đi về phía mấy cái xác. Lúc này ánh mắt của Carlos cũng nhìn về phía tôi.

“Tiểu Syl,” anh ta vẫy tay với tôi, “Bên này.”

...Anh đang gọi cún con đấy à?

Tôi mới không qua đâu.

Nhưng người lại bị đẩy nhẹ một cái, tôi quay đầu nhìn, chỉ nghe cha nói: “Đi thôi, chúng ta cùng qua đó.”

Nói xong liền bước ra khỏi xe. Tôi nhìn mẹ, thấy mẹ cũng cười với tôi: “Đi đi con.”

Tôi đành hậm hực xuống xe, theo sau cha về phía Carlos.

“Bên này không còn chuyện gì nữa chứ? Có thể về trước được rồi.” Carlos chỉ vào chiếc Giác Mã Xa của Giáo hội, “Chúng ta qua xe bên kia nói chuyện.”

Cha gật đầu, ra hiệu về phía Hoover, lại căn dặn Bella đang đứng cách đó không xa mấy lời, rồi cùng Carlos, vị bác sĩ mỏ chim kia, và ông lão mặc áo choàng cùng lên chiếc Giác Mã Xa của Giáo hội.

Tôi là người cuối cùng bước vào xe, sau khi ngồi ổn định bên cạnh cha, chiếc Giác Mã Xa quay xe, từ từ lăn bánh về phía rừng cây.

Đêm đen như mực.

Bên ngoài xe, vô số thợ săn vẫn đang cầm đuốc kiểm tra chiến trường. Họ giải đi đám Quân Thành Vệ bị bắt làm tù binh tập trung lại một chỗ, cũng không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với số phận ra sao... nhưng tôi cũng không muốn nói nhiều, mọi chuyện cứ giao phó cho cha quyết định, tôi tin ông là người biết giữ chừng mực.

Phía trước Giác Mã Xa thắp đuốc sáng, phía sau là chiếc xe của mẹ và Lafayette. Hoover vẫn làm người đánh xe, hai chiếc Giác Mã Xa một trước một sau lao nhanh trong đêm, xa hơn nữa là Quân đoàn thứ Ba và một phần thợ săn của Quân đoàn thứ Hai thuộc quân đoàn Santel, họ giương cao đuốc, tạo thành một hàng rồng lửa dài trong đêm tối.

Tiếng vó thú dồn dập, tôi kéo rèm xe xuống.

“Tiểu Syl.”

Carlos gọi tôi một tiếng.

“Hửm?”

“Có thể kể cho chúng tôi nghe về hai Dị Giáo Đồ đã giao chiến với cô không?”

Tôi cau mày, bực bội nhìn chằm chằm vào mặt anh ta.

Này, không phải các người nên nói cho tôi biết trước sao? Giải thích tại sao người của Chân Lý Chi Môn lại xuất hiện ở đây, tại sao họ lại có Cô Quả Thảo? Tại sao họ lại có thể cấu kết với Hoàng tử cả của Đế quốc Valen?

Các người bận rộn điều tra suốt hai tháng, chẳng nói với tôi lời nào, rốt cuộc lại để tôi mơ mơ màng màng giao chiến với họ?

...Thôi bỏ đi, nể mặt bánh ngọt.

“Họ, dùng Cô Quả Thảo. Sau đó, Valar nói, gì mà... Giai Đoạn Phục Tô. Chính là... có một người, Giai Đoạn Phục Tô. Người kia, Giai Đoạn Hiến Huyết Tế. Nhưng rất nhanh... đã chết rồi.”

“......”

Sau một lát im lặng, vị bác sĩ kia cất lời trước, ông ta nhún vai: “Xong rồi?”

Tôi gật đầu.

“Ừm.”

“......”

Lại là một khoảng lặng kỳ lạ, người cất lời trước vẫn là vị bác sĩ nọ.

“Ờm... có ai hiểu cô bé đang nói gì không?”

“Ừm... hiểu đại khái.”

“Nghe có vẻ như, Dị Giáo Đồ đã dùng Cô Quả Thảo, và giai đoạn của hai người khác nhau?”

“Tiểu Syl, em có thể nói rõ hơn một chút được không?”

Ngay cả cha cũng cười khổ.

“Thế này nhé, Tiểu Syl.” Carlos suy nghĩ một lát rồi đưa ra cách giải quyết, “Tôi đại khái có thể hiểu ý cô, chuyện còn lại để tôi nói, cô bổ sung thêm là được, thế nào?”

Tôi lập tức gật đầu.

“Ừm.”

Như vậy cũng tốt, đỡ cho tôi rất nhiều phiền phức không đáng có. Vốn dĩ vấn đề giao tiếp của mình vẫn chưa giải quyết được, ban đầu, tôi cứ nghĩ chỉ là do phát âm Tiếng của Loài Người chưa thành thạo, nên mới nói lắp bắp. Sự thật chứng minh sau khi sống ở làng nhỏ một thời gian, lưỡi quả thật linh hoạt hơn trước, nhưng sau đó thì cứ giữ nguyên trạng thái này.

Bây giờ, lúc nói chuyện trôi chảy nhất, ví dụ như những câu tương đối đơn giản, tôi cũng chỉ có thể nói được khoảng ba đến năm từ một câu, rồi sẽ bị khựng lại. Đây không phải vấn đề của lưỡi hay khoang miệng, mà là do não không phản ứng kịp.

Cảm giác đó giống như bảo một người trình độ tiếng Anh chỉ ở mức B, nhưng học phiên âm rất tốt, đọc một bài văn phức tạp theo sách, có lẽ có thể đọc hết cả bài, phát âm cũng cơ bản không có vấn đề gì lớn, nhưng chắc chắn sẽ không thể đọc trôi chảy được.

Chính là cảm giác tương tự như vậy, không phải là khiếm khuyết về thể chất, mà là trong ý thức thiếu đi thứ gì đó. Cái “thứ gì đó” này, hiện tại tôi vẫn chưa hiểu rõ, rốt cuộc là vấn đề của Vực Sâu, hay là tình trạng đặc biệt xuất hiện do bị ảnh hưởng bởi ý thức của Peilor.

Tóm lại, chuyện này khiến tôi rất khổ sở, luôn không thể nào diễn đạt chính xác những gì mình muốn nói, nên tôi giơ cả hai tay tán thành cách Carlos đề xuất lúc này.

“Được, vậy để tôi nói kết quả bên tôi trước. Trong suốt hai tháng này, tôi vẫn luôn điều tra về chuyện Cô Quả Thảo và các Cô Nhi Viện, trong thời gian đó đã không chỉ một lần đối mặt với Dị Giáo Đồ của Chân Lý Chi Môn, nhưng đều là những giáo đồ mới nhập môn, trong đó đa số là thích khách đeo mặt nạ, số ít là thương nhân. Họ bí mật tiến hành công việc vận chuyển Cô Quả Thảo, chú ý là vận chuyển, không phải buôn bán, nguồn hàng đến từ Sirgaya. Trong số những người này, phần lớn không có sức mạnh Huyết Tế. Nói cách khác, tôi không phát hiện ra sự tồn tại của giáo đồ cấp cao.”

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, chỉ nghe Carlos ngồi đối diện nói tiếp.

“Tuyến đường vận chuyển hàng hóa, theo tôi biết hiện tại, có tổng cộng ba tuyến đường. Tuyến thứ nhất, thông qua con đường nhập cảnh của Giáo hội, chia hàng thành nhiều đợt trộn lẫn vào đoàn thương nhân của các cô nhi viện, từ Cộng hòa Sirgaya gửi đến nhiều cô nhi viện trong Đế quốc Valen, mà Hàn Đông Thành chúng ta điều tra được, chỉ là một trong số đó, những cô nhi viện như vậy có ít nhất trên mười cái. Họ dùng các cô nhi viện làm trạm trung chuyển, để từ đó vận chuyển hàng hóa đến hai tuyến đường tiếp theo...”

Nói đến đây, Carlos dừng lại một chút.

“Một trong số đó là Trật Tự Vương Thành.”