Solo: Gold
___________
Thảm đỏ trải dài, dẫn lối đến một chiếc giường lớn nằm tại tận cùng của căn phòng. Người hầu tức trực hai bên cúi đầu mỗi khi tôi bước qua, cha tôi đang nằm đó, với nửa thân trên được nâng lên. Khoác lên vai mình một tấm áo thêu vàng, ông thở dài và rồi nhìn về phía này.
Không ổn, quả nhiên mình không được gọi đến để khen rồi.
Cơ trên mặt tôi dần do lại.
“Soalla đến rồi đấy à.”
“Chỉ cần phụ vương gọi thì con sẽ đến liền ạ. Dạo này phụ vương sao rồi?”
“Vẫn chưa đỡ hơn tý nào cả. Bữa nay cũng thế, nhưng sẽ không tốn nhiều thời gian đâu.”
Bằng một giọng khàn, không chút vội vàng hay lo lắng, cha tôi ngụ ý rằng ngày ông đi xa sẽ không còn lâu nữa. Mùi thuốc, cùng với hơi ẩm trong căn phòng này đang đồng loạt xốc vào mũi tôi. Bởi thứ tuổi già và bệnh tật đang đeo bám ông ngày qua ngày, cha tôi dần cũng vơi đi mối quan tâm về sức khỏe của bản thân. Chẳng biết từ bao giờ, ông đã không còn chú ý chi tiết về căn bệnh của mình nữa.
“Con lại làm thế nữa rồi đúng không Soalla. Một lần nữa, con lại gây khó dễ cho chư hầu của ta.”
Cảm xúc trong từng lời nói của cha tôi mỗi khi hướng đến con gái mình thể hiện cực kỳ rõ, khác hẳn với những lúc ông tự nói về bản thân. Có lẽ bởi giờ ông thật sự đang rất……giận. Chắc hẳn cha tôi đã nghe chuyện từ một quý tộc nào đó, hoặc cũng có thể cha đã cử một người hầu đi theo dõi con mình, nhưng dù là gì thì tôi cũng đã quá quen với việc này rồi.
“Con không có ý làm khó ai cả. Con chỉ muốn mọi người dừng những tranh cãi vô nghĩa ấy lại!”
“Đó là lý do con đưa ra sau khi đã xúc phạm tất cả quan thần của ta sao? Ý con là những hầu cận lâu năm của ta chỉ đang nhảm nhí với nhau dưới lốt họp bàn chiến tranh? Một đứa con gái mới tý tuổi, thậm chí còn chưa tận mắt thấy chiến tranh bao giờ, thế mà con dám chê trách tinh thần của những người đàn ông đã cầm kiếm chiến đấu là vô nghĩa ư. Ta nói có đúng không hả, Soalla!”
Lông mày của cha tôi dần nhướng lên, nhưng không vì thế mà tôi trốn tránh khỏi ánh mắt của ông ấy, suy nghĩ kỹ càng và chọn lọc từ ngữ cần thận để xoa dịu căng thẳng và hòa giải với cha, tôi nói:
“Kẻ địch lần này rất mạnh, chỉ nhờ ý chí thôi thì không thể nào ta thắng được.”
“Đừng nói như thể mày giỏi giang lắm, đồ con gái nhu nhược!”
Bằng cách nào đó, cha thậm chí còn mắng tôi to hơn.
Chết dở, mình lại dùng từ sai nữa rồi.
Sao chuyện lại thành ra thế này nè? Cả những lần trước giờ cũng vậy, tôi không nhớ mình từng thành công bao giờ. Chuỗi sai lầm này sẽ còn nối tiếp tới bao giờ đây.
“Ta không còn nhiều thời gian nữa. Thế nên ta mới cố gắng cho con, người kế vị của ta được tận mắt học hỏi thêm kinh nghiệm. Nhưng ta cho con thay mặt ta làm đại diện thậm chí chưa đến nửa năm mà xem kìa, chưa có ai từng bước ra khỏi căn phòng này mà không chê trách con.”
“Cận thần đang dần xem ta là một người cha thất bại khi không thể dạy dỗ cô con gái duy nhất tử tế! Nhưng dù ta đã nhắc nhở nặng nhẹ hay trách mắng như thế này bao nhiều lần, con vẫn bảo thủ với thái độ đó. Con muốn ta phải hét to tới mức nào nữa mới được hả?”
“Xin phụ vương bình tĩnh. Con vẫn đang làm theo cách của mình.”
“Theo cách của mình? Ta không cần quan tâm con nghĩ gì! Thứ con gái ngu ngốc này, ngai vàng thậm chí còn chưa thuộc về mày! Thế mà mày đã quay ra dạy ta cách làm vua sao? Dám nói thẳng câu đó vào mặt ta, người đã làm vua của Favell bao lâu nay sao!”
“......Ý con không phải thế thưa phụ vương.”
Giữ lại những gì tôi định nói vào trong, bản thân quyết định sẽ khóa miệng mình lại. Bao giờ cũng vậy, chỉ bằng cách này cha tôi mới nhanh hạ hỏa hơn.
“Nếu biết trước mọi chuyện sẽ như thế này, ta đã tìm ngay cho mày một đối tượng kết hôn và phong cho hắn làm nhiếp chính rồi. Giờ mau lo đi mà sửa cái nết ngay trước khi Whisker thật sự tức giận, ít nhất làm thế thì ta vẫn giữ lại được sự trung thành của thuộc hạ. Nghe rõ chưa?”
“Con hiểu rồi.”
“Hửm, lại là câu đó nữa. Thật sự nãy giờ ta nói gì con không hề lọt tai câu nào đúng không! Cả giáo viên từng dạy con cũng thế! Ta đã tưởng sẽ ổn thôi vì con rất thích đọc cả thánh kinh lẫn luật pháp, ai mà ngờ được sau đó con liền đuổi họ đi sau khi phá nát thanh danh họ cơ chứ. Hóa ra bấy lâu nay thứ con tìm tòi trong đó không phải kiến thức, con chỉ ham chỉ ra những chỗ con cho là sai trong đó. Ta đã nói không được làm thế mãi rồi, những con vẫn tiếp tục châm chọc hành pháp quan và giáo hội mãi cho được!”
“Không phải, chỉ là con thấy mấy chỗ đó có đôi chút khó hiểu.”
“Ta chưa cho phép mày lên tiếng! Bất kể ta có làm gì, đứa con gái ngu ngốc là mày luôn chống đối! Thứ duy nhất có giá trị ở mày là lễ nghi, nhưng dường như vì thế mà mày ngày càng kiêu ngạo vì vẻ đẹp vốn có của mày! Có một đứa dở dở ương ương như mày làm con ngay lúc Favell đang cần một vị quân vương anh minh, ta còn mặt mũi nào đi gặp tổ tiên nữa đây."
Ụ ụ ựa ụa……!”
Hẳn là do đã cằn nhằn quá mức, cha tôi bỗng dừng lại vỗ ngực mình và rên ra những âm thanh khổ sở.
“Phụ vương!!”
“Tránh xa ta ra!”
Tôi cố chạy lại bên ông, nhưng dù đang co lại trong đau đơn, cha vẫn quyết đẩy tôi ra.
“…Ự…u…ụa…!”
“Người đâu! Quốc vương trở bệnh rồi!”
Nhiều người hầu đồng loạt xông vào, bao lấy giường bệnh của ông. Cha tôi cũng dần ngả người xuống, xung quanh là những cặp tay liên tục hỗ trợ, chỉ là trong đó không có tôi.
Vội cúi đầu và bước lùi về sau, tôi nói:
“Con xin lỗi, phụ vương trở bệnh hẳn là do con có mặt ở đây. Mong phụ vương hãy lo cho bản thân mình nhiều hơn, con đi đây.”
Cha tôi vẫn im lặng , không hề phản hồi.
Âm thanh cánh cửa to lớn vang lên sau khi tôi rời khỏi phòng, răng tôi bắt đầu nghiến lại, như phản ứng tự nhiên để giúp bản thân ổn định hơn.
Mày là công chúa mà Soalla, đã là công chúa thì không được thở dài.
“Ái chà, phải Soalla điện hạ đấy không.”
Từ đằng sau tôi một giọng nói vang lên. Quay mặt lại, tôi thấy tổng giám mục Duchenan đang đứng đó, mặc trên mình một bộ đồ giáo sĩ và mũ cuốn tròn. Bằng con mắt ẩn sau lớp kính được nâng lên bởi sống mũi hình chim ưng, ông nhìn tôi với một nụ cười như thường lệ.
“Xem ra người đang không có tâm trạng tốt nhỉ điện hạ.”
“Ta vẫn ổn, cả ông cũng thế nhỉ tổng giám mục Duchenan, vậy là tốt.”
“Thần vẫn khỏe, đội ơn sự quan tâm của công chúa điện hạ.”
Xã giao đã xong, mắt của lão co lại lộ rõ vẻ xa xăm.
“Ta đến gặp phụ vương để bàn vài việc quan trọng… Nhưng sức khỏe cha ta dạo này sao rồi?”
“Điện hạ không cần lo đâu ạ, Quốc vương vẫn ổn. Tuy nhiên nếu được thần vẫn mong người có thể nói nhỏ lại.”
Nói dối không hề chớp mắt luôn, cha ta vừa mới lên cơn đau tim xong, không thể nào ông ấy vẫn ổn được. Tuy nhiên mọi thông tin về sức khỏe của vua nên được giấu kín, bất kể nó có tốt hay xấu. Chưa kể, việc tổng giám mục trực tiếp đến đây đã khẳng định ông ta biết rõ mọi chuyện, dù rằng ngay cả những thần dân ngoài kia hẳn cũng đã lờ mờ đoán được việc nhà vua phải nằm liệt giường là do bệnh tật.
“Rất cám ơn vì lời khuyên, ta sẽ nhớ lấy nó.”
Tổng giám mục liền gật đầu và quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt soi xét.
“Thời gian đúng là tàn ác mà, công chúa ngày nào đã trưởng thành tới mức này rồi. Thần vẫn còn nhớ một cô công chúa ngại ngùng dễ thương khi người lần đầu đến thăm nhà thờ của thần.”
“Ta không xứng với những lời đó, bản thân ta vẫn còn nhiều thiết sót. Hôm nay gặp được ngươi ta rất vui.”
Lùi lại một bước, tôi cúi đầu chào tạm biệt. Ánh nhìn trên mặt ông ta một lần nữa nheo lại, lộ rõ vẻ tiếc nuối khi thấy tôi rời đi quá sớm.
“Người đang bận sao Điện hạ.”
“Ngươi có chuyện cần nói với cha ta mà đúng không, ta không muốn bắt phụ vương đợi thêm nữa.”
“Vậy thần đã mạo phạm rồi. Tạm biệt người, nếu có gì khó khăn người cứ đến nhà thờ gặp thần, thần luôn sẵn lòng giúp đỡ.”
“Ta hiểu rồi.”
Mỉm cười nhẹ, tôi vội cất bước rời đi. Dù rằng cách ngắt nhịp trò chuyện quả thực rất thiếu tự nhiên, nhưng chuyện đã định sẵn rồi. Bởi dự định tiếp theo của tôi là thứ bản thân không thể chia sẻ với bất kỳ ai, bất kể có là người nào.
Đây là lời của người hầu trong phòng nói Tư thế cúi chào tạm biệt của quý tộc ấy