Suteneko Yuusha wo Sodateyou ~Kyoushi ni Tenshokushita Sugoude no Maou Hunter, S-Rank no Oshiego-tachi ni Sugoku Natsukareru~

Truyện tương tự

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2137

Cô bạn thân nhất của crush đang bí mật tiếp cận tôi

(Đang ra)

Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

(Đang ra)

Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

Saito Ayumu

Sử dụng những tư duy và hiểu biết có được từ thế giới hiện đại, Kurono sẽ bắt đầu hành trình xây dựng nên đế chế của riêng mình, mở đầu bằng việc sử dụng 1.000 Á nhân đẩy lùi 10.

16 905

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

5 3

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

31 204

Web Novel - Chương 01

Trans:MorS_(Shi)

Edit: LA-chan ~desu

*******

Từ bên trong cỗ xe ngựa tồi tàn này, tôi thẫn thờ ngắm nhìn cảnh vật lướt qua.

Ngay khi tôi rời thủ đô, cảnh vật nơi vùng quê bắt đầu tỏa rộng ra trước mắt và tôi có thể thấy rõ hình ảnh những người nông dân dùng những con bò để cày trên những cánh đồng rộng lớn.

Tôi có thể thấy những con dê và lợn đang ăn cỏ cùng cảnh những đứa trẻ đang chạy, chơi bời một cách thích thú.

Bình yên thật.

Tôi khẽ mỉm cười.

Tôi chắc là tất cả mọi người đã dũng cảm đứng lên chiến đấu với Ma Vương trên toàn thế giới đều là để bảo vệ những khung cảnh đáng quý này. Tôi tự mình chìm đắm trong cái quan điểm vô căn cứ ấy khi tôi nghĩ vậy.

Nhưng giờ đây, những con người dũng cảm đó lại đang đấu đá lẫn nhau chỉ vì hai chữ “quyền lực”… haizz….

Tôi thở ra một hơi thật dài rồi hướng mắt dõi ra ngoài cửa sổ một chút.

Nếu có ai đó lần ngược lại theo con đường tôi đi mà về lại chỗ ban đầu, họ sẽ có thể thấy trụ sở chính tuyệt đẹp của Học Viện Anh Hùng ngự tại một góc nơi thủ đô hoàng gia.

Tôi nghĩ mình sẽ không trở lại nơi đó một thời gian.

Nếu tôi có quay trở lại thì cũng sẽ phải thêm ít nhất một năm nữa──.

Tôi nhớ lại ngày hôm qua, và những việc đã khiến tôi phải đi chuyến hành trình này.

*****

Khi tôi còn là một giáo viên thuộc Học Viện Anh Hùng ở Thủ Đô Hoàng Gia, Cyrus, một viên chức của học viện, bảo tôi đến phòng Hiệu Trưởng. 

Tôi đã bắt đầu dấy lên một linh cảm không lành từ lúc đó rồi.

Và linh cảm của tôi đã đúng.

“Rồi, giáo sư Brett. Cậu có thể cho tôi một lời giải thích về việc này không?” 

Người đàn ông ngồi ở cái ghế chủ tịch ấy, đôi bàn tay ông ta đan lại một cách trang trọng trên cái bàn đầy thẩm quyền ấy, nhìn tôi với một ánh mắt đầy trách móc.

Người đàn ông đã có tuổi với mái tóc đã bạc trắng cùng một khuôn mặt đầy những nếp nhăn hằn sâu này tên là Silas, một thành viên cao cấp của giới anh hùng.

Phía sau Cyrus, ba tên nhóc đang trong tình trạng băng bó khắp người để tỏ vẻ bị thương, trừng mắt nhìn về phía tôi một cách hận thù.

Mấy cậu nhóc này là ba học sinh tôi đang dạy và chúng cũng là những đứa trẩu được sinh ra trong những gia đình không phải quý tộc thì cũng thuộc hàng đại gia.

Kịch bản mà bọn chúng đã dựng nên là như thế này:

“Tôi, Brett, là giáo viên đã có những hành vi bạo lực gây thương tích cho ba cậu bé này trong lớp.

Thế nên Brett, người giáo viên đã vi phạm, thuộc loại thô lỗ và bạo lực, không thích hợp để tiếp tục làm việc tại học viện này.”

Thật đắng lòng khi mà cha mẹ của mấy tên nhóc này, đều là quý tộc quyền lực hoặc những con người giàu có, cũng đã đặt ra những cáo buộc tàn nhẫn giúp chúng.

Tôi bị đánh giá là không xứng đáng được dạy tại học viện thủ đô hoàng gia danh giá này.

Thế nên tôi đã bị chuyển đến một học viện ở một ngôi làng nhỏ hẻo lánh nào đó.

Và rõ ràng là có uẩn khúc khiến tôi phải bị đày đi như thế này…

Cyrus là thành viên thuộc hiệp hội anh hùng, một hội có tương đối nhiều quyền lực đối với học viện, nhưng tôi đã lên tiếng chỉ trích hắn vì nỗi khao khát quyền lực hắn đã thể hiện.

Tôi trở thành cái gai trong mắt Cyrus, nên hắn đã rắp tâm khiến cuộc sống của tôi trở nên khó khăn hơn.

Một đồng nghiệp nữ của tôi, cũng là một giáo viên, đã nói, “Brett tuy là có đam mê với nghề dạy, và là một một giáo viên giỏi cũng như một người đàn ông dũng cảm, nhưng anh ấy không hề có tí ý thức gì về việc thăng tiến trên thế giới này. Tôi lo rằng anh ấy sẽ sớm bị giáng chức thôi.”

Nó lại chuẩn đến mức chẳng cần phải chỉnh gì hơn nữa, và tôi khi nghĩ đến đây thì lại không thể ngăn được mình cong miệng nở ra một nụ cười gượng gạo.

Nhân tiện, mấy thằng nhóc con ông cháu cha đã làm giả vết thương nghiêm trọng ấy vẫn chưa đủ trình độ để có thể tiến tới các khóa học cao cấp hơn của tôi. Lời từ chối của tôi chắc hẳn đã làm tổn thương niềm kiêu hãnh của chúng nó.

Tôi đã bảo chúng nên cố gắng hơn vì nếu cứ như vậy thì chúng không bao giờ tiến bộ lên được, và có lẽ cũng vì thế mà bọn chúng đâm ra ghét tôi.

Tôi nghĩ tất cả đó là thứ đã giúp Cyrus có thể dễ dàng thuyết phục chúng chống lại tôi trong cái kế hoạch của hắn.

Tôi hối hận vì mình đã không giải quyết những mâu thuẫn này sớm hơn, nhưng….

Chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, tôi cũng chả thể làm gì hơn.

Tôi cũng chẳng thể làm gì để mình thoát khỏi kế hoạch của Cyrus được, vì cái sở thích tranh giành quyền lực cùng những âm mưu của hắn.

Tôi không giỏi lắm về mấy chuyện quyền lực này, nhưng tôi nghĩ mình cũng phải làm điều gì đó để giúp hoàn cảnh của tôi ổn hơn một tí.

Nên lúc ấy, tuy tôi biết là kháng cự cũng vô dụng…

Tôi cũng đã thử kháng lại những cáo buộc đó.

“Không, kể cả khi ông nói tôi gây ra thương tích cho chúng, tôi cũng chả thể nào dạy học cho cả lớp được khi mà tôi còn có thể rỗi đến mức gây ra các vết thương nghiêm trọng như thế. Mà kể cả vậy, thì xét việc tôi đang dạy dỗ những con người sẽ phải đứng lên đối đầu với Ma Vương trong tương lai, một vài vết thương vẫn là bình thường. Nếu ông cứ cho chúng học những tiết học được trải sẵn đầy hoa hồng và không chút bạo lực, những học viên sẽ không bao giờ có thể trưởng thành nên được những anh hùng quả cảm.”

Tôi thẳng thắn nói ra quan điểm của bản thân.

“Học Viện Anh Hùng là học viện sinh ra để đào tạo những con người dũng cảm đứng lên tiến đánh Ma Vương.

Đương nhiên, điều đó chả thể nào có thể hoàn thành được mà không hề trải qua huấn luyện thực chiến.

Trong môi trường học tập này, khi luyện tập đánh trực diện, bị đẩy hoặc ngã xuống là một chuyện hết sức bình thường, bị bong gân hoặc bị xây xát là điều không thể tránh khỏi.

Khi học viên luyện tập bằng kiếm gỗ, kể cả những thanh kiếm có được bọc trong lớp vải bảo vệ, chúng kiểu gì cũng sẽ bị bầm thôi.

Nếu chúng luôn tránh việc bị thương, chúng sẽ không thể rèn luyện cách sử dụng cơ thể chúng.

Trong một học viện chuyên huấn luyện những người quả cảm để đối đầu lại với ma vương, đây không phải là một quan điểm hiếm.

Kể cả khi tôi không hề ra tay đả thương cậu ta ông cũng sẽ có thể lấy những thương tích từ lớp học để làm bằng chứng đổ mọi sự lên đầu tôi.

Nên chuyện này hoàn toàn chỉ là một lời cáo buộc vô căn cứ.”

Nhưng khi tôi trả lời, người đàn ông bên góc phòng đang ngoáy bút với tốc độ bàn thờ.

Tôi khá chắc rằng đó là người của Cyrus, nên hắn chắc hẳn cũng sẽ viết lại vài thứ thuận tiện cho bọn họ.

“Brett, một giáo viên, nói rằng một chút bạo lực vẫn ổn, và nó cũng là chuyện cần thiết. Ý cậu đang nói là thế à?”

Cyrus nhìn tôi bằng ánh mắt sắc sảo.

“Hay ý cậu đang nói rằng những học viên này đã lừa dối tôi? Thêm nữa, thì cậu đã khẳng định rằng mình thích sử dụng những bài học bạo lực hơn và cậu hoàn toàn không hề có ý định nhìn lại những tổn thương đã gây ra cho học viên của chúng ta.”

Tôi nghĩ ông ta đang bẻ cong mọi chuyện một cách kỳ quặc, bóp méo lời của tôi theo cái cách thuận tiện đến bất ngờ.

Phiền phức quá, nên tôi đã bỏ qua việc hắn đã bóp méo lời tôi nói và thẳng thắn trả lời lại.

“Thực sự, tôi thấy khá buồn khi những học sinh ưu tú của chúng ta lại là những tên nói dối tệ hại. Có rất nhiều trị liệu sư cao cấp ở nơi thủ đô hoàng gia này. Kể cả khi mà các em bị thương đi nữa, cũng chẳng cần thiết phải dùng đến băng bó làm gì hết. Sao mấy em vẫn phải băng bó nhỉ, mang cả đống băng như thế lên người kể cả khi chúng là những vết thương nghiêm trọng? Các em đâu có thiếu gì cách để bỏ chúng đi.”

Giọng tôi tựa như một con rắn độc “Để cho chúng tôi thấy những nỗi đau đớn mà các em phải chịu à?”

Cyrus, sau khi nghe tôi phản biện, liền đập tay cái rầm lên bàn.

“Brett, thái độ gì vậy! Cậu không những đã không hề hối hận vì đã gây ra thương tích cho những học viên do cậu dạy dỗ mà còn gọi chúng là những kẻ nói dối nữa! Mà rồi thậm chí còn tiếp tục luyên thuyên về việc hãy xài ma pháp trị liệu nếu cậu ngược đãi chúng, và sau cùng thì cậu cứ vậy xem nó như là lỗi của chúng à!”

Lời đáp trả của Cyrus, hắn đã viết lại màn phát biểu ấy mà không hề bỏ sót hay chỉnh sửa bất kì từ nào.

Có vẻ như là tôi càng nói nhiều thì những lời nói đó lại càng bị bóp méo theo cái cách thuận tiện cho chúng hết mức, và con dao kề cổ tôi chỉ đơn giản là đã sát lại càng thêm sát.

Tất nhiên, đó hoàn toàn không phải là điều tôi muốn nói đến khi tôi nhắc đến phép trị liệu.

Thuộc hạ của Cyrus thật sự rất lươn lẹo khi nói về mấy thứ này.

Thôi, còn một thứ nữa mà tôi vốn đã muốn nói từ đầu, chuyện này thì chẳng thể nào cứu vãn được gì nữa rồi.

“Còn một thứ mà tôi muốn hỏi nữa-”

Tôi nói và rời mắt khỏi Cyrus, quay mặt hướng về phía ba tên nhóc đằng sau.

“Mấy em chắc chắn muốn làm điều này phải không? Liệu các em có chắc rằng mình sẽ không hối hận chứ?”

Sau khi tôi nói, chúng nó quay đi chỗ khác.

Mà, nếu nói chuyện với chúng dễ ăn thế thì tôi cũng đã chẳng phải lâm vào thế khó khăn như này.

Việc Cyrus kéo mấy đứa học viên vào mối thù tư của ông ta thật sự đã rất kinh tởm rồi, nhưng mà bọn nhóc cũng chẳng nhỏ đến mức chẳng hề có nhận thức về bất cứ gì.

Ở tuổi chúng thì chúng nên phải tự chịu trách nhiệm cho hành động của bản thân, và chúng bắt buộc phải tự mình gánh chịu hậu quả do hành động của mình gây ra.

Kể cả khi tôi vốn hoàn toàn không hề có tư thù gì với chúng thì những vết sẹo mà chúng đã tự gây ra sẽ tiếp tục ám chúng đến mãi về sau.

Là một giáo viên, thật sự rất ức chế khi mà tôi không xóa những vết sẹo đó được.

Nhưng mà Silas không hề có ý định làm như vậy…

“Giờ thì cậu lại tiếp tục quay sang mắng chúng vì chuyện diễn biến theo hướng không có lợi cho cậu à? Thật đúng là một vết nhơ trong ngành giáo dục. Tôi không bao giờ muốn gặp cậu lần nữa, cút đi. Tôi sẽ gửi đơn từ chức của cậu sau. Ngay khi nhận được thì hãy lập tức thu xếp hành lý và biến khỏi học viện này.”

Và với những lời cuối đó, cuộc nói chuyện đã bị khép lại và ông ta lệnh cho tôi ra khỏi phòng.

Với một tiếng thở dài, tôi tính ra khỏi phòng hiệu trưởng, nghĩ rằng mình đã xong chuyện với những lời cáo buộc này rồi…

Nhưng, tôi tự nhắc bản thân rằng vẫn còn có một câu mà tôi nên quăng ra trước khi tôi đi.

*********

Đôi lời trans phát biểu: Giới tính bạn edit tới giờ vẫn là bí ẩn, nhân tiện, chào tôi là Shi, mới vào nhóm và thầu bộ này.

LA: .-. Mị là nữ hay nam không quan trọng, quan trọng là … là gì nhỉ, tính quăng ra mấy câu ngầu vler để lại ấn tượng sâu sắc mà mell nghĩ ra gì, mấy bồ tìm câu nào điền vào chỗ trống giùm mị nào :’3

Shi: Để Shi giúp cho nà: ”mị muốn chăn rau

mị muốn làm chủ một vườn rau tươi

mị đ muốn chăn rau giùm đứa khác” -LA sau khi phát hiện

không có tag rômance

LA: À, xàm ngôn vậy thôi, việc chính nà, dì diu sơ bộ về truyện này: Đây là tuýp truyện chăn rau sạch của một thanh niên anh hùng với dàn hazem loli siu kute. Và quan trọng hơn cả, truyện mell có tag romance mà chỉ có hazem thôi :’<

Mị mất niềm tin vào cuộc sống quá, mà m.n cứ đọc tạm vậy, lỡ đâu là mấy bố Eng quên tag thôi...mong vậy...chắc vậy………...thôi khóc cái đã :’’’’’’’<

P/S: Đoạn cuối các bạn không nhìn nhầm đâu, bố tác giả để cắt ngang lưng chừng vậy đấy

Cáu vl

P/S-2: Ơ Shi-chan dìm mị kìa :'<<

(LA: Để ý lại thì, Lợn ăn cỏ ngoài đồng với dê à…) (Shi: Thế giới giả tưởng…) (LA: Mị cực kỳ phân vân đoạn bị hay được ở cái câu này. Tại sao ư, đọc tiếp mấy chap sau sẽ rõ :’<) (Shi: Trans còn chưa động tới mà edit đã tới rồi :v) (LA: Ở đây, phải chú thích lại, với những vết thương nghiêm trọng, việc băng bó gần như là vô dụng, chứ lắm bồ lại nghĩ mị sai theo kiểu do vết thương nghiêm trọng mới cần băng bó) (LA: Hắn là người viết báo cáo đã đề cập ở trên) (Trans Eng: Ơ… không phải mày là thằng vừa gieo cảm giác tội lỗi vào lòng nó à?) (LA: Ơ sẹo này là sẹo tâm hồn hay sẹo thể xác???) (Shi: Tôi cũng chả biết nữa :v)