Chương 3 - Chuyến đi đầu tiên
Không cha mẹ, không bạn bè, và thật tình cờ thay, cô cũng không có một sở thích nào. Koguma với đôi bàn tay trắng, sống bằng tiền học bổng được trợ cấp, cô dành dụm mua được một chiếc Cub mới. Lo lắng khi bắt đầu lái chiếc Cub lần đầu tiên, bằng một cách nào đó cô đã xoay xở về được tới nhà.
Căn hộ cô đang ở nằm gần ga Hinoharu thuộc tuyến ga chính. Khi cô và mẹ chuyển tới ở Tokyo khi cô mới bước chân vào trung học, họ đang còn sống tại một căn nhà xây sẵn ở phía bắc thành phố Hokuto, sau khi mẹ bỏ đi, Koguma chuyển đến nơi ở mới bằng tiền trợ cấp.
Một căn nhà hai tầng dành riêng cho công nhân nữ làm việc cho các nhà máy thuộc thành phố Hokuto.
Những cư dân của 8 khu căn hộ với một phòng ở này bao gồm một nữ sinh sống một mình, trong trường hợp này là Koguma, đang theo học một trường trung học kế bên nhà ga, và một vài nữ công nhân nhà máy khác.
Do họ luôn rời phòng với những khung giờ khác nhau, các cư dân tại đây gần như không có sự giao tiếp nào cả,.
Mặc dù sống khá gần nhà ga, nơi này cũng khá bất tiện để di chuyển tới trường, thuộc trung tâm của nơi mà trước đây là làng Mukawa cũ trước khi được sáp nhập vào thành phố Hokuto.
Chuyến đi đầu tiên của cô là từ tiệm xe đạp cho tới khu căn hộ gần nhà ga, đi qua trường trung học và leo lên ngọn dốc Hinoharu, thực ra mà nói thì còn mệt mỏi hơn cả khi đạp xe về nhà.
Koguma đỗ chiếc Cub trong khu để xe đạp của căn hộ. Sau khi đỗ được xe ngay chính giữa phần không gian còn trống duy nhất, cô chỉnh lại xe ra phía rìa nơi có thể quan sát chiếc xe qua cửa sổ phòng.
Trở về căn hộ để nghỉ ngơi, Koguma mở cửa sổ để ngắm nhìn chiếc Cub. Chiếc xe của riêng cô. Thứ đầu tiên cô có được từ khi bắt đầu một cuộc sống mới, và bây giờ, là một món tài sản cô sở hữu. Koguma nhìn chiếc xe đã được một lúc, cô quay trở lại trong phòng.
Một chiếc giường, một chiếc bàn học và vài hộ quần áo. Mỗi khi nhìn lại căn phòng mình, cô chỉ cảm thấy bất mãn vì nơi đây chỉ toàn là vật dụng thiết yếu tầm thường, nhưng giờ cô đã có Cub. Koguma tạm thời về phòng một lúc, tìm giẻ lau để vệ sinh lại xe.
Trong lúc đang làm vệ sinh xe, cô tính sẽ đi mua thêm khóa xe.
Mặc dù bãi giữ xe đạp ở tận phía mặt sau khu căn hộ, nạn trộm cắp vẫn là một vấn đề nan giải. Khi còn sống tại Tokyo, khi mẹ cô bị mất trộm xe đạp, trông bà vô cùng tức giận, hơn cả lúc chửi mắng Koguma.
Sẽ thật là mệt mỏi nếu lại phải leo lên ngọn đồi kia để lên được đường chính phía trước nhà ga cho đến khi bắt gặp được tiệm bán phụ tùng gần đó. Nhưng rồi Koguma nhận ra rằng cô không còn phải đạp xe nữa, lồng ngực cô bỗng nhẹ nhõm trở lại.
Tu chỉnh chiếc Cub xong xuôi, cô lại leo về phòng làm một cốc trà từ tủ lạnh. Nghỉ ngơi một hồi, thấy rằng còn khá sớm để ăn tối, cô quyết định một lần nữa lái chiếc Cub ra đường.
Với tay lấy chiếc mũ bảo hiểm và găng tay, tya cô bất giác rụt lại. Trong lòng cô vẫn còn lo lắng về việc vận hành thứ phương tiện gọi là xe máy kia.
Cho tới bây giờ, Koguma đã thấy nhiều xe máy trên đường, và có vẻ như ai cũng đi xe máy cả. Vài cây số từ tiệm xe đạp của ông lão về tới nhà cũng đủ khiến cô mỏi nhừ rồi.
Cô đã học được cách lái xe lên số 3, tuy nhiên cô chỉ dám đi với tốc độ như khi đi xe đạp. Kể cả khi cô có cố gắng vặn ga đi chăng nữa, cô cũng cảm thấy rất sợ. Bản thân nhớ lại lúc những đoàn xe ô tô vượt lên trên, cô rùng mình e ngại.
Cô đã từng nhìn những người đưa báo và đồ ăn, hoặc đơn giản chỉ là lái xe tới trường như những người làm những công việc phi thường. Chưa từng hối hận về quyết định mua xe trước đó, tuy nhiên cô đã bắt đầu thay đổi suy nghĩ về việc Cub không phải là một phương tiện thần kì có thể đưa cô đi bất cứ đâu nữa.
Chạy xe đạp sẽ giúp tiêu bớt calo, xe máy chỉ gây thêm gánh nặng tinh thần cho người chủ sở hữu chỉ để đổi lấy tốc độ và thời gian. Suy cho cùng, một chiếc xe máy không phải là để lái, mà là đồng hành cùng bạn.
Quyết định sẽ lái chiếc Cub thêm một chút vào ngày mai, Koguma bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Sau một bữa ăn được chuẩn bị lười biếng với món cơm thập cẩm cũ trong tủ lạnh, cô đi tắm và xem lại bài học, bao gồm việc lướt nhanh qua cuốn giáo trình.
Có vẻ như đã thấm mệt vì sự hiện diện của một thứ mới mẻ trong cuộc sống hằng ngày của mình, cô chui vào futon sớm hơn thường lệ.
Koguma tỉnh giấc.
Cô nhìn chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh gối, mới qua nửa đêm, thời điểm mà Koguma không bao giờ tỉnh giấc cả. Cô rất muốn quay lại ngủ, nhưng trước khi làm điều đó, cô ra khỏi giường và mở cửa sổ ra.
Thời tiết khá oi bức vào ban ngày, nhưng thị trấn này ở trên vùng đất cao gần dãy núi phía nam, ban đêm luôn có luồng gió lạnh thổi qua. Từ ô cửa sổ, Koguma trìu mến nhìn chiếc Cub đang được rọi sáng bởi ánh đèn đường.
Sau khi bảo đảm món đồ mình tích cóp bao lâu mới mua được vẫn còn ở đó, Koguma chui lại vào trong futon, nhưng do cô đã ngủ đủ giấc nên không thể chợp mắt nổi nữa.
Một lần nữa nhớ lại nỗi sợ hãi lúc đầu chạy xe Cub vào ban ngày. Tuy không phải một cảm giác dễ chịu gì, nhưng cô muốn hiểu thêm tại sao mình lại sợ đến thế.
Koguma đã mua một chiếc Cub. Cô trằn trọc suy nghĩ, càng biết lái sớm sẽ càng có lợi. Với cái cớ đó, Koguma thay đồ ngủ ra và mặc bộ đồng phục cùng quần tây vào.
Lái xe quanh khu vực ga Hinoharu lúc đêm muộn trông dễ dàng hơn cô tưởng.
Cô đang lái xe với vận tốc ngang một người chạy bộ, và không có chiếc ô tô nào ở quanh để vượt lên đầu mình, cũng như không có người qua đường chứng kiến pha lái xe non nớt của cô. Làn gió đêm lướt qua thật dễ chịu.
Koguma, nghĩ rằng mình là người duy nhất quanh khu nhà ga này, nhận thấy mình đang rơi tự do từ trên đỉnh con dốc xuống đường quốc lộ. Cô sẽ không sợ lắm nếu như cứ chạy với tốc độ như khi đi xe đạp, nhưng cảm thấy thế này là chưa đủ, cô thử tăng tốc xe. Koguma quay đầu xe lại và leo lên con dốc. Giờ đây cô có thể leo ngọn dốc luôn làm mình toát hết mồ hôi và đau nhức các cơ chỉ với một cú cặn. Cô đã làm được điều bản thân chưa làm trước kia.
Koguma chạy qua cao tốc và qua trường, băng qua tuyến 20, nơi mà hàng đống xe hơi lũ lượt kéo nhau chạy. Cô gái tăng dần mức độ tập luyện lên từng chút một, quyết định dừng chân tại một cửa hàng tiện lợi dọc tuyến 20.
Không hẳn là cô có thứ gì cần phải mua, nhưng chỉ là muốn nhìn ánh đèn cửa hàng vào nửa đêm. Koguma giờ đây có thể làm điều này hoàn toàn thoải mái từ bây giờ trở đi, và đó là một lí do thỏa để mua Cub. Cô đạp chân ga, cố sức nổ máy.
Động cơ không chịu hoạt động. Nó sẽ không hoạt động cho dù cô có đạp bao nhiêu lần đi nữa. Koguma lâm vào bước đường cùng, ngay lập tức hối hận về ý định mua một chiếc xe cũ.
Cô vừa bước đi vừa đẩy chiếc Cub nặng trịch. Liệu mình có leo nổi con dốc kia và về tới nhà nổi không, hay là mình nên gọi tới tiệm xe đạp ngay bây giờ, hay là gửi chiếc Cub lại chỗ cửa hàng tiện lợi rồi ngày mai ghé lại lấy, nhưng mà quan trọng hơn là, mình có về được đến nhà đêm nay không?