“Xin chào, ông Carter.”
Rhode nhìn lên, chào người đàn ông trước mặt và mỉm cười.
“Cảm ơn vì sự giúp đỡ.”
“Đừng lo. Nó không thành vấn đề.”
Carter có một thân thể cao lớn và khỏe mạnh với mái tóc đỏ rực vuốt ngược. Từ đặc điểm này, ông ta nên sinh ra ở Tây Bắc của Lygatto. Hai thanh kiếm dài và ngắn nằm lặng lẽ hai bên thắt lưng, và khuông mặt góc cạnh đã biểu lộ sự ngoan cường và kỹ lưỡng của ông ta. Từ vẻ bề ngoài này, rõ ràng ông ta không phải một lính đánh thuê tầm thường.
Trong khi Rhode quan sát người đàn ông phía trước, Carter cũng yên lặng nhìn anh ta.
Với dện mạo của Rhode, rất dễ để kết luận anh ta là một tên quý tộc trẻ ngạo mạn nào đó. Vóc người mảnh khảnh, da tái nhợt, khuôn mặt nữ tính, và trang phục. Dù nhìn kiểu gì, anh ta vẫn không giống một nhà thám hiểm. Rhode trông giống một cậu chủ giàu có thuộc thế hệ thứ hai hơn.
Tuy nhiên, Carter tin rằng người thanh niên trẻ tuổi này không đơn giản như bề ngoài bởi vòng tròn bí ẩn trên tay phải anh ta. Là một mục sư, Lize có thể cảm nhận được vết tích của ma thuật từ vòng tròn, nghĩa là anh ta không nói dối. Nhưng dựa trên nhiều năm kinh nghiệm của Carter, rất hiếm để thấy ai đó trực tiếp gắn ma thuật lên cơ thể họ. Từ điểm này, ông ta nghi rằng người thanh niên này không đơn giản.
Trước đó, từ cuộc trao đổi ngắn ngủi của họ. Carter có thể cảm thấy người thanh niên này không ngạo mạn hay khiêm tốn; biểu cảm của anh ta rất điềm tĩnh. Carter nghe từ Lize rằng dù vừa tỉnh dậy khỏi hôn mê chỉ mười phút, anh ta đã có thể nắm được tình hình hiện tại của bạn thân. Đánh giá từ điều này, ông ta chắc chắn Rhode mạnh hơn rất nhiều so với đám quý tộc trẻ kiêu kiêu ngạo kia.
“Tôi nghe nói anh đến từ Đồng Bằng Phía Đông.”
“Đúng vậy.”
Rhode gật đầu.
“Vậy anh đã đi đâu ?”
“Tôi chỉ đi loanh quanh.”
Rhode nhún vai.
“Tôi là một nhà thám hiểm; phiêu lưu tự do là một phần của cuộc sống. Và tất nhiên, xin hãy yên tâm. Tôi sẽ không mang đến bất kì rắc rối nào.”
“Điều đó thật tốt.”
Từ khi Rhode đã thành thật như vậy, ông ta không cần thiết phải hỏi nữa. Họ hiện đang làm nhiệm vụ; đương nhiên, họ không muốn thêm vào bất kì rắc rối nào. Nên sau khi nói vài câu như ‘nghỉ ngơi đi’, ông ta quyết định không nói gì nữa và rời đi. Sau cùng, ông ta là thủ lĩnh của một nhóm lính đánh thuê. Có rất nhiều việc phải làm; ông ta không thể lãng phí thời gian ở đây.
Sau một lúc, Rhode trở nên chán nản. Tuy nhiên, nó vẫn khá thú vị khi Lize mang đồ ăn tới. Dù cho nó chỉ là một ổ bánh mì bình thường và thịt mà Rhode đã ăn vô số lần trong game, những đó vẫn chỉ là ‘giả vờ’ ăn và mục đích chỉ để phục hồi HP và MP. Ngoài ra, nó vô vị và chỉ làm đầy bụng. Dẫu vậy, giờ đây anh ta đang đích thân trải nghiệm nó thực sự có vị gì; đó có thể coi là một trải nghiệm thú vị.
Nhưng anh phải thừa nhận, mùi vị không đáp ứng miêu tả của vật phẩm…
“Anh cảm thấy thế nào ? Vết thương còn đau không ?”
Cô gái tóc vàng ngồi cạnh Rhode có một biểu cảm lo lắng và nghiêm túc. Đôi mắt cô ấy có một thoáng lo khi ánh nhìn của cô rơi vào vai anh.
“Bây giờ nó ổn rồi.”
Rhode nói trong khi cử động tay trái. Cơn đau từ xương ức của anh không còn tệ như trước nữa. Ban đầu, nó còn khó cho anh ta thở, nhưng bây giờ, nó đã trở nên đỡ hơn nhiều.
“Điều đó thật tốt.”
Nghe Rhode trả lời, biểu cảm bồn chồn của Lize thoải mái đi rất nhiều.
“Nhưng anh vẫn phải nghỉ ngơi. Nó sẽ đỡ hơn nhiều sau khi tới Thành Phố Deep Stone. Có thể anh sẽ hồi phục nhanh hơn ở đó.”
Cô gái nói nghiêm túc. Dù người nằm trước cô ấy không hơn một người lạ vừa gặp, nhìn vào biểu cảm, rõ ràng Lize không để tâm đến những thứ đó.
“Cảm ơn.”
“Không có gì. Đó là những gì tôi nên làm.”
Sau đó, cô ấy đựng dậy. Mái tóc vàng óng mượt theo sau từng chuyển động. Nó lắc lư trái phải, cho người cảm một cảm giác vui vẻ và sống động.
“Vậy…”
Trước khi cô ấy có thể nói nốt, con tàu đột nhiên rung lắc dữ dội.
Lize mất thăng bằng và gần như ngã xuống giường. May thay, cô ấy kịp dơ tay ra và bám vào thành giường vào phút chót. Họ nhìn vào mắt đối phương, trước khi nhanh chóng ngoảnh đi.
Con tàu bay chạy dựa vào gió; bầu trời không giống như đại dương nơi có đá ngầm và xoáy nước. Tuy nhiên, nó không nhất thiết luôn an toàn. Tình hình hiện tại rõ ràng bất thường.
“Tôi sẽ ra ngoài và xem chuyện gì đang diễn ra. Xin hãy ở lại trong phòng và nghỉ ngơi.”
Lize nhỏ giọng nói. Cô ấy ngay lập tức quay lại và rời đi. Sau khi đóng của, Rhode không thể không nhìn vào hình dáng đang rời đi. Anh cạn lời. Cứ cho rằng anh trông trẻ hơn cô ấy, có nhất thiết phải dùng loại giọng dỗ trẻ con này đối với anh ta ?
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, có thể thấy một cái bóng bay bên ngoài cửa sổ. Biểu cảm của Rhode đột nhiên trở nên nghiêm túc. Anh quay đầu nhẹ nhàng và nhìn vào cửa sổ. Chẳng bao lâu, có ba, bốn hình dáng màu xanh bay bên ngoài. Cùng lúc, một tiếng kêu trầm trầm vang lên.
“Hiss——”
Khi nghe thấy tiếng kêu, Rhode cảm thấy ngao ngán.
Họ gặp rắc rối to rồi!
Lúc này, boong tàu đã trở nên hỗn loạn.
“Tôi không ngờ chúng ta sẽ đụng phải lũ chết tiệt này.”
Người đội trưởng đánh thuê tóc đỏ đang giữ một thanh đao, đứng ở hàng đầu. Với một biểu cảm nghiêm trọng, ông ta nhìn những thứ xanh lè đang bay quanh tàu. Chúng có bề ngoài của một con rắn có cánh, dài khoảng một mét. Dù hình dáng thon gọn của chúng cho người ta một cảm giác mỏng manh, nhưng khi chúng phô ra cái miệng rộng lớn, những hàng nanh sắc bén có thể được thấy rõ ràng. Trong thời gian ngắn, Carter đã kết luận được chúng là gì.
Wind Serpents.
“Có vẻ như chúng ta đã xâm nhập vào địa phận của chúng.”
Người thương nhân mập mạp đang trốn cạnh người đội trưởng. Với một khuôn mặt nhợt nhạt, ông ta lau đi mồ hôi trên trán với một chiếc khăn tay.
“Tên khốn Picco xảo trá. Ta biết mà! Ta biết kiểu gì cũng có vấn đề từ khi tên khốn đó sẵn lòng nói với ta một tuyến đường như vậy chỉ với số tiền ít ỏi đó! Tên khốn hại người! Sau khi trở lại, ta phải cho hắn biết ta mạnh đến mức nào!!”
“Hãy nói chuyện sau khi chúng ra khỏi đây!”
Carter ngắt quãng tiếng la hét kích động của người thương nhân. Nhìn quanh, có hàng trăm con Wind Serpent đã bao vây tàu. Ban đầu, ông ta nghĩ rằng việc phóng một loạt bu lông có thể dọa lũ quái vật này. Nhưng bản chất tàn nhẫn của lũ Wind Serpent nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta – hoặc có thể nói rằng cái chết của đồng loại chỉ khiến chúng dữ tợn hơn.
Lúc này, chúng đã chiếm boong ngoài và bắt đầu di chuyển vào trong. Những lính đánh thuê đã vứt nỏ sang bên cạnh và rút vũ khí cận chiến ra để giao chiến kẻ địch trong tầm gần.
“Ông! Đi và trốn bên trong. Bảo thuyền trưởng rằng chúng ta phải rời đi sớm nhất có thể!”
Carter dùng mặt sau bàn tay để đẩy người thương gia đến boong của thuyền trưởng, sau đó ông ta tiến lên hai bước và nhanh chóng vung thanh kiếm trong tay để giết lũ Wind Serpent đang lao tới ông ta. Nhưng rất nhanh, 2 con Wind Serpent thay thế con đã chết.
Chúng ta không có đủ người!
Carter không thể không nhíu mày. Ông ta đảo mắt khắp boong tàu và thấy chỉ còn lại sáu người và họ là những người ông ta mang theo trong nhiệm vụ này. Dù tàu thương gia có đội hộ vệ, họ không đủ kinh nghiệm. Thực ra, sau đợt tấn công đầu tiên, số lượng hộ vệ đã giảm xuống còn 1/3. Nhìn vào biểu cảm hoảng loạn của họ, ông ta biết rằng họ không thể giữ vững lâu hơn nữa. Mặt Carter cứng lại trước cảnh tượng lũ quái vật gớm guốc này.
Nó không phải ông ta không có kinh nghiệm chống lại Wind Serpent. Nhưng đây là lần đầu tiên đụng phải nhiều Wind Serpent đến thế, làm cho ông ta cảm thấy lo lắng. Carter một lần nữa tiến lên trước. Cơ thể ông ta di chuyển linh hoạt, tạo nên một nửa vòng tròn. Sau đó ông ta đâm kiếm trong tay sang bên, cắt vào cơ thể một con Wind Serpent. Con Wind Serpent rơi xuống đất trong một bãi máu me, và sau vài tiếng kêu dữ dội, nó trở thành một cái xác chết.
Carter nhìn lên và vô thức đảo mắt xung quanh. Ông ta thót tim.
“Lize! Cẩn thận!”
Cô gái đã không thể phản ứng trong một giây.
Chữa lành một lính đánh thuê bị nhiễm độc đã quá tiêu hao sức mạnh của và làm cô gần như mất ý thức. Dù cho cô ấy đã lao đến boong tàu chỉ vài phút trước, Lize đã chữa cho rất nhiều người bị thương. Là mục sư duy nhất trong nhóm, Lize, tất nhiên, phải gánh trách nhiệm này.
Sau khi nghe lời cảnh báo của Carter, cô ấy quay đầu lại.
Điều Lize thấy là một cái miệng to đùng với hai cái răng nanh sắc bén.
Thời khắc ấy, cô ấy chỉ có thể đứng khựng lại. Nhìn vào con Wind Serpent trước mắt, Lize không thể nghĩ và không biết nên phản ứng như thế nào. Trước mặt, cô ấy có thể thấy rõ những cái nanh lạnh buốt, sắc bén và sáng bóng. Có thể thấy cả xác thịt bên trong, và một mùi hôi thối tỏa ra.
Nhưng, một bàn tay đột nhiên thò ra từ đằng sau, chộp lấy phía sau của Lize và kéo cô ấy lại trong khoảnh khắc.