Sự trở lại của người chơi bị đóng băng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 11

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 30

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1958

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2278

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Sự trở lại của người chơi bị đóng băng - Chương 32 : Nuôi dưỡng tâm hồn phần 1

“...Mi nghĩ sao?”

Người cấp dưới vừa đọc xong bài phỏng vấn của Seo Jun-Ho vừa hỏi khẽ. Kal Signer im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.

“Có một điều tôi chắc chắn. Vận may tên đó tốt đến phát bực.”

Seo Jun-Ho đã thuật lại tỉ mỉ cuộc chinh phạt trong bài phỏng vấn. Anh nói rằng mình đã sốc nặng ngay khi bước vào Cánh Cổng.

…Thì, cũng hợp lý. Cũng không ai có thể ngờ rằng một Cánh Cổng có rồng lại được định dạng theo kiểu mê cung.

Thông thường, những Cánh Cổng có rồng đều là những không gian rộng lớn, thoáng đãng. Nhưng lần này lại là một mê cung chật hẹp, u tối. Ngay cả Kal Signer cũng không lường trước được.

Hơn nữa, còn là loại chia tách ngay từ đầu…loại tồi tệ nhất.

Tuy nhiên, kiểu Cổng chia tách các thành viên từ đầu thường có một khuôn mẫu nhất định.

[Tôi chật vật lắm mới thoát ra được khỏi mê cung rối rắm đó… Mất chừng năm tiếng. Khi tôi vừa thoát ra, trước mắt là một khoảng trống rộng lớn. Và ở đó, là… là thi thể của hai anh em Shadow, cùng một con rồng đang hấp hối. Nếu tôi ra sớm hơn một chút… sụt sịt, tất cả là do tôi chưa đủ mạnh…]

Sắc mặt Kal Signer càng lúc càng vặn vẹo. Càng nghe, hắn càng cảm thấy gương mặt đẫm lệ của Seo Jun-Ho là một màn diễn xuất đáng ghét.

…Hự… Điều khiến người ta ức chế nhất là chuyện này lại có lý. Chung quy mà nói, ngay cả khi Seo Jun-Ho mạnh vượt trội so với cấp độ 10, thì hai anh em Shadow vẫn mạnh hơn, lẽ ra họ phải thoát ra trước mới đúng chứ.

Nhưng chính vì họ quá mạnh mà lại thành ra mất mạng. Họ đã chạm trán với Anh Long và bị cuốn vào cuộc chiến khốc liệt mà không kịp chuẩn bị.

Kết cục là… lưỡng bại câu thương.

Thật trớ trêu thay, kẻ yếu nhất lại là người sống sót cuối cùng để kể lại câu chuyện.

“Hắn đúng là may mắn thật.”

“...Lần đầu tiên tôi thấy người như vậy.”

“Thưa ngài, còn cuộc đấu giá ở Las Vegas thì xử lý sao? Vốn là do hai anh em Bóng Tối phụ trách.”

“Ứ…”

Thêm dầu vào lửa. Cuộc đấu giá năm nay sẽ đem ra vật phẩm hạng nhất, lõi ma thuật ‘Hơi Thở Thiên Không’. Lệnh thu hồi đã được đích thân các cấp lãnh đạo của Hội Quỷ Nhân ban ra. Họ phải giành được nó bằng mọi giá.

“Mẹ kiếp. Hai anh em đó là sự lựa chọn hoàn hảo…”

Kal Signer ôm trán, như thể đang chịu một cơn đau đầu dữ dội. Nếu không giải quyết ổn thỏa, hắn sẽ lâm vào nguy khốn.

Là do ta đã tự ý cử hai anh em đi truy tìm Tempest Butterfly…

Khi ra lệnh, hắn không ngờ mọi chuyện lại rối rắm thế này. Hắn từng cho rằng việc giết Seo Jun-Ho chỉ là chuyện đơn giản với hai người đó, nhưng tất cả đã đảo lộn vì kiểu cổng bất ngờ kia.

Nếu ta không thể lấy được Hơi Thở Thiên Không sự vắng mặt của chúng…

Chuyện đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cả địa vị của hắn trong Hội. Kal Signer dường như đã có quyết định, liền quay sang hỏi cấp dưới:

“Bọn Watchdogs chưa lên tầng hai phải không?”

“Vâng, cấp trên cho rằng để họ ở tầng một là lãng phí, nên đã ra lệnh chuyển họ lên tầng hai.”

“...Gửi chỉ thị hoãn lại đi. Ta sẽ giao vụ đấu giá Las Vegas cho họ.”

“Hả? Nhưng thưa Signer-nim, bọn họ là do một cấp trên triệu hồi…”

Người ra lệnh cho Watchdogs là một nhân vật có địa vị cao hơn Signer. Việc can thiệp này rõ ràng là vượt quyền. Trong Hiệp hội Quỷ Nhân nơi mà kẻ mạnh làm vua, hắn bị chém đầu chỉ vì thế cũng không có gì lạ.

Nhưng Kal Signer đã hết lựa chọn.

“Ngươi quên rồi sao? Hội Quỷ Nhân chỉ quan tâm đến kết quả và thực lực. Có thể ta sẽ bị đánh cho vài trận… nhưng còn hơn là để mất Hơi Thở Thiên Không.”

Cấp dưới nuốt nước bọt ừng ực.

Nghe cũng có lý. Watchdogs là ba tên quỷ nhân mạnh nhất tầng một.

Nhưng nếu họ thất bại…

Cái chết của cấp trên là điều chắc chắn. Mà hắn, kẻ trung gian, cũng khó mà sống sót. Đôi vai run rẩy, hắn cúi đầu:

“Tôi sẽ truyền đạt rằng Watchdogs tuyệt đối không được thất bại.”

“Chúng sẽ không thất bại. Bọn nó… để ở tầng một đúng là lãng phí.”

Cấp độ trung bình của ba người bọn họ là 53. Cả trình độ lẫn kỹ năng đều vượt xa mặt bằng tầng một, nên Kal Signer tin chắc họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

***

“...Cái gì đây?” Seo Jun-Ho nhìn chằm chằm vào núi tài liệu chất đống trên bàn.

Cha Si-Eun ló đầu ra từ phía sau đống giấy tờ.

“Là thư mời hợp tác cho Jun-Ho-nim. Đơn xin ủy thác cá nhân.”

“...Sao lần này cô không phân loại trước?”

Cô thở dài, vẻ mệt mỏi.“...Tôi đã cố gắng lắm rồi để sắp xếp.”

“Thế mà vẫn còn chừng này à?” Seo Jun-Ho kinh ngạc.

Đúng là việc thanh tẩy Cánh Cổng ở Đông Hải là một chiến công vĩ đại. Nhờ đó, Hàn Quốc trở thành quốc gia đầu tiên không còn Cánh Cổng nào chưa được công phá. Thậm chí được đánh giá là Khu An Toàn Đặc Biệt đầu tiên trên thế giới.

“Nhưng mà… nhiều đến mức này sao? Rõ ràng tôi chẳng làm được gì nhiều.”

“Nhưng, cuối cùng thì chỉ có anh sống sót. Trong mắt các Người chơi, may mắn cũng là một loại năng lực.”

“...Thế à.” Seo Jun-Ho gật đầu chậm rãi, nhìn núi tài liệu với ánh mắt ngán ngẩm. “Vậy nên cô cho tôi xem mớ này là để tôi chọn?”

“Chuẩn. Tôi đã lọc ra những cái tốt nhất, xét theo độ khó, mức thưởng và danh tiếng người ủy thác.”

“Ự. Biết rồi…”

“Còn nữa…” Cha Si-Eun tiến lại gần Seo Jun-Ho một bước.

“C-chuyện gì vậy?”

Cô nhìn chằm chằm anh đầy bất mãn. “Đúng như tôi nghĩ. Anh cần cắt tóc đi. Tôi để ý lâu rồi, nhưng trong ảnh họp báo hôm qua thì rõ quá. Nhìn bù xù lắm rồi.”

“...Tôi có phải nghệ sĩ đâu. Cần thiết thật à?”

“Cần chứ!” Cha Si-Eun kiên quyết đáp lại. Cô bấm Vita, kéo lên một bảng hồ sơ các người chơi nổi bật hiện tại. Không phải ai trong số họ cũng đẹp như minh tinh, nhưng rõ ràng là họ đều chăm chút vẻ ngoài.

“Có người còn tệ hơn anh, nhưng ít ra họ không luộm thuộm trên ảnh chính thức.” Cô phán xét.

“Luộm thuộm…” Seo Jun-Ho lẩm bẩm, nhấc gương soi lên.

Ừm, hơi dài một chút.

Đã một tháng kể từ khi anh thoát khỏi băng. Tóc tai mọc lung tung, chẳng theo nếp nào cả.

“Hôm nay anh định nghỉ ngơi, đúng chứ?” Cha Si-Eun hỏi.

“Ờ, đúng là vậy.”

“Vậy xin hãy đến tiệm trên danh thiếp này và cắt tóc.”

Seo Jun-Ho nhận danh thiếp, thở dài. Những lúc thế này, anh lại thấy nhớ thời còn là còn là Specter.

Giờ mới hiểu vì sao mấy đứa bạn cứ than phiền mỗi lần trang điểm.

Mỗi lần 5 Anh Hùng xuất hiện trước báo chí, bọn họ luôn kêu ca. Tất nhiên, khi đó anh chỉ cần đeo mặt nạ, chưa từng phải son phấn bao giờ.

“Vậy nên, cô cũng nên về nghỉ sớm đi.”

“...Thật sao?”

“Tôi không thể tưởng tượng được cô phải làm việc cỡ nào mà lọc hết mớ giấy tờ này. Hôm nay nghỉ đi.” Seo Jun-ho khuyên.

Gương mặt Cha Si-Eun bừng sáng rỡ ràng như chưa từng thấy.

“Cảm ơn anh!” Cô cúi đầu chào, rồi như cánh én vụt ra khỏi phòng, để lại Seo Jun-Ho một mình.

“Trời, cô ấy vui thật đấy.” Anh lấy mặt nạ từ ngăn kéo, đeo lên. Giờ thì có quá nhiều người nhận ra anh rồi.

***

Seo Jun-Ho ngắm mái tóc mới cắt trong gương thang máy, gật gù hài lòng.

“Đẹp trai đấy đồ khốn.” Nếu có ai nghe thấy chắc sẽ nghĩ anh bị tự luyến, nhưng cũng khó mà phản bác. Quả thật anh trông rất ổn với kiểu tóc spin swallow perm đầy sức sống.

Cắt tóc xong sảng khoái phết.

Trước đây, anh chỉ ghé tiệm gần nhà mỗi khi thấy tóc dài quá. Chủ tiệm là một bà lão thích nhai kẹo cao su, nuôi một con chó nhỏ với đuôi nhuộm hồng.

“Được cái này thì mất cái kia.”

Khi còn là Specter, chỉ cần bỏ mặt nạ là chẳng ai nhận ra. Nhưng giờ thì khác. Anh là anh hùng trẻ tuổi của Hàn Quốc, là người chơi mới nổi. Là người đã biến đất nước thành Khu An Toàn Đặc Biệt, và được xếp ngang hàng với các siêu sao khác.

Chà, chỉ khiến mình phiền phức thêm thôi.

Anh thở dài, đeo mặt nạ trở lại khi thang máy mở ra. Bước ra phố đông đúc, anh bắt taxi đến manhwa bang.

“Đôi khi xả stress thế này cũng tốt.”

Khi còn là Specter, anh cũng hay làm vậy. Cuộc đời chỉ toàn huấn luyện và chiến đấu, đôi lúc bạn cũng cần ra ngoài hít thủ đôi chút.

Ring!

Seo Jun-Ho bước vào manhwa bang, bắt đầu chọn vài quyển tiểu thuyết.

Chỗ này lúc nào cũng vắng khách. Không biết có trụ nổi không.

Đây mới là lần thứ ba anh ghé, nhưng cũng dễ đoán lý do.

Giờ người ta toàn đi mấy quán cà phê đọc sách sang trọng.

Những chỗ đó như nhà hàng, phục vụ cà phê, nước uống, cả đồ ăn ngon. Còn nơi này là kiểu cổ điển, chỉ có mì gói, bánha cá và há cảo đông lạnh.

Mà vắng khách thì tốt cho mình thôi.

Anh tháo mặt nạ, tìm một góc vắng ngồi xuống.

“Hử?” Anh khựng lại. Tưởng là không có khách, nhưng lại thấy một người đã ngồi sẵn. Một cô gái mặc đồ thể thao lôi thôi, tóc rối tán loạn cài một cây lô. Tay trái cầm cuốn tiểu thuyết, tay phải thổi mì, ánh mắt chuyên chú như dân chuyên nghiệp. Cô ấy cảm nhận được ánh nhìn từ phía sau, liền liếc lên. Thấy anh, cô ho sặc sụa như bị nghẹn.

“Ụa… khụ, khụ!”

Cô đặt đũa xuống như tia chớp, lấy cuốn sách che mặt.

Đáng tiếc, cuốn sách đó quá nhỏ để che. Và hơn hết… đã muộn rồi.

“...Thư ký Cha?” Seo Jun-Ho cười gượng.

đây là nơi bạn trả tiền để ngồi trong một không gian yên tĩnh và đọc manhwa/sách mà họ có. Thường khá rẻ và trong đó thường cung cấp đồ ăn nhẹ/đồ uống. Chả cá Odeng Chả cá Odeng