“Cái gì? Thiếu gia, vào giờ này ư?”
“Chuyện gì đang diễn ra ở đây?”
Khi nghe tiếng ho của một gia nhân cấp cao, những hầu gái của dinh thự nhanh chóng cúi đầu. ‘Thiếu gia đã tỉnh rồi ư?’ có thể được nghe thấy khắp nơi.
Có một khoảng lặng ngắn ngủi. Nhưng sự yên tĩnh nhanh chóng bị phá vỡ.
Đó là vì thiếu gia Irene Pareira, người nổi tiếng lười biếng, nay lại sắp bước chân ra khỏi dinh thự.
“Cái gì? Cậu chủ đang đi đâu?”
“Bởi vì ngài nam tước gọi cậu chủ lên nên tôi nghĩ đó là lý do…”
“Ra khỏi dinh thự? Cậu chủ định đi tản bộ hay sao?”
Tản bộ. Đay không phải là điều gì khác lạ đối với người khác. Tiết trời tháng ba thường se se lạnh vào sáng và tối, nhưng hiện giờ là giữa ngày.
Và ai mà lại không muốn tản bộ trong một khu vườn đầy hoa chứ.
Thế nhưng, đây không ai khác lại là Irene, điều này tạo nên sự khác biệt rõ ràng. Những hầu gái vẫn tiếp tục nói chuyện trong khoảng thời gian dài kể cả sau khi cậu đã rời đi.
“Trật tự!”
“Được rồi. Tình hình ngoài sân tập của hiệp sĩ đang ra sao?”
“Hử? Chuyện đó…”
“Lính lác đang tập luyến và hiệp sĩ thù… à không, thiếu gia muốn tập kiếm thuật.”
“…sau bài tập luyện buổi sáng thì sẽ có đủ chỗ.”
Người vừa trả lời nuốt nước bọt và nhìn cậu trai đang đứng sau người gia nhân.
Nước da tái nhợt, thân hình mảnh khánh so với chiều cao của mình.
Đó là thiếu gia.
Người nhân viên phải chớp mắt vài lần, cứ như thể anh ta vừa nhìn thấy người mà anh ta không nên thấy.
‘Không, làm sao có thể được? Không thể nào!’
Anh ta thắc mắc rằng liệu thiếu gia Irene có thật sự muốn dùng sân tập không.
Dù có nghĩ thế nào thì điều này vẫn thật vô lý.
“Vâng, tôi có biết điều đó, nhưng tôi vẫn cần xác nhận lại. Xin cứ tiếp tục, thưa thiếu gia.”
Người nhân viên nhìn cậu với cặp mắt hoang mang, và sau đó đồng nghiệp của anh ta cũng tụ tập lại.
“C-cái gì?”
“Tôi đang mơ phải không? Đây có phải là thật không?”
“Nhéo tôi một phát đi… a đau! Thiếu gia lười biếng… Cậu chủ đã đến tận đây ư?”
“Thì, chắc là cậu chủ đến chơi thôi?”
“Đúng vậy. Không thể nào mà thiếu gia lại đi tập kiếm hay làm gì đó được đúng chứ.”
Những binh lính đang luyện tập đều có những suy đoán riêng.
Không ai nghĩ rằng Irene sẽ luyện tập.
“Hử…”
“Thật vậy không…”
Những ánh nhìn chứa đầy sự khó chịu.
Binh lính dần dần tụ tập lại sau khi nghe được tin đồn, và người hầu trong nhà nam tước cũng chạy đến.
Và Irene thì chẳng để tâm đến bất kỳ điều gì cả.
Nói đúng hơn là, bởi vì điều trong tâm trí mình, cậu không để tâm đến người khác.
“Tôi có nên cho gọi những binh lính có kiếm thuật điêu luyện không ạ?”
“…”
“Không phải cây kiếm gỗ nào cũng nhau. Chúng có kính thước và độ dài đa dạng. Tôi thành tâm xin lỗi nhưng kể cả tôi cũng không thân thuộc với mấy thanh kiếm lắm nên tôi không thể đề xuất một thanh kiếm nào cho thiếu gia được. Vì vậy tôi có nên…”
“Không, được rồi.”
Khi nghe những lời to rõ hơn bình thường này của Irene, người gia nhân khựng lại.
Anh ta cúi đầu và lui lại.
Cặp mắt anh ta từ từ quan sát cậu chủ của mình.
Irene trông có vẻ khác so với thường lệ. Và khi mà chủ có hành động khác lạ, tốt nhất tôi tớ nên im lặng.
Nhờ vậy, Irene mới có thể tập trung.
Cậu nhắm mắt như thể không muốn ai quấy nhiễu mình.
Cậu quét mắt qua sân tập như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Và rồi, cậu chầm chầm nhặt một thanh kiếm lên.
“Ừm…”
Biểu cảm của người gia nhân tối sầm lại.
Đó không phải là một thanh kiếm đặc biệt. Nó gần với một thanh kiếm tiêu chuẩn hơn.
Vì đấy không phải kiếm thật nên chẳng có gì nguy hiểm.
Nhưng kích thước lại… quá lớn.
Lớn đến mức cậu thiếu gia gặp khó khăn trong việc nhấc nó lên.
“Hả, thanh đó ư?”
“Thanh đó khó đấy. Trừ khi là đối với người lớn…”
Những binh lính đang đứng xem lẩm bẩm trong miệng.
Đương nhiên, thanh kiếm mà Irene vừa nhấc lên không lớn đến như vậy.
Tuy nhiên, với người mới tập kiếm, chỉ việc cầm và vung nó cũng hết sức khó khăn vì trọng lượng của thanh kiếm không hề nhẹ.
Không có gì bất ngờ khi mà mồ hôi bắt đầu tuôn ra từ trán Irene khi cậu cố vào thế sau khi cầm kiếm.
Vút!
Tiếng của thanh kiếm gỗ được vung lên vang khắp sân tập.
“Hừm!”
“Ưm!”
Tiếng nhịn cười có thể được nghe thấy.
Đây là điều không thể tránh khỏi.
Một đứa nhóc vừa tự tin cầm một thanh trường kiếm lên và vào thế, nhưng cú vung thì yếu ớt.
Kiếm pháp của cậu thất vọng đến nỗi ai cũng bật cười
'Chuyện này cũng thường thôi. Làm gì có chuyện người lười nhất vương quốc lại có thể dùng kiếm điêu luyện ngay lần đầu được.'
'Lúc mới thấy cậu ta vào thế, mình cứ nghĩ cậu ta có thể làm được, thế nhưng... Mình đã quá ngây thơ khi đắt hi vọng vào cậu ta.'
'Cậu ta trở nên như vậy vì bị thiếu gia của gia tộc khác lăng mạ?'
'Nếu mà như vậy thì chắc rằng cậu ta sẽ lại bò vào giường sớm thôi.'
'Cậu ta chỉ nên nằm ngủ như thường lệ thôi.'
Sự hứng thú của mọi người nhanh chóng biến mất.
Cách Irene vung kiếm thật đáng thất vọng.
Thậm chí còn thất vọng hơn khi mà tư thế của Irene trông có vẻ ổn.
Ta có thể nhận thấy sự bực bội của người gia nhân.
Đôi mắt anh ta mở to và tràn đầy sự tức giận.
'Lũ khốn này!'
Anh ta biết.
Anh ta biết Irene được gọi là quý tộc lười biếng.
Và vì lười biếng nên chẳng ai coi cậu là quý tộc cả.
Nhưng không có nghĩa là binh lính được phép làm như thế.
Người gia nhân nghiến răng và nói chuyện với Irene bằng nụ cười tươi như thường lệ.
"Thiếu gia, kiếm thuật đòi hỏi nỗ lực không ngừng. Có nhiều thứ rất khó để làm được một mình."
"..."
"Tôi sẽ tìm cho cậu chủ một giáo viên giỏi, vì vậy hãy tập luyện vào ngày mai nhé?"
"Cảm ơn, nhưng không cần đâu."
Irene lại giơ kiếm lên.
Trông cậu thật khó khăn. Cậu không thể ngăn đôi tay đang cầm kiếm của mình run rẩy.
Trong lúc làm thế, Irene nói.
"Tôi không làm như thế để giỏi kiếm thuật."
"..."
Người gia nhân câm lặng khi nghe chủ mình nói vậy.
Nhìn cậu chủ của mình, anh tưởng rằng cậu sợ danh dự của mình sẽ bị tổn thương nếu bái sư một ai đó, và vì thế người gia nhân quyết định im lặng.
Nhưng những điều Irene nói đều là sự thật.
Ngay lúc này, cậu chỉ đang vận động bởi vì không thể nằm yên một chỗ vì giấc mơ.
'Và giờ… Mình đã có được ký ức của người đàn ông trong giấc mơ.’
Cậu chưa bao giờ nghĩ người đàn ông trong giấc mơ là một kiếm sĩ vĩ đại.
Mặc dù ký ức cậu có không hoàn chỉnh nhưng Irene rất chắc chắn.
Quần áo của ông ta thì tàn tạ, nơi ở thì xập xệ.
Nhưng như Irene vừa nói, mấy thứ đó không phải là vấn đề.
Mục đích duy nhất của Irene bây giờ chỉ là ngăn cơ thể hết co giật.
Vút!
Vútt!
Vúttt!
Một lần, rồi mười lần, rồi hai mươi lần.
Irene cứ tiếp tục vung kiếm khiến cơ bắp của mình đau nhói.
Cậu cảm thấy thật là. Rõ ràng là chỉ có ty cậu đang di chuyển, nhưng những bộ phận khác ngoài cánh tay cũng đang nhói lên.
Irene chưa bảo giờ cảm thấy mệt mỏi như thế này.
Nhưng lạ thay,
‘Mình cảm thấy thoải mái lạ thường.’
Đúng vậy.
Không chỉ bây giờ mà lúc nào Irene cũng nhói đau. Đó không phải là cơn đau đến từ cơ thể.
Đó là cơn đau từ chính trái tim cậu.
Nhưng khi vung kiếm như người đàn ông trong giấc mơ, cậu không còn thấy đau nữa.
Và vì thế cậu cứ vung.
Vút!
Một lần.
Vút!
Mười lần.
Vút!
Một trăm hai mươi lần.
Cậu cảm thấy như người mất hồn và vung kiếm với đôi chân run rẩy.
Một giọng nói lớn lọt vào tai Irene.
“Ngài Irene! Ngài Irene!”
“…hả?”
Đó là người gia nhân đã dẫn cậu đến đậy.
Vì lo lắng mà anh ta chạy lại gần cậu chủ vì lo rằng cậu sẽ chết vì kiết sức.
“Thiếu gia! Tôi nghĩ là cậu nên dừng lại bây giờ. Xin đừng tiếp tục nữa. Xin hãy dừng lại đi! Cậu đã luyện tập đủ lâu rồi!”
“Cái gì…”
Irene thắc mắc bởi vì người đang nói chuyện với cậu thường không nói lớn giọng như thế.
Cậu bước một bước lên trước định hỏi có chuyện gì.
Nói đúng hơn là cậu cố lại gần nhưng không thể. Cậu vấp té và ngã phịch xuống đất.
Cơn đau dữ dội lan ra như mặt hồ gợn sóng.
“Á!”
“Thiếu gia đã ép bản thân quá mức rồi! Nhìn xem! Trời đã tối rồi đấy ạ!”
“… tối rồi à?”
Irene lẩm bẩm với vẻ mặt vô hồn.
Trời thật sự đã tối.
Mặc dù chưa phải là buổi đêm nhưng trời đã ửng đỏ báo hiệu thời điểm mặt trời lặn.
“Nếu đã lâu như vậy thì anh nên đi đâu đấy đi. Hoặc là gọi tôi.”
“Làm sao tôi dám để thiếu gia ở lại và đi đâu đấy được! Bên cạnh đó, tôi đã gọi cậu rất lâu rồi!”
“Thật à? Hừm, úi…”
Irene Pareira vừa định chống kiếm đứng lên thì lại rên rỉ và ngồi xuống.
Từ vẻ mặt có thể thấy rằng cậu đang bị cơn đau hành hạ.
Người gia nhân run rẩy.
“Để tôi đỡ thiếu gia dậy. Tôi sẽ bảo người hầu chuẩn bị nước nóng nên xin hãy đi tắm rủa và nghỉ ngơi một chút ạ. Một nhà trị liệu sẽ được gọi tới cho cậu.”
“Không, không cần trị liệu đâu…”
“Ồ không, nếu vậy thiếu gia sẽ bị cảm và tôi sẽ gặp rắc rối mất!”
Nghe người gia nhân nói vậy, Irene gật đầu miễn cưỡng.
Trong đầu, Irene cảm thấy rất lạ.
Mặc dù không phải là một người lính luyện tập mỗi ngày nhưng cậu cảm thấy rằng cơ thể mình có thể chịu đựng được cơn đâu.
Irene nghĩ đây chắc hẳn là ảnh hưởng của giấc mơ.
Thật ra mà nói, những gì cậu làm được hôm nay chẳng là gì so với những gì người đàn ông trong giấc mơ đã làm được.
“Thiếu gia, chắc ngày mai thiếu gia không định thúc ép bản thân như thế này nữa, đúng không ạ?”
“Ừ.”
“Xin hãy hứa với tôi đi. Mặc dù tập kiếm là tốt nhưng tôi không nghĩ thiếu gia nên ép bản thân như thế này đâu ạ. Một hiệp sĩ nổi tiếng đã từng nói rằng nghỉ ngơi cũng là một phần của luyện tập.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi cũng không nghĩ mình sẽ làm lại việc này nữa.”
Irene tra kiếm vào vỏ và nói.
Người gia nhân ngờ vực nhìn cậu, nhưng trông Irene có vẻ thành thật. Quả như lời mình đã nói, cậu không có ý định học kiếm thuật.
Vì không nằm im được nên cậu mới vận động.
“Tiếp theo mình sẽ trở lại với nếp sống cũ, nằm ngủ trên giường.’
Đây là những gì cậu nghĩ khi tắm rửa, ăn uống và đi ngủ.
Một cơn đau tệ hơn cả khi di chuyển cơ thể ập đến cơ thể cậu.
‘Mình đã làm một việc điên rồ. Có vẻ như mình bị mê man bởi giấc mơ ấy và làm những việc điên rồ.’
Hối tiếc ập tới, cậu cảm thấy như thể mình sẽ không ngủ được.
Nhưng đó chi là cảm giác.
Sự mệt mỏi nhanh chóng đưa cậu vào giấc ngủ, và Irene lại mơ thêm một lần nữa.
Lại là giấc mơ về người đàn ông đã ám ảnh cậu suốt mấy ngày qua.
“…”
Lại một lần nữa, Irene Pareira không còn lựa chọn nào khác ngoài đi đến sân tập.