Tabitha nín thở, trốn sau một cái cây. Trước mắt cô là một ngôi đền đổ nát. Các cột trụ từng tự hào vì sự tráng lệ đã sụp đổ, hàng rào sắt gỉ sét và hư hỏng.
Cửa sổ kính màu đã vỡ, và cỏ dại mọc um tùm trong khu vườn.
Đây là ngôi đền của một làng khai hoang bị bỏ hoang từ hàng chục năm trước. Mặc dù hoang phế và không có người đến gần, nhưng dưới ánh nắng rực rỡ, nó tỏa ra một bầu không khí bình dị đến kỳ lạ. Nếu ở đây có một nhà lữ hành thì chắc chắn họ sẽ nghĩ đến việc dừng chân và ăn bữa trưa tại đây.
Tuy nhiên, bầu không khí bình yên đó bị phá vỡ bởi một tiếng nổ bất ngờ.
Ma pháp lửa của Kirche đã làm đốt cháy cái cây đứng cạnh cột cổng.
Tabitha, trốn trong bóng cây, nắm chặt cây trượng phép của mình.
Lý do khiến ngôi làng khai hoang này bị bỏ hoang đã được làm sáng tỏ.
Nơi đây có quỷ Orc.
Thân cao khoảng hai mét, nặng gấp năm lần so với người bình thường. Thân hình xấu xí và béo phì của nó được bao bọc bởi da thú. Khuôn mặt với mũi nhô ra trông giống như lợn. Cách tốt nhất để miêu tả nó là một con lợn đi bằng hai chân.
Số lượng của chúng khoảng mười mấy con. Chính vì sự tấn công của đám quỷ Orc có sở thích quái gỡ này, như việc chúng thích những vật nhỏ bé như là trẻ em loài người, những người dân khai hoang đã bỏ làng mà chạy trốn. Họ đã cầu cứu lãnh chúa, nhưng lãnh chúa không muốn gửi quân vào rừng và đã bỏ mặc họ. Những ngôi làng như thế này có rất nhiều ở Halkeginia.
Quỷ Orc giao tiếp với nhau bằng tiếng kêu như lợn, chỉ vào ngọn lửa đang cháy gần cột cổng và gầm lên tức giận.
「Fugiii! Pigii! Agii! nGiiiiiiiiiiii!」
Quỷ Orc giơ cao gậy và trở nên kích động. Có lửa, nghĩa là có người gần đây. Kẻ thù và thức ăn.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Tabitha cân nhắc chú văn mình sẽ sử dụng. Số lượng kẻ thù nhiều hơn cô tưởng. Chú văn không thể sử dụng liên tục. Nếu không cẩn thận, lợi thế bất ngờ sẽ bị mất đi dễ dàng.
Đúng lúc đó, trong làn khói nóng mờ ảo, trước mặt đám quỷ Orc, bảy nữ chiến binh đồng thau xuất hiện. Đó là golem của Guiche. Tabitha nhíu mày. Điều này không đúng với kế hoạch. Guiche đã quá vội vàng.
Bảy con Valkyrie của Guiche lao vào con quỷ Orc dẫn đầu. Cây giáo trong tay đâm vào bụng quỷ Orc.
Quỷ Orc bị bảy Valkyrie tấn công ngã xuống đất. Nhưng vết thương nông. Da và mỡ dày làm áo giáp, mũi giáo không thể đến nội tạng. Quỷ Orc đứng dậy, sức sống mạnh mẽ của nó không màng đến vết thương nhỏ và vung gậy lên. Những con quỷ Orc xung quanh nhanh chóng lao vào, vung gậy tấn công Valkyrie đồng thau đang cố đâm giáo vào cơ thể chúng. Gậy của quỷ Orc có kích thước to bằng cơ thể người, một cú đánh làm Valkyrie mảnh mai bay xa và rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
Tabitha niệm chú, vung cây trượng. 『Thủy』, 『Phong』, 『Phong』, một phần nước và hai phần gió. Hai hệ hòa quyện, chú văn hoàn thành. Hơi nước trong không khí đóng băng, trở thành hàng chục mũi tên băng, từ bốn phương tám hướng đâm xuyên qua con quỷ Orcb bị thương. Đó là chú văn tấn công sở trường của Tabitha, 『Windy Icicle』. Quỷ Orc bị thương chết ngay lập tức và gục xuống.
Kirche, người quan sát tình hình từ trên cây, vung cây đũa phép.『Viêm』, 『Viêm』, hai hệ lửa. Một quả cầu lửa lớn hơn bình thường tấn công quỷ Orc. Là 『Flame Ball』. Quỷ Orc bị nhắm tới cố tránh nhưng quả cầu lửa như có dây liên kết, lao vào miệng nó và thiêu cháy đầu ngay lập tức.
Tuy nhiên, những đòn tấn công hiệu lực của Tabitha và Kirche dừng lại ở đó. Những chú văn mạnh không thể sử dụng liên tục được.
Y Y Y
Quỷ Orc sợ hãi vì bị mất đi ba đồng đội, nhưng nhận ra chỉ có vài Ma pháp sư tấn công chúng. Quỷ Orc đã học được từ các cuộc chiến dài với con người rằng trận chiến với Ma pháp sư được quyết định trong chớp nhoáng. Nếu thua, chúng sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức. Chỉ hai con Orc bị giết bởi ma pháp.
Nói cách khác, cuộc công kích của con người đã thất bại.
Sự tức giận nhanh chóng lấn ác nỗi sợ hãi. Quỷ Orc đánh hơi và tìm ra chỗ con người đang ẩn nấp.
Từ bên ngoài vườn đền, mùi của con người trẻ trung tỏa ra.
Lũ quỷ Orc bắt đầu chạy.
Ngay lúc đó, một người với thanh kiếm vác sau lưng xuất hiện trước cổng. Bên cạnh là con thằn lằn Salamander. Không chút do dự, lũ quỷ Orc tiếp tục lao tới. Salamander cũng được xem là một đối thủ đáng gờm, nhưng với số lượng như vậy thì có vẻ không ăn thua gì cả.
Con người không là gì. Một quỷ Orc có thể đấu với năm chiến binh con người. Dù là chiến binh được huấn luyện bài bản cũng chỉ thế, nên những đứa trẻ kia chỉ cần mỗi đứa một cú vung gậy là đi.
Y Y Y
Saito nói với Salamander bên cạnh.
「Tao sẽ tấn công từ bên phải. Flame, mày ngăn bọn quỷ đang tiến về phía Kirche.」
Con thằn lằn lửa rít lên gật đầu, miệng thở ra những ngọn lửa nhỏ.
Quỷ lợn khổng lồ lao tới hàng loạt. Sự sợ hãi tự nhiên làm Saito hoảng loạn. Tay cậu run rẩy. ‘Không thể đùa được. Chúng là cái quái gì vậy. Đáng sợ quá.’
Quỷ Orc đang cởi vòng cổ xuống. Nhìn kỹ thì, đó là xương sọ người nối với nhau bằng dây thừng thô. ‘Nơi này thực sự là…… tàn bạo và không tuân theo quy luật thế giới của mình.’ Mùi hôi thối khó chịu tỏa ra từ lũ quỷ Orc xộc thẳng vào mũi cậu.
Với bàn tay run rẩy, Saito nắm thanh kiếm Delfringer trên lưng. Rune trên mu bàn tay sáng lên. Cơn giận và sự phấn khích trong người làm cơ thể cậu nóng lên. Cậu gõ nhịp bằng ngón trỏ vào chuôi kiếm để giữ bình tĩnh, chọn thời điểm thích hợp rồi nhảy lên.
Thịch, thịch, thịch…… Nhịp tim đập.
Saito mở to mắt nhìn vào quỷ Orc đang gầm lên lao tới tấn công.
Y Y Y
Quỷ Orc giơ gậy đập xuống đứa trẻ con người. *Xẹt*, nó cảm thấy……, sự va chạm. Nhưng gậy của nó lại đập vào mặt đất.
Nó cố nhìn xung quanh, nhưng tầm nhìn bị kéo xuống. Đầu không còn cử động được. Nó cố giơ tay đỡ đầu nhưng phát hiện đầu đã không còn ở đó.
Y Y Y
Saito nhảy lên trước khi gậy đập xuống và chém đầu quỷ Orc. *Bộp!* Con quỷ Orc không đầu đổ gục xuống đất.
Sau khi hạ cánh, Saito nhảy vào con quỷ Orc gần nhất. Trong giây lát, cậu chém nát phần bụng của nó, nó đang đứng yên tại chỗ, chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Sử dụng đà của thanh kiếm, cậu chém lên và kết liễu nó. Liếc sang trái, cậu thấy con thằn lằn lửa đang đấu với một quỷ Orc, phun lửa vào đầu nó. Con thằn lằn đang dùng ngọn lửa của mình để kìm hãm nó.
Y Y Y
Đàn quỷ Orc thấy ba đồng đội bị giết ngay lập tức, chúng thận trọng bao vây Saito. Cậu cầm kiếm, nhìn chúng với ánh mắt lạnh lùng. Đám quỷ Orc cảm thấy như thể bị một con rồng trừng mắt nhìn vậy. Bản năng mách bảo rằng đây là tên rất nguy hiểm. Chúng không thể thắng. Quỷ Orc nhìn nhau.
Tuy nhiên, nhìn thế nào thì Saito cũng là con người. Chúng không thể thua được. Những gì vừa xảy ra…… chắc chỉ là nhầm lẫn. Quỷ Orc nén bản năng lại và dựa vào kinh nghiệm thực chiến rồi lao tới đồng loạt. Bugii! Pigii! Chúng kêu lên.
Và đó là cái kết cho chúng.
Với sự hỗ trợ của ma pháp, Saito và Flame tiêu diệt toàn bộ quỷ Orc trong vòng vỏn vẹn hai phút.
Y Y Y
Tabitha và con rồng gió của cô hạ cánh xuống đất. Vì không muốn rồng bị thương nên cô để x`nó không tham gia trận chiến.
Kirche xuống từ cây, huých vào Guiche.
「Đau quá! Cậu làm gì vậy!」
「Vì cậu mà chúng ta suýt gặp nguy hiểm đấy!」
Kế hoạch là dụ quỷ Orc vào hố bẫy của Verðandi, châm dầu trong đó và thiêu chết chúng.
「Chúng sẽ không dễ dàng rơi vào hố như vậy. Trong chiến tranh, tấn công trước là chiến thắng. Tớ chỉ thực hiện điều đó.」
Guiche lẩm bẩm.
「Chính con chuột chũi của cậu đã đào cái hố đó! Hãy tin vào nó đi chứ!」
「Thôi nào, kết quả tốt là được mà.」
Saito nói. Siesta, run rẩy trốn sau bóng cây, chạy tới ôm chầm lấy Saito trong xúc động.
「Tuyệt quá! Quá tuyệt vời luôn! Hạ đám Orc đó chỉ trong khoảnh khắc! Anh Saito thật tuyệt vời!」
Siesta nhìn xác lũ quỷ Orc trong sự kinh hãi.
「Nhưng với những con quái vật như vậy, ai dám vào rừng hái nấm chứ?」
Saito lau sạch máu và mỡ quỷ Orc dính trên Delfringer bằng lá cây. Tay cậu vẫn run. Cậu nghĩ rằng mình chưa quen với chiến đấu.
Đối phương dù là quái vật, nhưng vẫn là sinh vật sống. Chiến đấu thực chất là giết chóc lẫn nhau. Thắng cũng không làm cậu thấy vui hơn. Dù có sức mạnh của Sử ma huyền thoại Gandálfr, nhưng cơ thể vẫn là con người. Nếu trượt chân và bị gậy đánh trúng…… người nằm kia giờ đây ắt hẳn sẽ là cậu.
Siesta nhận ra tay Saito run, cô nhẹ nhàng nắm lấy. Đôi mắt cô nhìn anh như muốn nói, anh ổn chứ? Saito thấy vậy, ngượng cười rồi gật đầu.
「Cũng tốt ấy chứ……, nhưng anh chiến đấu nguy hiểm như vậy tính ra vẫn không ổn lắm nhỉ.」
Siesta thì thầm.
Sau trận chiến, Kirche vẫn thản nhiên nhìn bản đồ và nói.
「Trong ngôi đền này có một cái tế đàn…… dưới đó có một cái rương.」
「Và trong đó là……」
Guiche nuốt nước bọt.
「Vàng bạc và báu vật truyền thuyết 『Brísingamen』 do linh mục giấu khi rời bỏ ngôi đền này.」
Kirche nói với vẻ tự hào.
「Brísingamen là gì?」
Guiche hỏi. Kirche đọc chú thích trên bản đồ.
「Xem nào, có vẻ nó là một chiếc vòng cổ bằng vàng. Được làm từ 『vàng lửa』. Chỉ nghe thôi đã thấy phấn khích rồi! Người đeo nó sẽ được bảo vệ khỏi mọi tai họa……」
Y Y Y
Đêm đó, cả nhóm ngồi quanh đống lửa trong sân ngôi đền. Ai nấy đều mệt mỏi. Guiche than thở.
「Vậy đây là 『báu vật』?」
Guiche chỉ vào vài món trang sức phai màu và một vài đồng xu bẩn. Dưới tế đàn có một cái rương, nhưng bên trong chỉ có những thứ rác rưởi không đáng mang về.
「Không lẽ mấy thứ đồ đồng thau này là 『Brísingamen』?」
Kirche không trả lời, chỉ chán nản chăm sóc móng tay. Tabitha tiếp tục đọc sách. Saito nằm ngắm trăng.
Guiche la lên.
「Này Kirche, đây là lần thứ bảy rồi! Đi theo bản đồ tìm báu vật nhưng chỉ tìm thấy vài đồng xu rách! Không có báu vật nào ở đó hết! Những mảnh da cô mang theo, tất cả chỉ toàn là đồ giả! Không có cái nào trong số đó là thật cả!」
「Cậu im đi. Đã nói là 〝trong số đó〟 có thể có báu vật thật mà.」
「Dù sao đi nữa, thật quá đáng! Hang động và đền đổ nát toàn quái vật! Mất bao công sức đánh bại chúng mà chỉ được vài đồng xu, không đáng chút nào!」
Guiche ngậm hoa hồng, nằm xuống.
「Mà vậy cũng đúng mà. Nếu cứ dễ dàng đánh quái, dễ dàng tìm thấy báu vật, thì ai ai cũng sẽ làm được mà đúng không.」
Không khí căng thẳng. Nhưng giọng vui vẻ của Siesta đã xua tan nó.
「Mọi người ơi, ăn tối nào!」
Siesta lấy món súp từ nồi trên lửa và chia cho mọi người. Mùi thơm ngào ngạt kích thích khứu giác.
「Ngon quá! Thật sự rất ngon! Thịt gì thế?」
Guiche hỏi khi nhấm nháp súp. Mọi người cũng tấm tắc khen ngon. Siesta mỉm cười.
「Là thịt quỷ Orc.」
Guiche phun súp ra. Tất cả nhìn Siesta trong kinh ngạc.
「Đùa, đùa thôi! Thực ra là thỏ rừng. Em đặt bẫy và bắt được.」
Siesta giải thích rằng trong lúc mọi người tìm kho báu, cô đã bắt thỏ và gà, hái thảo mộc và nấu súp. Kirche thở phào.
「Đừng làm tôi sợ chứ. Nhưng cô thật khéo tay nhỉ. Có thể nấu món ngon từ những gì có trong rừng.」
「Vì em lớn lên ở nông thôn mà.」
Siesta ngượng ngùng nói.
「Súp này gọi là gì? Cách dùng thảo mộc rất đặc biệt. Có nhiều loại rau tôi chưa từng thấy.」
Kirche hỏi khi cắm nĩa vào các loại rau lạ.
「Đây là món súp truyền thống của làng em, gọi là Yosenabe.」
Siesta khuấy nồi và giải thích.
「Cha dạy em cách nấu. Nó được làm từ những loại rau dại, rễ cây ăn được……, ông học từ ông cố. Và giờ món này trở thành đặc sản của làng.」
Bữa ăn ngon làm mọi người vui vẻ. Đã mười ngày kể từ khi rời học viện. Saito nhìn lên bầu trời đêm, tự hỏi Louise đang làm gì.
「Anh Saito, ngon không?」
Siesta ngồi mỉm cười bên cạnh. Saito nhìn cô vừa để muỗng súp vào miệng rồi cười lại với cô. Nụ cười của Siesta khiến cậu thấy hoài niệm. Món súp này cũng vậy. Làm cậu nhớ tới quê hương của mình…… một nơi rất rất xa, Saito còn không biết là nó xa tới nhường nào.
Y Y Y
Sau bữa ăn, Kirche mở lại bản đồ.
「Từ bỏ đi, chúng ta về học viện thôi.」
Guiche thúc giục, nhưng Kirche không đồng ý.
「Còn một lần nữa thôi. Một lần thôi.」
Kirche nhìn bản đồ với đôi mắt sáng như bị ám ảnh, chọn một tấm bản đồ và đập xuống đất.
「Đây! Cái này! Nếu lần này vẫn không được thì ta về học viện.」
「Báu vật là gì?」
Kirche thì thầm, tay khoanh lại.
「『Vũ y của rồng』.」
Sau khi mọi người đã ăn xong, Siesta đang ăn súp thì phun ra.
「Thật, thật không ạ?」
「Cô sao vậy? Biết nó sao? Địa điểm là gần làng Tarbes. Cô biết làng Tarbes ở đâu không?」
Kirche hỏi. Siesta lúng túng trả lời.
「Nó ở phía bên kia của La Rochelle. Có một cánh đồng rộng lớn…… đó là quê em.」
Y Y Y
Sáng hôm sau, cả nhóm nghe Siesta giải thích trên lưng rồng.
Siesta giải thích không rõ ràng. Gần làng có ngôi đền chứa 『Vũ y của rồng』.
「Tại sao gọi là 『Vũ y của rồng』?」
「Nó cho phép người mặc có thể bay ạ.」
Siesta nói ngập ngừng.
「Bay sao? Magic Item hệ 『Phong』?」
「Nó……, không phải món đồ đáng giá đâu.」
Siesta ngập ngừng.
「Tại sao?」
「Nó là đồ giả. Nó chỉ là 『báu vật』 trên danh nghĩa và được tìm thấy ở khắp mọi nơi thôi. Tuy nhiên, người dân địa phương vẫn kính trọng……, được thờ trong đền, và vẫn có một số bà lão thường xuyên tới đó vái lạy.」
「Hêêê.」
Siesta ngượng ngùng nói.
「Thực ra…… chủ nhân của nó là ông cố tôi. Một ngày nọ, ông xuất hiện trong làng với 『Vũ y của rồng』, nói rằng mình đến từ phương Đông.」
「Thật đáng kinh ngạc.」
「Nhưng không ai tin. Ông bị xem là kẻ điên.」
「Tại sao?」
「Một người nói ông bay thử. Nhưng ông không bay được. Dù giải thích gì cũng không ai tin. Ông nói rằng, 『Mình không thể bay được nữa.』, rồi ông định cư luôn trong làng, làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, sau đó dùng số tiền đó để nhờ một quý tộc dùng chú văn 『Cố định hóa』 vào 『Vũ y của rồng』, ông rất rất trân trọng món bảo vật đó.」
「Ông khác người. Gia đình chắc đã trải qua một khoảng thời gian khốn khổ nhỉ.」
「Không phải vậy đâu ạ, ngoài chuyện 『Vũ y của rồng』, ông rất chăm chỉ và được yêu quý.」
「Chỉ là vật tượng trưng của làng thôi đúng chứ. Như Yosenave vậy. Nếu mang theo nó về thì thật sự không tốt chút nào.」 Saito nói.
「Nhưng…… nó giống như là tài sản gia đình em vậy. Nếu anh Saito muốn, em sẽ xin phép cha.」
Siesta bối rối nói.
Saito không muốn món đồ giả, nhưng Kirche đề xuất giải pháp.
「Mà, nếu là đồ giả thì có cách bán của đồ giả. Ngoài kia đầy lũ người lắm tiền ngu ngốc.」
Guiche cười khẩy.
「Cô tồi thật đấy.」
Rồi rồng gió chở cả nhóm bay đến làng Tarbes.
Y Y Y
Trong khi đó, tại Ma pháp Học viện……
Louise nghỉ học. Cô không muốn gặp ai khi tâm trạng như thế. Cô nhốt mình trong phòng, chỉ ra ngoài ăn và tắm.
Biết rằng Saito cắm trại ở quảng trường Vestri, cô đến xem nhưng không thấy ai. Hỏi Montmorency thì biết Saito, Guiche, Kirche và Tabitha trốn học đi tìm kho báu. Giáo viên tức giận, định bắt họ dọn dẹp toàn bộ giảng đường khi về.
Louise cảm thấy buồn hơn khi nghĩ họ vui vẻ mà không có mình. Cô cảm thấy bị bỏ rơi.
Hôm nay, Louise lại khóc trên giường. Nhìn bó rơm trống rỗng, cô không thể ngừng khóc.
Cửa phòng gõ.
Vào đi, cô nói và cánh của bật mở. Louise ngạc nhiên. Người đến là Hiệu trưởng của trường, lão Osman. Cô vội mặc áo choàng và nhảy xuống giường.
「Thể trạng sao rồi?」
Louise nói ngượng ngùng, cảm thấy khó xử.
「Em, em xin lỗi vì đã làm thầy lo lắng. Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là em thấy hơi mệt chút thôi……」
Osman kéo ghế ngồi.
「Nghe nói cô nghỉ học đã lâu. Ta có chút lo lắng, nhưng thoạt nhìn, sắc mặt cũng không tệ.」
Louise gật đầu và nhìn ra cửa sổ.
「Đã viết bài phát biểu chưa?」
Louise giật mình cúi đầu, sau đó lắc đầu xin lỗi.
「Nhìn như vậy chắc là chưa rồi nhỉ.」
「Xin hãy thứ lỗi cho em.」
「Vẫn còn hai tuần nữa mới đến buổi lễ. Hãy dành thời gian để suy nghĩ về nó nhé. Đây là buổi lễ dành cho người bạn thân quý giá nhất của cô đó. Hãy cẩn thận chọn lời nói cho thật trang trọng, để chúc phúc cho họ.」
Louise gật đầu, xấu hổ vì chỉ nghĩ cho mình mà quên viết bài phát biểu cho buổi lễ của công chúa. Cô nghĩ mình thật tệ. Công chúa đã nghĩ đến tình bạn mà giao nhiệm vụ vu nữ quan trọng cho mình, vậy mà cô lại……
Osman đứng dậy.
「Nhân tiện thì, cô với cậu Sử ma có chuyện gì sao?」
Louise cụp hàng mi dài xuống rồi im lặng. Lão Osman mỉm cười.
「Cãi nhau à?」
Louise mím môi.
「Trẻ con thường cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt. Không biết cách nhường nhịn, đôi khi rạn nứt không thể hàn gắn. Hãy cẩn thận để chuyện đó không xảy ra nhé.」
Osman cười và rời đi. Sau khi cửa đóng lại, Louise nói.
「Đó không phải chuyện nhỏ nhặt đâu.」
Louise ngồi vào bàn, mở cuốn sách cầu nguyện của Khởi tổ ra. Cô nhắm mắt để xua đi những ý nghĩ phân tâm. Phải suy nghĩ thật kỹ để viết bài phát biểu tuyệt vời cho Henrietta.
Một lúc sau, Louise mở mắt. Cô thấy mờ ảo. ‘Cái gì thế?’ Trên trang giấy trắng xuất hiện một thứ gì đó như những dòng chữ. ‘Hừm,’ cô nheo mắt nhìn.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, nó biến mất khỏi những trang giấy như biến vào trong một làn sương mù. ‘Vừa nãy là gì thế?’ Cô nghĩ vậy, khi nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Nhưng lúc này, nơi đó không còn xót lại bất cứ thứ gì cả.
Cô nghĩ mắt mình mệt rồi.
Tất cả là tại lỗi của Saito, Louise thì thầm.