Dưới ánh nắng chói chang tại quảng trường Austri, Saito nằm rạp xuống đất và run rẩy dữ dội. Sau đó, cậu ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào tác phẩm nghệ thuật mà mình tạo ra, rồi lại rùng mình xúc động.
‘Hà…… hà…… hà…… thở gì mà nóng chết được thế này.’
Nhịp đập trong lồng ngực đã đạt đến đỉnh điểm nhiều lần, đưa Saito đến thiên đường của khoái cảm.
Saito thì thầm nhỏ.
Hãy run rẩy lên đi, hỡi nhịp đập của con tim.
Hãy vang dội lên đi, hỡi trái tim nhớ thương quê nhà.
Hãy run rẩy và nóng bỏng hơn nữa đi, rồi chúc phúc cho một thiên tài như ta……
Thiên thần đã ở đây. Ở ngay đây. Thật may mắn khi còn sống……
Saito nắm chặt ngọn cỏ mọc trên mặt đất và gào thét lớn.
「OooooooooooUUUU! Ta thật TUYỆT VỜIIIIII!」
Rồi cậu chỉ vào thiên thần trước mặt.
「Siesta cũng TUYỆT VỜIIIIII!」
Siesta đứng sững sờ, nhìn Saito đang run rẩy.
Anh Saito, kỳ quặc quá……
Cô không khỏi thì thầm như vậy. Đến mức đó, hành vi của Saito thật không bình thường chút nào.
「Nhưng, nhưng bộ quần áo này……」
「Sao, sao vậy? Có gì không ổn sao!?」
Saito bật dậy và tiến sát lại gần Siesta.
「Không, không phải…… Nhưng đây là quân phục phải không? Một người như em mặc nó, có lẽ không phù hợp……」
「Đừng nói thế chứ!」
Siesta giật mình lùi lại trước thái độ gay gắt của Saito.
「Ở thế giớiiiiii! Nàyyyyyyy! Đúng là nó chỉ là đồng phục thủy thủủủ! Nhưngggg! Tại thế giới của anhhhhhh! Những cô gái cùng tuổi với Siesta mặc nó lên và đi họccccccc! Hiện tại vẫn còn rất nhiềuuuuuu!」
「V – Vâng……」
Aa, anh Saito, anh ấy đã vượt qua cả mức kỳ quặc rồi……
Sau đó Saito gào lên, cậu gần như đã khóc.
「Trong thế giới của anh, nó được gọi là đồng phục thủy thủ! Anh xin lỗi vì đã được sinh ra!」
‘À, ra vậy.’ Siesta nghĩ.
Đây là trang phục quê hương của anh Saito……
Tối qua khi Saito đến, với vẻ mặt cứng đờ đưa cho Siesta bộ đồng phục thủy thủ này và nói 「Siesta sửa lại đi, sao cho em có thể mặc vừa là được」, thành thật mà nói, cô đã nghĩ Saito bị điên mất rồi.
Tuy nhiên, Siesta vẫn thật sự vui khi Saito mua quần áo cho cô.
Và bây giờ, cô cảm thấy yêu quý Saito, người đang vui sướng khi thấy cô mặc trang phục quê hương của anh.
Trong tình huống bình thường, hành động hiện tại của Saito chỉ có thể gây sốc, nhưng Siesta lại đỏ mặt vì lý do đó.
「Ban đầu em tưởng anh Saito đã phát điên, nhưng hóa ra có lý do như vậy……」
Em hiểu rồi! Siesta gật đầu nói, rồi quay sang Saito với vẻ mặt nghiêm túc.
「Em phải làm gì để anh vui hơn nữa?」
Saito nhìn Siesta từ trên xuống dưới một lần nữa.
Trước tiên là áo. Đó là một tác phẩm được may lại từ đồng phục thủy thủ của Alvion. Tay áo dài màu trắng với phần gấp tay áo màu đen. Cổ áo và khăn quàng cổ có màu xanh đậm. Trên cổ áo có ba đường kẻ trắng.
Và Saito đã tập trung toàn bộ trí não của mình vào 〝độ dài〟. Cậu đã chỉ thị cho Siesta cắt ngắn phần thân áo càng nhiều càng tốt. Độ dài của áo đã được cắt ngắn đến mức chỉ dài đến phần trên của váy. Do đó, mỗi khi Siesta xoay người, rốn của cô lộ ra. Saito quả là thiên tài.
Rồi đến váy. Mặc dù không nên, nhưng cậu đã mượn đồng phục dự phòng của Louise. Vì nó đã có sẵn nếp gấp nên dễ điều chỉnh. Cậu cũng yêu cầu cắt ngắn độ dài càng nhiều càng tốt. Kết quả là, có lẽ lần đầu tiên trên thế giới này, một chiếc váy ngắn 15 cm từ đầu gối đã ra đời.
Rồi đến tất. Đây là nơi sở thích của Saito và thực tế giao nhau. Saito đã cẩn thận chọn tất màu xanh đậm để phối hợp.
Giày. Đó là đôi bốt buộc dây mà Siesta vẫn thường đi. Đây là khuyết điểm duy nhất trong tác phẩm nghệ thuật rực rỡ này. Ở đây, đáng lẽ nên là giày lười. Tuy nhiên, đáng buồn thay, trong thế giới này không tồn tại loại giày đó.
Dù sao, tất cả đều được Saito xem xét kỹ lưỡng, cậu can thiệp vào mọi chi tiết và phối hợp các món đồ.
Bộ ngực quyến rũ thường bị che khuất bởi tạp dề, giờ đây nâng bộ đồng phục thủy thủ tự may này lên. Đôi chân khỏe mạnh như linh dương vươn dài, lấp ló đằng sau chiếc váy ngắn 15 cm trên đầu gối. Vì Siesta thường không mặc váy ngắn, nên cảm giác hoài niệm và mới mẻ hòa quyện, làm tăng thêm xúc động.
「Nói đi, anh Saito! Em phải làm gì để trở nên gần gũi hơn với quê hương của anh!?」
Saito suy nghĩ. Cậu nghiêm túc suy nghĩ, như thể đang đánh cược cả mạng sống của mình vậy. Nhiều hình ảnh hiện lên trong tâm trí. Đầu óc Saito quay cuồng như một máy tính hiệu suất cao.
Một giọng nói trong tâm trí thì thầm.
Saito, không còn cách nào khác.
Đúng vậy. Chỉ còn cách đó…… chỉ còn cách đó thôi……
Với giọng như sắp khóc, Saito nói.
「Em hãy xoay một vòng đi.」
「Ể?」
「Hãy xoay một vòng. Sau đó vui vẻ nói với anh rằng, 『Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu!』.」
Siesta lùi lại. Saito trông giống như loại đàn ông mà mẹ cô đã dạy từ nhỏ là không nên lại gần. Nhưng Siesta vẫn muốn làm Saito vui lòng.
Như thể đã quyết tâm, cô gật đầu và nói 「V – Vâng……」 rồi xoay người. Khăn quàng cổ cùng chiếc váy nhẹ nhàng bay lên.
「Xin, xin lỗi vì đã để anh đợi lâuuu」
「KHÔNG phải vậy!」
「Hic!」
「Khúc cuối phải nhón chân lên, em hiểu chưa. Và vui vẻ hơn nữa. Làm lại lần nữa nào.」
Siesta gật đầu và lặp lại như được yêu cầu. Nhìn lại, cô thấy Saito đang khóc.
「Cảm, cảm ơn vì sự, sự can đảm của em.」
‘Thật sự ổn chứ Siesta? Anh chàng này thật sự ổn chứ?’ Những suy nghĩ như vậy thoáng qua lý trí của cô, nhưng Siesta đã dập tắt những suy nghĩ tiêu cực đó.
‘Ai cũng có sở thích riêng mà họ không thể nói với người khác. Anh Saito cũng không ngoại lệ. Đúng vậy, chỉ có vậy thôi…… Đúng, chỉ có vậy thôi!’ Cô tự nhủ với mình một cách vui vẻ và mỉm cười thật tươi. Siesta quả là một cô gái mạnh mẽ.
「Tiếp theo làm gì đây anh?」
「Ừm, tiếp theo là……」
Khi Saito khoanh tay suy nghĩ, đằng kia có hai người lúng túng bước chân đi về phía họ.
Đó là Guiche và Malicorne mập mạp. Một sự kết hợp hiếm thấy. Có vẻ như hai người đã lén nhìn Siesta từ một nơi kín đáo.
Guiche ho khan một cách trịnh trọng.
「Đó là gì vậy? Bộ quần áo đó là gì vậy!」
Guiche đang tức giận với vẻ mặt như sắp khóc vì lý do nào đó. Malicorne cũng run rẩy chỉ vào Siesta.
「Thật, thật là! Thật là quá đáng! Phải không, Guiche!」
「Aa, cái quái gì thế! Tớ chưa bao giờ thấy một bộ trang phục quá đáng như nàyyyy!」
「Nó đang, đang, đang tấn công não bộ của chúng ta!」
Mắt của cả hai sáng rực, nhìn chằm chằm vào Siesta. ‘Waa, lại thêm những người kỳ quặc nữa,’ Siesta cảm thấy buồn bã, nhưng đối phương là quý tộc. Không còn cách nào khác, cô đành mỉm cười gượng gạo.
Có vẻ như Malicorne và Guiche đã hoàn toàn bị đánh gục bởi nụ cười và bộ đồng phục thủy thủ đó, họ tiến lại gần với bước chân lảo đảo như người mộng du. Siesta cảm thấy nguy hiểm, nên nói 「Em phải quay lại làm việc đây!」 rồi chạy đi.
「Thật dễ thương……」 Guiche thì thầm với giọng mơ màng khi nhìn theo bóng lưng của cô.
「Đúng vậy……」 Malicorne cũng thì thầm với giọng mê mẩn.
「Các người làm cái quái gì vậy!」
Khi Saito quát lên, cả hai người tỉnh lại. Sau đó, Guiche ôm vai Saito.
「Nè, nè. Cậu mua bộ trang phục đó ở đâu vậy?」
「Hỏi để làm gì?」
Guiche nở nụ cười e thẹn rồi nói.
「Có, có một người mà tớ muốn tặng bộ trang phục dễ thương đó.」
「Công chúa à?」
「Đồ ngốc! Thật vô lễ! Cậu vô lễ quá mức rồi đó! Công chúa giờ đây đã là Vương Nữ! Aa, người đã đi đến một nơi xa vời không thể với tới…… Nếu là công chúa thì còn có thể, nhưng là Vương Nữ rồi thì……」
Mặc dù nghĩ rằng xa vời gì chứ, từ đầu cậu đã chẳng được cô ấy để mắt tới rồi, nhưng Saito vẫn im lặng lắng nghe.
「Và rồi tớ cuối cùng đã nhớ ra. Ánh mắt dịu dàng luôn ở bên cạnh và dõi theo tớ…… Mái tóc vàng xinh đẹp đó. Nụ cười thơm ngát như nước hoa……」
‘Aa, người yêu cũ à,’ Saito nhận ra.
「Montmo.」
「Montmo cái đầu cậu. Là Montmorency.」
「Tớ hiểu rồi, cậu muốn quay lại với cô ấy à. Cậu thực sự không có chút liêm sỉ nào nhỉ.」
「Tớ không muốn nghe điều đó từ cậu. Nào, hãy nói cho tớ biết. Cậu mua nó ở đâu?」
「Hừm. Liệu kẻ như cậu có am hiểu nghệ thuật không ấy chứ?」
Saito nói với vẻ mặt khinh thường. Cậu không muốn để Guiche làm ô uế kỷ niệm về quê hương của mình.
「Không còn cách nào khác. Tớ sẽ báo cáo đầy đủ về sự việc vừa rồi và hỏi Louise.」
Đó là những câu chữ ma thuật mà có thể sai khiến cậu làm gì cũng được.
「Tớ còn hai bộ nữa. Cứ tự nhiên mà sử dụng.」
Những lời này đã ngay lập tức dẫn đến sự nhượng bộ tối đa từ Saito.
「Nhưng mà, bộ đồ đó là gì vậy? Tớ cảm thấy như mình đã thấy nó ở đâu đó…… Chẳng phải đó là trang phục mà thủy thủ mặc sao? Thế mà, ừm, chỉ cần con gái mặc vào là tỏa ra sức hấp dẫn như vậy! Thật kỳ lạ.」
Khoanh tay lại, Saito ưỡn ngực nói.
「Đương nhiên rồi. Đó là ma pháp quyến rũ của quê hương tớ mà.」
Y Y Y
Đêm hôm đó.
Montmorency, với mái tóc xoăn vàng dài cùng đôi mắt xanh rực rỡ đáng tự hào, đang pha chế thuốc trong phòng ký túc xá của mình. Cô tựa thân hình cao gầy vào ghế, mải mê khuấy hỗn hợp bí mật trong cái cối bằng chày.
Là một Ma pháp sư hệ 「Thủy」, biệt danh là Montmorency 「Nước Hoa」, sở thích của cô là pha chế các loại thuốc ma pháp…… hay còn gọi là thuốc phép. Và đúng như biệt danh của mình, cô rất giỏi trong việc tạo ra nước hoa. Những loại nước hoa do cô làm ra nổi tiếng là những tác phẩm tuyệt vời với hương thơm độc đáo, rất được ưa chuộng bởi các quý bà hay những cô gái làm việc về đêm.
Hôm nay, Montmorency đang tập trung vào việc pha chế một loại thuốc đặc biệt.
Không phải là thuốc bình thường. Thực ra, đó là một loại thuốc cấm. Một thứ bị cấm sản xuất và sử dụng bởi luật pháp của đất nước.
Montmorency đã bán nước hoa tự làm ở thành phố và tích góp tiền từng chút một. Và hôm nay, cô đã dùng số tiền đó để mua công thức của loại thuốc cấm này và những nguyên liệu đắt tiền cần thiết từ một cửa hàng ma pháp tại chợ đen. Sở thích đã chiến thắng đạo đức. Montmorency đã chán ngấy việc pha chế những loại thuốc thông thường, giờ muốn thử làm loại thuốc cấm, dù biết rằng nếu bị phát hiện sẽ phải chịu một khoản tiền phạt rất lớn.
Sau khi nghiền nhuyễn gỗ thơm, lưu huỳnh rồng và nhân sâm, cô cầm lấy một lọ nhỏ bên cạnh, chuẩn bị thêm thành phần quan trọng cuối cùng…… chất lỏng mà cô đã bỏ ra một số tiền lớn mới có được.
Chỉ một lượng nhỏ…… vì lọ nước hoa chứa một lượng chất lỏng rất ít này mà Montmorency đã dùng gần hết số tiền tiết kiệm của mình. 700 đồng vàng Écu. Một số tiền đủ để một thường dân sống trong 5, 6 năm.
Khi cô đang cẩn thận nghiêng lọ nhỏ vào cối, cố gắng không làm đổ một giọt nào……
Có tiếng gõ cửa, Montmorency giật mình.
「Ai…… Ai vậy…… Soa lại vào lúc này chứ……」
Cô vội vàng cất các nguyên liệu và dụng cụ trên bàn vào ngăn kéo. Sau đó, vừa vuốt tóc vừa đi về phía cửa.
「Ai đó?」
「Là anh đây. Guiche đây! Người phục vụ trung thành suốt cuộc đời của em đây! Hãy mở cửa ra nào!」
Ai là người phục vụ trung thành suốt cuộc đời chứ, Montmorency lẩm bẩm. Cô đã chán ngấy với tính hay lăng nhăng của Guiche. Khi đi dạo phố cùng nhau, anh ta cứ liếc nhìn những cô gái xinh đẹp, khi uống rượu ở quán, cô chỉ cần rời khỏi chỗ một lát là anh đã đi tán tỉnh cô phục vụ. Cuối cùng, anh còn quên mất cuộc hẹn và đi hái hoa cho một cô gái khác. Suốt cuộc đời ư? Chỉ biết nói cái miệng.
Montmorency nói với giọng bực bội.
「Anh đến đây làm gì? Chúng ta đã chia tay rồi mà.」
「Anh không hề nghĩ vậy. Nhưng nếu em nghĩ như thế, thì đó là lỗi của anh…… Em, em biết đấy, anh yêu cái đẹp. Nói cách khác, anh là kẻ tôn thờ cái đẹp…… Như em đã biết, nghệ thuật, đúng vậy, nghệ thuật! Anh không thể rời mắt khỏi những thứ đẹp đẽ……」
‘Yêu nghệ thuật ư? Một kẻ có gu tệ hại mà còn dám nói vậy à,’ cô nghĩ. Chiếc áo sơ mi cậu mặc khi hẹn hò có màu tím chói lọi, và cái lần cậu quàng khăn đỏ và xanh lá cây khiến cô đau đầu.
「Nhưng giờ anh đã quyết định không công nhận ai khác ngoài em là nghệ thuật nữa. Bởi vì, không hiểu sao em là người nghệ thuật nhất. Ừm, như mái tóc vàng của em chẳng hạn.」
Đồ ngốc.
「Anh mau về đi. Em đang bận.」
Montmorency lạnh lùng nói, và một khoảng lặng kéo dài. Sau đó, cô nghe thấy tiếng Guiche khóc lóc ngoài hành lang.
「Anh hiểu rồi…… Khi bị nói như vậy, anh chỉ còn cách chết ngay tại đây thôi. Nếu bị người anh yêu ghét bỏ đến vậy, anh chẳng còn lý do gì để sống nữa.」
「Tùy anh.」
Một kẻ như Guiche không thể chết chỉ vì bị từ chối. Montmorency vẫn giữ thái độ lạnh nhạt.
「Vậy thì, ít nhất anh sẽ khắc dấu ấn của mình, bằng chứng về tình yêu của anh dành cho em, lên cánh cửa phòng em đang sống.」
「Anh, anh định làm gì vậy! Dừng lại đi!」
Có tiếng cào cào trên cửa bằng một vật gì đó cứng cứng.
「Chàng trai chết vì tình si, Guiche de Gramont. Thất bại trong tình yêu vĩnh cửu, kết thúc tại đây……」
「Đừng có 『kết thúc』 gì hết! Thiệt tìnhhh!」
Montmorency mở cửa ra. Guiche đứng đó với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.
「Montmorency! Anh yêu em! Anh thích em lắm! Anh yêu em! Anh yêu em!」
Rồi cậu ôm chặt lấy cô. Trong giây lát, Montmorency cảm thấy ngây ngất. Guiche cứ lặp đi lặp lại câu 「Anh yêu em」. Mặc dù đó là do vốn từ vựng nghèo nàn của cậu ta, nhưng được nghe câu đó nhiều lần cũng không phải là điều tồi.
Sau đó, Guiche trao cho Montmorency một gói quà mà cậu mang theo.
「…… Cái gì đây?」
「Hãy mở ra xem. Đó là quà cho em đấy.」
Montmorency mở gói quà ra. Đó là bộ đồng phục thủy thủ nổi tiếng kia. Nó đã được may lại cho vừa với cơ thể của Montmorency thông qua Saito và Siesta. Guiche luôn ghi nhớ chính xác kích thước cơ thể của những cô gái cậu thân thiết.
「Một bộ quần áo kỳ lạ……」
Montmorency nhíu mày.
「Thử mặc xem? Chắc chắn sẽ rất hợp với em đấy. Nó sẽ làm tăng gấp nhiều lần vẻ trong sáng của em. Nào. Nhanh lên. Anh sẽ quay mặt đi.」
Guiche quay lưng lại và bắt đầu cắn móng tay một cách sốt ruột. Montmorency miễn cưỡng cởi áo sơ mi và mặc thử chiếc áo kia vào.
「Xong rồi đấy.」
Khuôn mặt Guiche sáng bừng lên khi cậu quay lại.
「Aa, Montmorency…… Quả nhiên em thật trong sáng…… Montmorency đáng yêu của anh……」
Guiche lẩm bẩm và cố gắng hôn cô. Montmorency nhẹ nhàng ngăn môi cậu lại.
「Montmo……」
Khuôn mặt Guiche nhăn nhó một cách đau khổ.
「Đừng hiểu lầm. Em đã mở cửa phòng, nhưng chưa mở cửa lòng đâu. Em vẫn chưa quyết định sẽ quay lại với anh. Với lại ai là Montmo chứ?」
Guiche đã vui mừng chỉ vì điều đó. Vẫn còn hy vọng.
「Montmorency của anh! Em đã quyết định sẽ cân nhắc lại rồi phải không!」
「Nếu hiểu rồi thì ra ngoài đi! Em đang bận việc thật mà!」
Vâng vâng, anh sẽ đi mà, nếu em nói vậy anh sẽ đi bất cứ lúc nào, Guiche vừa nói vừa nhảy nhót ra khỏi phòng.
Montmorency nhìn hình ảnh của mình trong gương.
「Cái gì đây…… Một cái áo ngắn thế này, làm sao có thể mặc ra ngoài được chứ, xấu hổ quá!」
Mặt cô bất giác đỏ lên. Nhưng nhìn kỹ thì nó khá dễ thương. Guiche đã cố tình đặt may nó cho cô.
Ừm……
Được nghe nói yêu thương như vậy, thật ra cũng không tệ. Vốn dĩ họ đã từng hẹn hò, nên cô không ghét cậu đến thế.
「Mình nên làm gì đây? Tha thứ cho anh ấy chăng?」
Nhưng rồi cô nhớ lại tính hay lăng nhăng trước đây của Guiche.
Nếu quay lại với nhau, liệu có lặp lại chuyện cũ không nhỉ? Cô không muốn phải lo lắng về chuyện ngoại tình nữa.
Trong lúc đang suy nghĩ xem nên làm gì, cô chợt nhớ đến loại thuốc đang pha chế.
Cô mở ngăn kéo. Lọ nước hoa chứa chất bí mật mà cô vừa cất giấu hiện ra.
Montmorency nghiêng đầu, trầm ngâm.
Ừm, đây cũng là một cơ hội tốt…… Mình cũng có thể thử hiệu quả của nó……
Montmorency nghĩ rằng khi loại thuốc này hoàn thành, có lẽ cô sẽ thử dùng nó một chút.
Y Y Y
Sáng hôm sau, cả lớp học đồng loạt chú ý đến Montmorency khi cô bước vào.
Quả thật, cô đã xuất hiện trong bộ đồng phục thủy thủ.
Các nam sinh là những người phản ứng nhanh nhất.
Họ cảm thấy một sự trong sáng mới mẻ từ sự kết hợp tuyệt vời giữa bộ đồng phục thủy thủ và cô gái, một điều mà họ chưa từng tưởng tượng đến trước đây, và họ mải mê nhìn Montmorency. Các nữ sinh nhanh chóng cảm thấy ghen tị và thèm muốn trước phản ứng của các nam sinh, và họ nhìn Montmorency bằng ánh mắt giận dữ.
Montmorency cảm thấy rất hài lòng khi được độc chiếm sự chú ý của cả lớp. Cô đặt tay lên hông, ngẩng cao đầu một cách kiêu hãnh và tiến về phía chỗ ngồi của mình.
Louise cũng há hốc miệng nhìn chằm chằm vào Montmorency. Chẳng phải đó là bộ đồng phục thủy thủ của quân đội Alvion mà Saito đã mua ở thành phố sao?
Louise chọc vào Saito, người đang run rẩy vì lý do nào đó bên cạnh cô.
「Nè, đó chẳng phải là bộ quần áo mà ngươi đã mua sao? Tại sao Montmorency lại mặc nó?」
「À, aa…… ừm, ehe, à, vì Guiche nói là cậu ấy muốn có nó……」
Louise chợt nhớ ra rằng Guiche và Montmorency đã từng hẹn hò.
「Tại sao ngươi lại đưa nó cho Guiche?」 Cơ thể Saito run rẩy mạnh hơn.
「Ể? Tại vì cậu ấy nói muốn có nó……」
Louise cảm thấy có gì đó đáng ngờ trong thái độ của Saito.
「Nè, ngươi đang giấu ta điều gì đúng không?」 Cô nhìn cậu chằm chằm.
「Ể? Ểể? Tôi có giấu gì đâu! Nói vậy kì à nhaa……」
Saito cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dài. Cậu không ngờ rằng Montmorency lại mặc nó đến lớp. Không ổn rồi, nếu Louise mà biết được cậu đã tặng nó cho Siesta……
Louise chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Cô ấy dường như không thích việc một Sử ma của mình đi thân thiết với các cô gái khác. Mặc dù cô ấy không hề thích cậu, nhưng dường như cô ấy không thể chấp nhận điều đó.
Chắc là, như Louise thường nói, cô ấy khó chịu vì 『Sử ma coi thường chủ nhân và thân thiết với các cô gái khác』 nhỉ.
Nói sao nhỉ? Dù sao Saito cũng hiểu đó là một dạng độc quyền đối với Sử ma. Giống như việc cảm thấy khó chịu khi con chó của mình thân thiết với người khác hơn chủ có nó vậy. Cậu không hề nghĩ rằng Louise có tình cảm với mình. Đó là một sự hiểu lầm khá vĩ mô của Saito.
‘Aa, xui lắm mới bị nhỏ biết chuyện bữa tắm cùng Siesta.’ Saito nhìn chiếc vòng kiềm chế đã được gắn lại sáng nay với ánh mắt đầy oán hận.
‘Nếu chuyện đó…… chuyện mình đưa cho Siesta mặc bộ đồng phục thủy thủ và thích thú khi thấy váy của em ấy xoay tròn bị Louise phát hiện thì……’ Khuôn mặt cậu cứng đờ vì sợ hãi.
‘Mình chắc chắn sẽ bị treo lên trần nhà và bị điện giật liên tục……’
‘Cuối cùng, mình sẽ phải chịu một đòn 『Hư vô』……’
‘Và bị vỡ vụn như một bó rơm……’
‘Có lẽ mình sẽ chết mất.’
Saito run rẩy dữ dội. Càng nghĩ ‘đừng run, sẽ bị nghi ngờ đấy!’, thì cơ thể cậu lại càng run mạnh hơn. ‘Có lẽ ngay từ đầu mình nên tặng bộ đồng phục thủy thủ đó cho Louise? Không, một người kiêu hãnh như Louise sẽ không bao giờ mặc nó. Hơn nữa, Siesta trông hợp với nó hơn. Em ấy có mái tóc đen, và có một phần tám dòng máu Nhật Bản. Mái tóc vàng pha hồng của Louise không hợp với đồng phục thủy thủ. Cô ấy cũng nhỏ con, nên chắc chắn mặc trông sẽ rất rộng.’
Ủa khoan?
‘Phải, phải rồi! Chết tiệt, đúng là vậy. Đúng, đúng là vậy mà. Chết tiệt! Mình đã tính toán sai rồi! Mình thật là……’
Saito lắc đầu mạnh để xua đuổi những suy nghĩ vẩn vơ. Dù sao, cậu cũng chỉ muốn tận hưởng không khí quê hương mà thôi. Cậu không có ý đồ xấu xa gì. Mặc dù đó là nói dối, nhưng cậu vốn không có thật.
Với khuôn mặt tái nhợt, run rẩy dữ dội và lẩm bẩm một mình, Saito trông rất đáng ngờ, ngay cả đối với người không phải Louise.
「Nè. Ngươi rốt cuộc đang giấu điều gì vậy. Nếu ngươi dám giấu ta gì đó thật, ta sẽ không tha thứ đâu.」
Mắt Louise nheo lại.
「Tôi, tôi có giấu gì đâu.」
Quá đáng ngờ. Louise định tra hỏi Saito thêm, nhưng giáo viên đã bước vào lớp nên cô đành phải từ bỏ.
Khi tan học, Saito biến mất khỏi lớp học như thể đang chạy trốn, để lại một lý do không thể tin được như 「Tôi phải cho chim bồ câu ăn」.
「Từ bao giờ hắn ta lại nuôi chim bồ câu vậy?」
Louise lẩm bẩm với vẻ mặt vô cùng khó chịu. Cô có một linh cảm rất tồi tệ về điều gì đó.
Y Y Y
Saito vội vã chạy đến nhà bếp. Trong bữa trưa, Siesta có vẻ bận rộn, và dưới sự giám sát chặt chẽ của Louise, cậu không thể nói chuyện với cô ấy.
Khi thấy Saito xuất hiện trong tình trạng hổn hển, Siesta đang rửa bát đĩa trong bếp liền rạng rỡ hẳn lên.
「Waa! Anh Saito!」
Bếp trưởng Marteau cũng đến, quàng cánh tay to lớn của ông quanh cổ Saito.
「Ôi! Thanh kiếm của chúng ta! Lâu rồi không gặp hen!」
「À, vâng……」
「Này! Sao dạo này cậu không ghé qua đây nữa! Siesta lúc nào cũng nhớ cậu đấy!」
Tiếng cười vang lên khắp nhà bếp. Siesta đỏ mặt, nắm chặt cái đĩa trong tay. Saito nhanh chóng ghé sát tai Siesta và thì thầm.
「Siesta.」
「V – Vâng……」
「Sau khi xong việc, em có thể mang bộ đồ đó đến giúp anh không?」
「Ể?」
「Ừm…… Nên là nơi kín đáo…… Em biết bậc thang dẫn lên tháp ở quảng trường Vestri không? Mang đến đó nhé.」
「V – Vâng……」
Siesta đỏ mặt, vẻ mơ màng.
Sau đó Saito nhanh chóng rời đi.
「Aa…… Tôi phải……」
「Sao thế Siesta? Hẹn hò à?」
Có tiếng trêu chọc, nhưng Siesta không còn nghe thấy gì nữa. Lúc này mặt cô đã đỏ lắm rồi, thì thầm với giọng mơ màng.
「Phải làm sao đây. Aa, mình sắp bị cướp mất rồi……」
Y Y Y
Trong khi đó, Louise đang đi khắp học viện để tìm kiếm tên người hầu của mình. Saito đã nói rằng cậu sẽ cho chim bồ câu ăn, nhưng sau đó biến mất.
Cô ấy đi quanh ngọn Tháp Lửa và ghé vào phòng nghiên cứu của thầy Colbert. Phòng nghiên cứu chỉ là một căn lều tạm bợ. Colbert thường dành hầu hết thời gian rảnh rỗi ở đây.
Tuy nhiên, Saito không có ở đó. Chỉ có một mình Colbert đang gõ gõ vào chiếc 『Vũ y của Rồng』…… hay còn gọi là chiếc Không chiến Zero, đặt trước phòng nghiên cứu.
Louise hỏi Colbert.
「Thưa thầy Colbert. Thầy có thấy Saito ở đâu không ạ?」
「Hừm…… Mấy ngày nay ta không thấy cậu ấy……」
Louise ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc Không chiến Zero. Phần động cơ ở mũi máy bay đã bị tháo ra khỏi thân và đặt trên mặt đất, bị tháo rời một cách thảm hại.
「Ồồ, cái này à! Không có gì đâu, ta chỉ tò mò về cấu trúc của nó thôi. Tuy không có sự đồng ý của Saito, nhưng ta đã tháo nó ra một chút. Nó phức tạp, nhưng về mặt lý thuyết thì không khác nhiều so với 『Cậu rắn vui vẻ』 mà ta đã thiết kế. Tuy nhiên, đây là một thứ khá mỏng manh. Sau mỗi lần bay, cần phải tháo ra và điều chỉnh các bộ phận cẩn thận. Nếu không làm vậy, nó không chỉ không thể phát huy hết hiệu suất mà còn có thể bị hỏng……」
Colbert bắt đầu giải thích dài dòng về cấu trúc và bảo trì động cơ.
「V – Vâng. Vậy em xin phép.」
Louise không quá quan tâm đến những điều đó, nên cô ấy cúi đầu chào rồi lại chạy đi. Colbert gọi theo.
「Này em! Nếu gặp Saito, hãy nói với cậu ấy rằng ta đã gắn một vũ khí mới đáng kinh ngạc vào 『Vũ y của Rồng』 này nhé!」
Y Y Y
Tiếp theo, Louise đến ngọn Tháp Gió. Ma pháp Học viện có năm tháp được bố trí theo hình ngôi sao xung quanh tháp chính. Tháp Gió là một trong số đó, chủ yếu chỉ được sử dụng cho các lớp học. Nó chỉ có một lối vào duy nhất.
Louise thấy một bóng người khả nghi biến mất sau cánh cửa vào. Bộ đồ trắng…… với cổ áo lớn. Rõ ràng là bộ đồng phục thủy thủ mà Montmorency vừa mặc. Nhưng là ai vậy? Nếu là Montmorency thì phải tóc vàng, nhưng người vừa vào có mái tóc đen. Louise lén lút lẻn theo sau.
Khi mở cửa Tháp Gió, một hành lang thẳng chạy dài với các phòng hình bán nguyệt ở hai bên. Bên trái có một cầu thang xoắn ốc.
Louise từ từ mở cửa, nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang. Cô nín thở ở tầng một một lúc rồi đuổi theo. Cô nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại ở tầng hai.
Louise cẩn thận không gây tiếng động khi đến trước cánh cửa và áp sát người vào đó. Cô nhớ đây là kho chứa đồ. Rốt cuộc người mặc bộ đồng phục thủy thủ trắng đó định làm gì ở đây?
Louise vén mái tóc hồng đào lên và áp tai vào cửa. Cô nghe thấy những âm thanh kỳ lạ từ bên trong. Nhưng âm thanh bị đứt quãng……
「Haa…… ưm…… haa haa……」
Lông mày Louise nhíu lại. Do âm thanh khá nhỏ nên không thể nhận ra giọng của ai.
Nhưng chắc chắn là giọng của con trai.
Gọi một người ăn mặc như vậy đến đây…… Và phát ra những âm thanh như thế…… Trong đầu Louise bắt đầu hình dung ra những thứ không mấy tốt đẹp.
「Haa! Đáng, đáng, đáng yêu quá……」
Đáng yêu? Ngay lập tức, có gì đó vỡ òa trong đầu Louise.
*ĐÙNGGG*! Cô mở tung cánh cửa và lao vào.
「Ngươi đang làm gì vậy hả?!」
「Híiiiiii!」
Người ở trong quay lại. Đó là Malicorne mập mạp, mặc bộ đồng phục thủy thủ đó và còn mặc cả váy bên dưới.
「Ma, Ma, Malicorne?」
「Louise!」 Malicorne định chạy trốn nhưng vấp chân vào cái váy không quen rồi ngã sõng soài xuống sàn.
「A! Ưm aa! A! U! Aa!」
Malicorne vừa hét vừa lăn lộn trên sàn. Louise với vẻ mặt giận dữ, cô đạp lên lưng Malicorne. Trong kho có một tấm gương cũ kỹ. Đó là 『Tấm gương nói dối』. Nó là một tấm gương ma thuật phản chiếu cái xấu thành đẹp và cái đẹp thành xấu, nhưng vì nhiều lý do nên nó sắp bị đập vỡ và được cất giữ ở đây. Có vẻ Malicorne đang say sưa ngắm mình trong gương đó. Thật là một trò tiêu khiển kỳ quặc.
「Tại sao cậu lại mặc bộ đồ đó?」
「Ừm, vì nó quá dễ thương…… Nhưng, nhưng tớ không có ai mặc nó cho tớ xem hết……」
「Nên cậu đành tự mặc vào, phải không?」
「Đúng, đúng vậy! Có gì sai à?! Tớ, tớ chỉ có thể tự mặc thôi! Guiche thì có Montmorency, tên Sử ma thường dân của cậu thì có cô hầu gái ở nhà bếp kia! Nhưng tớ thì không có bạn gái!」
「Cái gì? Saito và cô hầu gái đó làm sao?」
Mắt Louise trợn ngược.
「Ể? Thì cậu ta bắt cô hầu gái mặc bộ đồ này và quay vòng tròn…… Aa, thật cảm động! Chỉ cần nghĩ đến thôi, trái tim tớ như bị đốt cháy bởi sự quyến rũ đáng yêu! Vì vậy, để ghi nhớ cảm xúc đó, ít nhất tớ cũng muốn nhìn mình trong gương khi mặc bộ đồ này…… Aa, tớ…… tớ là một nàng tiên xinh đẹp làm sao…… Aaaaa!」
Malicorne hét lên. Louise đã dùng chân đạp lên mặt cậu ta.
「Im đi.」
「A! Aa! A! Louise! A! Louise! Bị một cô gái xinh đẹp như cậu giẫm đạp, tớ sắp mất trí rồi! Hãy thanh tẩy tội lỗi của tớ đi! Hãy để tớ sám hối! Hãy nghiền nát tội lỗi của tớ, kẻ đã quên mình và tưởng tượng mình là một nàng tiên xinh đẹp ở nơi này! Tớ đã mất trí rồi! Aa! Aa! Ư aaaaa!」
Louise tiếp tục giẫm lên mặt Malicorne cho đến khi cậu ta bất tỉnh.
「Phải, cậu đúng là đã mất trí rồi.」
Thở hổn hển vì tức giận, Louise lẩm bẩm.
「Vậy ra…… đó là chuyện đã xảy ra à…… Cô hầu gái đó tốt đến thế sao…… Tốt đến mức được tặng một bộ đồ xinh xắn. Rồi còn bắt cô ấy xoay tròn để thưởng thức nữa? Đùa chắc.」
Louise nắm chặt nắm đấm và lẩm bẩm.
「Tên Sử ma chết tiệt đó. Rõ ràng hắn đã hôn, hôn mình rồi mà.」
Y Y Y
Siesta đến cầu thang của Tháp Lửa đối diện quảng trường Vestri, nơi hai người hẹn gặp, vào lúc mặt trời đã lặn hẳn. Cô ấy đã mất nhiều thời gian vì sau khi kết thúc công việc, cô đã tắm rửa và chuẩn bị trang phục cẩn thận trước khi đến.
Cô hướng về phía bậc thang, nhưng không có mặt Saito. Chỉ có hai thùng gỗ được đặt ở đó. Xung quanh hơi tối. Siesta lo lắng nhìn quanh.
「Anh Saito đâu rồi……」
Khi cô thì thầm một cách lo lắng như vậy, bỗng có tiếng *Rầm!* và nắp thùng mở ra.
Siesta giật lùi lại, và Saito thò đầu ra từ bên trong.
「Siesta.」
「Aa! Anh Saito! Sao anh lại ở trong đó!」
「À, có khá nhiều lý do nên là…… Mà, em?」
Saito tròn mắt khi nhìn thấy trang phục của Siesta. Cô ấy đang mặc bộ đồng phục thủy thủ tự làm quen thuộc.
「Em, em mặc nó đến đây sao?」
「Ừm, ừmm…… Bởi vì em nghĩ anh Saito sẽ thích em mặc bộ này hơn」
‘Chết tiệt. Lẽ ra mình nên nói trả lại thay vì mang đến. Mình không thể bảo em ấy cởi ra ở đây được.’ Trong khi Saito đang lúng túng, Siesta xoay người một vòng và giơ ngón tay trước mặt.
Chiếc váy nhẹ nhàng phất lên.
「Ừm, cái đó…… Xin, xin lỗi vì đã để anh đợi lâu!」
Và Siesta cười tươi. ‘Dễ, dễ thương quá.’ Saito bất giác đỏ mặt.
Ngay lúc đó, có tiếng *rầm!* của thùng gỗ rung chuyển từ phía sau.
Siesta hét lên Kyaa! và ôm chầm lấy Saito.
Nyan nyan, tiếng mèo kêu sau âm thanh đó
Saito thở phào nhẹ nhõm.
「À, chỉ là con mèo thôi……」
Tuy nhiên, đây không phải là chuyện đơn giản như con mèo. Ngực của Siesta đang ép chặt vào người cậu. Mềm mại, mềm mại, nó đang ép chặt vào ngực Saito, bộ đồng phục thủy thủ tự làm linh hoạt thay đổi hình dạng.
Mặt Saito tái đi. Cảm giác này, cảm giác này……
「Sie, Siesta, cái đó……」
「Sao vậy ạ?」
「Em không mặc áo ngực sao?」
Siesta có vẻ ngơ ngác.
「Áo ngực là gì vậy?」
「Ể? Ểểểểểể? Là cái để, ừm, bảo vệ ngực đó……」
Tuy nhiên, Siesta vẫn giữ vẻ mặt bối rối. Có vẻ như trong thế giới này không có áo ngực.
「Khi mặc đồng phục hầu gái, em có mặc quần đùi dài và áo nịt ngực bên dưới áo sơ mi……」
Rồi cô ấy đỏ mặt.
「Nhưng bây giờ em không mặc gì cả. Vì nếu mặc quần đùi dài với váy ngắn, nó sẽ lộ ra……」
「Quần đùi dài là cái gì?」
「Ể? Đó là đồ lót bên dưới ạ.」
À, có lẽ là thứ giống như quần đùi bó sát phồng lên kia.
‘À, vì cô ấy không mặc áo nịt ngực nên nó mới mềm mại thế này à.’
Saito ngước mắt lên trời, đầu óc như bị luộc chín, cậu phải làm vậy, nếu không có lẽ mũi cậu sẽ đổ máu ra mất.
‘Mà khoan, họ không có áo ngực sao? Đúng rồi. Giờ mới nhớ, khi giặt đồ lót cho Louise, mình nhớ là đã giặt quần lót ren, áo lót mỏng và áo nịt ngực, nhưng không có áo ngực. Mình đã nghĩ đó là vì cô ấy không có ngực, nhưng có vẻ như áo ngực không tồn tại ở thế giới này.’
‘Và trong khi các cô gái quý tộc mặc đồ lót làm bằng ren, những cô gái bình dân như Siesta có lẽ không có điều kiện như vậy. Ể? Bây giờ cô ấy không mặc gì sao?’
Điều đó có nghĩa là……
Mặt Siesta đỏ bừng.
「Anh Saito thật quá đáng…… Em không có những đồ lót nhỏ bằng ren như các quý cô quý tộc đâu…… Vậy mà lại bắt em mặc cái váy ngắn thế này……」
Nghĩa là, cô ấy không mặc gì thật sao?
Đúng là vậy
Trong đầu cậu, tiếng kèn fanfare vang lên, pan paka paan pan pan pan pan paka paan.
Giải nhất. Giả nhất thuộc về cô Siesta.
Siesta ôm chặt lấy người Saito. Cô ôm lấy vai cậu. Siesta không mặc gì bên trong từ từ đưa môi lại gần Saito.
「À, ừm…… Làm, làm ở đây, đúng ý anh ạ?」
「Ể?」
「Em, dù sao cũng chỉ là một cô gái quê, nên em không quan tâm đến địa điểm lắm, nhưng mà, ừm……」
「Siesta?」
「Chỉ là, em muốn một nơi đẹp đẽ hơn, nơi mà có vẻ sẽ không có ai lui tới. Aa, nhưng! Đó chỉ là mong muốn thôi! Nếu anh Saito nói ở đây được, thì ở đây cũng được. Aa, em sợ quá. Vì đây là lần đầu tiên mà. Mẹ ơi, xin hãy thứ lỗi cho con. Con sắp bị cướp mất ở đây rồi.」
Có vẻ như cô ấy đang hiểu lầm nghiêm trọng. Saito chỉ muốn cô ấy trả lại bộ đồng phục thủy thủ thôi. Nhưng Siesta lại nghĩ rằng cô ấy sắp bị cướp đi.
Ngay khi cậu đang cố nghĩ cách giải thích……
Đột nhiên, nắp của thùng gỗ còn lại bật lên.
「Cái gì vậy!」
Khi Saito quay lại, nắp thùng rơi xuống đập thẳng vào đầu cậu.
「Gyaa!」
Và từ trong thùng, cùng với tiếng ầm ầm như tiếng động đất, một bóng người đứng dậy. Thực tế, chỉ có thùng gỗ đang rung chuyển, nhưng cảm giác như cả mặt đất đang rung lên. Đó là vì cơn giận của người trong thùng mạnh đến mức lây lan ra xung quanh.
「L – Louise?」
Saito lẩm bẩm bằng giọng run rẩy. Siesta sợ hãi trước Louise đang thò đầu ra khỏi thùng gỗ và trốn sau lưng Saito.
「Tại, tại sao cô lại ở trong thùng gỗ……」
「Ta đã theo dõi ngươi và thấy ngươi lén trốn vào thùng gỗ, nên ta bắt chước trốn vào thùng bên cạnh. Ta đã rất cẩn thận để không gây ra tiếng động. Nhưng rồi ta đã vô tình đạp vào thùng một cái vì tức giận. Nyan nyan, nãy ngươi cũng nghe rồi đấy.」
À, vậy ra tiếng mèo kêu lúc nãy là của Louise. Cô ấy đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện vừa rồi.
Mặt Louise tái đi vì giận dữ. Mắt cô ấy trợn ngược, toàn thân run rẩy như động đất. Với giọng run rẩy hết mức, Louise lẩm bẩm.
「Ngươi nuôi một con chim bồ câu khá đáng yêu nhỉ. Hừm. Tới mức tặng cho nó một bộ trang phục dễ thương. Thôi được. Ta rộng lượng nên có thể bỏ qua chuyện này. Ngươi có thể coi thường chủ nhân của mình và tặng quà cho con chim bồ câu, ta không quan tâm đâu.」
「À nè, Louise?」
「Tuy nhiên, con chim bồ câu đó đã nói, 『Bắt em mặc cái váy ngắn thế này』. Không cho mặc đồ lót, mà 『Bắt em mặc cái váy ngắn thế này』. Tuyệt vời. Đúng là trò đùa hay nhất thế kỷ nhỉ.」
「Louise! Nghe tôi giải thích đi! Làm ơn!」
「Yên tâm đi. Ta sẽ không làm ngươi đau đâu. Ta sẽ dùng 『Hư Vô』 để xóa sạch nhà ngươi, để không còn sót lại một hạt bụi.」
Louise cầm 『Sách cầu nguyện của Khởi tổ』 lên và bắt đầu đọc thần chú. Cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng, Saito vô thức nắm chặt Derfflinger đeo sau lưng.
Siesta sợ hãi trốn vào bóng tối.
「Sao hả? Nhà ngươi định chống lại chủ nhân của mình sao? Thú vị đấy.」
Louise lẩm bẩm như vậy thật đáng sợ. Còn đáng sợ hơn cả chiến hạm, kỵ sĩ rồng, quỷ Orc, Wardes…… Đáng sợ hơn bất cứ những gì Saito đã từng chiến đấu trước đây.
Cơ thể Saito run lên bần bật.
Sức mạnh kinh khủng gì thế này……
「Đây…… Đây là 『Hư Vô』 sao……」
「Cộng sự, dừng lại đi,」 Derf lẩm bẩm với vẻ chán nản, nhưng Saito vẫn liều lĩnh rút kiếm ra.
「Hư Vô gì chứ! Cứ đến đây đi!」
Các ký tự Rune trên tay trái của Saito bắt đầu sáng lên…… Louise vung cây đũa phép xuống giữa chừng câu thần chú.
Một tiếng nổ *Bùm!* vang lên, và không gian trước mặt Saito phát nổ.
Giữa ánh sáng chói lòa, Saito bị thổi bay khỏi bậc thang và bị ném xuống mặt đất bên dưới.
Bị đập xuống đất, Saito nhăn mặt vì sợ hãi, vừa đứng dậy vừa bỏ chạy. Louise thò đầu ra từ bậc thang và hét lên.
「Đứng lại ngay!」
Đứng lại ư? Nếu đứng lại là chết. Chắc chắn sẽ chết.
Nỗi sợ hãi nguyên thủy chiếm lĩnh tâm trí Saito. Cậu vừa vấp ngã vừa chạy hết sức.
Louise đuổi theo sau cậu.
Y Y Y
Guiche đang hết sức tán tỉnh người yêu trong phòng của Montmorency.
Cậu ta so sánh vẻ đẹp của Montmorency với hoa hồng, hoa hồng dại, hoa hồng trắng, nói rằng đôi mắt cô như hoa hồng xanh, tóm lại là dùng đủ loại hoa hồng để ca ngợi cô. Sau đó cậu ta còn so sánh cô với tinh linh nước và hết lời khen ngợi.
Montmorency, như hầu hết các quý tộc Tristain, vốn là hiện thân của sự kiêu ngạo và lòng tự tôn, nên không ghét những lời nịnh hót. Tuy nhiên, cô quay lưng lại với Guiche, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ buồn bã. Đây là dấu hiệu 『Hãy khen em thêm nữa đi』.
Guiche đành phải vắt óc thêm, tìm kiếm những lời lẽ để thu hút sự chú ý của cô.
「Trước em, có lẽ ngay cả tinh linh nước cũng phải chạy trốn chân trần. Nhìn mái tóc này…… Như một đồng cỏ vàng. Lấp lánh như biển sao. Aa, anh không thể nhìn thấy cô gái nào khác ngoài em nữa.」
Guiche đi đi lại lại trong phòng, đã tuôn ra một lượng thoại đủ cho cả một vở opera. Montmorency nghĩ, có lẽ đã đủ rồi. Cô nhẹ nhàng đưa tay trái ra phía sau, vẫn quay lưng lại. Guiche thốt lên một tiếng thán phục và hôn lên tay cô.
「Aa, Montmorency của anh……」
Guiche định đưa môi lại gần, nhưng bị ngăn lại bằng một ngón tay.
「Trước khi làm thế, chúng ta hãy nâng ly rượu vang đã. Anh đã mang nó đến mà.」
「Đúng, đúng rồi!」
Trên bàn có một bình hoa, một chai rượu vang và hai ly sứ. Guiche đã mang những thứ này khi đến thăm phòng Montmorency.
Guiche vội vàng rót rượu vang vào ly. Đột nhiên, Montmorency chỉ ra ngoài cửa sổ.
「Aa? Có một cô công chúa khỏa thân đang bay ngoài kia.」
「Ể? Đâu! Đâu vậy?」
Guiche mở to mắt, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Trong khi nghĩ, ‘Cái gì mà 『Anh không thể nhìn thấy người phụ nữ nào khác ngoài em nữa』 chứ, quả nhiên phải dùng cái này mới được,’ Montmorency lén nhỏ một giọt của một lọ nhỏ giấu trong tay áo vào ly của Guiche. Một chất lỏng trong suốt hòa tan vào rượu vang.
Montmorency mỉm cười.
「Em đùa thôi. Nào, chúng ta nâng ly nào.」
Ngay khi Guiche nói 「Đừng làm anh giật mình thế chứ……」, cánh cửa bỗng mở toang với một tiếng *BÀNG!*, và một cơn lốc lao vào.
Guiche bị hất văng, lăn lóc trên sàn. Đó là Saito.
「Hà…… hà…… hà…… Làm, làm, làm……」
「Tại sao! Cậu lại!」
「Làm ơn giúp tớ trốn đi!」
Nói xong, Saito nhảy vào giường của Montmorency.
「Nè! Ai lại nhảy vào giường của Montmorency chứ! Ra khỏi đó ngay! Cái tên này!」
「Khoan đã, cái gì vậy! Cậu kia! Tự tiện chạy vào phòng người khác……」
Khi Montmorency khoanh tay định mắng Saito, một cơn lốc khác lại lao vào phòng. Montmorency bị đẩy ngã, đập mũi mạnh xuống sàn.
「Louise!」 Guiche hét lên. Quả nhiên, đó là Louise đang điên tiết.
「Cái…… Cái gì vậy! Các người!」
「Im đi! Saito đâu!」
Guiche và Montmorency, bị áp đảo bởi khí thế của Louise, nhìn nhau rồi chỉ về phía chiếc giường. Chăn đệm phồng lên một cục, đang run rẩy nhè nhẹ.
Louise ra lệnh cho Saito bằng giọng trầm.
「Saito, ra đây ngay.」
Một giọng cứng đờ vang lên từ dưới chăn.
「Không có Saito ở đây.」
Louise cầm lấy ly rượu trên bàn. Montmorency kêu lên Aa!, nhưng đã quá muộn. Louise uống cạn ly rượu trong một hơi.
「Phù! Chạy làm khát quá. Tất cả là tại ngươi đấy. Được rồi, ta sẽ tự đi đón nhà ngươi vậy.」
Louise giật phăng tấm chăn trên giường.
Saito đang run rẩy nằm ở đó.
「Chuẩn bị đi…… Ể?」
Ngay khi nói vậy và nhìn thấy Saito…… cảm xúc của Louise thay đổi.
Louise đang đuổi theo Saito vì không thể tha thứ cho việc cậu ta hôn cô nhưng lại tặng quà cho cô gái khác. Hôn một cô gái như Louise quả là chuyện lớn.
Nói cách khác, đó là vấn đề về lòng tự trọng.
Nhưng ngay khi nhìn thấy Saito lúc này, tình cảm của cô dành cho cậu bỗng dâng trào. Trước đó, cô cũng đã thích cậu một chút. Mặc dù cô không bao giờ thừa nhận, nhưng cô thực sự thích cậu. Đó là lý do tại sao mà cô ghen đến vậy……
Vào khoảnh khắc này, cô bỗng cảm thấy yêu cậu vô cùng. Cảm xúc mạnh mẽ đến nỗi chính Louise cũng bối rối. Cô vô thức đưa tay lên che má.
Đùa à…… mình đã thích anh ấy đến vậy sao?
Mình yêu anh ấy nhiều đến thế này sao?
Nước mắt trào ra từ mắt Louise.
Cảm giác buồn bã lớn hơn cả cơn giận. Cô yêu cậu nhiều đến vậy, vậy mà tại sao Saito lại không nhìn vào cô? Điều đó khiến cô buồn và bắt đầu khóc nức nở.
「Louise?」
Saito đứng dậy, ngạc nhiên trước thái độ thay đổi đột ngột của Louise. Guiche cũng nhìn Louise đang bất ngờ òa khóc với vẻ mặt kinh ngạc.
Montmorency ôm đầu, nghĩ ‘Chết tiệt!’ Thuốc mà cô định cho Guiche uống đã bị Louise uống mất rồi.
「Nè, Louise……」
Louise ngước nhìn Saito và ôm chặt lấy ngực cậu.
「Đồ ngốc!」
「Ể?」
「Đồ ngốc, đồ ngốc! Tại sao? Tại sao chứ!」
Louise đấm Saito liên tục.
「Louise, cô…… rốt cuộc bị sao vậy……」
Mới đó còn giận như lửa, giờ thái độ lại hoàn toàn khác. Saito hoang mang.
「Tại sao anh không nhìn vào em chứ! Thật quá đáng! Huhu!」
Louise vùi mặt vào ngực Saito và khóc nức nở.