Sử Ma của Zero

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Quyển 2 : Cơn gió xứ Alvion - Chương 1 : Bí mật con thuyền nhỏ

Louise đang đánh một giấc ngủ trưa trên giường của cô ấy. Địa điểm cô ấy đang mơ tới chính là một dinh thự thuộc địa phận La Vallière, cũng chính là quê nhà cô, cách Ma pháp Học viện Tristain khoảng 3 ngày đi xe ngựa.

Trong giấc mơ, cô bé Louise chạy qua chạy lại trong nhà, trốn trong những bụi rậm trông như mê cung để tránh bị săn đuổi khỏi ai đó. Trên trời như thường lệ vẫn hiện hữu hai mặt trăng, có vẻ hôm đó là đêm trăng đỏ tròn…

「Louise, Louise, con đang trốn đâu thế? Louise! Buổi học hôm nay còn chưa kết thúc mà!」

Người đang ồn ào gọi Louise nãy giờ không ai khác chính là mẹ cô bé. Trong giấc mơ, cô bị đem đi so sáng với những người chị tài giỏi của mình, những người có thành tích học tập cao hơn cô, có trí nhớ tốt hơn cô.

Dưới bụi cây, cô hình như thấy đôi giày ai đó đang lấp ló.

「Tiểu thư Louise phải chăng đang gặp chút rắc rối đúng không nhỉ.」

「Đúng thật là, tại hai người đó quá giỏi sử dụng ma pháp chứ bộ…」

Nói xong, Louise tỏ ra buồn bã, thất vọng, rồi nghiến chặt răng. Những cô hầu gái bắt đầu lục lọi trong các bụi cây. Để tránh bị tìm ra, Louise cố gắng chạy trốn càng nhanh càng tốt.

Sau đó…, cô bé tự mình đi đến một cái hồ nước trung tâm, chỗ mà mình tự đặt tên là 『Khu vườn bí mật』.

Đó là…, nơi duy nhất mà cô bé Louise có thể cảm thấy an toàn. Một khoảng không gian yên tĩnh, tuy hơi tồi tàn, nhưng ít người lui tới… Xung quanh hồ có những bông hoa nở rộ theo mùa, cả những vòm ghế đá, nơi những chú chim nhỏ tụ tập. Giữa hồ là một hòn đảo nhỏ, trên đó xây một vọng lâu được làm từ đá trắng.

Có một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trôi gần hòn đảo. Nó vốn dĩ được để ở đây vì để gia đình họ tận hưởng việc trèo thuyền, thưởng thức cảnh sắc nơi này. Tuy nhiên, giờ đây chẳng còn ai còn hứng thú với việc này nữa. Các chị gái đã lớn, họ phải bận học ma pháp, ba thì từng là một lãnh chúa, giờ đã đến tuổi nghỉ hưu, ông không còn sở thích nào khác ngoài đi giao lưu, tán gẫu với những quý tộc láng giềng và săn bắn. Còn mẹ, mẹ dường như chẳng còn để ý đến việc gì khác ngoài chuyện học hành của các cô con gái cho đến khi tụi nó kết hôn.

Đó là lý do tại sao Louise là người duy nhất trong dinh thự còn quan tâm đến cái ao trong khoảng sân trống bị lãng quên và chiếc thuyền nhỏ cô độc này. Bất cứ khi nào bị quở trách, cô bé luôn trốn vào trong chiếc thuyền nhỏ và để nó tự do trôi trong ao.

Trong giấc mơ của mình, Louise bé nhỏ lẻn vào trong chiếc thuyền, sau đó trốn dưới chiếc chăn bông đã chuẩn bị sẵn từ trước. Nếu làm như vậy thì…

Trong vọng lâu giữa hồ, từ làn sương mù bao quanh hòn đảo, một quý tộc khoác trên mình chiếc áo choàng lộng lẫy sẽ xuất hiện.

Anh ta khoảng chừng 16 tuổi chăng? Trong mơ, Louise chỉ khoảng 6 tuổi, trông anh ấy như có vẻ lớn hơn cô bé chừng 10 năm.

「Em đang khóc đấy à? Louise.」

Khuôn mặt anh ấy khuất sau chiếc mũ vành khá to nên không rõ mặt mũi. Nhưng khỏi cần nhìn cũng được, Louise biết rất rõ anh ấy, là một ngài Tử tước. Dạo gần đây, nghe nói rằng có một quý tộc vừa được thừa kế vùng đất này. Ngay cả trong mơ, Louise cũng cảm thấy hơi ấm nơi lòng ngực. Ngài là vị Tử tước mà cô luôn ngưỡng mộ. Họ thường ăn tối cùng nhau. Hơn nữa, cha của hai người cũng đã đính ước cho cô bé và anh ấy rồi.

「Ngài tử tước đang ở đây sao ạ?」

Louise bé nhỏ che mặt lại. Cô bé không muốn người mình ngưỡng mộ nhìn thấy điểm xấu của mình.

「Hôm nay ba của em gọi ta đến đây. Chắc bàn về chuyện đó nhỉ.」

「Ừmmー」

Louise càng đỏ mặt hơn, cô cúi đầu xuống.

「Thật xấu tính mà. Ngài tử tước…」

「Louise. Louise bé nhỏ của ta. Em có ghét ta không?」

Tử tước nói với giọng vui vẻ, cô bé Louise trong giấc mơ lắc đầu.

「Không phải, không có chuyện em ghét ngài đâu ạ. Nhưng mà… Em, giờ vẫn còn bé, không hiểu những chuyện như thế này cho lắm.」

Louise ngại ngùng nói. Khuôn mặt lấp ló sau chiếc mũ lộ ra nụ cười trìu mến. Sau đó, anh ấy đưa tay ra.

「Ngài tử tước…」

「My lady. Xin hãy để ta giúp em một tay. Coi nào, nắm chặt nhé. Bữa tối sắp bắt đầu rồi đó.」

「Nhưng mà…」

「Vẫn còn sợ bị mắng đúng không? Cứ yên tâm đi. Ta sẽ nói chuyện với ba của em mà.」

Một bàn tay vươn ra từ hòn đảo đến con thuyền nhỏ. Một bàn tay lớn. Một bàn tay của người mà cô bé ngưỡng mộ…

Louise gật đầu, đứng dậy và cố nắm lấy tay anh.

Ngay lúc đó, một cơn gió chợt thổi qua, làm bay chiếc mũ của vị quý tộc đây đi mất.

「A.」

Hiện lên trước mắt cô một khuôn mặt thân quen, khiến cô kinh hãi mà la lớn. Vì trong giấc mơ, Louise chỉ là một cô bé 6 tuổi, mà không biết từ lúc nào đã trở thành hình dáng 16 tuổi như bây giờ.

「Ngươi, ngươi làm cái gì vậy.」

Khuôn mặt hiện lên dưới chiếc mũ không phải là khuôn mặt của vị tử tước mà cô hằng ngưỡng mộ, mà là của tên Sử Ma Saito của cô.

「Nào, đến đây nào. Louise.」

「Đến đến cái đầu ngươi ấy. Sao nhà ngươi lại ở đây thế hả.」

「Đừng quan tâm cái đó. Cô, thích tôi đúng không?」

Saito trong trang phục tử tước, nói với giọng điệu đắc ý.

Bằng cách nào đó, Saito trong giấc mơ của cô tràn đầy sự tự tin.

「Đừng có ngốc thế chứ! Đừng tưởng chỉ vì một điệu nhảy với ngươi mà ngươi cho răng ta thích ngươi đấy nhé!」

「Đừng bướng bĩnh nữa. My lady thật ngốc làm sao. Louise của tôi.」

「Ai là Louise của ngươi kia chứ!」

Saito hoàn toàn không để tâm đến lời nói của cô, cậu chuẩn bị ôm lấy Louise.

「Tránh ra chỗ khác! Đồ ngốc!」

Tuy nghe cô bé nói vậy, Saito vẫn không quan tâm và ôm cô trên con thuyền nhỏ.

「Tại sao lại là người xuất hiện ngươi vậy hả! Thật là!」

Louise đấm vào mặt Saito một cái, nhưng cậu không quan tâm và vẫn mỉm cười. Louise đỏ mặt. Vì lý do gì đó không rõ, việc cô bị Saito ôm mang đến một cảm giác kỳ lạ, điều đó càng khiến cô bé khó chịu hơn trong giấc mơ.

Y Y Y

Saito mở mắt trên đống rơm của mình. Hai vầng trăng lung linh ngoài cửa sổ, chiếu sáng rực rỡ cả căn phòng. Từ trên giường, cậu có thể nghe rõ ràng tiếng rên *U~n U~n* của Louise. Có vẻ cô đang gặp ác mộng.

Khi thầm nghĩ rằng mình nên đi ngủ tiếp, Saito chợt bật người dậy, bắt đầu bò bò ra khỏi đống rơm và tiến về phía trước.

Từ từ, từng chút một, Saito thận trọng bò về chiếc giường nơi Louise đang nằm ngủ. Derfflinger từ tối đến giờ vẫn đang dựa vào tường, nhận thấy sự xuất hiện đột ngột của Saito, thanh kiếm gọi cậu:

「Không ngủ được à? Cộng sự.」

Saito quay đầu lại, rồi đưa ngón tay lên trước miệng.

「Ý chỉ tôi phải im lặng ấy à. Tại sao?」

Saito lắc đầu. Một lần nữa, cậu lại đưa ngón tay lên trước miệng rồi lườm người cộng sự Trí Tuệ chi Kiếm của mình.

「Tôi không thể tha thứ cho cậu nếu cậu đối xử với tôi như vậy. Xin lỗi trước vì có thể đây là một lý do ích kỷ của tôi. Nhưng mà cộng sự của tôi thức dậy lúc nửa đêm mà chả cho tôi biết lý do, như thế tôi sẽ la lên đó. Aaaa, thật khó chịu. Bực thật chứ.」

Khi Derfflinger nói xong, cả thân anh ta run lên. Có lẽ anh ta sẽ thật sẽ la lên không chừng. Đúng là một thanh kiếm rắc rối mà.

Chắc giật mình vì tiếng ồn của thanh kiếm, Louise trên giường bắt đầu lảm nhảm gì đó rồi lăn qua lăn lại.

Đôi mắt lấp lánh mở ra.

Tim Saito như muốn rớt ra ngoài.

Louise nâng nửa thân trên rồi bắt đầu mắng mỏ Saito.

「Tên lười biếng này, mau nhanh nhanh dọn dẹp đi! Bụi nó dày cả tấc ở đây rồi không thấy sao! Vậy mà nói là lau sạch rồi ấy hả! Đồ lười biếng! Tên chết nhác! CẶN BÃ! Tên khốn! Ta nguyền rủa những kẻ ăn rồi nằm như ngươi!」

Saito sững người như bị dùng phép 『Đông cứng』 vậy.

Tuy nhiên, sau khi chửi xong, Louise lại nằm phệt ra giường và ngủ tiếp. Như nhỏ vừa mớ thì phải. Có vẻ cả trong giấc mơ, Louise vẫn đang bốc lột Saito thì phải. Cậu thấy tội nghiệp cho Saito bản trong giấc mơ của cô, một bên thấy yên lòng cảm thán vì đó không phải là mình lúc này.

Derfflinger bất lực thở dài.

「Cô ấy nói mớ à, có vẻ giấc mơ đang không suôn sẻ lắm nhỉ.」

Saito lườm Derfflinger. Dùng tốc độ bò nhanh như con gián, cậu tiếp cận tên cộng sự của mình , tên đang cố phá vỡ kế hoạch gì đó cậu vừa nghĩ ra, rồi hạ thấp giọng lại thì thầm.

「……Im lặng dùm cái đi. Tên rỉ sét trời đánh này.」

「Cậu quá đáng quá rồi đấy. Nhưng tôi sẽ tha thứ. Bởi vì cậu không ai khác chính là cộng sự của tôi mà. À thì, nếu cộng sự của tôi bảo tôi im lặng, tôi nào dám to tiếng chứ, nhưng cho dù cậu bây giờ nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao lại lén lút như một con bọ thì cũng không thể thoát được việc cậu bị cô Louise nổ cho vài phát đâu.」

Đó là một thanh kiếm có tính hiếu kỳ không khác gì Saito. Cơ mà Saito cũng muốn biết lý do tại sao cậu lại bò tới giường Louise nữa.

Saito thở dài, dang hai tay tỏ ý chịu thua. Thêm chút ít, cậu chỉ về phía giường Louise.

「Chuyện gì đã xảy ra với cô nàng quý tộc này?」

Cậu sau đó chỉ tay về phía mình.

「Chuyện gì đã xảy ra với anh chàng cộng sự này?」

Sau đó Saito dùng hai cánh tay để tạo hình trái tim trên đầu.

「Vậy thì, ý cậu muốn nói là gì?」

「Họ đã yêu nhau.」

「Cô nàng quý tộc này? Với cộng sự á?」

「Ừm.」

「Sao lại vậy?」

Saito đứng dậy và bắt đầu khiêu vũ, cố gắng không gây ra bất cứ tiếng động nào.

「À, ý cậu là vũ hội lần trước.」

「Cậu cũng nhìn thấy gương mặt cô ấy lúc khiêu vũ mà phải không?」

「Thấy chứ.」

Saito nói với giọng điệu mơ màng.

「Nó đỏ lắm…」

「Đỏ lắm nhỉ.」

「Vẻ mặt ấy lúc nắm lấy tay tôi, như không muốn buông ra vậy.」

「Thế à?」

「Nà Derf, cậu chỉ là một cục sắt, nên chắc cậu không hiểu trái tim con gái đâu, nhưng đối với con người chúng tôi, khi con gái biểu hiện như thế không khác nào nói với con trai là 『Em thích anh』 cả. 」

Saito nói trong khi gõ gõ anh bạn cộng sự của mình.

「Ừ thì đúng là tôi chỉ là một thanh kiếm, nên chuyện nam nữ gì đó đúng là tôi không hiểu thật. Thôi thì, cộng sự nói gì thì tôi tin là vậy.」

「Cậu cũng biết nói chuyện phết đấy chứ đùa.」 Saito vui vẻ gật gật đầu.

「Rồi cộng sự à, cậu biết cô ấy thích cậu rồi, cậu có định chế ngự cô ấy luôn không?」

「Dĩ nhiên rồi. Chuyện cô ấy yêu tôi là chính xác hoàn toàn. Tôi nghĩ tôi sẽ chế ngự cô ấy. Ủa, chế ngự mà cậu nói nghĩa là gì?」

「『Cưỡng bức』. Tôi sống cũng khá lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy con Sử Ma muốn chế ngự chủ nhân có nó đó. Cậu cũng lợi hại ra trò đấy.」

「Hay á hay á. Khen thêm nữa đi.」

「Cộng sự à, cậu cũng lợi hại ra trò đấy.」

Saito ưỡn ngực, tự hào đứng dậy. Sự phấn khích của cậu càng lúc càng đi xa.

「Nà Derf. Ai là người ngầu nhất thế giới này?」

「Dĩ nhiên, là cộng sự rồi.」

「Trong thế giới thối nát bẩn thiểu đầy Ma pháp sư này, ai là người vĩ đại nhất?」

「Dĩ nhiên, là cộng sự rồi.」

Saito giờ đây tràn đầy sự tự tin không biết từ đâu chui ra, ngực thì ưỡn hết mức có thể. Cậu cảm thấy cả thế giới như đang chúc phúc cho mình. Đúng thật là có vẻ IQ của Saito có chút vấn đề mà.

「Louise hẳn sẽ rất hạnh phúc khi có một người vĩ đại như ta chế ngự nhỉ.」

「Cô nàng quý tộc tự đại này, nếu như thích cộng sự đến thế thì sao cô ấy lại đi hành xác người cô ấy thích trong giấc mơ của mình thế.」

Thêm một ý kiến hợp lý được nêu ra. Tuy nhiên, Saito lắc đầu.

「Cô ấy rất cứng đầu. Đã vậy còn không thành thật nữa.」

「Đúng thật nhỉ.」

「Nếu mà trực tiếp nói thì, cô ấy sẽ xấu hổ mà lái sang chuyện khác như kiểu 『Ngươi đang nói cái gì vậy? Tên Sử Ma này!』, rồi giả vờ hờn giận xong quay mặt đi chỗ khác.」

「Chính xác như vậy. Công nhận cộng sự hiểu cô ấy thật đấy.」

「Phải chứ? Nên tôi đành phải chế ngự cô ấy thôi. Hễ cứ mở miệng ra là nói lời cay độc, nhưng sâu trong trái tim thì lại muốn người ta chinh phục mới chịu cơ. Tại yêu quá ấy mà. Louise là type con gái như vậy đó.」

「C-C-Cộng sự của tôi, chẳng phải cậu là thiên tài chăng.」

「Vì vậy, với tư cách là người đại diện cho Trái Đất, tôi sẽ chiếm đoạt cô gái xinh đẹp đến từ Halkeginia này. Vì thế làm ơn, cậu im lặng giúp tôi cái! Được chứ?」

Derfflinger giật mình một cái, rồi đồng ý.

「Nếu như vậy thì, tôi sẽ im lặng.」

Saito kính cẩn cúi chào, rồi lặng lẽ tiến về phía giường của Louise.

Louise giờ vẫn đang say giấc nồng, dù nhìn ở góc độ nào đi chăng nữa, cô bé vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp với vẻ mặt ngây thơ, một nét đẹp không chút khuyết điểm.

Saito run rẩy, lấy tay kéo chăn Louise ra.

Mặt trăng ngoài song cửa sổ chiếu sáng vào cô bé Louise trong bộ đồ ngủ một cách mơ hồ. Cơ thể mỏng manh của cô có thể nhìn thấy rõ ràng sau lớp vải của chiếc áo ngủ mềm mại. Nếu nhìn thế này thì ngực Louise cũng gọi là có phát triển đôi chút. Chứ không hoàn toàn là không có. Và, việc Louise không mặc đồ lót khi đi ngủ, Saito biết chuyện này rõ hơn bất kỳ ai. Bởi vì, không ai khác chính cậu, Saito đã chuẩn bị đồ lót cho cô vào mỗi buổi sáng.

Saito cảm động đến suýt khóc. Từ giờ trở đi, thiếu nữ xinh đẹp trước mắt đã là người của cậu rồi. Đã một tuần trôi qua từ ngày diễn ra vũ hội. Trong thời gian đó, Saito mỗi ngày đều cố chờ đợi cơ hội như này đến.

Saito cúi đầu, chắp hai tay lại với nhau.

「Itadakimasu.」

Sau đó, cậu bay vào giường.

「Aaa, Louise, Louise, cô có làn da mịn màng thật đó! Đúng thật là! Khỉ thật! Cái cái cái, cái đồ ngốc này!」

Saito không chắc chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, nhưng cậu đang vô cùng phấn khích. Cậu ôm chặt Louise hết mức có thể, rồi cọ má cậu vào má cô.

「Fuga…」

Louise vẫn chưa thức dậy. Thật đúng là, cô bé quả là người dễ ngủ mà.

「Aaa, Louise, Louise, Louise sao mà dễ thương quá vậy! Dù chỉ có khuôn mặt là dễ thương thôi! Nhưng chỉ mặt dễ thương thôi cũng đủ rồi!」

Rồi khi Saito vội vàng vén bộ đồ ngủ của Louise lên thì, cô bỗng thức giấc, đôi mắt cô đột ngột mở ra.

Saito đơ người, sau đó liền ôm chặt lấy cô.

「Cái, cái gì vậy! Tên này! Đợi chút!」

Có vẻ như Louise ngay lập tức nhận ra tình huống hiện tại của mình. Khi cố hết sức thoát khỏi tay Saito, cô bắt đầu nổi giận.

「Đừng có tức giận chứ, xem nào!」

「Tại, tại sao lại đi ôm ta vậy! Nè! Nói chuyện chút đi chứ!」

「Nói chuyện, cũng được? Ừm, em đang thầm thích tôi đúng chứ?」

Saito nhìn vào mắt Louise với đôi mắt rực lửa. Trong một khoảnh khắc, Louise dường như bị nao núng trước một sức mạnh không thể giải thích được.

「Hả?」

「Em đang thầm thích tôi? Đúng không?」

Saito nói trong khi ôm vai Louise.

「Tại sao?」

「Không sao đâu Louise. Tôi hiểu mà, tôi hiểu tính cách bướng bĩnh này của em hơn bất kỳ ai. Vì thế em luôn nổi giận vô cớ, rồi còn dùng bạo lực nữa.」

Đôi môi của Saito tiến gần. Máu mặt Louise dần dần biến mất.

Thích? Ta? Thích hắn á?

Giấc mơ cô vừa nãy đột nhiên lẩn quẩn quanh đầu. Saito nói điều đó với đầy sự tự tin. Hơn nữa, đột nhiên bị nói mình thầm thích người ta trước mặt thế này, sự tức giận dâng trào cả người cô. Cả giấc mơ lẫn hiện thực, cả hai Saito đều khiến cô phát điên, thực sự phát điên đến mức khó tả. Aaa, đó là một sự phẫn nộ thuần khiết, đơn thuần hết mức có thể.

Toàn thân Louise run lên. Saito hiểu nhầm cô bé run lên sợ hãi vì đây là lần đầu tiên. Trong đầu cậu giờ chắc chả load nổi gì nữa rồi.

「Em sợ sao? Cứ yên tâm đi. Đây cũng là lần đầu của tôi mà. Vậy thì trước hết, phải cởi quần ra cái đã.」

Louise không bỏ lỡ khoảnh khắc Saito nhấc hông lên trong chốc lát.

Sau đó, giống như một con rồng lửa tìm thấy con mồi của mình, cô bé duỗi thẳng chân phải, đá mạnh vào phần giữa hai chân Saito.

「Ây ya, cái quái…」

Cơn đau dữ dội tóe ra khắc toàn thân Saito. Cậu lúc này miệng sùi bọt mép rớt xuống giường. Louise từ từ đứng dậy, chộp lấy cây roi cạnh giường, giẫm lên cổ, cắt đứt đường lui của cậu.

Saito cố bò như con sâu bướm, gắng thoát khỏi nơi này, nhưng Louise đã lấy chân giữ chặt cậu, không cho cậu chạy thoát được nữa.

「Vừa rồi nhà ngươi định làm gì ta đấy hả? Nè?」

Saito đau đớn co rúm người lại, từ cổ họng cố nặn ra vài câu.

「Nói về tình yêu. Thấy chưa, những người yêu nhau thường…」

Louise dùng hết sức từ lòng bàn chân giẫm lên cổ cậu.

「Muốn yêu thì ngươi tự yêu một mình đi.」

「À rế? Không, không phải cô thích ta sao? Tất cả đều là hiểu nhầm à? Đều là hiểu nhầm?」

「Ai? Thích ai?」

「Ừm, tiểu thư Louise, thích tôi…」

「Cho ta một lý do? Nhưng mà, hiện tại ta đang rất rất khó chịu, nên nói một câu đơn giản thôi, được chứ? Nếu không thì ta không biết mình sẽ làm gì tiếp theo đâu.」

「Thì đó, ở lần vũ hội lần trước, ánh mắt cô dùng để nhìn tên Sử Ma này, trông có vẻ như tràn đầy tình cảm. Kiểu vậy.」

Má Louise nhanh chóng nhuộm đỏ.

「……Chỉ vậy, mà nhà ngươi, dám nghĩ ra ta thầm thích ngươi, đã vậy còn lẻn lên giường ta hay sao?」

「Cô thật sáng suốt. Thưa tiểu thư, aaa, sao tôi không thể thông minh được một phần giống cô kia chứ. Không lẽ tên Sử Ma ngu muội này, đã hiểu nhầm một cách trắng trợn như thê sao… 」

「Lần sau tôi sẽ chú ý hơn. Vâng.」

Louise thở dài, rồi nói giọng điệu thông cảm với Saito:

「Sẽ không có lần sau đâu.」

「Tiểu thư ơi, mặt trăng, mặt trăng đẹp lắm đó. Cả hai đều sáng hết. Xem kìa! Xem kìa!」

Saito hốt hoảng nói những thứ không đâu.

「Nói chúng thì, nhà ngươi đã quá xem nhẹ ta rồi.」

Giọng Louise hơi run.

Dưới ánh sáng hai vầng trăng lấp lánh, tiếng hét của Saito vang vọng.

Y Y Y

Rồi thì, vào khoảng thời gian Saito đang bị Louise đánh đập…

Trong nhà tù Chornobog, nằm ngay góc của thành phố Tristain, Fouquet Đất Vụn đang nằm trên giường, để mắt lên trên tường. Cô là một Ma Pháp Sư chuyên về ma thuật hệ 『Đất』, đã bị nhóm Saito bắt lúc sự cố 『Quyền trượng hủy diệt』. Cô là một tên trộm khét tiếng, thường đánh cắp những bảo vật của quý tộc, nên sau khi bị bắt, cô lập tức bị giao cho đội Vệ binh Ma pháp và bị giam trong nhà tù Chornobog, nơi được canh gác nghiêm ngặt nhất thành phố Tristain.

Phiên tòa dự định sẽ tổ chức trong tuần tới… Có điều, sau khi chạm đến lòng kiêu hãnh của quá nhiều quý tộc trên mảnh đất này, cô không nghĩ rằng mình kết thúc bằng việc nhận một bản án nhẹ. Có lẽ là bị treo cổ. Hoặc ít nhất là bị lưu đày đến một hòn đảo. Dù cho là bản án nào được thi hành đi nữa, cô chắc hẳn bản thân sẽ không bao giờ có thể đặt chân lên Halkeginia này một lần nào nữa. Fouquet từng nghĩ đến chuyện vượt ngục, nhưng vội lắc đầu từ bỏ.

Bên trong căn tù giam không có gì ngoài chiếc giường thô sơ và một cái bàn bằng gỗ. Để đảm bảo cho việc an toàn, đến cả muỗng nĩa của được làm bằng gỗ tất. Mà, thật ra thì dù cho chiếc muỗng này được làm bằng kim loại đi chăng nữa thì cũng đã làm gì trong cái nhà tù này được đâu.

Ngay cả khi cô cố gắng vượt ngục bằng cách biến những bức tường và song sắt thành đất bằng ma pháp đắc ý 『Luyện kim』 của mình, thì cây đũa phép của cô cũng bị lấy mất lúc bị bắt mất rồi. Thật là, một Ma Pháp Sư không có đũa phép thì đúng là bất lực. Hơn nữa, những bức tường và thanh sắt này đã được bao phủ bởi những rào cản ma pháp, nên cho dù có thể dùng phép 『Luyện kim』 đi nữa, thì việc trốn khỏi đây dường như là không thể.

「Thật đúng là, làm đến thế này chỉ để nhốt một cô gái yếu đuối hay sao?」

Fouquet cay đắng thở dài.

Rồi cô nhớ đến cậu thiếu niên đã bắt được mình.

「Bắt được mình có vẻ dễ nhỉ! Tên đó!」

Chỉ là một con người bình thường, mà cậu ta có thể né đòn con golem đơn giản như đang chơi đùa với nó với những chuyển động linh hoạt, thậm chí còn biết cách dùng 『Quyền trượng hủy diệt』 để đánh bại nó vào khúc cuối nữa.

‘Rốt cuộc, cậu thiếu niên đó là ai vậy?’

Tuy nhiên, giờ nó cũng chẳng còn liên quan gì đến cô nữa rồi.

Cô nghĩ rằng bây giờ mình sẽ đi ngủ…

Fouquet nhắm mắt lại, nhưng lập tức mở ra.

Từ tầng thượng của nhà tù nơi Fouquet bị giam giữ, cô nghe thấy bước chân của ai đó đang đi xuống. *Cộp, cộp,* ngoài ra còn thêm tiếng xe ở ngoài đường. Rốt cuộc là ai? Nếu là quản ngục thì ắt hẳn sẽ chẳng có tiếng xe để bên ngoài thế này. Fouquet bật dậy khỏi giường.

Một người đàn ông cao to mặc áo choàng đen xuất hiện phía sau song sắt. Khuôn mặt anh ta che khuất phía sau chiếc mặt nạ trắng. Nhưng có thể thấy phía dưới áo choàng là một thanh đũa phép rất dài. Có thể chắc rằng anh ta cũng là một Ma Pháp Sư.

Fouquet khịt mũi.

「Ồ yá! Đêm muộn thế này hiếm khi lại có khách đến nhỉ.」

Người đàn ông im lặng lạnh lùng nhìn Fouquet vẫn đang trong căn ngục.

Fouquet nhanh chóng xác định người đàn ông đó đến để giết mình. Chắc hẳn cô phải rõ hơn ai hết về việc hủy hoại những quý tộc ở quốc gia này. Anh ta đến để giúp cô thoát khỏi những phiên tòa tẻ nhạt sắp tới. Trong những món báu vật bị cô cắp đi, có những món bị hoàng gia cấm không được cho bất kỳ cá nhân nào sở hữu, và cả những món báu vật mà các quý tộc không muốn cho ai biết đến nó. Nếu bị phơi bày ra ánh sáng, chắc chắc rằng các quý tộc đó sẽ khó mà có cuộc sống như trước kia. Nên tốt nhất là nên trừ khử sớm, tránh hậu họa.

「Thật không may. Như anh thấy đó, ở đây không có bất cứ thứ gì để tiếp khách cả. Nhưng mà thôi cũng được, tại nhìn mặt anh cũng đủ hiểu anh không phải đến đây để ăn nhẹ hay thưởng trà rồi.」

Fouquet thủ thế. Mặc dù đang trong tù, nhưng cô không có ý định bị hành hạ đánh đập. Ngoài những kiến thức về ma pháp, cô còn sỡ hữu kỹ năng chiến đấu hơn người bình thường. Tuy thế, nếu anh ta sử dụng ma pháp từ bên ngoài song sắt, chuyện đó chắc cũng bó tay. Nên Fouquet đang nghĩ đến việc làm anh ta mất tập trung rồi dùng hết sức kéo anh vào trong.

Người đàn ông áo choàng đen mở miệng. Anh ta khá trẻ cùng với giọng nói mạnh mẽ.

「『Đất Vụn』 đúng chứ?」

「Tôi không biết ai đã nghĩ ra cái tên này. Nhưng đại khái thì là vậy.」

Anh ta dang hai tay, không tỏ ý thù địch.

「Tôi đến để nói chuyện.」

「Nói chuyện?」

Fouquet thắc mắc hỏi.

「Anh định bênh vực giúp tôi đấy à? Một gã kỳ lạ.」

「Ngược lại tôi lại thấy hãnh diện khi được giúp cô đấy. Mathilda of Saxe-Gotha.」

Mặt Fouquet tái nhạt. Đó là cái tên của một quý tộc đã vứt bỏ nó, không đúng, chính xác là bị ép vứt bỏ nó. Đáng ra trên thế giới này, chẳng còn ai có thể biết đến nó vậy mà.

「Nhà ngươi là ai?」

Cô đang cố gắng bĩnh tĩnh, nhưng có vẻ là không thể. Với giọng run run, Fouquet hỏi. Anh ta không trả lời trực tiếp nó, mà chỉ đáp lại với một nụ cười.

「Cô có sẵn sàng một lần nữa phục vụ cho Alvion không? Mathilda.」

「Không đời nào! Họ giết cha ta! Hủy hoại cả gia tộc! Ta thề rằng cả đời sẽ không quỳ xuống làm kẻ hầu người hạ cho một hoàng thất như thế!」

Fouquet vứt bỏ thái độ lạnh lùng thường thấy và hét lớn lên.

「Đừng có hiểu sai ý tôi chứ. Tôi không yêu cầu cô phải phục vụ cho hoàng thất Alvion đâu. Hoàng thất Alvion sẽ sớm sụp đổ. Đó là chuyện sẽ sớm xảy ra mà thôi.」

「Ý anh là sao?」

「Cách mạng. Hoàng thất bất tài đó sẽ sụp đổ. Sau đó, chúng ta, những quý tộc thực sự có năng lực sẽ đứng lên điều hành đất nước.」

「Nhưng mà chẳng phải anh là quý tộc bên Tristain sao? Với cách mạng Alvion thì có liên quan gì?」

「Chúng tôi là một liên minh của các quý tộc quan tâm đến tương lai của thế giới và hoạt động xuyên biên giới. Halkeginia sẽ hợp sức với chúng tôi, cùng nhau giành lại 『Thánh địa』 của Khởi tổ Brimir.」

「Đừng có nói vớ vẩn nữa.」

Fouquet cười nhạt.

「Rồi, thế thì các vị liên minh xuyên biên giới này muốn gì ở một tên trộm ngồi tù này đây?」

「Chúng tôi cần càng nhiều Ma Pháp Sư tài năng càng tốt. Cô có thể giúp chúng tôi không? 『Đất Vụn』?」

「Đừng có ngủ mơ nữa.」

Fouquet xua xua tay.

‘Hợp nhất Halkeginia?’

‘Vương quốc Tristain, đế chế Germania, cố hương Alvion, còn cả quốc gia Gellia…, các quốc gia ấy hằng ngày vẫn đang giao tranh những cuộc chiến nhỏ với nhau, ở đó mà đòi hợp nhất á, đúng là nói chuyện trong mơ.’

‘Còn nữa, giành lại Thánh địa là sao? Là nói về mấy Elf mạnh mẽ đó à?’

Đã hàng trăm năm trôi qua kể từ khi 『Thánh địa』 bị đánh cắp bởi những Elf sống ở vùng xa phía Đông Halkeginia. Kể từ đó, rất nhiều quốc gia đã cử đội quân đến đó để chiếm lại 『Thánh địa』, nhưng chưa lần nào thành công cả, thêm nữa là bên họ cũng bị thiệt hại nặng nề.

Với tuổi thọ dài, đôi tai nhọn độc nhất, các Elf trong truyền thuyết đều có điểm chung là sở hữu sức mạnh hơn người, là những chiến binh ưu tú, khó thể đánh bại. Qua nhiều thế kỷ, các vị vua trên mảnh đất Halkeginia đã học được rằng, nhân loại sẽ không thể chiến thắng nếu chỉ với trình độ phát triển hiện nay.

「Tôi ghét quý tộc, và cũng chẳng hứng thú với việc hợp nhất Halkeginia. Còn nữa, các người giành lại 『Thánh địa』 để chi vậy? Elf muốn sống ở đó thì cứ kệ họ đi chứ.」

Người đàn ông áo choàng đen rút cây đũa phép dài bên hông mình ra.

「Hỡi 『Đất Vụn』. Ta cho cô sự lựa chọn cuối cùng.」

「Cứ nói đi.」

「Cô sẽ chọn trở thành đồng minh của chúng tôi, hoặc là…」

Fouquet nói tiếp:

「Chết tại đây, tôi nói không sai chứ?」

「Chính xác như vậy. Cô đã biết quá nhiều về chúng tôi, nếu không phải đồng bọn, chúng tôi khó mà để cô sống sót.」

「Thiệt tình, mấy kẻ quý tộc như đúng là rắc rối mà. Không bao giờ nghĩ cho người khác cả.」

Fouquet cười.

「Nói cách khác, đây không phải là sự lựa chọn. Mà là ép buộc phải chứ?」

Người đàn ông cũng cười.

「Đúng vậy.」

「Vậy sao ngay từ đầu không nói thẳng ra luôn đi. Tôi ghét nhất kiểu đàn ông đến một mệnh lệnh cũng không ra được.」

「Hãy đến với chúng tôi.」

Fouquet khoanh tay hỏi:

「Liên minh mà các anh nói, nó gọi là gì.」

「Cô rốt cuộc có muốn thành đồng minh không hả? Hay là không? Chọn cái nào lẹ đi.」

「Tôi chỉ muốn biết tên của cái liên minh mà mình sắp vào thôi mà cũng khó vậy sao.」

Người đàn ông từ trong túi lấy ra chìa khóa và gắn vào ổ khóa song cửa sắt.

「Reconquista.」