Sự ám ảnh

Truyện tương tự

The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

(Đang ra)

The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

Kisasaki Suzume

Một anh chàng có vai trò là một người quản lí trong một nhóm mạo hiểm giả, ■■■■■, đã bị phản bội bởi chính những thành viên trong nhóm của anh ta ở ngọn núi Kuguse, nơi có một con rồng đang cư ngụ. Dí

72 7783

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

(Đang ra)

Ma thuật gian lận: Chuyển mình từ kẻ vô dụng

Shinoura Chira

Kokubu Kento là một học sinh lớp 8. Khi cậu đang ngủ trong lớp thì bất ngờ cả lớp bị triệu hồi sang một thế giới khác.

32 524

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

(Đang ra)

Zettai ni Hatarakitakunai Dungeon Master ga Damin wo Musaboru made

Spanner Onikage

Keima có thể vượt qua tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" này không và đạt được cuộc sống lười biếng không cần làm gì của anh ấy.

419 38451

Former Hero, Solo Play Oriented

(Đang ra)

Former Hero, Solo Play Oriented

치킨좋아요

Nhưng... Game lại ép phải chơi theo nhóm?

2 18

Tái hiện vai phụ hạng EX của ngôi trường danh giá

(Đang ra)

Tái hiện vai phụ hạng EX của ngôi trường danh giá

기월월 (Ki-wol-wol)

Một nhân vật phụ vượt ngoài tiêu chuẩn, không thể đo lường được ở cấp EX.

21 333

Đọc ở đây - oneshot

“Hở? You-kun, cậu biết ban nãy tớ để cái kéo kia ở đâu không?

Bạn thở nhỏ của tôi, Haru, hỏi tôi với tông giọng khổ sở. Tôi hít lấy một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh và trả lời.

“..Nó ở trong cái tủ đằng kia, ở ngăn kéo thứ hai từ trên xuống.”

“Ể~~…À, đây rồi! Đúng là You-kun có khác! Cậu có trí nhớ tốt thật đấy~ Cảm ơn nhiều nhé!”

“Không phải do trí nhớ cậu kém à?”

Chắc phải hơn cả thế nữa ấy chứ, cô ấy ngốc tới mức không nhớ mình để chiếc kéo vừa sử dụng ở nơi nào cơ mà. Nhưng để mà nói thì cô ấy chỉ có thể quên những thứ không thực sự quan trọng thôi, với lại điểm ở trường của cô ấy cũng khá tốt nữa và có một số thứ không bao giờ cô ấy quên, như tôi con để mắt tới ai ngoài cô ấy, hay tôi thích những gì...

Mọi chuyện vẫn ổn cho tới tháng trước....

Đó là lúc Haru cắt đi gân chân để tôi không đi lại được và chặt đi cả đôi tay của tôi để rồi nhốt tôi ở trong đây.

“Mmmmmmm!! Mmmmmmm!!”

Một người phụ nữ bị bịt miêng bằng bằng dính, đang cố vùng vẫy và lăn lộn với đôi tay và đôi chân bị trói chặt, ánh mắt hướng lên đầy sự oán trách.

Người phụ nữ ấy chắc đã phải hơn 20 tuổi rồi.

Tôi chẳng thể nhìn rõ được của cô ấy bởi ở cái nhà kho dưới lòng đất này rất thiếu ánh sáng, nhưng có lẽ đây là người nói chuyện với tôi tuần trước.

Đúng rồi, hình như tôi đã nhờ người phụ nữ này giúp, vào cái hôm Haru dẫn tôi ra ngoài bằng xe lăn chỉ vì sự ích kỉ của cổ.

“Trời ơi, mày phiền thật đấy…..Không phải thứ ruồi nhặng như mày cố gắng cướp đi You-kun của tao đây sao!?”

Khác với nụ cười thường ngày, trên mặt Haru giờ đây chỉ ánh lên sự vô cảm, cô ấy tung chân đá thẳng vào bụng người phụ nữ kia một cách nhẫn tâm, người phụ nữ kia quặn thân mình lại do đau đớn.

Tuy nhiên, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài nhìn mọi việc xảy ra.

“Bây giờ thì~~ tôi đoán rằng mình sẽ phải chăm sóc cho con ruồi bé nhỏ này thôi. Không ai được quyền lấy đi You-kun từ tôi đâu. You-kun là của tôi…cậu ấy là của mình tôi mà thôi ….Và ai cố gắng cướp đi cậu ấy bàn tay này đều sẽ là kẻ thù của tôi.”

Haru vung chiếc kéo trên tay xuống.

Cô ấy vũng chiếc kéo thẳng vào bụng người phụ nữ, không chút do dự nào.

Người phụ nữ ấy thét lên với giọng nói như thể bị bóp nghẹt, Haru vẫn tiếp tục đâm cho tới khi người kia không còn la hét nữa.

“Cuối cùng…mấy giống loài gây hại đó cùng biến mất rồi…You-kun, hôm nay tớ đã giết bao nhiêu người rồi vậy?”

“….Cậu giết sáu người rồi.”

Sáu cái xác nằm gục trên sàn nhà kho dưới ánh trăng mờ ảo.

Họ đều là những người tốt bụng khi lo lắng cho tôi và tới để tiếp chuyện.

Đúng vậy, họ đều là những người tốt bụng mà tôi đã nhờ giúp. Nhưng tất cả bọn họ đều đã bị tàn sát dưới bàn tay của người bạn thuở nhỏ quỷ dữ của tôi.

Tôi chắc rằng người bạn thuở nhỏ điên khùng này sẽ quên hết mọi chuyện vào ngày hôm sau và nói chuyện vui vẻ với tôi như thế chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Và vơi tôi, người mà được đùm bọc bởi cái tình yêu điên rồ bởi người bạn thơ ấu này sẽ nuôi lấy một tia hi vọng rằng ai đó ngoài kia sẽ tới giúp….Dù cô ấy đã giết từng người, từng người một cố gắng làm thế…

“Sẽ ổn thôi, You-kun….Tớ sẽ chăm sóc cho cậu….Chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi!

You-kun của tôi đang ngồi lên xe lăn và nhìn xuống con ruồi nhỏ mà tôi vừa giết, trông có vẻ đợm buồn.

Tôi thực sự phát cáu lên khi cậu ấy cứ nhìn con ruồi nhỏ ấy dù nó đã chết rồi, nhưng cũng không sao vì You-kun đã ngước lên phía tôi ngay sau đó.

Đúng vậy….Chẳng có gì quan trọng nếu You-kun chỉ để mắt tới mình tôi.

“Haru….Cậu tính làm gì với tớ?”

Tôi nghiêng đầu, chẳng hiểu tại sao cậu ấy lại hỏi như vậy nữa.

“Cậu đã tước đi tay chân của tớ rồi, cậu còn muốn làm gì vơi tớ nữa?”

“Những gì mà tớ muốn….Chỉ là ở bên You-kun mãi mãi thôi, cậu biết chứ? Sao tự nhiên cậu lại muốn hỏi tớ mấy thứ như vậy cơ chứ?

Tôi có cảm thấy chút tồi tệ khi tâm trạng của You-kun đột thay đổi. Ồ, mà cậu ấy cũng chẳng thể làm gì với tình trạng như vậy đâu…

“Tớ hiểu…hiểu rồi.”

Sau đó You-kun bắt đầu bình thường trở lại và nói “Cậu có thể đưa tớ ra khỏi đây được không? Mùi máu tanh khiếp và tớ chỉ muốn ra khỏi đây thôi”.

Đúng rồi, tôi đã đợi cái khoảnh khắc cậu ấy cần tôi như này đấy.

Hạnh phúc của tôi chính là tới từ việc quan tâm, để ý và đáp ứng được mọi yêu cầu, mong muốn của You-kun.

“Được rồi, xin lỗi vì bắt cậu phải đợi, You-kun”

Tôi đẩy chiếc xe lăn mới cóng ra khỏ căn phòng bẩn thỉu kia và đặt cậu ấy lên giường, đúng như yêu cầu của cậu ấy là ngủ và không cần ăn.

“Ngủ ngon nhé, You-kun. Hẹn mai gặp lại.”

“Ngủ ngon nhé, Haru.”

Sau khi chao cho nhau những chúc ngủ ngon, tôi nằm xuống bên You-kun. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi được say giấc nồng bên cạnh người mình yêu…

“Tạm biêt, Haru.”

Vào sáng hôm sau, lúc tôi tỉnh dậy, cơ thể của You-kun đã lạnh như băng.

Có vẻ như vì không còn tay hay chân nữa, nên cậu ấy đã tự cắn lưỡi mình để rồi chết vì ngạt thở…”

“You-kun, cậu là đồ dối trá! Cậu đã hứa với tớ rằng cả hai sẽ mãi bên nhau mà…Đồ dối trá!”

Nhưng ngay cả khi trút giận lên xác chết của You-kun, tâm trạng tôi vẫn chẳng thể nào khuây khỏa được.

Chẳng còn gì quan trọng nữa, chính vì thế tôi quyết định gọi cảnh sát và nói với họ tất cả những gì tôi đã làm, sau đó nằm xuống cạnh You-kun, tự sát hệt như cái cách mà cậu ấy đã làm.

Sau mọi chuyện, đáng lẽ chúng ta phải bên nhau mãi mãi.

Tớ sẽ không bao giờ….để cậu đi.