“—Cuồng Phong • Cyclone—”
Tôi phát động Kĩ Năng Chiến Đấu cấp 3 của Đoản Kiếm Kỹ, Cuồng Phong • Cyclone ở sân tập luyện đất của hội mạo hiểm giả. Bề mặt của khúc gỗ mục tiêu đã bị cắt mất một bên.
Thân Kĩ Năng Chiến Đấu là dạng ma thuật vô thuộc tính, nhưng kĩ năng Cuồng Phong • Cyclone này đã được chất đầy phong thuộc tính, biến nó trở thành ‘đòn tấn công diện rộng’ cắt phẳng bề mặt trong bán kính một mét theo hướng phát động phong đao.
Thành thật mà nói, sức mạnh và độ dễ sử dụng đều kém hơn Kĩ Năng Chiến Đấu cấp 1 Thrust, nhưng Kĩ Năng Chiến Đấu này có thể sử dụng để làm phân tán pháp thuật công kích thuộc tính lửa hay gió ngay lập tức, và nó cũng rất hiệu quả trong việc chống lại bầy quái vật nhỏ.
Tôi chỉ mới nhìn thấy Kĩ Năng Chiến Đấu này một lần khi thủ lĩnh của Dong Binh Đoàn Hừng Đông sử dụng.
Quả là nhức nhối khi mình lại có thể sử dụng được chỉ dựa trên việc chỉ mới nhìn thấy một lần, dù vậy, không ngờ rằng tôi bằng cách nào đó đã xoay sở dùng được sau khi thiêu đốt cảnh tượng đó vào mắt và trải nghiệm kĩ năng đó bằng chính cơ thể mình.
Tôi vung con dao một lần nữa để phủi bỏ sức nóng ma lực trước khi đeo nó lại trên đằng sau thắt lưng của mình, sau đó là những những tiếng vỗ tay và cô tiếp tân lại gần tôi như lần trước.
“Kiệt xuất. Dường như cơ thể của em đã lớn lên nhờ ma lực, nhưng để em có thể đạt được hạng 3 ở độ tuổi đó, có lẽ nào đã có ai đó rất nổi tiếng làm giáo viên của em sao?”
“Chắc vậy……”
Có vẻ như kí ức về tôi đến đây cùng Viro đã bị xóa khỏi tâm trí của người phụ nữ này.
Tôi đã nhận sự huấn luyện từ sư phụ là một pháp sư nổi tiếng trong thế giới ngầm, song tôi đã học những thứ cơ bản của đoản kiếm kỹ từ Feld, học Kĩ Năng Chiến Đấu từ Viro và được Sera điều chỉnh lại, nhưng hầu hết vẫn là tự học từ thực chiến bằng cách gọt bỏ những phần vô dụng trong thứ mình theo đuổi để đạt được hiệu quả.
Khi tôi đang cố nhớ lại đoản kiếm kỹ của Sera và Viro, tôi chợt nhận ra rằng ta có đa dạng hình thức từ vô số trường phái võ nghệ.
Tôi sẽ không nói là chúng không cần thiết, nhưng với tôi, một người không có thời gian hay kinh nghiệm để trở thành một người thành thạo tất cả số đó, thay vào đó đã chọn chỉ rèn luyện những tư thế cơ bản để cải thiện độ chuẩn xác và uy lực của từng đòn đánh.
Bất kì sinh vật sống nào cũng chẳng phải chết nếu chúng bị đâm bởi dao, bất kể có sử dụng kĩ thuật gì. Theo ý kiến của tôi, nếu vị trí trọng yếu bị đâm từ một góc độ hoàn hảo không lệch một milimet thước đo nào, kết quả sẽ không kém gì là hàng nghìn kĩ thuật.
Bên cạnh đó, chiến thuật kết hợp ảo ảnh và chất độc đã trở thành phương thức chiến đấu cơ bản của tôi.
“Xin hãy nhận lấy thứ này. Thẻ ‘hạng 3’ của hội mạo hiểm giả.”
“Cảm ơn.”
Tấm thẻ phổ thông của hội mạo hiểm giả được làm từ một tấm đồng kích thước cỡ ngón tay cái được đính vào một sợi dây chuyền mỏng như một mặt dây chuyền. Tấm thẻ tên mới làm này không chỉ hiện là hạng 3 mà nó còn là hỗn hợp ma thiết không gỉ, nên màu có hơi tối.
Bởi vì tôi chỉ là muốn trở thành hạng 3, cho nên tôi đã cân nhắc thể hiện quang ma thuật.
Quang ma thuật cấp 3 có hai thần chú. Một trong số chúng là Giải Chú • Remove. Yêu cầu cần phải có một thứ gì đó bị nguyền để sử dụng. Một thần chú khác là Cao Hồi Phục • High Heal tiêu thụ một lượng lớn ma lực để sử dụng, nhưng pháp thuật này có thể hồi phục và chữa lành trong một thời gian ngắn với một hiệu suất tuyệt vời. Chỉ mỗi việc có thể sử dụng được nó thôi cũng đã đủ thu hút sự để ý từ rất nhiều nơi, vậy nên sau cùng tôi đã bỏ đi ý tưởng đó.
Tôi trả ba xu bạc phí đăng kí nâng cấp và trở lại sảnh đang được lấp đầy bởi một bầu không khí kì lạ. Ở đó, đôi anh em từ khu ổ chuột Gil và Shuri đang chờ đợi tôi.
“Ari……”
Shuri định gọi tôi thì tôi lắc đầu ngăn cô ấy lại.
Nơi đây không ổn tí nào……Những mạo hiểm giả có vẻ như là có quan hệ với thế giới ngầm đã rời đi lúc trước nên bây giờ không sao rồi, mặc dù hội đạo chích của thị trấn đã bảo rằng họ không chống lại tôi, song đó không phải là điều có thể hoàn toàn tin tưởng được.
Đó là lí do tại sao có khả năng sẽ có ai đó bị kéo vào những rắc rối sau này chỉ vì người đó có quen biết với tôi.
……Tôi có nên nghiền nát luôn họ bây giờ trong khi tôi đang còn có thể không? Nhưng vậy thì sẽ chẳng khác gì là Grave người đang cố giết tôi để 『phòng trường hợp』 cả. Điều đó làm tôi áy náy một chút. Ngay từ đầu, điều khác biệt ở tôi và Grave là ‘những gì mình đang bảo vệ’, nhưng có lẽ cách ông ta và tôi suy nghĩ không khác nhau là mấy. Song, chúng tôi đã bị ràng buộc vào trong một mối quan hệ giết chóc chỉ từ sự khác biệt đó.
Dù sao thì đó cũng là chuyện của sau này.
Tôi ra tín hiệu với họ chỉ từ ánh mắt, rồi tôi rời khỏi hội mạo hiểm giả trong khi phớt lờ họ. Khi đã ra ngoài, tôi quẹo vào con hẻm gần bên và rồi Gil cùng Shuri cũng đi theo tôi sau một lúc.
.
“Thề này có ổn không vậy? A……Aria?”
Anh trai Gil đang có hành động ám muội gọi tên tôi. Cậu ta đã coi tôi như là một địch thủ lúc trước, song tinh thần cạnh tranh của cậu ta đã biến mất ngay khi cậu ta biết được rằng tôi là một thiếu nữ.
Quả nhiên, cậu ta hẳn là không thể nhìn nhận được con gái là địch thủ của mình. Mặc dù cậu ta đánh mắt đi khi bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu ta vẫn liên tục liếc nhìn tôi. Cậu ta hẳn là giận lắm vì tôi đã giấu giới tính của mình.
“Ừm. Tốt hơn hết là hai người không nên dính líu đến tôi nữa. Điều đó sẽ chỉ mang lại rắc rối cho hai người thôi.”
“Ý cô là gì……”
“Anh ngốc quá, Nii-chan. Anh có hiểu là Aria đã hạng 3 rồi không? Chắc chắn rằng chị ấy còn có công việc quan trọng phải làm, cho nên chị ấy không thể nào lập đội với những tân binh như chúng ta được. Đó là những gì chị ấy đang nói.”
Có vẻ như họ nói chuyện với tôi là vì họ muốn lập đội với tôi.
“Anh biết mà. Quan trọng hơn, em ổn chưa vậy Shuri? Em trông suy sụp đến thế.”
“......Nhiều chuyện đã xảy ra, như chuyện Aria đột nhiên lớn đến thế này hay chị ấy thật ra là con gái, nhưng kể cả là con gái đi chăng nữa, nếu chị ấy đã xinh đẹp và ngầu đến thế thì có lẽ sẽ ‘ổn’ thôi……fufufufufu”
“Không, chẳng hề ổn chút nào!?”
Bằng cách nào đó mà tiếng cười của Shuri nghe không lành mạnh tí nào, nhưng cô ấy cũng đánh mắt giận dữ về phía Gil trước những lời của cậu ta.
“......Chẳng phải là Nii-chan cũng không dám bắt gặp ánh mắt của Aria lúc này bởi vì chị ấy xinh đẹp quá đấy thôi.”
“Cái, em!”
“......Đấy là tất cả những gì hai người muốn nói với tôi đấy sao?”
“Đợi, đợi chút đã nào!”
Cuộc trò chuyện bắt đầu đi sai hướng rồi, có lẽ là vì họ đang rất căng thẳng sau lâu một thời gian mới gặp lại. Khi tôi kết thúc cuộc trò chuyện, Gil ngặn tôi lại với ánh mắt lo lắng.
“Chúng tôi muốn lập đội với cô, thực chất là bời vì có một nơi chúng tôi muốn tới……”
“Nii-chan”
“Shuri, ngay cả em cũng không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ ổn nếu cứ để thế này đúng chứ?”
“......Hai người, kể lại từ đầu đi.”
Tôi gián đoạn cuộc đối thoại khó hiểu và bắt họ kể lại từ đầu.
“Thật ra……chúng tôi, không phải sinh ra ở thị trấn này. Chúng tôi đến từ một thị trấn nhỏ hơn ở phía đông.”
Gil và Shuri luân phiên nhau nói. Tôi cũng cố lại cuộc trò chuyện không liền mạch của họ trong đầu.
Cả hai được sinh ra từ một ngôi làng nhỏ ở phía đông. Mẹ họ qua đời sớm để cha họ kết hôn với một người phụ nữ khác vài năm sau đó, nhưng dường như ngay cả cha họ cũng đã chết do bệnh dịch vài năm sau đó nữa.
Hai người họ đã có thời gian sống cùng người mẹ kế cùng với người em trai được sinh ra từ cuộc hôn nhân thứ hai, song quả nhiên, họ đã có một cuộc sống khốn đốn. Người mẹ kế muốn để lại thửa ruộng của gia đình lại cho con trai của mình thay vì hai đứa không có liên hệ máu mủ gì với mình. Rồi bà ta đã thông đồng với gia đình của mình để đuổi hai người họ đi và bỏ rơi họ ở thị trấn này.
Có vẻ như tôi đã gặp họ ngay sau khi chuyện đó xảy ra. Đúng thật là khó khăn cho hai đứa trẻ vốn có cuộc sống bình thường cho đến lúc này đột nhiên lại sống trong khu ổ chuột ở nơi họ không có chút kiến thức gì về nó, nhưng chắc chắn rằng họ có thể làm được đến lúc này là nhờ có những người giống như Victor từ tiệm tạp hóa đã trông chừng họ cùng tất cả những lời cằn nhằn.
“......Lúc đó khi Aria cưu mang và thậm chí còn cho bọn em tiền, thật sự nó đã giúp đỡ bọn em lắm.”
“Aria khi đó rất ngầu, vậy nên bọn tôi cũng muốn trở nên mạnh mẽ và giờ bọn tôi đã trở thành một mạo hiểm giả.”
“Hiểu rồi……”
Tôi chẳng làm gì cả. Tôi chỉ là giết kẻ thù của mình thôi.
“Bọn tôi bán thỏ cho lão già ở tiệm tạp hóa và nhờ Galbas bán cho chúng tôi vũ khí.”
“Nhìn này, nó đó.”
Hai người họ tự hào đưa ra con đoản kiếm thép và con dao cho tôi. Quả thật những vũ khí này là ‘vừa phải’ với họ nhất bây giờ.
Dù vậy, hai người họ không có vẻ gì là có thể mua được những vũ khí chất lượng thế này từ việc bán đi những con thỏ tàn tạ mà họ săn được. Chắc chắn những thứ này kiểu như là quà từ hai ông già quái gở đó rồi. ……Họ tốt bụng dữ nhỉ.
Sau đó, khi Shuri đã lên mười, cô ấy cùng với Gil đã mười ba trở thành mạo hiểm giả……hoặc không, họ bây giờ vẫn chưa có kĩ năng chiến đấu nên dường như họ vẫn còn kiếm tiền bằng cách làm tay khuân vác cho các mạo hiểm giả khác.
“Ở đây có một tiền bối mà bọn tôi có quen biết từ hồi còn sinh sống ở quê nhà. Bọn tôi đã hỏi chú ấy để trở thành người khuân vác hành lý cho tổ đội của chú ấy.”
“Đôi khi chú ấy còn dạy bọn em cách chiến đấu. Mặc dù bọn họ không biết pháp thuật tí nào!”
Và rồi một ngày nọ khi bọn họ đang sống như thế, họ đã nghe được một tin đồn lại.
“Orc hở?”
“......Ừm.”
Dựa trên những gì tôi nghe được từ cô tiếp tân, tuy vẫn chưa được công bố nhưng có vẻ như bọn orc đang hình thành thành tổ ở một khu vực xa về phía tây từ một tàn tích gần với khu vực sinh sống của bọn quái vật.
Hơn nữa, nơi đó dường như là được đặt giữa vùng tàn tích và thị trấn con người. Và rõ ràng là đã có vài người trở thành nạn nhân.
Nếu chỉ có vậy thì tôi nghĩ là ngài nam tước sẽ phải điều động binh lính hoặc là thị trấn đó sẽ gửi yêu cầu cho hội mạo hiểm giả, nhưng khi ngài nam tước gửi yêu cầu thực cho các trinh sát viên kiêm mạo hiểm giả khám phá hang ổ của bọn orc, một sự thật kinh hoàng được tiết lộ.
Trong hang ổ bọn chúng có hơn năm mươi con orc hạng 3 thường.
Bốn con orc lính hạng 4.
Và một con hạng 5 chỉ huy chúng……đã được xác nhận sự tồn tại của một con orc tướng quân.
Số quân lính của nam tước ở thị trấn này là khoảng 150. Số lượng đó có thể tăng lên thành 300 nếu có binh lính từ thị trấn khác hội quân, song phần động bọn họ chỉ là hạng 1 hoặc hạng 2. Các sĩ quan chỉ huy hạng 3 chỉ có khoảng ba mươi người. Số lượng hiệp sĩ hay quân lính hạng 4 có rất ít và họ hầu hết sống trong kinh đô hay những thành phố lớn của vương quốc.
Có một hệ thống huy động dân thường gia nhập quân đội trong thời chiến nhưng đó chỉ là khi đối thủ là con người. Dù cho bọn họ có cả ngàn đi chăng nữa, khả năng cao là bọn họ sẽ bị tàn sát hết khi họ đối mặt với một nhóm orc hạng 3 có sức mạnh yếu nhất.
Có thể khả thi khi chiến đấu với chúng chỉ với quân lính nếu chúng chỉ có orc thường hay chỉ có bốn con orc lính, song chỉ riêng sự tồn tại của con orc tướng quân đã khiến họ như phải hi sinh hơn nửa số quân lính để chiến thắng. Hơn nữa, một số binh lính phải ở lại hậu phương để duy trì trật tự công cộng. Phái đi được một trăm binh lính với mười sĩ quan chỉ huy hạng 3 là tối đa rồi. Cô tiếp tân đó nói rằng lực lượng chinh phục chỉ với nhiêu đó chiến lực rất có thể sẽ bị tiêu diệt.
Trong trường hợp đó, họ nên nhờ hội mạo hiểm giả xử lý bọn chúng, nhưng dường như chỉ để tiêu mỗi mình con orc tướng quân đó thôi đã phải cần đến một tổ đội năm người trong đó ít nhất là ba người hoặc nhiều hơn là hạng 4. Và trên hết, số đó là giả định khi kẻ thù chỉ là một mình con orc tướng quân.
Mà hiện tại không hề có một mạo hiểm giả hạng 4 nào trong lãnh thổ của nam tước và khu vực lân cận. Dường như bây giờ hội đang có ý định kêu gọi ai đó có tố chất, đưa họ lên lãnh đạo các mạo hiểm giả, song kế hoạch đó đã không thể qua phê duyệt lúc này.
Nam tước do dự điều động quân đội với nỗi lo sợ rằng họ sẽ bị tiêu diệt trong khi hội mạo hiểm giả thì không thể cưỡng ép điều động các mạo hiểm giả cho tình huống như thế này được, trừ khi đó là một trường hợp khẩn cấp như một lượng lớn quái vật xuất hiện.
Ngay cả khi hội mạo hiểm giả tổ chức hợp tác đi chăng nữa, vẫn còn rất nhiều thứ chưa được xác định, như liệu là nam tước hay thị trấn đó sẽ trả phí, hay các mạo hiểm giả nên giải quyết tình huống này đến đâu, vân vân. Và cứ như thế, không nơi nào có thể hành động tác chiến.
Hiện tại thị trấn đó vẫn còn đang trụ vững bằng cách sử dụng gỗ gia cố rào chắn tồn tại từ lúc thành lập để đẩy lui quái vật, song tôi cho là chúng sẽ không thể trụ vững được quá lâu nếu bọn orc thật sự nghiêm túc.
“Thị trấn đó……là quê nhà của chúng tôi.”
Gil vừa nói vừa cắn môi. Shuri xụ mặt đằng sau cậu ta.
“......Chuyện gì xảy ra với thị trấn không quan trọng. Người phụ nữ đã bỏ rơi bọn em đang ở thị trấn đó.”
“Dù là thế, em trai chúng tôi vẫn còn ở đó, và chúng ta còn có bạn bè ở đó nữa.”
“Em không nhớ là chúng ta còn bạn nào ở đó nữa đấy. Bên cạnh đấy, cái người như con trai của người phụ nữ đấy……không phải là em trai của chúng ta.”
“Shuri!”
Gil quát Shuri. Sau cùng cậu ta cũng đang á khẩu bởi vì cậu ta cũng có thể hiểu được cảm giác của Shuri. Rồi cậu ta quay sang tôi.
“Aria……chỉ mình tôi thôi là được rồi. Cô có thể đưa tôi đến thị trấn đó được không?”
“Nii-chan, đừng! Anh sẽ chết ở đó mất.”
Mặc dù cậu ta không có chút hồi ức tốt đẹp gì đồng thời cũng chỉ là những trải nghiệm đau thương ở đó, Gil vẫn muốn giúp những người quen của mình.
Mặc dù trong lòng Shuri ghét việc để em trai mẹ kế của mình chết, Shuri vẫn là sợ Gil chết hơn.
“Cậu đã đề cập đến người quen, vậy còn người mạo hiểm giả đến từ thị trấn đó thì sao?”
“Hình như là bọn họ đang đi đến đó. Tôi đã thử nhờ bọn họ đưa tôi đi cùng, nhưng bọn họ đã từ chối bởi vì nó rất nguy hiểm.
“Dĩ nhiên là vây!”
Thì tất nhiên rồi……“
“Tôi cũng sẽ không. Tôi sẽ không đưa hai người tới đó.”
“Aria”
Gil lao tới, nhưng tôi nhẹ nhàng gạt chân cậu ta để làm cậu ta ngã. Rồi tôi nhấn con dao lên cổ cậu ta.
“Đi theo cùng thì chỉ có chết thôi.”
“......gu”
Gil rên rỉ trước việc bị khiến cho tự ngộ ra rằng mình bất lực ra sao, dễ dàng bị một thiếu nữ gạt chân như thế.
“Bên cạnh đó—”
Tôi ném chiếc pendulum đến ‘nơi đó’ mà không nhìn lại. Người đàn ông đang ẩn nấp ở đó nhảy ra.
Tôi nhanh chóng điều khiến chiếc pendulum đầu tiên tôi ném quấn quanh đầu gối của gã đàn ông đã cố gắng chạy đi. Chiếc pendulum thứ hai tôi ném ra quấn quanh cổ của gã đàn ông đó và tôi đè ông ta ngã xuống đất.
“Trộm? Hay là sát thủ?”
“K-không phải! Tao chỉ kiểm tra tình hình thôi, tao không định chống lại quyết định của hội! Tao cũng không hề nhìn thấy bọn họ, chính vì thế mà—”
“Hãy viện cớ ở thế giới bên kia đi.”
“Đ-đợi đã”
*Rắc……!*
Sử dụng sợi dây quấn quanh cổ ông ta làm đòn bẩy, tôi kéo nó và bẻ cổ ông ta qua một bên.
“Tôi đang bị hội đạo chích và hội sát thủ nhắm tới. Đó là lí do tại sao tôi không thể mang theo những gánh nặng, những người không thể tự bảo vệ mình theo tôi.”
““............””
Tôi ném cái xác của tên cướp đã biết về sự tồn tại của Gil và Shuri vào một góc không thể nhìn thấy được từ con phố chính như thể ông ta là rác. Nước da hai người họ tái đi khi thấy thế.
Ngay cả khi chúng tôi đang ở cùng một ‘nơi’, ‘thế giới’ của hai người họ và tôi đang sống rất khác nhau.
Đây rất có thể là cách tốt nhất.
Đây cũng là để hai người không có sức mạnh phù hợp để chiến đấu như họ sống sót.
Chính vì thế nên—
“Tôi sẽ đi kiểm tra tình hình của thị trấn đó. Tôi ít nhất sẽ giúp đỡ nếu có ai đó muốn thoát khỏi đó, vậy nên hai người, hãy ở lại thị trấn này.”
“Aria……”
Gil ngơ ngác lẩm bẩm. Shuri dụi mắt bằng tay áo.
Tôi bước đi không phải về phía đường chính mà là vào con hẻm tối. Âm thanh nhỏ 『Làm ơn ạ』 của Shuri hướng tới bóng lưng của tôi khi tôi bước đi.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại