“Trời ạ Aria-chan à, làm thế nào mà chúng lại có thể ra nông nỗi này chỉ trong vòng một tháng được cơ chứ!?”
Khi tôi đến cửa hàng áo giáp của người lùn tại kinh đô, bên trong cửa hàng vẫn vắng vẻ khách hàng như thường lệ. Gelf hét lên như một thiếu nữ bằng giọng khàn khàn khi ông ấy nhìn thấy trang bị của tôi.
Tôi đã đánh bại Radha và cả tổ đội Lính đánh thuê của Khắc Chạng Vạng, rồi chiến đấu với hạng 4 Dagget để thu thập kinh nghiệm. Tôi đã xoay sở để chiến thắng một cách suýt soát nhưng những thương tổn mà tôi mang lại trên mình cũng tương đối là nhiều. Tôi đã dành cả hai ngày chỉ để dưỡng thương.
Trang bị bảo vệ của tôi cũng chịu cảnh tương tự. Chúng đã bị đánh bởi Kĩ Năng Chiến Đấu và mấy đòn tấn công, và chiếc váy da cũng đã hứng phải những ngụm máu nên thành ra giờ nó cũng đã ướt sũng trong những vũng máu. Tôi đã nhiều lần rửa chúng với nước để khử đi hương máu và thậm chí còn sử dụng Clean lên chúng. Vậy nên có lẽ là vì thế mà lớp da bề mặt đã bị sần sùi không còn giống như trước nữa.
“Có thể sửa được không?”
“Cưng thật sự thích làm theo ý mình nhỉ Aria-chan! Trong tình trạng này, nó sẽ không thể quay trở lại như trước nữa được đâu ngay cả khi chị đây sửa nó bằng những hóa chất đặc biệt đi chăng nữa……”
Gelf thở dài khi nhìn vào tình trạng của những trang bị. Trang bị hiện tại của tôi đã được giao cho Gelf, nhưng với một thợ may lành nghề như ông ấy, ông ấy hẳn là cũng có những chút gắn bó với những tác phẩm của mình.
“XIn lỗi……”
“À, trời ạ, cưng không cần phải như thế đâu. Sau cùng thì chúng cũng là những thứ mà chị đã đẩy qua cho cưng mặc theo ý muốn của mình mà.”
“Nhưng mà, xin lỗi. Chí ít là, cô có thể dùng hết khả năng của mình để sửa nó được không?”
“Cưng biết gì không, chị đây có thứ tốt hơn cho việc đó. Fufu. Mà chị cũng mừng là cưng nhớ việc lại đến đây một lần nữa.”
“......Hửm?”
Gelf kéo lấy tay tôi và lại đưa tôi ra sau cửa hàng.
“Chị đây có đủ các bộ phận phụ cho chúng nhưng cưng không việc gì phải lo phiền về chúng cả. Chúng chỉ là mô hình gốc để làm khuôn mẫu ví dụ thôi. Chính vì thế mà khi đã xảy ra việc này rồi thì cưng cứ việc mặc ‘đồ thật’ vào thôi.”
“Đây là……””
Mắt tôi vô thức mở to ra khi nhìn thấy những gì Gelf lấy ra. Nó là một chiếc váy dài ngang đùi với không tay áo. Mặc dù nó có chung hình dạng với bản gốc mà tôi đã mặc, 『thành phẩm hoàn thiện』 được tạo từ da quái vật thậm chí còn có kích thước vừa vặn hoàn hảo với tôi.
Không chỉ thế, Gelf thậm chí còn làm cho phần đùi mỏng lại giúp linh hoạt hơn với thắt lưng treo và bao đựng dao sẽ được gắn trên bắp chân cho tôi. Ông ấy cũng đã xem xét đến việc rút dao ra mà thêm vào một đường xẻ sâu ở bên trái tà váy.
Tôi cũng có thể mang vào đàng hoàng đôi bốt và chiếc giáp tay mà tôi nhận được từ sư phụ. Và thêm vào đó, tất cả chúng đều đen tuyền tuyệt đối không có chút bóng loáng nào, vậy nên tôi không cảm thấy có gì bất an từ ngoại hình của nó.
Và nó dễ để di chuyển hơn tôi nghĩ. Khi tôi xoay vòng chiếc váy để có cảm nhận đầy đủ nhất về nó và rút ra con dao ném, Gelf người đang quan sát với vẻ nghiêm túc thở ra một hơi nhẹ lòng từ tận thâm tâm.
“Có vẻ như cưng đang mặc nó đàng hoàng……”
“Hửm?”
À, thứ đó à. Tôi đã nhớ lại sau khi Gelf nhắc về nó.
Ở thành phố này, thứ được gọi là quần đùi mà tôi thấy lần trước là xu hướng nội y của nữ giới, từ một năm trước trở lại đây, những kiểu nội y ấy bắt đầu được phổ biến ở Dandall. Có những loại trông như quần đùi được làm cho ngắn đến cực hạn và có diềm xếp thêm vào, một chiếc quần lót được làm từ một miếng vải nhỏ và được buộc lại ở hai bên, vân vân. Những kiểu quần lót này giống với những kiểu quần lót trong ‘kiến thức’ của người phụ nữ đó.
Hiện tại, chúng đang dần dần được phổ biến rộng ra trong kinh đô. Các tiểu thư của thế hệ này và cả những nữ mạo hiểm giả, tất cả đều có một cảm nhận kì lạ là thích chúng và ngay cả Gelf cũng có thói quen dùng chúng, ông ấy nói vậy.
Tôi không hiểu lắm về nhu cầu dùng chúng mặc cho tôi đã có ‘kiến thức’ của người phụ nữ đó, song tôi đoán đó là điều thiết yếu nếu Gelf đã nói vậy. Vậy nên tôi đã mua vài chiếc để dự phòng.
“Chị có thể bảo dưỡng mánh khóe trên chiếc giáp tay và đôi bốt được không, để phòng trường hợp?”
“Được chứ~. Chúng không bị hư hỏng quá nặng nề, vậy nên chụy nghĩ là chụy có thể hoàn thành xong trong một ngày.”
Tự bản thân tôi có thể bảo trì chúng ở một mức độ nào đó nhưng quả nhiên, yên tâm nhất vẫn là nhờ một chuyên gia làm. Nếu chỉ mất một ngày, thì phải đi xem xem mình có thể làm gì được ở kinh đô. Với lại—
“Tôi muốn chị bán cho tôi một chiếc vòng cổ tốt và vừa vặn, và cả chị có thể cho tôi mượn dụng cụ một chút được không?”
.
Tôi rời khỏi cửa hàng của Gelf sau khi tôi đã hoàn thành công việc của mình và hướng về hội thương gia.
Quy trình hoạt động của hội sát thủ bắt đầu từ việc một khách hàng yêu cầu vụ ám sát thông qua thế giới ngầm, và nếu như bên quý tộc không có vấn đề gì khi chấp nhận công việc này, một sát thủ sẽ được cử đi ngay sau khi tiền công được trả.
Thời hạn ám sát là khoảng nửa năm đến một năm kể từ khi thanh toán. Nếu thời hạn bị vi phạm, yêu cầu sẽ được xem là không hoàn thành và tiền sẽ được hoàn trả cùng khoảng phạt do vi phạm hợp đồng.
Quy trình này chuyên nghiệp đến không ngờ, song kiểu kinh doanh này cũng dính dáng sâu sắc đến giới quý tộc, vậy nên các sát thủ coi trọng sự tin tưởng quan trọng hơn bất kì tổ chức thế giới ngầm nào khác. Thật mỉa mai làm sao.
Sau khi công việc ám sát hoàn thành, các sát thủ phải trình ra bằng chứng xác nhận hoàn thành cho hội. Nếu yêu cầu được tiến hành gần đó, thì tự tên sát thủ đó sẽ mang vật phẩm đến hội, nhưng lần này, yêu cầu được thực hiện ở gần kinh đô thay vì là khu vực được chịu trách nhiệm bởi chi nhánh quận biên giới phía bắc, nên tôi cuối cùng phải giao bằng chứng cho liên lạc viên của hội và chỉ cần nói rằng yêu cầu đã được hoàn thành.
Tôi để chiếc dây chuyền cùng với thẻ tên mạo hiểm giả mà tôi đã lấy từ Lính đánh thuê của Khắc Chạng Vạng vào trong một cái két an toàn của hội thương gia đúng với hướng dẫn của tài liệu mà Radha đã đưa cho tôi.
Khi đến lúc, một liên lạc viên khác sẽ với thu thập chúng và báo lại với hội sát thủ về yêu cầu đã được hoàn thành bằng cách sử dụng phương pháp nào đó, rồi liên lạc viên có lẽ sẽ mang về những vật phẩm về hội để báo cáo. Vậy là hội sẽ không đâm ra tình nghi tôi ngay cả khi Radha không liên lạc với họ trong vài tuần tới cho tới khi liên lạc viên kia trở về.
Nếu tôi đứng canh gác ở đây, tôi biết đâu sẽ có thể nhìn thấy được mặt của liên lạc viên, nhưng tôi không nghĩ là làm việc đó sẽ thật sự có nghĩa lí gì. Không có gì đảm bảo rằng người đến đây thu thập những vật phẩm đó sẽ là liên lạc viên. Cũng có khả năng liên lạc viên sẽ thuê một người dân bình thường, một người ngây thơ không biết gì. Hơn thế nữa, tôi sẽ càng gặp rắc rối hơn nếu liên lạc viên không báo cáo yêu cầu hoàn tất về cho hội mà không bị nghi ngờ. Tôi sẽ có thể khiến hội sát thủ hạ thấp cảnh giác theo cách đó.
Bọn sẽ hạ thấp cảnh giác sau khi thông tin đã được truyền đến chỗ họ. Dù vậy, vẫn sẽ có những kẻ vẫn giữ thận trọng khi Radha không quay trở lại cùng lúc với trinh sát viên.
Liên lạc viên hẳn sẽ trở về bằng những tuyến đường thường, vậy nên sẽ mất khoảng một tháng. Tôi có thể rút ngắn khoảng thời gian lại còn nửa tháng nếu tôi đi tắt qua thung lũng. Tôi phải suy tính cách để triệt hạ hội sát thủ trong khoảng thời gian nửa tháng đó.
Sau đó, tôi tự tiếp tế bằng những vật phẩm có thể mua được ở kinh đô như dao ném, đồ ăn mang đi, vân vân. Tôi để một phần vào trong Kho Chứa cùng với chiếc dây chuyền thật.
Tôi được nghe rằng chủ sở hữu của chiếc dây chuyền là Nam tước Norf nơi lãnh thổ tiếp bên Dandall. Nếu có thể, tôi muốn trả lại cho ngài ấy ngay, song tôi lại chỉ có thể bắt ngài ấy đợi cho đến khi tôi hoàn thành xong việc này. Giao trả lại chiếc dây chuyền cho ngài ấy cũng khá mất thời gian, và một khi vật gia truyền đã được trả về tay ngài nam tước, có khả năng hội sát thủ sẽ phát hiện ra việc tôi đã giao trả nó về dạo gần đây.
Lính đánh thuê của Khắc Chạng Vạng còn có những vật phẩm tiện sử dụng khác như chiếc túi không gian kéo, nhưng mà tôi đã để nó lại ở trong hầm ngục. Mặc dù bọn họ là tội phạm của thế giới ngầm, bọn họ bề ngoài vẫn là những mạo hiểm giả có thành tựu đáng kể, vậy nên tôi không thể mang theo đồ dùng của bọn họ mà để cho cái chết của bọn họ tưởng chừng như là tai nạn hi hữu.
Có lẽ sẽ có ai đó nhặt chiếc túi về làm của riêng, nhưng cùng lúc đó, họ cũng sẽ trở thành đối tượng tình nghi chính. Tôi đã quan sát hội mạo hiểm giả trong thị trấn để phòng trường hợp nhưng không có dấu hiệu gì cho thấy cái chết của Lính đánh thuê của Khắc Chạng Vạng đã được biết đến. Tôi cũng không muốn bắt gặp đứa trẻ đó……Carla một lần nữa.
Cô gái đó đã nói gì đó kiểu vậy lúc chia tay, nhưng liệu tôi có thật sự sẽ lại tái ngộ cô ta……
.
Ngày hôm sau, tôi nhận lại trang bị của mình ở cửa hàng của Gelf và khởi hành từ kinh đô.
Tôi không được phép để hội sát thủ nhận ra rằng tôi đã trở về sớm hơn dự tính. Tôi cần phải giấu sự tồn tại của mình hoàn toàn để lừa tất cả thành viên của hội vào tròng.
Hội sát thủ khác với hội mạo hiểm giả hay hội đạo chích, chỉ có ít thành viên là bình thường, thậm chí họ còn có gián điệp bẽng lẻng trong những con phố. Nhưng họ còn chẳng hề phải là thành viên của hội. Bọn họ chỉ là dưới sự bảo hộ của hội. Trong số họ còn có thể có dân thường, những người sống bình thường mà không hề nhận ra rằng họ đang dính vào một hội sát thủ.
Họ không phải là mục tiêu của tôi, những sẽ rắc rối lắm nếu như họ báo cáo tôi. Đó là lí do tại sao trước khi bước vào lãnh thổ của Bá tước Heydale nơi hội quán được đặt, tôi phải sử dụng Ẩn Mật đã lên cấp 3 của mình để giấu mình và nhập vào trong thị trấn có nhà nguyện.
Tôi chợp mắt trong khi rừng khi trời về trưa, và ban đêm, tôi sẽ lẫn vào trong bóng tối mà hướng về thị trấn dần. Sau khi vào được thị trấn, tôi trú ẩn trong một căn nhà bỏ hoang khi trời trưa và xóa sự hiện diện của mình. Tôi từ từ lần về nhà nguyện.
Từ đây trở đi sẽ là một trận chiến cô độc của riêng tôi. Tôi giữ hơi thở và xóa đi sự hiện diện của mình, và không làm gì cả ngoài việc đợi đến thời điểm để tôi đánh bóng đôi nanh của mình trong bóng đêm.
Tôi sẽ không lo khát nữa nhờ có thường pháp Water. Bằng Dạ Thị cấp 2, tôi sẽ không còn bất lợi nữa ngay cả khi mình có ở trong bóng tối tuyệt đối.
Tôi hoàn thành bữa ăn của mình bằng những viên thuốc mà tôi làm nhờ giả kim trước khi đến đây. Đó là một thứ được tạo từ nguyên liệu để chế thuốc, nhưng chúng không được đun sôi lên để chiết xuất tinh chất chất lỏng mà là nghiền ra thành bột mịn và nhào chúng cùng với muối, mật ọng, và cả ma lực. Tác dụng hồi phục không được tốt như thuốc nhưng xảy ra kéo dài và nếu tôi ăn mười viên một ngày, tôi sẽ có thể ổn định thể lực và sức khỏe của mình trong vòng một tuần. Nó chẳng ngon miệng gì cho cam nhưng tôi đã từng ăn thức ăn nhạt và chịu cảnh đói kể từ thời mà tôi còn ở trong trại mồ côi đó.
Tôi đã dành ba ngày để xâm nhập vào trong một nơi mà bình thường có thể vào được chỉ trong một ngày sau khi đã vào thành phố.
Kĩ năng Ẩn Mật cấp 3 khi kết hợp cùng với Dạ Thị thể hiện một hiệu quả vượt xa Ẩn Mật cấp 4 khi nó có thể nhìn thấy sắc màu để chọn những nơi không người. Sự thật là tôi đã không bị để ý ngay khi mình vượt qua bên cạnh kẻ 『ăn mày quan sát viên』, người có kĩ năng Ẩn Mật cấp 3.
Tôi sẽ dễ hành động hơn trong lần này nếu tôi có kĩ năng cấp 4, nhưng không có gì đảm bảo rằng tôi sẽ có thể lên được cấp 4 trong tương lai. Chẳng phải là cấp 3 là 『giới hạn của một người bình thường』 có thể đạt được dù cho có dành bao nhiêu thời gian vào nó đi chẳng nữa, mà cấp 4 chỉ có thể được nhận được bởi những ai có tài năng thiên bẩm về nó. Con đường đến tới đó là cả một bức tường to lớn.
Dù vậy, nhìn vào cách mà tôi đã đánh bại hạng 4 Dagget, tôi hiểu rằng hạng và sức chiến đấu không hơn gì một chiếc thước đo sức mạnh. ‘Sức mạnh’ thật sự là ‘cách ta sử dụng’ sức mạnh nhận được từ mức độ của mình. Tôi tự tin rằng bất kì ai cũng có thể chiến đấu ngay cả với hội sát thủ dựa vào phương pháp của tôi.
Bây giờ, điểm đến của tôi là hầm mộ dưới lòng đất của nhà nguyện nơi trụ sở hội được đặt, nhưng tôi sẽ không ngây thơ mà xâm nhập vào đó bằng cổng vào đâu.
Khi tôi quay trở lại hội lần cuối cùng, tôi đã nhìn xung quanh khắp nơi, khắp mọi đường nẻo ngóc ngách của hầm ngầm. Hội này sử dụng một hầm mỏ bỏ hoang, vậy nên đường đi bên trong này bao la và phức tạp, vậy nên mới có chuẩn bị một vài ống thông hơi ở một số nơi.
Tôi đã tự hỏi rằng liệu mình có để đổ chất độc từ đây hay không, nhưng họ quả thật chuyên nghiệp. Nếu họ cảm thấy có gì khó chịu, họ sẽ ngay lập tức phối hợp cùng nhau để chạy trốn với sự cảnh giác tăng cao. Đó là lí do tại sao tôi lại cần phải xâm nhập vào bên trong mà không được để bị phát hiện để không để cho bọn họ hợp tác với nhau.
Tôi đã điều tra khoảng cách bằng sử dụng cảm quan của mình về phương hướng, nhờ vào khả năng dò tìm và số bước chân và ghi nhớ vị trí gần đúng của các lỗ thông hơi. Khi tôi hòa vào trong bóng tối và khám phá kĩ lưỡng các vị trí tương ứng ở hầm mộ ngầm, tôi đã mất hai ngày để cuối cùng có thể tìm ra được tất cả các lỗ thông gió.
Trong quá trình đó, tôi đã khám phá ra một chiếc cửa sập thoát hiểm mà tôi nghĩ là nó nhất định là nằm ở đâu đó. Không có dấu hiệu gì cho thấy nó đã được dùng trong cả chục năm nay, nhưng tôi nghĩ là tốt hơn là mình nên lờ nó đi, để lỡ đâu đơn giản là chỉ có một cái bẫy được đặt ở đó.
Đó là bởi vì nó được đặt ở nơi sâu nhất của mỏ than và rủi ro mà tôi gặp phải tai nạn khi đến đó cũng cao. Ngay cả thâm nhập vào đó cũng là nguy hiểm rồi. Nếu chuyện xảy ra như tôi đã dự đoán, thì khả năng cao nhất sẽ là tử vong.
Tôi lẻn vào trong căn phòng đá được viết số 21 trên đó, nơi một trong những lỗ thông gió mà tôi đã khám phá ra được đặt. Tôi vứt bỏ những viên đã cỡ nắm tay ở xung quanh cái lỗ, sử dụng dạ thị và đào đất lên. Tôi không muốn dùng vũ khí để làm những việc như thế này, nhưng tôi cũng không được để tốn quá nhiều thời gian cho việc này. Năm ngày đã trôi qua kể từ lúc tôi vào thành phố. Chỉ còn khoảng mười ngày nữa cho đến khi liên lạc viên trở về hội.
Đất xốp đến không ngờ và tôi đã dành ra ba ngày nữa để mở rộng cái lỗ trước khi tôi cuối cùng cũng thành công xâm nhập vào được bên trong hội sát thủ.
Đá ở trần nhà đổ xuống hoàn toàn và chiếc lỗ liên kết với một đường hầm.
Âm thanh có thể nghe thấy nếu là từ nơi khác, nhưng đây là nơi duy nhất mà tôi không cần phải lo về việc đó. Bởi vì tôi biết rằng không kẻ nào khác ngoài ‘chính hắn’ ở đây.
.
“......GUAAAAAAA.”
Khi tôi bước vào căn phòng đó từ một lối đi hẹp ở nơi lỗ thông gió đó, một cái bóng quái dị đằng sau những song sắt dày như cánh tay của người lớn đó gầm gừ thận trọng.
Tôi im lặng mỉm cười khi đôi mắt đục ngầu đó nhìn tôi.
“Kẻ tử tù Goudo......Ta sẽ cho ngươi ‘sự tự do’.”
Tôi đã hoàn tất những sự chuẩn bị mà tôi có thể làm được.
Vài ngày sau khi tôi xâm nhập vào trong trụ sở của hội sát thủ chi nhánh quận biên giới phía bắc lộ trị ở lãnh thổ của Bá tước Heydale......Tôi rời khỏi thành phố này một lần nữa và lại trực diện đi vào trước khi hướng đến nhà nguyện.
Trên đường đi, tôi mua một món ăn được làm từ bột kê nướng với hoa quả được kẹp ở trong và ăn một bữa đàng hoàng sau một khoảng thời gian dài.
Tình trạng của thành phố không khác gì mấy so với lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó. Những dòng người đi từ lúc tờ mờ sáng từ khu dân cư đến phố thủ công nơi họ sẽ trở về vào buổi tối. Thanh giọng của những đứa trẻ và những người mẹ mắng chúng có thể nghe thấy từ đằng xa khu dân cư. Âm thanh của những cây búa đập kim loại không ngừng vang lên tại khu thủ công.
Một thành phố yên bình......nhưng bên dưới nó là cả một trong những hội sát thủ của quốc gia này đang tồn tại, và nhờ vào sự tồn tại của nó mà những người biết về nó đều sống trong sự sợ hãi và cũng nhờ nó mà yên bình mới có thể được duy trì. Không có những công dân nào đang nở nụ cười trên môi nào ở đây là biết về nó.
““............””
Mắt tôi bắt gặp ánh mắt của kẻ ăn mày quan sát viên ngồi ở gần nhà nguyện. Tôi dùng một ngón tay búng một xu bạc cho người đàn ông đó. Gã ăn xin đó bắt lấy nó giữa không trung và ông ta cười toe toét trước sức nặng của xu bạc.
“Hào phóng làm sao, Lọ Lem.”
“Làm ăn có chút khấm khá.”
Gã ăn xin có vẻ như hơi bất ngờ khi một đứa bình thường kín tiếng như tôi lại đột nhiên nói chuyện.
Với những người sống ở thành phố này và có dính dáng vào hội......và những người vô tình hưởng lợi từ việc đó, tôi chính là kẻ thù tiềm tàng của họ.
Từ nơi mà họ đang đứng, tôi chính là một 『kẻ hủy diệt』 đe dọa sự bình yên, 『một con ác quỷ』. Tôi sẽ không nói là họ sai. Họ có lí do riêng của mình để chiến đấu, và nếu bọn họ đã biến tôi trở thành ‘kẻ địch’ của mình, tôi cũng đã sẵn sàng để chiến đấu với bọn họ.
Hội sát thủ đã trở thành kẻ thù của tôi. Tôi sẽ giết tất cả kẻ địch của mình.
Đó chính là ý nghĩa của đối nghịch với một tổ chức lớn.
.
Tôi đi xuống dưới lòng đất từ bên cạnh nhà nguyện và bước vào lối vào thường đi được ngụy trang như là một lăng mộ.
Tôi không thấy bất kì ai khác ở bên trong. Nhưng tôi biết rằng có nhiều người đang ở trong hội với sự hiện diện đã bị xóa mất.
Mâu thuẫn giữa tôi với Keira không hẳn là vô nghĩa. Tôi bây giờ có thể cảm nhận được cảm giác bất an từ bọn họ, những kẻ đã xóa sự hiện diện.
Tôi tiếp tục đi vào sâu hơn nữ, gõ cánh cửa một căn phòng, rồi một tiếng nói “Mời vào” vang lên từ trong căn phòng không hề chứa bất kì sự hiện diện nào khác ngoài một ‘cảm giác bất an’ mờ nhạt bên trong.
“Ồ, đồng đệ tử đáng quý của ta. Ta đã nghe tin từ liên lạc viên. Không những mi đã thực sự xử lý tất cả mục tiêu mà không gặp chấn thương nào, mà mi còn thu thập được Giọt Lệ Tinh Linh……quả nhiên là đồ đệ yêu quý của sư phụ ta.”
“Không có gì.”
Ngay cả sau khi đã nghe được báo cáo từ liên lạc viên, ông ta chắc chắn vẫn không nghiêm túc tin rằng một đứa nhóc như tôi lại có thể tiêu diệt một mạo hiểm giả hạng 4 cùng với tổ đội của hắn.
Tôi cùng lắm là sẽ hạ được một hay hai tên, và rồi khi trông như tôi sẽ thua, Radha sẽ sử dụng tôi làm con mồi để xử lý Dagget và đồng bọn của hắn, giải cứu tôi khỏi bề vực của cái chết và khiến sư phụ mang ơn ông ta. ……Sau khi kết nối tất cả dữ liệu lại với nhau cho đến giờ, rất có thể đó là kế hoạch mà Dino đã dựng lên trong đầu.
Ông ta trông có vẻ ngạc nhiên, không phải vì tôi đã trở về nhanh thế này, mà là bởi vì tôi đang ở trong điều kiện sức khỏe hoàn hảo mà không có chấn thương nghiêm trọng nào. Dino cũng không giữ thêm bất kì nghi ngờ nào khi đã nhận được báo cáo mà tôi cũng đã thu thập đàng hoàng món đồ yêu cầu, Giọt Lệ Tinh Linh.
“Thật ngạc nhiên làm sao. Với lại, đây là phần thưởng cho yêu cầu lần này. Vốn dĩ nó sẽ chỉ được đưa cho mi chỉ sau khi các liên lạc viên mang chứng cứ và món đồ yêu cầu về nhưng sẽ không thành vấn đề gì nếu đó là mi. Nhưng dù gì thì cũng để phòng trường hợp, ta muốn mi ở lại đây cho đến khi hai kẻ kia quay lại, hãy cứ nghỉ ngơi để hồi phục lại thể lực.”
“Rõ rồi.”
Tôi nhận lấy chiếc túi da nhỏ và lắc nhẹ nó để cảm nhận kích cỡ và sức nặng.
Từ cảm giác có được, tôi đoán là có khoảng hai mươi xu vàng lớn bên trong. Nửa phần của phí yêu cầu đã được đưa cho người nhận công việc, tức là giá gốc phí yêu cầu là hơn bốn mươi xu vàng lớn.
Số đó có thể trả được bởi vì khách hàng là một quý tộc……Rất có thể số tiền đó còn vượt qua cái giá của một Giọt Lệ Tinh Linh khi mua lại nhưng điều đó chứng tỏ rằng vật gia truyền này quý giá với vị khách hàng đó thế nào……vị quý tộc đó hẳn phải rất yêu quý gia đình mình.
Mà, nó lại là một chuyện khác khi số bồi thường đó có thích hợp để đánh bại một tổ đội hạng 4 hay không.
“Dù vậy, ta ngạc nhiên đấy, khi mi có thể trở về nhanh đến mức này. Làm thế nào mà mi có thể trở về nhanh hơn hai liên lạc viên được chứ?”
Dino lại nói chuyện với tôi ngay khi tôi vừa chuẩn bị rời khỏi phòng sau khi đã nhận được tiền. Nhưng một trong số đó không những là viên lạc viên, mà còn là ‘quan sát viên’ nữa phải chứ?
“Tôi đã vượt qua thung lũng phía nam của Dandall.”
“Nơi đó khó có thể vượt qua được ngay cả là với một tổ đội mạo hiểm giả cân bằng……dù vậy, mi vẫn có thể vượt qua nơi đó chỉ với nhiêu sức chiến đấu đấy?
“............”
Quả như dự đoán, ông ta đã thẩm định tôi. Tôi đã đang mặc một chiếc áo choàng để che giấu việc đó nhiều nhất có thể, nhưng đúng là không thể không ước tính sơ qua sức chiến đấu của tôi khi tôi đã ở gần đến thế này và kẻ đang làm việc đó là một người đầy kinh nghiệm như Dino.
“Dần mạnh lên khi chiến đấu là chuyện lẽ thường thôi, phải không?”
“Có vẻ như mi đã trải qua những cuộc chiến cực kì đáng sợ. ……Aria-san. Ta hi vọng là chúng ta có thể tiếp tục tốt mối quan hệ này kể từ bây giờ.
“............”
Không biết là ông ta đang bảo tôi rằng hãy tiếp tục giúp đỡ không chỉ riêng gì yêu cầu này, mà kể cả những cái về sau, hay là đang cảnh báo rằng đừng nghĩ đến chuyện làm điều gì ngu ngốc……
Ít nhất thì Dino cũng đang hơi nghi ngờ rằng chính tôi đã giết Guy. Dù vậy, ông ta vẫn không hỏi han gì về việc đó bởi vì ông ta đang nghĩ rằng đó là chuyện không thể nào khác hơn do sự bất hòa giữa tôi với Keira, và cũng bởi vì nó thuận tiện hơn cho hắn khi có một con bài tẩy để chống lại sư phụ ở bên phía mình.
Song, lí do để Dino tin vào lời tôi nói là bởi vì tôi đã ngoan ngoãn giao vật phẩm yêu cầu cho ông ta. Ông ta nghĩ rằng tôi vẫn còn là một con tốt ‘hữu dụng’.
Nhưng mà đã quá muộn rồi. ‘Cái bẫy’ của tôi đã bắt đầu chuyển động.
.
Tôi rời khỏi văn phòng của Dino và hướng đến căn phòng được giao cho tôi thông qua địa đạo hơi ‘bốc mùi’ như thường lệ. Tôi không cần phải bất cẩn di chuyển xung quanh để tăng thêm số lượng người nhận ra được sức chiến đấu thật sự của mình. Hơn nữa, bên trong hội quán này đã đạt đến ‘tình trạng nguy hiểm’ rồi.
Khi tôi trở về căn phòng chỉ định, chiếc bảng tôi đặt đã biến mất tiêu và có vết tích cho thấy đã có người vào đây trước. Tôi chẳng để thứ gì để có thể cướp được ở bên trong, nhưng sẽ khá là rắc rối nếu tôi bất cẩn bước vào và bên trong thực chất là một cái bẫy. Nhưng trước khi tôi có thể rời khỏi nơi này sau khi đã nghĩ về điều đó thì người ở bên trong đã chủ động bước ra.
“Ồ, mừng quay trở lại, cô bé Lọ Lem-chan. Vậy ngươi đang đứng làm gì đằng đó đấy?”
“Còn cô đang làm gì trong đó?”
Người vừa bước ra là người đầu tiên tôi gặp trong hội này, người phụ nữ goth loli—Keira.
Dino hẳn đã tách biệt cô ta ra để khỏi phải nổ ra xung đột nào nữa, nhưng có vẻ như cô ta đang ở đây đợi tôi. Cô ta khẽ mỉm cười và liếm đôi môi đỏ son đáp lại câu hỏi của tôi.
“Ta đang nghĩ về việc an ủi ngươi khi ngươi chạy về đây như con chó bị đập túi bụi ấy mà, mà……ra tự hỏi là không biết ngươi có gặp Radha không? Mặc cho ta đã phải trải qua những khó khăn khi lo những hậu quả để lại. Ả đàn bà đó vô dụng hơn ta nghĩ.”
Keira nhún vai cường điệu và lùi lại để mở một con đường vào phòng của tôi.
“Vậy bây giờ vào bên trong được chưa? Một căn phòng bẩn thỉu nhưng hôm nay trời nóng, nên còn đỡ hơn là so với đứng đây, phải không?”
“Tôi không vào một căn phòng dơ bẩn.”
Đây chắc chắn là do lỗi của ngươi khi căn phòng bị bẩn đến không còn dùng được nữa. Keira hiện lên một biểu cảm kích động trong một khoảng khắc khi tôi thẳng thừng từ chối.”
“......Ngậm cái mõm lại mà vào đi con nhãi. Ta chỉ đặt có mấy thứ đồ chơi khăm bên trong thôi, nên mày không cần phải sợ đến thế đâu, biết không hả? Coi này.”
Khi Keira giẫm lên đống rác mà cô ta bày ra, một mũi tên bay lên từ thứ có vẻ như là một cái nỏ được đặt xiên góc ngay trước cửa. Nó bay vụt qua bên cạnh đầu tôi và găm vào bức tường đằng sau tôi.
“Cứ việc vào đi, không việc gì phải lo hết. Hay là, lẽ nào là mày đang sợ ta?”
“............”
Tôi thở dài và lẩm bẩm trong miệng mình ngay khi mình bước vào trong căn phòng.
Ngay khoảng khắc đó—
*Dan!* Một âm thanh nhỏ vang lên và một chiếc nỏ bắn đi một mũi tên từ bên trên mình. Trước đây……nếu là tôi lúc chỉ vừa đến đây, chắc chắn tôi sẽ bất lực mà trúng tên.
Thường nói rằng, kĩ năng Võ Nghệ cấp 4 cho phép bạn né một mũi tên được bắn ra, và bằng Võ Nghệ cấp 5, bạn thậm chí sẽ còn bắt được mũi tên.
Tôi vẫn chỉ mới là cấp 3, nhưng nếu tôi hiện tại, người đã sở hữu nhiều kĩ năng cận chiến, tôi có thể ‘phản ứng’ trước được miễn là tôi đoán được thời điểm bắn và nơi nó nhắm vào.
“—Ám Quắc—”
Tôi bắt lấy mũi tên bằng Ám Quắc mà tôi đã quyết định ngay từ đầu là sẽ vật chất hóa ở trên trán mình.
Ám thuật hệ không gian cần phải bao phủ mục tiêu bằng ám ma tố. Ảnh Bộ của Radha tự bao phủ bản thân mình trong bóng tối, còn Ám Quắc của tôi bao bọc mục tiêu trong một thứ màng ma tố mỏng khi nó đi xuyên qua bóng đêm, dịch chuyển nó đến vùng bóng đêm được kết nối bằng ma lực.
Tôi sẽ không thể phản ứng lại nếu Keira nhắm vào những vùng cơ quan không quan trọng như bụng hay tứ chi.
Ngay cả khi dự đoán của tôi là đúng, lỡ như mình canh thời gian hơi trượt một chút thôi, tôi cũng có thể bị mũi tên găm vào đầu rồi, nhưng canh thời điểm không khó đến mức đó miễn là tôi đã chế ngự được nỗi sợ cái chết.
“......Hở?”
Keira, người bị mũi tên găm trên bụng ngay từ phía dưới lên nhìn xuống bụng cô ta và nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác.
Thấu hiểu được Keira là một điều thật sự dễ dàng. Cô là kẻ duy nhất tuyệt đối sẽ không phụ ‘lòng tin’ của tôi rằng không điều gì từ cô có thể tin tưởng được cả. Đó là lí do tại sao tôi đã kết nối ma lực của mình với cái bóng của Keira sau khi cô ta đã khiêu khích trực diện như vậy.
Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã nghĩ rằng cô ta là một người rắc rối và nguy hiểm, nhưng tôi đã có một cuộc gặp gỡ với một ‘con người nguy hiểm’ mà chất phát ở trong hầm ngục đó. So với cô ấy, những thứ như sự nguy hiểm của Keira chỉ như dòng nước ấm mà thôi.
“L-Làm sao mà mày né được……tại sao mũi tên lại trúng ta?……Tại sao……tại sao, sức chiến đấu, của mày—gaa!?”
Keira cố hét lên, nhưng tôi đã sử dụng phong cách di chuyển mà mình đã học từ Sera và phương pháp công kích mình đã học từ Viro để nhanh chóng nghiền nát cổ họng của cô ta bằng một nắm đấm tay mèo.
Có vẻ như cô ta đã sử dụng Thẩm Định và cuối cùng cũng nhận ra sức chiến đấu của tôi. Giả như cô ta chịu có thói quen quan sát kĩ lưỡng hơn một chút thì cô ta đã đại khái biết được sức mạnh của tôi mà không cần phải dùng đến thứ như Thẩm Định rồi.
Keira trông vẫn như lúc trước. Dù là ngoại hình hay sức mạnh, và cả bản tính kiêu căng kinh thường đối thủ, chẳng có gì là chịu thay đổi.
“—ư!”
Keira hoảng loạn lấy ra con dao từ trong tay áo. Tôi đã thấy nó trước rồi và tôi cắt dây chằng cổ tay cô ta sử dụng chiếc pendulum ẩn mà tôi đã lấy ra từ trong bóng tối của lòng bàn tay của mình.
Không dừng lại, tôi vòng ra đằng sau Keira và quấn sợi dây của chiếc pendulum quanh cổ cô ta và siết nó bẻ cổ cô ta để cô ta không thốt lên bất kì âm thanh nào.
“—! —!”
Keira giãy giụa để bỏ sợi dây ra khỏi cổ, nhưng cô ta không có hi vọng gì làm được việc đó bằng đôi tay đã bị cắt đứt dây chằng.
Keira nhìn lại bằng đôi mắt cầu xin mạng sống. Khuôn mặt vô cảm của tôi khi tôi đang siết cổ cô ta phản chiếu trên ánh mắt đó.
Con người được gọi là 『cái mạnh』 trên thế giới này thật quá kiêu ngạo. Thật quá bất cẩn. Thật quá ngây thơ.
Tại sao bọn họ lại nghĩ rằng kẻ thù sẽ có thương xót cho?
Tại sao bọn họ lại nghĩ rằng bọn họ sẽ là kẻ duy nhất trốn thoát khỏi tử thần?
Tại sao bọn họ lại cố tình giữ mình lại chỉ vì để khoe khoang ưu thế của mình?
Tại sao bọn họ không nghĩ rằng kẻ mà mình từng khiêu khích sẽ không lúc nào ngừng nhắm giết mình?
“—ư!?”
Keira hiện lên một biểu cảm kinh hoàng lúc cuối cùng khi tôi bẻ cổ cô ta. Rồi tôi nhẹ nhàng đặt cô ta lên giường mà không gây ra âm thanh nào.
Đến lúc rồi. Sau chuyện này……tôi sẽ loại bỏ tất cả thành viên của hội sát thủ.
.
“Radha đâu rồi?”
Vài giờ sau khi Aria đã trở về nhanh hơn mong đợi, thành viên chấp nhận làm liên lạc viên của hội cũng trở về. Nhưng Ám Gia Radha, một trong những thành viên mạnh nhất trong hội, người được cử đi giám sát Aria vẫn chưa quay trở lại.
Người liên lạc vừa trở về sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình trông bối rối bởi ánh nhìn hoài nghi của trưởng hội Dino.
“Tôi không gặp Radha sau khi Lọ Lem đã hoàn thành xong vụ ám sát của mình. Trưởng hội, anh không nghe gì từ Lọ Lem sao?”
“Không……”
Mặc dù sức chiến đấu của viên lạc viên này khá thấp, kĩ năng Tìm Kiếm và Ẩn Mật của ông ta lại là thuộc hàng xuất sắc. Ông ta thậm chí còn có thể nghe trộm từ khoảng cách xa nhờ phong thuật. Người này thuộc hạng cao cấp trong hội khi nói đến hoạt động tình báo.
Radha ở đó là để lo phần chiến đấu, vậy nên Dino đã chỉ định ông ta tập trung vào việc thu thập thông tin tình báo, nhưng ông ta không thể nào đi vào hầm ngục một mình được do sức chiến đấu của ông ta chỉ mới hạng 2.
Chuyện gì đã xảy ra ở nơi xảy ra vụ ám sát, bên trong hầm ngục?
Chắc chắn rằng sức chiến đấu của Aria đã trải qua sự phát triển bất ngờ so với lần đầu Dino gặp cô ấy. Dù vậy, Dino cảm giác có gì đó bất thường với đứa trẻ này khi nó chỉ mới khoảng mười tuổi mà đã tăng trưởng sức chiến đấu đến chừng này chỉ trong vòng bốn tháng qua, bất kể nó có là đệ tử của người phụ nữ quỷ tộc đó đi chăng nữa.
Nhưng, chỉ với sức chiến đấu nhiều lắm là 500 thì vẫn là quá khó để đối mặt với một tổ đội hạng 4 mà may mắn không ngả hết phần về nó. Dino đã định rằng để Radha giúp cô ấy đánh bại mục tiêu, nhưng mà,phải chăng là những mục tiêu đã lật ngược thế cờ trước Radha ở trong hầm ngục?
Nhưng nếu thật là vậy thì chẳng phải là hơi kì lạ sao, khi Aria không báo cáo gì về chuyện đó. Ngay từ đầu, để Dino định vị được Radha khi cô ta đã lặn vào trong bóng tối rồi cũng là rất khó khăn.
Nếu như đối phương là một tổ đội hạng 4 thì cũng có khả năng rằng cô ta sẽ bị tìm thấy, nhưng điều đó cũng khó không kém phần trừ khi có kẻ nào tiết lộ cho bọn chúng về sự tồn tại của Radha.
(......Phản bội?)
Có một kẻ phản bội. Các sát thủ sống với nguyên tắc chủ nghĩa cá nhân thường hay tự hành động theo ý mình. Bất kì ai cũng có tiềm năng để trở thành một kẻ phản bội, nhưng Dino và cha anh là trưởng hội đời trước đã nhờ đến sức mạnh của Hiền Nhân để đối phó với việc đó, bằng cách tạo ra ‘xiềng xích’ mang tên Kẻ Tử Tù Goudo.
Chính vì theo chủ nghĩa cá nhân mà các sát thủ thường có liên hệ với cuộc sống của mình.
Họ gia nhập hội là bởi vì ở đây, họ có thể nhận được đồng thời cả sự an toàn và tiền bạc. Trưởng hội Dino là người biết rõ nhất rằng tất cả các thành viên đều không có cảm giác thân thuộc gì với hội.
Nhưng, chính vì lí do đó mà các sát thủ sẽ không đứng lên chống lại hội để có thể bảo tồn mạng sống của chính mình. Bởi vì làm điều đó không mang lại lợi ích gì cho họ.
Đôi lúc cũng có những thành viên dính vào mâu thuẫn mà giết hại lẫn nhau, nhưng dù là trong trường hợp đó đi nữa, người liên lạc này lại không có lí do hay kĩ năng gì để có thể giết được Radha. Người đó chỉ là một cựu chiến binh biết về tầm quan trọng của Radha đối với hội sát thủ.
Trong trường hợp đó, giả sử như Radha đã chết, mục đích của kẻ đã giết cô ấy là gì?
Các thành viên của hội không cần thiết phải chống đối hội, tất cả vì lợi ích của bản thân mà thôi. Họ biết rủi ro của việc chống lại một kẻ mạnh như Radha và cả việc giết cô ta sẽ chẳng mang lại lợi ích nào.
Chỉ có một người trong hội mà Dino biết là sẽ không màng gì đến chuyện đó.
“Này, hội trưởng. Trước hết thì cứ hãy nhận lấy thứ này từ tay của tôi trước đi.”
“À-Ừ. Đưa nó cho tôi.”
Người liên lạc đã bị phớt lờ bởi Dino đang trầm tư đột nhiên lên tiếng. Dino bị lôi trở lại thực tại và gật gù. Nhưng—
“Những chiếc thẻ mạo hiểm giả và……đây là, vật phẩm được yêu cầu, Giọt Lệ Tinh Linh?”
“Vâng. Đây cũng là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy hàng thật, nó khớp với miêu tả mà tôi đã được nghe. ……Có điều gì kì lạ với nó không?”
“......Không?”
Anh được nghe rằng nó là ma thạch từ một con tinh linh trung cấp. Nhưng, chẳng phải là nó có hơi nhỏ sao? Bản thân chiếc vòng cổ đã là một vật chất lượng tương đối tốt nhưng anh cảm thấy rằng nó không phù hợp tí nào để trang trí cho một viên ma thạch đáng giá cả chục xu vàng lớn.
Phải chăng có người nào đó đã cố tình thay thế nó? Nhưng viên ma thạch này chính là hàng thật giá thật, đó là lí do tại sao liên lạc viên cũng đã báo cáo với Dino rằng đảm bảo anh đã có được món đồ được yêu cầu.
Thay thế một vật thật này bằng một vật thật khác không có nghĩa lí gì cả. Nhưng nếu có ai đó đã thật sự làm điều này, đó có thể là ‘ai’?
Chỉ có một người mà Dino biết rằng sẽ không màng gì đến cái giá hay lợi ích gì khi chống đối lại hội.
Sát thủ Lọ Lem, Aria.
Dino đã dùng Celestra và Aria để làm con tin của nhau. Anh ta đe dọa đồng môn của mình, ép buộc nó hợp tác với anh ta.
Bằng sức mạnh của cô ấy, nó có khả năng sẽ bẫy được Radha. Khi anh để ý đến sự phát triển của cô ấy, anh đã cảnh báo nó bằng cách gợi cho nó nhớ về con tin, song không kể đến vụ xô xát nhỏ với một người như Keira, có lí do gì để nó phải hãm hại Radha và chống đối lại hội khi sư phụ của nó, Celestra vẫn còn đang bị giữ làm con tin để chống lại cô ấy?
Trước hết, không có con người nào lại dám đối địch với một hội sát thủ bởi vì sau đó, họ sẽ phải sống trong nỗi sợ hãi vĩnh hằng trong khi phải chạy trốn khỏi các sát thủ khác. Trong quá khứ đã từng có một chính khách đã thử tự mình nghiền nát một hội sát thủ, và sau cùng, các sát thủ ẩn nấp trong bóng tối dù đã mất tương đối thời gian, nhưng họ cuối cùng cũng đã giết được tên chính khách đó.
Không có kẻ ngốc nào lại chống lại một tổ chức lớn, mà đó lại là hội sát thủ.
Để hoàn toàn khuất phục các sát thủ, những kẻ sống bóng tối bằng sức mạnh của thế giới trên mặt đất là điều bất khả thi. Chính vì vậy mà các quý tộc không còn lựa chọn nào khác ngoài cùng tồn tại trong khi phải chịu sự sợ hãi trước sự tồn tại của bọn chúng.
Vì lẽ đó, không quan trọng tình hình có đáng ngờ ra sao, bằng cảm quan bình thường cũng nhận thấy rằng không thể nào mà một đứa nhóc trước người sư phụ tựa như bậc cha mẹ của mình bị đem ra làm con tin để chống lại nó mà nó lại dám nhe nanh múa vuốt trước hội.
Dù vậy, Dino đang sống dưới mái hội sát thủ, vốn đã là của một thế giới phi lý theo một nghĩa cảnh nào đó rồi. Anh vẫn đang quan sát Aria bằng khuôn khổ những cảm nhận thường thức mà anh đã sống cùng kể từ khi anh được sinh ra cho đến giờ.
Dino không biết. Tất cả chỉ vì một người phụ nữ nọ, người có ký ức về tiền kiếp đã trao tặng cho cô gái đó một cơ hội để sở hữu kiến thức do những hành động vì tư lợi, hệ quả là sự ra đời của một con 『quái vật』 với trí thông minh vượt trội trên thế giới này, kẻ sẽ cân nhắc vì vì quyền lợi của chính nó mà nó sẽ tàn sát tất cả 『kẻ địch』 làm quấy rầy nó và bình yên của những người quan trọng với nó—.
“Tôi sẽ kiểm tra xem.”
Dino rời khỏi phòng để xác minh ý định thật sự của Aria. Nếu anh thấy có chủ ý chống đối hội từ Aria như anh đã nghĩ, anh sẽ đích thân diệt trừ cô ngay tại chỗ.
Song, quyết định đó đã là quá muộn.
.
Trên thế giới này, không có quá nhiều người có thể được gọi là 『cái mạnh』.
Kĩ năng hệ chiến đấu cấp 1—Bậc 1 có thể được nhận được ngay cả bởi một đứa trẻ tuổi mười nếu nó đã rèn luyện trong vài năm. Hạng 1 được biết tới chung là một tân thủ, song họ lại không phải là nghiệp dư. Hạng 1 là vừa đủ để được tuyển dụng, và vài trong số họ thậm chí còn có thể xử lý được quái vật hạng 2.
Ngay cả những binh lính đã vài năm công tác trong quân đội hầu hết cũng chỉ bao gọn trong hạng 2. Nếu họ có thể tiến lên được hạng 3 thì họ sẽ được thăng chức lên làm sĩ quan chỉ huy và được xem như là cái mạnh.
Ngay cả là trong hội mạo hiểm giả, những thành viên hầu hết đều là 『những chiến binh đánh đơn』 cũng chủ yếu bao gồm trong hạng 1 và 2 gần 80% số lượng. Chắc chắn rằng sau khi đã xem xét, ta mới thấy được rằng cái mạnh hiếm đến mức nào. Và với những ai đã đạt được hạng 4 và cao hơn nữa, ngay cả là ở trong Vương Quốc Claydale với dân số là gần mười triệu người, số lượng những người đó hẳn là chỉ trong khoảng vài trăm.
Hội sát thủ cũng không trừ ngoại lệ. Không như mạo hiểm giả, sát thủ không yêu cầu phải làm quá sức và phải chiến đấu với ai mạnh mẽ. Những thứ được yêu cầu từ họ là thu thập thông tin và sự sáng suốt để giết hạ mục tiêu một cách chắc chắn ngay cả khi họ có phải dành thời gian cho nó. Tương tự như hội đạo chích, chỉ có ít người trong ngành nghề này là có thể khoe khoang về sức mạnh cá nhân.
Ngay trong chi nhánh quận biên giới phía bắc, những hạng 4 mạnh như lão thuật sư yêu tinh Hiền Nhân, cuồng binh người lùn Sharga, ám gia thú nhân Radha là nỗi kinh hoàng, là kẻ ‘dị biệt’ trong hội, song kể cả hạng 3 như Keira hay Guy cũng đã là hiếm trong hội. Họ được xem là mạnh bởi vì hầu hết thành viên đều là những tên trộm theo nghề trinh sát, vốn chủ yếu là tập trung vào năng lực ẩn mật.
Nhiều thành viên trong hội sát thủ chi nhánh quận biên giới phía bắc đã và đang hòa nhập và sống trong thành phố.
Không kể đến những người dân bị sử dụng như là người đưa tin mà không biết rằng có dính dáng đến hội sát thủ, có một số nhất định những người thường làm những công việc bình thường như bao người dân, và họ chỉ trở lại làm sát thủ khi có một yêu cầu ám sát một người thường.
Nhưng họ không tự mình làm việc đó. Họ thậm chí còn không biết mặt của các thành viên khác. Miễn là không có yêu cầu nào thì họ không khác gì là người bình thường.
Quản lý tất cả những việc đó cũng là công việc của hội. Những thành viên hiện tại là quản lý của hội, giao những công việc cần thiết cho những thành viên khác, những người thậm chí còn không biết mặt nhau cùng củng cố cho thông tin tình báo của hội và những sát thủ hàng đầu có sức chiến đấu trên mức tiêu chuẩn. Những người đó có thể nói là ‘lõi’ của chi nhánh quận biên giới phía bắc.
Hiện tại, chi nhánh quận biên giới phía bắc đã có gần 80 thành viên. Họ biết nó, đệ tử của con quỷ, đứa trẻ được gọi là Lọ Lem vừa trở thành thành viên mới và sức chiến đấu của nó là gần 200.
Đối với họ, những người có sức chiến đấu là khoảng hạng hai hay hạng ba, biết được thông tin đó chính là vũ khí. Đó là lý do tại sao Lọ Lem chỉ là mạnh đối với một đứa trẻ, nhưng nói chung, đứa trẻ đó cũng chỉ là mạnh như một hạng 2 chuyên nghiệp.
Chính vì thế mà họ đã hạ thấp cảnh giác.
Mặc dù một đứa trẻ có thể bất chợt nổi cơn giận dữ, nó vẫn sẽ không gây ra chuyện gì quá to tát bởi vì nó chỉ là một đứa trẻ.
Bởi vì nó là một đứa trẻ, nó có thể nổi cáu nhưng nó vẫn sẽ không thể nào bì lại được những kẻ mạnh khác.
Bởi vì nó là một đứa trẻ……nó sẽ không đánh động gì đến việc của người khác miễn là họ không dính líu gì tới nó. Vậy nên là sát thủ, họ đã có một sơ suất chết người.
Dễ dàng để hiểu được trình độ kĩ năng và giá trị số năng lực chiến đấu đã trở thành nguyên nhân để cái yếu sợ hãi vô điều kiện cái mạnh, và điều đó đã trở thành ‘sự kiêu ngạo’ chí tử đối với cái mạnh.
.
“......Hửm?”
Người đàn ông tuổi trung niên nghiêng đầu khi bất chợt đã cảm thấy một cảm giác bất an.
Vai trò của người đàn ông ấy là tiếp nhận yêu cầu ám sát từ các liên lạc viên của hội từ khắp mọi nơi, thu thập thông tin, gán những mức độ khó khác nhau cho yêu cầu, phân phối chúng cho các thành viên của hội. Ông ta chính là một trong những ‘người dàn xếp’.
Ông ta có năm thuộc hạ trong hội. Đôi lúc, họ sẽ ra ngoài khu vực để thu thập thông tin, vậy nên tất cả bọn họ đều có những kỹ thuật ẩn nấp nào đó, vậy nên người đàn ông đó đã nghĩ rằng chỉ là ai đó đang sử dụng Ẩn Mật vừa đi qua.
“......Trời bữa nay nóng nhỉ.”
Ngay cả bên trong hội, một nơi ở dưới lòng đất nên đã là tương đối mát mẻ, nhiệt độ đôi khi vẫn có thể trở nên ẩm thấp do lúc giao mùa. Có lẽ là do cái nóng nên đầu ông ta có hơi chút choáng váng, và rồi ông ta cảm thấy khó có thể nào tập trung được. Ngay lập tức, ông ta quyết định đi đến chỗ chiếc ghế sofa trong phòng—
“Gaa!?”
Người đàn ông đó thậm chí còn không thể đi đàng hoàng được. Ông ta ngã ụp mặt lên sàn đá.
(Chuyện gì đang xảy ra vậy!?)
Có lẽ nào ông ta đã đầu độc không? Nhưng người đàn ông đó có kỹ năng kháng độc. Ngay cả là chất kịch độc có thể để ngay lập tức giết chết một người thường, ông ta đáng lẽ phải có thể nhận ra nó trước khi nó có thể gây hại đến ông ta.
Mùi bên trong hội không khác gì so với bình thường. Cũng có những loại chất độc không mùi không vị, nhưng những thứ như thế cần phải mất rất nhiều thời gian để phát huy được tác dụng nó, dù vậy ngay cả khi ông ta đã bị đầu độc, ông ta đã nghĩ rằng ông ta có thể tự chữa trị cho mình nếu thuốc độc đã bị tạm thời vô hiệu hóa.
“......khư”
Ông ta bò về phía kệ nơi cất giữ thuốc men. Ông ta bằng cách nào đó sẽ có thể xoay xở được nếu ông ta có thể đến được chỗ đó. Tin tưởng điều đó, người đàn ông đó báu lấy sàn và kéo bản thân mình đi, nhưng rồi ông ta nhận ra có một sự hiện diện mờ nhạt bước vào phòng từ đằng sau ông ta.
Phải chăng là một trong những thuộc hạ của ông ta? Cơ thể ông ta run rẩy khi ông tay vô thức nghĩ đến việc cầu cứu, nhưng rồi ông ta cảm nhận được một lưỡi dao ‘lạnh giá’ cứa trên cổ mình mà không có sát khí nào kèm theo nó. Ý thức của ông ta chìm vào trong bóng tối và không bao giờ quay trở lại nữa.
.
Tôi đã đổ độc ra khắp hội mạo hiểm giả. Tôi chỉ được học những điều cơ bản từ các bài học của sư phụ, vậy nên hỗn hợp này thực chất là nguyên bản của tôi, nhưng có vẻ như nó đã có hiệu lực.
Chất độc này thậm chí còn ảnh hưởng lên những người có kỹ năng Kháng Độc.
Ngay từ đầu, kỹ năng kháng độc không phải là kỹ năng có thể kháng được vô điều kiện bất kỳ loại chất độc nào. Sư phụ nói với tôi rằng nó là một kỹ năng ngăn cơ thể khỏi hấp thụ thêm lượng chất độc nào nữa ngay khi phát hiện ra độc tố. Tôi cũng đã tự mình xác nhận bằng cách uống thứ thuốc độc đó.
Kỹ năng Kháng Độc sẽ không được kích hoạt để kháng lại những chất vô hại đối với cơ thể. Nếu không nhờ đó thì kĩ năng sẽ khiến cơ thể không những sẽ không hấp thụ chất độc mà còn là thức ăn nữa.
Lần này chất độc tôi đã tạo ra là một hỗn hợp độc tố. Chỉ có một trong số các thành phần là sẽ hoạt động như 『thuốc』 thư giãn thần kinh. Tôi đã liên tục hòa lượng nhỏ thứ ‘thuốc’ này vào trong nước uống ở đây kể từ khi tôi xâm nhập vào đây từ một tuần trước. Tôi đã dành thời gian để các thành viên của hội được hấp thụ nó.
Một khi cơ thể đã hấp thụ chất, ngay cả Kháng Độc cũng không thể xử lý được Chờ đến khi hợp chất bị cơ quan nội tạng tiêu hóa. Sau đó, tôi đã rãi thứ thuốc thứ hai trước phòng của những người mà tôi sẽ diệt trừ. Những ai đã hít phải thứ chất đó, độc tố sẽ được sản sinh ra trong máu của họ.
Nó không phải là chất độc mạnh đến mức nạn nhân sẽ chết ngay lập tức, nhưng thứ chất độc thần kinh này sẽ làm suy thoái chức năng của các cơ quan nội tạng và làm rối loạn lưu lượng máu. Cứ như thế, những người đã dính phải sẽ không thể di chuyển được và tôi có thể cẩn thận kết liệu họ, từng người một. Một lúc sau, trong hội đã dần trở nên ồn ào.
.
“Họ đã tìm ra rồi……”
Nhanh hơn là tôi nghĩ……Tôi đã có ý rải chất độc từ sau khi mình trở lại đây để tôi phát tán chất độc nhanh nhất có thể để ngay cả khi có bị nhìn thấy.
Tôi muốn rải chất độc những lúc khác nhau với khoảng thời gian ít nhất có thể để mình không bị phát hiện, nhưng có lẽ, tôi đã bị phát hiện không phải bởi vì những người tôi mà tôi đã giết đã tìm thấy, mà là do chất độc thứ hai bị phân tán và đang hiệu quả nữa chừng ở những nơi mà tôi chưa đi qua.
Điều này đã nằm trong sự dự đoán của tôi. Hẳn là đã có gần phân nửa thành viên là đã bị giết hoặc không thể di chuyển, vậy nên bây giờ, tôi sẽ chủ động giết những người có cử động đã bị hạn chế.
Tôi xóa sự hiện diện của mình bằng Ẩn Mật và lấy ra những lưỡi dao pendulum từ trong bóng tối của lòng bàn tay. Tôi chạy xuyên qua đường hầm một cách trơn tru mà không gây ra tiếng động nào.
“Mày—”
Tôi ném một chiếc pendulum vào người phụ nữ mà tôi chưa từng biết là mình đã từng gặp hay chưa. Người phụ nữ ngay lập tức di chuyển để né, nhưng tôi thấy là chuyển động của người phụ nữ đó đã bị chậm lại do chất độc. Tôi cắt cổ cô ta ngay khi tôi lao qua người ả.
Tôi lại chạy một lần nữa trong khi sử dụng chiếc pendulum hoặc Dark để tắt đi những nguồn sáng hoặc những phép thuật tỏa sáng ở khắp mọi nơi. Hầu hết các thành viên hẳn sẽ có Dạ Thị, dù vậy vẫn cần phải có ánh sáng được thắp sáng bên trong bởi vì con người chỉ có thể sử dụng được Dạ Thị cấp 1.
Dù vậy, họ không nên thắp lên một nguồn sáng mới miễn là bóng tối không làm cản trở khả năng chiến đấu tuyệt vời của họ, bởi vì đó là điều thường thức, họ nghĩ rằng bóng tối là đồng minh của họ.
Bọn họ vẫn chưa hình dung ra được ‘hình dạng’ của kẻ thù. Bọn họ thậm chí còn không xem xét rằng liệu kẻ thù có quen với bóng tối hơn bản thân mình hay không. Vậy nên điều này đóng vai trò như là lợi thế của tôi.
*Vụt!*
“Gua!”
“Mi!”
Khi chuyển động đã hơi yếu ớt và đầu choáng váng do chất độc, mặc dù họ hiểu rằng hiện tại họ đang bị tấn công, bóng tối đã khiến họ không nhận thức được rằng tôi là kẻ dịch.
Chỉ trong khoảng khắc……một giây hay thậm chí là ít hơn nữa. Chỉ cần có một sơ hở nhỏ là đủ để kết liễu.
Tôi quăng rải rác những mảnh vãi đã được tẩm thuốc để tạo thành chất độc trong khi hạ sát bất kì thành viên nào của hội mà tôi gặp được, hết kẻ này đến kẻ khác. Tôi cũng tận dụng thời gian để giết những người không thể di chuyển bên trong những căn phòng.
Có những kẻ giả vờ không thể di chuyển, nhưng sẽ chẳng là vấn đề gì nếu tôi ngay lập tức tấn công họ bằng pendulum ngay từ đầu. Chống lại những ai có sức chiến đấu tương đối cao, tôi sử dụng Ám Quắc và bắn não họ từ bên tai.
.
*RẦMMMMM!!
Những hộp gỗ và các thùng rượu phía sau đằng xa lối đi bị nghiền nát. Một lão người lùn xuất hiện trong khi đập tan những đống đổ nát bằng một cây kích lớn. Ngay khi ông ta nhìn thấy tôi với những cái xác của các thành viên của hôi quanh tôi, hắn hét lên giận dữ với đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm về phía tôi.
“VẬY RA MÀY LÀ KẺ PHẢN BỘI! LỌ LEMMMMM!”
.
▼ Sharga Tộc: Người Lùn Đá ♂ – Hạng 4
【Ma Lực: 135/150】【Thể Lực: 393/450】
【Sức Chiến Đấu Tổng Thể: 825 (Cường Hóa Thân Thể: 979)】
.
Cuồng nhân Sharga……Quả nhiên là tôi sẽ bị phát hiện ra sau khi đã đi xa đến mức này. Có hơi sớm so với dự tính một chút nhưng sự phản bội của tôi đã được thông báo ra toàn hội nhờ âm giọng của ông ta.
Sharga lao về phía trước. Bước đi của ông ta làm văng những đống đổ nát trên đường đi.Tôi rút ra một con dao ẩn đằng sau áo chùng và ném nó đi. Sharga hất văng nó đi bằng tay cầm của cây kích.
Ông ta tương đối khéo léo mặc cho cây vũ khí lớn như thế. Nhưng, hơn thế nữa, ông ta là một tên hèn nhát. Quả nhiên là hiệu quả của chất độc lên chiến binh hạng 4 là rất yếu. Nên tôi đã quyết định là không giao chiến với ông ta mà bắt đầu chạy đến điểm định trước.
“Mày không chạy thoát được đâu, Lọ Lem.”
Tôi không phải kiểu thất thường đến mức sẽ đổi ý đấu trực diện với một kẻ mạnh hơn mình mà lại trang bị giáp toàn thân và mang theo một thứ vũ khí to lớn.
Sharga đang đuổi theo ngay sau tôi. Màu mắt của ông ta thay đổi và áp lực ông ta hướng vào tôi càng gia tăng lên.
Tôi nghe nói rằng cuồng binh có thể bất chợt bắt đầu nổi cơn thịnh nộ như lên cơn điên và sẽ liên tục chiến đấu cho đến chết bằng thứ sức mạnh vượt qua cả giới hạn chịu đựng của cơ thể. Rất có thể đó là con át chủ bài của Sharga. Chắc chắn, ông ta thậm chí còn có thể đánh bại được hạng 5 bằng thứ sức mạnh đó. Song đổi lại, sự cảnh giác của ông ta đối với xung quanh trở nên quá thiếu sót.
Sharga mạnh thật. Nhưng tại sao ông lại nghĩ rằng ở đây không còn thành viên nào khác nữa?
Lúc này đây, ta đã mang ‘đối thủ’ của ngươi đến rồi đây.
*Mishi……!!*
Sau khi tôi đi qua, bức tường của hành lang kêu lên cót két và vô vàn vết nứt cùng lúc lan ra trên tường.
*DOGOONN!*
Ngay khoảng khắc đó, một ‘thứ quái dị’ có tứ chi to dày xuyên phá qua bức tường đất. Thứ đó đâm vào Sharga, kẻ đang đuổi theo sau tôi. Tiếng kim loại va lên ồn ào.
“Goudo-!?”
“GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
『Kẻ Tử Tù Goudo』, kẻ mới vừa được giải phóng khỏi những xiềng xích thét lên một âm thanh chấn động cả hội quán vốn là một mỏ than. Hắn ta tấn công Cuồng Binh Sharga.
*KEENGGG!*
Móng vuốt của Goudo và chiếc kích của Sharga đập vào nhau vang lên âm thanh va chạm inh ỏi.
“Goudo! Chết tiệt, Hiền Nhân! Ngăn chặn tên này lại!”
Đòn tấn công của Goudo tựa như một cú giáng của một chiếc búa khổng lồ. Sharga đỡ lấy đòn tấn công cùng lúc hét vọng qua khắp hành lang.
Song những tiếng lời ấy không vọng tới được tai bất kì ai. Ngay cả là trong tình huống khẩn cấp này, sẽ không có ai tiếp cận lại tới gần nơi Goudo bị giam giữ.
Tôi đã che giấu luôn che giấu bản thân kể từ lúc mình xâm nhập vào trong hội quán.
Những thành viên khác sẽ không tiếp cận nơi này. Đây là nơi phù hợp để ẩn nấp, nhưng đó không phải là lí do duy nhất để tôi ở đây. Mục đích chính của tôi là để giải thoát cho Kẻ Tử Tù Goudo.
Mặc cho ngoại hình gớm ghiếc của hắn ta, tôi tin rằng Goudo đã từng là con người trong quá khứ. Tôi không biết rằng liệu hắn ta có còn trí nhớ và cảm xúc như khi còn là con người hay không. Hiền Nhân đã cướp đi sự tự do suy nghĩ của hắn bằng lời nguyền, biến đổi Goudo thành quái thú vì một mục đích duy nhất là chiến đấu. Hiền Nhân làm điều đó không chỉ vì đó là mệnh lệnh của hội, mà chắc hẳn còn là vì cảm xúc thù địch với sư phụ.
Dù vậy, điều đó không có nghĩa là tôi cảm thấy thương tiếc cho hiện trạng của Goudo. Nhưng—-.
Ngươi không cảm thấy khó chịu khi bị ra lệnh bởi những kẻ như thế này sao? Ngươi không ghét điều đó sao?
Tôi thì thầm những điều đó với hắn, trong khi dành thời gian để giải lời nguyền của Goudo từng chút một. Tôi cũng đã trung hòa những thứ thuốc đã được dùng lên hắn nhiều nhất có thể.
Tất nhiên đó không phải là một công việc dễ dàng. Từ những gì tôi đã học được từ sư phụ, lời nguyền là một dạng tinh linh ngữ đơn giản được viết ra bằng ma lực để trở thành một dạng ma tố đặc biệt để thực hiện cấy ghép, và làm cho ma tố đó tương tác với ma lực của sinh vật là mục tiêu, hiệu ứng sẽ được kích hoạt. So với những pháp thuật khác, nó là một kỹ thuật có hiệu suất thấp và đã bắt đầu đi vào quên lãng, nhưng một khi đã được kích hoạt thành công, lời nguyền sẽ hoạt động mãi mãi bằng cách sử dụng ma lực của mục tiêu bị nguyền rủa.
Để hóa giải lời nguyền, tôi cần phải đọc đúng thứ tự ma tố được viết kèm trên lời nguyền và trung hòa nó bằng tinh linh ngữ đối nghịch. Đó là cách duy nhất. Những gì tôi có thể làm được là truyền vào ma tố đối nghịch với ma tố nguyền rủa được sản sinh ra trong cơ thể của Goudo, trung hòa lời nguyền từng chút.
Tôi không thể xóa bỏ được chính lời nguyền, dù vậy thần chú trói buộc giam cầm Goudo đã gần như là bị trung hòa.
Sau đó tôi chỉ cần cung cấp cho một 『con mồi』 để hắn ta phá vỡ những xiềng xích còn lại.
Con mồi đó là……『một mục tiêu đáng ghét』.
“GUOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO”
“GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”
Goudo có thân hình cao lớn to gần bằng ba mét. Lão người lùn Sharga cao chỉ bằng nửa phần hắn ta, nhưng những khối cơ bắp của hắn ta gồng lên cuồn cuộn ngay khi ông ta đỡ đòn tấn công của Goudo.
Cả Goudo và Sharga đều có sức chiến đấu là hạng 4, nhưng Goudo sở hữu trạng thái gần bằng hạng 5 do những thứ thuốc và những lời nguyền được dùng lên hắn ta. Sharga cũng tăng sức chiến đấu bằng trạng thái cuồng nộ, nhưng khuôn mặt của Sharga dần dần nhuốm màu của sự lo âu.
Sharga……không phải là điều đó hơi ‘sai lầm’ sao?
“Nư!? Đồ khốn!”
Lưỡi dao của chiếc pendulum đổi hướng nhờ Điều Khiển Dây của tôi chém vào da của Sharga xuyên qua những kẻ hở của áo giáp trong khi ông ta đang bận chiến đấu với Goudo.
“Có chuyện gì vậy Cuồng Binh? Ông có hiểu là cứ thế này thì ông sẽ chết không?”
Mắt Sharga căng ra trước những lời nói của tôi và hắn ta càng lo lắng hơn nữa.
Sẽ rắc rối lắm nếu như ông cứ tiếp tục như vậy. Tất cả những gì ta cần là ông trở nên nghiêm túc.
Ông ta có cái danh Cuồng Binh là bởi vì đã từng có chuyện gì đó xảy ra trong quá khứ của tên người lùn này.
Sharga rõ ràng là không phù hợp để làm sát thủ. Một người mạnh như ông ta lẽ ra phải có vô số nơi có thể tận dụng được sức mạnh của ông ta kể cả khi ông ta không thể xuất hiện trong công đồng được nữa, như trở thành cận vệ cho xã hội đen chẳng hạng.
Ấy vậy mà Sharga lại giam mình cái hang như thế này và chìm đắm trong men rượu mà không bao giờ bỏ ra bộ giáp toàn thân và rời bỏ vũ khí mà cứ liên tục giữ sự cảnh giác với xung quanh. Chắc chắn rằng đó là bởi vì ông ta là một tên hèn nhát.
Mặc cho ông ta có sức mạnh, ông ta lại không chiến đấu, bởi vì ông ta hèn nhát. Đó là lí do tại sao mà ông ta không thể tự bảo vệ mình khỏi cơn thịnh nộ, tựa như một con chuột cùng đường đâm ra giận dữ.
Nhưng ngay cả khi bị lôi kéo bởi cơn tức giận, ông ta vẫn luôn giữ lại một phần ý thức trong bước cuối cùng. Bằng chứng là ý thức của ông ta vẫn còn hoạt động ngay bây giờ mặc cho đang điên cuồng chiến đấu. Dù vậy, vừa rồi đây, tại sao ông ta lại tìm kiếm sự giúp đỡ từ Hiền Nhân thay vì ưu tiên đánh bại một Goudo đang cuồng nộ?
Chỉ có thể là vì Sharga sợ chết khi ông ta đầu hàng trước cơn thịnh nộ. Chỉ có thể là vì ông ta sợ rằng mình sẽ không thể vượt qua giới hạn cuối cùng. Nhưng mà—
“Giờ đây, ông sẽ làm gì? ‘Cứ thế này’ thì……ông thật sự sẽ chết đấy.”
.
Sharga là một người lùn đá được sinh ra trong khu dân cư của con người.
Kể từ thuở nhỏ, sự bền bỉ là thứ duy nhất mà ông tự tin. Ông trở thành mạo hiểm giả cùng những người bạn thuở nhỏ của ông và ông đóng vai trò là chiếc khiên cho ba người bạn ông.
Nhưng khi đó họ vẫn còn trẻ và ngạo mạn. Họ vào trong một hầm ngục và giáp mặt với những con quái vật hùng mạnh. Dù vậy, họ vẫn có thể còn sống trở về nếu họ kết hợp sức mạnh với nhau. Song, kinh nghiệm chiến đấu với những quái vật mạnh mẽ của bọn họ là quá thiếu sót. Và bởi vì Sharga là một người ưu tú, đó là lần đầu tiên những người bạn con người thuở nhỏ của ông ta đối mặt với tình huống nguy hiểm sinh tử. Họ cố trốn chạy để lại đằng sau Sharga đang cố cầm chân bọn quái vật một mình.
Đó sẽ là kết thúc nếu Sharga chỉ là một mạo hiểm giả bình thường. Nhưng vào lúc đó, cảm giác sợ hãi cái chết tột độ đã trở thành cơn thịnh nộ bùng cháy của sự phản bội bên trong Sharga. Không do dự, ông ta ném vũ khí trên tay mình vào lưng của người đồng đội và cũng là người bạn của ông.
Khi Sharga đã lấy lại sự tỉnh táo, một trong những đồng đội của ông đã chết do bị xé xác bởi bọn quái vật.
Kí ức cuối cùng của ông là khi bọn quái vật tấn công người bạn của ông, khi lưng người đó bị đập gãy bởi chiếc rìu của ông ta. Sau đó, kí ức của ông ta đã bị cắt đứt.
Hiện tượng Cuồng Binh hóa. Những ai đánh mất lý trí trên chiến trường do sự sợ hãi hay nỗi tức giận sẽ phá bỏ tất cả những giới hạn kiềm hãm trên cơ thể và cuồng loạn đến chết do hiện tượng này.
Sharga có lại được nhận thức của mình hẳn là vì ông là một người lùn đá, vốn đã cứng rắn hơn con người. Sharga sợ hãi bởi việc giết chính người bạn thuở nhỏ của mình và ông ta đã chạy trốn khỏi hầm ngục với một cơ thể tàn tạ.
Song, những gì đang đợi ông ta bên ngoài là hai người bạn của ông đã chạy trốn được. Họ đã nhìn thấy Sharga ném chiếc rìu vào người bạn đã mất của họ, và mặc cho họ là người đầu tiên bỏ mặt ông ta, họ vẫn đổ cho Sharga là kẻ giết bạn.
Sợ hãi. Trước việc giết bạn mình. Trước việc bị đổ lỗi về việc đó bởi chính những người bạn đó. Khi đó Sharga chỉ biết được một cách duy nhất để thoát khỏi sự sợ hãi đó.
.
Sau khi tàn sát bạn bè mình, Sharda đã bước vào thế giới ngầm để bỏ trốn.
Ông làm việc hộ vệ cho những tên cướp hay các băng đảng. Ông ta thậm chí còn giết cả những người dân vô tội để bảo vệ bản thân. Nếu có tổ chức nào có dấu hiệu cho thấy loại trừ ông ta, ông ta sẽ tàn sát tất cả mà không thèm làm cho rõ điều đó trước.
Ngay cả khi ông ta đã chìm vào trong bóng tối……không, chính xác là bởi vì ông ta đã xa ngã, Sharga không thể khoan dung cho những hành động đồng bọn phản bội được nữa.
Nhưng trong khi ông ta đang làm việc đó, ông ta cũng trở thành mục tiêu của thế giới ngầm. Sharga, một kẻ bị truy nã bởi cả thế giới bên ngoài cuối cùng đã trôi dạt vào trong một hội sát thủ, nơi sẽ không điều tra lí lịch của một người miễn là kẻ đó mạnh.
Nhưng, không có yên bình cho Sharga ở nơi đây.
Một ngày nọ, một người đàn ông nghi ngờ là gián điệp của vương quốc đã được bắt giữ. Và rồi, bởi sự ra tay của trưởng hội và lão Hiền Nhân, sự tra tấn và cải tạo tàn độc khó có thể nói thành lời đã được thực hiện lên người đàn ông đó. Sharga, người đã chứng kiến điều đó cũng trở nên hãi hùng trước hội sát thủ. ‘
Tên gián điệp đó có một nhân cách dũng cảm và đáng khen ngợi theo quan điểm của Sharga. Ấy vậy mà nhân phẩm của người đó đã bị chà đạp và ông ta đã bị biến thành một con quái thú ngay cả trong lúc khóc lóc và gào thét như một đứa trẻ. Ông ta không thể duy trì được sự tỉnh táo của mình nữa sau khi được chứng kiến một việc như thế.
Kể từ ngày đó, Sharga khép mình ở phía sau của căn tin. Ông ta chỉ có thể bảo vệ trái tim của mình bằng cách uống rượu trong khi thậm chí không hề cởi bỏ bộ giáp toàn thân và rời xa vũ khí.
.
“──UAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!
Lý trí cuối cùng cũng biến mất khỏi đôi mắt của Sharga sau phát đấm cuối cùng. Ông ta thốt lên một tiếng gầm máu chiến nghe như một tiếng hét.
“GUOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!”
Sharga hét lên như thể ông ta đang gầm thét. Ông ta vung chiếc kích to lớn như một cái cối xay gió. Ông ta nghiền nát cả những bức tường xung quanh trong khi đập văng đi cơ thể to lớn của Goudo.
“GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
*GOOOOOONN!*
Cả hai tạo ra những âm thanh kinh khủng của những thanh sắt va chạm vào nhau. Sharga và Goudo ăn miếng trả miếng qua lại mà không hề dựng lên bất kì sự phòng ngự nào, đồng thời phá hủy hết những bức tường xung quanh.
Rất tốt. Nhưng vẫn chưa đủ.
“—Weight—”
Tôi lao đến chỗ họ và kích hoạt ám ma thuật.
Weight tưởng rằng chỉ là một ám thuật cấp một chỉ có khả năng thay đổi mười phần trăm trọng lượng của một vật gì đó, nhưng thật ra nó là pháp thuật thay đổi hướng trọng lượng tới hướng là người niệm chú chọn. Hiệu lực của nó được cải thiện được thêm mười phần trăm mỗi khi ám ma thuật của tôi lên một cấp độ.
Sẽ không có quá nhiều sự thay đổi khi tôi thay đổi trọng lượng của thứ gì đi ba mươi phần trăm. Nhưng đó sẽ là chuyện khác khi tôi còn có kĩ năng Võ Nghệ đồng cấp độ.
“UOOOOOOOOOOOOOOO!”
Ngay khoảng khắc tôi tiếp tận, bằng bản năng, Sharga nhận thấy hành động đó và ông ta ném một cây rìu cầm tay trên thắt lưng.
Chiếc rìu cầm tay phi tới với một âm thanh vù vù dọc theo hành lang. Di chuyển sang bên để né được nó là điều bất khả thi, chính vì thế mà tôi chạy trên tường và thậm chí là cả trên trần để chém hai kẻ vẫn đang chiến đấu từ bên trên.
“NUOOOOOOOOOOOOOOO!!”
“GAAAAAAAAAAAA!!”
Lưỡi dao của tôi chỉ làm trầy xước được cả hai một tí. Nhưng đòn tấn công nhỏ đó đã đủ để đưa tôi vào ‘sân khấu’ nơi cuộc chiến của cả hai.
Tôi đổi vị trí bằng cách nhảy qua bon họ, rồi tôi ném một con dao vào cả hai đồng thời chạy ngược lại con đường mà tôi đã vào đây từ đầu. Sau đó Sharga và Goudo cũng đuổi theo sau tôi Trong khi vẫn tiếp tục kiềm lấy nhau.
.
Cứ như thế, tôi đã dẫn cả hai về lại hàng lang đầu tiên có cánh cửa đã bị phá vỡ bởi Sharga. Ở đó tôi bắt gặp một vài thành viên, những kẻ đang nhìn vào tôi như là một kẻ phản bội.
“Đồ khốn khiếp, Lọ Lem!”
“Goudo!?”
“Cả Sharga!”
Các thành viên đó không chỉ chú ý đến riêng mình tôi mà còn là cả hai kẻ mà tôi dẫn tới đây. Mắt họ mở to ngạc nhiên đồng thời nuốt nước bọt.
“DOORYAAAAAAAAAAAA!”
“GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Hai tên điên tiếp tục đánh nhau mà không để ý đến những thành viên của hội. Cơ thể to lớn của Goudo và chiếc kích to lớn đụng độ nhau. Vài thành viên của hội bị lôi kéo vào cuộc chiến đã bị đánh bay đi làm cho xương cổ hay cột sống của họ bị gãy.
Chất độc đã được lưu thông trong khắp hội, làm suy giảm chuyển động của các thành viên.
Tôi chạy băng qua những thành viên và giết họ ngay nếu có sơ hở nào lộ ra. Hai kẻ Sharga và Goudo tiếp cận tôi giẫm đạp lên họ như những ngọn cỏ khô.
Khi trận chiến đã hỗn loạn như thế này, sẽ không có ai có thể tiếp tục chỉ nhắm vào một mục tiêu được nữa. Tại chiến trường nơi mà mạng sống của mỗi người sẽ càng trở nên mỏng mạnh hơn khi kẻ đó mất tập trung chỉ trong giây lát, tôi ra tay kết liễu những thành viên đã bị suy yếu do chất độc. Người đàn ông đó xuất hiện vào ngay lúc đó.
“ARIAAAAAAAAAAAA!”
*GAKINN!*
Tôi rút con dao đen ra phản ứng lại trước tiếng thét chất đầy nỗi căm phẫn và sát khí. Một tia sáng rực đỏ bắn ra khi người đàn ông đó vung xuống thanh đoản kiếm bạc của mình.
“Trễ quá đấy, Dino.”
“Mi thật sự đã làm thế……”
Hai bên khóa kiếm với nhau tạo nên những tiếng kim loại va chạm. Ở phía bên kia của hai lưỡi kiếm khóa chéo, một tiếng gầm gừ sâu đầy nỗi cay đắng phát ra từ Dino khi ông ta nghe thấy lời tôi nói.
“Đồ khốn……mi không quan tâm ta sẽ làm gì với Celestra sao……!?”
Mí mắt của Dino co giật và hằn sâu căm thù. Ánh mắt lạnh lùng của tôi phản chiếu trong đấy.
“Sẽ không có vấn đề gì cả miễn là tôi giết ‘tất cả’ những ai cố lợi dụng sư phụ.”
Khi tôi nói ra câu trả lời đơn giản ấy, Dino nhìn vào tôi bằng ánh mắt như thể đang nhìn vào một kẻ tâm thần sau khi ông ta đã hiểu được ý của tôi.
“Mi đã dự định làm điều này……ngay từ đầu rồi sao?”
“Dĩ nhiên.”
Tôi kéo sợi dây quấn quanh ngón út và bắn ra một mũi tên từ chiếc nỏ của chiếc giáp tay. Dino né nó trong đường tơ kẽ tóc và đá một phát ngược lại vào tôi. Với việc đó, chúng tôi nhảy ngược lại giữ khoảng cách và trừng mắt nhìn nhau.
Năm tháng trước, khi lần đầu chúng tôi gặp nhau, lẽ ra đã có một con đường khác cho chúng tôi lựa chọn.
Song, con đường chúng ta đã được quyết định kể từ khi ngươi cố lợi dụng sư phụ.
“Dino……Ngay từ đầu, ông đã là ‘kẻ thù’ của tôi.”
Dino gia nhập hội sát thủ từ khi anh lên mười.
Anh được sinh ra là con của người bố là trưởng hội chi nhánh quận biên giới phía bắc và người mẹ là một tiếp viên quán nhậu. Trước khi gia nhập, anh đã sống trong thành phố với mẹ mình, nhưng anh đã được giao cho bố bởi mẹ anh vì một lí do nào đó.
Nghề nghiệp của bố anh không phải là thứ đáng được tôn trọng theo bất cứ nghĩa nào, nhưng mẹ anh chưa khi nào nói về công việc thật sự của ông cho đứa con nhỏ của bà. Anh chỉ được nghe rằng bố anh trừng phạt những kẻ xấu xa để kiếm tiền.
Dino nhỏ bé khi ấy thần tượng bố anh. Anh lớn lên sẽ trở thành người hạ gục những kẻ xấu—những người có quan điểm khác với anh bằng những lí luận chặt lẽ, và thi hành bạo lực đối với những ai không hiểu được ‘công lý’ của anh. Song, công lý của anh đã chống lại những đứa trẻ khác, hệ quả là Dino nhỏ đã bị đánh bầm dập bằng những bạo lực mạnh mẽ hơn.
Đó là lúc mà Dino bắt đầu trở nên suy đồi. Anh bắt đầu làm việc chăm chỉ hơn để trở nên mạnh mẽ vì lợi ích của công lý riêng anh ta, cùng lúc, để làm trúc đi cơn giận của mình, anh ta đã trở thành một con người sử dụng bạo lực tàn bạo để chống lại 『các ác yếu hơn bản thân』.
Bắt đầu, anh bắt cóc những con chó cưng hay vật nuôi của những ai đã đánh đập anh, và giết những con vật ấy bằng phương pháp tra tấn. Đó là cách anh giải tỏa nỗi ác cảm của mình đồng thời giáng xuống sự trừng phạt cho những kẻ nào không hiểu được công lý của anh ta bằng cách thức của riêng mình.
Ngày càng lớn khôn, hành động của anh càng man rợ hơn bao giờ hết. Anh giết những đứa trẻ làm những trò quậy phá. Khi mẹ anh nhìn thấy nụ cười vặn vẹo như vậy trên khuôn mặt con trai của bà, bà cuối cùng đã giao anh cho người bố như thể vứt bỏ anh.
Khi Dino biết được rằng công lý thật sự của cha anh chính là hội sát thủ, công lý của anh càng thêm lung lay và chính Dino cũng càng trở nên sa đọa hơn.
Nhưng anh nhận ra rằng công lý trong tâm anh sẽ không được công nhận bởi phần đông, nên thay vào đó, anh đã khẳng định hội sát thủ sẽ là người chuyển giao công lý, mang đến sự trừng phạt cho cái ác ngay cả khi điều đó có là chống lại luật pháp. Dino sau đó cống hiến hết mình vì tổ chức.
Trưởng hội tiền nhiệm không có chứa đựng sự hứng thú đoái hoài đến con trai của ông. Là một người bố, ông sẽ giao cho bất cứ thứ gì mà Dino yêu cầu, dù vậy, ông chưa bao giờ thật sự quan sát Dino một cách kĩ càng, và vì thế mà không ai để ý đến sự biến chất của Dino.
.
Khi Dino mười hai tuổi, có một người phụ nữ ám yêu tinh thuộc chủng loài được gọi là quỷ tộc đã gia nhập hội.
Celestra là một người phụ nữ mỹ miều. Nhưng hơn cả vẻ đẹp của cô ấy, chính sức mạnh của cô ấy mới là thứ mà Dino ngưỡng mộ. Celestra đã rời khỏi tộc quỷ hung ác và trở thành một sát thủ của công lý. Cô ấy chính là ‘công lý’ lý tưởng của Dino.
Dino đã yêu cầu bố anh để được trở thành đệ tử của cô. Vậy là anh ta đã tìm ra sức mạnh để thi hành ‘công lý’ và cả người phụ nữ mà anh ngưỡng mộ.
Mặc dù chỉ là miễn cưỡng, đó vẫn là sự dạy dỗ từ Celestra. Trong chưa đầy một năm, Dino đã có thể học được phong thuật và thổ thuật. Song, tài năng của anh không hơn gì là đa số.
Mặc dù đó là sức mạnh vừa sức đối với hầu hết, nhưng từ góc nhìn của một ám yêu tinh như Celestra, Dino thiếu sót tài năng. Cô ấy từ bỏ dạy dỗ anh và tỏ cho anh một cái nhìn thương hại. Đối với Dino, nó giống như là một 『sự coi thường』. Sự méo mó của anh tỉ lệ thuận với sức mạnh mà anh ngưỡng mộ từ Celestra. Sau đó, anh càng luyến tiếc hơn Celestra, người đã cho anh ‘nỗi đau’.
Anh ta muốn làm cho Celestra, người sở hữu sức mạnh mà anh ta hằng khao khát phải quy phục trước anh ta, để cho cô ấy biết sự đau đớn……
Nỗi ám ảnh đó—đã mang lại ‘sự hủy hoại’ cho hội sát thủ.
.
“ARIAAAAAAAAAAAA!!”
Dino cuối cùng cũng đã hiểu về ‘tôi’. Ông ta hét lên tên tôi bằng cường độ có thể phun ra máu.
.
▼ Dino Tộc: Người ♂ – Ước Tính Hạng 4
【Ma Lực: 145/180】【Thể Lực: 223/290】
【Sức Chiến Đấu Tổng Thể: 795 (Cường Hóa Thân Thể: 933)】
.
*Gakiinn!*
Tia lửa từ những thanh kiếm va chạm soi sáng hội sát thủ đang bao trùm trong bóng tối giống như pháo hoa.
“Thạch Đạn!”
Vài viên đá rơi xuống từ mặt đất đá lộ thiên của mỏ than cũ.
Tôi, người có thể nhìn thấy ‘sắc màu’ của ma tố thuộc tính đất từ Dino ngay lập tức nhảy đi. Tôi né bằng cách nhảy qua những viên đá trong khi những tiếng thét đang vang lên đằng sau tôi.
“Gyaa!?”
“Gua!”
Tôi biết canh thời điểm thổ thuật từ kinh nghiệm có được do chiến đấu với tên trộm nữ. Với điều đó, tôi lao vào đám đông đang chờ đợi cho khoảng khắc tôi hạ thấp cảnh giác để lao vào tấn công và rạch cổ họ bằng con dao của mình.
Rất có thể pháp thuật của Dino cũng là cấp 3 như tên trộm nữ đó, nhưng mặc dù tốc độ khai triển nhanh hơn tên nữ trộm đó, tốc độ bay lại là dưới trình cô ta. Nếu chỉ riêng tốc độ khai triển, thì tôi có lời khen cho ông ta, quả nhiên là đệ tử cũ của sư phụ, nhưng pháp thuật của ông ta thiếu ‘uy lực’.
“Chết tiệt!”
Dino rên lên do đánh vào chính đồng minh của mình. Ông ta hướng lưỡi dao của sự hận thù về phía tôi. Thế nhưng, để ông ta đánh vào chính đồng minh của mình có nghĩa là……
“Ông đã mất tự chủ do cơn giận dữ. Đó là do lỗi của ông.”
“ARIAAAAAAAAAAAAAAAA!”
Tôi chỉ thẳng ra lỗi của Dino nhằm khiêu khích. Điều đó khiến cho Dino càng thêm mất bình tĩnh.
Tôi đã rải độc để làm suy giảm sức chiến đấu của những người ở đây, làm cho Sharga và Goudo đánh nhau mang lại sự hỗn loạn cho chiến trường, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đang giành lợi thế. Những sát thủ sống sót đã xoay sở chịu đựng được chất độc, tất cả đang tụ tập ở đây. Chỉ còn lại khoảng mười người nhưng trong số đó còn có những thú nhân như Radha có kĩ năng dạ thị và tìm kiếm tốt hơn số còn lại.
Mặc dù chuyện động của bọn họ đã bị hạn chế do chất độc nhưng hầu hết bọn họ vẫn là hạng 3 như Keira và Guy.
“............”
Tôi kìm nén cảm xúc lại vào sâu trong thâm tâm để cố gắng hạ quyết tâm. Tôi cau mày trước áp lực xung quanh.
Sự thật là những kiểu kế hoạch phó mặt cho vận may như thế này không phải là kiểu yêu thích tôi. Song, quyết tâm như vậy là điều cần thiết để một đứa trẻ đơn độc muốn chống lại một tổ chức.
Ra đây.
Các người đang quan sát phải không?
Các người đã muốn giết tôi kể từ khi tôi đến nơi này rồi phải không?
Sau cùng thì nếu các người đã ghét tất cả mọi thứ liên quan đến sư phụ thì—
“—Shield—!!”
Ngay khoảng khắc tôi ‘nhìn thấy’ nó, tôi kích hoạt ma thuật hộ thuẫn cũng lúc né đi bằng cách bật nhảy ngược lại.
“Đừng nghĩ rằng mày có thể chạy thoát!”
“Chết đi, Lọ Lem!”
Hai tên sát thủ phản ứng ngay lập tức bằng cách ném một con dao và bắn đi một mũi tên. Những thứ vũ khí ném đó sượt qua tay và vai tôi, khiến tôi bị thương khá nặng, dù vậy tôi vẫn tiếp tục nới giãn khoảng cách. Rồi khoảng khắc tiếp theo—
“Gyaaaaaaaaaaaaa!?”
“Hiiii!”
“Guaaaaaaa!”
Vài sát thủ ở phía sau bị hóa một màu đen tối. Cơ thể họ trở nên không thể cử động được và vỡ vụn như những chiếc lá khô tuyệt đối.
Ngay cả trong lúc những chuyện đó đang xảy ra, thứ ma tố kinh tởm với màu sắc hỗn tạp đó vẫn đang tiếp cận. Tôi chặn chúng lại bằng tấm khiên đồng thời né tránh. Dù vậy, một 『lời nguyền』 mà tôi đã thất bại hoàn toàn trong việc chặn đứng đó đã đánh trúng áo chùng của tôi. Chúng bị phong hóa và tan vỡ cùng lúc tôi lấy nó ra và vứt đi.
“......Vậy là mi đã né được. Con đồ đệ đáng nguyền rủa của con mụ ám yêu tinh khó ưa.”
Từ nơi sâu thẩm nhất của bóng tối, một lão già yêu tinh rừng mang một chiếc áo choàng tối màu—-lão thuật sư ‘Hiền Nhân’ lộ diện và nhìn tôi bằng ánh mắt tăm tối.
Lời nguyền……Nguyền thuật là một kỹ thuật kém hiệu quả, nhưng miễn là bạn lờ đi hiệu suất mà chọn đúng nơi, đúng thời điểm để sử dụng, nó sẽ có uy lực vượt trên mọi pháp thuật khác. Ngay từ đầu, sư phụ sẽ không dạy cho tôi những bài học và chủ đề về nó nếu nó chỉ là một loại hình vặt rãnh. Đó là lí do tại sao, người tôi cẩn trọng nhất không phải là Goudo, mà là lão Hiền Nhân này.
“Hiền nhân! Ông đang làm cái gì vậy!”
Có vẻ như Dino cũng đã xoay sở để né được. Ông ta bộc lộ cơn giận dữ tới lão Hiền Nhân, kẻ vừa tấn công cả những thành viên của hội. Nhưng lão Hiền Nhân chỉ trợn mắt mà chế giễu ông ta.
“Thật ngây thơ……ngươi nghĩ rằng chỉ là một con người như ngươi mà lại đứng trên ta ư?”
“Cái……”
Đối với lão Hiền Nhân, hội này chỉ là một nơi để nghiên cứu. Mặc dù lão ta sẽ dành ra chút nỗ lực để duy trì nơi này, song những người ở đây chẳng hề là đồng đội đối với lão ta.
Lão Hiền Nhân phớt lờ đi Dino đang cạn lời và chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt đó.
“Làm sao mà mày né được, đệ tử của ả ám yêu tinh?”
“......Tôi đã nghĩ là ông nhất định sẽ làm như vậy thôi.”
Ám yêu tinh và yêu tinh rừng. Trong khi cả hai đều là cùng một chủng tộc, bọn họ lại ganh ghét lẫn nhau. Nhưng hơn thế nữa, sư phụ đã phủ nhận thứ ‘pháp thuật nguyền rủa’ mà lão Hiền Nhân đã cống hiến nửa đời mình để thành thục được nó. Lão ta tuyệt đối không thể nào tha thứ cho sư phụ.
Đó là lý do tại sao, tôi đã đợi cho lão Hiền Nhân phóng đi đòn tấn công của lão ta.
Mặc dù tôi tự tin rằng cũng như Keira, lão ta nhất định sẽ tấn công, nó lại là một ván cược rằng liệu đòn tấn công của lão ta có đánh trúng những người khác hay không. Đối với các yêu tinh, danh dự là một vật quan trọng, bao gồm cả sư phụ. Những yêu tinh xuất thân từ rừng không có niềm kiêu hãnh cao đến mức đó, nhưng điều đó chứng tỏ rằng sự hiềm khích của lão Hiền Nhân đối với sư phụ lớn đến mức nào.
Song, mục tiêu của lão Hiền Nhân là muốn giết cho bằng được tôi kể cả khi có đánh trúng đồng minh của mình trong quá trình đó đã giúp vô hiệu hầu hết những thành viên của hội đang cản đường. Trong số đó vẫn còn có người còn sống nhưng họ vẫn chưa lộ mặt ở nơi này, bọn họ chắc hẳn là những kẻ không tự tin vào khả năng chiến đấu của mình hay những kẻ mang sự cảnh giác cao độ.
“GUAOAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Tôi nghe thấy một tiếng thét thống khổ từ đâu đó.
Hắn ta chắc hẳn đã bị trúng hiệu ứng từ lời nguyền vừa rồi. Một chân của Cuồng Binh Sharga đã bị hóa đen. Móng vuốt của Goudo đâm xuyên qua trái tim của Sharga và ông ta co giật.
“GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Nạn nhân, Kẻ Tử Tù Goudo đã nhận ra lão Hiền Nhân, kẻ để trói buộc hắn bằng lời nguyền và gào lên một tiếng gầm phẫn nộ.
Song bản thân Goudo cũng không phải là không hề hấn gì. Hắn ta vừa chiến đấu nghiêm túc với Sharga. Toàn thân của hắn lấp đầy những vết thương sâu. Không những thế, tay phải của hắn cũng vừa trúng lời nguyền và hóa thành tàn dư đen kịt.
“......Vậy là nó cũng không chấp nhận ‘mệnh lệnh’ hử. Mày phiền toái thật đấy, để tự của ả ám yêu tinh và cả con mụ sư phụ của mày nữa.”
*Pekin!*
Lão Hiền Nhân đã nhận ra tôi là người đã viết lại bài lời nguyền trên Goudo mà nhăn mặt. Ông ta ép một trong mấy ngón tay trông như cành cây khô và tự bẻ nó.
“Nằm xuống”
“GUGAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Goudo cố lao về phía lão Hiền Nhân nhưng hắn ta đã bị đè xuống sàn đến mức hộc ra máu.
“......Lời nguyền loại đồng giá nhỉ.”
Sư phụ nói rằng hiệu quả của nó là thậm tệ nhất trong số các pháp thuật nguyền rủa. Rất có thể đây chính là nguyên nhân của mối ác cảm giữa lão Hiền Nhân và sư phụ.
Pháp thuật là một kĩ thuật tạo ra một ‘hiện tượng’ bằng cái giá tương đương là ma lực của người niệm phép, song trong trường hợp của lời nguyền, tỷ lệ ‘trao đổi’ của nó là lớn hơn. Một lời nguyền yêu cầu một lượng ‘ma lực’ và ‘thời gian’ cần thiết để chuẩn bị, đi xa hơn nữa, đồng giá có thể phát triển tới những yêu cầu từ ‘bản thân’ tới những dạng sống linh hồn như quỷ và những thứ tương tự.
Người ta nói rằng tộc yêu tinh không thể già đi, mà thường xuyên chết là bởi bệnh tật hay tai nạn trước khi họ đến tuổi già. Một yêu tinh rừng như lão Hiền Nhân có diện mạo là một ông già rất có thể là do ông ta đã dùng ‘sinh lực’ của mình để làm vật trao đổi.
Bằng cách chừa lại 『vật trao đổi cuối cùng』 đối với kiểu pháp thuật nguyền rủa chưa trả giá, ông ta có thể kích hoạt lời nguyền sau khi đã trả vật trao đổi cuối cùng cho bằng cách tự làm thương chính mình, tự bẻ ngón tay ông ta.
Số ngón tay còn lại……là chín cái. Nếu ông ta cứ phóng ra những đòn tấn công có quy mô tương tự bằng cách lập lại hành động tự làm thương mình đó, cơ hội để tôi đánh bại lão Hiền Nhân bằng cách chiến đấu công bằng là rất thấp.
Bên cạnh đó, vẫn còn có Dino nữa. Bây giờ, ông ta đang khó có thể đưa ra được nước đi nào do đang hoảng sợ nếu phải đối mặt cùng lúc với tôi và cả lão già đó, nhưng nếu ông ta thấy rằng lão Hiền Nhân không có sự thù địch với ông ta mặc dù lão ta cũng chẳng phải là đồng minh của ổng thì ông ta sẽ ngay lập tức hành động để cắt đứt con đường tẩu thoát của tôi.
Tôi vẫn còn đang nắm giữ lợi thế. Song tôi không hề có ý định chạy trốn.
Bên cạnh đó……, sớm thôi, cái ‘bẫy’ cuối cùng mà tôi đã mạo hiểm mạng sống của mình sẽ được kích hoạt.
“—?”
“......Đây là?”
Lão Hiền Nhân hơi cau mày lại và nhìn lại phía sau. Dino cũng để ý đến điều đó và quay mặt về phía lối vào.
Khi tôi đi vào hội từ cửa vào một cách bình thường, tôi cũng đã đi ‘nước cờ’ cuối cùng của mình.
Chẳng hiểu sao mà hôm nay hơi oi bức quá phải không?
Chẳng hiểu sao mà hôm nay hơi ẩm ướt quá phải không?
Đó là bởi vì tôi đã phá hết tất cả những lỗ thông khí ở trong hội quán dưới lòng đất này.
Nơi này vốn là một mỏ than. Một tai nạn vài trăm năm trước đã xảy ra đã làm cho rất nhiều người trở thành nạn nhân, vì thế mà một nhà nguyện và một khu nghĩa trang đã được xây lên ở nơi đây. Khi tôi khám phá về tai nạn đó, tôi biết được rằng đó là tai nạn do khí tự nhiên được sản sinh ra từ nền đất và do một cây đuốc được thắp lửa.
Ngay cả hiện tại cũng chỉ có một lượng nhỏ khí ga được sản sinh ra. Cái mùi ngai ngái thường có cũng là do nó mà ra. Dù vậy, nó không ở mức độ có thể làm ảnh hưởng đến sức khỏe con người. Miễn là những lỗ thông hơi còn đã được tạo ra ở những vị trí điểm mà khí rò rỉ thì sẽ không còn có vấn đề gì xảy ra nữa ngay cả khi có thắp lửa ở đó.
Dù vậy, ở đây chỉ có mấy cái đèn. Không phải vì mọi người đều có dạ thị, mà là do chủ sở hữu trước, người đã xây nên hội quán này để khỏi lo sợ chuyện tích tụ khí ga sẽ xảy ra một lần nữa.
Tôi đã đóng kín những lỗ thông khí vào vài ngày trước để khí ga dần dần được tính tụ trong hội. Hẳn là cũng sẽ có những người bị choáng váng do đó. Song họ cũng đã quen với mùi của khí ga do nhiều năm sống ở đây và không nhận thức được rằng nó là một thứ nguy hiểm.
Và sau đó tôi rải chất độc, khiến cho Sharga và Goudo nổi cơn cuồng loạn, và làm cho lão Hiền Nhân sử dụng lời nguyền bừa bãi. Dĩ nhiên, một chuỗi những sự kiện như thế xảy ra thì sẽ khiến cho ‘người’ không có sức chiến đấu chạy trốn.
Nó sẽ không được kích hoạt trừ khi có ai đó đi vào từ cánh cửa. Song, vào khoảng khắc mà có ai đó cố đi ra ngoài qua cánh cửa đó, sợi dây tôi lắp đặt sẽ bị đứt và kích lửa dầu.
Mùi khét nồng đã bay tới mũi tôi tức là lửa đã lan ra quanh cánh cửa. Tôi không sử dụng phương pháp này ngay từ đầu là bởi vì nếu tôi dùng nó ngay từ đầu luôn thì không quan trọng những tên sát thủ đó có là theo chủ nghĩa cá nhân hay không, có khả năng tất cả bọn họ sẽ hợp tác với nhau để trốn thoát. Nhưng, bây giờ đã là quá muộn rồi—.
“Nơi này sẽ là mồ chôn của các người.”
Khi tôi lẩm bẩm điều đó, số ít những người còn sống ở đây có vẻ kinh ngạc. Dino sau khi nhận ra rằng chính tôi là người đã đốt lửa hội quán dưới lòng đất này loạng choạng bước lùi lại.
“......Mi điên rồi.”
Tôi sẽ không thể chiến đấu với bất kì ai trong số các người nếu như tôi không đi xa đến thế này. Thời gian còn lại cho tất cả mọi người trong hội là cho đến khi lửa lan tới và châm cháy khí ga rò rỉ.
Tất cả các người sẽ chết ở đây.
“Đồ khốn! ĐỒ KHỐNNNNNNNNNNNNNNNN!!”
*GAKIINN!*
Dino lao tới trước bằng tốc độ kinh hoàng. Khi con dao đen của tôi va chạm với con đoản kiếm của ông ta, chúng tạo ra một âm thanh ken két chói tai.
“Sao mi dám! Chống lại hội của ‘ta’!”
“Vậy sao.”
Tôi trả lời cộc lốc trong khi hai bên đang trao đổi kĩ năng hai, ba lần.
Đối với một kẻ như Dino, 『tổ chức』 như là 『địa vị』 tượng trưng cho thanh thế bề ngoài của hắn ta. Để duy trì được nó, ông ta đã hội tụ lại những con người ưu tú lên làm ‘lãnh đạo’, tập trung lại những con người có tiềm năng như thể họ là bộ sưu tập của ông ta, và cứ như thế, ông ta còn can thiệp vào cuộc sống bình yên của sư phụ.
Hội quán mà ông trân quý rất nhiều giờ đang trong cảnh khốn đốn rồi đấy.
Nhưng hãy để tôi nói điều này.
“Gieo nhân nào gặt quả nấy.”
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
*GAKIN-!*
Tôi bật nhảy ngược lại sau vài đòn công kích của Dino đã thể hiện bằng cường độ như thể muốn đến hộc máu.
Thanh đoản kiếm của Dino rất có thể là được làm từ mythril. Viro cũng sử dụng thứ tương tự, nên tôi biết rõ đặc tính của nó.
Mithril được hình thành từ những mạch bạc ngầm lộ thiên được tiếp xúc với ma tố nồng độ cao trong một thời gian lâu dài. Độ cứng của nó so với con dao ma cương của tôi hơi yếu hơn, nhưng lại có khả năng dẫn truyền ma lực tốt và cũng tương tự với ma kiếm, nó cũng có thể gây thương tích lên những thực thể linh hồn.
Trong tình huống hiện tại, sự khác biệt giữa vũ khí là gần như không có, song con dao của tôi là tập trung vào sự sắc bén và chỉ có uy lực thấp, và trình độ chiến đấu của tôi là thấp kém hơn so với Dino, vậy nên sẽ có giới hạn thời gian để tôi có thể tiếp tục chặn đòn tấn công của ông ta.
“Ngươi cản đường quá đấy, Dino!”
*Pekin…….*
Lão Hiền Nhân bẻ ngón tay. Ma tố với ‘màu sắc’ kinh tởm và hỗn loạn lại tuôn trào ra từ lão ta.
“Kư!”
Dino cảm nhận được lời nguyền mặc dù ông ta không thể nhìn thấy chúng. Ông ta lăn trên mặt đất để né nó và nới giãn khoảng cách. Nhờ có lời cảnh báo, tôi cũng đã xoay sở để sử dụng Shield đồng thời suýt soát trốn thoát đến một khoảng cách an toàn.
“Khốn khiếp……! Mày có thể nhìn thấy của ta sao!? Chiếc khiên đó, con khốn nạn nhà mày có liên hệ với con ả ám yêu tinh đó thật sự phiền phức chết đi.”
Lão Hiền Nhân phun ra những lời chửi rủa độc địa sau khi nhìn thấy tôi liên tục né được những lời nguyền của lão ta.
Có lẽ là lão ta chỉ đang làm vậy trong vô thức, nhưng lão Hiền Nhân đã do dự khi tấn công cả Dino và tôi đó là bởi vì lão ta vẫn còn cần đến hội này, để để lại 『nơi nghiên cứu』 của lão ta. Nhờ có đó, tôi có thể chiến đấu với hai hạng 4 như thế này, nhưng điều đó cũng sẽ không còn kéo dài quá lâu nữa, theo nhiều nghĩa.
Ngọn lửa bùng cháy từ cửa ra vào đã tiếp tục lan rộng tới mức nhiệt của nó còn có thể cảm nhận được từ đây. Khói đen bắt đầu tràn vào nơi này, nơi gần như là trung tâm hầm ngầm.
Tôi kéo chiếc khăn choàng đã được nhúng thuốc giải độc đến gần mắt.
Nếu ‘kiến thức’ của người phụ nữ đó là chính xác, thì cũng không còn lâu nữa để đến được nơi này. Song, bọn họ thậm chí còn có vẻ lo lắng hơn tôi. Đến bây giờ, sự căm ghét của họ đối với tôi vẫn còn lớn nên họ mới ưu tiên chiến đấu, song họ hẳn đã nhận ra rằng mạng sống của họ đang bị đe dọa khi họ đã bình tĩnh trở lại.
Con người sẽ đánh mất sự bình tĩnh khi bị nỗi thù ghét thao túng, và sau khi lấy lại được sự bình tĩnh vốn có, thứ kế tiếp được hình thành là nỗi lo.
Chính vì vậy mà tôi sẽ kết thúc chuyện này trước khi bọn họ lấy lại sự tỉnh táo.
“Dino, chỉ cần đảm bảo được một lối thoát thôi! Ngươi cản đường quá!”
“Ngậm họng đi! Đừng lệnh cho ta phải này nọ!”
“Yên tâm đi, bằng bàn tay này, đệ tử của ả ám yêu tinh sẽ—”
*Vụt*
“Tôi sẽ không để ông có thời gian đâu.”
“Kư!”
Khi tôi ném hai chiếc pendulum theo quỹ đạo vòng cung, Dino nhanh chóng né đi một cái nhưng nó đã để lại một vết cắt nông trên cổ ông ta.
Chiến thuật cơ bản của tôi là dùng những chiêu trò kỳ dị và tấn công bất ngờ. Vì lẽ đó, tôi gần như chưa bao giờ lấy ra pendulum và ảo ảnh trước mắt bọn họ. Nhưng đây là lúc để không cần phải giữ kín nó nữa. Tôi đã sử dụng mọi thứ để có thể cầm chân bọn họ tại đây cho đến khi bọn họ không thể nào thoát ra được nữa. Tôi nhất định sẽ làm vậy.
*Pekin…….*
“Thối rữa!”
Một lời nguyền khác đến từ lão Hiền Nhân. Có lẽ là vì ông ta đã nhận thấy được rằng tôi né ‘lời nguyền’ là nhờ thị lực, nên lão Hiền Nhân đã ưu tiên phạm vi lời nguyền này hơn là uy lực.
Nếu tôi bị dính toàn diện lời nguyền của lão Hiền Nhân, nếu không may thì đó sẽ là cái chết tức thì. Nguyền rủa là một kĩ thuật kinh hoàng miễn là tất cả những điều kiện đã được đáp ứng và đã chọn nơi và thời điểm để sử dụng nó, nhưng dù vậy, nó vẫn có điểm yếu.
Sau cùng, lời nguyền cũng chỉ là vô song khi nó là ‘bị động’. Nó thiếu tốc độ khi chiến đấu trực diện như hiện giờ.
Với lại, điều này chỉ áp dụng lên chính tôi nhưng bọn họ sẽ phải thể hiện ra lời nguyền hẳn sẽ là đòn tất sát nhiều lần.
“Cái gì cơ!?”
Ma tố với những màu sắc hỗn loạn trộn lẫn phức tạp vào nhau. Tôi vừa chạy vừa né chúng, cùng lúc tôi khớp ma tố của mình với ma tố mà mình thấy được và thải chúng ra để trung hòa lời nguyền.
Thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa, ám khắc quang……đồng nhất được với tất cả những ma tố được may nối phức tạp vào nhau để hình thành nên lời nguyền là điều bất khả thi, nhưng nếu chỉ là trong một phạm vi nhỏ mà tôi không thể né được thì……nếu trong khoảng khắc, bằng cách sử dụng Thường Pháp và Ma Lực Điều Khiến đã lên cấp 3, tôi có thể xóa một phần của ma tố hình thành nên lời nguyền đó, trung hoà một khu vực nhỏ. Đây chính là thành quả từ việc từ từ giải chú lời nguyền trên Goudo.
“ARIAAAAAA!”
Lời nguyền được mở rộng phạm vi đạt với vị trí của Dino.
Khi tôi tiếp cận, Dino đã do dự trong chốc lát, giữa đối mặt với tôi hoặc né lời nguyền. Trong khoảng khắc đó, tôi niệm chú ‘con bài tẩy’ mà tôi đã giữ lại.
“—Pain—”
“Gugaa!?”
Dù Pain có nhược điểm là có tác dụng yếu trước những đối thủ mạnh khi họ có thể chặn nó lại trong giây lát ngay cả khi họ không có chút kiến thức gì về nó.
Tôi trượt trên mặt đất luồn xuống dưới Dino và chém vào mạn sườn của ông ta bằng một con dao ngay khi tôi lướt qua. Ngay khoảng khắc tôi lướt qua, lời nguyền của lão Hiền Nhân đã làm thối rữa tay trái và chân trái của ông ta.
“GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!?”
Ông ta thoát ra một tiếng hét tựa như của một cơn đau thống khổ. Dino ngã lịm xuống. Dù vậy—
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”
Cơn thịnh nộ và thù ghét của Dino thôi thúc ông ta rút con đoản kiếm của mình ra bằng tay phải dù cho ông ta đang chết dần chết mòn. Gần quá, không thể nào tránh được. Song, một thanh âm nhỏ đã lọt vào tai tôi vào lúc đó.
*Cộp……-*
Một chiếc dây chuyền quen thuộc rơi ra từ túi Dino và lăn đến dưới chân tôi. Water mà tôi đã ngay lập tức niệm đã tạo ra rất nhiều hơi nước bốc lên do nhiệt độ xung quanh và sức mạnh của viên ma thạch thủy tinh linh.
“──!?”
“HAA!”
Con đoản kiếm được ném bởi Dino, người có tầm nhìn đã bị che khuất sượt qua hông của tôi. Tôi bước tới trước và cắt dọc mặt Dino. Nhìn thấy thế, lão Hiền Nhân nắm lấy vai ngón tay nữa và bẻ chúng hết một lượt.
“Con đệ tử của ả ám yêu tinh kia!”
Ba loại lời nguyền cùng lúc tấn công tựa như tượng trưng cho cơn thịnh nộ của lão Hiền Nhân. Tôi nhảy thoát ra khỏi làn hơi nước và chạy qua khắp hội khi những lời nguyền đang ép góc tôi.
Không quan trọng những lời nguyền đó có chậm đến mức nào, tôi không thể né hết chúng trong thời điểm này.
Nhưng, biết sao không……các người nghĩ là tại sao tôi lại phá hết ‘đèn’ trước khi đến đây?
“Cái gì!?”
Hình bóng ‘tôi’ biến mất ngay khi ngay khi ba lời nguyền bao trùm lấy nó.
Tôi vẫn dành thời gian để phá hủy những cây đèn dù cho biết rằng có thú nhân và yêu tinh có dạ thị uy lực ở đây không chỉ là biện pháp để đối phó với con người. Ảo ảnh hình nhân mà tôi đã sử dụng trong trận chiến đánh bại con hobgoblin để bẫy dạ thị của nó—Shadow, khi dùng nó, tôi tạo ra một khối ma tố hình người chỉ chạy đi từ một góc của đám hơi nước.
Dù dạ thị của yêu tinh là cấp 2, lão ta vẫn có thể bị lừa một lần trong tình huống này. Đó là mục tiêu của tôi.
“Guboo!?”
Tôi tận dụng thời khắc đó và hai chiếc pendulum bay ra từ những hướng không ngờ tới. Chúng xé cổ của lão Hiền Nhân theo đường chéo. Nhưng mà—-
“NUOOOOOOOO!”
Nó sẽ là một vết thương nghiêm trọng bất kể ta có nhìn vào nó như thế nào đi chăng nữa, dù vậy, lão Hiền Nhân cũng đã tìm thấy tôi trong bóng tối dù cho máu đang tuôn trào ra từ miệng và cổ họng của lão ta. Rồi lão ta nắm lấy ngón tay của mình để giải phóng lời nguyền.
“Fuu!”
Tôi sẽ không thể né cái kế tiếp trong phạm vi này được. Tôi ngay lập tức đưa ra quyết định và cởi bỏ lớp ẩn nấp. Tôi vắt kiệt không khí trong phổi mình và quyết định đương đầu với nó.
Tôi ấn tượng bởi sự bền bỉ của ông đó. Và để đối mặt trực diện với nó, tôi vén váy và rút ra những con dao ném được gắn trên bắp chân mình bằng cả hai tay.
Trong lúc thời gian chậm lại do cường hóa thân thể, lão Hiền Nhân nắm chặt lấy ngón tay của mình để kích hoạt lời nguyền, cùng lúc đó, tôi ném đi những con dao của mình.
Thời khắc này, chúng tôi sẽ đánh hạ lẫn nhau—
*Zashu-!!*
“......Đồ……đồ khốn……”
Những con dao của tôi đâm vào cổ họng và ngực của lão Hiền Nhân. Lời nguyền của lão không chạm đến được tôi……
“Gaaaa……”
Lời nguyền hành quyết bị cản trở bởi một cơ thể to lớn chen ngang, chắn nó hoàn toàn.
“Goudo……”
Goudo đã chặn lời nguyền như là tấm khiên của tôi. Bằng tay trái còn lại trên cơ thể te tua của hắn ta, Goudo nắm lấy cổ của lão Hiền Nhân như một cái cây héo.
“Cái, đồ……CHUỘT THÍ NGHIỆM NÀYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYY!”
“GAAAAAAAAAA!”
Nói về độ cứng đầu thì Goudo hơn hẳn lão Hiền Nhân. Bằng bàn tay hắn ta bóp nát cổ lão Hiền Nhân và xé đầu lão ta ra.
Goudo vẫn đứng vững sau khi đã kết liễu lão Hiền Nhân. Trong đôi mắt của hắn ta, chỉ là mờ nhạt nhưng có ánh sáng của ‘lý trí’ trong đó.
“Goudo……đây là ‘chiến thắng’ của ngươi.”
Ngươi……cuối cùng đã tự lấy lại 『bản thân』.
Hắn ta nhìn lại trước những lời tuột ra từ miệng của tôi. Bóng hình của tôi phản chiếu trong ánh mắt của hắn ta. Khi cơ thể hắn gục ngã xuống do lời nguyền, có cảm giác như hắn đã vừa mỉm cười.
.
*DOOOONN!!*
Đột nhiên, một âm thanh nổ vang lên từ phía sau. Khí ga tràn ra bắt lửa và nuốt chửng cả Goudo và lão Hiền Nhân.
Rất có thể đã có ai đó cố sử dụng lối thoát ở nơi sâu nhất, nơi tích tụ khí ga. Kẻ đó đã kích hoạt cái bẫy cuối cùng của tôi. Tôi có thể nghe thấy những cái thét đau đớn của những thành viên còn lại từ đằng xa. Không ai có thể trốn thoát được nữa. Đã đến hồi kết cho hội quán này rồi.
“......Mi đã……thõa mãn chưa?”
“......DIno.”
Dino vẫn còn sống với nửa cơ thể đã hoại tử do lời nguyền và khuôn mặt có một vết rạch dọc.
Bên trong địa ngục trần gian nhuốm đầy một màu đỏ rực của ngọn lửa đang lan rộng, tôi và Dino bất động, người đang nằm ngửa mặt trên mặt đất nhìn chằm chằm vào nhau. Ông ta đội lên đó một nụ cười nơi thô lỗ.
“......Để một hội quán bị hủy hoại bởi một đứa nhóc như thế này……mi đã mãn nguyện chưa, khi mi đã cứu được Celestra? Nhưng đây cũng là kết thúc cho mi rồi. Không ai……có thể thoát khỏi đây nữa. Aria……mi có thể thắng, nhưng sư phụ đáng kính của chúng ta sẽ sống trong nỗi hối hận vĩnh hằng khi đánh mất mi.”
Sư phụ là một người có lòng từ bi sâu sắc, chắc chắn rằng người sẽ rất buồn. Đó là lí do tại sao Dino lại cười với vẻ hung ác, thừa nhận rằng tôi đã không thắng.
Đến cuối cùng, ông vẫn còn méo mó nhỉ……
“Có phải đó là tất cả những gì ông muốn nói không? Nếu vậy thì, xin vĩnh biệt.”
Tôi nạp lại một mũi tên vào chiếc nỏ mánh khéo của mình một cách vô cảm. Khuôn mặt của Dino càng vặn vẹo hơn khi ông ta quan sát tôi. Mắt ông ta căng rộng, phản chiếu một tôi đang lạnh lùng nhìn xuống ông ta và, tôi bắn đi mũi tên. Vậy là ông ta sẽ không bao giờ cử động được nữa.
“Đi đến thế giới bên kia một mình đi.”
.
*GODOOOOOOOOOOOONN!!*
*GARAAAAAAAAAAAANN!!*
Hẳn là vẫn còn khí ga tích tụ dưới lòng đất còn xa hơn ở mỏ than này.
Vụ nổ dưới lòng đất đã làm rung chuyển nền móng và gây chấn động nhà nguyện to lớn được làm từ đá. Chiếc chuông rơi xuống tòa tháp đỉnh đã chìm trong biển lửa và vỡ vụn. Tiếng chuông vang lên từ đống đổ nát đang đổ sụp vang tới tai của những người dân chết lặng đang quan sát cảnh tượng.
“.............”
Tôi đánh mắt nhìn khung cảnh đó từ bóng đêm của một căn nhà phía xa.
Tôi đã có thể trốn thoát được khỏi hầm ngầm nơi mà không ai có thể trốn thoát. Đó là một canh bạc cho tôi nhưng tôi cũng khá là tự tin về cơ hội thành công của mình.
Thứ đã cứu giúp tôi là Ảnh Bộ mà Radha đã sử dụng.
Nó là ám thuật cấp 4 nhưng bằng cách tái tổ hợp lại vào trong Ám Quắc và làm quen với việc sử dụng nó, tôi đã có thể kịp thời kích hoạt được nó mặc dù cuối cùng là nó đã ngốn hết toàn bộ ma lực của tôi.
Ảnh Bộ chỉ có thể di chuyển ở những cái bóng mà ma tố của người niệm chú kết nối. Và để làm được điều đó, khi tôi bịt kín lại tất cả những cái lỗ thông hơi, tôi đã có để lại ‘vài sợi dây’ được lấp đầy ma lực của tôi tại vài chỗ.
Từ nơi đó, tôi sử dụng Ảnh Bộ và đã xoay sở di chuyển được đến buồng mai táng của nghĩa trang, song ma lực của tôi đã cạn kiệt từ việc sử dụng pháp thuật vượt cấp và tôi cũng đã xém chết cho kiệt sức.
Nhưng may mắn thay là tôi đã liên tục dùng thuốc hồi phục ma lực, rút kinh nghiệm từ những bài học khi trước. Tôi đã hồi phục cho đến khi có thể phần nào di chuyển được cơ thể để trốn thoát khỏi nhà nguyện cũng đang dần sụp đổ ấy.
Hội sát thủ chinh nhánh quận biên giới phía bắc đã bị tiêu diệt. Tôi không biết liệu những chi nhánh khác và những quý tộc có liên hệ sẽ hành động như thế nào về việc này. Nhưng—
.
“Mình đã sẵn sàng cho chuyện đó.”
.
Tôi liếc mắt lần cuối cùng về nhà nguyện đang sụp đổ trước khi biến mất vào trong bóng đêm.