Strange Memories With You, My Dear

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Oneshot - Prologue 1

Kì nghỉ hè đã đến gần.

Tôi thả bộ dọc theo con phố vào buổi tối sau khi rời khỏi nhà để đến lớp luyện thi lúc 6 giờ tối. Những tờ áp phích về thế vận hội Tokyo Olympics được dán đầy ở khắp nơi, cửa kính trung tâm mua sắm, bảng thông báo của thành phố và những chỗ khác.

Hiện giờ đang là giữa tháng 7, thời tiết dạo những ngày gần đây có vẻ nóng. Bây giờ thì đã dễ chịu hơn bởi mặt trời đã lặn, nhưng không khí vẫn còn nóng và ẩm ướt, ngay cả việc đi bộ thôi cũng đã khiến tôi đổ mồ hôi rồi.

—Mặt trời đã biến thành một quả cầu lửa khổng lồ, bao trùm lên thành phố những vạt nắng màu cam nhẹ sau khi đã làm vạn vật ấm nồng bằng những tia nắng chói chang cả ngày. Những đám mây hồng nhạt lơ lửng trên trời và những chiếc bóng dài, dày đặc đổ xuống bởi các tòa nhà, cột điện che khuất.

Tôi mang balo, thứ chứa những tài liệu luyện thi, tài liệu viết và ví. Ngay sau đó, một giọng nói phía sau tôi cất lên, “Yukinari-kun!”

Khi tôi nhìn xung quanh, Yuuko đang chạy về phía này. Mái tóc ngắn đung đưa theo nhịp chuyển động. Cô ấy mặc một chiếc đầm ngắn tay và chiếc váy nhỏ màu lam, mang chiếc túi xách màu đỏ quen thuộc, thứ mà cô luôn mang theo bên mình.

Khi lại gần tôi, cổ dừng lại thở dốc để lấy hơi rồi nói, “Hôm nay lại nóng nữa rồi!”

“Ừ.” Tôi gật đầu, đi chậm lại và cả hai cùng nhau sánh bước. Nó sẽ mất 5 phút đi bộ để tới trường luyện thi. Ngay cả khi tôi không gấp gáp đi chăng nữa, đồng hồ trên tay tôi cũng mới 6 giờ 45, vì vậy tôi hoàn toàn có thể đến lớp đúng giờ.

Cô ấy trạc tuổi tôi, học trường tiểu học kế bên. Chúng tôi gặp nhau ở trường luyện thi khi cả hai học lớp 4 hai năm về trước. Cả hai chúng tôi cùng sống trong một khu phố đủ gần để đạp xe đến chỗ nhau, nhưng con sông Kitairizawa chảy qua thành phố đã chia cắt quận nơi tôi sống và quận Yuuko ở, và do cả học khu cũng bị con sông cắt qua nên chúng tôi chưa từng gặp nhau trước đây.

—“Yukinari-kun, cậu đã làm bài tập về nhà chưa vậy?” Yuuko hỏi ngay khi cả hai bắt đầu đi cùng nhau.

“Rồi. Tớ đã làm xong bài tập Toán nhưng gặp chút khó khăn với bài tập Anh. Cậu thì sao, Yuuko-chan?”

“Ngược lại. Mình có thể làm được bài Anh nhưng không thể giải được một số bài toán. Mà ba mình cũng đã giúp rồi.”

“Chà”

Có vẻ ba của Yuuko là một nhà nghiên cứu. Tôi nghe nói bác ấy làm ở một trường đại học ở Tokyo. Lát nữa khi đến trường, tôi phải hỏi Yuuko cho xem những phần tôi chưa hiểu trước khi tiết học bắt đầu.

“Lát nữa cho tớ xem phần Tiếng Anh đi.”

“Được thôi.” Cô gật đầu với một nụ cười. Ngay trước buổi học, các học sinh cùng trường luyện thi thường hay tụ tập lại và chỉ nhau bài tập về nhà. Yuuko luôn làm bài tập một cách chính xác, vì vậy đám bạn lớp 6 hầu như đều nhờ cô ấy.

Khi tôi mới bước chân vào trường luyện thi này, cảm giác chán nản khi mình chẳng hề quen biết ai cả, nhưng bây giờ tôi đã kết bạn được với mọi người. May mắn là ở lớp học thêm này không có mấy người như ở trên trường, những người mà tôi chẳng thể nào ưng nổi. Vì thế tôi cảm thấy dễ chịu hơn khi ở trường luyện thi này, nơi chúng tôi học thành nhiều nhóm nhỏ hơn là ở trên trường bị thống trị bởi những kẻ có tư tưởng mạnh mẽ hơn.

Mẹ tôi cảm thấy hài lòng khi điểm số trên trường của tôi đã được cải thiện bởi việc học ở trường luyện thi. 

Khi tôi và Yuuko đi dọc con đường vào buổi tối, cuối cùng chúng tôi tới một toà nhà 5 tầng nơi đặt trường luyện thi. Tòa nhà này không quá mới mẻ, một số mảnh kim loại bị ăn mòn và tróc sơn. Còn có một cơ sở salon làm tóc và một văn phòng pháp lý, bên cạnh trường luyện thi trong tòa nhà. Bên cạnh khu này còn có cửa hàng điện tử cổ điển và một tiệm bánh. Ở gần đây còn có một ngôi đền. Cây cối mọc um tùm và có cả tiếng ve kêu.

Trường học chúng tôi nằm trên tầng hai của tòa nhà. Khi bạn đi lên dọc cầu thang chỗ salon sang trọng ở tầng một, bạn sẽ nhận thấy có một cánh cửa kính với dòng chữ “Trường luyện thi Irisawa” được viết trên đó. Ngay sau khi tôi đẩy cửa bước vào, giọng nói cô lễ tân cất lên, “Xin chào”. Cô ấy đã nhuộm nâu tóc và uốn phồng nó lên.

Cô thường tỏ ra là một người thân thiện và tốt bụng.

Chúng tôi xếp giày dép, chào lại cô và kiểm tra kĩ giấy tờ vào lớp. 

Bên trong trường có bật điều hoà, cảm giác thật mát lạnh và sảng khoái. Yuuko và tôi thở dài một hơi khi luồng khí mát chạm vào người sau khi đi dưới cái nóng oi bức ở ngoài trời. 

Chúng tôi nhận ra có vài người bạn đã ở trong lớp phía sau lễ tân. Yuuko và tôi về chỗ ngồi sau khi chào mọi người. Dù không có sắp xếp chỗ ngồi cụ thể nhưng tôi toàn ngồi ở phía trước bên tay phải, đối diện với bảng, trong khi đó, Yuuko ngồi với hai người bạn của cô ấy ở bên tay trái. Tôi lấy vở ra và hỏi cô ấy cho xem lại phần mà mình chưa hiểu, như đã nói trước đó.

Ngày càng có nhiều học sinh đến và căn phòng tràn ngập âm thanh của những tiếng trò chuyện. Tôi nhanh chóng hoàn thành bài tập của mình.

“Cảm ơn nhé. Cậu đã giúp tớ nhiều đó.”

“Không có chi”, Yuuko đáp lại khi tôi đã viết hết xong xuôi, gấp vở Anh lại và chuẩn bị cho tiết toán tiếp theo. Vừa hơn 6 giờ tối đâu đó, một giáo viên áo sơ mi trắng bước vào lớp. Ngay khi giáo viên nói câu, “Vào học nào các em!” Tất cả học sinh đều ổn định chỗ ngồi và hướng mắt lên bảng.

*

Khi buổi học Toán và Tiếng Anh kết thúc, mọi người chuẩn bị ra về lúc 7:40 tối. Cô lễ tân bước vào lớp với một xấp giấy tờ.

“Cô sẽ phát cho mấy đứa lịch trình học hè”, cô ấy nói và đưa cho chúng tôi ba tờ giấy.

Tôi nhanh chóng xem qua các tờ giấy và thấy rằng có một tờ với tiêu đề “ Lịch trình khoá học hè”, và hai tờ còn lại là “Phương pháp học trong kì nghỉ hè”. Tôi bỏ chúng vào trong một tập riêng rồi rời khỏi lớp theo đám bạn. Rời khỏi trường bằng việc đi bộ xuống những bậc thang nhỏ và rồi tạm biệt giáo viên và cô lễ tân.

Ở bên ngoài, trời đã sẩm tối. Những chiếc đèn pha rọi xuống mặt đường bị những hàng rào bảo vệ che chắn. Khu vực sáng bừng lên, do ánh đèn điện từ các toà nhà xung quanh và các cửa hàng gần đó.

“Tạm biệt nhá, Yukinari”, một cậu bạn vẫy tay chào tạm biệt tôi trên chiếc xe đạp. Tôi cũng vẫy tay đáp lại, “Hẹn gặp lại”. Yuuko cũng vẫy tay và tạm dừng cuộc trò chuyện với đám bạn của mình.

Tôi bắt đầu đi bộ về nhà. Nhưng vào lúc đó, Yuuko đuổi kịp tôi và gọi. “Này, mình vừa nhận được cuộc gọi từ bố, ông ấy nói sẽ đến đón tớ và cho những người khác đi cùng nữa.”

“Cậu chắc chứ?” Yuuko gật đầu khi tôi hỏi. Takashi, một người bạn cùng lớp, cũng đi bộ đến trường. Cô cũng kêu cậu và cả ba chúng tôi nhất trí đợi trước trường luyện thi đến khi bố của Yuuko đến.

“Còn có 2 ngày nữa thôi là đến kì nghỉ hè rồi”, Yuuko lẩm bẩm.

“Ừ. Đáng lẽ ra tớ phải mang những thứ trên trường về nhà mới đúng nhưng mà chúng nặng quá nên tay tớ không chịu được.”

“Mình cũng nghĩ giống cậu đấy”, Yuuko cười khúc khích.

Kì nghỉ hè năm nay đánh dấu sự kết thúc cho những năm tháng tiểu học của tôi. Tôi cũng chỉ biết về kì nghỉ hè hồi còn ở trường tiểu học, tuy vậy tôi đã nghe những người trưởng thành kể rằng mùa hè “đặc biệt” như thế nào trong các chương trình tivi, video, các tác phẩm văn học và bằng một cách nào đó tự nhiên tôi cảm thấy một nỗi cô đơn đến phát lạ. Tôi đang bị mắc kẹt giữa những cảm xúc cô đơn kỳ lạ. 

“Cậu có định đi chơi với đứa bạn nào vào hè này không, Yukinari-kun?”

“Hmm. Tớ không có kế hoạch cụ thể nào cả. Nhưng mà chắc tớ muốn đi bơi.”

“Không phải hai ta đã đi hồi năm ngoái rồi sao? Takashi-kun đã thừa nhận rằng cậu ấy đã gặp chút rắc rối với việc xoá bỏ mấy vết cháy nắng, mà dù sao mọi thứ cũng đã rất vui.” Takashi, người đứng gần đó, gật đầu với một nụ cười méo xẹo, cậu ấy đã quên bôi kem chống nắng lên tấm lưng mình.

“Tớ muốn đi lại lần nữa.”

“Được thôi. Vậy hãy mời mọi người và cùng nhau lên kế hoạch nhé ?” Tôi nói.

“Mà Yuuko có đi chơi ở đâu không?” Takashi hỏi. Mọi năm, cô ấy luôn đi du lịch cùng với gia đình. Chúng tôi lúc nào cũng nhận được những món quà lưu niệm.

Yuukovui vẻ gật đầu.

“Năm nay, mình sẽ đi Mỹ năm ngày từ ngày 20 tháng 8.”

“Mỹ sao?”

“Đối tác của bố mình ở Mỹ, họ dang tiến hành một vài cuộc nghiên cứu. Vì vậy bố mình cũng tham gia, mẹ và mình cũng sẽ đi cùng bố và tận hưởng thật nhiều niềm vui.”

“Nghe hay thế.” Tôi thốt những từ ấy ra khỏi miệng. Tôi nhớ lại một cụm từ ở chương trình tivi mới xem tức thì đây: “khoảng cách”. Tôi không hề có người bố nào làm những công việc tuyệt vời, hay, chính xác mà nói, tôi không hề có bố bởi người cha ruột của tôi đã li dị năm tôi học lớp hai. Chỉ còn mẹ tôi làm việc ở một công ty. Tôi thấy buồn bã và ghen tị với Yuuko- người được đùm bọc chở che.

“Nhớ mang quà về cho tớ nhé”, tôi nói.

“Được chứ”, Yuuko gật đầu.

Tôi liếc ra ngoài cung đường của thành phố vào ban đêm. Có nhiều xe cộ qua lại trước mặt. Những ánh đèn đỏ trên các đèn đường đang le lói. Bầu trời tối phủ đầy những đám mây xám xịt và các vì sao sáng nhỏ bé.

“Ây chết, ba mình đến rồi.” Yuuko báo cho tôi và cả Takashi, một chiếc xe màu đen đang tiến về phía chúng tôi. Takashi cất máy chơi game vào cặp và chúng tôi theo Yuuko lên xe. Takashi và tôi ngồi ở băng ghế sau, còn Yuuko thì ngồi ghế trước.

Chúng tôi chào bố Yuuko đang ngồi ở ghế lái khi cả bọn mở cửa xe và ngồi xuống, “Trăm sự nhờ bác ạ”. “Ừ”, người đàn ông đáp khi quay lại nhìn chúng tôi.

“Học hành tốt chứ mấy đứa”, ông ấy nói với một nụ cười.

Chỗ ngồi rất rộng và thoải mái, không giống như chiếc xe mini ở nhà của tôi. Bố Yuuko trước đây thường xuyên đón cô ấy về nhà.

“Vậy thì chú sẽ tới nhà Yukinari-kun trước nhé”, ông ấy nói.

“Dạ. Cháu cảm ơn ạ,” Tôi trả lời.

Khi dòng phương tiện dừng lại, người đàn ông trung niên bật đèn xi nhan và bắt đầu lái. Từ nhà tôi đi bộ đến trường chỉ mất vỏn vẹn 15 phút, vì vậy nếu chú ấy đưa tôi về trước thì sẽ nhanh hơn nhiều.

Tôi nhờ chú ấy đưa đến trước tòa nhà chung cư sáu tầng. Tôi mở cửa xe, bước ra ngoài và nói, “Cảm ơn chú nhiều ạ.”

Takashi và Yuuko cùng chào tôi, “Hẹn gặp lại”. Và tôi đáp lại, “Ừm”, vẫy tay chào tiễn biệt chiếc xe chở Yuuko và những người còn lại đi.

Sau đó tôi đi dọc dưới ánh đèn trắng của toà nhà, tới thang máy lên tầng 5 và mở cửa nơi tôi ở, có một bảng tên ghi

“Nakayama.”

*

Hơi nóng và ánh sáng chào đón tôi khi thức dậy.

Hôm nay là ngày dầu tiên của kỳ nghỉ hè. Tôi liếc nhìn cái đồng hồ bên cạnh giường và nhận ra đã 8:10 sáng. Tôi thường phải dậy lúc 7:30 để đến trường, vì vậy tôi hay ngủ cho đến lúc ấy.

Nghe thấy tiếng ve kêu. Tôi cảm thấy nực nội khi ánh sáng và hơi nóng truyền vào trong phòng. Khi Kéo rèm ra, một cảnh tượng chói mắt xâm chiếm tầm nhìn và tôi không thể nhắm mắt được. Đây là đỉnh điểm của mùa hè. Bầu trời trong xanh, với những đám mây lượn lờ trên không, và những con đường nhựa phản chiếu ánh sáng một cách sống động cứ như thể chúng đang chứa ánh sáng trên đó.

Trong điều kiện như vậy, làm sao mà tôi có thể tới trường….?

Giờ này mà ở trường thì kiểu gì cũng đang trong giờ học. Tôi muốn tự thưởng cho bản thân vì những gì đã làm hôm qua.

Tôi bước vào phòng khách khi vẫn mặc quần đùi và áo thun mà mình mặc như bộ đồ ngủ. Có vẻ như mẹ đã đi làm. Trên bàn có cá hồi và đậu natto. Tôi mở tủ lấy chén, lấy cơm trong nồi và ăn sáng trong lúc xem tivi. Làm nhanh gọn lẹ bữa sáng, uống một tách trà lúa mạch và ngồi lặng lẽ xem một chương trình đặc biệt Olympics ngay trước lễ khai mạc. Họ đang nói về chế độ tập luyện của mình và việc họ có thể chắc chắn giành được huy chương. Người vận động viên bình tĩnh và vui vẻ trả lời các câu hỏi.

Tiếng ve kêu và bữa sáng muộn hơn bình thường. Đây là một buổi sáng ngày hè. Và hè năm nay không giống như năm kì nghỉ hè trước. Đây là kì nghỉ hè cuối cùng tôi có trong năm tiểu học, vì vậy nó rất đặc biệt.

Nhưng mà, tôi tự ngẫm nghĩ.

Thời gian hiển thị trên góc phải màn hình tivi mới chỉ 9 giờ sáng. Tôi không có kế hoạch nào cho ngày hôm nay cả cho đến lớp học luyện thi tối nay. Tôi cũng không có động lực để giải quyết đống bài tập bởi nó không quá lớn.

Nói ngắn gọn, tôi hoàn toàn rảnh rỗi.

Ngồi trong phòng khách buổi sáng, với một cái chén rỗng trước mặt và ánh sáng mặt trời chiếu lọt qua, nghe mấy tiếng cười từ chiếc tivi và tự nghĩ rằng sẽ làm gì trong phần còn lại của ngày hôm nay.

Đúng vậy, tôi chợt nhớ ra vào lúc này.

Cảm thấy không còn thời gian nữa. Đây là cảm xúc của kì nghỉ hè. Tôi về phòng mình, bật điều hoà và vơ lấy cái ipad chỉ xài riêng ở nhà, rồi chơi game và xem những video trên mạng về mọi người với những thú cưng chó mèo của họ.

—Một giờ đã trôi qua, tôi bắt đầu thấy buồn ngủ và say giấc nồng trên giường trong khoảng vài phút.

Khi gần đến giờ ăn trưa, tôi quyết định ghé vào cửa hàng tiện lợi gần đó và mua ít thức ăn. Mẹ tôi đã cho tiền tối qua để mua đồ ăn, thức ăn nhẹ và sách vở cho kì nghỉ hè. Ở cửa, tôi cẩn thận bỏ ví vào cặp và mang giày. 

Một cái nóng bao trùm lấy tôi khi bước ra khỏi ngôi nhà mát lạnh. Mặt trời đang tỏa sáng bên ngoài căn hộ, và cơ thể tôi bắt đầu đổ mồ hôi khi tiếp xúc với ánh nắng chói chang. Tôi đi thang máy xuống tầng 1, cảm thấy tiếc khi không đi sớm hơn để cho mát và tản bộ đến cửa hàng tiện lợi cách đó 5 phút đi bộ, cố gắng tìm nhiều bóng râm càng tốt.

*

Xế chiều buông xuống, tôi đến cửa hàng tiện lợi mua ít nước trái cây với bữa trưa, và làm bài luyện tập ở trường. Tôi không muốn làm bài tập hè vì chẳng có việc gì phải vội, vì vậy tôi làm một trang bài tập toán vừa làm bài tập luyện thi.

Sau đó, tôi ăn một ít đồ ăn nhẹ để không bị đói trong giờ học và đến trường luyện thi trước 6 giờ tối.

Chúng tôi có 2 buổi học hôm nay, Tiếng Anh và Toán như thường lệ, và sau đó một cậu trai tên Tomoki rủ rê chúng tôi đi bơi lần nữa trong năm nay. Tomoki là một người da rám nắng, tràn đầy năng lượng của câu lạc bộ bóng đá. Cậu ấy luôn là tâm điểm của nhóm. Chúng tôi đều có lịch trình riêng và phải đối chiếu những ngày học tiếp theo để lựa một ngày.

“Mình rất mong chờ đấy”, Yuuko nói khi họ đi bộ về cùng nhau.

Một vài phương tiện đi ngang qua chúng tôi trên con đường đi bộ về nhà, tạo ra những âm thanh ồn ào. Một đêm quang đãng với vầng trăng huyền ảo thấp thoáng trên màn trời đêm.

Hồ bơi chúng tôi sẽ đi lần này giống với hồ bơi năm ngoái, nó nằm trong công viên giải trí ở một thị trấn gần đây. Có rất nhiều loại bể bơi như bể tạo sóng, bể nổi, trượt nước,…. Ngoài ra còn có những cửa hàng bán đồ ăn vặt như takoyaki, hot dog, thịt nướng cho chúng tôi tận hưởng cả ngày.

Yuuko đi tới khi đang mở sổ tay ghi chú và xem qua lịch trình của mình. Tôi lia mắt nhìn cô ấy khi cô đi đến bên dưới ánh đèn đường, lịch trình được viết chi chít lên lịch bằng những nét chữ tròn trịa của Yuuko.

“Cậu trông bận rộn nhỉ”, Tôi nói.

“Ừm. Bố mẹ toàn đưa tớ đi lâu la đâu đó.”

Tuyệt thật đấy, tôi nghĩ thế.

Đáng lẽ tôi nên tham gia một đội bóng đá hay bóng chày gì đó. Tôi nhớ đến Tomoki, một người cầu thủ, đã dõng dạc nói với tôi về việc bận tập luyện và thi đấu ở trường luyện thi vào hè này.

Sau đó, mất một lúc suy nghĩ và một tiếng “hmm” nho nhỏ thoát ra, Yuuko đóng sổ tay của mình lại và bỏ vào cặp trước khi quay sang tôi và nói, “Sẽ có một chuyến cắm trại trước lễ hội Obon.”

“Cắm trại à?” Tôi hỏi lại.

Tôi đã nghe về chuyến cắm trại 2 ngày 1 đêm ở vùng núi phía tây tỉnh Saitama, và Yuuko đang lên kế hoạch cho chuyến đi này. Mục đích của việc này là cho những đứa trẻ nhận biết về thiên nhiên và những chòm sao, bố của Yuuko cũng sẽ tham gia với tư cách là một giáo viên.

Tôi đã từ chối một lần khi nghe nói rằng phải đi cùng bố mẹ hoặc người giám hộ. Mẹ tôi thì bận đi làm nên không thể tham gia cùng. Nhưng khi tôi nói vấn đề này với Yuuko, cô ấy lại bảo, “Mình sẽ hỏi bố về việc mình có thể mời bạn bè đi cùng được không.”

Tôi đã có chút do dự và không thoải mái lắm, nhưng lại nghĩ rằng sẽ thật tuyệt biết bao nếu có thể tham gia một sự kiện như vầy, tôi cảm tạ cô ấy và nói, “Cảm ơn nhé, tớ sẽ nói với về mẹ vụ này.”

Yuuko và tôi tạm biệt nhau ở chân cầu sông Kitairizawa, còn gọi là cầu Oe, nằm trước ngã ba trên đường.

Tôi về đến nhà sau khi băng qua cầu Oe, nhận thấy mẹ đi làm chưa về. Tôi hâm lại thức ăn nguội, đi tắm, xem tivi một lúc rồi ngủ. Tôi đọc sách trên giường cho đến khi buồn ngủ mới thôi, rồi tắt đèn đi để thư giãn thì chợt nghe thấy tiếng mẹ về.

Tham gia Hako Discord tại

Theo dõi Fanpage