Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Stardust Project

(Đang ra)

Stardust Project

Gangseoul

Nhóm nhạc thần tượng hàng đầu - Stardust có các thành viên dần biến mất như cát bụi.Group từng có bảy thành viên kết thúc với bốn thành viên.

90 118

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

21 193

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

(Đang ra)

Isekai de Imouto Tenshi to nanika suru

Fukami Oshio

Cậu trở thành một mạo hiểm giả, là thế hệ thứ ba của nhà trọ cha mẹ cậu sở hữu, và cuộc sống thứ hai của Yoshida cùng em gái lười nhác của mình bắt đầu.

7 421

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

17 220

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

107 2915

One shot - Chương 01

Giữa cái nắng gay gắt ngày hè tháng Bảy, tôi, Masato Ichinose đang ở trên một con tàu du lịch. Không phải là tôi tranh thủ khoảng nghỉ ít ỏi để đi chơi trước khi vào năm ba cao trung và trước kì tuyển sinh đại học đang gần kề… Đây chỉ là chuyến đi bắt buộc của trường tôi học.

Và hiển nhiên rồi, lũ bạn cùng lớp tôi cũng ở trên tàu, tiếng cười đùa của tụi nó vang vọng khắp boong tàu. Trời ạ, giấc mơ tận hưởng những làn gió biển mát lạnh và tiếng sóng vỗ yên bình của tôi đã bị phá hỏng mất rồi…

Làm thế nào mà tụi nó có nhiều năng lượng như vậy dù đang ở dưới cái nóng kinh khủng này cơ chứ

Kinh ngạc trước đống năng lượng vô tận của lũ bạn cùng lớp, tôi rời khỏi boong và đi vào trong con tàu để trốn cái nắng gay gắt. Chỉ ngay sau đó, con tàu bỗng dưng rung lắc dữ dội…

Một trận động đất dưới đáy biển ư …

Tiếng kêu la vang vọng khắp nơi…. Tiếng cười đùa mới ban nãy nhanh chóng vụt tắt, trở thành tiếng la hét kinh dị. Cơn rung lắc dữ dội hất một số học sinh rơi xuống biển và trong số đó…

“Ichinoseeee!!!” – Tiếng kêu của giáo viên vang vọng…

Tôi bị nhấn chim bởi những cơn sóng…

(Chết tiệt.... Mình không thể kiểm soát được tình hình…)

Tôi cố gắng vẫy vùng trong vô vọng…

¾¾¾¾¾¾¾

Tôi… vẫn còn sống sao ?... Đúng là phép màu…

Tôi nhanh chóng lấy lại ý thức...

“Chỗ quái quỷ nào đây…”

Ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mặt tôi khiến tôi lóa mắt. Cát bám lên tóc, cổ và lưng tôi khiến tôi cảm thấy hơi khó chịu.

“Đây là bãi biển…?”

Tôi nghĩ rằng tôi đang ở rìa giáp biển của một nơi nào đó, nơi này trông không giống Nhật Bản lắm, biển nơi này thực sự rất đẹp. Phía sau tôi là một rừng cây mọc cao đến đáng sợ.

“Không có dấu hiệu của con người ở trên đây sao… Ah!” – Quan sát xung quanh, tôi tìm thấy một thứ gì đó.

Một cô gái đang bất tỉnh cách tôi vài mét, cổ cũng mặc đồng phục giống hệt tôi.

“Cậu có sao không thế ?” – Tôi lao tới chỗ cô nàng

Di chuyển thực sự rất khó khăn khi mà đôi giày lười của tôi đã ngấm đầy nước biển và cát.

“Ưmm…”

May quá đi, cô ấy vẫn còn sống

Cô ấy có một mái tóc ngắn màu hạt dẻ, phần tóc phía trên tai được buộc bởi một chiếc ruy bang đáng yêu. Cô là Iori Nikaido ở lớp 2-2, là nữ sinh xinh đẹp nhất trường. Cô nàng vô cùng đáng yêu, không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cô nàng kể cả tôi…

“Ni…Nikaido…này, cậu ổn không đấy ?” – Tôi hỏi khi nghiêng nhẹ người cô ấy sang một bên rồi vỗ lưng cô ấy.

“Oẹ…ưm…” – Cổ nôn ra đống nước biển cô đã uống phải.

Có vẻ như cô nàng đang dần lấy lại ý thức rồi.

“Ưm.. Ichinose-kun..”

“May quá đi, cậu vẫn khỏe”

Tôi đưa tay ra để giúp cô đứng dậy.

“Chuyện gì đã xảy ra thế …?” – Iori hỏi khi phủi đống cát bám trên váy.

“Tớ cũng không rõ… Hình như chúng ta đã bị dạt vào một hòn đảo nào đó, hoặc tệ hơn…”

“Ừm, mình nhớ ra rồi… chúng ta đã ngã khỏi con tàu khi nó bắt đầu rung lắc..” – Cô nàng ấn tay vào trán như kiểu cổ đang bị choáng vậy.

“Sao thế ?, cậu nhức đầu à?”

“Không phải, đống nước biển trong tai tớ làm tớ ù tai quá”

“À, tớ hiểu rồi”

Tôi bắt đầu quan sát khu vực xung quanh một lần nữa, không có dấu hiệu của tàu thuyền hay bất kì học sinh nào cũng trôi dạt đến đây như chúng tôi.

“Cứ ở đây mãi cũng chẳng có ích gì, tụi mình nên đi khám phá khu vực này thôi” – Ichinose

“Ừm, tớ hiểu rồi” – Iori

Chúng tôi bắt đầu đi dọc bờ biển…

“Achoo!” – Iori hắt xì khi chúng tôi mới vừa đi được vài bước.

Có vẻ đồng phục của cô ấy đã bị ngấm rất nhiều nước rồi, của tôi cũng thế.

“Tớ nghĩ cậu nên cởi đồ ra đi”

“HẢAAAAAA?”

“Mặc đồ ướt sẽ khiến thân nhiệt cậu giảm và có thể dẫn đến cảm lạnh đấy. Tớ biết nó sẽ hơi xấu hổ nhưng cách tốt nhất hiện giờ là nên mặc mỗi đồ lót thôi cho đến khi đồ của chúng ta khô hẳn”

“Nhưng mà… để một cậu trai xem đồ tớ với mỗi đồ lót thì có hơi…”

“Thế thì hãy đi theo sau lưng tớ, tớ sẽ đi trước và cậu bám sát đằng sau, như vậy tớ sẽ không nhìn thấy cậu phải không?”

“Ưmm…. Không còn cách nào khác nhỉ… Cảm ơn và xin lỗi cậu nhé” – Iori suy ngẫm một lúc rồi gật đầu đồng ý.

“Không sao đâu mà, dù sao thì cả cậu và tớ đều có lợi mà…”

Dù tôi là người đã đưa ra đề xuất, tôi cũng không thể nào giữ cái đầu lạnh nếu đi cạnh một nữ sinh chỉ có mỗi đồ lót trên người.

“Huh?”

“Không có gì đâu mà, dù sao thì đang là mùa hè, đồ chúng ta sẽ khô sớm thôi, cố chịu đựng tầm một tiếng nhé”

“Chịu đựng ?”

“Đúng vậy”

“Ừm… Tớ sẽ chịu đựng”

“Ể… ?”

“Haha, không hiểu sao tớ lại nói thế nữa”

Cổ dễ thương quá đi mất

Mặc mỗi đồ lót, chúng tôi tiếp tục hành trình với tôi ở trước và cô ấy bám sát sau lưng tôi.

“Vẫn chẳng có thứ gì nhỉ…”

Chúng tôi lại tiếp tục di chuyển thêm mười phút nữa… nhưng vẫn chẳng có gì dọc bờ biển này cả.

“Chúng ta đã đi được một lúc rồi... liệu đi tiếp có phải ý hay không ?”

“Tớ cũng đang nghĩ về nó… Theo như tớ đoán thì có vẻ đây là một hòn đảo hoang và nó thường sẽ không hề có só…”

“A” – Chúng tôi cùng nghĩ đến hai chiếc điện thoại của chúng tôi.

Nhưng chẳng có cái điện thoại nào cả… có vẻ chúng đều đã rơi xuống biển.

“Mặc dù chúng ta đã quên mất sự tồn tại của chiếc điện thoại, nhưng không có điện thoại thì sẽ khó lắm đây…”

“Ừm… giờ chúng ta nên làm gì đây”

“Có thể sẽ có nguy hiểm, nhưng ý tưởng hay nhất bây giờ là đi vào sâu trong hòn đảo thôi, chẳng có bóng râm nào ở bãi biển này cả và nếu cứ lang thang như thế này tụi mình sẽ bị say nắng mất.”

“Tớ đồng ý!”

Gom hết tất cả sự can đảm, chúng tôi bước chân vào bên trong bụi rậm.. Thực sự là rất khó để di chuyển vì cây cỏ ở đây đã quá phát triển, chúng tôi không thể nhìn thấy dưới chân có vật gì cả, đám cỏ cao đến hẳn đầu gối của tôi.

“Có vẻ chẳng có động vật hay côn trùng nào cả”

“Cậu nói tớ mới để ý… chẳng thấy con gì cả”

“Ít ra thì không có côn trùng là một điều tốt..”

Tụi tôi đi qua đống bụi rậm và tiến vào khu rừng, mức độ nguy hiểm do đó cũng tăng lên nhưng chúng tôi không có lựa chọn khác.

“Có vẻ đồ khô rồi này, chúng ta nên mặc lại đồ thôi nhỉ”

“Ừm, Ichinose-kun, cậu không nhìn trộm tớ đấy chứ ?”

“Haha, tớ là một quý ông mà, làm sao có thể nhìn trộm chứ”

Tôi mặc lại đồ và bắt đầu tiến vào khu rừng…

“Nơi này yên bình thật, chẳng thấy loài vật nào cắn xé nhau cả!”

“Chắc hòn đảo này đủ thức ăn để chúng không đánh nhau”

Chúng tôi vượt qua đám cây bụi rồi đi sâu vào trong rừng…

“Có nhiều loài động thực vật ở trong khu rừng này thật đó”

“Đúng thế, quá trời khỉ luôn”

Rất nhiều khỉ đang ở trên những cái cây xung quanh chúng tôi, tôi chỉ biết chúng là khỉ thôi chứ không thể biết chủng loài của chúng.

“Đúng là nhiều loài động vật khác nhau thật đó”

Sóc và một số loài vật sống trên cây có vẻ đang sống ở đây, trên những cái cây có vài cái lỗ nhỏ hình như là tổ của bọn chúng. Có vẻ trên hòn đảo này rất đa dạng sinh thái.

“Yên bình thật đó, chẳng có loài nào đánh loài nào cả!”

“Tớ nghĩ là thức ăn ở đây quá dư dả nên chúng chẳng cần phải tranh giành làm gì cả”

Chúng tôi tiếp tục tiến sâu vào khu rừng khi mỗi người gặm một quả táo..

“Vậy có lẽ chúng ta không cần lo lắng về vấn đề thực phẩm rồi… nhưng nếu chúng ta cứ lang thang thế này cũng không phải là cách…”

Vừa dứt lời, chúng tôi nhìn thấy một tia hi vọng, chúng tôi cùng nhau chỉ vào đó và đồng thanh.

“MỘT CÁI CABIN!!”