Story About Buying My Classmate Once A Week

Truyện tương tự

Mushoku tensei

(Đang ra)

Mushoku tensei

Rifujin na Magonote

Câu truyện bắt đầu với một tên Otaku vô công rồi nghề 34 tuổi; Sống một cuộc sống không ra gì, khi tự nhốt mình trong phòng và ăn bám bố mẹ. Và rồi đỉnh điểm của sự rác rưởi khi anh ta đã bỏ qua đám t

1 1

Ghi chú của Aster

(Đang ra)

Ghi chú của Aster

白伊韵歌

"Khi nào tôi mới có thể ăn được một bữa no bụng đây?!"

1 2

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là một VTuber!

AkuaSenpai

Một bộ romcom mới tràn đầy lời thoại dí dỏm, những hiểu lầm dở khóc dở cười, thần tượng ảo và cả... chủ nghĩa khổ dâm, đến từ tác giả của "Blood? Suckers!".

16 0

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

19 144

ADVANCE OF Z: UNDER THE FLAG OF TITANS Vol.1

(Đang ra)

ADVANCE OF Z: UNDER THE FLAG OF TITANS Vol.1

Bin Konno

Advance of Zeta: The Flag of Titans là một câu chuyện gốc lấy bối cảnh UC 0084, và là câu chuyện về một trong những đơn vị Titan đầu tiên ,đội Black Otter của Titans Test Team . Nó được đăng nhiều kỳ

14 20

Web novel - Chương 111

Đã năm ngày trôi qua kể từ lần gặp trước. Chỉ cần nghĩ đến sẽ gặp Sendai-san ngày mai thôi, cũng đủ khiến tôi chán nản.

Khi Sendai-san hỏi tôi về bài kiểm tra, tôi chỉ đáp lại “cũng tạm”―cơ mà đó là lời nói dối. Với kết quả như vậy mà bảo là “cũng tạm” thì đúng là dối lòng. Tôi đã nghĩ mình làm tốt hơn cơ, nên chẳng muốn bao biện như thế chút nào. Nhưng nếu nói thật để rồi khiến Sendai-san thất vọng, thì tôi cũng chẳng vui vẻ gì.

Thế nên, giống cái cách mà Sendai-san vẫn thường làm, tôi đã chọn cách nói dối.

Tôi ghét bản thân mình khi tự bao biện như vậy.

Ớt chuông, bông cải xanh và rau cải cúc— toàn là những loại rau mà tôi ghét.

Trên đường về, tôi ghé qua siêu thị. Đứng trước quầy rau củ, mắt tôi cứ bị hút bởi chúng. Và rồi, tôi lại thấy bản thân mình cũng chẳng khác gì chúng—thật khó ưa và đáng ghét.

Rau mùi tây cũng vậy, và cả Sendai-san nữa――.

Giá mà khi ấy, tôi có thể nói ra rằng mình ghét cô ấy.

Bời vì, cuối cùng thì, lúc đó Sendai-san cũng chẳng hề nói “tớ ghét cậu”.

Tôi khẽ thở dài, tiện tay lấy vài hộp đồ ăn sẵn và mì gói. Khi định lấy thêm cider như mọi khi, tôi chững lại. Bước trở lại quầy rau, rồi thêm cà rốt và khoai tây vào giỏ.

Phải chi có loại rau giúp đầu óc tôi sáng suốt hơn thì tốt biết mấy.

Tôi vừa đi vừa cố nhớ lại. Tôi từng nghe đâu đó rằng ăn cá sẽ giúp đầu óc minh mẫn hơn. Nhưng khổ nỗi, tôi ghét cá. Với lại dù có cố nuốt vào, thì nó cũng chẳng giúp tôi thông minh ngay được.

Tôi biết rõ, giờ có cuống lên cũng chẳng thay đổi được gì. Thế nhưng, tôi vẫn cố bám níu lấy một điều gì đó— dù chỉ là tia hy vọng mong manh.

Nếu muốn đỗ cùng trường đại học với Maika, thì kỳ thi tiếp theo mới là vòng quyết định. Nếu vượt qua được thì mọi thứ sẽ ổn. Thành tích của tôi cũng đang dần khá lên, và thầy cô cũng nói rằng khả năng tôi đậu là có.

Nhưng chỉ với vậy, chẳng đủ để tôi an tâm.

Cũng giống như với Sendai-san vậy—tôi chẳng thể nào tin cô ấy hoàn toàn.

Giá mà tôi có thể tin tưởng hơn vào nó.

Nếu có thể tin chắc rằng mình sẽ đậu đại học. Cũng như đặt niềm tin vào Sendai-san nhiều hơn nữa. Nếu làm được vậy, thì việc tiếp tục gặp gỡ cô ấy sau khi tốt nghiệp có lẽ cũng không đến nỗi nào. Nhưng thực sự thì, tôi không dám chắc rằng mình sẽ đậu. Và Sendai-san thì, chưa một lần giữ lời.

Nếu như tôi không thể đậu cùng trường đại học với Maika—

Thì tôi sẽ phải ở lại nơi này.

Và điều đó, chẳng ổn một chút nào.

Một khi đã thi, tất nhiên là tôi muốn đậu. Còn nếu rớt, tâm trạng tôi sẽ tụt dốc không phanh. Tôi không muốn phải rời xa Sendai-san chỉ vì những yếu tố vượt ngoài tầm kiểm soát. Nếu điều đó buộc phải xảy ra, thì thà rằng chủ động cắt đứt trước khi lễ tốt nghiệp đến còn hơn.

Hôm đó—

Giá như cô ấy nói “ghét tôi”, thì có lẽ tôi đã có thể buông bỏ bỏ được rồi.

Tôi đứng lặng trước kệ nước ngọt.

Đưa tay định lấy một chai rượu táo, nhưng rồi lại rụt tay về. Không hẳn là tôi muốn ưu tiên cho Sendai-san. Chỉ là, trà lúa mạch thì còn ít hơn thôi. Với lại,「Xách hai chai thì nặng lắm...」

Nghĩ đến việc phải xách hết cả đống này, tôi đặt lại chai cider về kệ rồi bỏ trà lúa mạch vào giỏ. Sau đó, tôi lấy thêm một gói thịt bò rồi tiến về quầy thu ngân.

Từ ngày bắt đầu ăn cơm chung với Sendai-san, khẩu vị của tôi cũng dần thay đổi.

Tuy mì gói với đồ ăn liền thì ngon đấy, Cơ mà tôi vẫn thích những bữa cơm tự chuẩn bị hơn. Nếu được chọn, thì tất nhiên tôi sẽ chọn thứ ngon hơn.

Vấn đề là—người nấu cho tôi những món ăn đó, lại chính là Sendai-san.

Không biết từ lúc nào, Sendai-san đã trở thành một phần mà tôi không thể tách rời khỏi.

Bóng dáng Sendai-san hằn sâu trong tâm trí tôi, những ký ức ấy đã khắc sâu vào tâm trí tôi lúc nào chẳng hay. Dần dà, nó lan rộng khắp mọi ngóc ngách trong tôi. Trong vị giác của tôi, cũng đầy rẫy vết tích ấy. Dù phần lớn là do Sendai-san tự ý để lại, nhưng tôi vẫn có thể nhớ rõ từng thứ một. Thật phiền phức, nhưng có cố xóa cũng chẳng sao xóa nổi.

Cuối tháng Một, trên đường về, những cơn gió lạnh cứ phả vào người tôi.

Túi đồ nặng trĩu khiến tay phải tôi mỏi nhừ.

Từ khi bắt đầu ăn cơm chung với Sendai-san, tôi phải mua nhiều đồ hơn hẳn. Những lúc thế này, tôi lại thầm ước cô ấy đi cùng rồi phụ xách một tay. Dù sao thì một nửa trong số chúng là phần của cô ấy, nên nếu cô ấy xách chúng thì cũng chẳng có gì là quá đáng.

…..Chỉ là, nếu muốn cô ấy xách đồ, thì điều kiện kèm theo là “phải cùng nhau đi mua sắm”, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy rắc rối. Nếu chuyện này cứ tiếp diễn, thì thay đổi luật nệ có lẽ là lựa chọn hợp lý hơn. Mà thời gian còn lại cũng chẳng bao nhiêu. Tôi cũng không hề muốn đi mua sắm với Sendai-san đến mức phải phá vỡ quy tắc, càng không cần thiết phải nhờ cô ấy giúp mình xách đồ. Cứ giữ nguyên như hiện tại là đủ rồi.

Dù là vậy, tay phải tôi vẫn phải chịu đựng cảm giác nặng nề đó.

Những ý nghĩ vô lý kiểu như “Sendai-san xách một nửa” cứ đeo bám lấy tôi, khiến tâm trí tôi cũng trở nên nặng nề theo.

Chúng tôi đã thỏa thuận rằng sau khi tốt nghiệp sẽ không gặp lại nhau nữa. Mà tôi cũng không chắc mình có thể đậu đại học hay không.

Thế nhưng, nếu—chỉ là nếu thôi――.

Nếu tôi đậu được vào cùng trường đại học với Maika thì sao?

Dù sao thì tôi cũng đã là một kẻ dối trá, nên nếu thất hứa thêm một lần nữa... cũng chẳng sao cả.

Tôi vung mạnh túi đồ trên tay, bước chân dần một nhanh hơn.

——Cơ mà.

Chính cái suy nghĩ “tôi là kẻ dối trá, nên thất hứa cũng chẳng sao cả.” cũng chỉ là một lời nói dối khác—

「Chuyện này... đúng là chẳng hiểu nổi mà.」

Càng nghĩ, đầu tôi càng thấy rối rắm. Đầu óc thì như mớ bòng bong, chẳng biết đường nào mà lần.

Tôi cố bước nhanh hơn.

Tuy tốc độ chẳng khác là bao, nhưng những cơn gió táp vào má thì lại lạnh hơn bao giờ hết. Quai túi, có lẽ vì sức nặng của chai trà lúa mạch, cứ in hằn sâu vào tay tôi.

Về đến căn hộ, tôi cất hết thức ăn vào tủ lạnh.

Trở về phòng, tôi bật điều hòa, thay đồ rồi ngả người lên giường.

Từ dưới con mèo đen đặt cạnh gối, tôi rút ra cuốn manga mà Sendai-san đã đọc mấy hôm trước.

Tôi lơ đãng lật từng trang.

Tâm trí thì loạn hết hết cả lên.

Ngày mai, tôi không muốn gặp Sendai-san—nhưng cũng lại muốn gặp cô ấy.

Tôi thừa biết cảm xúc đó mâu thuẫn đến mức nào. Dạo gần đây, cảm giác “không muốn gặp” và “muốn gặp” cứ trộn lẫn lại với nhau.

Vì nếu gặp rồi, chắc chắn tôi sẽ lại muốn gặp tiếp.

Vậy thì đừng gặp nữa là được—dù nghĩ vậy. Thế mà khi không gặp, tôi lại càng muốn gặp hơn.

Bị những suy nghĩ như thế đeo bám… thật sự rất mệt mỏi.

Tôi không thể ngừng nghĩ về nó, giá mà tôi có thể quay về khoảng thời gian này năm ngoái.

Nếu thời gian trở lại, tôi sẽ cắt đứt với Sendai-san ngay khi chia lớp. Nếu tôi làm vậy, thì có lẽ giờ đây tôi đã chẳng phải đau đầu chọn trường đại học, mà chỉ cần tiếp tục ở lại nơi này.

…..Nghĩ lại thì, lẽ ra Sendai-san nên nói với tôi là “tớ ghét cậu” mới đúng.

Cô ấy, lúc nào cũng quá tàn nhẫn.

Tôi đóng cuốn manga lại, rồi khẽ vỗ nhẹ lên đầu con mèo đen.

Nó không kêu meo, cũng chẳng kêu nyaa. Nó không càm ràm như Sendai-san hay làm.

Chán thật chứ.

Tôi lại vỗ đầu nó thêm lần nữa.

Tôi vừa không muốn ngày mai tới, lại vừa mong nó đến thật nhanh. Cái tôi đầy mâu thuẫn như vậy—nếu có thể, tôi chỉ mong nó chưa từng tồn tại.