Stealing Spree

Truyện tương tự

Tái sinh thành nhân vật phụ, liệu tôi có thể "chinh phục" em gái kế của mình?

(Đang ra)

Tái sinh thành nhân vật phụ, liệu tôi có thể "chinh phục" em gái kế của mình?

Toshizou

Cuộc chiến của một người anh trai nhân vật phụ vì sự cứu rỗi của nữ chính bắt đầu!

0 3

Kiêu Gia Biểu Muội Dữ Thất Nghiệp Đích Ngã

(Đang ra)

Kiêu Gia Biểu Muội Dữ Thất Nghiệp Đích Ngã

支倉

Sẽ luôn có một số người lớn là những đứa trẻ không bao giờ lớn.Ở tuổi 26, tôi nghỉ việc và có đủ tiền tiết kiệm để dành hai năm không làm gì cả - nhưng chỉ thếthôi.

7 11

America gaeri no uza kawa osananajimi ga kyou mo ore o odorasete kuru

(Đang ra)

America gaeri no uza kawa osananajimi ga kyou mo ore o odorasete kuru

Tokiwa Rikkai

Hoặc cũng có thể, đó là câu chuyện về những ngày tháng thường nhật, nơi tôi bị cô bạn thời thơ ấu đáng yêu nhưng phiền phức kia "nhảy múa" trên đầu mình.

2 4

Mối tình vô cùng ngốc nghếch của Miyazawa-kun

(Đang ra)

Mối tình vô cùng ngốc nghếch của Miyazawa-kun

Nakanishi Kanae

Một câu chuyện tình yêu tuổi thanh xuân đầy chông gai, cùng với cô nàng bitch tự do và phóng khoáng.

0 2

WN - Chương 42 : Thăm Nhà (1)

Tôi tiễn Yae ra trạm tàu điện khi chúng tôi ăn trưa xong. Cô ấy có vẻ rất vui vì hôm nay được đi hẹn hò với tôi.

Có vẻ như tôi chưa từng có một lần nào kể từ đó. Hum, tôi không nhớ là mình đã từng đi hẹn hò trước đó hay chưa nữa. Đó là lý do tại sao Yae lại quá vui mừng khi cô ấy có được buổi hẹn hò đầu tiên của tôi trước Akane. Tôi cũng chả biết nói gì nữa, đối với tôi thì chuyện đó hết sức bình thường nhưng với họ thì lại rất quan trọng. Nếu Akane biết được chuyện này thì tôi sẽ đền bù cho cô ấy vậy.

Tôi đi tàu tới gặp Satsuki. Ah, chỉ nghĩ tới việc được đến thăm nhà của cô ấy thôi đã khiến tôi phấn khích rồi. Không biết có điều bất ngờ nào chờ đón tôi ở đó không nhỉ?"

Vì tôi hẹn gặp Yae ở hướng ngược lại với trường và nhà của Satsuki nên chuyến tàu kéo dài khoảng 1 giờ. Khi tôi ra khỏi nhà ga thì đã là 1 giờ rưỡi rồi.

"Cậu đến muộn."

Giọng nói của Satsuki vang lên khiến tôi vô thức ngoảnh đầu lại. Tôi thấy cổ trong bộ trang phục chạy bộ, ờ thì sao cô ấy không mặc thứ gì đó giống như những gì tôi thấy vào hôm đó nhỉ?

"Sau bữa trưa, không phải vẫn nằm trong khoảng thời gian đó sao?"

"Cậu đến muộn tận 30 phút đấy đồ ngốc. Sau giờ ăn trưa là 1 giờ chiều, argh thôi kệ đi và đi theo tôi."

"Đợi đã Satsuki, tay cậu."

"Sao? Có gì đâu? có rất nhiều người ở đây biết tôi nên cứ đi theo sau đi."

Cô gái này khiến tôi thực sự muốn trêu chọc cô ấy, ngay cả với bộ trang phục này thì đường viền chân và đùi của cô ấy thực sự trông rất mượt. 

"Ừm... cậu giận à?"

"Cái gì?"

"Tôi đến muộn, chắc đó là lý do vì sao cậu lại cáu kỉnh như thế này."

"Đồ ngốc, không phải thế. Nào nắm lấy tay tôi đi."

Cô ấy đưa tay ra và tôi nắm lấy. Cô ấy cao hơn tôi nên mọi người nhìn vào trông tôi giống một đứa em trai đi cạnh chị gái vậy

"Cậu không sợ chúng ta bị hiểu lầm sao? trông chúng ta khá giống một cặp đôi đấy."

"Sao cậu nói nhiều quá vậy?"

"Nhưng cậu có thích thế này không?"

"Tất nhiên là không rồi, tôi trách cậu nếu có ai hỏi."

Tôi hiểu rồi, giờ thì cô ấy đã khắc sâu vào tâm trí rằng mọi chuyện xảy ra với chúng tôi đều là lỗi của tôi. Đây rồi, hiệu ứng mà tôi mong muốn. Cô ấy sẽ không thấy phiền khi bị nhìn thấy đi cùng tôi bây giờ. Cô ấy có thể đổ lỗi cho tôi vì đã ép cô ấy nắm tay, miễn là không phải người có quan hệ trực tiếp với chúng tôi thì ổn thôi.

Bắt chéo ngón tay. Satsuki dẫn tôi đi dọc theo khu phố cô ấy đang sinh sống. Nơi này không giống nhà tôi vì có rất nhiều người thường xuyên đi qua đây, xung quanh cũng có các khu chung cư và tòa nhà cao tầng khác. Tôi tự hỏi ngôi nhà của cô ấy trông như thế nào.

"Nè Satsuki!"

"? Cái gì."

"Câu lạc bộ của cậu không có buổi luyện tập à?"

"Không. Họ bảo cứ từ từ thôi vì chúng tôi không nhắm tới chức vô địch ở giải Liên Trường."

À, đúng rồi. Họ không cạnh tranh đến thế, nhưng thế thì lãng phí thật. Satsuki có thể trở thành cầu thủ ngôi sao của họ nếu họ cạnh tranh mạnh hơn nữa.

"Đáng tiếc nhỉ. Tôi muốn xem cậu chiến thắng trong các trận đấu vậy mà."

"Dù sao thì chúng ta vẫn sẽ thi đấu mà. Lúc đó cậu có thể xem tôi thi đấu."

Cô ấy nở một nụ cười khi nói vậy, ngay cả câu lạc bộ của cô không cạnh tranh mạnh mẽ đến vậy nhưng Satsuki thực sự thích chơi bóng rổ. Có thể điều đó liên quan đến lý do tại sao cô ấy yêu Sakuma?"

"Tôi chắc chắn sẽ đến cổ vũ cậu, tôi sẽ cổ vũ cho cậu ngay trong phòng chờ."

"Hả.! Tên biến thái này, cậu không thể vào đó đượ."

"Hừm, nếu vậy thì tôi sẽ tìm một căn phòng trống để cổ vũ cho cậu trước khi mỗi trận đấu bắt đầu nhé."

"C-cậu, nhưng mà sẽ tốt hơn nếu là Sakuma."

Tôi sẽ cổ vũ cô ấy theo cách khác với những gì cô ấy mong đợi, điều đó khá thú vị đó chứ. Khuôn mặt cô ấy sẽ ửng hồng ngay trước khi họ bắt đầu chơi bóng. Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ rất thú vị đó.

"Tôi cũng có thể kéo cậu ta đi cổ vũ cho cậu nhưng tất nhiên điều đó sẽ xảy ra sau thời gian riêng tư của chúng ta."

"Tôi thấy vậy cũng được miễn là anh ấy xem trận đấu của tôi. Tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để không làm Sakuma thất vọng. Các đàn anh muốn đưa tôi vào danh sách thi đấu thường xuyên hơn và họ đã lên kế hoạch cho một trận đấu tập sau hai tuần nữa."

Tôi chả thể nào mà có thể đánh bại được tên Sakuma cả, nhưng miễn là Satsuki là của tôi thì cho dù việc bọn họ có trở thành một cặp đôi tình tứ thì cũng chả quan trọng. Dù thế nào thì Satsuki cũng để chỉ lấp đầy và thỏa mãn mong muốn của tôi.

"À, nghĩa là những thời gian sau cậu sẽ rất bận rộn nhỉ?, chúng ta còn thời gian không?"

"Đúng vậy, tôi phải tập luyện chăm chỉ cho tới khi trận đấu tập diễn ra. Cậu lo lắng về đó à?"

Tất nhiên rồi, làm sao tôi có thể lợi dụng Satsuki nếu cô ấy dành toàn bộ thời gian để luyện tập?

"Vậy thì hãy luyện tập chăm chỉ nhé. Tôi sẽ nhớ việc được trêu chọc cậu lắm đấy."

"Tất nhiên rồi, cậu nghĩ cái gì vậy?. Cậu chỉ muốn lợi dụng tôi thôi nhưng mà đừng có lo, nếu là cậu sẽ tìm ra cách thôi."

"Cậu có vẻ tin tưởng tôi nhỉ."

"Đừng để tôi phải nói thế, cậu chỉ khiến tôi mong chờ tới thời gian riêng tư với anh thôi."

Hah, bây giờ khuôn mặt của Satsuki ửng hồng, nếu ai đó nhìn thấy có lẽ họ sẽ nghĩ cô ấy đang đỏ mặt vì tôi nhưng mà đúng là vì tôi thật. Cô gái này...

Tôi siết chặt tay cô ấy, di chuyển ngón tay cái như thế nó đang mát xa ngón tay cái của cô ấy.

"Cứ đổ lỗi hết cho tôi đi Satsuki và đừng kìm nén nữa. Giờ thì cậu làm tôi cười rồi đấy, hãy chịu trách nhiệm đi."

"Cái gì? tại sao tôi phải chịu trách nhiệm khi cậu cười?"

"Được thôi, nếu không thì tôi sẽ hôn cậu ngay tại đây."

"Nàyyyy, đừng có mà làm cái trò đó ở đây. Để sau đã, tôi... sẽ chịu trách nhiệm về chuyện đó."

Ha, mặt cô ấy càng đỏ hơn. Chỉ cần trêu trọc cô ấy thôi cũng đủ thỏa mãn rồi.

"Nhớ nhé, mà trước tiên chúng ta hãy mua cái này trước đã Satsuki."

"Hả? cậu định mua cái gì?"

"Bao cao su."

"Cái quái gì thế!? Ruki, cậu định làm gì thế?!"

"Tôi thích cái vẻ mặt đó của cậu đó Satsuki. Tôi chỉ đùa thôi mà làm gì mà trưng ra cái bộ mặt đó vậy? Tôi định mua một chiếc bánh thôi, dù sao tôi đang đến thăm nhà cô nên là đi tay không có hơi kì kì nên ít nhất cũng phải để thôi mang theo gì đó chứ, đúng không?"

Haiz, tôi thích ăn sống hơn nên việc tôi nói mua BCS như là một trò đùa vậy. Nhưng mà phản ứng của cổ thực sự làm tôi cười chết mất.

Chúng tôi ghé qua một tiệm bánh nhỏ và tôi kéo cô ấy vào trong. Đúng lúc lắm mặc dù tôi đã thấy biển hiệu từ trước đó rồi.

"C-cậu không cần phải làm thế đâu. Dù sao chỉ có hai chúng ta thôi mà."

"Vậy thì để gia đình cậu ăn đi cũng được mà. Tôi sẽ để cậu chọn những gì cậu thích."

"Mua báng tặng bạn gái thế này tuyệt vời lắm đó chàng trai."

Người chủ quán mỉm cười khi nói với chúng tôi.

"Ah, à cậu ấy không phải bạn trai của cháu đâu."

"Cháu biết đấy, cháu không cần phải ngại về điều đó đâu. Chú đề xuất cho cháu cái bánh này nè, đang là món bán chạy nhất cửa hàng chú ấy."

Chủ tiệm chỉ vào chiếc bánh màu vàng nhạt có phủ chanh. Tôi không biết hương vị nó như nào nhưng nó là món bán chạy nhất mà nên có lẽ sẽ ngon thôi. Và nhắc tới chanh, có lẽ sẽ khiến Satsuki nhớ tới nụ hôn của chúng tôi chăng.

"Vậy thì chúng cháu sẽ lấy nó."

"Cảm ơn vì đã mua hàng. Cậu trai nè, nhớ chăm sóc bạn gái cho tốt nhé."

Rời khỏi tiệm bánh Satsuki vẫn không nói nên lời. Ờ thì, việc cô ấy phủ nhận cũng chẳng quan trọng vì dù sao thì đó cũng đó là sự thật.

"Sao đột nhiên cậu im lặng vậy?"

"Ch-chúng ta trong mắt người khác giống một cặp lắm hả?"

"Hể? chẳng phải cậu đã giải quyết xong rồi sao?"

"Đồ ngốc, cậu nên nói điều đó sớm hơn, Chỉ có tôi là phủ nhận thôi."

"Haha, bây giờ cậu đang là bạn gái tôi mà, tại sao tôi phải từ chối chứ?"

"Ah, thật không thể tin được. Đi nhanh lên trước khi có người quen nhìn thấy chúng ta."

Cô ấy siết chặt tay tôi và bước đi nhanh hơn. Tôi nghĩ là tôi đã trêu chọc cô ấy khá nhiều rồi, có khả năng nếu cả hai cứ đi chầm chậm bên ngoài thế này có lẽ sẽ bắt gặp một số bạn cùng lớp. Có lẽ sẽ có một vài người sống quanh đây chăng?

Đi bộ một lúc, chúng tôi đến một con phố khá yên tĩnh . Có những ngôi nhà xếp thành hàng ở hai bên, không thể nói là xa hoa. Tôi đoán đây chỉ là một con phố bình thường.

Satsuki dừng lại trước một căn nhà trông khá tốt so với những căn còn lại. Nhìn vào nó có thể đủ cho một gia đình 6 người, nếu chỉ tính số phòng.

Ở mặt trước nhà tôi dễ dàng thấy được biển hiệu 'Gia đình Maemura'

Satsuki kéo tôi vào trong nhà.

"Xin phép được làm phiền ạ."

"Được rồi, cậu không cần phải nói vậy đâu. Dù sao thì ở nhà chẳng còn ai nữa đâu."

"Tôi chỉ thể hiện sự tôn trọng với chủ nhà thôi mà."

"Tùy cậu."

Satsuki buông tay tôi ra, sau đó cô ấy cởi giày và thay bằng dép đi trong nhà.

"Của cậu đây."

"Cảm ơn."

Cô ấy cũng đưa cho tôi một đôi để đi. Nhưng mà có lẽ nó không vừa với chân tôi cho lắm.

"Cuối cùng cũng về nhà, được thư giãn rồi..."

Satsuski ngay lập tức lao xuống ghế sofa, thả lỏng toàn bộ cơ thê. Tôi đặt chiếc bánh tôi mua ở trên bàn ngay gần bếp của nhà cổ.

"Nhà cậu trông khá đẹp đó chứ, khi nào chúng ta đến phòng cậu đây."

"Sau này, vừa mới tới mà anh đã muốn tới đó ngay luôn. Anh định lợi dụng tôi nữa à?"

"Hummm..."

Tôi nhấc chân cô ấy lên và ngồi xuống khoảng trống chừa ra từ ghế sofa, rồi để chân cô ấy lên đùi tôi nghỉ ngơi.

"Cậu có thể ngồi chỗ khác mà có nhất thiết phải phải vậy không?"

"Là do anh muốn ở gần em, Satsuki."

"Cậu lại bắt đầu rồi đấy đồ ngốc này. Vậy thì mát xa bắn chân cho tôi đi, tôi mệt vì phải đứng chờ cậu và đi bộ khá lâu."

"Tuân lệnh, thưa điện hạ."

Cô ấy sắn quần lên, để lộ bắp chân săn chắc. Chẳng có gì ngạc nhiên lắm, nó được rèn luyện sau nhiều năm chơi bóng rổ mà.

Tôi nhấc chân cô ấy lên và bắt đầu mát xa. Tôi không rành về mát xa lắm nhưng có lẽ thế này là đủ nhỉ.

"Cậu mát xa cũng khá tốt đấy chứ, ngay cả những lúc cậu lợi dụng tôi cậu cũng chưa bao giờ làm gì khiến tôi đau cả."

"Ể? Bình thường cũng thế này mà. Tôi có nên làm mạnh hơn không?"

"Không, cứ thế này đi. Tôi thích thế này."

"Được rồi."

Satsuki nằm im và để bản thân thư giãn. Cô gái này, cô ấy không biết mình đang bất lực như nào trong tình huống này. Nhưng tôi phải kiên nhẫn, tôi muốn cô ấy chủ động.

"Cậu không muốn nếm thử cái bánh đó sao?"

"Để sau đi, đó là vị chanh. Nó làm tôi nhớ tới..."

"Aha, hương vị đó rất đặc biệt với chúng ta mà."

"Bởi vì cậu là một tên biến thái, Sakuma thậm chí còn chưa nắm tay tôi."

"Tôi sẽ cậu ta tỏ tình với cậu, đừng lo. Nhưng mà bây giờ thì cậu đang là của tôi."

"Đồ ngốc, tập trung vào việc mình làm đi, làm tốt thì có khi tôi sẽ thưởng cho cậu."

Chuyển sang chân kia của cô ấy, để chân trái đã mát xa xuống. Vô tình từ góc độ này tôi lại nhìn thấy quần lót của Satsuki, chỉ vô là vô tình chứ không phải tôi cố ý nhìn đâu.

"Nè, bệ hạ phần thưởng là cái gì vậy."

"Đ-đừng có hỏi nữa, tôi sẽ cho cậu biết sau."

Satsuki giờ cũng không còn phản ứng gay gắt với cách tôi gọi cô ấy là bệ hạ nữa. Điều này cũng tốt, đây là một kiểu chiều chuộng tôi dành cho cô ấy mà. Cô ấy thỏa mãn ham muốn của tôi nên tôi cũng sẽ đảm bảo việc cô ấy cũng cảm thấy thỏa mãn.

"Bây giờ thì sao? Việc mát xa của tôi đã đủ chưa?"

"Ừm...đủ rồi...tôi sẽ cho cậu hôn một cái."

"Thật sự?"

"Nhanh lên nếu không thì tôi đổi ý đấy!"

Satsuki khẽ di chuyển cánh tay che mặt nhưng vẫn để hở một khe nhỏ để nhìn, môi cô ấy lộ ra và gò má cổ bắt đầu ửng hồng. Nhiệt độ cơ thể Satsuki cũng bắt đầu ấm lên.

Cô gái này dễ thương quá à, hôm nay chỉ có mình Satsuki ở nhà. Tôi hy vọng gia đình cổ sẽ về muộn muộn chút.

Vẫn tiếp tục mát xa, tôi từ từ nghiêng người về phía cô ấy. Vì vị trí tôi ngồi nên hơi khó để với tới mặt cô ấy nên tôi dịch chuyển một chút,để đùi cô ấy tựa vào đùi tôi.

Cuối cùng, tôi cúi mặt xuống ngay trên mặt của Satsuki.

"Có ổn không, Satsuki?"

"Đ-được mà, nhanh lên nào RUKI."

"Sao phải vội thế? Chúng ta có thể từ từ tận hưởng nụ hôn này mà."

Từ từ, tôi hạ môi mình và áp môi lên môi của Satsuki, môi cô ấy hé mở cho thấy rõ ràng cô ấy cũng đang mong chờ. Tôi khẽ đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cô ấy trong khi môi chúng tôi đang dính chặt lấy nhau, thi nhau mút lấy mút để. Ngay cả cái lưỡi thi thoảng thò ra khỏi miệng đều không được tha

Và như thế chúng tôi đắm chìm trong nụ hôn sâu, bản tính hung hăng của Satsuki cũng bắt đầu bộc lộ. Dừng lại một chút, chúng tôi hít thở trước khi tiếp tục.

Cánh tay Satsuki ngừng che mặt, bây giờ chúng đang bám chặt vào tôi. Một tay ở sau đầu tôi, nắm chặt tóc tôi trong khi cái còn lại thì ở ngực tôi, nắm chặt lấy áo của tôi. Tôi cảm thấy cô ấy như sắp xé rách cái áo của tôi.

"Tôi không nếm được vị chanh. Chúng ta đáng nhẽ nên ăn bánh trước nhỉ?"

"Tên ngốc này, đừng có nhắc lại chuyện đó nữa. Cứ tiếp tục đi, tôi đang thưởng cho cậu đấy nên đừng có mà phàn nàn."

"Nhỡ bố mẹ cậu hay ai đó vào nhà thì sao? chúng ta đang ở ngay giữa phòng khách đó."

"Đừng có nói xui xẻo như vậy, hôn tôi đi Ruki và đừng nghĩ đến bất cứ điều gì khác."

Khóa môi cô ấy trong một nụ hôn khác, lưỡi cô ấy hung hăng tấn công lưỡi của tôi. Bàn tay của tôi giờ đang ở trên đùi cô ấy, nhẹ nhàng xoa. Cô ấy không để ý hoặc có lẽ cô ấy không quan tâm. Dù thế nào đi nữa được sờ nắn cặp đùi này cũng khá tuyệt đối với tôi đó chứ. Thời gian vẫn còn nhiều, tôi sẽ từ từ thưởng thức Satsuki một cách trọn vẹn.

check map nhanh vcl lại còn lí do ý thg main là nó muốn chơi trần á các bác đúng là phịch thủ mà