Tác giả: Q10
Trans: tiemcachua
Bên trong chiếc xe ngựa rung lắc rời khỏi tu viện.
Cô gái tóc đỏ nước mắt lưng tròng lẳng lặng ngồi đó.
Ai cũng sẽ xót thương thay nếu thấy cảnh cô ngồi ôm khư khư túi đồ cá nhân còn chẳng bằng nổi một cái tay nải.
“Sống ở đó khổ lắm hả?”
“...Cũng tạm ổn.”
“Họ không cho cậu ăn à? Sao trông gầy nhom thế kia?”
“...Cũng đủ sống.”
Jemina trả lời cụt ngủn, liên tục lảng tránh ánh mắt của Vlad.
“Lại bị làm sao đấy?”
“Hả sao cơ…”
“Sao cứ tránh mặt tôi hoài vậy?”
“...”
Dù bị trách nhưng Jemina vẫn không dám đối mặt với Vlad.
Cô đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi nhưng khi thực sự trải qua thì chỉ thấy lúng túng thôi.
“Nửa năm không gặp mà đã ngượng nghịu rồi à?”
Vlad cũng hơi chạnh lòng trước thái độ đó nhưng chẳng làm được gì.
‘...Cậu thay đổi nhiều quá.’
Đến cha sinh mẹ đẻ cũng khó mà hiểu được cái mớ rối như tơ vò trong lòng một cô bé mới lớn.
Một phần cũng bởi Vlad khác hẳn hình tượng trong tâm trí cô.
‘Cậu ta giống quý tộc thật đấy.’ Jemina có chút ngưỡng mộ mà liếc nhìn Vlad.
Mái tóc vàng từng thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái điếm, giờ lại càng rực rỡ đến điên đảo hơn. Còn cả bộ đồ và áo giáp cùng thái độ tự tin kia nữa, tất cả mọi thứ đều toát lên vẻ hiệp sĩ thực thụ.
“...”
Rồi lại nhìn thân xác tội nghiệp của mình, Jemina túm chặt ống tay áo đã sớm sờn, sợ rằng cậu sẽ nhìn.
Dù có thế cũng chẳng giấu nổi vẻ đáng thương.
Họ từng nương tựa dưới tấm chăn rách trong khu ổ chuột lạnh lẽo vô tình nhưng giờ đây sao cậu khác quá, Jemina bỗng thấy buồn.
Cô cảm giác mình chẳng còn đủ tư cách đứng bên cạnh cậu nữa, cô chán nản cúi đầu nhìn cái túi trong tay.
“Ê!”
“Hả?” Jemina giật mình ngẩng đầu lên.
Cô bất ngờ mở to mắt khi bị đút cái gì đó vào miệng.
“Ăn rồi lấy lại tinh thần coi. Từ đầu tới giờ nhìn cái mặt kìa.”
“...”
Vị ngọt lan ra khắp khoang miệng.
“Cái gì thế?”
“Caramel. Tôi lấy ở chỗ một hiệp sĩ tôi quen.”
“Sao cậu lại có thứ đắt như này? Không phải trộm đâu đúng không?”
“...Muốn nghĩ sao cũng được.”
Nói rồi Vlad quay đầu nhìn ra ngoài xe ngựa như thể chẳng muốn nói thêm nữa.
Vẻ thờ ơ kia gợi lại cậu của trước đây.
Ngày xưa cái tính cũng y chang.
Những ngày còn vật lộn mà sống, thỉnh thoảng Vlad lại cho cô vài mẩu bánh mì chẳng biết từ đâu ra rồi tỏ ra như không có chuyện gì.
Như bây giờ vậy.
“Haizz…”
Nếm cả giọt nước mắt mặn đắng cùng caramel ngọt ngào, cảm nhận dư vị đoàn tụ trên đầu lưỡi, hàng nước mắt cố kìm lại giờ trào hết ra.
“Sao lại khóc nữa? Thật luôn đấy?”
“Cậu đến muộn quá!”
Vlad nhăn nhó khó chịu khi thấy cô lại nức nở.
Jemina nhìn thấy hình bóng quen thuộc ẩn sau vẻ ngoài khác lạ, cuối cùng cô cũng chịu khóc cho thỏa lòng.
Dù có qua bao lâu, dù có ở nơi đâu đi chăng nữa, có những thứ sẽ không bao giờ thay đổi.
Jemina thấy mừng đến lạ.
***
Tại một bến tàu ở khu ổ chuột.
Nước lững lờ trôi, Haven và Vlad ngồi bên nhau vừa uống vừa trò chuyện.
“Sao trong cả đống tàu ngoài kia chẳng có cái nào của anh mày vậy chứ?”
“...”
Mặt trời lặn dần, tàu thuyền đổ xô về bến, từ thuyền đánh cá nhỏ lẻ cho tới những tàu chở hàng lớn.
Haven chẳng nhịn được mà than thở khi nhìn hàng hàng lớp lớp tàu thuyền đủ kích cỡ về vị trí.
“Cậu cũng biết ước mơ của anh là thành người gác tàu mà.”
“Tôi biết.”
Haven lúc nào cũng cẩn thận và dè chừng trong từng lời ăn tiếng nói nhưng rượu vào thì lời ra, cả lúc ngắm thuyền nữa, anh ta như một người hoàn toàn khác.
Và tên tóc vàng là người chứng kiến mặt trái kia nhiều nhất.
“Nhưng giờ chẳng được nữa rồi. Chân què thì sao mà trèo lên cột buồm được?”
“...”
Vlad nhặt đại một hòn sỏi lên rồi ném ra sông.
Cậu biết cậu là một trong những lí do đánh cắp ước mơ của Haven.
“Anh mày đã học cách đọc bản đồ và quan sát cả những chòm sao. Giờ nghĩ lại mới thấy gác tàu cũng chẳng dễ dàng.”
“...Anh chẳng thay đổi gì cả.” Vlad khẽ quay đầu sang nhìn Haven rồi cười.
Giọng nói thần bí, ngài Jayar, ngài Joseph, cả chú Jorge nữa.
Rất nhiều người đã trau dồi kiến thức và rèn luyện kĩ năng cũng như định hướng cho cậu, nhưng có lẽ chàng trai tóc nâu ngồi cạnh bên lúc này mới là người thầy đầu tiên.
Lối sống không ngừng tìm kiếm giới hạn của Haven đã ảnh hưởng rất lớn đến Vlad.
“À, dì Marcella với Jemina vẫn ở đó đúng không? Cái nhà trọ giữa khu phố tấp nập kia ý?”
“Tôi không dám để hai người họ lại quán rượu đẫm máu kia.”
“Ồ, chắc cậu phải để ý họ một thời gian đấy.”
“Vâng.”
Lúc đang thu xếp sản nghiệp của Jack một tay, Vordan đã đưa cho Vlad giấy ghi nợ liên quan đến ‘Nụ cười của hoa hồng’.
Cậu có quyền nhận nó với tư cách người đại diện hợp pháp và kẻ báo thù, đồng thời đó cũng là mong muốn của Joseph.
Tờ giấy đó đã quay về tay Marcella.
Bởi cậu không thể quên được lòng tốt đến tận giây cuối cùng ngày hôm đó.
“Dì Marcella sẽ tiếp tục quản lý quán rượu đó à?”
“Tôi cũng không chắc nữa.”
“Thỉnh thoảng anh lại uống rượu miễn phí nhờ tên cậu đấy.”
Vlad vừa nhấp một ngụm whiskey vừa nghe Haven hồi tưởng quá khứ.
Nhìn Vlad uống ừng ực ừng ực làm Haven bỗng thấy khô cổ họng.
“Nó ngon không? Muốn đổi với anh không?”
“Anh đùa đấy à?”
Chẳng có lí do gì để Vlad đổi whiskey đắt tiền lấy chai rum rẻ mạt cả, nhưng cậu vẫn làm thế.
Bởi vì cậu cũng nợ Haven.
“Chà chà chà! Ngửi thôi đã biết ngon rồi!”
“...Rượu dở cũng thế mà.”
Mùi tanh bốc lên từ chai rượu rẻ tiền làm Vlad siết chặt tay cầm chai lại.
“...”
Dù đã sắp sang hè nhưng Haven vẫn mặc áo dài tay để che đi cẳng tay.
Vlad nghẹn họng nhìn vết sẹo lộ ra khi Haven nâng chai whiskey lên.
Vết sẹo đó có sau khi anh ta lén thả thuyền đánh lạc hướng cho Vlad trốn khỏi Shoara.
“...May là còn chưa chết.”
“Cả hồn lẫn xác đều đi một nửa rồi.”
Hoàng hôn buông xuống nhuộm lên nụ cười trên môi Haven mà sao buồn đến lạ.
Trong khu ổ chuột, nơi tất cả những gì có thể đánh đổi chỉ là cái mạng quèn, Haven đã cố hết sức để giúp Vlad.
Haven đã cướp thuyền của boss và thả trôi sông.
Nếu lúc đó không có đàn em của Jack một tay nhìn thấy thì chắc Otar không phải người chặn lão thợ rèn lại kiểm tra.
Ngày đó Vlad chẳng khác gì con nợ, vay nợ khắp nơi chắp vá mạng mình.
“Họ bảo là người què như anh mà cũng dám thả thuyền định trèo. Boss thấy thú vị nên mới giữ lại nửa cái mạng cho.”
“Có vẻ cái gì ông ta cũng thích nhỉ.”
“Có thế thì anh mày mới sống sờ sờ ở đây này. Cũng nhờ ông ta mà anh có thể uống chai whiskey ngon như này.”
Vlad chỉ cười nhìn Haven nốc rượu như nốc thuốc bổ.
“Cậu định làm gì tiếp? Về Sturma à?”
“Tôi sẽ ở lại đây một thời gian. Đại loại là để dự phòng.”
Haven say khướt mà làu bàu nào là nên đi lẹ đi hay lúc nào đi thì đưa cả Jemina theo cùng, Vlad lờ đi luôn, không chấp người say.
“Tiện tìm vài người nữa.”
“Tìm ai?”
Mặt trời chầm chậm rời đi phía tây dòng sông, Vlad liếm liếm môi.
Khung cảnh này báo hiệu một ngày sắp hết, nhưng với những người sống trong khu ổ chuột thì giờ mới bắt đầu.
“Tôi cần phải tìm nốt đống tài sản chưa được thu hồi của Jack một tay. Chỗ nào mà chả có dấu chân tên hám tài đó. Chắc anh cũng giúp được đấy.”
“Heh heh. Whiskey không phải miễn phí nhỉ.”
Vlad cười khẩy, Haven túm lấy gậy của mình.
Cậu đã đẽo lại cái gậy nên trông nó đáng tin hơn rồi.
“Dì Marcella cũng muốn tìm các cô gái của mình về nữa.”
“Không phải đều bị bán đi hết rồi à?”
“Chắc đâu đó quanh đây thôi.”
“Hmmm.”
Joseph muốn nhổ cỏ tận gốc, một cắc cũng phải đào lên.
Còn Marcella thì muốn tập hợp lại những bông hồng đã tản đi ngày đó.
Tiền vàng và gái bán hoa.
Cứ theo dấu chân mấy cô là thể nào cũng lần ra vàng.
Đứng giữa nhiệm vụ và mong muốn giúp đỡ từ trái tim, Vlad - đại diện của Bayezid đồng thời là hiệp sĩ cuối cùng của gái mại dâm biết rõ mình phải làm gì.
“Hai nhiệm vụ này có chỗ nào đó liên quan đến nhau.” Haven nói.
“Nhưng khó phết. Tôi đã thử tìm kiếm xung quanh nhưng một vài người còn chẳng để lại dấu vết nào.”
“Ai thế?”
“Anna, với vài người nữa.”
Vlad nhớ lại cô điếm bị gã mạo danh lính đánh thuê đánh cho tơi tả. Cô ấy nợ khá nhiều nên cậu nghĩ chắc sẽ bị bán tới chỗ nào khắc nghiệt lắm nhưng lại cứ như bốc hơi khỏi trần gian luôn vậy.
“Để coi… Bốc hơi luôn thì lạ nhỉ.”
Haven nhăn mày lại, anh biết Vlad không chỉ nói vu vơ cho có.
Trong khoảng thời gian Jack quản lý khu ổ chuột, anh đã chứng kiến rất nhiều chuyện vốn dĩ không nên xảy ra.
“Nếu cần thì cứ gọi anh. Nhưng dạo gần đây băng đảng bị thu hẹp quy mô nên anh cũng không giúp được nhiều đâu.”
“Ok.”
Haven chống gậy đứng lên.
Dù cơ thể không hoàn hảo nhưng Haven vẫn có thể hoàn thành công việc bằng một cách nào đó làm Vlad phải suy ngẫm.
“Anh đi đây.”
“Ok.” Vlad vẫy tay nhìn bóng lưng Haven quay về làm việc.
Hoàng hôn rực đỏ đổ dài bóng anh.
Cái bóng nghiêng ngả kia không chỉ vì men say.
“Mình phải trả ơn.”
Ngài Joseph đã nói rằng dù là trả ơn hay trả thù thì ít nhất cũng phải gấp đôi.
Một chai whiskey sao mà đủ với tấm lòng của Haven.
“Chắc hôm nào phải ghé qua một lần.”
Vlad quay người đi về hướng ngược lại với Haven.
Cậu mang lòng căm phẫn tiến về phía con hẻm, nhớ kĩ lời ngài Joseph dặn.
Cuộc sống là một chuỗi vay trả.
Và giờ là lúc cậu nên trả rồi.
Mái tóc vàng phấp phới dưới ánh đèn mờ trong con hẻm nhỏ.
Nhưng nó còn rực rỡ hơn bất cứ khi nào.
***
Trước tiệm rèn cũ chỉ toàn bùn đất.
Một lão thợ rèn trông tồi tàn y như cái tiệm của lão ngồi đó đờ đẫn nhìn.
Những vị khách thường xuyên đến đây chỉ toàn lính đánh thuê, họ tìm tới vì nghe đồn thổi, với cả mấy tên đầu đường xó chợ vô học.
“...”
Lão sắp gần đất xa trời rồi mà cứ sống phí hoài thế này thì sao mà không rầu rĩ cho nổi.
Dù sinh ra trong bất kỳ hoàn cảnh nào, mỗi người đều xứng đáng ôm lấy ít nhất một vì sao vào lòng.
Nhưng để đưa vì sao ấy lên tận trời cao lại là chuyện khác.
“...Giờ đóng cửa thôi.”
Dạo này ngày nào lão cũng buồn rầu chán nản như vậy, lão khẽ rên rỉ khi từ từ đứng dậy, âu cũng là do tuổi già.
Trong lúc đang dọn dẹp dụng cụ, chiếc đinh đóng trên chỗ cao nhất của tiệm lọt vào tầm mắt làm lão phải khựng lại một lát.
Nơi đó từng treo một thanh kiếm.
Lão nhớ lại thằng nhóc lúc nào cũng đứng nhìn thanh kiếm đó.
Lão lại tự hỏi không biết thanh kiếm đơn sơ mang theo ước mơ không trọn vẹn đó thế nào rồi, liệu có được sử dụng không.
Nó vẫn đi theo thằng nhóc kia chứ?
“Chắc nó sẽ làm tốt thôi.”
Lão đã sớm nhận thức được thực tại khắc nghiệt này, và cũng nhận ra rằng ngôi sao của lão không thể tỏa sáng lấp lánh được.
Lão chỉ mong nó tìm được bầu trời đêm nào đó tốt hơn vũng lầy này.
“Hôm nay đóng cửa rồi ạ?”
“Ừ. Mai lại đến nhé.”
“Không được, từ giờ tôi bận lắm.”
Lão nghe vậy chỉ bật cười.
Nói như kiểu đằng đó bận lắm vậy.
Bận thế thì không cần đợi lưỡi kiếm sắc của ông già này đâu, cứ xiên người khác bằng cái thanh kim loại trên tay đi.
“Tôi muốn sửa thanh kiếm này. Nó đã bị ngó lơ lâu lắm rồi.”
“...Sao?” Giờ lão mới phản ứng lại người đứng đằng sau.
Rõ ràng lão nghe thấy từ “thanh kiếm”.
“Những thợ rèn khác không thể sửa được nó. Chỉ mình ông làm được thôi.”
“...”
Lão chầm chậm quay đầu lại, đặt dụng cụ trên tay xuống.
“Ôi…”
Hình bóng rực rỡ kia lọt vào mắt lão.
Chính là màu vàng đó, sắc vàng mà lão cùng một cô gái nhỏ gửi gắm vào thế giới ngoài kia.
“Hỏng rồi à?”
“Không không không, nó vẫn ổn. Chưa đến mức đó ạ.”
Vị khách luôn được chào đón này đã trở lại sau một thời gian rất dài, trong lúc lão đang thổi lò.
Ngọn lửa trong lò chập chờn như sắp tắt bỗng lại bùng lên dữ dội.
Giống như niềm đam mê trong lão.
“Ngồi đi.”
Lão chỉ chỗ ngồi cho cậu và cẩn thận cầm lấy thanh kiếm đơn sơ.
Xoẹt-
“Cũng đúng.”
Lão mỉm cười nhìn những vết xước chằng chịt trên lưỡi kiếm. Lão thấy tự hào khôn xiết khi thanh kiếm đã được phát huy hết tác dụng của mình, đặc biệt hơn đó là thanh kiếm do chính lão rèn ra.
“Sao lại có những vết xước này?”
“Cái đấy là lúc giết quái hồi đông, tại lúc đó tôi chưa quen dùng kiếm nên…”
“Còn những vết này?”
“À cái đó… Trong cuộc truy đuổi con sâu tử thần. Tôi là mồi nhử, và, ừm, thì quẹt xuống đất để dụ nó ra.”
Vlad vừa nói vừa thấy tội lỗi khi nhìn ông thợ rèn cứ hỏi về mấy vết tích trên kiếm, nhưng rõ ràng là cậu không cần tự trách như vậy.
“Quái vật… Sâu tử thần…”
Ông không mắng cậu, chỉ lắng tai nghe từng lời cậu nói với vô vàn cảm xúc về những chiến công tạo nên bởi thanh kiếm mình đã rèn.
Nó đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Không giống ông, chỉ biết cắm rễ mốc meo ở đây.
Lão của ngày đó đã nhớ cảnh thằng nhóc cứ đứng nhìn thanh kiếm mãi không đi.
Nhưng lão của hôm nay lại mỉm cười nhìn những vết xước cậu để lại trên kiếm.
“Đợi chút. Ta sửa cho.”
Lão nhanh chóng đóng cửa để phục vụ mình cậu.
Giữa tiếng búa đập cùng tiếng cậu nói lớn, giọng lão vọng lại.
“Thế là ông ấy lấy khiên ra và bảo tôi xưng danh.”
“Thật luôn? Xong sao nữa?”
Lão mường tượng từng lời nói.
Lão nhìn thấy bản thân đang chứng kiến cậu và thanh kiếm đạt được mục tiêu.
Lão mỉm cười nhìn quanh cảnh hiện ra đằng sau từng tia lửa lóe.