Tác giả: Q10
Trans: tiemcachua
Sáng.
Vlad vẫn thấy đau nhức toàn thân khi tỉnh dậy.
Mở mắt ra cũng thấy mệt rồi, huống chi ngoài trời còn lạnh vô cùng.
“Goth. Sáng nay ăn gì?”
“Thịt hầm nhưng nó lạ lắm.”
“...khó chịu thật đó.”
Giấc ngủ đêm qua đã chẳng tốt lành là bao, giờ có ăn cũng chẳng khá hơn được nên cậu quyết định đứng dậy khỏi bàn.
“Tôi không ăn sáng đâu.”
“Anh lại tới gặp cha xứ à?”
Goth đang cầm cái bát rỗng định tới khu phát thức ăn bèn dừng lại, anh nhìn Vlad với ánh mắt ghen tị.
“Tôi có nên cầu nguyện cùng không nhỉ?”
“Cậu đã sai ngay từ cách hiểu về từ ‘cầu nguyện’ rồi.”
Vlad vén cửa lều mở lối cho ánh nắng ban mai yếu ớt rọi vào.
“Lạnh thật.”
Cảnh tượng này thật sự rất tuyệt vời nhưng cứ ở đây suốt một tháng nữa thì lại thấy chán ngay thôi.
“Tôi đi trước đây!”
Vlad đi ngang qua một tên đang ngồi trước lều la lên xin thêm bát nữa.
“Khônggggg, sao nồi thịt của chúng ta vẫn chưa chín!”
Thịt hầm mằn mặn và là lạ nhưng dù sao thì ở đây cũng khá tốt vì được cho ăn miễn phí.
“Hmmm.”
Cái lều này nhỏ hơn cái mà ngài Joseph Bayezid dùng, nhưng nó lại mang tới cảm giác gọn gàng và ngăn nắp.
“Ngài linh mục, tôi lại tới rồi đây.”
Vlad bước vào lều, hơi ấm tỏa ra bao lấy cậu.
“Ồ Riemann! Đến đây nào. Vừa hay ta đang chuẩn bị ăn sáng.”
Linh mục Andrea, chủ căn lều này, nồng nhiệt chào đón Vlad bằng nụ cười rạng rỡ.
“Thưa ngài linh mục, mong đêm qua ngài đã có giấc ngủ yên lành.”
“Ta luôn thấy bình yên.”
Linh mục Andrea tử tế dẫn cậu tới bàn.
“Ngồi đi.”
Linh mục Andrea bảo cậu phó tế nhỏ đi chuẩn bị thêm một phần ăn nữa.
“Ta nghe nói tối qua cậu cũng đi cầu nguyện?”
“Vâng, tôi làm vậy vì không ngủ được.”
“Chắc là lạnh lắm.”
“Được chở che trong vòng tay của Chúa thì lạnh có là gì?”
“Haha! Cậu còn giống linh mục hơn cả ta đấy.”
Vlad vẫn cười nói với linh mục nhưng mắt lại nhìn cậu bé đang mang thứ gì đó ra.
‘Bánh mì!’
Lại còn là loại mềm chứ không phải bánh mì đen cứng.
Ngài Joseph, tổng chỉ huy, được cho là một tín đồ trung thành nhưng sự tận tâm mà ngài ấy dành cho linh mục thật đáng ngưỡng mộ.
“Cùng cầu nguyện nào.”
“Tôi không đến đây để ăn mà chỉ để chào hỏi ngài linh mục đây thôi…”
“Tạ ơn Chúa vì đã ban cho con từng bữa ăn quý giá…”
Ngoài mặt thì bảo không nhưng dù sao Linh mục Andrea cũng ngoài 50 rồi, ông thừa sức nhìn thấu ý định thật sự của Vlad nhưng lại vờ như không biết để bảo về lòng tự trọng của cậu.
“Chúng con sẽ ăn để có nhiều sức lực hơn mà làm việc thiện…”
Ngài Andrea mở mắt ti hí nhìn cậu trai tóc vàng đang ngồi cầu nguyện ở đối diện.
‘Cậu ấy thực sự rất tuyệt vời.’
Linh mục Andrea có tiếng đến mức ngài Joseph cũng hạ mình để mời ông tới đây.
Danh tiếng này không tới từ các mối quan hệ hay những buổi giảng đạo mà là từ chính con người ông.
Dù đã ngoài 50 nhưng cả quý tộc lẫn dân thường đều biết ông vẫn đi cùng những đội săn giết quái vật ở khắp nơi, đánh bại những sinh vật xấu xa và ban phước lành cho những người tham gia chinh chiến.
‘Cậu ấy vẫn giữ được đức tin của mình dù sống trong hoàn cảnh này. Cảnh tượng này thật đẹp biết bao.’
Sự xuất hiện của cậu trai tên Riemann mang đến cú sốc nhỏ cho linh mục Andrea.
Một lính đánh thuê luôn tìm tới ý chí của Chúa dẫu có sống khó khăn thế nào.
Sự hiện diện của cậu, người luôn biết cách tự chăm sóc bản thân và cúi đầu trước Chúa giữa cuộc sống khó khăn bộn bề này như lời mặc khải đối với linh mục Andrea vậy.
‘Có thể là định mệnh mà Chúa ban xuống.’
Trong khi có những người chỉ cầu nguyện khi có điều gì mình muốn, Riemann lại luôn cầu nguyện và kiếm tìm Chúa dù ở bất cứ đâu.
“Cậu ăn đi.”
“Vâng.”
Cậu cầu nguyện khi ăn, khi ngủ, và cả khi đánh quái vật.
Ai nhìn cũng sẽ nghĩ cậu là giáo đồ trung thành.
Nhưng điều mà người như cậu thật sự mong muốn chỉ là một bữa ăn ngon thôi.
‘Cậu ta không nên lãng phí tuổi xuân ở đây.’
Vì vậy linh mục Andrea đã quyết tâm sẽ tự mình dẫn dắt cậu trai ấy, người sẽ đi tìm ý chí của Chúa cho tới khi chết trên chiến trường.
“Bánh mì trắng… Nó rất quý.”
“Cậu cứ ăn thoải mái nhé.”
“Cảm ơn ngài.”
Linh mục Andrea cười nhìn cậu trai khiêm tốn thấy biết ơn chỉ vì khoanh bánh mì mà rưng rưng nước mắt.
“À đúng rồi…”
“Vâng?”
Vlad đang ăn bánh mì cùng súp và thầm cười khẩy mấy tên lính đánh thuê phải ăn thứ thịt hầm kì lạ ngoài kia.
“Ta biết kiếm thuật của cậu khá tốt và có vẻ điều đó đã tới tai ngài Joseph.”
“Thật ạ?”
Linh mục Andrea mỉm cười nhìn cậu và nói với giọng điệu phấn khởi: “Tối qua ngài Jayar đã đến đây hỏi vài điều về cậu. Ta bảo ngài ấy rằng cậu là chàng trai trẻ vô cùng trung thành, ta rất mong đợi tương lai của cậu.”
“...”
Vlad đang ngoạm bánh mì phồng cả má bỗng đứng hình trong chốc lát trước lời linh mục Andrea.
“Thế nên ta đã đề cử cậu.”
“À, vâng…”
Phản ứng này có phần hơi kì lạ nhưng linh mục Andrea lại tưởng cậu đang rất mừng.
Có những quý tộc đã nhờ ông nhưng ông không dễ dàng viết thư tiến cử cho một ai đó như vậy.
Ông là một linh mục nghiêm khắc chỉ đi theo ý muốn của Chúa, thậm chí ông còn từ chối nhận chức giám mục.
“Gia tộc Bayezid của ngài Joseph là một gia tộc danh giá ở phương Bắc. Môi trường làm việc ở đó tốt hơn nơi này nhiều.”
“Thật lòng cảm ơn ngài linh mục.”
Linh mục Andrea nháy mắt với cậu nhưng cậu chỉ mỉm cười khó xử.
Ực.
Tiếng nuốt có vẻ hơi to quá rồi.
***
Ăn xong một lúc cậu lại tiếp tục đi cầu nguyện.
“Tôi đoán mình đang lộ liễu quá rồi.”
[Chẳng còn cách nào nữa. Chỉ có thực chiến mới học nổi kiếm pháp của ta.]
Lí do Vlad tình nguyện đi bắt quái vật ở thành phố là vì cậu không có nơi nào để đi vào lúc này, nhưng một phần cũng vì giọng nói vô danh kia gợi ý rằng đây là địa điểm khá tốt để luyện kiếm.
[Không phải thân thiết với linh mục mới là vấn đề sao?]
“Tôi phải xem đã.”
Mặc dù không định làm thế nhưng sợi dây kết nối linh mục Andrea và cậu khiến cậu muốn thử một chút.
[Giờ cậu đã tin ta không phải sinh vật tà ác nào đó chưa?]
Một tồn tại sống trong tâm hồn cậu sau ngày bị tia sét đen đánh trúng.
Nếu giọng nói tự nhận chẳng biết mình là ai ấy là quỷ dữ thì cậu cần phải thật thận trọng cho từng bước tiếp theo.
“Tôi nghe nói linh mục Andrea nổi danh với quyền năng thiêng liêng nên đã được đề cử cho chức vị giám mục.”
Một người như vậy mà lại không nhận ra giọng nói trong đầu cậu thì ít nhất nó không phải thứ gì xấu xa.
“Tôi nghĩ chúng ta vẫn sẽ ổn thôi bởi tôi chưa bị bắt.”
Ngay cả linh mục ở cấp độ giám mục cũng không nhận ra được nên trong mọi trường hợp thì gặp ngài ấy cũng sẽ đem lại may mắn cho cậu.
“Liệu tôi có nên bỏ trốn không? Giờ mới nghĩ đến nó thì có muộn quá không?”
[Chà… với năng lực của cậu thì họ có thể nhắm mắt cho qua chuyện nhỏ như là việc cậu làm giả chứng nhận lính đánh thuê, cậu nghĩ sao?]
“Nếu họ không bỏ qua thì có thể tôi sẽ bị treo cổ đấy ông biết không?”
Sợi dây liên kết vững chắc với linh mục có tiếng.
Cuộc gặp gỡ với con trai của gia tộc Bá tước.
Mọi thứ đều là cơ hội đáng kinh ngạc mà một tên lính đánh thuê chỉ biết ước.
Nhưng vấn đề là những cơ hội đó được trao cho một danh tính giả?!
“Nếu họ hỏi quá nhiều thì thể nào cũng lộ ra chuyện tôi giết người. Thế là không chỉ phạm tội giả mạo người khác mà còn có tội giết người nữa.”
[Giờ nghĩ lại mới thấy cậu tàn nhẫn thật.]
“Ông cũng là đồng phạm đấy.”
[Hmm. Tốt nhất là bỏ trốn đi.]
Cậu đang quá nổi bật.
Vlad đã luôn sống trong bóng tối của khu ổ chuột và chẳng ai ngó ngàng tới.
Nhưng giờ đây cậu lại thu hút quá nhiều sự chú ý ngoài dự kiến.
“Tôi sẽ trốn đi vào giờ ăn tối.”
Nhiệm vụ tiêu diệt quái vật này sẽ được trả công mỗi tháng một lần.
May là cậu đã nhận tiền tháng này vài ngày trước nên cũng chẳng lưu luyến gì.
Nếu cậu bỏ trốn với Goth, cái tên muốn giúp cậu làm giả giấy tờ, thì cậu có thể sẽ có giấy tờ chứng minh thân phận giả hợp lệ.
Nếu được thì chuyện như này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Có hơi tiếc vì điều kiện làm việc ở đây khá tốt, nhưng đến lúc phải đi rồi.
[Nhưng không dễ trốn đâu.]
“Sao lại thế?”
Giọng nói vang lên khi cậu đang định cầu nguyện một lúc và lên kế hoạch bỏ trốn.
[Ai đó đang tới gần từ phía sau. Nhìn năng lực của hắn thì ít nhất cũng phải là một hiệp sĩ cấp cao.]
“Cái gì cơ?”
Vlad vội quay đầu lại khi nghe lời cảnh báo.
Một người đàn ông trung niên đang tới gần cậu.
“Cậu nhận ra sự có mặt của ta sao? Cậu hữu ích hơn ta tưởng đấy.”
Ông ấy bịt một mắt, áo giáp sáng bóng và có chiếc khiên nhỏ trên lưng.
“Ngài Joseph muốn gặp cậu.”
“...”
Nhìn vào ánh mắt đáng sợ của người đàn ông tên Jayar này, Vlad chắc chắn mình không thể kiểm soát được điều gì sẽ xảy đến.
‘Đáng ra phải bỏ trốn từ hôm qua rồi.’
Vlad thầm thở dài, đứng dậy với vẻ điềm tĩnh.
“Thật vinh dự cho tôi khi ngài Joseph muốn gặp tôi.”
“Cậu có biết ta sẽ tới không?”
Ngay cả khi bị dồn vào chân tường thì cũng phải giả vờ mình còn át chủ bài, chú Jorge đã từng nói việc duy trì vẻ mặt kiên định trong các ván bài là một kĩ năng vô cùng quan trọng.
“Tôi nghe linh mục Andrea nói rằng ngài ấy sẽ tiến cử tôi. Thành thật mà nói thì tôi đã mong chờ điều này từ lâu rồi.”
“Ừ.”
Jayar nheo mắt nhìn tên lính đánh thuê trẻ măng nhưng lại vô cùng bình tĩnh trước mặt.
“Theo ta.”
Ông tự hỏi cậu ta sẽ giữ được vẻ tự tin đó trong bao lâu.
Vlad đi đằng sau, vừa đi vừa cân nhắc các phương án khác nhau.
‘Mình có nên bỏ chạy ngay bây giờ không?;
Nhưng giọng nói trong đầu lại muốn cậu đi theo.
[Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn. Phản kháng một hiệp sĩ ở cấp độ này chẳng có tác dụng gì đâu.]
“...chết tiệt.”
Việc giọng nói đó biết được cậu đang nghĩ gì cũng có nghĩa là hành đồng của cậu có thể dự đoán được trong một phạm vi nào đó.
Và người đàn ông tên Jayar phía trước cũng có thể đoán được điều đó.
Không, ông ấy đã dự tính từ trước rồi.
Nhìn tay trái còn đặt trên chuôi kiếm kìa.
‘Mình chẳng có lựa chọn nào khác.’
Bên ngoài vô cùng tự tin nhưng sâu bên trong là sự e ngại vô cùng.
Vlad đã đứng trước căn lều lớn nhất ở đây.
“Cúi đầu ngay khi thấy ngài Joseph.”
“Tôi phải cúi bao lâu?”
“Cho đến khi được phép ngẩng đầu lên.”
Sau khi nghe lời chỉ dẫn ngắn gọn, Vlad hít một hơi thật sâu và theo Jayar tiến vào.
‘Không thể tin được.’
Cậu đã nghĩ bên trong cũng rộng và hoành tráng như vẻ bề ngoài nhưng không.
Những gì cần thiết đều được trang bị và sắp xếp sao cho không bị quá lố.
Nhìn cách trang trí cũng có thể đoán được một chút về con người ngài Joseph.
“Ngài Joseph.”
“Ừ. Ngươi đến rồi à, Jayar?”
Khi giọng ngài Joseph vang lên từ trong lều, Vlad cúi thấp đầu như đã được dặn.
Cậu nghĩ tốt hơn là cứ cúi đi.
Bởi vì thật sự cậu đang rất lo.
‘Ngài ấy thật sự rất cao quý.’
Ngài ấy là người mà cả đời cậu sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được gặp nếu chỉ ở trong con hẻm nghèo kia.
Joseph Bayezid, con trai thứ hai của Bá tước Bayezid.
Mặc dù không có tước hiệu, ngài ấy vẫn có địa vị ngang với hoàng tử của một vùng trong lãnh thổ của Bayezid.
“Cuối cùng cũng được gặp. Rất vui được gặp ngươi.”
“Vinh dự biết bao khi được gặp ngài, ngài Joseph.”
Vlad nghe thấy giọng ngài ấy vang lên từ phía trên.
Không uy nghiêm nhưng lại đem lại cảm giác áp lực đến kì lạ.
“Có điều gì bất tiện trong quá trình làm nhiệm vụ không?”
“Mọi người đều biết ơn vì sự tận tâm của ngài, thưa ngài Joseph.”
Joseph cười nhìn chàng lính đánh thuê trẻ tuổi trả lời không chút do dự dù đang rất lo lắng.
‘Cậu ta cũng gan đấy.’ Joseph nghĩ.
Nhưng liệu cậu ta có thật sự can đảm không thì phải xem cuộc đối thoại tiếp theo đã.
“Tên ngươi là Riemann?”
“Vâng.”
“Không có họ à?”
“Vâng.”
“Tóc vàng, mắt xanh, ta đã nghĩ ngươi có thể là con trai của một quý tộc sa sút nào đó.”
Vlad bị hiểu lầm như vậy suốt rồi nên có thể trả lời không chút do dự.
“Được rồi. Để coi… ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Nhưng câu hỏi tiếp theo lại khiến cậu câm nín.
Sự im lặng não nề bao trùm lên cả căn lều như thể cả thế giới đang tựa lên trên.
“Um… Tôi 31 tuổi.”
Vlad trả lời một cách miễn cưỡng.
Cậu cảm giác như đang uống thuốc độc vậy.
Nhưng chẳng còn cách nào nữa.
Ai bảo bên trên chứng nhận lính đánh thuê ghi như vậy chứ.
Tên hắn là Riemann, bị cậu hạ độc, 31 tuổi.
Hắn là người trẻ nhất trong ba tên ngày hôm đó.
“Ồ?”
Vlad ngẩng đầu ngạc nhiên trước câu cảm thán kì dị của Joseph.
Một người đàn ông tóc đen mắt đen.
“Mặt ngươi trông như trẻ con vậy!”
Mặc dù trông ngài ấy có vẻ ốm yếu nhưng lại có tia sáng thần bí ẩn sau đôi mắt đen láy kia.
Và đôi mắt ấy đang nhìn thẳng vào Vlad kèm theo cái nhếch môi lạnh lùng.
Phó tế hay thầy sáu trong tiếng Việt cổ, còn gọi là trợ tế hay chấp sự, là một chức vụ giáo sĩ trong các giáo hội Kitô giáo nhưng có sự khác biệt giữa về thần học và trách nhiệm trong từng giáo hội đó. là việc Thiên Chúa, do tình yêu vô biên, đã tự tỏ mình ra cho con người và cho họ biết mầu nhiệm thánh ý của Người, để con người, qua Đức Kitô và trong Thánh Thần, được cứu độ, thông phần vào bản tính Thiên Chúa và được trở nên nghĩa tử của Người.