Chương 47: Sau vụ việc (3)
Koong. Koong. Koong.
Mỗi khi lốp xe cán vào đá, chiếc HUV lại rung lắc dữ dội. Cái mẫu này được sản xuất từ đời thuở nào rồi mà thậm chí còn không có nổi một mô-đun ổn định khi lái xe chứ? Yoo Yeonha vừa bối rối vừa sốc.
“E hèm.”
‘Sao mình lại muốn đi cùng hai người này chứ?’ Chỉ sau năm phút, cô nàng đã hối hận vì quyết định của mình.
“…Vậy vì sao cậu lại đến đây?”
Trong khi cô đang cố ngồi vững trước những cơn sóc liên tục, Kim Hajin, người đang ngồi cạnh cô, cất tiếng hỏi. Yoo Yeonha liếc cậu và độp lại.
“Đi nghỉ mát thì có tác dụng gì? Cậu cần phải nhìn, nghe và cảm nhận thế giới xung quanh để có thể tiến lên phía trước.”
“Oh.”
Kim Hajin nhanh chóng chấp nhận lời nói của Yoo Yeonha và quay lại. Yoo Yeonha nhìn cậu chăm chú.
Cậu ta có vẻ ngoài rất bình thường cho dù cô có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa. Nếu cậu ta đeo kính, khuôn mặt cậu sẽ là khuôn mặt thường thấy ở những người làm công ăn lương.
“Hm…”
Nhưng không chỉ có một hoặc hai điều đáng nghi ở cậu ta. Thay vì nói là đáng nghi, đúng hơn là cậu ta đầy những bí mật. Không thể hiểu nổi… có lẽ cụm từ này hơi quá, nhưng quả thực cậu ta rất bí ẩn.
Khi Yoo Yeonha đang nghĩ ngợi dữ dội, cô cảm thấy chiếc smartwatch của mình rung lên.
Đó là một tin nhắn từ Chae Nayun.
[Được, mình sẽ chấp nhận vụ đánh cược này. Xem ra mình phải dạy cho cậu ta một bài học.]
Cô ấy có vẻ đang rất giận giữ. Bật cười khúc khích, cô mở lời.
“Này.”
“Hm?”
“Nayun nói cậu ấy đồng ý. Vụ đánh cược ấy.”
Ngay lúc đó, chiếc smartwatch của Kim Hajin cũng rung lên. Yoo Yeonha tò mò.
“Cho mình coi với.”
Kim Hajin lẳng lặng chìa cái tin nhắn ấy cho cô xem.
[Được, thích thì nhích. Cho cậu một tháng đấy. Mình đánh cược mọi thứ mình có vào chiến thắng của mình. Cậu sẽ cược cái gì nào?”
Một trận đấu giữa một cung thủ và một tay súng đã được xác nhận.
Yoo Yeonha thấy tình huống này khá nực cười, nhưng cô cũng tò mò.
“…Này, sao cậu lại làm vậy thế?”
Giữa tất cả mọi người, tại sao cậu ta lại muốn khiêu khích Chae Nayun?
Kim Hajin nhìn chằm chằm vào Yoo Yeonha. Sau đó cậu ta nói như thể đó là một sự thật hiển nhiên.
“Tài năng thực sự của Chae Nayun không phải là dùng cung.”
Yoo Yeonha không thể hiểu được điều cậu ta nói.
“Nếu từ bỏ việc dùng cung, cậu ấy sẽ còn tiến xa hơn rất nhiều.”
Câu nói của Kim Hajin nghe khá là cay đắng. Ít nhất thì đó là những gì mà Yoo Yeonha cảm thấy.
Và Yoo Yeonha bắt đầu hiểu được những gì đang xảy ra.
Không có vui thú, cũng chẳng có sự chỉ trích. Người ta phải xem xét kỹ lưỡng một cái gì đó để nhận ra điểm thiếu sót của nó. Theo một cách nào đó, đưa ra những lời chỉ trích hợp lý, thật sự khó hơn là đưa ra lời khen ngợi.
Nói như vậy…
Cậu trai này đã dõi theo Chae Nayun suốt bao nhiêu lâu để có thể chắc chắn rằng cậu đã đúng? Ba tháng? Nửa năm? Một năm? Hoặc có lẽ còn lâu hơn?
“…Nghĩ lại thì.”
Trong suốt năm thứ ba của Học viện Quân sự, Kim Hajin học cùng lớp với Chae Nayun. Cả hai chỉ mới 11 tuổi. Từ đó đến nay, sáu năm đã trôi qua.
Có thể là trong sáu năm, cậu ta đã…
Kịch!
“Á!”
Đột nhiên, chiếc HUV rung lắc dữ dội và phanh lại. Yoo Yeonha đập đầu vào cái ghế trước.
“C-Chuyện gì thế!?”
Yoo Yeonha chưa từng trải qua việc này, nhưng cả Park Soohyuk và Kim Hajin thì đã từng. Park Soohyuk tắt động cơ đi và nói.
“Đây là điểm quái. Chúng ta sẽ xuống xe.”
“Điểm quái ?”
“À, vâng, đó là nơi mà có nhiều quái vật xuất hiện.”
“Tôi biết điều đó chứ, nhưng làm sao mà anh biết đây là một điểm quái?”
“Cuối tháng tư là thời điểm quái vật bắt đầu hoạt động nhiều hơn. Những con yếu hơn sẽ bị đuổi ra khỏi lãnh thổ của chúng, và đây là một lối thoát tự nhiên. Có thêm một vài nơi như thế, nhưng những nơi đó đều nổi tiếng nên rất đông người.”
Park Soohyuk trả lời không chút do dự, khiến Yoo Yeonha ngạc nhiên nhìn anh.
Nhưng ánh mắt cô nhanh chóng trở lại trên chiếc smartwatch của mình. Cô đã nhận được một tin nhắn.
“Hmm… Chà, tôi phải đi đây.”
“Hả? Cô muốn săn với chúng tôi kia mà?”
“Có việc đột xuất. Hơn nữa, tôi chỉ bảo sẽ đi cùng hai người chứ không bảo sẽ săn cùng.”
Yoo Yeonha nhảy xuống xe. Từ đằng xa, các thành viên của Nan chi Bản chất chạy đến.
“Vậy tôi đi đây.”
“Vâng, hẹn gặp lại quý cô.”
“Ừ, hẹn gặp lại ở Cube.”
Sau khi nhìn vào dung mạo tầm thường của Kim Hajin, một lần nữa, Yoo Yeonha quay lại.
“À, nhân tiện…”
Nhưng như thể cô ấy suýt mất điều gì đó, cô ấy nhanh chóng quay lại và chìa tay ra với Park Soohyuk.
“Cho tôi xin danh thiếp của anh nhé?”
**
Trong suốt một tuần, tôi tập trung vào săn bắn và huấn luyện. Tôi đã đến Wonju mỗi ngày và săn được khoảng 15 quái vật một ngày.
Sự kết hợp giữa Aether và Đại Bàng Sa Mạc chắc chắn là quá tuyệt vời với một kẻ yếu ớt như tôi. Ngay cả khi tôi không nhắm vào một yếu điểm, tôi vẫn có thể bắn hạ một hoặc hai con quái vật dưới cấp hạ-trung bậc 6.
“Hm.. Chẳng tiến triển gì nhiều lắm.”
Thứ tư đã đến rồi.
Các lớp học sẽ bắt đầu lại trong hai ngày nữa. Các học viên đã trở lại, và tin đồn về vụ cá cược bắn cung giữa Chae Nayun và tôi đã lan ra khắp nơi.
===
▷ 「Siêu Thiện Xạ」
[Cấp hạ-trung] [Thuộc tính tinh thần] [Đang tiến hóa – Cấp 7] [Mức độ thành thạo EXP 75%]
===
Siêu Thiện Xạ chỉ cách cấp 6 có 25% nữa thôi, tôi đã săn bắn quái vật suốt cả tuần, nhưng mức độ thành thạo tăng còn chẳng được 10% nữa. Bởi vì lượng EXP cần thiết để thăng cấp sẽ tăng theo cấp số nhân.
“Liệu mình có thể đạt đến cấp 6 chỉ trong 1 tháng không nhỉ?”
Tôi nhất định phải thắng vị đánh cược này, nhưng tôi cảm thấy có chút khó khăn nếu chỉ ở cấp 7.
Drrrr—
Đúng lúc đó, căn phòng đột nhiên rung ầm ầm.
Động đất à?
Tôi nhanh chóng nhìn quanh. Vì lý do nào đó, tôi cảm thấy như mình đang ở tâm chấn của trận động đất.
“Eh?”
Thật kỳ lạ. Hạt giống tôi đặt trên bàn đang run rẩy dữ dội. Nhìn kỹ vào nó, tôi nhận thấy máu đã biến mất khỏi đống vải gạc đang quấn quanh.
“…Nó đang đói à?”
Khi tôi hỏi, nó ngừng run rẩy. Tôi chết lặng, nhưng vẫn lấy ra một miếng gạc khác thấm đẫm máu Rachel. Tôi kéo hạt giống ra khỏi gạc trắng và đặt nó lên trên miếng gạc mới. Ngay lập tức, hạt giống rung lên như thể nó đang hạnh phúc, rồi vùi mình vào miếng gạc.
“Thật là thú vị.”
Máu của Rachel ngon đến thế cơ à?
“Ồ phải rồi.”
Sớm thôi, một lịch trình về chuyến đi tiếp theo sẽ được đăng lên trong câu lạc bộ du lịch.
Tôi kiểm tra smartwatch để xem thông báo.
[Câu lạc bộ du lịch – Sẽ có một chuyến đi vào cuối tuần này.]
Không may thay, Yun Hyun đã phá hủy câu lạc bộ học thuật, và câu lạc bộ săn bắn đã bị đình chỉ vì Sven. Câu lạc bộ du lịch là câu lạc bộ duy nhất còn lại. Mọi việc xảy ra đúng như cốt truyện gốc.
Trong chuyến đi này, một sự cố khác sẽ xảy ra.
Câu lạc bộ du lịch sẽ sớm bị phát hiện vì một vụ ám sát.
Chủ tịch câu lạc bộ du lịch là một người tốt bụng và hiền lành, nhưng sự thiếu quyết đoán và ngây thơ đã khiến anh trở thành mục tiêu của một kẻ lừa đảo người Pháp. Tên lừa đảo giả dạng một doanh nhân giàu có, dụ dỗ anh ta mang các thành viên của clb đến căn biệt thự khổng lồ của mình, đinh ninh rằng hắn sẽ bao trọn mọi chi phí.
Chủ tịch câu lạc bộ đã đồng ý sau khi đến Pháp và tận hưởng chuyến đi đó.
Tuy nhiên, danh tính thực sự của tên doanh nhân giàu có ấy là một kẻ lừa đảo khét tiếng, và hắn liên tục bị đe dọa ám sát bởi những người mà hắn dây dưa trong quá khứ. Mặc dù hắn không phải lo vì hầu hết trong số đó đều là lũ vô dụng, nhưng hắn đã vô tình khiêu khích một nhóm người mà hắn lẽ ra không bao giờ nên động vào.
Tịch Sách (Footsteps of Darkness)
—Vào khoảng khắc Thứ Bảy chuyển giao với Chủ Nhật, chúng ta sẽ cướp đi sinh mạng của ngươi.
Hắn đã nhận được một lời cảnh báo đoạt mạng từ Tịch Sách, một nhóm sát thủ khét tiếng chuyên ám sát tội phạm.
Khi nhận được lời cảnh báo, gã lừa đảo tuyệt vọng.
Bởi vì hắn là tội phạm bị truy nã, hắn không thể báo cáo với Hiệp hội Anh hùng để nhận sự giúp đỡ. Hắn cũng không có đủ thời gian để thanh lý tài sản của mình, vì vậy hắn không có đủ tiền để mướn lính đánh thuê.
Sau khi suy nghĩ về vấn đề này trong một thời gian dài, hắn nảy ra ý tưởng mời các học viên đến bảo vệ mình vào cuối tuần.
Nhưng có một bí mật khác đằng sau sự kiện này…
“Hm.”
Sự kiện này chắc chắn sẽ xảy ra một tuần sau kỳ thi chiến đấu, đúng như nguyên tác.
Ding dong—
Ngay lúc đó, một thông báo viền tím xuất hiện trên góc màn hình máy tính xách tay của tôi.
Đó là từ Đại Tiệc Violet.
Tôi nhanh chóng bấm vào thông báo.
Cơ quan Sự thật đã có khách hàng đầu tiên.
—Đây là thông tin chi tiết về người mà tôi muốn tìm. Hắn là một gã đàn ông độc ác đã lừa gia đình tôi và bỏ trốn. Cho tôi biết hắn đang ở đâu được không?
“…Cái gì đây?”
Một tên bụng phệ, đôi mắt như rắn và cặp má phúng phính. Một khuôn mặt điển hình của một gã lừa đảo.
Người đàn ông này là kẻ lừa đảo đứng sau vụ việc ám sát lần này, Belbet.
**
Trong một nhà máy tối tăm bị bỏ hoang được sử dụng làm nơi ẩn náu của Đoàn Kịch Tắc Kè, lần đầu tiên có sự hiện diện của con người.
Trên bề mặt của sàn bê tông là mười cái bóng. Tất cả mười màu, ngoại trừ màu Đen đang còn thiếu, đều đang tập trung tại nơi này. Đó là để thảo luận về chỗ trống bị bỏ không đã ba năm rồi.
Những cái bóng đứng xung quanh một cái bàn tròn đang xem một đoạn video được chiếu bởi Droon. Trên video là một học viên mà Droon đã tận mắt quan sát.
Đó là một phần Gift của Droon, một năng lực phóng chiếu hoặc hiện thực hóa bất cứ thứ gì cậu ta đã trải qua bằng chính năm giác quan của mình.
Mười cái bóng đã xem video, một số thấy tò mò và một số không tán thành.
[KWANG—!]
“Oh geez, cái này bất ngờ thật.”
Đoạn cuối của video ghi lại tiếng súng như sấm nổ và đèn flash trắng rực rỡ.
Khi video kết thúc, chỉ huy của đám bóng đen báo hiệu bắt đầu cuộc thảo luận.
“Giơ tay lên nếu các ngươi thấy tiềm năng từ cậu ta.”
Tuy nhiên, cuộc bình chọn không bắt đầu, vì một giọng nữ cao the thé chợt ngắt ngang.
“Tiện đây, Sếp à…”
Sếp liếc nhìn về phía người vừa nói, một người phụ nữ da trắng xinh đẹp.
“Từ khi nào mà chúng ta trở thành cái loại tổ chức cần phải họp mặt để phân tích một lính mới rồi?”
Lời phàn nàn ấy nhanh chóng bị bác lại bởi một người đàn ông có giọng nói dịu dàng.
“Tôi nghĩ cậu ta có tiềm năng đấy. Quan trọng nhất là cậu ta không có cha mẹ hay người thân thích nào khác.”
“Có liên quan hông?”
“Nếu không có người thân ở cạnh thì con người sẽ bắt đầu sa lầy vào những thứ khác. Chúng ta có thể không ban tặng vinh quang, nhưng có thể cho đi tiền bạc.”
Đoàn Kịch Tắc Kè là một trong số rất ít tổ chức được liệt kê trong danh sách tím của Hiệp hội Anh hùng. Tuy nhiên, chỉ có tên của tổ chức này là được công chúng biết đến, còn danh tính các thành viên vẫn hoàn toàn bị giữ bí mật.
Đoàn Kịch Tắc Kè đảm bảo quyền tự do của các thành viên. Họ có thể sống cuộc sống của họ theo cách họ muốn. Chỉ khi có công việc phải làm, các thành viên mới tập hợp hoặc làm việc theo nhóm để hoàn thành nhiệm vụ.
“Vậy sao, ngươi muốn để cho nó vào cuộc à? Một thằng nhãi còn không chống chịu nổi một cái huých khuỷu tay?”
“Chúng ta đang bàn về tiềm năng của cậu ta…”
“Im lặng.”
Sếp cắt ngang cuộc tranh cãi giữa hai thành viên.
“Từ kẻ này…”
Sự thật thì Đoàn Kịch Tắc Kè giống như một nhóm lính đánh thuê. Tất nhiên, mục tiêu của họ lớn hơn nhiều so với việc kiếm tiền và sống xa hoa. Nhưng điều đó không có nghĩa là mục tiêu của họ là không thể đạt được.
Để đạt thành mục tiêu ấy, Đoàn Kịch Tắc Kè sẽ luôn làm đúng việc cần làm vào đúng thời điểm. Hiện tại, mục tiêu của họ là tiêu diệt ‘kẻ phản bội’.
“Ta chắc chắn về sức mạnh kháng phép thuật của nó.”
Sếp liếc nhìn Droon.
Hiểu ý, Droon chiếu một video khác.
Học viên trong video đang dùng một khẩu súng bình thường để chiến đấu với đối thủ sử dụng ngạnh khí công. Khi viên đạn của cậu bắn làm vỡ lớp khí công, trọng lượng của không khí rõ ràng nặng hơn lúc trước.
“…Không hợp lý nếu cho rằng sức mạnh ấy sẽ có tác dụng với chính kẻ đó chỉ bởi vì thằng nhóc có thể phá vỡ một lớp ngạnh khí công yếu ớt này.”
“Ta đã nói rồi, Jain à, Sếp không bảo chúng ta sẽ tuyển thằng nhóc ngay lập tức. Sếp chỉ hỏi nó có ‘tiềm năng’ không thôi. Ít nhất thì ta thấy là nó có.”
Nghe lời bác bỏ sắc bén ấy, Jain lườm hắn ta.
“Rồi, cứ cho là chúng ta sẽ chấp nhận nó khi nó trưởng thành. Đen là màu duy nhất còn trống, vậy thì nó sẽ nhận lấy vị trí đó?”
Màu Đen không phải là màu phù hợp với một lính mới.
Màu Đen là màu thuộc về kẻ đã phản bội sếp tiền nhiệm. Và đó cũng là màu của ‘thành viên mạnh nhất’ trong Đoàn Kịch Tắc Kè. Vai trò này chưa từng thay đổi trong suốt 20 năm qua.
“…Vậy thì ta sẽ nhận lấy cái màu đó.”
Đúng lúc đó, một gã đàn ông to cao cất tiếng. Đó là Cheok Jungyeong, người đã im lặng suốt từ nãy đến giờ.
“Bác bỏ. Ngươi quá ngu.”
“Ta cũng bác bỏ. Vì ta mạnh hơn.”
“Vậy lũ các ngươi muốn làm cài khỉ gì hả?”
“Chẳng phải là còn những người khác sao? Chúng ta sẽ bỏ qua Kim Suho và Shin Jonghak à?”
“Chúng ta sẽ bầu chọn cho hai người đó sau. Chúng ta đang bàn bạc để chọn ra một ứng cử viên.”
Từng thành viên đang giữ im lặng của đoàn kịch bắt đầu lên tiếng. Những giọng nói chồng chéo lên nhau, làm cho Sếp nhức hết cả đầu. Cô nói với chất giọng kìm nén.
“Giơ tay ra.”
Mọi người lập tức im bặt.
“Giờ chúng ta sẽ bình chọn.”
Chẳng còn cách nào khác, các thành viên bắt đầu bình chọn.
8:2
Jain, kẻ vừa phản đối, cùng với Cheok Jungyeong, kẻ không thích người học viên kia, là hai người duy nhất không đồng ý chọn cậu ta.
Những thành viên khác thì đều đồng ý.
“Hmph.”
Jain khịt mũi, rõ ràng là không hài lòng với kết quả này.
“Nhân tiện, Jain, cầm lấy cái này đi. Đây là thư mời đến dự bữa tiệc hóa trang của VVIP tại Pháp.”
“Ồ, nhiệm vụ trộm cái nhẫn đó đúng không? Khỏi lo đi.”
Cơn bực tức của Jain không kéo dài lâu, cô ả nhận lấy tấm thiệp mời với khuôn mặt rạng rỡ.