“Auu, Chae Nayun, con ngốc này….”
Chae Nayun vừa lầm bầm vừa đập đập đầu mình. Do những lời cô vô tình thốt ra, cơn buồn ngủ đã biến đi đâu mất rồi.
“Uuuu… ah, chờ đã.”
Khi cô đang lăn lộn vì xấu hổ quanh phòng, đột nhiên cô nhớ ra việc mà cô cần phải làm.
Chae Nayun vội gọi video cho Yoo Yeonha.
Tuuu— Tuuu—
—Nghe đây, Nayun.
Quả như mong đợi, Yoo Yeonha nhanh chóng nhấc máy. Yoo Yeonha thường chỉ ngủ 3 tiếng 1 ngày. Vì giờ mới 1 giờ đêm, cô ấy khả năng cao vẫn còn thức.
“Này, Yeonha.”
—Sao cậu lại gọi… Gì mà mặt đỏ lựng hết cả lên vậy.
Yoo Yeonha hỏi. Vì sao mặt của Chae Nayun lại đỏ bừng như vậy.
“Ah, không, không có gì.”
Chae Nayun lắc đầu điên cuồng.
“Đây, đây.”
Vô tư vén tóc lên, cô gửi một file cho Yoo Yeonha.
[Hình xăm.jpg]
Bằng chứng này là một manh mối thiết yếu của vấn đề. Yoo Yeonha mở file ra và nghiêng đầu.
—Hình xăm…? Cái gì thế?
“Manh mối.”
—…Manh mối?
Giọng của Chae Nayun bỗng chốc nghiêm túc.
“Ừ, cái xăm này có ở trên tay tên sát nhân.”
Đáp lại, Yoo Yeonha cũng rất nghiêm túc.
—Hm…
Hai đường tạo thành hình chữ thập và hình vòng cung hình lưỡi liềm bên trên nhìn như một chiếc ô vậy.
Yoo Yeonha quan sát hình xăm một cách kỹ lưỡng.
“N-Nó liệu có hữu ích không?”
Chae Nayun hỏi ngập ngừng.
—Nó hẳn không phải là manh mối dễ truy dấu, nhưng có còn hơn không. Đầu tiên…
Yoo Yeonha bắt đầu gõ bàn phím y như một chuyên gia IT. Chae Nayun nhìn Yoo Yeonha với sự kinh ngạc.
—Mình sẽ thử tìm ở các đối tượng bị truy nã hoặc các tổ chức phản động và những Ma Nhân.
“C-Cảm ơn, Yeonha!…Haam.”
Chae Nayun cũng ngáp ngủ. Bây giờ sự căng thẳng đã biến mất, cơn buồn ngủ lại ập đến với cô một lần nữa.
—Cậu buồn ngủ à?
“Ừ, mình sẽ chợp mắt một chút.”
—…
Yoo Yeonha cười toe toét.
—Được, vậy ngủ đi.
“Ừ, cậu đừng có gắng sức quá.”
Chae Nayun vẫy tay qua màn hình và đi vào giường của cô.
—Ok.
Mặc dù Chae Nayun nhoáng cái đã vùi mình vào trong chăn, Yoo Yeonha vẫn bận rộn ở phía bên kia của cuộc gọi.
Quản lý công ty dược phẩm, phát triển công nghệ cốt lõi, giám sát thông tin của guild, nghiên cứu hầm ngục và phân phối tài nguyên, và quản lý cuộc cải cách Nan chi Bản chất.
Cô vẫn còn quá nhiều việc phải xử lý.
—Alo? À, vâng, Yi Jin-Ah-ssi.
Cùng thời điểm đó, cô đã nhận được cuộc gọi.
Trong số các cấp phó lãnh đạo trước đây, cô ấy là người duy nhất mà Yoo Yeonha tiếp cận. Mặc dù cô có mâu thuẫn cá nhân với Kim Hajin, Yoo Yeonha vẫn quyết không để lãng phí tài năng của cô ấy.
—Ah, đừng lo về chuyện đó. Tôi không nghĩ cô sẽ bị dính vào vụ việc đó. Không, không cần cảm ơn tôi đâu. Oh, ngoài ra, tôi sẽ gửi cho cô một hình xăm đặc biệt. Tôi muốn cô…
Câu nói của cô dừng lại giữa chừng, Yoo Yeonha nhìn sang bên kia
—Chờ đã, tôi quên mất không tẳt video call đi.
Yoo Yeonha vẫy tay, và rồi-
Tách. Màn hình nổi ba chiều biến mất.
…
Cứ như thế, mọi tiếng động đều biến mất khỏi phòng của Chae Nayun.
Trong sự yên lặng đầy cô đơn đó, Chae Nayun ngủ thiếp đi một mình.
**
Trong một công viên hoang vắng tràn ngập sát ý và chiến ý, tôi đang cố gắng để thuyết phục Sếp.
“Bình tĩnh lại, Sếp ơi. Đó chính là cách mà cổ phiếu hoạt động mà.”
“Ha, đó chính là cách nó hoạt động hả?”
Sếp cười nhạo. Hiện tại, cô đang rất tức giận. Tôi không thể trách cô ấy vì tôi tưởng tượng được số tiền cô ấy đã đầu tư. Nếu cô ấy sử dụng đòn bẩy thị trường chứng khoán, thậm chí chỉ tăng 2% cũng sẽ khiến cô ấy kiếm được hàng trăm triệu won.
“Nó sẽ giảm mạnh sớm thôi. Tin tôi đi.”
“…”
Sếp im lặng. Cô nhắm mắt lại và hít một hơi dài như muốn xua tan cơn giận bên trong cô.
Mặc dù có tính cách lạnh lùng nhưng cô ấy đánh giá đồng đội mình rất tốt.
“Từ bây giờ, tôi không nghĩ tôi có thể tin tưởng cậu sâu sắc được. Không, tôi thậm chí không thể tin cậu dù chỉ một chút được.”
Tuy nhiên, tôi không thể ngăn việc uy tín của mình bị giảm xuống. Nếu nó kết thúc như thế này thì mức độ tin tưởng sẽ bị hạ từ F xuống C mất.
Puuu. Thở dài như một đứa trẻ, Sếp quay lưng lại với tôi.
“Ah, chờ đã, vì cô đã chịu mất mát do tôi, nên tôi sẽ bồi thường cho.”
Tôi ngăn Sếp rời đi.
“Tôi sẽ đưa cho cô một số thông tin hữu ích.”
“… Thông tin hữu ích?”
Mối quan tâm của Sếp dường như bị chọc thủng khi tai của cô ấy rung lên.
“Đúng.”
Tôi tự tin gật đầu. Chắc chắn là đến cả tôi cũng không biết kinh tế trong tương lai sẽ chuyển biến như thế nào
Tuy nhiên, tôi biết một số công ty sẽ vươn lên dẫn đầu thế giới.
“Nếu như cô đầu tư một triệu, cô sẽ trở thành tỷ phú. Nếu cô đầu tư một tỷ, cô sẽ nắm quyền cả quốc gia”
“…”
Sau một hồi im lặng, Sếp đã lắc đầu. Tai của cô đã mất hết sức sống và rủ xuống lần nữa
“Ta đã sống cả cuộc đời với sự hoài nghi là tín ngưỡng rồi. Ta sẽ không tin lời người thiếu kinh nghiệm đến lần thứ 2 đâu.”
“Um, Tôi đứng nhất về lý thuyết đó.”
“…”
Đứng nhất về lý thuyết. Đó là một thứ không thể đạt được nếu không có trí thông minh phi thường. Tuy nhiên, Sếp vẫn tỏ vẻ hoài nghi.
Không còn lựa chọn nào khác, tôi cho cô ấy xem danh mục đầu tư chứng khoán của tôi.
“…Ể?”
Sếp há hốc mồm vì sốc. Đó là số tiền mà tôi hiện đang có.
Tổng giá trị của các cổ phiếu khác nhau mà tôi có trong danh mục đầu tư đã đạt 2,5 tỷ. Xét về tỷ lệ lợi nhuận nghiêm ngặt, nó đã gần 500%.
Chưa kể, tất cả các cổ phiếu này sẽ nhân lên ít nhất 10 lần, không, 20 lần trong 5 năm tới .
“Thấy không? Bây giờ cô đã tin tôi chưa? Ngồi xuống đi.”
Tôi ngồi xuống một băng ghế gần tôi và gõ vào chiếc ghế trống bên cạnh.
“…”
Sếp dường như đã quyết định tin tôi lần nữa, vì cô liếc quanh công viên rồi ngồi xuống kế bên tôi một cách khiêm tốn.
“…Phải rồi, cậu phải cho tôi bằng chứng nếu cậu muốn tôi tin.”
“Chắc chắn rồi. Vậy nên, tôi sẽ giới thiệu cho cô một số công ty cô nên đầu tư. Vẫn còn một số chỗ chưa được liệt kê-”
“Chờ đã.”
Sếp cắt ngang lời nói của tôi, và lấy ra một chiếc bút cùng cuốn sổ tay từ túi áo.
Sau khi chuẩn bị để ghi chép, đôi mắt của cô ấy lóe sáng.
“Tiếp tục đi.”
“…Được.”
Tôi hằng giọng và tiếp tục.
“Công ty chưa được liệt kê ra đây là Đại lý SH. Ngoài ra còn Thiết Yếu Dược, sẽ sớm mở cửa, và Tập đoàn Thiết yếu, một tổ chức tiếng tăm…”
Sếp gật đầu say sưa và điên cuồng ghi chép.
**
Những ngày còn lại ở Cube dần trôi đi. Trong chớp mắt, mùa hoa anh đào đã đến, Tháng 5.
Trong thời gian này, Tôi vẫn giữ khoảng cách với Chae Nayun. Mặc dù tôi có thể nói là cô ấy đã thấy bực mình và bối rối, tôi nghĩ đây chính là điều tốt nhất.
Đó cũng là điều duy nhất mà tôi có thể làm.
Bởi vì cảm xúc của Chae Nayun dành cho tôi quá rõ ràng, khiến cho tôi cảm thấy tôi nên đầu hàng và chấp nhận cảm xúc của cô ấy.
…Tôi biết đó là một lời biện hộ, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
‘Sự kiện cuối cùng’ ở Cube đang ngày một gần kề rồi.
“Hôm nay, chúng ta sẽ điêu khắc bằng cách dùng ma thuật.”
Hôm nay, từ 10 giờ sáng đến 2 giờ chiều là [Ứng dụng ma thuật nâng cao]
Có hai khuôn mặt quen thuộc đang ở trong lớp– Shin Jonghak và Kim Suho.
“Các trò sẽ không được phát bất cứ thứ đồ nghề nào. Chỉ được dùng ma lực để điêu khắc miếng đồng này.”
50 học viên được đưa cho một cục đồng. Giống như những gì giảng viên nói, chúng tôi phải điêu khắc thứ này bằng ma thuật thay vì những con dao.
“Cứ thoải mái làm những gì mình muốn. Nhưng đừng nghĩ đây là một lớp nghệ thuật ngu ngốc. Sự khéo léo đóng một vai trò quan trọng trong ứng dụng ma thuật và sự hòa điệu. Vì vậy hãy gắng hết sức để tạo ra tác phẩm điêu khắc đẹp đẽ nhất. Các trò đều có thể mang tác phẩm của mình về nhà.”
Tôi lặng lẽ tận hưởng giọng nói dễ chịu của người giảng viên nữ.
Tôi bẻ ngón tay và bắt đầu luyện tập.
Tạo ra một con dao điêu khắc bằng ma lực của Dấu Thánh, tôi cầm nó bằng một tay.
Nhìn xuống con dao điêu khắc phát ra ánh sáng xanh nửa trong suốt, tôi suy nghĩ.
Mình nên dùng ai làm người mẫu đây?”
“…”
Tôi nhìn xung quanh thì có ai đó lọt vào mắt tôi.
Mái tóc đen chẽ mái giống như tôi. Cậu ta đẹp trai nổi tiếng giống như một người mẫu vậy. Với hàm dưới và đặc điểm khuôn mặt sắc nét, cậu ta như một người mẫu lí tưởng dành cho điêu khắc.
‘Được, tôi chọn cậu.’
Tôi bắt đầu điêu khắc trong khi lén liếc nhìn Shin Jonghak. Ngón tay tôi di chuyển một cách ảo diệu, biến cục đồng thành một kiệt tác hiện đại.
Khi nó còn khoảng một nửa công đoạn nữa là hoàn thành…
Ding-
Đã đến giờ nghỉ. Tôi lén lút tiến đến gần Shing Jonghak, người hiện đang chạm khắc cái gì đó trông giống như một con Chimera.
“Wow, là nghệ thuật trìu tượng.”
Tôi lẩm bẩm trong tiềm thức.
Shin Jonghak ngay lập tức quay lại và trừng mắt nhìn tôi một cách đáng sợ.
“…Kim Hajin?”
Đôi mắt cháy bỏng của cậu ta đang đâm vào ngực tôi. Chủ yếu là vì những tin đồn giữa tôi và Chae Nayun gần đây.
“À, ừm, tôi có một chút tò mò. Đó là ai vậy?”
“…Cút.”
Shin Jonghak phẩy tay mà không nói nhiều.
“Đó có phải là Chae Nayun?”
Khi tôi nói điều đó, Shin Jonghak bối rối và nhìn tôi lần nữa bằng đôi mắt đại bàng.
“Chậc.”
Tuy nhiên, cậu ta chỉ tặc lưỡi và quay lại điêu khắc.
“…Vậy ra đó là Chae Nayun.”
“Im con mẹ mồm mày vào.”
“Uwaa!”
Shin Jonghak thay đổi con dao điêu khắc thành cái dìu.
Tôi nhanh chóng chạy về ghế của tôi.
Và rồi, tôi quay lại nhìn chằm chằm vào Shin Jonghak.
“Nó hẳn phải nhìn giống cô ấy lắm.”
… Cậu ta hài lòng thì thầm và tập trung vào điêu khắc.
“…Cậu ta đã thay đổi rất nhiều.”
Tôi có chút bất ngờ.
Shin Jonghak của hiện tại không xấu tính như những gì mà tôi đã viết.
Rất nhiều thứ đã thay đổi, và còn nhiều thứ khác chắc chắn sẽ thay đổi. Liệu có phải cái chết của Chae Jinyoon và buổi huấn luyện địa ngục của Yoo Sihyuk đã thay đổi cậu ta nhiều đến vậy?
Dù vậy, cậu ta vẫn hành động như một cậu ấm kiêu kỳ…
“Chà, sao cũng được.”
Vì Jin Sahyuk có cho mình một người hỗ trợ bí ẩn, thì việc Shin Jonghak trở thành đồng minh sẽ giúp mọi thứ cân bằng hơn.
Tôi giải phóng sức mạnh ma thuật của mình một lần nữa và quay lại điêu khắc. Xoẹt, Xoẹt. Khối đồng không khác gì đậu phụ trước con dao của tôi.
Sau khi tập trung vào điêu khắc trong khoảng 30 phút, tôi thoát ra khỏi sự kinh ngạc của mình. Tác phẩm điêu khắc đã hoàn thành.
“…Oh.”
Tác phẩm điêu khắc trước mặt tôi quả là một kiệt tác.
“Wow, một tác phẩm tuyệt vời. Cậu được điểm tuyệt đối, học viên Hajin.”
Sau khi đạt được điểm tuyệt đối (mặc dù lớp học vẫn chưa kết thúc), tôi lấy tác phẩm điêu khắc và bước tới chỗ Shin Jonghak.
“Này.”
“…”
Shin Jonghak đang tập trung cho tác phẩm điêu khắc của cậu ta.
Tuy nhiên, nhìn hình thù của nó thật tệ hại vl. Nó chắc chắn không thể làm một món quà được.
Tôi chạm vào tay của cậu ta.
“Này.”
“Ah, gì nữa, thằng khốn này?”
Shin Jonghak gắt lên và lườm tôi.
“Mày muốn chết à…”
Tuy nhiên, cậu ta chết cứng khi nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật trên tay tôi.
Tôi đặt tên cho nó là Bức tượng bán thân bằng đồng Shin Jonghak.
Mặc dù người mẫu cũng đẹp trai, nhưng tác phẩm điêu khắc thậm chí còn đẹp trai hơn người thật. Nhìn vào hàm dưới này và các đặc điểm trên khuôn mặt nè!
Kiểu gì đi nữa, Shin Jonghak cực thích những thứ như thế này. Mặc dù tôi không đề cập bất cứ chi tiết nào về việc này, tôi có thể đoán được từ những gì tôi biết về tính cách của cậu ta.
Nhìn Shin Jonghak ngây người ngó chằm chằm vào tác phẩm điêu khắc của tôi, tôi nói ngắn gọn.
“Cậu muốn nó à?”
Nhưng vào thời điểm đó.
Bzzzz-
Một loạt các tin nhắn xuất hiện trên smartwatch của tôi.
[‘Khéo léo Quỷ quyệt’ kích hoạt nhờ may mắn.]
[‘Bức tượng bán thân bằng đồng Shin Jonghak’ đã được xếp là một tác phẩm nghệ thuật cấp trung. Nó sẽ nhận được một hiệu ứng đặc biệt phù hợp.]
[Hiệu ứng đặc biệt – Lý do nghệ thuật cần thiết cho cuộc sống]
—Khi một người cảm động trước vẻ đẹp của tác phẩm điêu khắc này, sức bền của họ sẽ tăng 0,1 điểm trong 24 giờ.
—Vẻ đẹp của tác phẩm điêu khắc dường như có thể thanh thẩy trái tim.
[Aether phản ứng với một vật thể đẹp. Hiệu ứng tăng cường sức bền đã được cấp cho Aether (24 giờ).]
“…Oh ra vậy.”
Khéo léo của tôi cùng cấp độ với Gift. Vậy là “ Khả năng ban tặng” này là một sức mạnh vốn có trong Gift của tôi.
Trong khi đó, Shin Jonghak nhìn qua lại giữa tôi và tác phẩm điêu khắc của tôi. Cậu ta trông như muốn có nó…
“Cậu không muốn nó à?”
“Biến đi.”
Tuy nhiên, Shin Jonghak luôn hành động khác với cảm xúc bên trong mình. (Edit: tsundere hay gì vậy ba.)
“Vậy à? Vậy tôi đoán tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Tôi không có lý do gì để tiếp tục giữ nó cả.
“Eeee, E hèm.”
Nhưng khi tôi chuẩn bị vứt nó đi, Shin Jonghak nắm lấy cổ tay tôi.
“Mày không được. Thế là bạo hành khuôn mặt của tao.”
“…Cái gì?”
Tôi không thể nói rằng tôi không mong đợi diều này, nhưng tôi vẫn bật cười vì cậu ta quá trẻ con.
“Sao cậu không nói rằng cậu muốn nó?”
“…”
Shin Jonghak lườm và siết chặt cổ tay tôi nhưng không nói gì.
“Được thôi, tôi sẽ để nó ở đây, cậu muốn làm gì thì làm.”
Vì tác phẩm điêu khắc này có tác dụng thanh tẩy trái tim, Shin Jonghak dường như là chủ sở hữu phù hợp, vì cậu ta… có cất giấu những cơn giận trong lòng.
Ding-
Ngay lúc đó, tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết học vang lên.
“Này, Kim Suho, cùng đi ăn đi.”
“Hả? Oh, đợi chút, để mình đi chấm điểm đã.”
Tôi rời lớp học cùng với Kim Suho.
Trong tay Kim Suho là một tác phẩm điêu khắc giống hệt Yun Seung-Ah.
“Cậu khắc Yun Seung-Ah à?”
“…Hử? A~ ừ, mình đoán là nó trông khá giống cô ấy. Nhưng thực ra lại không giống.”
“Thôi đi, nó nhìn như một bản copy từ cô ấy vậy.”
“Không, không, nó không giống.”
“…Được thôi, không giống.”
Kim Suho bướng bỉnh vl.
Khi tôi đi qua hành lang, tôi quay lại và nhìn qua những bức tường vào lớp học mình vừa bước ra. Chỉ vì tò mò thôi.
Những người khác đã rời đi và chỉ còn lại Shin Jonghak ở trong đó.
Vừa đi vừa huýt sáo, cậu ta đang lượn quanh lớp học.
Và ngay lập tức! Cậu ta giật lấy tác phẩm điêu khắc trên bàn và lao ra cửa.
—Uaak!
Tuy nhiên, Kim Horak đang đứng ở phía bên kia
—Jonghak, cậu đang làm gì mà không ra vậy?…Cái gì vậy?
—Ah? Ý mày là sao?
—Nó. Oh, nó trông giống như cậu vậy! Ai đó làm cho cậu à!?
—C-Chắc vậy…? Ah! Nó, nó hẳn là do một fan hâm mộ của tao làm. Đi thôi. Tao sẽ về phòng tao trước, gặp lại ở trung tâm đào tạo nhá.
Shin Jonghak thốt lên một cái cớ nửa vời và bắt đầu chạy trốn với tác phẩm điêu khắc trong tay.
Nhìn cậu ta mà tôi không nhịn được cười.