Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

(Đang ra)

MOBILE SUIT Z GUNDAM FOUR STORY: AND AS A SOLDIER

Akinori Endoh, Sotsu and Sunrise

Tuy nhiên, trong một bước ngoặt đầy bi kịch, Tiến sĩ Murasame không bao giờ đạt được mục tiêu của mình — bởi cả ba người, Jill, Amari và Four, đã cùng nhau trốn thoát khỏi viện nghiên cứu.

1 1

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

7 1

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

(Đang ra)

Nàng gyaru ngây thơ đó đâu phải là bạn gái tôi

Miu Miura

“Chỉ một lần thôi cũng được… xin hãy làm chuyện ấy với tôi!”

5 57

Rồng bán thân

(Đang ra)

Rồng bán thân

글세포

Một ngày nọ, tôi thức dậy và phát hiện mình đã biến thành một con rồng con.Tôi muốn kiếm tiền nên quyết định bán thân.

9 1

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

(Đang ra)

Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

쿠크루

Sử dụng những phước lành được ban tặng lúc đầu, họ phải len lỏi qua các căn phòng, đôi khi phải hy sinh bản thân để đổi lại khả năng thành công cao hơn.

235 4301

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

90 11341

201-400 - Chương 294: Hồi phục

Yu Daon thấy cơ thể của bản thật rất kỳ diệu.

Dù bây giờ đã là chuyện đương nhiên, nhưng nếu bị thương, cơ thể của cô sẽ trở về nguyên trạng.

Và không chỉ có vậy.

Nếu cần thiết, cô sẽ còn chẳng phải ăn.

Cô cũng biết rằng nếu chết đói, cơ thể của cô vẫn sẽ trở về bình thường.

Cuối cùng,

“...Đau”

Cô chạm vào bên sườn của mình và rên rỉ đau đớn.

Với vai trò người đi tiên phong của Phòng Nhân sự, cô không bao giờ bỏ qua việc tập luyện hàng ngày.

Và điều đang tiếc hơn tất thảy là, mặc dù đã làm tất cả những việc đó, cơ thể của cô vẫn không phát triển nhiều.

Đó còn không phải là trò đùa, chỉ đơn giản là thực sự đáng tiếc.

Nhưng đôi lúc, như bây giờ, cô vẫn còn bị đau cơ.

Từ đâu thì cô cũng không biết gì nhiều về cách năng lực hồi phục của bản thân hoạt động.

Dù vậy, cô cũng không thể không quan tâm đến cơ thể của bản thân, vậy nên cô đã tìm hiểu qua vô số loại sách và nhận ra một điều.

Khả năng hồi phục của cô có chút khác biệt.

Khả năng hồi phục mà cô nhìn thấy trong sách hoặc phim ảnh thường có một cách giải thích chung nhất.

‘Một bộ phận cơ thể bị tổn thương mọc lại, hoặc một vết thương sẽ lành’

Nhưng cô thì khác.

Yu Daon né tránh nắm đấm bay đến và quay lại nhìn.

Cơ thể của cô dù đã bị xé xác nhiều lần bởi con quái vật liên tục vung nắm đấm đến, nhưng có rất ít vết máu vương vãi xung quanh cô.

Chỉ có vài vết máu của cô nhưng phải nhìn thật kỹ mới thấy được.

Thông thường thì đã chẳng lạ gì nếu khu vực xung quanh bị nhuộm một màu đỏ tươi rồi.

Giả thuyết trong đầu của Yu Daon đang càng lúc càng trở nên chắc chắn hơn.

***

“Giải thích đi, mau giải thích nhanh lên”

“Phải đó, anh—Oái! Jaehun! Nếu anh không giải thích thì tôi sẽ không hiểu được đâu!”

Aileen ngơ ngác nhìn tôi, và Yu Daon cũng bối rối nhìn tôi trong khi né tránh những cú đấm đang bay đến.

“Đúng như cô Aileen nói, thứ kia hiện đang không hoàn chỉnh”

Trong tình huống này thì cả người bảo tôi giải thích và tôi nói vậy đều có chút khó xử, nhưng ngay cả tôi cũng nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy khó tin nếu nghe thấy người khác nói điều tương tự mà.

Vậy thì tôi nên giải thích như nào đây.

‘Thật ra, một thực thể nào đó có lẽ là em gái tôi đã viết mục điểm yếu cho mắt tôi, và nhìn vào đó thì nó có vẻ đúng’

‘Tôi đã nhìn thấy rõ với đôi mắt của mình, và việc đó có vẻ đúng’

Chẳng cái nào giống một câu trả lời tốt cả.

“Hiện tại chúng ta chẳng thể nào có thể giết được thứ kia”

Sau cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài giải thích chi tiết.

Tôi nhìn hai người họ với ánh mắt như muốn nói rằng, ‘Có nhất thiết phải làm đến mức này không?’, nhưng cả hai đều trông như tuyệt đối sẽ không chịu lắng nghe trừ khi tôi giải thích đàng hoàng, vậy nên tôi cũng chẳng thể làm gì khác.

“Như cô Daon đã thấy và như cô Aileen đã biết, đôi khi tôi cũng có dùng đến một con bài tẩy”

“Đúng vậy”

“Ừm”

Yu Daon lẩm bẩm trong khi né tránh những đòn tấn công, và Aileen gật đầu trong khi bắn súng.

“Nhưng hiện tại nó chỉ có thể sử dụng được một lần, vậy nên chúng ta cần phải làm thật chắc chắn. Nếu giết thứ đó để rồi nó chỉ lột lớp vỏ ngoài thì sẽ chẳng còn cách nào để giải quyết cả”

“Cái đó thì có liên quan gì đến việc anh bị ăn chứ? Yu Daon đằng kia cũng có thể bị ăn mà”

“Đúng vậy đó! Tôi cũng có thể bị ăn mà?”

Yu Daon gật đầu với Aileen, và tôi lắc đầu.

“Cách đó không được”

“Vâng?”

“Bởi vì tôi là con mồi mà thứ đó muốn”

Đây là điều mà cả hai người họ đều đã biết.

“Dù là vì lý do gì đi chăng nữa, thứ đó đang muốn tôi”

Nếu muốn Yu Daon thì nó đã ký sinh vào cô ấy từ trước thay vì không ngừng đánh bay đầu và thân của cô ấy như bây giờ rồi.

“Cô Daon”

“Vâng”

Yu Daon gật đầu, và tôi nhìn lên đầu cô ấy.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Yu Daon]

[Tuổi: 23]

[Đặc trưng: Bất tử]

[Khả năng: Hồi phục (Chưa xác định)]

[Tiểu sử: Cô cần phải nghĩ đến nguồn gốc của khả năng hồi phục]

[Điểm yếu: Bạn chỉ cần chết thôi]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nguồn gốc của khả năng hồi phục sao?

Đây lại là một chuyện mà tôi mới nghe được lần đầu.

Tôi nghĩ đến khả năng hồi phục của Yu Daon.

Một loại hồi phục mà cơ thể cô ấy trở về ban đầu như thể thời gian đã quay ngược lại.

“Cô Daon, liệu cô có thể đưa tôi—”

“Tôi có thể đưa anh ra”

Yu Daon cắt ngang lời tôi và gật đầu.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

“Vâng, anh Jaehun. Tôi nghĩ là mình có thể mang anh trở lại. Có lẽ vậy”

“...Bằng cách nào?”

“Chỉ cần làm tốt là được thôi”

Yu Daon trả lời Aileen và nhìn tôi.

“Nhưng tôi vẫn lo là anh Jaehun có thể sẽ bị thương. Tôi cũng phải nghĩ đến khả năng mình không thể làm được nữa…”

“Cô Daon”

Tôi lấy súng của mình ra.

“Vâng?”

“Tôi tin rằng cô Daon, giống như những người khác, sẽ bảo vệ mạng sống của tôi ngay cả khi thế giới bị diệt vong. Thật lòng thì cùng không có vấn đề gì nếu cô không bảo vệ được tôi đâu”

Làm việc như này mà không liều mạng thì có khi còn buồn cười hơn đấy.

Khuôn mặt của Yu Daon càng lúc càng trở nên tái xanh khi cô ấy nghe tôi nói.

Như thể đã chạm vào thứ gì đó mà mình không nên, cô ấy khẽ run tay và nhìn tôi.

“Điều, điều đó…”

“Vậy nên đừng tự trách bản thân vì không làm được ngay cả khi đã cố gắng hết sức”

Tôi nói trước để đề phòng trường hợp cô ấy sẽ tự trách bản thân nếu thực sự thất bại.

“Dù sao đi nữa, tôi đi đây”

Tôi rút súng ra và lao về phía Bướm Mẹ như thể đang khiêu khích nó.

“Hừm…!”

Nếu có ai nhìn thấy tôi lúc này, họ sẽ nghĩ rằng tôi đang định tự sát cho mà xem.

Lao đến kẻ địch chỉ với một khẩu súng lục.

Nhưng mà,

-...!

Khuôn mặt của thứ đã đang vung tay với biểu cảm giận giữ từ nãy đến giờ đang để lộ một cảm xúc khác.

Sợ hãi.

Có nỗi sợ hãi đối với những thứ chưa biết, nhưng cũng có cả nỗi sợ hãi học được.

Đặc biệt là khi có liên quan đến cái chết thì còn nhớ hơn nữa.

Giấc mơ của Bươm bướm đã từng được trải nghiệm qua Chí mạng của tôi.

Nói cách khác, Bướm Mẹ biết rằng nó có thể sẽ chết nếu bị trúng bởi viên đạn tôi bắn ra.

Vậy nên tôi phải di chuyển như thể đang sử dụng Chí mạng nhiều nhất có thể.

“Phù…!”

Tôi mạnh bạo ngả người về trước và giơ súng lên.

Tôi di chuyển về trước nhất có thể, giữ chắc khẩu súng như có thể giết chết thứ kia bất cứ lúc nào, 

Và tôi tiến vào tầm tấn công.

Không phải tầm tấn công của tôi, mà là tầm tấn công của Bướm Mẹ.

Và may mắn thay, nó đã di chuyển đúng như tôi dự đoán.

Thứ đó vươn tay ra.

“Khư…!”

Cổ tôi đau dữ dội trong khi chân tôi bị nhấc lên không trung.

“Khư, khà…!”

Thứ đó đang giữ lấy cổ tôi và nhấc tôi lên không trung.

Tôi nhìn xuống thứ đó, và nó huýt sáo như thể đang gọi thứ gì đấy.

Một con ấu trùng khổng lồ sẽ bò ra và chui vào cổ tôi.

Vốn dĩ là phải như vậy.

“Đúng là, ngu ngốc…!”

Tôi từ từ nhếch môi lên hết cỡ và cố tình khiêu khích thứ kia.

“Người đã tự tay giết đứa con của mình rồi mà…!”

Ngay khi tôi vừa nói xong,

“Gư!”

Một cơn đau kinh khủng bao lấy cổ tôi.

Thứ đó đang nhìn tôi với đôi mắt ánh lên sự giận giữ, rồi nó vươn ra và đâm thứ gì đấy vào cổ tôi.

“Ư…!”

Là móng vuốt của nó.

Móng vuốt đâm vào cổ tôi, và cùng với cảm giác một loại chất lỏng nào đó được tiêm vào người mình, tầm nhìn của tôi tối sầm đi.

Hình như là có ai đó đang gọi tôi, nhưng mà ngay sau đó tôi cũng không còn có thể nghe thấy gì nữa.

Cùng lúc đó, thông tin bắt đầu tràn vào trong đầu tôi.

<Làm sao để sống sót>

<Làm sao để sinh sản>

<Làm sao để vượt qua được nghịch cảnh này>

Tôi phớt lờ âm thanh đang vọng đến từ một góc tâm trí và chìm vào suy nghĩ.

Có một thứ được gọi là ý thức tập thể.

Nó có nghĩa là đánh giá tình huống dựa vào suy nghĩ tập thể thay vì suy nghĩ cá nhân, và những loài đặt lợi ích của tổ lên trên bản thân như kiến thường sẽ sử dụng ý thức tập thể này.

Và tôi hiện tại cũng đang ở cùng ý thức tập thể này.

Đáng ra thì ý thức của tôi đã bị chi phối bởi ý thức của vô số tập thể và không thể đưa ra phán đoàn đàng hoàng rồi.

Việc giới hạn hành động của một cá nhân vì lợi ích của cả tập thể cũng không khó đến vậy.

Tuy nhiên, bây giờ thì khác.

“...”

Trước mắt tôi chỉ có một màu đen sâu thẳm, nhưng tôi có thể biết được.

Ý thức tập thể này hoàn toàn trống không.

Ngoại trừ tín hiệu của tôi, Bướm Mẹ, và một vài con trưởng thành không rõ nữa, nó chỉ y hệt một không gian trống rỗng.

Và, thứ đó là…

Tôi ngẩng đầu nhìn về trước.

Bướm Mẹ đang đứng đó.

“Không có gì—”

Trước khi tôi có thể nói xong, một cơn đau dữ dội bắt đầu tấn công đầu tôi.

“Gah, gư…!”

Cảm giác như thể sau khi vừa uống nhiều rượu xong thì có ai đấy chọc một cái gậy vào ngay giữa đầu tôi và xoay nó vậy.

Một cơn đau đầu mạnh hơn cảm giác đó gấp ba lần ập đến đầu tôi,

<Tìm thấy cách rồi>

Và tôi mở miệng bất chấp ý chí của mình.

<Tìm thấy cách để cứu tất cả rồi>

Tôi lại mở miệng lần nữa.

Giữa cơn đau đầu khiến tôi cảm giác như muốn phát điên đó, suy nghĩ cuối cùng của tôi chỉ có một.

Phải, Yu Daon—

Cùng lúc đó, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

[Khả năng của Yu Daon được tiết lộ]

[Khả năng: Hồi phục (Thời gian)]

***

Cái móng đâm vào cổ của người đàn ông, và mắt Yu Daon mở to.

Kể từ lúc này, mạng sống của người đàn ông đang nằm trong tay cô.

“...Mùi ngọt lịm”

Cô lẩm bẩm rồi mở mắt.

Con người luôn có một thứ gọi là ‘Trạng thái tốt nhất’.

Đó có thể là tuổi trẻ, sức khỏe, hoặc là kết hợp của tất cả những thứ đó.

Và, Yu Daon đã luôn quay trở lại thời điểm mà cô đang ở ‘Trạng thái tốt nhất’ đó.

“...”

Yu Daon nhìn cánh tay của mình.

Thời điểm ở trạng thái tốt nhất.

Một khái niệm cực kỳ đơn giản nhưng cũng khó hiểu vô cùng.

Nhưng nếu suy nghĩ đơn giản thì cũng dễ hiểu.

Cơ thể của cô ấy hiện đang ở trong trạng thái tốt nhất.

Dù nó có hơi vượt ra ngoài phạm vi con người và gần hơn với Giấc mơ của Bươm bướm.

“...”

Yu Daon nhắm mắt lại và hít một hơi sâu.

May mắn thay, cơ thể của cô không coi các dị vật bên trong là ‘trạng thái tốt nhất’ của cơ thể.

Nếu không may thì có lẽ cơ thể đã biến dạng của cô lại nghĩ rằng nó đang tốt rồi.

Một mùi hương ngọt lịm từ cơ thể của cô xộc vào mũi cô.

“...May quá rồi”

Và cô thở phào nhẹ nhõm.

Bị ký sinh ấy hả?

Việc đó cũng không thực sự quan trọng.

Điều quan trọng là cô có thể cứu người đàn ông.

Yu Daon mở mắt.

Trước mắt cô, người đàn ông đang quỳ gối và tự siết cổ mình, còn con quái vật thì đang nhìn chằm chằm vào cảnh tượng đó.

“Cô Aileen”

“Nói nhanh lên”

Aileen đáp lại lời của Yu Daon với giọng đầy gai góc, và cô thở ra một hơi.

“Hãy đi cứu anh Jaehun thôi”

Cô mỉm cười, bắt chước giọng điệu của người đàn ông.