Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

Truyện tương tự

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

211 5396

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

14 91

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của nhân vật phụ hạng C là nữ chính mạnh nhất thế giới

Ramen Murderer

Vậy tại sao nữ chính lại thành bạn thuở nhỏ của tôi cơ chứ!??

85 970

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

(Đang ra)

The Jack-of-all-trades Kicked Out of the Hero’s Party ~ The Swordsman Who Became a Support Mage Due to Party Circumstances, Becomes All Powerful~

Itsuki Togami

-Tuy nhiên, việc trở thành Phù phép gia chắc chắn không hề vô ích. Thời gian tham gia tổ đội Anh hùng, kiến thức, kinh nghiệm và sự phát triển của vô số phép thuật căn nguyên chắc chắn sẽ bồi đắp cho

55 674

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

(Đang ra)

Tôi Trở Thành Sư Phụ Tạm Thời Của Trùm Cuối

Han Saeng Han Sa | 한생한사

Với quãng thời gian ít ỏi còn lại,Tôi phải dẫn dắt những đứa trẻ mà mình từng bỏ rơi đi đúng con đường.

10 74

Web novel - Chương 140: Lắp ráp

“Để Tóc Đen ở lại và đi ấy hả?”

Song Ahrin lẩm bẩm như thể không hiểu, và Jang Chaeyeon cũng nhìn tôi với vẻ mặt bối rối.

“Ai bảo vậy?”

“Trưởng Chi nhánh”

“Trưởng Chi nhánh sao?”

Song Ahrin chau mày lại như thể không thích việc đó.

“Trưởng Chi nhánh Gangseo có não đủ nếp nhăn để nói mấy thứ như vậy à?”

“Cô Ahrin”

“Sao, tôi đâu có nói sai”

Song Ahrin lẩm bẩm một cách cáu kỉnh và khoanh tay lại, trong khi Jang Chaeyeon thì đang đặt tay lên cằm và nghiêng đầu.

“Anh có biết tại sao ta phải làm vậy không?”

“Tôi nghĩ là mình biết”

Điểm mạnh của Yu Daon.

Độ bền…Không phải, cơ thể của cô ấy rất khỏe.

Nhưng ngược lại thì ta có những điểm yếu của cô ấy.

Không tính kỹ năng kết hợp, cô ấy chỉ là một người bình thường với năng lực vận động tốt và có thể lực để chiến đấu lâu dài.

“Tôi không nghĩ đó là một nơi mà người bình thường nên đến”

Tôi phải nói vậy vì Yu Daon sẽ không nghe.

Một nơi mà không chết có khi sẽ lại là phản tác dụng.

Nhưng đó lại là một nơi Song Ahrin có thể đến.

“...Khó thật đấy”

Khi tôi đang đặt tay lên cằm và chìm vào suy nghĩ, Jang Chaeyeon lắc đầu trong khi đặt tay lên vai tôi.

“Không sao đâu”

“Ừm?”

“Nếu con át chủ bài của Phòng Cách ly Chi nhánh Gangseo đã được phái đi, dù cho có gì xảy ra đi nữa, ta vẫn sẽ có thể sống sót trở về”

“...”

Lời nói của Jang Chaeyeon rõ ràng là tràn đầy tin tưởng, nhưng vẻ mặt của cô ấy khi nói vậy trông thực sự bất an.

“Nhưng tại sao biểu cảm của cô lại như này?”

“Ta sẽ ‘chỉ’ sống sót trở về”

“Vậy nghĩa là sao?”

Mơ hồ thật đấy.

“Ta thường sẽ sống sót, nhưng mà không thể hoàn thành được mục tiêu”

“À”

Anh ta sẽ giúp chúng tôi rất nhiều đấy.

“Đằng nào thì chúng ta cũng phải sống sót trở ra nên như vậy cũng tốt”

“Ừm”

Jang Chaeyeon gật đầu, và Song Ahrin thở dài.

Khi tôi kể chuyện này cho Yu Daon…

“...Ah”

Cô ấy thoáng sững người nhưng rồi lại mỉm cười như thể không có gì xảy ra và nhìn tôi.

“Tôi ổn mà. Mọi người hãy về sớm nhé”

“Cô thực sự không sao chứ, cô Daon?”

“Vâng. Tôi sẽ chăm sóc Yeeun và Trưởng phòng”

Nụ cười trên khuôn mặt của Yu Daon vẫn ở đó như một cái mặt nạ cho đến khi tôi rời khỏi văn phòng.

Và rồi…

***

Gưaa!

Tôi nhìn những con người đang la hét.

“...Hả?”

“Sao vậy?”

Tôi vô thức để thoát ra một tiếng ngơ ngác, và Jang Chaeyeon nghiêng đầu nhìn tôi.

“Tôi không thể thấy nó”

“Hửm…?”

Tôi không thể thấy nó.

Chắc chắn ở trên kia là những con người được treo lên và đang la hét, nhưng tôi không nhìn thấy cửa sổ trong suốt nào trên đầu bất cứ ai cả.

“Cô Ahrin”

“Hửm?”

Khi tôi đang định mở miệng hỏi Song Ahrin, con robot liền xen vào và gián đoạn cuộc trò chuyện.

Tất cả tân binh đều tốt thật đấy

Một giọng nói máy móc trộn lẫn với giọng con người vang lên từ con robot trước mặt chúng tôi.

Tôi trao đổi ánh mắt nhanh với Song Ahrin.

Tôi nôn ở đây được không?

Không được à.

Vậy thì tôi sẽ giả vờ là mình vẫn ổn.

Sau khi trao đổi nhanh qua ánh mắt, tôi lại quay về nhìn người đàn ông.

Những lúc như này, cứ đứng im là tốt nhất.

Không cần phải nói gì thêm và khiến mọi việc trở nên mệt mỏi cả.

Tôi im lặng nhìn con robot, và nó gật đầu với một nụ cười hài lòng.

Được rồi. Vậy thì tôi sẽ giải thích về việc các bạn phải làm

Từ đầu thì, nó đã khiến ta phải thắc mắc rằng chúng cần cả gan đến mức nào để treo người lên móc và lại thuê người đến làm đấy.

Ba người chúng tôi đi theo con robot.

“Cô Ahrin”

“Ừm”

Tôi nhìn thẳng về trước và gọi cô ấy một cách bình thường.

“Những người ở trên”

“Họ là con người, nhưng có ý thức của trẻ sơ sinh”

“Ra vậy”

Những người có ý thức chỉ bằng một đứa trẻ sơ sinh, và không hiển thị thông tin nào.

Thực ra thì, đã có một vài tân binh đến đây tuần trước

-Thụp, thụp.

Tiếng bước chân mà ta không thể nào tưởng tượng là đến từ một con robot vang lên từ chân hắn.

Nhưng tất cả đều đã nghỉ việc hoặc phát điên lên vì không thể chịu đựng được nó

Cứu người cũng là công việc nhỉ, một công việc’, hắn ta lẩm bẩm trong khi đi.

Có những tân binh vẫn còn đang bám trụ tốt, cơ mà đôi lúc công việc lại hơi đáng thất vọng. Tôi tin rằng các bạn có thể làm tốt hơn chút

“...Chính xác thì chúng tôi phải làm gì?”

Song Ahrin mỉm cười tươi tắn và nói chuyện với con robot.

Tôi thắc mắc là có nhất thiết phải lên tiếng ở đây không, nhưng mà con robot đón nhận lời nói của cô ấy tích cực hơn tôi nghĩ.

Ồ, một câu hỏi rất hay đấy

Song Ahrin gật đầu với một nụ cười thân thiện, và con robot bước đi.

Nơi này là…

Nó đi vào một hành lang quanh co.

Thực sự thì ta có thể gọi đây là công ty được không vậy?

Sẽ chính xác hơn nếu gọi nó là khu vực phía sau của một nhà máy.

-Cạch.

Con robot mở cửa.

“...”

Cảnh tượng hiện ra trước mắt tôi khó có thể được diễn tả bằng lời.

Ba người mặc com lê đang nôn khan và quét một thứ gì đấy.

Thứ bọn họ đang quét là…

“...Cái gì kia?”

Thứ gì đó giống một khối đen.

Nó không có mùi cháy, và tôi cũng không nhìn thấy gì.

Tôi hoàn toàn không thể đoán được nó là thứ gì, và con robot liền mỉm cười và khoanh tay lại khi nghe thấy câu hỏi của tôi.

Đó là một bộ phận thừa

“Bộ phận thừa?”

Tân binh, cậu nghĩ tại sao chúng ta phải nghiên cứu vất vả đến vậy?

“...Ừm…”

Tôi nhớ lại tiếng hét của những con người bị treo lên móc.

“Chà…”

Làm sao mà tôi có thể hiểu mấy tên điên này được.

Tất cả là vì tiến bộ khoa học kỹ thuật

“...”

Mấy tên này toàn nói mấy thứ điên rồ.

Thực chất, chúng ta đã bán ra rất nhiều sản phẩm thành công

Con robot bước đi và nói tiếp.

Trước hết, một chiếc piano tự động chơi theo tâm trạng của con người

Nếu chỉ mới nghe vậy thì nó cũng rất hay.

Nó có cơ chế phóng đại cảm xúc, nên khi ta vui thì sẽ càng vui hơn nữa, và khi ta buồn thì lại càng buồn hơn. Không phải một sự sụt giảm lớn nghĩa là có thể tận hưởng nhiều hơn nữa sao?

“Thế thì không phải một người đang trầm cảm sẽ trở nên trầm cảm hơn khi nghe nó à?”

Đó là lý do nó trở nên nổi tiếng với cái tên ‘chiếc piano xúi giục tự tử’, và tất cả sản phẩm đều đã bị thu hồi rồi

Chắc hẳn là Cục Quản thúc đã giải quyết nó.

Tôi phớt lờ lời của hắn ta và bước đi.

Công việc mà các bạn phải làm là khó khăn nhất, và nó giống như một cánh cổng mà tân binh nào cũng phải đi qua vậy

Hắn ta đứng trước một cánh cửa sắt nặng trịch.

Bản thân công việc thì cũng dễ

Cánh cửa mở ra.

“...Ọe…”

Song Ahrin bám lấy tay tôi và nôn khan.

“...”

Jang Chaeyeon hạ tầm mắt của mình xuống đất.

Tôi nhìn về trước.

Ở đó là một băng chuyền.

Và ở trên băng chuyền, vô số con người đang được ‘lắp ráp’ một cách hệ thống.

Công việc lắp ráp các chi vào đầu tiếp tục, và đôi khi lại còn có tiếng thét kinh hoàng phát ra từ những cái đầu.

Gaaa!

Một mùi hôi thối kinh tởm không thể diễn tả bằng lời phảng phất trong không khí.

Lắp ráp

“...Lắp ráp”

Con robot gật đầu trước lời của tôi.

Chúng ta tạo ra con người rồi vận chuyển bọn chúng

“Vận chuyển?”

Không có sản phẩm nào có nhu cầu cao như con người cả

Đợi đã.

“Vậy là, nơi này tạo ra con người?”

“À, không phải đâu…Hừm, có lẽ nên nói nó là nhân bản chăng?

Con robot nhỏ giọng dần về cuối.

Nếu ta cho vào một món đồ cụ thể, nhiều con người sẽ được tạo ra

Cho vào?

Có một thứ giống như…ừm, một cái vòng cổ ở đó

Lời nói của Trưởng Chi nhánh hiện lên trong tâm trí tôi.

“...Tôi hiểu rồi”

Con robot mỉm cười và vỗ tay một cái sau khi nghe thấy tôi nói vậy.

Vậy nên, nhiệm vụ của các bạn là lắp ráp những con người này

“...”

Song Ahrin nhìn băng chuyền với khuôn mặt tái nhợt.

Nhân bản một người sao.

“...Tôi hiểu rồi”

Có thể là cái vòng cổ ở gần hơn tôi nghĩ.

“...Gư…”

Tôi cầm lên cánh tay sinh động và lắp nó vào phần thân.

Có vẻ đây sẽ là một công việc hàng ngày khủng khiếp.

***

“...”

“...”

“...”

Robot có khái niệm giới tính không nhỉ?

Cả ba chúng tôi đều được phân về một phòng.

Tôi nhìn xung quanh căn phòng, kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình.

Ba cái giường.

Và một góc giống như bếp.

Thông thường thì tôi đã phản ứng khi phải ở cùng phòng với hai người kia.

“Ọe…”

Song Ahrin chỉ đang nôn khan và nhúng đầu xuống bồn nước.

Jang Chaeyeon cũng ngồi xuống sàn với vẻ mặt kiệt sức và bắt đầu xoa tay mình.

“Hai người ổn hết chứ?”

Đây thực sự là lao động khổ sai.

Cơ thể của tôi kiệt sức, và cùng với những tiếng hét đôi khi lại vang lên và mùi hôi thối kinh khủng, tôi đã nhiều lần có suy nghĩ rằng cứ nôn ra thì hơn.

Song Ahrin đi ra khỏi phòng tắm và bám lấy tay tôi.

“...Cô Ahrin?”

“Dẫn tôi”

“Ừm?”

“Nhanh lên, về giường”

“...”

Tôi nắm lấy tay Song Ahrin và dẫn cô ấy về giường ngồi xuống.

Tấm đệm cũ kêu lên cót két, và Song Ahrin bắt đầu lẩm bẩm trong khi ôm lấy đầu mình.

“Nó thực sự tồi tệ, thật đấy”

“...Mùi hôi thối? Hay là công việc?”

“Đều không phải”

Cô ấy ôm chặt đầu mình.

“Âm thanh”

“Âm thanh?”

“Tiếng hét của thống khổ và nỗi đau đến từ mọi phía”

Tiếng hét của thống khổ và nỗi đau.

Cô ấy có thể đã nghe thấy gì đó mà tôi không nhìn hay nghe được.

“...”

Song Ahrin hạ cánh tay đang ôm đầu xuống.

Mái tóc của cô ấy buông xõa, và cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.

“...Làm ơn”

Cô ấy run rẩy.

“Ừm?”

“...Ở bên cạnh tôi”

Cô ấy trông như là có thể đổ gục bất cứ lúc nào, khác xa với dáng vẻ tự tin mọi khi.

“...Được thôi”

Tôi ngồi xuống bên cạnh Song Ahrin.

Cô ấy nắm lấy tay của tôi.

Bàn tay của cô ấy lạnh như băng, và nó đang run lên dữ dội.

Tôi chạm mắt với Jang Chaeyeon, người đang nhìn về phía bên này.

Ánh mắt của cô ấy, thường luôn nhìn tôi một cách vô cảm, đang hướng đến Song Ahrin, tràn đầy lòng thương hại khác với mọi khi.

“...Này”

Bao nhiêu thời gian đã trôi qua rồi?

Song Ahrin lẩm bẩm trong khi giữ lấy tay tôi.

“Ừm, cô Ahrin”

“Làm ơn, hãy đáp ứng một thỉnh cầu của tôi”

“Việc đó cũng không khó”

Nếu đấy là việc tôi có thể giúp cô ấy trong khi cô đang gặp khó khăn.

“Ta ngủ chung với nhau đi”

Lúc đấy, tôi liền nhìn thấy ảo giác rằng ánh mắt của Jang Chaeyeon đang nhìn Song Ahrin một cách thương xót đột nhiên bùng cháy.

“...Hở…?”

Giọng nói yếu ớt của Song Ahrin vang vào tai tôi.