"Đây là truyện gì vậy trời?"
"Đây là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn đó. Dù trải qua biết bao mâu thuẫn và hiểu lầm, nhưng nó là một câu chuyện tình yêu nơi họ vượt qua mọi thứ và tìm thấy hạnh phúc ở cuối con đường. Tôi đã trao đổi với tác giả ‘Herodotus’ và quyết định thử xem sao."
Lionel run bần bật trong khi nhận bản thảo.
Sau đó anh ta yên lặng mà đọc.
“…”
Tốc độ đọc của Lionel không nhanh cho lắm.
So với những người tôi đã gặp từ trước đến nay thì Giám đốc Kingdersley, một độc giả như Sion và Rolls Camel thì phải nói tốc độ đọc của anh ta chậm quá. Anh ta là kiểu người sẽ đọc một cảnh nhiều lần.
Nếu với tốc độ đó thì chắc nửa ngày anh ta mới đọc xong, nhưng tôi sẵn sàng đợi.
Ngồi bên cạnh, tôi cũng đọc những cuốn sách khác trong khi chờ. Có rất nhiều sách để tôi đọc nhưng thời gian thì cứ không bao giờ đủ.
Sau vài giờ thì.
Lionel Balzac cuối cũng lên tiếng.
“… Tôi đã đọc xong rồi.”
“Nó thế nào?”
“Thật sự rất hay… rất rất hay… đây là cuốn tiểu thuyết trong mơ của tôi.”
“Thật sao?”
“Vâng…”
Kiêu hãnh và Định kiến được xem như Kinh thánh của thế loại rom-com.
Cốt truyện của sự vươn lên của câu chuyện tình yêu trong xã hội được xây dựng trong tác phẩm này vẫn không hề thay đổi cho đến tận ngày nay.
Nữ chính mạnh mẽ, thông minh, song vẫn còn mang nặng thành kiến, đã trở thành hình mẫu cho mọi nữ chính trong các bộ phim hài lãng mạn hiện đại và phần lớn những khuôn mẫu thường thấy trong các thể loại lãng mạn, chỉ đơn thuần là phỏng lại theo cốt truyện của Kiêu hãnh và Định kiến.
Một cuốn tiểu thuyết được trau chuốt và có cấu trúc chặt chẽ đến vậy, đó chính là Kiêu hãnh và Định kiến.
"Tại sao ngài lại đưa cho tôi xem cuốn tiểu thuyết này?"
"Tôi đã bảo rồi, để đọc và nghiền ngẫm. Tôi chỉ có thể truyền đạt kiến thức bằng cách này thôi."
“…”
"Không làm được à?"
"Không."
Lionel nhìn chằm chằm vào bản thảo.
"Trong khi đọc, tôi đã nghĩ rằng mình muốn viết một cuốn tiểu thuyết như vậy. Vậy nên, tôi sẽ viết."
"Tốt."
Trong khi đọc tác phẩm [Đạo chích bóng ma Haxen đối đầu Sherlock Holmes] kia.
Tôi cảm thấy rằng anh ta có tài năng học hỏi cấu trúc về cốt truyện của một cuốn tiểu thuyết.
Nếu Lionel Balzac, một người có thể bắt chước theo cốt truyện của một cuốn tiểu thuyết trinh thám và thậm chí tạo nên được ‘thể loại truyện đạo chích’ không lâu sau khi ‘Sherlock Holmes’ xuất hiện thì thì việc anh ta hiểu được cấu trúc của thể loại lãng mạn trong ‘Kiêu hãnh và Định kiến’ là hoàn toàn nằm trong khả năng.
Và trong quá trình đó, tôi có thể đưa ra vài lời khuyên.
"...Tôi xin phép đọc lại bản thảo này thêm một lần nữa được không? Và, tôi cũng muốn ghi chép lại một số điểm."
"Cứ tự nhiên."
"A, tôi không hề có ý định sao chép cuốn tiểu thuyết này. Chỉ là tôi muốn học hỏi từ nó thôi..."
"Đừng lo, tôi hiểu ý anh mà."
Tôi khẽ bật cười, đưa cho anh ta bút và giấy như một món quà. Bảo anh ta cứ mang về nhà nếu cần thêm thời gian, tôi cũng không nghĩ ghĩ anh ta sẽ cuỗm mất bản thảo của Kiêu hãnh và Định kiến chút nào.
Chà, ngay cả trong tác phẩm [Đạo chích bóng ma Haxen đối đầu Sherlock Holmes] kỳ lạ kia cũng không.
Trong đó, anh ấy đã hoàn toàn làm lại nhân vật ‘Sherlock Holmes’, biến ông thành một người hoàn toàn khác.
Cứ như thể anh ta đang cầu xin sự tha thứ, nói rằng đó là một nhân vật hoàn toàn khác chỉ trùng tên. Và về nội dung thực tế thì không có đạo văn.
Mặc dù ‘luật bản quyền’ đã tồn tại nhưng chuyện bóp méo một phần nhân vật rồi dùng cũng không lạ.
"Tôi rất muốn đọc câu chuyện của anh, nên tôi sẽ kiên nhẫn chờ."
* * *
“Nó… thú vị đấy.”
“Cảm ơn lời khen của ngài…!”
Cuốn tiểu thuyết 'lãng mạn' của Lionel Balzac khá thú vị.
Rõ ràng là anh ta nắm vững cấu trúc và cách xây dựng tác phẩm, mặc dù thiếu đi yếu tố kích thích người đọc, thường được gọi là 'sự giải trí', nhưng tiểu thuyết của anh đã khéo léo nắm bắt được không khí truyện bằng cách vận dụng một cách chủ động cấu trúc của các thể loại lãng mạn.
Do không phải là một nhà phê bình nên tôi cũng chẳng nói được gì nhiều.
Ít nhất là bản thân tôi thích đọc nó.
“Anh viết được một cuốn tiểu thuyết thú vị đấy, giờ thì xuất bản nó đi.”
“Vâng!”
"Chúng ta cùng nhau xuất bản với 'Kiêu hãnh và Định kiến' của tôi nhé."
"Hả...?"
"À không, ý tôi không phải là xuất bản cùng lúc đâu. Nếu làm vậy, tiểu thuyết của anh sẽ chìm nghỉm dưới cuốn tiểu thuyết của tôi mất.”
“…”
Cái tên Homer chính là tên của vị tác gia nổi tiếng nhất đế chế.
Cho dù cuốn tiểu thuyết Lionel viết có hay đến đâu nhưng nếu cả hai xuất bản cùng một lúc thì chắc nó nó sẽ bị lu mờ.
Thế nên tôi định chia sẻ hào quang của mình với Lionel.
“Thế này thì sao? Một loạt tiểu thuyết lãng mạn về những câu chuyện tình yêu được viết bởi Homer và học viên.”
“Sao cơ?”
"Chúng ta chọn một chủ đề, và dùng chủ đề đó để quảng bá cả hai cuốn tiểu thuyết cùng nhau."
Hay nói một cách khác, đó là một kế hoạch xuất bản.
Một kế hoạch xuất bản nhằm nhanh chóng đưa cấu trúc về cốt truyện của 'tiểu thuyết lãng mạn' hòa nhập vào thế giới này.
"Ừm, cái đó..."
"Ồ, nếu ngại về số lượng tác phẩm cho việc xuất bản thì không cần lo đâu. Tôi còn vài tác phẩm nữa đã chuẩn bị sẵn cho việc xuất bản rồi, với lại tôi cũng nhận được các tác phẩm của học viên khác nữa.”
Ian Plummer.
Là người biên kịch mà trước đây từng hợp tác cùng tôi để viết nên vở Hamlet, cũng rất có tài viết tiểu thuyết lãng mạn. Bản thân là một người viết kịch nên anh ta rất giỏi trong việc viết lời thoại và chỉ đạo cảnh.
Tôi đã ‘dạy’ anh ta cuốn Kiêu hãnh và Định kiến và đã nhận được tác phẩm của anh ấy.
Khi những cuốn tiểu thuyết này được xuất bản thì mọi người sẽ biết được ‘tiểu thuyết lãng mạn’ là gì. Và rồi dựa theo cấu trúc đó mà các nhà văn khác sẽ tạo nên nhiều tác phẩm hơn nữa.
“Tại sao ngài lại làm thế này vì tôi thế?”
“Anh hỏi tại sao á?”
Kể ra mà nói là do tôi muốn đọc nhiều tiểu thuyết thú vị hơn nữa thì chắc anh ta cũng chẳng hiểu đâu. Việc giải thích rằng khả năng sao chép và chỉnh sửa cấu trúc của anh ta sẽ hữu ích hơn cho'các nhà văn' đang nghiên cứu tác phẩm thay vì cho độc giả cũng chẳng hợp lý chút nào.
“Bởi vì anh được Herodotus giới thiệu đến đây.”
“…”
"Tôi tin vào phán đoán của Sherlock Holmes. Lionel, anh chắc chắn sẽ thành công trên với tư cách là một nhà văn cho xem.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Lionel Balzac vặn vẹo một cách kỳ cục. Nước mắt bắt đầu rơi từ mắt anh.
Tôi đứng ngây người tại chỗ, trong khi Lionel che mặt bằng cả hai tay và bắt đầu khóc nức nở, lời nói khó khăn lắm mới bật ra.
“Hức… tôi nào phải là người tử tế gì… chỉ vì tôi cần tiền mà tôi đã lấy nhân vật của Herodotus và làm chuyện mà một nhà văn không nên làm… Lý do mà Herodotus giới thiệu tôi với ngài có lẽ chỉ là—.”
“Lionel.”
“…”
“Dù sai lầm có lớn đến mức nào nó cũng khác với tội ác, không phải chỉ một sai lầm sẽ phá hỏng cả cuộc đời anh đâu. Và chính Herodotus đã tha thứ cho sai lầm của anh rồi đấy thôi.”
Câu này là câu tôi lấy từ trong loạt truyện trinh thám Cha Brown…
Linoel Balzac trông có vẻ rất xúc động khi nghe những lời này, anh ta không nói lời nào nữa, chỉ ngồi dưới sàn và khóc.
Tôi cũng nhẹ nhàng vỗ vai anh ấy.
Sau đó tôi đột nhiên nhớ ra, lấy ra một tấm thiệp trong túi và cho anh ấy xem. Đó là lá thư giới thiệu của ‘Herodotus’ mà anh ta đã mang đến đaay.
"Đây, cậu giữ lấy cái này đi. Tôi không cần nó nữa. Sẽ hơi buồn cười nếu một tên trộm lại mò đến mà không có thiệp báo trước."
Tấm thiệp mang theo lời nhắn của Lupin.
[Tôi sẽ trở lại thăm anh khi anh đã có những tác phẩm thật sự của mình.]
[-Siêu trộm hào hoa, Arsène Lupin-]
"Chúng ta hãy chuẩn bị ‘cái thật’ mà Lupin sẽ không thể cưỡng lại việc phải đến lấy đó đi và chờ anh ta đến lấy nhé.”
“… Vâng.”
* * *
‘Bộ sách Tiểu thuyết Lãng mạn của Học viện Văn học Homer’─cùng với Kiêu hãnh và Định kiến đã được phát hành.
Hầu hết độc giả chỉ đọc cuốn Kiêu hãnh và Định kiến của Homer, nhưng cũng không ít người đã mua và đọc trọn bộ tiểu thuyết được xuất bản chung. Nhất là những ai là người hâm mộ của Homer, họ chẳng hề do dự mà mua luôn cả tác phẩm của các học trò ông.
"Tác phẩm mới nhất của Homer... Quả là một cuốn tiểu thuyết tuyệt mỹ! Ông ấy hẳn là người thấu hiểu sâu sắc những cung bậc cảm xúc của con người và đối xử rất chân thành với người xung quanh mình. Không có áng văn nào lột tả vẻ đẹp của tình yêu chân thật một cách cảm động như những tác phẩm của Homer cả…."
“Cuộc đời Homer đã trải qua những gì để viết nên câu chuyện đáng yêu như thế này nhỉ?”
“Chắc hẳn giống như trong tác phẩm Nỗi đau của chàng Werther, ông ấy hẳn đã phải trải qua một mối tình sâu đậm… Vào cái đêm mà tôi đọc Nỗi đau của chàng Werther tôi đã phải thức cả đêm vì nỗi buồn trong đấy, nhưng sau khi đọc Kiêu hãnh và Định kiến hôm nay, tôi cảm giác đêm nay giấc ngủ của tôi sẽ rất bình yên cho xem…”
“Ồ thế sao? Còn tôi thì nghĩ tim mình đập nhanh quá, sao mà ngủ được đây. Haha.”
Bất cứ ai yêu thích tiểu thuyết lãng mạn và bất kỳ ai đã trải qua cảm giác yêu, cũng đều bị quyến rũ bởi Kiêu hãnh và Định kiến.
Đó là bởi vì Kiêu hãnh và Định kiến là một cuốn tiểu thuyết vô cùng chân thực. Mâu thuẫn, hiểu lầm, kiêu hãnh, định kiến… Nó không chỉ là một câu chuyện lãng mạn mà còn là một câu chuyện miêu tả một cách chân thật ngay cả những khía cạnh yếu đuối của con người, chính những điều này đã khiến nó có sức ảnh hưởng đến thế.
“Chân thực’ là sức thuyết phục mạnh mẽ nhất mà một câu chuyện có thể có. Và Kiêu hãnh và Định kiến đã có được điều ấy.
“Này, cô đã đọc tiểu thuyết do học trò của ông ấy viết chưa?”
“Tất nhiên là rồi! Tôi đã đọc hết tất cả vào ngày chúng ra mắt nữa kìa.”
“Quả không hổ danh là Tiểu thư Isolette mà. Tôi đây chỉ đọc mỗi cuốn của Ian Plummer, cái người mà đồng sác tác vở Hamlet thôi à.”
“Hahaha, thật hả? Thế nghĩa là cô chưa đọc cuốn của Lionel Balzac chứ gì.”
“Có nhà văn nào tên đó hả?”
"Khi đọc tiểu thuyết của Ian Plummer tôi cảm nhận được sự thú vị nó chứa đựng, còn tiểu thuyết của Lionel Balzac lại mang đến một cái hay riêng, một sự tinh tế. Cảm giác nó mang lại có vẻ mới mẻ hơn đôi chút thì phải?”
Những tiểu thuyết xuất bản cùng với Kiêu hãnh và Định kiến đều nhận được đánh giá tích cực. Đặc biệt là tiểu thuyết của Lionel Balzac, cuốn của anh đã nhận được những lời khen nhiều thứ hai, chỉ sau tác phẩm của Ian Plummer. Và kết quả là:
“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài! Tất cả là nhờ có ngài!”
“Cảm ơn tôi làm gì chứ? Ai ai cũng công nhận tác phẩm của anh vì nó được viết rất tốt cơ mà, Lionel.”
Lionel đã có màn ra mắt thành công rực rỡ với vai trò là một nhà văn tiểu thuyết lãng mạn, theo một cách không thể tuyệt vời hơn.
“Và còn chuyện này nữa, thưa ngài Homer!”
“Anh nói đi.”
“Cá nhân tôi muốn gửi lời cảm ơn của mình đến Herodotus. Thế nên là, ngài có thể sắp xếp giúp tôi một lần gặp mặt được không? Tôi biết là bản thân sao không biết xấu hổ đi chứ mà còn đi xin thêm, nhưng tôi thật sự muốn xin ngài điều này.”
“Tôi luôn có thể đáp ứng những yêu cầu như vậy.”
Bởi người đó cũng là tôi mà.
“Cảm ơn ngài rất nhiều…!”
Gilbert Keith Chesterton là một tác giả người Anh được coi là “bậc thầy của nghịch lý”. Trong sự nghiệp văn học đồ sộ của ông, nổi bật nhất là loạt truyện về nhân vật cha Brown – vị linh mục Cơ Đốc giáo, đồng thời cũng là một thám tử nghiệp dư, người xuất hiện trong 53 truyện ngắn xuất bản giữa năm 1910 và 1936. Tuyển tập “Cha Brown và những tội ác bất khả thi” bao gồm 7 truyện tương đương với 7 vụ án mà mỗi tội ác trong đó đều mang đậm tính bất khả khi.