Kết cục, nơi mà tôi chọn để dẫn Mikoto đến là sân thượng của trường.
Tuy nhiên, nơi mà có không khí thoải mái ở trong trường thì đúng là khó kiếm thật.
Chỉ có điều là sân thượng của ngôi trường này về căn bản là đã bị niêm phong lại, vào được đây là một trải nghiệm khó mà có được rồi.
Một ngọn gió đông thổi qua nơi đây.
Ngoại trừ hàng rào bảo vệ chống ngã và dàn nóng của điều hoà thì chẳng có gì đặc biệt ở trên tầng thượng cả.
Có điều là, nhìn từ sân thượng thì có thể thấy toàn bộ phong cảnh và cả dòng sông chia cắt hai nửa phía Tây thành phố nữa.
Trên đây còn có thể trông thấy những ngọn núi khoác lên mình một lớp áo tuyết trắng, dáng hình của nó đẹp thật đấy.
Và hơn nữa, nếu nheo mắt nhìn thì có thể thấy tòa Đại biệt phủ Toomi nằm ở phía bên kia dòng sông.
Mikoto thì thầm một tiếng “Chà~” rồi nở nụ cười.
Thế rồi cô ấy đến ngay trước hàng rào và ngoảnh mặt lại phía tôi.
“Khung cảnh đẹp thật đấy nhỉ.”
“Nếu cậu thích thì không còn gì bằng rồi.”
“Nhưng mà làm sao Akihara-kun lại có được chìa khóa ở đây vậy?”
Ở phía trước cầu thang lên tầng thượng có một cánh cửa.
Và tôi có chìa khóa của cánh cửa đó.
“Tớ nhận lại từ chị Amane đó. Vốn dĩ chị ấy xuất thân từ trường cấp ba này mà.”
“Ra là thế à”
“Ờ thì khác với chị Amane là học sinh xuất sắc, tớ thì gần như sắp bị ở lại lớp luôn, đa phần là khác xa hoàn toàn.”
“Hình như Akihara-kun không được học giỏi cho lắm nhỉ?”
“Đừng có nói thẳng ra thế chứ…”
“Trong kỳ thi gần đây tớ đứng thứ hai toàn khóa đấy.”
Mikoto vừa nói vừa nở nụ cười mãn nguyện.
Điều đó chẳng cần nói ra làm gì, cô ấy đã nổi tiếng sẵn rồi nên tôi biết điều đó mà.
Nữ thần không chỉ đẹp mà thành tích còn xuất sắc nữa.
Tuy vậy, thứ mà Mikoto muốn nói không phải là để tự mãn.
“Cho nên là, để tớ dạy cậu học nhé?”
“Ơ?”
“Bạn trai với bạn gái cùng học cấp ba thì thường học nhóm với nhau đúng không?”
“Ờ thì, cũng có những người như thế mà. Nhưng mà quan hệ giữa tớ và Mikoto đâu phải là người yêu…”
“Nhưng mà vì bọn mình đang giả làm người yêu mà, việc đó thì mình cũng phải bắt chước theo chứ”
Thế á?
Nói mới nhớ ra, lúc tôi thi vào cấp ba, đa phần là tôi đã được Kaho giúp đỡ.
Nhờ có đó mà tôi vớt vát mà lên cấp được, vì vậy tôi phải cảm ơn Kaho thôi.
Mikoto khúc khích cười.
“Địa điểm học thì chỉ cần học ở nhà mình là được nhỉ. Tại vì bọn mình sống chung mà.”
“Tớ cảm thấy là ở nhà thì nhất định là mình sẽ lại không học.”
“Chẳng hạn như là do bọn mình tình tứ với nhau hả?”
Bằng đôi mắt xanh đấy, Mikoto ngước lên nhìn tôi.
Tôi thì lại muốn nói là vì đơn thuần mình sẽ uể oải mà thôi.
Suy cho cùng thì chúng tôi chỉ là đang giả vờ làm người yêu thôi mà, cho nên tôi nghĩ không cần phải lo lắng về việc tình tứ với nhau mà không học được.
Tuy nhiên gò má Mikoto lại hơi ửng đỏ, cô nói.
“Việc đó… cũng có thể xảy ra đấy chứ.”
“Có thể cơ á?”
“Tại vì là bọn mình đang giả vờ làm người yêu của của nhau mà.”
“Điều đó cần thiết phải làm ngay tại nhà mình luôn cơ á?”
Suy cho cùng thì bị bạn cùng lớp đồn đại rất phiền phức, đã thế thì cứ để bị người ta hiểu nhầm mình là người yêu của nhau đi, đó là ý đồ của chúng tôi.
Nếu vậy thì tôi nghĩ là cũng chẳng cần thiết phải bắt chước làm một cặp đôi ngay cả ở nhà mình làm gì.
Mikoto bất mãn lườm tôi.
“Nếu vậy thì tớ muốn cậu nghĩ ra cái việc mà bọn mình có thể làm để cho giống như là người yêu.”
“Việc giống như thế à.”
Tôi suy nghĩ một lúc.
Có cái gì ý nhỉ?
Việc mà đương nhiên những cặp đôi thường làm.
Nó khó hơn tôi tưởng.
Mấy việc như là hôn nhau thì miễn bàn rồi.
Chỉ là giả tạo thôi mà, làm chuyện như vậy chắc hẳn Mikoto cũng cảm thấy khó chịu.
“Nếu vậy thì gọi nhau bằng tên riêng chẳng hạn?”
“Ơ?”
“Tớ đang gọi Mikoto là 'Mikoto', còn Mikoto lại gọi tớ là 'Akihara'. Nhưng mà nếu như gọi kiểu thân thiết hơn thì chắc là sẽ giống như người yêu đấy.”
Tôi thì thấy đó là một phương án không có gì hay cho lắm, nhưng Mikoto lại vỗ tay bộp một cái.
“Ý tưởng này được đấy!”
“Như thế này mà được á?”
“Tất nhiên rồi. Tức là tớ sẽ gọi Akihara-kun là, ờm, Haruto…”
“Onii-chan?”
“Cái đó hôm trước làm rồi, tớ bảo là thôi đi rồi mà!”
Mikoto đỏ chín mặt vẻ hờn dỗi.
Hôm gần đây Mikoto đã gọi tôi là 'Haruto onii-chan', dù đây cũng là gọi bằng tên rồi nhưng mà có vẻ không ổn lắm.
Kiểu gì cũng bị bạn cùng lớp hiểu nhầm theo cách kỳ lạ mất.
“Cứ gọi bình thường là Haruto-kun được đúng không?”
“Ừm, cũng được ha.”
“Haruto-kun.”
Nói xong, Mikoto hơi chút xấu hổ, cô liền cúi mặt xuống dưới.
Mà quả thực là tôi nghe nói vậy cũng hơi ngượng.
Tôi cũng định gọi Mikoto bằng tên, nhưng lại bị Mikoto chặn đứng lại.
Tôi thấy kỳ lạ nên hỏi lý do, Mikoto lại trả lời như sau.
“Trước hết là chỉ mình tớ thôi, tớ thấy chỉ cần mình đổi cách gọi sang Haruto-kun là ổn rồi."
“Thế hả?”
“Ừ. Nếu mà bây giờ Haruto-kun gọi tớ bằng tên thì hơi ngượng đúng không?”
“Ờ thì đúng là thế.”
“Cho nên lúc nào mà Haruto-kun thực sự muốn làm như thế thì hãy gọi tớ là 'Rei' đi, làm như vậy tớ sẽ rất vui đó.”
Mikoto vui vẻ nói.
Trường hợp nào thì tôi thực sự muốn gọi Mikoto bằng tên nhỉ?
Ví dụ như là lúc Mikoto thực sự trở thành bạn gái của tôi chẳng hạn, có lẽ là vậy.
Nhưng đối phương lại là Nữ thần của trường.
Tôi nghĩ chẳng thể nào lại xảy ra chuyện đó được đâu cơ chứ.
Mikoto chỉ ngón tay trỏ lên, cô vươn người ra.
“Nào, khi nào trở lại lớp học, phải thể hiện mối quan hệ của bọn mình trước mặt mọi người đấy nhé 'Haruto-kun'?”
☆
Giờ là giờ nghỉ giải lao sau khi tiết học đầu tiên kết thúc.
Chúng tôi đã căn thời gian và quay lại phòng học.
Đúng như dự tính, Hashimoto với bản tính ngựa già đã chờ sẵn ở đấy rồi.
Hashimoto với đôi mắt sáng lấp lánh đứng ở trước lối vào phòng học.
“Kết cục là hai người trốn học rồi đấy nhỉ? Hai người đã làm gì thế?”
Tôi và Mikoto nhìn mặt nhau.
Cần phải làm đúng như những gì đã sắp đặt.
“Ha, Haruto-kun ấy… đã thuộc về tớ rồi”
Mikoto nói bằng giọng nho nhỏ, nhưng hiệu quả của nó lại cực kỳ lớn.
Đám đông đang vểnh tai lên lắng nghe trở nên xôn xao, Hashimoto thì “Ồ~” một tiếng rồi mắt cô ấy ngày càng sáng hơn.
“Vậy có nghĩa là hai người đã làm thứ 18+ à?”
“Không phải thế… mà là, Haruto-kun đã thành bạn trai của tớ rồi.”
“Đúng thật là Mikoto thích Akihara còn gì?”
“Ừm. Vì thế mà… tớ đã tỏ tình, và Haruto-kun đã đồng ý.”
Mikoto gật đầu.
Dù gì thì đây cũng chỉ là diễn kịch mà thôi.
Đưa ra câu trả lời giống như Hashimoto và mọi người mong muốn, để tránh việc bị họ nói này nói nọ nhiều hơn thế này nữa.
Lần này, Hashimoto lại hỏi tôi.
“Được đấy, Akihara! Cậu có được cô bạn gái tuyệt vời nhất rồi còn gì nữa!”
“...Ờm đúng là như thế thật. Nhưng mà tớ thì nghĩ mình chẳng xứng với Mikoto một chút nào đâu.”
Đó là tâm tư của tôi.
Mikoto là tuyệt sắc mỹ nhân với mái tóc bạch kim và mắt xanh lam, hơn nữa cô còn là một sinh thể nổi bật đến mức được gọi là Nữ thần.
Nhưng có một điều quan trọng hơn cả thế, thực ra Mikoto là một cô gái rất dịu dàng.
Khá là nhiều nhóm người trong lớp đồng thời đứng dậy, mọi người đều mang vẻ mặt tủm tỉm cười.
Thế rồi, họ cho một tràng vỗ tay lốp bốp.
Tôi chả biết đó là gì nhưng có vẻ như họ đang chúc mừng chúng tôi.
Mọi người rảnh ghê ha - Tôi nghĩ.
Ờ thì cũng có vài người bạn cùng lớp chẳng thèm quan tâm đến, một số còn hướng con mắt không có thiện chí đến chúng tôi nữa cơ.
Một trong những người đó có Kaho.
Kaho nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt không còn chút cảm xúc nào.
Tôi cảm thấy xương sống lưng mình lạnh cứng.
Kaho về cơ bản là lúc nào cũng biểu cảm tươi cười, cuốn hút kia mà.
Đương nhiên cũng có lúc cô tức giận, nhưng những lúc như thế cô lại biểu cảm đa sắc, phồng má lên rồi lườm tôi chằm chằm, chính cái đó lại là sự đáng yêu.
Nhưng, Kaho bây giờ lại trong bộ dạng tôi chưa từng nhìn thấy từ trước đến giờ.
Dường như nhận ra được bộ dạng đó của Kaho, Hashimoto tõm tẽm tiến đến gần.
“N~nè, Kaho? Kaho bị người ta lấy mất Akihara thì có được không đấy?”
“Kệ đi. Không liên quan đến tớ.”
“Nhưng mà hai người là bạn thuở nhỏ từ lâu rồi mà nhỉ? Cậu thường hay về với Akihara kia mà. Giờ Mikoto thành bạn gái của Akihara thì cậu lại không thể làm điều đó nữa đâu đấy?”
Hashimoto nhoẻn miệng cười.
Cô ấy không biết về việc Kaho đã chối bỏ tôi.
Vì thế mà cô ấy lại đi nói với Kaho điều như vậy.
Dù là thế nào đi nữa, tôi vẫn không hiểu Hashimoto đang muốn làm gì trước mọi người.
“Thế thì sao?”
Kaho lườm Hashimoto với ánh mắt lạnh lẽo, thế nhưng Hashimoto vẫn không giao động tí nào.
“Tại vì, tớ đã nghĩ Kaho thích Akihara đấy. Không phải sao? Theo như ánh mắt mà Kaho nhìn Akihara thì—”
Hashimoto không nói hết được câu.
Bởi vì Kaho đập bàn rầm một cái rồi đứng lên.
Kaho áp sát vào Hashimoto.
“Đừng có nói lung tung! Hashimoto nghĩ mình là ai hả? Cậu lấy Haruto ra làm trò đùa rồi ở đó còn muốn lôi tôi vào à!? Dừng lại đi! Tôi chẳng nghĩ gì về Haruto đâu!”
“Xin, xin lỗi. Tớ đâu có nghĩ Kaho lại tức giận như vậy. Nhưng mà, dựa vào lời nói vừa rồi của cậu, làm sao mà tin được là cậu không nghĩ gì. Tại vì là…”
Hashimoto định tiếp thêm lời, nhưng quả thực là cô lại im lặng ngay.
Bởi vì Kaho đang nhìn chằm chằm vào Hashimoto bằng ánh mắt đầy căm phẫn.
Hashimoto gượng cười méo mó, cô lại một lần nữa xin lỗi Kaho rồi quay trở lại chúng tôi.
Lớp học lại trở nên lặng thinh.
Chết mẹ rồi.
Tình huống ngoài dự tính.
Tôi nghĩ Kaho chỉ nổi giận với Hashimoto lì lợm thôi, thế còn những bạn cùng lớp khác sẽ tiếp thu thế nào đây.
Tôi lại một lần nữa ngước nhìn lên trên.
Tất cả nguyên căn là do Hashimoto.
Hashimoto chẳng lý giải được tình hình, cô ta là một kẻ gây rối, làm náo loạn xung quanh chỉ vì tính hiếu kỳ của mình.
Ánh nhìn của các bạn cùng lớp như đâm vào lòng tôi vậy.
Thế này thì chẳng khác nào Kaho thích tôi mà tôi lại từ chối Kaho, thế rồi lại hẹn hò với Mikoto cả.
Thực tế là hoàn toàn khác.
Hashimoto quay lại thì thầm vào tai tôi.
“Con trai đào hoa khổ thật đấy nhỉ.”
Bị nói như thế thì phiền phức thật. Hashimoto bảo là tôi đào hoa kìa.
Nhưng Kaho lại chối bỏ tôi, cô ấy cũng chẳng ý thức tôi là người khác giới.
Mikoto thì nói là thích tôi, nhưng đó lại chỉ là diễn kịch.
Dù cho Mikoto có đối xử với tôi thân thiết thế nào đi chăng nữa thì tôi nghĩ đó cũng không phải là vì cô có tình cảm với tư cách là một người khác giới.
Cũng giống như việc Kaho có thân thiết với tôi đến bao nhiêu đi nữa thì cũng không ý thức một chút nào về tôi.
Tôi không thể để sai lầm tương tự như thế lặp đi lặp lại được.
Thế rồi Yuki có vẻ cũng thích tôi, nhưng phương hướng của thứ tình cảm đó lại méo mó.
Mikoto nhìn tôi và nói nhẹ nhàng.
“Haruto-kun. Tớ đã nói rồi đấy. Tớ sẽ không trao Haruto-kun cho Sasaki đâu.”
“Đúng là thế mà?”
“Điều đó, cậu nhớ lấy đấy.”
Tôi mơ hồ gật đầu.
Hashimoto khoái chí nói bằng giọng nhỏ.
“Vậy tức là Kaho là đối thủ của Mikoto đấy nhỉ.”
Khác với Mikoto nghĩ, tình hình thực tế lại hoàn toàn khác hẳn.
Mikoto nhìn tôi rồi nhìn Hashimoto, và rồi cô mỉm cười nhẹ nhàng.
“Đúng vậy. Tớ nghĩ, có lẽ đây chính là lời tuyên chiến rồi.”
☆
“Này, Haruto-kun. Nói đến việc mà cặp đôi yêu nhau trường cấp ba hay làm vào buổi trưa thì có…”
“Cùng nhau ăn trưa, đúng không?”
“Ừm.”
Vì Mikoto đã đề xuất như vậy nên giờ chúng tôi đang ở trước máy bán phiếu ăn ở căng tin trường.
Căng tin thì nằm ở một tòa nhà khác , nó còn trát dở xi măng nên tạo cảm giác lạnh lẽo, tuy nhiên thực đơn thì lại khá là phong phú, suất ăn A chỉ với 290 yên (!) cực kỳ là rẻ.
Cũng có đôi ngày tôi mang bento đi, nhưng dạo này vì Mikoto đến nhà nên tôi lại bận rộn chẳng thể làm nó được.
Nhân tiện thì Mikoto khi nào cũng mua cơm nắm ở cửa hàng tiện lợi hoặc là mấy thứ tương tự như thế rồi ngồi ăn ở góc lớp.
“Lần, lần tới. Tớ sẽ tự tay làm bento cho cậu!”
Quả thực, để thể hiện ra việc chúng tôi là cặp đôi thì tôi thấy điều đó là một phương án hay đấy.
Tuy nhiên.
“Nói thế tớ mới nhớ ra, Mikoto, cậu có giỏi nấu ăn không vậy?”
“Ờm, ah ừm…tớ sẽ cố gắng…”
“...Tớ sẽ tự làm, không sao đâu.”
Nghe tôi nói thế xong, Mikoto cúi mặt rầu rĩ.
Có vẻ như, một người mỹ nhân vẹn toàn như Mikoto cũng có những việc không thể làm được.
Ờ thì, vốn là cô ấy sống dưới dinh thự Toomi nên chắc cũng chẳng cần tự nấu ăn đâu.
Nếu là Mikoto thì tôi nghĩ cô ấy chỉ cần luyện tập một chút là có thể làm bento đơn giản, nhưng mà giờ chắc cứ theo trình tự là tôi sẽ làm cho cô ấy đã.
Tôi mỉm cười.
“Tớ sẽ làm cả phần của Mikoto luôn, lần tới, mình cùng nhau ăn bento tự làm ở trường đi.”
“Thật sao? Tớ mong chờ quá đi mất.”
“Cảm ơn nhé.”
“Tớ rất thích luôn đấy”
Khuôn mặt Mikoto bừng sáng.
Đúng là phản ứng dễ hiểu quá mà - Tôi nghĩ.
Tôi cảm thấy như hồi trước, những lúc thế này Mikoto đều kìm nén việc bộc lộ cảm xúc của mình, nhưng bây giờ thì khác rồi.
“Hôm nay thì tụi mình ăn căng tin thôi. Mikoto mua vé ăn nào thế?”
“Tớ muốn cái giống với Haruto-kun. Bởi vì chúng mình đang giả làm người yêu, bọn mình đến đây để mọi người biết như vậy mà. Cho nên, tớ nghĩ là bọn mình nên ăn món giống nhau.”
“Thế hả?”
“Đúng thế”
Mikoto gật đầu.
Tuy nhiên.
Thứ mà tôi gọi là…
“À ờ, tớ định gọi một bát lớn mì Dandan ma lạt vị siêu cay Tứ Xuyên…”
Mikoto cạn lời.
“Cậu không ăn được đồ cay đúng không?”
“Cậu vẫn nhớ điều đó cơ à. Đúng thế đấy.”
“Thế thì mình chọn thực đơn khác đi.”
“Thế thì tớ lại cảm thấy có lỗi với Haruto-kun…”
“Không sao đâu. Tớ cũng chẳng kỹ tính như thế. Ngược lại thì tớ sẽ chọn món mà Mikoto muốn ăn.”
“Món tớ muốn ăn á?”
“Đúng thế. Mikoto cứ làm điều mình muốn làm là được.”
“Thứ mà tớ muốn ăn à.”
Mikoto lặp lại câu nói xong cô nhìn chăm chú vào máy bán vé.
Trong cái lượng thực đơn khổng lồ đó, cô phải tìm ra thứ mình muốn.
Dường như đang gặp khó khăn trong việc lựa chọn, cô nhìn tôi bối rối.
“Sao thế?”
“Hình như cậu không hay đến căng tin nhà trường nhỉ? Thứ tớ đề xuất là Katsudon.”
“Thế thì chọn cái đấy đi.”
Không lưỡng lự, cô bấm vào nút ở trên máy bán vé, tôi cũng làm theo như thế.
Căng tin của trường là tự phục vụ, vì thế cả hai người cùng lấy khay và xếp vào hàng, sau đó chúng tôi nhận lấy món Katsudon đày ắp trứng được trải lên.
Quả thật là tôi có để ý đến ánh mắt của mấy đứa học sinh xung quanh.
Nữ thần và… đứa con trai ở bên cạnh là ai thế nhỉ?
Nhất định là mọi người đang nghĩ như thế.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau vào một chiếc bàn.
Mikoto vỗ tay bệt một cái.
“Tớ đi lấy trà nhé.”
Mikoto mỉm cười, thế rồi tôi còn chưa kịp trả lời thì cô ấy đã đi lấy trà luôn rồi.
Tôi bị bỏ lại một mình, lơ đễnh nhìn xung quanh.
Thế rồi tôi bắt gặp ánh mắt của một nam học sinh đứng ở lối vào căng tin.
Hắn vừa cười toe toét vừa đến gần tôi.
Chẳng hiểu sao, hắn lại đeo một chiếc cặp đi học.
“Ồ, Akihara. Lại đơn độc ăn một mình à?”
“Ooki cũng thế, giờ này mới đến trường cơ à?”
“À. Tao ăn trưa xong rồi đến chiến đấu với tiết học buổi chiều”
Đứa bạn thân Ooki của tôi tủm tỉm cười.
Ooki là bạn cùng lớp của tôi, có thể nói đúng như cái tên đấy, cậu ta có thể trạng chắc nịch và dáng người cũng cao.
Cậu ta đến từ buổi chiều, vậy tôi đoán là Ooki vẫn chưa biết được đến cuộc náo loạn của tôi và Mikoto rồi.
“Akihara. Sau giờ học hôm nay rảnh không?”
“Sao?”
“Tao có một thứ cực kỳ tuyệt vời mua từ nước ngoài về, tao định rủ mày thử đó.”
Là gì vậy nhỉ?
Tôi chẳng hiểu đầu đuôi là gì cả.
Thế rồi, dựa vào kinh nghiệm từ trước đến nay, đại khái cứ là lời rủ rê của Ooki thì đó không phải là thứ tầm thường rồi.
Ký ức lúc mà tôi cố gắng ngăn chặn cậu ta bắn pháo hoa tên lửa từ trên tầng thượng của trường vẫn còn đọng lại rõ ràng trong tôi.
“Nếu đó là thứ mà có khả năng là bị ăn mắng thì tao không tham gia đâu.”
“Vì mày nói mấy điều cứng nhắc như thế nên mới chẳng có tí cuốn hút nào đấy.”
Ooki nói như đùa, tôi cũng vừa cười vừa trả lời.
Ờ thì dù sao cũng thành cuộc nói chuyện bình thường rồi.
Đến lúc đó thì là vậy.
“Tớ nghĩ là Haruto-kun cuốn hút đấy chứ.”
Không biết tự lúc nào, Mikoto đã đứng bên cạnh tôi, hai tay đều cầm cốc trà.
Thế rồi cô ngắm nhìn tôi và Ooki.
Ooki tỏ ra vẻ mặt bất ngờ.
“Tại sao Mikoto lại ở đây?”
“Tại vì, tớ là bạn gái của Haruto-kun mà.”
Mikoto có vẻ hơi xấu hổ, má cô ửng đỏ.
Và rồi Mikoto hướng về tôi, cô nói tiếp.
“Haruto-kun, sau buổi học chiều nay cậu không rảnh đúng không?”
“Ơ?”
“Bởi vì cậu đi hẹn hò với tớ cơ mà.”
Ooki há hốc, miệng cậu lắp bắp.
Có vẻ như cậu quá bất ngờ vì câu nói của Mikoto.
“Mikoto là bạn gái của Akihara. Làm gì có chuyện đấy. Giờ đang là tháng 12 đúng không?”
“Đúng thế mà?”
Tôi trả lời thế xong, Ooki ừm ừm gật đầu.
“Vẫn còn chưa đến ngày cá tháng tư nhỉ. Mikoto có nói đùa thì nên nói chuyện nào thú vị hơn đi.”
“Không phải đùa đâu, là thật mà”
Mikoto nói một cách thản nhiên.
Không phải là đùa đâu, nhưng tôi và Mikoto chỉ là trong mối quan hệ người yêu giả thôi mà.
Tuy nhiên từ lời nói của Mikoto thì không thể nào đoán ra điều đó, Ooki cũng chẳng biết rõ sự tình gì.
Ooki như bị shock, cậu dang rộng hai tay.
“Cái quái gì vậy hả. Chúng tớ định tổ chức tiệc bốn đứa con trai kém hấp dẫn nếm thử món surströmming mà, thôi tao không gọi Akihara nữa. Cái đồ phản bội!”
Trái ngược với lời nói của Ooki, cậu ta đâu đó có chút vui vẻ, vừa cười vừa nói.
Sao cũng được, nhưng mà surströmming hình như là món ăn đóng hộp có mùi kinh tởm nhất thế giới hay sao ấy nhỉ.
Cậu ta sẽ mở cái thứ đó ở trường chắc?
Trước khi tôi kịp hỏi thì Ooki vỗ vai.
“Thỏa thích hẹn hò với Mikoto hết mình đi.”
“Ah à, ừm. Cảm ơn”
“Còn nữa, Mikoto thích điểm nào của thằng này thế?”
“Ơ?”
Mikoto hơi đỏ mặt, cô nhỏ giọng nói.
“Điểm… tốt bụng của Haruto-kun.”
“Điểm tốt bụng hả. Được đấy”
Ooki vừa cười toe toét vừa ngắm nhìn tôi và Mikoto.
Má của Mikoto lại ngày càng ửng đỏ.
Chẳng hiểu sao tôi cũng thấy xấu hổ.
Chắc cả hai người chắc không định ăn bữa trưa mà mình mua ở căng tin nữa đây.
Giống như là đang độc thoại, Ooki nói một câu thấm thía.
“Ờ, Akihara là đứa tuyệt đấy. Có những chuyện như này cũng không có gì kỳ lạ”
“Ừm”
Mikoto gật đầu nhẹ.
“Này, Haruto-kun. Về cuộc hẹn của hai ta ấy, tớ muốn đi thủy cung ở khu phố cạnh phố nhà mình. Bởi vì mặc dù là sau giờ học nhưng mà về mặt thời gian thì tớ nghĩ là đi được… với cả không khí ở đó cũng thoải mái nữa… ừm… có được không vậy?”
“Sao mà lại không được cơ chứ.”
Tất nhiên là ổn rồi.
Mikoto muốn như thế thì tôi cũng chẳng có lý do gì mà phản đối cả.
Đúng là lời đề xuất đáng yêu hơn tôi tưởng đấy - Tôi nghĩ.
Khuôn mặt Mikoto lại bừng sáng.
“Quyết định thế nhé!”
Chỉ có đi thủy cung thôi mà cô ấy đã vui như thế này rồi, làm đến cả tôi cũng thấy mắc cỡ.
Ooki thì lẩm bầm, nào là thích thật đấy, nào là ganh tị quá đi đấy.
Khi đó, chuông điện thoại của tôi reo lên.
Cái tên hiện lên màn hình điện thoại là, Akihara Kazuya.
Đó là bố của tôi.
“Sao thế?”
Mikoto hỏi với vẻ khó hiểu.
“Điện thoại từ bố tớ.”
“Từ bố á?”
Mikoto lại nghiêng đầu, mái tóc bạch kim của cô khẽ đung đưa.
Tôi cũng thấy bất ngờ.
Sao lúc này lại có điện thoại từ bố chứ.
Bố tôi bây giờ đang tha hương làm việc ở Hokkaido.
Sau khi thông báo một tiếng với Mikoto và Ooki, tôi ra bên ngoài căng tin trường.
Và rồi tôi bấm nút trả lời.
“Alo, Haruto đây ạ?”
“Chào con. Xin lỗi làm phiền con lúc nghỉ trưa nhé.”
Tôi nghe thấy một chất giọng thong thả và cảm giác như đang buồn ngủ.
Bố tôi là nhân viên phòng thuế vụ, ông có tính cách khá là điềm đạm.
Ngoài ra, ông còn là người có phép tắc, khác hẳn với chị Amane luôn.
Ông bố như vậy của tôi mà gọi điện cho tôi vào giờ này thì chắc hẳn là có việc gì đó quan trọng lắm đây.
“Bố định sớm gọi cho con về vấn đề của cô tiểu thư nhà Toomi, nhưng mà lại bận quá.”
“Con muốn lời giải thích trước đó rồi cơ.”
“Con nghe giải thích từ Amane-kun rồi đúng không?”
“Nhưng đó là sau khi Mikoto về nhà mình.”
Ơ - bố tôi lẩm bẩm, sau đó ông nói - đúng là lạ thật.
Có sự hiểu lầm nào đó chăng?
“Nói đến Mikoto ấy. Cô tiểu thư nhà Toomi. Bố nghe nói đó là cô bé mang một phần tư dòng máu nước ngoài, nhưng mà đó là cô bé như thế nào vậy?”
“Là cô gái rất tốt đấy ạ.”
Tôi ngay tức khắc trả lời câu hỏi của bố.
Bố tôi thở phào.
“Thế thì tốt rồi. Bố còn lo lắng không biết hai đứa có thân nhau được không. Dù sao thì biện pháp ứng phó của lần này cũng chỉ như là lánh nạn cấp tốc thôi.”
“Lánh nạn cấp tốc?”
“Về hình thức thì, bây giờ bố đã trở thành người bảo hộ cho Mikoto đấy. Mấy người nhà Toomi không ai có ý định trông nom Mikoto cả. Hơn nữa, cứ nghĩ về việc Mikoto đã bị đối xử thế nào ở dinh thự Toomi thì bố cũng đành lòng phải làm thôi.”
Mikoto đã nhận được kiểu đối đãi như thế nào vậy?
Tôi thấy tò mò, nhưng mà trước hết là cứ nghe phần tiếp theo câu chuyện đã.
“Cho nên là, bố đã để cho Mikoto sống tại nhà trọ con đang ở đấy.”
“Cặp đôi nam nữ cấp ba như bọn con sống cùng chung một căn phòng thì chẳng phải là tệ hại lắm hay sao?”
Tôi hỏi thử bố tôi.
Chị Amane thì không nói rồi, tôi tò mò là, không biết người có phép tắc như bố tôi đang nghĩ như thế nào về việc này.
“Cũng chẳng phải là việc đáng được khen đâu nhỉ. Nhưng mà hai đứa chỉ sống với nhau có vài ngày nữa thôi, chắc không thành vấn đề đâu.”
“Có vài ngày nữa thôi ạ?”
“Bố tìm được chỗ cho Mikoto ở rồi. Trường nội trú cho nữ sinh đấy. Nó là ký túc xá cách xa nhà Toomi, ký túc xá ở Tokyo đấy.”
Bố tôi vẫn nói với vẻ điềm đạm.
Mikoto sẽ sống ở ký túc xác nữ sinh ở Tokyo ư?
Chuyện đó lần đầu đến tai tôi đấy.
Tôi hỏi bố qua đầu điện thoại.
“Chuyện đó, Mikoto biết rồi à?”
“Bố đang định giờ sẽ nói. Chỉ cần nhận được sự đồng ý của Mikoto thì ngay lập tức phòng ký túc xá sẽ được sắp xếp ngay.”
“Gấp rút thế… mà tóm lại là, con không thể nào nghĩ được là cô ấy có thể kịp chuyển trường đến đấy đâu”
“Ông ủy viên hội đồng của trường đó là bạn học cùng cấp của bố thời đại học. Nhờ mối quan hệ đó mà bố được chuẩn bị cho một phòng ở ký túc xá. Ờm, nhập học thì có thể là sau kỳ nghỉ đông, nhưng mà sau khi nghe nói về thành tích đứng top của cô ấy ở trường con đang học bây giờ thì họ nói là không vấn đề gì cả.”
“Nhưng mà…”
“Trường nữ sinh ở đấy là trường nổi tiếng đấy, bố nghĩ việc này cũng không tệ đâu. Quan trọng hơn hết là nếu có thể đi đến nơi không quan hệ gì với nhà Toomi nữa thì đó là điều tốt nhất rồi”
“Con hiểu, nhưng mà Mikoto sẽ nói sao đây…”
“Tất nhiên nếu Mikoto không thích thì bố sẽ suy nghĩ lại mà. Chỉ là, bố không thể để cô ấy ở mãi cùng với con trong cùng một căn nhà trọ được.”
“À thì chắc là vậy, nhưng mà…”
“À đúng rồi. Cô Akiho với Kaho-chan vẫn khỏe chứ?”
Cô Akiho là mẹ của Kaho.
Bố tôi và mẹ của Kaho là bạn thuở nhỏ, đôi khi bố tôi xác nhận tình hình cuộc sống của cô trong thời gian qua.
Cả cô Akiho cũng thỉnh thoảng hỏi thăm bố tôi.
Con nghĩ là họ vẫn khỏe đấy ạ - tôi trả lời, thế rồi bố tôi nói một câu thế à có vẻ an tâm, sau đó ông nói “Xin lỗi vì làm phiền con vì nhiều chuyện gấp. Bố phải quay trở lại công việc đây”, nói xong ông ngắt điện thoại.
Tôi đờ người ra.
Đúng là Mikoto đã nói rằng, sau khi tìm được nhà mới thì cô ấy sẽ rời đi.
Tôi từ đầu cũng chẳng nghĩ là Mikoto sẽ sống mãi tại căn nhà trọ này.
Nhưng mà quyết định gấp gáp quá.
Sau khi quay lại nhà ăn, Mikoto đã để đồ ăn mình gọi ở căng tin lên bàn và ngồi chờ rồi.
“Cậu ăn trước đi cũng được mà.”
“Tại vì… tớ đến đây để ăn cùng với Haruto-kun cơ mà.”
Mikoto lẳng ánh mắt đi, cô nhỏ tiếng thì thầm.
Tôi chợt nhớ ra là Ooki ở đây từ nãy vậy mà bây giờ cậu ta đi đâu rồi nhỉ?
“Cậu ấy bảo là làm phiền bọn mình thì có lỗi quá nên đi đâu rồi ấy.”
“Thế à. Đâu cần phải để ý chuyện đó làm gì nhỉ.”
“Tớ thì lại nghĩ là nên để ý đấy. Bởi vì bọn mình là cặp đôi yêu nhau mà, được cậu ta giữ ý như thế thì tớ thấy chẳng có gì kỳ lạ cả.”
Mikoto nói như thế bằng giọng nói rành mạch.
Chẳng, chẳng phải là người yêu giả hay sao?
Tôi đoán, có lẽ vì đây là chỗ căng tin mà chẳng biết được sẽ bị ai đó sẽ nghe lỏm, vì thế mà cô ấy nghĩ về khả năng bị lộ là chúng tôi đang giả vờ làm người yêu nên mới nói ra “người yêu” này nọ.
“Ờ thì, nếu Ooki đã giữ ý cho mình như thế mà mình lại để lãng phí thì có lỗi quá, hai người mình ăn thôi nào.”
“Ừm.”
Mikoto ngắm nhìn bát Katsudon trước mặt cô rồi nhìn bát Katsudon trong khay của tôi.
Thế rồi cô vui vẻ mỉm cười.
“Bữa trưa hai đứa mình, giống nhau quá nhỉ.”
“Với ý nghĩa đấy thì đáng ra mình nên chọn món nào sành điệu hơn nhỉ, chứ không phải Katsudon đâu.”
“Không sao. Chỉ cần là món giống với Haruto-kun, không hiểu sao tớ cũng cảm thấy vui rồi. Nhưng mà…”
“Nhưng mà?”
“Tớ đang nghĩ, nếu như mình chọn món khác nhau thì có thể đút cho nhau ăn”
Mikoto tỏ vẻ mặt giống như cô đang nuối tiếc từ sâu thẳm trái tim mình, thế nên tôi nghĩ, đúng là đáng yêu thật.
Đồ ăn căng tin thì rẻ, ngày nào cũng có thể đến được, dù không trao đổi với nhau từng li từng tí một thì cũng đơn giản để hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Nhưng nếu Mikoto đi Tokyo thì chắc là không nói được như thế nữa.
Mikoto mỉm cười.
“Haruto-kun sẽ cùng tớ đến căng tin trường học lần nữa chứ? Rồi thì, cậu cũng sẽ làm bento cho tớ đấy nhỉ?”
Tôi vừa dùng đũa gắp miếng trứng tráng trong bát Katsudon vừa trả lời Mikoto.
“Tất nhiên rồi.”
“Tớ sẽ chờ đấy.”
Cảm xúc tôi nặng nề, nhưng tôi phải nói với Mikoto về chuyện ký túc xá nữ ở Tokyo thôi.
Cảm xúc nặng nề ư?
Tại sao lại thế nhỉ?
Có lẽ, tôi đang muốn Mikoto cứ tiếp tục sống cùng tôi trong một căn phòng giống như thời điểm hiện tại.
Chúng tôi ăn trưa xong thì mang gửi lại bát đĩa cho nhà ăn.
Thế rồi chúng tôi rảo bước qua sảnh nối hai tòa nhà để quay lại tòa nhà lớp học.
Từ tấm kính cửa sổ, ánh mặt trời giữa trưa dữ dội hắt vào làm cho cái lạnh giá của tháng 12 cũng dịu bớt đi.
Nhiều học sinh cũng từ căng tin đi bộ ra, mấy người mải mê đứng nói chuyện bên trong cũng thưa dần.
Tôi vừa bước đi vừa hỏi Mikoto.
“Mikoto này, lúc cậu mới đến phòng tớ hồi đầu, cậu đã nói là sau khi tìm được chỗ ở tiếp theo thì cậu sẽ rời đi đấy nhỉ?”
“Đúng là thế… nhưng mà, chắc đó lại là việc của tương lai xa. Người thân của tớ, ngoài nhà Haruto-kun ra tớ chẳng còn dựa dẫm được nữa, tớ nghĩ là không thể nào tìm thấy một cách đơn giản như thế đâu.”
“Nếu như nói là sẽ tìm được ngay lập tức thì cậu tính sao?”
Mikoto dừng lại, cô quay về phía tôi.
Và rồi, đôi mắt xanh ấy của cô mở to ra.
Tôi giải thích cho cô ấy về việc mà tôi đã nghe từ bố.
“Thế à. Rồi tớ sẽ nhận được điện thoại từ bố của Haruto-kun nhỉ.”
“Đúng thế, dù sao thì chuyện này cũng gấp rút quá, tớ nghĩ là nếu cậu không thích thì từ chối cũng được.”
“Ờ…nhỉ. Haruto-kun có thấy phiền khi tớ ở nhà cậu không? Mà không, chắc chắn là phiền đấy nhỉ. Tự nhiên tớ vào nhà, chiếm dụng mất một căn phòng, rồi tớ lại bị cảm ngủ thiếp đi mất, rồi lại bị mọi người trong lớp làm rùm beng lên…”
“Tớ đã nói bao lần rồi mà, không phiền gì đâu.”
Tôi nói từ từ để cho Mikoto yên tâm, thế rồi Mikoto nhìn lại tôi chăm chú.
Có thứ gì đó vẫn còn thiếu đi mất.
Tôi cảm thấy như Mikoto đang nói như vậy trong thâm tâm của mình.
Tôi suy nghĩ rồi lựa chọn từ ngữ.
“Mikoto ở đây, đối với tớ, tớ thấy khá là vui đấy”
“Cậu thấy vui… khi ở cùng tớ à”
“Kể từ lúc chị Amane không ở đây nữa, tớ đã mãi sống một mình. Vì thế, có một người nào đó vui sướng khi tớ nấu ăn cho, có thể cùng nhau nói chuyện, tớ thấy điều đó đúng là vui thật”
“Vậy tức là, cậu muốn tớ ở lại căn nhà đó?”
“Cậu nghĩ như thế vì tớ cũng được”
Tôi lảng mắt đi khỏi Mikoto.
Tôi nghĩ, chắc là mặt mình cũng đỏ ửng rồi.
Mikoto nói với giọng hứng khởi.
“Thế à. Tớ ở lại nhà của Haruto-kun cũng được đấy nhỉ. Tớ cực kỳ vui luôn đó”
“Cậu sẽ từ chối chuyện ở ký túc xá nữ à?”
“Ừm”
Mikoto nhẹ nhàng ghé đến gần tôi.
Và rồi cô dòm vào đôi mắt tôi.
“Những lúc như thế này, nếu là cặp đôi yêu nhau thì chắc là người ta sẽ ôm nhau nhỉ.”
“Chắc là thế đấy. Nhưng mà bọn mình là…”
“Là cặp đôi đang yêu nhau đúng không?”
Đúng là như vậy.
Điều đó thì đúng vậy nhưng mà.
“Thế thì, mình ôm nhau chứ?”
“Nhưng mà tớ ôm Haruto-kun trước thì xấu hổ lắm. Ừm…”
Mikoto liếc nhìn tôi một phát, má cô ửng hồng thẹn thùng.
Có vẻ như ý cô ấy là tôi sẽ ôm trước.
Nếu nói là tớ không làm ở đây được thì đúng là quê mùa quá.
Tôi quyết chí rồi nhẹ nhàng ghé lại gần Mikoto.
Mikoto giật thót mình nhưng tôi cứ thế mà ôm chặt cô ấy.
Hơi ấm từ Mikoto xuyên qua lớp áo đồng phục thủy thủ.
Tôi có để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, nhưng rồi tôi cảm thấy chẳng còn cần quan tâm nữa.
“Nếu cậu khó chịu thì tớ sẽ bỏ ra.”
Tôi nói xong, Mikoto lắc đầu lia lịa, cô nhẹ nhàng mỉm cười.
“Không hề khó chịu chút nào. Tớ, rất là hạnh phúc. Bởi vì Haruto-kun đã tạo ra cho tớ một nơi mà tớ thuộc về, thế rồi cậu còn chiều chuộng âu yếm tớ như thế này nữa kia mà.”
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage