“… Có vẻ cậu vẫn còn nhớ rõ nhỉ.”
“Không phải… Giống như tớ đã được Momoyama-kun làm cho tỉnh ngộ hơn ấy.”
“Ồ, yeah. Tớ nhớ có nói vài thứ với cậu ta thật.”
“…”
Một lúc sau, bầu không khí lặng yên vẫn tiếp tục, và sau đó Kota lên tiếng nhằm phá tan sự im lặng đó.
“… Lý do cho việc gần đây tâm trạng cậu trông khá tệ là do… Cậu đã suy nghĩ về nhiều thứ lắm nhỉ?”
“Không, ờm, chẳng qua tớ thấy không khỏe là vì không chăm sóc bản thân kỹ thôi, không phải là vì Kota đâu…”
Tôi nhớ lại những điều Momoyama-kun đã nói với mình, đó là vì Kota và cũng là lý do tại sao tôi lại nói những thứ như thế. Nhưng nếu giờ tôi nói điều đó ra, có thể sẽ khiến Kota càng thêm tội lỗi nữa.
Trời ạ, mình nên nói gì đây trời…! Mình nên nói gì để nương theo những lời vừa nãy chứ…!
Tôi chẳng buông ra được một lời nào và trong khi tôi đang lúng túng hết cả lên, Kota chợt mở lời trước.
“Tớ có thể nói gì được đây… cậu hẳn đã thay đổi rồi.”
“Ể…?”
Song sự im lặng lại nổi lên trong một khoảnh khắc.
“Nó rất… khó khăn với tớ tại thời điểm này. Chúng mình cũng ngày càng không còn ở bên nhau nhiều nữa… nhưng là bạn thuở nhỏ với nhau, hai đứa đã từng chơi thân khi còn học tiểu học, và… tớ đã nghĩ cậu là một người mà tớ có thể thoải mái trò chuyện bình thường… nhưng cậu lại nói như vậy… tại sao, tại sao cậu lại nói điều đó cơ chứ?! … Bộ tớ đã làm gì với cậu à?!”
“…”
Những ngôn từ của Kota dần đà mạnh mẽ hơn tựa như thể khoan sâu vào trái tim tôi vậy.
“Tớ xin lỗi… Tớ rất xin lỗi…”
Nghe được những lời ấy, tôi vô thức cúi đầu mình xuống. Mũi tôi có hơi giật giật và cảm tưởng những giọt nước mắt sắp tuôn rơi mất rồi. Tôi không thể khóc được, nhưng không hiểu sao dòng nước mắt cứ tích tụ rồi chồng chất lên nhau.
“… Được thôi. Nó cũng không còn quan trọng nữa. Lời xin lỗi đó của cậu… được chấp nhận.”
Tôi chẳng tài nào ngước mắt nhìn lên khi nghe thấy câu nói đó. Bởi do tôi thực đã bật khóc. Tôi như bị chìm vào trong nhiều thứ xúc cảm đến mức không kìm được nước mắt. Tôi đã cố ngừng khóc, nhưng lại không thể làm được gì cả.
“Kana…?”
“Ừm.”
Khi thấy tôi đang đứng bất động mà cúi đầu xuống, Kota lên tiếng hỏi xem tôi ra sao. Nhằm đáp lại cậu ấy, tôi hơi quay mặt sang một bên và từ từ nghểnh mặt lên để không cho cậu ấy biết là tôi đang khóc.
“À mà… từ bây giờ, có thể chúng mình sẽ không thể… còn được như xưa nữa, nhưng tớ sẽ cố không trốn tránh nữa. Kể từ lúc này, chúng mình chỉ là bạn cùng lớp bình thường thôi… nhé?”
“Ừa… Tớ thành thật xin lỗi… Và cảm ơn cậu vì đã chấp nhận lời xin lỗi của tớ.”
Tôi cúi đầu mình xuống và nói vậy lần nữa. Bằng cách nào đó, tôi đã có thể chỉnh sửa tông giọng của mình như bình thường, nhưng ngay đoạn cuối giọng tôi có hơi run rẩy một chút.
Thời điểm ấy tôi không sao kìm được nước mắt.
“Vậy thì… giờ tớ về nhà đây.”
“À ừ.”
Nghe Kota nói xong, tôi quay người lại và bắt đầu chạy đi với chiếc cặp còn xách trên tay. Tôi đã cố hết sức giấu nhẹm đi mặt mình nên chắc cậu ấy không biết tôi đang khóc đâu.
Chạy được một lúc, tôi đã về nhà mình. Tưởng chừng tôi như tắt thở và khuôn mặt thì thắm đẫm nước mắt vậy.
Sau đó tôi mở cửa tiến vào nhà và hướng thẳng một mạch lên phòng mình. Rồi tôi đặt hết đồ đạc xuống và ngã lưng xuống giường.
… Đến phút cuối chính tôi vẫn chẳng hề nhớ gì. Mình đúng là một đứa tệ bạc mà.
Chuyện này như khẳng định những thứ tôi đã vắt óc suy nghĩ suốt thời gian qua. Nhưng tôi vẫn thấy không ổn. Tôi đã xin lỗi Kota… và được chấp nhận… Nên sau này tôi biết phải làm gì nữa đây?
Ban đầu, tôi đã tưởng chúng tôi có thể quay lại gần gũi với nhau như đã từng, hoặc thậm chí là thân thiết hơn cả khi xưa. Nhưng giờ nghĩ lại… tôi lại thấy không ổn chút nào. Một đứa con gái như tôi không nên làm bạn với Kota thêm lần nào nữa. Tôi đã nghĩ vậy.
Âu cũng là điều hiển nhiên, nhớ lại những chuyện tôi đã gây ra. Ngay cả tôi còn không thể… xin lỗi chính mình. Tôi thật không có tư cách làm bạn với Kota.
“Ugh… ugh… ugh…”
Liệu chăng đây có phải là cơn nhói lòng… Tôi chẳng hề biết rằng việc buông bỏ cảm xúc với người mình thương lại có thể đau đớn đến nhường này. Tôi cũng không biết thật buồn khổ khi phải từ bỏ những cảm xúc trong lòng.
Trước năm lớp 11, tôi đã mình sẽ bỏ cuộc mà không bao giờ có thể làm bạn với Kota được nữa. Nhưng dù là vô tâm, tôi vẫn dành nhiều ngày để suy nghĩ liệu có khi tôi vẫn còn cơ hội chăng.
Sau đó là tới năm lớp 11, hai đứa được xếp chung một lớp, và tôi thực sự đã rất hạnh phúc khi tưởng rằng Chúa đã ban cho tôi một cơ hội cuối cùng. Tôi đã bị Iori la mắng, tôi rất lo lắng, và ở cơ hội tiếp theo tôi đã cầu mong được cậu ấy tha thứ… Quả thật tôi quá phụ thuộc vào Iori mất rồi…
Mặc dù tâm trí còn đang quay mòng mòng, một cảm giác đau đớn nhói lên trong tim tôi thêm cả nước mắt cứ lăn dài trên má.
“Ugh… Uuuu…”
Để rồi nguyên cả ngày hôm đó tôi ở lì trong phòng, khóc nức nở suốt khoảng thời gian ấy.
*****
“Oy… Nếu cậu cứ chạy như thế, coi chừng sẽ…”
Tôi thấy Kana chạy khuất đi nhanh nhất có thể. Tôi rất lo lắng và thắc mắc liệu không biết cô ấy có thấy đường trước mắt không, nhưng có vẻ điều đó khôngcòn quan trọng nữa… vì cửa nhà cổ đã đóng hết rồi.
“… cô nàng mít ướt, vẫn chẳng hề thay đổi nhỉ.”
Tôi hơi mơ hồ nhận ra giọng nói và cử chỉ của cô ấy lúc đang cố giấu nhẹm đi gương mặt cổ, nhưng khi tôi nhìn kỹ hơn nơi Kana đang đứng, tôi mới thấy ở đó đọng lại vài vệt nước mắt tuôn rơi xuống má. Lý do cô ấy khóc liệu có phải… cổ an lòng vì được tha thứ hay chăng? Tôi tự hỏi tại sao. Không, cô ấy đã rất cố gắng để xin lỗi vì những chuyện diễn ra ba năm trước. Có lẽ khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều điều.
Cô nàng mít ướt không hề đổi thay, nhưng phía sâu bên trong… nói cách khác hay tôi nên nói là…, những thứ khác đã thay đổi mới đúng. Sự thay đổi rõ rệt thì quá khứ. Cách cô ấy xin lỗi, cách cô tỏ ra quan tâm, và cả cách cô ấy lo âu về những sai lầm mình gây ra. Tôi không biết nên nói gì, tuy tôi thấy lo lắm, nhưng thâm tâm tôi thực sự nghĩ nó rất tuyệt là đằng khác. Tôi tự hỏi liệu tôi sẽ lo lắng vì những chuyện ở quá khứ nếu đặt tôi trong trường hợp đó hay không. Dường như khá kì lạ khi tôi lại là người nói điều này, suy cho cùng tôi cũng là đứa gây ra chuyện này mà. Tôi đoán rằng gốc rễ của bản thân sẽ không bao giờ thay đổi, vì tôi lúc nào chẳng là đứa bướng bỉnh mà nhỉ.
“Hah…”
Chứng kiến cảnh Kana chạy đi, tôi đột nhiên nhớ lại tai nạn đó… không phải, tôi đã rất bực bội hoặc là giận dữ… Trước đây, lúc hai đứa chúng tôi nói chuyện với nhau, tôi nhận thức rằng tông giọng của mình trở nên mạnh bạo hơn bình thường. Và cơn giận của tôi liền bộc phát không hề nguôi ngoai. Tôi đoán một phần là vì Kana đã đàng hoàng xin lỗi. Còn một phần nữa là do chuyện cũng đã lâu rồi. Nên tôi nghĩ mình có thể chấp nhận lời xin lỗi đó của cổ.
Cảm tưởng như tình cảm giữa hai đứa đã đóng băng hoàn toàn kể từ ngày ở năm lớp 8 đó và đã được tan băng dần dần từ lần xin lỗi đầu tiên của cô ấy nói ra, và bằng cách nào đó mà tảng băng ấy đã làm rung động do lời xin lỗi vừa nãy. Tôi cảm thấy lòng ngực an tâm khôn xiết.
Ba năm trời đã qua. Theo đó là rất nhiều thứ thay đổi giữa hai đứa. Có thể do chúng tôi đã trưởng thành. Không biết Kana hiện giờ là người như thế nào, có lẽ vì tôi đã quen biết cô ấy từ rất lâu. Tôi mong sao có thể tìm hiểu về cô ấy từng chút một như một người bạn cùng lớp, dù cho có thể không giống trong quá khứ.
*****
Thứ Hai đã đến sau khi ngày thứ Bảy và Chủ Nhật trôi qua. Hiện đang là tháng 6. Khi tôi bước vào lớp, chỉ có lưa thưa vài người còn Masaki thì vẫn chưa tới.
Lúc trước, tôi thường hay tới thẳng chỗ thằng Masaki luôn, nhưng tôi đã tự nhủ sẽ không tránh mặt cô ấy nữa, nên tôi sẽ không làm vậy đâu.
Tôi ngồi phịch xuống ghế và nghịch điện thoại một lát.
Song cánh cửa phòng học mở ra. Tôi chuyển ánh mắt mình sang cái người vừa mở cửa đó… Trong một khắc tôi đã nghĩ xem đó là ai, ra là Kana.
Khi Kana bắt đầu đi thẳng tới chỗ ngồi của cô ấy trước mặt tôi đây, mắt chúng tôi chợt chạm nhau.
“Chào buổi sáng. Tớ đã cắt tóc rồi nè.”
“!?... À, chào buổi sáng… À ừ.”
Mái tóc xõa sau lưng dài đến vai ngày nào đã biến mất. Cũng vì tóc cô ấy đã dài sẵn từ hồi tiểu học rồi, nên tôi thấy có chút mát mẻ khi nhìn Kana phiên bản tóc ngắn.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại