“Vật này có gì đặc biệt không? Sao chúng ta phải đi xa tới tận đây như vậy để lấy được nó chứ?”
Dựa vào thiết bị dẫn đường, chúng tôi cuối cùng đã nhận được vật phẩm mà nhiệm vụ yêu cầu.
Nhưng nhìn nó trông chả có tí hữu dụng gì cả.
“Cái này rốt cuộc là gì ...”
Tôi chỉ vào vật phẩm có hình dáng bất quy tắc mà Yybril đang cầm.
“Thử thách 99.” Yybril trả lời lại.
“Để tôi giải thích cho. Khi hiệu trưởng của chúng tôi thành lập học viện này, ông ấy đã đặt 33 vật phẩm độc nhất vào mỗi 3 dungeon ngầm khác nhau. Những thứ này không thể bị sao chép hay ngụy tạo lại được. Mục đích của chúng là dùng để khảo sát các học viên của trường. Tính đến nay thì đã tìm được 14 cái rồi, đây là cái thứ 15.”
“Vậy à.”
Đúng là một lão hiệu trưởng phiền phức mà...hay là ông ta bị điên?
“Còn nữa, mỗi một thiết bị dẫn đường cũng chỉ có thể chỉ đến một cái duy nhất trong 99 vật phẩm đó mà thôi ~”
“Tôi có thể xem qua một chút được không?”
Yybril nh
Vật phẩm thứ 22 của thử thách 99.
Vật phẩm nhiệm vụ.
Vật phẩm độc nhất.
Không thể bị phá hủy.
Chuyên dụng cho những người có liên quan tới học viện ma pháp Gray.
Trời, vật phẩm này chán bỏ xừ.
Sau khi đem trả nó lại cho Yybril, tôi hỏi tiếp.
“Vậy giờ chúng ta làm gì nữa đây? Đi ngược lại để ra ngoài à?”
“Không cần đâu. Lanya, về thôi.”
“Đã hiểu ~”
Lanya vừa cười vừa đặt cặp của cô ấy xuống, sau đó thì lấy ra thứ gì đó trông như một quả mìn.
Sau khi tìm được nơi trống trãi một chút, cô ấy đặt nó xuống rồi dẫm lên.
Một ma pháp trận màu bạc đột nhiên bao trùm lấy cả khu vực khiến tôi chói hết cả mắt.
Khi mở mắt ra, tôi thấy mình đang không còn ở trong dungeon tối tăm đó nữa, thay vào đó là những kệ đỡ chứa đầy những quyển sách cổ và kỳ lạ, những mảnh giấy với các kỳ hiểu kỳ quái, những chai lọ chứa các chất lỏng nhiều màu sắc.
“Tới nơi an toàn rồi, yay~”
Lanya đưa tay ra hình chữ ‘V’ rồi ném cái cặp của cô ấy xuống đất, sau đó thì liền chạy nhanh tới cánh cửa nằm ở phía bên cạnh.
“Tôi đi tắm đây ~ Đừng có mà nhìn trộm đấy”
“Đợi chút. Tớ cũng đi nữa...”
Yybril nói rồi đi theo Lanya.
Tuy nhiên, Lanya chỉ chậm rãi giơ pháp trượng lên, và gõ vào quần áo cô ấy. Một ma pháp trận màu đỏ xuất hiện rồi quét qua người cô ấy từ đầu tới chân. Sau đó thì bụi bẩn trên người cổ biến mất đi hết
Tiện lợi thật....
“Cậu thấy tiếc vì không được nhìn trộm tôi tắm à?”
“Cái gì chứ...tôi sẽ không làm chuyện như....”
“Nếu đã là tội phạm thì cậu phải thừa nhận những việc sai trái mà mình đã làm!”
Falan chỉ vào mặt tôi với ánh mắt đầy chính nghĩa mà nói.
Này này! Sao cô có thể nói mấy thứ kỳ quái như vậy với tinh thần chính nghĩa thế cơ chứ hả!? Không phải cô cũng đang là tội phạm bị truy nã sao!?
“Cho dù tôi có là một kẻ cuồng giết người đi chăng nữa, vào lúc cần thiết tôi tuyệt đối sẽ không che dấu chiến tích của mình đi đâu!”
“Đừng có xem việc giết người của cô như là chiến công nữa! Mau xin lỗi những người đã chết đi!”
“Tịch ~ Chả thú vị chút nào ~ Xem ra cậu không phải là sát nhân rồi!”
“Cô mới là kẻ sát nhân! Cả nhà cô đều là lũ sát nhân hết!”
“Ồ? Sao cậu biết hay vậy?”
“...”
Được rồi, xem ra cô gái này đúng thật là một tội phạm ‘cấp cao’....À không, có lẽ từ lúc thấy cái dạnh hiệu [Sát nhân 10000 người] thì tôi phải nhận ra chuyện cô gái này là một kẻ cực kì đáng sợ rồi mới đúng.
Cơ mà tôi cảm thấy tính cách của cô ấy có phần hơi lạ...cô ấy mang lại cảm giác vô cùng yên vui.
“Dù sao thì, chúng ta nên đi chỗ khác để nói chuyện thì tốt hơn.”
“Ừ, cô nói đúng. Tới thư viện đi.”
Cô ấy gật đầu rồi bước ra ngoài.
Dọc đường đi tôi luôn cảm thấy cứ như có ai đó đang nhìn chăm chú vào mình vậy...Cơ mà cũng là chuyện đương nhiên thôi, tất cả mọi người ở đây đều mặc đồng phục học sinh.
Còn tôi thì lại đang mặc thường phục.
Ể,cơ mà có gì đó không đúng.Tôi nhớ là Lanya cũng đâu có mặc đồng phục đâu...và không phải Falan cũng đang mặc một trường bào màu hồng ngay đây luôn sao?
Nhưng mà...
Khi trong thấy tôi đi cùng Falan thì ánh mắt của tất cả những người kia đều tỏ ra vẻ thấu hiểu...Không lẽ 3 người này là những người kì quặc tiêu biểu nhất của trường?
“Đừng bận tâm đến họ. Ở ngôi trường này, chỉ cần có thực lực, sẽ không ai nghi ngờ những việc cậu đang làm đâu. Mặc dù cậu chẳng hề có tí sức mạnh nào cả.”
“Ừ..”
Đúng vậy thật. Theo như những gì tôi quan sát được hồi này thì đa phần các học sinh ở đây đều có level 10. Thỉnh thoảng cũng có vài người cấp 20 hoặc hơn đi ngang qua.
Phân biệt những người này cũng khá đơn giản. Những người ở mức level 10 thì mặc quần áo màu xanh lá. Level 20 thì mặc đồ màu đỏ. Cũng có những người mặc đồng phục màu trắng ở level 25 nữa, và từ phía xa, một trong số bọn họ trông như đang vội vã đi đâu đó ở tầng lầu phía dưới chúng tôi.
Đợi chút đã...Có lẽ nào vì level của bộ ba này quá cao nên không có đồng phục phù hợp với bọn họ không?
“Đừng có ngó nghiên xung quanh nữa, chúng ta gần tới nơi rồi.”
“Nhìn chút bộ có vấn đề gì sao? Thật là...Oh, tòa tháp này cao quá, cơ mà tại sao tất cả thư viện đều thích xây kiểu tóa tháp thế này vậy chứ?”
Đung như tôi nghĩ, thư việc ở đây cũng được xây kiểu tòa tháp.
Khác biệt duy nhất có lẽ là cái này bự hơn một chút.
Người thiết kế ra mấy cái này có lẽ đầu óc có vấn đề hết rồi.
“Nhanh lên nào, chúng ta còn rất nhiều việc cần phải bàn lắm đấy.”
Falan vừa nói vừa nhanh chóng bước vào cửa thư viện.
“Rất nhiều việc à....Cho dù đây chỉ là một thế giới RPG thôi sao...”
Tôi thở dài một hơi rồi nhanh chóng bước theo sau cô ấy.
-Hết tập 1-