"Trời ạ ! Chẳng lẽ cậu không có lựa chọn Class mà chỉ cầm cây côn gỗ ở bên ngoài thôn tân thủ luyện Level sao ?Đơn giản là không thể tưởng tượng nổi ! Cho dù là Kiếm Sĩ không có kỹ năng cũng rất phiền toái ! Cậu lại dựa vào cây côn gỗ để lên tới Level 3, thật là không thể tưởng tượng nổi ."
Không thể chịu nổi...Cô ta cứ nó luyên thuyên suốt từ lúc chúng tôi gặp nhau, không biết cô ấy có phải là vẹt ở thế giới trước không nhỉ ?
"Tôi đã nói với cô rồi, tôi chưa bao giờ thấy thứ như thế cả. Lúc tôi đến thế giới này ngoại trừ rương đồ của tôi, thanh thông tin, thanh HP, Level của tôi, cả thanh HP và Level của người khác nữa. Còn lại thì không có gì cả."
Không sai, khi tôi lần đầu tiên mở mắt ra và nhìn thấy thanh HP với tên ở trên đầu mọi người, tôi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Khi tôi tự làm bản thân mình bị thương và sau khi tôi xác nhận cảm giác đau đớn.Tới lúc đó tôi mới hiểu được rằng đây cũng không phải là giả.
Hơn nữa, thanh HP trên đầu lúc đó bé vãi . Dẫu sao Level 1 vẫn có lượng HP rất thấp mà.
"Sau đó thì sao ? Anh còn không nhận nhiệm vụ mà mà đi thẳng ngay đến vùng dã ngoại cày gà rừng thôi á? Rốt cuộc anh là ...."
" Khoảng... 50 phải không nhỉ? Tôi bán thịt gà mà tôi kiếm được từ việc giết chúng , và mua khoảng 40 bình potion. Dù sao túi đồ của tôi có thể chứa được 99 cái cùng loại vật phẩm trong 1 slot, vậy nên chả có vấn đề gì cả."
"Anh quả thật là có nghị lực nhỉ ....."
Ai cần cô quan tâm cơ chứ !
Dù sao thì cho dù lũ gà biến mất ngay sau khi tôi giết chúng nên tôi chả có bất cứ chấn thương tâm lí nào cả.
Cô gái cứ nói luyên thuyên nãy giờ có tên là Aliyah. Giống như tôi, cô ấy đột nhiên xuất hiện ở thế giới này, và cô ấy có Class là Song Kiếm Sĩ hệ Hỏa Level 6.
Cô ấy đã ở đây hơn một tuần. Sau khi hoàn tất nhiệm vụ ở làng tân thủ, cô ấy đi thăm dò xung quanh ngôi làng để tìm đường tới ngôi làng kế tiếp. Tuy nhiên, cả khu vực này bị bao vây bởi rất nhiều ngọn núi cao chót vót và chẳng có lối ra nào cả.
Trong trường hợp của tôi thì, thì đây mới chỉ là ngày thứ hai của tôi ở đây. Tôi dành nửa ngày để tìm hiểu về thế giới này, sau đó ra bên ngoài mà Farm gà rừng bất tận...Lại nửa ngày trôi qua.
Khi Aliyah dò đường không đạt được kết quả. Cô ấy quay lại làng tân thủ và kết quả là thấy tôi đang đứng với biểu hiện buồn rầu, nên cô ấy tới tìm cách giúp đỡ.
"Ở đây tôi là tiền bối của anh, nên nếu có gì không biết cứ hỏi tôi là được ~"
Aliyah tràn đầy tự tin khi cô ấy nói như vậy.
"Vâng, vâng, vâng ~ Tiền bối ~"
Tôi nói thế trong khi xoa đầu cô ấy.
Tất nhiên, cô ấy gạt thẳng tay tôi ra, nhưng lại khiến thanh HP của tôi giảm xuống !
Thanh HP từ 300/300 lại bị một cái tát đánh cho rớt xuống còn 50/300 ! Quá bạo lực ! Cô gái này tuyệt đối là người từng có khuynh hướng bạo lực mà !
"Hừ ! Ai kêu anh chỉ mặc mỗi giáp vải chứ . Dù sao cũng nên đổi thành giáp nhẹ chứ ."
"Chờ đến khi tôi tích đủ tiền mua rồi hãy nói. Cái đó đắt vl ra."
"Ai kêu anh chỉ đi giết gà rừng cơ chứ ~ Chúng không có rớt trang bị nào đâu ~"
"Trang bị?"
Tôi hỏi lại Aliyah với vẻ hoài nghi.
"Vậy ý cô là khi giết quái vật, trên người chúng sẽ rớt ra trang bị .... Đại loại như giày à?"
"Không sai,đúng là như vậy~"
Aliyah nhún vai.
"Có chuyện gì với cái hệ thống kì dị này vậy? Cô đang nói rằng quái vật thèm ăn tới mức tích trữ trang bị trong bao tử của chúng sao?"
"Thôi được rồi dừng lại đi"
Khuôn mặt của Aliyah bắt đầu biến thành màu đen.
"Toàn bộ trang bị của tôi đều rớt ra từ quái vật....Thật là đáng ghét....."
"Nói không chừng,trang bị đó cũng có thể là sỏi thận của chúng...AH!"
Một cú đấm thẳng vào ngực tôi khiến cho tôi bay thẳng ra ngoài.
Trời ơi, thanh HP của tôi trở thành dĩ vãn luôn rồi!
Nhìn thấy giá trị thanh HP phía bên phải trở thành 0, tôi bị sợ xanh hết cả mặt.
"Cô muốn giết tôi đấy à! Cô sẽ phạm tội sát nhân đó !"
"Đừng lo lắng, cho dù anh hết thanh HP , nếu anh không bị tấn công chí mạng trong vòng 5 giây thì anh chết luôn được đâu. Mà chết ở trong phạm vi thôn thì anh sẽ được sống lại ở trong nhà thờ thôi. Cho nên hoàn toàn không cần phải lo lắng gì cả ~"
Nhìn bộ dáng thoải mái của cô ấy,tôi thật sự muốn biết rốt cuộc có phải cô ấy làm thí nghiệm rất nhiều lần mới phát hiện ra những quy luật này hay không ........
Mà như cô ấy nói, 5 giây sau,thanh HP của tôi bắt đầu từ từ hồi phục.
"Đừng nhìn tôi như thế, anh biết rằng khi tham gia vào một cuộc đối thoại mọi người sẽ trở thanh NPC đúng chứ, vậy khi chới game anh thường đi đâu để nhận nhiệm vụ?"
Tôi suy nghĩ một lát, rồi nhìn cô ấy
"Trưởng làng"
"Thật thông minh ~"
Đáng ghét, cho dù tính khí cô ấy không ra làm sao nhưng lúc này cô ấy cười lên trông thực sự rất dễ thương.