Slayers

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Tập 8: Vua của thành phố bóng ma - 4: Hỡi kẻ mịt mù hơn bóng tối, hơn đêm đen

Truyền thuyết kể rằng thế giới của chúng ta giống như một chiếc đĩa được đặt trên cây trượng cắm xuống Hỗn Độn Hải. Tôi đã luôn cho rằng điều đó thật hoang đường, nhưng những gì tôi biết được từ Kinh thư Claire đã thay đổi suy nghĩ của tôi một chút. Câu chuyện cổ kia, xét theo nghĩa nào đó, chỉ đúng một nửa.

“Ra Tilt!” Giọng nói của Amelia vang vọng.

Căn phòng Sylphiel và tôi đi đến ở dưới chân cầu thang giống hệt như căn phòng phía trên. Đây là một căn phòng lớn với một trụ pha lê đâm xuyên từ mặt sàn lên trần. Cột trụ đó cũng đang chiếu lên trận chiến—không, trò chơi—của Fibrizo cùng với Zel và Amelia. Chúng tôi vẫn có thể nghe được giọng nói của họ.

Nhờ đó mà tôi biết được rằng ma pháp Ra Tilt của Amelia không hề được kích hoạt.

“Hả?!” cô ấy sửng sốt kêu lên.

Fibrizo mỉm cười và bình tĩnh giải thích, “Ta thậm chí còn chẳng cần phải nói để chặn một ma pháp nhỏ bé như vậy. Chỉ với một ý nghĩ, ta hoàn toàn có thể vô hiệu sức mạnh của nó trước cả khi ma pháp được kích hoạt.”

Thật đáng kinh ngạc. Ngay cả Ma Long Vương Gaav cũng cần phải nói để vô hiệu ma pháp của chúng tôi.

“Ra Tilt!” Zel phát động cùng một ma pháp đó ngay sau Amelia.

Dường như cách duy nhất để có thể tấn công được Fibrizo là phải sử dụng yếu tố bất ngờ. Nhưng dưới tình hình hiện tại, Amelia và Zel không thể làm được điều đó.

Vậy nếu tôi lao vào trong phòng với một ma pháp đã sẵn sàng để được phát động thì sao? Dù để làm vậy thì tôi cần phải tới được đó trước đã…

Chúng tôi cần phải nhanh lên. Sylphiel và tôi chạy vòng quanh trụ pha lê và đi xuống thêm một dãy cầu thang nữa.

Theo truyền thuyết, “Kim Sắc Ma Vương, ma vương của tất cả mọi ma vương. Bị lưu đày khỏi thiên đàng, trôi nổi trong Hỗn Độn Hải.” Đó là những gì một trong số các giáo quan đã nói với chị tôi khi chúng tôi ghé thăm lâu đài của vương quốc Dils, nhưng những lời đó không hề đúng. Có lẽ những tri thức ông ấy lấy được từ văn tự của Kinh thư Claire vẫn chưa hoàn chỉnh, hoặc có lẽ chỉ là do cách truyền đạt của ông ấy không đúng… Tôi chẳng biết nữa.

Sau khi xuống cầu thang, Sylphiel và tôi một lần nữa lại đi vào căn phòng tương tự. Tôi thoáng nghĩ rằng dường như Fibrizo đã làm biến đổi không gian giống như những gì hắn ta đã làm tại lối vào, buộc chúng tôi phải đi đi đi lại cùng một địa điểm… Dù gì đi nữa, lựa chọn duy nhất của chúng tôi lúc này là tiếp tục đi xuống.

Trong khi đó, Amelia và Zel vẫn tiếp tục tấn công Fibrizo. Hắn ta dễ dàng vô hiệu được Ra Tilt, vậy nên họ đang thử dùng tới những ma pháp khác.

“Elemekia Lance!”

“Goz Vu Row!”

Nhưng Fibrizo chỉ nhẹ nhàng phủi tay trước mũi thương của Amelia rồi đạp tan cái bóng đen đang trườn trên nền đất của Zel. Lúc này đã quá rõ rằng hắn ta nằm ở mộ đẳng cấp hoàn toàn khác. Sự tuyệt vọng bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt của Amelia và Zel, đúng như những gì Minh Vương muốn.

“Fireball!”

Dù biết rằng điều đó hoàn toàn vô ích, hoặc có lẽ du quẫn trí khi bị dồn tới cùng cực, Amelia thi triển một đòn Fireball. Một ma pháp cỡ đó sẽ chẳng làm gì được ma tộc, vậy nên Minh Vương chỉ cười khẩy mà không thèm tránh hay chặn đòn đó.

Phừng! Ma pháp Fireball của Amelia rải lửa ra xung quanh. Ngay lúc đó…

“Ra Tilt!” Zelgadis phát động ma pháp của mình, nhưng giọng nói của anh ấy chỉ vang vọng một cách vô ích khi ma pháp lại thất bại một lần nữa.

Khói bụi từ Fireball tan ra ít lâu sau đó, để lộ ra Minh Vương Fibrizo hoàn toàn không chút xây xát. “Ta thắc mắc,” hắn nói với nụ cười ranh ma vẫn còn trên mặt. “Có phải chiêu Fireball vừa rồi chỉ là để đánh lạc hướng thôi không? Quá lộ liễu đấy, bọn mi không thấy sao?”

“Ngh… Nếu vậy…” Zel rút thanh đại kiếm ra từ sau lưng và xướng chú. “Astral Vine!”

Anh ấy lao tới Fibrizo với thanh kiếm yểm ma pháp của mình. Vút! Thanh kiếm cắt xuyên qua không khí, Fibrizo thậm chí không thèm né. Lưỡi gươm của Zel vung xuống chém xuyên qua cơ thể Minh Vương Fibrizo!

Không—chờ đã! Lưỡi kiếm thực ra đã đi xuyên qua hắn!

Tôi lẽ ra phải đoán trước được điều đó. Fibrizo vốn là một sinh thể tinh thần; hắn chỉ tự tạo cho mình một cơ thể vật lí bằng cách nào đó. Vậy thì chẳng phải hắn ta hoàn toàn có thể tinh chỉnh một phần cơ thể vật lí của mình sao?

“Giờ thì sao?” Fibrizo khiêu khích mà còn không đảo mắt.

Zelgadis không nói nên lời. Amelia thì vẫn tiếp tục xướng chú, nhưng sự tuyệt vọng đã hiện rõ lên trên khuôn mặt cô ấy rồi.

Fibrizo nói rằng toàn bộ chúng ta đều có chung một nguồn gốc. Nếu những lời đó là sự thật…

Trò chơi của Fibrizo dường như đã gần tiến tới hồi kết. Lúc này cả Amelia và Zel cũng chẳng còn nhiều ma lực nữa. Họ đã dùng hết tất cả mọi lựa chọn của mình mà không gây nổi một đòn tấn công quyết định lên Minh Vương—đúng hơn, họ không hề tấn công được bất kì đòn nào. Họ buộc phải quay về với Ra Tilt, nhưng thay vì phát động đồng thời, họ chỉ nhìn chằm chằm vào Fibrizo trong khi chờ đợi trong vô vọng một cơ hội hắn hạ thấp cảnh giác.

Chỉ có một cách duy nhất để có thể xoay chuyển thế trận—nếu chúng tôi nhập cuộc.

Trong khi đó, Sylphiel và tôi cuối cùng cũng đến được một khu vực khác. Chúng tôi đã liên tục băng qua những căn phòng giống hệt nhau… Chẳng biết đã bao lâu, nhưng thật mừng vì cuối cùng cũng đến được một căn phòng không có dãy cầu thang nào.

Chúng tôi đi vào một dãy hành lang với hy vọng rằng nó sẽ dẫn chúng tôi tới chỗ Amelia và Zel. Phía cuối hành lang là thêm một dãy cầu thang đi xuống nữa, nhưng bởi cấu trúc của nơi này có khác biệt, tôi đoán rằng chúng tôi hẳn đang tới rất gần rồi. Và nếu linh cảm của tôi nói đúng, đây sẽ là cơ hội của chúng tôi để nhập cuộc và tấn công bất ngờ Minh Vương! Tôi bắt đầu xướng ma pháp Dragon Slave trong khi chạy qua dãy hành lang khác.

Và cuối cùng, sau một lúc…

À há! Ở phía cuối hành lang, chúng tôi có thể thấy một cánh cửa mở tung. Tại phía bên kia cánh cửa, tôi có thể thấy hai bóng người quen thuộc đang đối mặt với kẻ mang hình hài một đứa nhóc.

Tốt quá! Mình đến kịp rồi! Chúng tôi tăng tốc vào lao vào trong. Ngay khi Minh Vương vừa nhìn về phía mình, tôi giải phóng ma pháp mình đã chuẩn bị sẵn!

“Dragon Slave!”

Vậy nhưng… nó không được kích hoạt. Hắn nhìn thấu được tôi rồi ư?!

“Ta đã đoán trước nước đi đó rồi!” hắn tuyên bố đầy đắc thắng—hơi sớm một chút.

“Dragon Slave!” một ai khác kêu lên.

“Sylphiel!” tôi lên tiếng.

“Cái gì?!” Minh Vương cùng lúc cũng hét lên.

Hắn ta hẳn không hề dự đoán một đòn tấn công đến từ Sylphiel, bởi hắn không có đủ thời gian để vô hiệu chiêu Dragon Slave đó trước khi bị nhấn chìm bởi ánh sáng đỏ.

“Gwaaah!” hắn gào lên, cả cơ thể run rẩy. Dường như hắn đang cố chống lại Dragon Slave bằng chính sức mạnh tinh thần của mình, nhưng…

“Ra Tilt!” Không hề bỏ lỡ cơ hồi, Amelia và Zel đồng thời tung ra ngôn từ sức mạnh.

Phừng! Lần này ma pháp của họ được kích hoạt không gặp vấn đề, và ngọn lửa xanh… Không, ngọn lửa trắng từ chiêu Ra Tilt bao phủ lấy Minh Vương Fibrizo! Dù vậy, tại sao nó lại mang màu khác? Có phải chiêu Ra Tilt kép kia đang cộng hưởng với Dragon Slave không?!

“Raaaaaaaaaaagh!” Tiếng gầm của Fibrizo vang vọng xung quanh chúng tôi. Trong khi đó, cơ thể hắn bị xé toạc bởi cột sáng trắng tạo bởi ba ma pháp. Và khi cột sáng tan biến… Minh Vương Fibrizo không còn ở đó nữa.

“Chúng ta… thành công chưa?” Zelgadis thì thầm sau một quãng im lặng.

“Không biết nữa,” Sylphiel đáp lại, cẩn thận quan sát xung quanh.

Tôi cũng không cảm nhận được bất cứ thứ gì ở gần, nhưng…

“Cái gì kia?!” Amelia kêu lên.

Tôi lần theo phía ánh mắt của cô ấy và thấy một bóng mờ đang dần hiện ra bên trong cột trụ pha lê chống đỡ Minh Đài.

Fibrizo?!

Chúng tôi ngay lập tức thủ thế và chuẩn bị thêm một đợt ma pháp nữa trong khi cái bóng kia dần thành hình.

Chờ đã, đó là…

“Anh Gourry?!” Sylphiel kêu lên.

Đúng, người đang dần hiện ra bên trong khối pha lê là Gourry. Rồi từ từ, như thể bị đẩy ra, cơ thể của cậu ấy trồi ra ngoài.

“Gourry!” tôi cất tiếng, nhưng trước khi tôi kịp chạy lại chỗ cậu ấy…

Sylphiel đã ở đó để đỡ cậu ấy dậy rồi.

A… Tôi bước đi chậm dần với cơn đau mờ nhạt trong lồng ngực. “Cậu ấy… có ổn không?” tôi hỏi, và Sylphiel gật đầu mà không quay lại.

Tốt quá… cậu ấy vẫn an toàn. Tôi buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

“Anh Gourry! Anh Gourry!” Sylphiel tiếp tục lay cậu ấy dậy.

“Urgh…” cuối cùng cậu ta rên rỉ một tiếng.

May thay cậu ta trông vẫn còn khá lành lặn. Nhưng nếu cậu ấy vẫn ổn, thì…

“Mình… đang ở đâu?” cậu ta hỏi, khẽ lắc đầu và nhìn xung quanh. Dường như lúc này cậu ta đã tỉnh hoàn toàn rồi.

Tôi coi đó như cơ hội để xen vào.

“Đừng có mà hỏi cái câu đó!!!” tôi hét lên và giáng thẳng một cước vào ngực cậu ta.

“C-Cô Lina?!”

“Tại sao chứ?!”

Tôi bỏ ngoài tai lời nhiếc móc của Sylphiel và Gourry. Giờ khi đã biết Gourry không sao cả, toàn bộ nỗi bực tức chồng chất bấy lâu nay bắt đầu tràn ra.

“Thề đấy! Ông khiến cho bọn này lo gần chết! Tôi biết chúng ta đang phải đối mặt với Minh Vương Fibrizo, nhưng sao ông có thể để bị hắn bắt đi dễ dàng như vậy chứ hả?! Ông muốn làm công chúa trong chuyện cổ tích hay gì à?!”

“Hử? Chờ đã!”

“Sao cũng được, mọi người đều an toàn, hiểm họa đã qua!” tôi nói rồi quay đi khỏi Gourry. “Ông thật sự nên cảm ơn Sylphiel đi! Nếu không có cô ấy thì tôi không nghĩ bọn này cứu nổi ông đâu!”

“Hả?” Gourry lưỡng lự nói.

Tôi quay lưng lại với cậu ta để không thấy cảm xúc của cậu ấy… Có lẽ là tôi không muốn thấy.

“Anh Gourry…” Sylphiel nói với giọng run run. “Thật mừng khi anh vẫn an toàn.”

Cậu ta đờ ra một lúc lâu, rồi chợt vỗ hai tay vào nhau. “Ồ, phải rồi! Mình bị bắt cóc!”

“Làm sao ông có thể quên được chứ?!” toàn bộ chúng tôi cùng la vào mặt cậu ta.

Tên đầu đất này thậm chí còn chẳng nhớ mình bị vướng vào cái gì… Nhưng, chà, có lẽ vậy mới đúng là Gourry chứ!

“Vậy… hắn ta đâu rồi?” cậu ta hỏi, phần còn lại chúng tôi nhìn nhau.

“Việc anh Gourry được thả ra khỏi đó nghĩa là hắn ta hẳn đã bị đánh bại, nhưng…”

“Dĩ nhiên là vậy rồi! Chúng ta đã thanh trừng cái ác bằng công lí trong tim!”

“Nhưng… liệu như vậy có đủ để đánh bại một kẻ cỡ hắn không?” tôi lên tiếng hỏi, cả Sylphiel và Amelia đều rơi vào im lặng.

“Chà, vẫn có một điều có thể chắc chắn,” Zel cất tiếng, “đó là chúng ta không còn lý do gì để ở lại đây nữa. Chúng ta đã cứu được Gourry.”

“Phải,” Sylphiel gật đầu đáp lại.

“Miễn bàn!” Amelia nói.

“Tôi vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng…” Gourry chêm vào.

“Argh! Cứ đi đi và tôi sẽ kể lại với ông sau!” tôi la lên. “Được rồi, mọi người, rời khỏi đây thôi! Lối ra ở đường này!”

Nói xong, tôi rời khỏi phòng với Zel, Amelia, Gourry và Sylphiel lần lượt theo sau. Chúng tôi đi qua dãy hành lang xám xịt và tới được chỗ cầu thang đi lên. Trong khi đang leo cầu thang, tôi chợt nhớ ra một thứ quan trọng.

“Mà này, Gourry, Quang Kiếm, ờm, Gorun Nova… Chuyện gì đã xảy ra với nó?”

“Anh, ừm… không biết nữa.”

Ừ, tôi có cảm giác rằng cậu ta sẽ trả lời như vậy mà.

“Đống xúc tu phóng ra từ đó tóm lấy anh, và sau đó thì anh đã ở trong tòa nhà này rồi,” cậu ta giải thích. “Rồi khi đống xúc tu đó biến mất, anh bị bao quanh bởi một lớp sương màu xanh lam kì lạ… và anh chỉ vừa mới tỉnh dậy thôi.”

À, hiểu rồi. Minh Vương đã nói rằng Gorun Nova là một thực thể xấu xa đến từ thế giới khác, nghĩa là hắn hẳn đã gửi nó về nơi nó thuộc về rồi. Ngoài ra, ngay cả nếu chúng tôi vẫn còn nó trong tay, tôi vẫn sẽ cảm thấy do dự khi dùng nó một khi đã biết được rằng nó mang bản chất xấu xa. Thật khó mà tin rằng trước đây tôi có thể thản nhiên dùng nó tới vậy… Nhưng xem ra thứ đó bây giờ nằm ngoài tầm với rồi, vậy nên cũng chẳng đáng nói làm gì nữa.

Trong khi mải nghĩ những điều đó, tôi đã lên được đến đầu bên kia của cầu thang.

“Phải rồi… Ta đã quên mất Gorun Nova,” một giọng nói quen thuộc đón chào tôi.

Tôi thở hắt. Chúng tôi lẽ ra phải đi lên một dãy hành lang khác ở đỉnh cầu thang, thế nhưng thay vào đó, tôi nhận thấy mình đang ở trong một căn phòng hình tròn xám xịt—cùng với một trụ pha lê lớn ở giữa phòng. Và đứng ở trước đó chính là…

“Ta biết ngươi vẫn còn sống, Minh Vương Fibrizo!”

Gã ma tộc trong hình hài đứa trẻ mỉm cười tự tin. Hắn vẫn chưa hề bị tiêu diệt… dù tôi đã đoán trước là như vậy rồi. Việc nói lớn tên của hắn ta là để ra hiệu cho những người khác ở dưới cầu thang. Hoặc ý định của tôi là như vậy…

“Hả?!”

Nhưng rồi tôi nhận ra rằng mình không thể cảm nhận được sự hiện diện của mình ở phía sau nữa. Tôi vội quay đầu lại và chỉ thấy một dãy cầu thang trống không.

“Chỉ là làm biến dạng không gian một chút thôi. Ta muốn cô đến đây một mình, Lina Inverse,” Fibrizo nói rồi búng tay. Trụ pha lên ở giữa phòng sáng lên mờ nhạt, và hiện lên trên đó là hình ánh Gourry và những người khác đang ở trong một dãy hành lang xám xịt và bối rối nhìn quanh. “Ta đã biến đổi một phần không gian ở đỉnh cầu thang để chắc chắn rằng cô đến đây một mình. Bạn bè của cô lúc này vẫn đang bận tìm kiếm… dù chúng sẽ không bao giờ có thể tìm được cô ở đây đâu.”

“Được rồi, ta chịu thua. Ta đang ở đâu?”

Fibrizo mỉm cười vui vẻ đáp lại và giải thích, “Đây là tầng thấp nhất của Minh Đài. Căn phòng nơi chúng ta vừa chiến đấu ở trên nơi này năm tầng. Ta thừa nhận rằng vừa rồi ta đã bị bất ngờ… Ta không hề nghĩ rằng con nhỏ đó sẽ dùng được Dragon Slave.”

“Cả ta cũng không hề biết Sylphiel có thể dùng được ma pháp đó.”

“Ta đã thoát được bằng cách để lại một phần thể tinh thần lại làm mồi nhử trong khi rút lui… Nếu không thì ta sẽ phải chịu đau đớn thêm một chút. Như một phần thưởng cho việc những nhân loại thấp kém có thể gây ấn tượng đến mức đó, ta quyết định thả tên Gourry kia ra.”

“Thật tốt bụng làm sao,” tôi mỉa mai.

Nhưng Fibrizo phớt lờ và nói tiếp, “Thế nhưng cô dường như đã nhận ra rằng ta hoàn toàn không hề hấn gì.”

“Ừ, ta đã nghĩ đến điều đó. Nơi này gắn chặt với ý chí của ngươi, và nó hoàn toàn không hề bị làm sao cả sau khi ngươi lĩnh đòn đó. Và dù chúng ta đã khiến ngươi mất cảnh giác, chỉ một vài ma pháp thì khó có thể nào loại bỏ ngươi được.”

“Đúng. Dù các người là một nhóm nhân loại khá ấn tượng, các người cũng chỉ đến vậy mà thôi. Ồ, phải rồi… Hồi nãy cô nói ta mới nhớ.” Khoảng không phía trước ngực Fibrizo khẽ rung động, và Quang Kiếm—đúng hơn, Gorun Nova—xuất hiện từ trong đó. “Ta thực sự nên trả thứ này về cho Ám Tản.”

Nói xong, Fibrizo nhắm mắt lại và bắt đầu thì thầm gì đó như thể đang xướng chú. Không lâu sau…

VrrreeeeEEEEE! Một âm thanh cao vút như tiếng kim loại rung động mỗi lúc một lớn hơn. Âm thanh ấy rung chuyển bầu không khí, đâm thẳng vào trong đầu tôi và khiến cho màng nhĩ tôi như muốn rách toạc ra.

Và bất chợt, tôi không nghe được âm thanh ấy nữa. Dù vậy, nó vẫn chưa ngừng lại, bởi tôi vẫn có thể cảm thấy rằng bầu không khí xung quanh mình vẫn đang rung động. Âm thanh ấy đã đạt đến ngưỡng không thể nghe được với thính giác của con người.

Tôi quan sát Gorun Nova chuyển thành màu đen và, giống như mực bị rửa trôi bởi dòng nước suối, trôi ra khỏi tay Minh Vương rồi tan biến. Sau đó, âm thanh—đúng hơn là sự rung động—đồng thời cũng dừng lại.

“Vậy hẳn là được rồi.” Hắn ta mở mắt ra và mỉm cười. “Nó đã quay về nơi mà nó thuộc về, vậy nên tiếp tục thôi. Lịch trình công việc đã thay đổi một chút, nhưng cũng không quan trọng. Chúng ta cùng quay lại chủ đề chính thôi nhỉ?”

Liếc về phía bốn người hiện lên trên trụ pha lê, Fibrizo búng tay thêm lần nữa.

Vút! Một làn sương màu lam bất ngờ xuất hiện dưới chân họ. Cả bốn người cùng kêu lên khi làn sương ấy dâng lên bao phủ lấy họ, và… Cách! Ngay sau đó, toàn bộ bọn họ đã bị nhốt vào trong những khối pha lê xanh lam.

“Mọi người?!” tôi sửng sốt kêu lên.

Minh Vương hẳn đã phong ấn họ theo cùng cách như đã từng làm với Gourry. Nghĩa là chỉ có hai lựa chọn duy nhất để có thể cứu được họ—hoặc là Fibrizo thả họ ra, hoặc là tôi phải giết hắn.

“Giờ cô sẽ làm gì đây, Lina Inverse?” hắn ta cười tươi và hỏi. “Ta có thể giết hết bốn kẻ này bất kí khi nào ta muốn. Tất cả những gì ta cần làm chỉ là đập vỡ khối pha lê này ra thôi.”

“Ngh…” tôi nhìn chằm chằm vào Fibrizo. Một giọt mồ hôi chảy dài xuống dưới má.

“Cô là người duy nhất có thể ngăn chặn được ta,” hắn khiêu khích. “Và chỉ có một cách duy nhất để có thể làm được điều đó. Cô phải đánh bại ta. Nhưng ta nghĩ cô thừa biết rằng những ma pháp thông thường sẽ chẳng làm gì được ta, và nếu cô dùng lưỡi kiếm đen mà cô đã dùng lên Gaav, ta chỉ việc bay lên ngoài tầm với của cô. Rốt cuộc, trông nó có vẻ rất đau mà.”

Sau một quãng im lặng ngắn, tôi cất tiếng thở dài.

“Thôi được, ta hiểu rồi. Ngươi muốn Giga Slave, ta sẽ cho ngươi Giga Slave!”

“Ồ hố?” Khóe môi của Fibrizo cong lên. “Cô biết ta muốn gì từ cô sao?”

“Dĩ nhiên rồi. Thậm chí ngươi còn chẳng thèm che đậy,” tôi đáp. “Nhưng tại sao lại phải đe dọa ta? Ngươi không thể nào tự thi triển ma pháp rồi để nó mất kiểm soát được à? Nếu thế giới này bị phá hủy thì đằng nào ngươi chẳng chết.”

“Giá mà ta làm vậy được,” Fibrizo nở nụ cười cay đắng. “Không như tiểu ác ma và đồng ma hiện hình trên thế giới này bằng cách nhập xác vào động vật, ma tộc thuần như ta đây là những sinh thể thuần khiết tuyệt đối. Dùng ma pháp vay mượn sức mạnh từ một sinh thể khác sẽ được coi như từ bỏ sức mạnh của chính chúng ta—một hành động không khác gì tự sát. Dùng một tinh linh ma pháp vì lợi ích nhất thời cũng không sao, nhưng ma pháp mượn sức mạnh từ một ma tộc thượng cấp khác—chưa kể tới sức mạnh của người đó—có thể sẽ tiêu diệt chúng ta trước cả khi câu chú được hoàn tất. Do đó, ta chọn một nhân loại không sở hữu giới hạn ấy và không hề biết ma pháp đó thực sự đáng sợ đến mức nào. Nhưng, à, nói chuyện đủ rồi. Bắt đầu thôi được chứ? Hay ta phải giết đồng đội của cô trước, từng kẻ một?”

“Được…”

“Nhưng liệu cách này có tác dụng lên Minh Vương Fibrizo không? Tôi xướng ma pháp cường hóa lấy sức mạnh từ những tấm bùa rồi bắt đầu cất lên những ngôn từ hỗn mang thống trị mọi định luật của ma pháp.

Hỡi kẻ mịt mù hơn bóng tối

Hỡi kẻ sâu thẳm hơn đêm đen

Hãy lắng nghe, hỡi vị chúa tể hoàng kim của bóng tối

Trôi nổi giữa Hỗn Độn Hải

“Cái gì?!” Minh Vương Fibrizo trở nên hoảng loạn khi nghe câu chú của tôi. “Mi đang làm cái gì vậy?!”

Đúng. Đây là phiên bản không hoàn thiện của Giga Slave. Với sức mạnh từ những lá bùa, có lẽ tôi sẽ kiểm soát được nó. Và nếu tôi có thể tiêu diệt Fibrizo bằng đòn này, tất cả sẽ kết thúc!

Tại đây, ta cất tiếng gọi tên ngươi

Tại đây, ta xin thề trước cái tên của ngươi

Những kẻ dám ngáng đường chúng ta

Tất cả bọn chúng là lũ ngu muội

Với sức mạnh ta và ngươi sở hữu

Hãy đem đến sự hủy diệt công bằng cho tất cả bọn chúng!

Vù! Một lớp sương bóng tối bao phủ xung quanh tôi khiến cho bầu không khí như đang run lên ken két. Rồi sau đó nó tụ lại trên bàn tay trái của tôi, lúc thì biến dạng, lúc thì xoay vòng, thứ sức mạnh đó đang cố gắng thoát ra khỏi tầm kiểm soát của tôi… nhưng tôi giữ nó lại đó.

Ngay cả với những tấm bùa trong tay, tôi vẫn cảm nhận được sự kiệt quệ điên cuồng. Chỉ việc duy trì thứ sức mạnh này thôi dường như đang bào mòn cả sức sống của tôi, và tôi có thể cảm nhận thấy cả ma lực và thể lực đang bị kéo ra khỏi cơ thể mình.

“Mi…!” Với một thoáng do dự, Minh Vương sợ hãi lùi lại một bước.

Nhưng sức mạnh tôi mượn từ Kim Sắc Ma Vương đã sẵn sàng để được giải phóng!

“Giga Slave!”

Khối bóng tối trên tay tôi co lại rồi biến mất. Ngay sau đó, nó dịch chuyển vào bên trong mục tiêu và giải phóng hư không ra!

“Graaagh!” Tiếng thét của Minh Vương vang vọng xung quanh. Lửa đen trào ra khỏi cơ thể hắn và biến thành một cột lửa!

Graaaaaaaaaah!

Tiếng thét làm rung chuyển cả Minh Đài. Có phải chính bầu không khí đang kêu gào không, hay đó chỉ là tiếng thét của Fibrizo? Tôi khuỵu gối, hai vai trũng xuống, ma lực và thể lực của tôi gần như đã cạn kiệt. Tôi có thể thấy tóc mình đã chuyển thành màu bạc, một hiện tượng xảy ra khi một người tiêu tốn quá nhiều sinh lực. Một cơn buồn ngủ mãnh liệt bao trùm lấy tôi.

Nhưng tôi chưa được phép bất tỉnh! Chừng nào tôi chưa xác nhận rằng mình đã thành công. Tôi quan sát cột lửa đen biến mất… cùng với Minh Vương.

Dù vậy, có gì đó không đúng. Cột bóng tối vừa rồi lẽ ra phải vỡ tung và tiếp tục nuốt chửng lấy mọi thứ xung quanh, để lại sự hủy diệt cho mọi thứ quanh đó. Lần đầu tôi dùng đến ma pháp này, tôi đã tạo ra một con vịnh mới trên bờ biển. Việc ma pháp vụt tắt chỉ với một cột lửa đen cho thấy rằng thứ gì đó đã áp chế sức mạnh của nó. Dĩ nhiên, thứ gì đó kia chỉ có thể là…

“Khôn ngoan lắm, Lina Inverse… Ta hoàn toàn không ngờ tới đấy. Chỉ việc giảm nhẹ sát thương thôi cũng đã rất đau đớn.” Cùng lúc đó, một thứ gì đó xám xịt—giống như bóng đen, giống như sương mù—thoát ra từ mặt sàn và biến thành hình dạng của Minh Vương Fibrizo.

Khỉ thật! Mình biết mà!

“Hrgh…” Tôi nhìn vào Fibrizo trong khi đang thở hồng hộc. Hắn chắc hẳn đã dùng trò tương tự như đã dùng với Amelia—để lại một phần linh thể làm mồi nhử, trong khi chân thể cố gắng làm suy yếu uy lực của đòn tấn công.

“Cô đã phát động ma pháp đó, dù là phiên bản chưa hoàn thiện…” Minh Vương nhìn tôi đay nghiến trong một khắc, rồi sau đó hướng mắt vào những bóng người trên trụ pha lê. “Nhưng đó không phải thứ ta muốn. Ngoài ra, ta chưa từng nói rằng mình sẽ tha cho bạn bè cô nếu như cô thi triển ma pháp đó.”

“Cái gì?!”

“Đến lúc trả đũa rồi. Ta sẽ giết… chà, không phải toàn bộ, nhưng ta sẽ bắt đầu với một tên.”

Erk… Không ổn rồi!

“Nên chọn ai đây nhỉ? Xem nào… kẻ mà ban đầu ta định xử thì sao?” Mắt Fibrizo dán chặt vào Gourry bên trong khối pha lê.

“Dừng lại!” tôi thét lên. Nhưng Fibrizo chỉ quay sang phía tôi và khẽ mỉm cười.

Gourry… Hắn ta định giết Gourry!

Chỉ có một cách duy nhất để có thể ngăn Fibrizo lại! Tôi hành động ngay khi ý nghĩ ấy vừa hiện ra trong đầu mình. Tôi xướng ma pháp cường hóa thêm một lần nữa, rồi tới ngôn từ hỗn mang.

Hỡi kẻ mịt mù hơn bóng tối…

Tôi lấy toàn bộ chút sức lực còn lại của mình để đứng dậy. Khi hắn nghe câu chú của tôi, Minh Vương tỏ thái độ bình tĩnh.

“Dùng lại một chiêu đó à? Nếu cô nghĩ rằng đòn đó có thể hạ được ta thì cô nhầm to rồi.”

Mặc cho những lời của hắn, tôi tiếp tục xướng chú.

Hỡi kẻ sâu thẳm hơn đêm đen…

Tôi không còn quan tới kế hoạch của Minh Vương hay khả năng ma pháp này sẽ mất kiểm soát nữa. Tôi chỉ muốn cứu Gourry thôi, tên giám hộ ngốc nghếch tự xưng của tôi.

Hãy lắng nghe, hỡi vị chúa tể hoàng kim của bóng tối

Hỗn Độn Hải, rộng lớn, phiêu dạt

“Ồ?!” Minh Vương kêu lên với sự vui vẻ và bất ngờ.

Tôi từng nghe rằng Kim Sắc Ma Vương là kẻ mạnh nhất trong số các Ma Vương, bị đày ải từ thiên đường xuống Hỗn Độn Hải. Nhưng những điều đó đều sai. Tôi biết được vậy nhờ vào Kinh thư Claire. Hỗn Độn Hải trôi nổi bên dưới rất nhiều thế giới trong vũ trụ của chúng tôi… chính là Kim Sắc Ma Vương.

Truyền thuyết mô tả rằng các thế giới được đặt trên những cây trượng cắm xuống Hỗn Độn Hải, nhưng vẫn còn một cách khác để nhìn nhận điều này: Hỗn Độn Hải là nền móng của vạn vật.

Tại đây, ta cất tiếng gọi tên ngươi

Tại đây, ta xin thề trước cái tên của ngươi

Những kẻ dám ngáng đường chúng ta

Tất cả bọn chúng là lũ ngu muội

Với sức mạnh ta và ngươi sở hữu

Hãy đem đến sự hủy diệt công bằng cho tất cả bọn chúng!

Một lần nữa, bóng tối… Không, hư vô được tạo ra. Có lẽ nó chính là hỗn mang chăng? Dù gì đi nữa, một thứ gì đó đen đặc nằm ngoài tầm nhận thức của nhân loại chầm chậm tụ lại trên bàn tay trái của tôi. Ngay khi đó, sức lực nhanh chóng bị rút cạn khỏi cơ thể tôi. Thứ đang bị hấp thụ lần này không phải ma thực hay thể lực; mà là sinh lực thuần khiết. Tôi có thể cảm nhận được chính linh hồn của mình bị hút vào trong hư không vô đáy đó. Từng tế bào trong cơ thể tôi đang gào thét trước áp lực này.

Nhưng tôi không được phép bất tỉnh. Tôi không thể để ma pháp này nằm ngoài tầm kiểm soát. Nếu để như vậy… thì, giống như Sylphiel đã cảnh báo, giống như Minh Vương Fibrizo đã toan tính, thế giới sẽ thực sự bị mang về với hư vô.

Thình thịch!

Tôi cảm nhận được cơ thể mình vừa run lên. Tựa như tôi có thể nghe được thành tiếng. Bóng tối đang từ từ ăn mòn lấy tâm trí tôi, ngay cả khi tôi đang nỗ lực chế ngự ma pháp này. Bóng tối trong tay tôi tiếp tục co bóp dị thường và chậm rãi lớn dần lên.

Không được… để nó… mất kiểm soát…

Tôi nghiến răng. Nghiến chặt lại. Hình ảnh của Fibrizo và mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu trở nên mập mờ và tối dần đi.

Thình thịch!

Bóng tối mở rộng ra. Vào thẳng trong linh hồn tôi.

Mình không thể kiểm soát được!

Ngay khi dòng suy nghĩ đó hiện ra, ý thức của tôi rơi vào trong bóng tối.

Và rồi…

Ta từ từ mở mắt ra. Một điểm tối bằng cỡ nắm tay lơ lửng trên lòng bàn tay trái của ta. Tại phía bên kia, ta có thể thấy Minh Vương Fibrizo trong hình dáng một tên nhóc đứng đó mỉm cười.

Ồ… Cô đã chế ngự được ma pháp đó. Ấn tượng lắm, giọng nói của hắn vang vọng trong đầu ta. Trong đó không hề có sự sợ hãi hay bất ngờ. Nhưng hy vọng cô không nghĩ rằng điều đó nghĩa là cô đã đánh bại được ta. Nói thật nhé, ta đã có cảm giác rằng cô sẽ có thể thi triển thành công. Dù gì cô cũng có trong tay bùa Ma Huyết Ngọc mà. Vậy nên ta đã chuẩn bị sẵn một quân bài để đề phòng.

Trong một thoáng, hình ảnh thành phố Sairaag hiện lên trong đầu ta cùng với lời của hắn.

Ta vẫn chưa hề giải thích lí do vì sao sáng nay ta không cho cô vào Minh Đài đúng không? Ta đã nói rằng mình đã tạo ra thành phố này bằng những ý niệm được vật thể hóa, nhưng ta chưa nói cho cô biết nguyên liệu mà chúng được tạo ra là gì—đó là ta. Tất cả mọi thứ trong thành phố được tạo ra từ bản thân ta. Nói cách khác… Ta chính là thành phố Sairaag.

“Và?” ta bình tĩnh đáp lại giọng điệu tự mãn của Minh Vương.

“Và”?! Trong nụ cười của hắn có hiện lên chút phẫn nộ, như thể câu trả lời vừa rồi không vừa ý hắn. Cô vẫn chưa hiểu sao? Vậy cho phép ta giải thích! Tất cả đồ ăn cô đã ăn ở đây… Cô có biết chúng thực sự là gì không?! Đúng! Chính chúng cũng là một phần của ta! Nói cách khác, ngay lúc này một phần của ta đang ở trong cơ thể cô!

“Và?”

Mi vẫn không hiểu ư?! “Giọng nói” của Fibrizo gầm lên giận dữ. Vậy để ta làm cho rõ! Có thể ta không thể tấn công mi từ bên ngoài trong khi mi đang kiểm soát khối hư vô đó. Nhưng chừng nào một phần của ta vẫn ở trong cơ thể mi, ta có thể dùng chúng để phá hủy mi từ bên trong! Chỉ cần một ý nghĩ, ta hoàn toàn có thể bóp nát trái tim của mi! Và một khi ta đã giết được mi, sẽ chẳng còn lại gì để chế ngự hư vô nữa!

“Heh.” Ta cười khẩy trước Minh Vương, kẻ vẫn đang ở trong một hiểu lầm nghiêm trọng.

Việc này đã thực sự làm hắn kích động.

Mi muốn vậy chứ gì? Được! Ta sẽ giết mi! Ta sẽ xé xác mi ra thành từng mảnh!

Sức mạnh của Fibrizo ngay lập tức tràn vào cơ thể ta… và bùng nổ.

“Không thể nào!” Tiếng kêu sửng sốt ấy đến từ Minh Vương. Hắn ta lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm vào ta trong khi ta vẫn đứng đây không chút xây xát. “Không thể nào! Tim mi đã nổ tung rồi cơ mà! Lẽ ra mi phải chết rồi chứ! Vì sao… Vì sao mi vẫn còn sống?!” Ta bình tĩnh quan sát Fibrizo dần trở nên mất trí. “Làm thế nào… Làm thế nào mi có thể sống lại được chứ?!”

Đúng vậy, sức mạnh của Minh Vương thực sự đã xé toạc cơ thể ta. Việc đó thực sự đã giết chết ta. Nhưng…

“Có gì lạ lắm sao?” ta hỏi.

“Cái gì—” Lắng nghe giọng nói của ta khiến Minh Vương rơi vào im lặng. “A-Ah… Ahhhhh!” Rồi, với một tiếng thét hãi hùng, hắn quỳ rạp xuống đất. Dường như hắn cuối cùng cũng nhận ra ta là ai.

Ta cũng phải thừa nhận, việc không nhận ra ta và rồi thực hiện đòn tấn công nực cười đó… Chúng không phải là thứ mà ta có thể đơn giản cho qua được.

“Không… Không thể nào!” Giọng nói của Fibrizo run rẩy khi ta giơ hư vô trong tay lên.

“Ta sẽ ban cho ngươi sự hủy diệt, Minh Vương Fibrizo. Chính sự hủy diệt mà ngươi hằng mong muốn.”

Mái tóc đã chuyển màu vàng kim của nhân loại đã hiến dâng thân xác làm vật chứa cho ta—cô gái với cái tên Lina Inverse—tung bay trong làn gió không tồn tại. Ta nhẹ nhàng bóp nát hư vô bằng bàn tay trái của mình. Nó dịch chuyển ngay khoảnh khắc đó vào trong cơ thể Fibrizo.

Hắn thét lên, và ta đoán rằng hắn đã để lại một lớp vỏ tinh thần cho hư vô gặm nhấm trong khi bản thể thật rút về thế giới tinh thần. Đó là trò ưa thích của hắn, giống như con thằn lằn bỏ lại đuôi. Nhưng trò này vô ích thôi. Ta dùng hư không làm vật trung gian để truyền ý chí của mình vào thế giới tinh thần và truy lùng Fibrizo. Chẳng lâu sau, ta đã tìm được hắn, trong khi hắn cố gắng chống cự lại ta.

Nếu ngươi muốn sự hủy diệt, hãy tuân theo ý chí của ta!

Nhưng những lời của ta làm hắn phản kháng càng kịch liệt hơn. Hắn đang bối rối, mất trí bởi nỗi sợ hãi trước ta.

Trong khi Fibrizo chống cự, hư vô của ta đã tiến được vào bên trong hắn. Bình thường, ta có thể dễ dàng nuốt chửng một sinh vật nhỏ bé như vậy. Nhưng có lẽ do vỏ bọc nhân loại ta đang sử dụng, ta không thể nào dùng toàn bộ sức mạnh của mình được.

Thế nhưng ta không có ý định buông tha cho Fibrizo. Ngay cả khi là do hắn nhận nhầm người, hắn vẫn đã tấn công ta.

Biến đi!

Ý chí của ta bùng nổ. Hư vô xâu xé Minh Đài, rồi đến thành phố Sairaag, như thể đang muốn cắm rễ vào mặt đất bên dưới. Và như thế…

Linh hồn của Minh Vương Fibrizo vỡ tan khi hắn thét lên một tiếng cuối cùng.

Tôi mở mắt ra và thấy bầu trời trong xanh phía trên mình. Tôi chớp mắt, một lần, hai lần…

Oái?!

Tôi ngồi bật dậy. Tôi? Đúng, tôi, Lina Inverse.

“Hử…”

Trong khoảng ngắn, tôi không hiểu được tình huống hiện tại và bắt đầu nhìn quanh. Tôi đang ở dưới đáy của thứ trông dường như là một cái hố rất sâu. Gourry, Zel, Amelia và Sylphiel đều đang nằm bất tỉnh gần đó.

Chúng tôi không còn ở trong Minh Đài. Nó được dựng lên từ cơ thể của Minh Vương, vậy nên khi hắn chết, nó cũng biến mất theo cùng với thành phố Sairaag,

Khi tôi nhìn vào tóc mình, tôi nhận ra rằng nó đã quay về với màu nâu đỏ tự nhiên xinh đẹp.

Ồ… phải rồi. Tôi cuối cùng cũng nhớ lại những gì đã xảy ra.

Tôi nhìn quanh mình một lần nữa, và lần này tôi thấy một bóng đen đứng cách tôi không xa. Anh ta nhìn tôi với một sự bình tĩnh lạ lùng.

“Xem ra anh đã không có được những gì mình muốn, Xellos. Tiếc thật đấy nhỉ?”

Tôi đã chưa gặp anh ta kể từ lần anh ta bị Ma Long Vương Gaav chém trọng thương ở Long Phong. Ảnh hắn chỉ vừa mới dịch chuyển đến đây thôi. Xem ra anh ấy đã mọc lại tay rồi—nhưng ai mà biết được một ma tộc như anh ta có thể vẫn có thể hồi phục được khi chịu bao nhiêu thương tích chứ?

Đáp lại lời chào của tôi, Thú Thần Quan trưng ra nụ cười thương hiệu của mình, “Tiếc cho ai? Nghe này, đâu có phải là tôi đã thất bại trong việc gì đâu.”

“Vậy miễn sao không liên lụy tới mình là được hả?” tôi hỏi đầy mỉa mai.

“Chà, tôi một ma tộc mà,” anh ta mỉm cười đáp lại (y như tôi nghĩ).

“Nhưng nếu anh đã từ bỏ trách nhiệm rồi thì còn đến đây làm gì? Đừng có nói là anh định báo thù cho Fibrizo hay mấy lý do hào hiệp gì đó nhé.”

“Tôi sẽ không bao giờ mơ tới một việc làm vô nghĩa như thế. Chỉ là… nói thật thì tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa đã xảy ra. Dưới con mắt của tôi, cô hoàn toàn không có vẻ là đã kiểm soát được ma pháp đó. Vậy nên để thỏa mãn tính tò mò của mình, tôi muốn được nghe từ chính cô.”

“Anh thực sự mong đợi rằng tôi sẽ giải thích à?”

“Dĩ nhiên là không,” anh ta lắc đầu. “Nhưng tôi vẫn phải hỏi dù biết là vô ích.”

Câu trả lời đó khiến cho tôi khẽ mỉm cười. “Mọi chuyện thực ra khá là ngớ ngẩn ở cả hai bên. Một loạt những sai số con người.”

“Sai số con người?

“Chỉ là một cách nói thôi… Ý tôi đang muốn nói là tôi không hề cảm thấy như mình đã thắng mà chỉ cảm thấy rằng mình đã sống sót.”

“Ô hô…”

“Tôi đã phát động ma pháp Giga Slave hoàn chỉnh. Và tôi đã hoàn toàn thất bại trong việc kiểm soát nó. Vấn đề là tôi hoàn toàn không biết ma pháp đó sẽ làm gì… Và hóa ra là cả Minh Vương cũng không biết. Dường như khi phát động, người thi triển sẽ trở thành vật chứa cho Kim Sắc Ma Vương.” Việc tôi sỗ sàng nhắc tới cái tên đó khiến cho Xellos khẽ nhăn mặt, nhưng tôi phớt lờ và nói tiếp. “Giống như thể ý thức của tôi đã… hợp nhất với nó, hoặc bị nuốt chửng bởi nó. Dù có là gì đi nữa, mặc dù tôi nhớ được chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi không chắc chắn lắm về thứ sức mạnh đứng sau. Thật không may cho Minh Vương, hắn đã không nhận ra mình đang phải đối đầu với ai và tấn công khi tôi đang ở trong tình trạng đó. Kim Sắc Ma Vương không hề thích điều đó và phản công. Fibrizo không biết phải làm gì khi thứ hắn tin là đồng minh của mình lại tấn công lại hắn, vậy nên hắn đã chống cự trong sự bối rối và tuyệt vọng.”

Sự hoảng loạn của hắn bắt nguồn từ giả định rằng Kim Sắc Ma Vương vốn đứng về phía hắn. Đó chính là sai lầm chí tử của hắn ta.

Hư vô, hỗn độn, mấy người muốn gọi gì thì tùy… Chúng ta thường coi nó như một hiện thân của cái ác. Nhưng nếu, như những gì Fibrizo đã nói, cả ma tộc kẻ thèm khát sự hủy diệt và những sinh vật mong muốn được tồn tại đến từ cùng một nguồn gốc—nói cách khác, từ —vậy thì Kim Sắc Ma Vương không chỉ đứng trên ma tộc, mà còn cai trị cả nhân loại chúng tôi.

Và, ý tôi là… ngay cả khi có là tai nạn, ai mà chẳng đánh trả khi bị tấn công như vậy chứ.

“Vậy nên Kim Sắc Ma Vương trở nên càng lúc càng khó chịu hơn, và cuối cùng quyết định tung toàn lực lên Minh Vương. Còn về những gì xảy ra tiếp theo, tôi nghĩ nó vượt qua mức hiểu biết của con người nên tôi cũng chẳng thể nào nói chắc được, nhưng… Tôi nghĩ dưới tình huống thông thường, Kim Sắc Ma Vương sẽ mạnh hơn áp đảo so với Minh Vương. Nhưng bởi sức mạnh của nó được dẫn truyền qua tôi, một vật chứa nhân loại, nó không thể nào tung toàn lực được. Nó đã nổi cáu đến mức chẳng còn quan tâm đến giới hạn ấy và tiếp tục đuổi theo hắn ta. Rồi cả hai đánh lẫn nhau và,” tôi nói và mở cả hai lòng bàn tay ra trước mặt, “cả hai cùng biến mất.”

Một khi Kim Sắc Ma Vương đã dùng hết sức mạnh, nó đã mất quyền kiểm soát lên cơ thể tôi. Điều đó đã ép nó ra khỏi cơ thể tôi và đưa nó trở về… hư vô? Hỗn độn? Mấy người muốn gọi thế nào thì tùy.

“Ra thế… Vậy chính do sai số con người của họ nên cô đã có thể sống sót. Đúng là ngớ ngẩn thật. Hahaha,” Xellos bình thản nói.

Tôi thắc mắc không biết liệu sâu thẳm bên trong, anh ta có thực sự tán thành kế hoạch của Fibrizo không.

“Được rồi. Tôi đã hài lòng,” Xellos nói rồi quay lưng khỏi tôi.

“Đi rồi à?”

“Phải. Dù gì thì tôi cũng không còn việc gì ở đây. Trừ khi…” Vẫn quay mặt khỏi tôi, anh ta hỏi với giọng điệu thảnh thơi như mọi khi, “Cô không có định nói ‘Nhưng anh vẫn còn một món nợ phải trả’ hay ‘Tôi sẽ không để anh đi sau tất cả những gì anh đã làm’ đấy chứ?”

Tôi nhún vai. “Nah, ôm cái mớ đấy làm gì cho mệt người. Ý tôi là, chúng ta có thể lao vào đấu luôn ngay cũng được, nhưng nếu tôi thua thì tôi thua đậm… Và nếu thắng thì tôi cũng chẳng được gì. Dĩ nhiên, có thể sẽ tới một ngày thế giới lại lâm nguy… nhưng khi nào việc đó xảy ra thì chúng ta sẽ bước qua lằn ranh ấy.”

“Hiểu rồi.” Anh ta ngoái đầu lại với một nụ cười. “Vậy tôi thực sự nên đi thôi. Tôi cầu mong rằng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau, cô Lina. Nếu có, tôi sẽ hành động với tư cách là thuộc hạ của Thú Vương đại nhân, và…”

“Khi chạm mặt, chúng ta sẽ là kẻ thù… hoặc ít nhất là trong một mối quan hệ phải giết lẫn nhau, phải không?”

Xellos chầm chậm quay đầu đi lần nữa.

“Tạm biệt, Xellos,” tôi nói. “Mong rằng chúng ta sẽ không còn gặp lại.”

Và với những lời đó, hình bóng Xellos trở nên mập mờ rồi biến mất.

“Ngh…” Tiếp nối sự biến mất của Xellos, tôi nghe được một tiếng rên rỉ ở gần đó.

Tôi quay sang và thấy Sylphiel ngồi dậy và khẽ lắc đầu. Ba người bạn đồng hành khác của tôi cũng tỉnh lại ngay sau đó. Đây là một khoảng thời gian chuẩn xác. Nếu Zel hay Amelia thấy Xellos, mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn nhiều. Có lẽ Xellos đã ngăn họ tỉnh lại cho đến khi chúng tôi nói chuyện xong.

Mọi người trừ Gourry đều ôm bụng, trông có vẻ buồn nôn. Dĩ nhiên, giống như tôi, họ cũng đã ăn vào vài phần của Fibrizo. Nhưng cũng đã nuốt chửng tất cả mọi thứ của Fibrizo trong cuộc chiến, điều đó khiến cho bụng dạ của họ đang ở trong một tình trạng khó chịu.

Dù gì đi nữa, họ đều vẫn an toàn. Họ ngồi dậy và bối rối nhìn quanh, rồi cuối cùng ánh mắt của họ hướng về tôi.

“Cô… Lina?” Sylphiel nói, trông cổ vẫn còn hơi chóng mặt.

“Ồ. Xin chào,” tôi vẫy tay và nói.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Zel nhìn xung quanh và hỏi.

“À, khi Minh Vương chết, cả Minh Đài và Sairaag hắn tạo ra cũng biến mất theo. Tôi nghĩ chúng ta đang ở chỗ mà Minh Đài từng ở đó… có lẽ ở trong cái hố do rễ của Flagoon tạo ra,” tôi cố ý đáp lại một cách mập mờ.

“Minh Vương Fibrizo… đã chết?” Sylphiel thì thầm, nhìn tôi trong kinh ngạc. “Vậy nghĩa là… Cô Lina, cô đã dùng tới ma pháp đó ư?!”

“Ặc! Ừm, tôi…” Sylphiel đã bắt tôi phải thề rằng mình sẽ không phát động nó thêm lần nào nữa. “Nhưng nếu tôi không dùng thì mọi người đã… biết chứ…” tôi đảo mắt đi và rơi vào im lặng.

“Quan điểm của chúng ta vẫn không đổi!” Amelia tạo dáng đầy hào hứng và phá vỡ sự im lặng. “Trái tim công lý của chúng ta đã dập tan âm mưu của Minh Vương!”

“Dù rằng chúng ta gần như chẳng làm được gì,” Zel chen vào.

“Và công lý đã chiến thắng!” cổ hoàn toàn ngó lơ anh ấy và nói tiếp.

Nhìn Amelia, Sylphiel cất tiếng thờ dài phiền muộn. “Chà, có lẽ… Dường như ít nhất thì cô đã kiểm soát được ma pháp.”

Ặc nhân hai…

“U-Ừm, chắc chắn rồi! Chà, tôi không nghĩ mình sẽ phát động nó thêm lần nào nữa đâu… Ahahahahaha!” tôi bật cười khô khốc trong khi mồ hôi túa ra như suối.

Tôi chắc chắn không hề kiểm soát được ma pháp đó. Tôi chỉ tình cờ đi đến được một kết quả có lợi thôi… Nhưng cứ vờ như một mình tôi lo tất nhé?

“Mọi chuyện đều ổn thỏa rồi, nhưng…” Gourry nói với giọng vô tư thường lệ. “Ừm, chúng ta ra khỏi đây được chưa? Dưới đáy hố không phải chỗ thích hợp nhất để nói chuyện đâu.”

“Ông nói phải.” Tôi gật đầu và phát động Levitation.

Gió thổi qua Sairaag, nơi đã trở nên trơ trọi một lần nữa. Nhưng dù hoang tàn như vậy, hoa dại tô điểm khắp muôn nơi, báo hiệu cho chúng tôi rằng nơi đây vẫn còn sự sống.

“Tôi cảm thấy… thanh thản,” Sylphiel thì thầm, một nụ cười cô đơn hiện lên trên khuôn mặt của cô ấy. Cổ hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra. “Vậy, mọi người sẽ làm gì tiếp theo?”

“Mình sẽ quay về Saillune!” Amelia nói với một khí thế không tài nào giải thích nổi. “Một ngọn nguồn của cái ác đã bị tiêu diệt, công lý đã chiến thắng! Tất cả mọi người phải được biết tới điều đó!” cô ấy nói tiếp và chỉ loạn lên.

Nếu lỡ xui rủi thế nào cổ được lên ngôi vương, Saillune có lẽ sẽ trở thành một vương quốc đáng sợ. Mong rằng chị của cô ấy, Gracia, chín chắn hơn một chút. 

“Tôi nghĩ… tôi sẽ quay về lang thang khắp nơi,” Zelgadis nói, ánh mắt nhìn về xa xăm. Anh ấy vẫn đang đi tìm cách để trở lại làm người. Một mục tiêu dường như sẽ không có hồi kết.

“Ờm… vậy…” Sylphiel nói, trông cổ có vẻ ngại ngùng. “Anh thì sao, anh Gourry?”

“Hở? Anh á?” Cậu ta nhìn về phía tôi. “Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây?”

“K-Khoan đã, tại sao ông lại hỏi tôi?!”

“Anh còn biết mình phải làm gì nữa đâu.”

“Hiểu rồi,” Sylphiel khẽ thở dài, dường như đã nhận ra gì đó từ những lời của cậu ta. Rồi, như thể đang cố rũ bỏ một thứ gì đó, cô ấy nói, “Tôi sẽ về Saillune với bác mình. Lúc này tôi đang là trợ lý cho bác ấy, nhưng tôi sắp có được chứng chỉ cho riêng mình rồi… Và một ngày nào đó, tôi sẽ quay về đây để khôi phục Sairaag.”

“Chúc may mắn nhé,” tôi nói. Cô ấy cười tươi đáp lại.

Giờ mình làm gì đây?

Tôi có thể về Zephilia và gặp lại người thân của mình, hoặc tôi có thể tiếp tục phiêu bạt thêm một thời gian. Trong khi tôi đang mải nghĩ tới việc đó…

“Này, Lina, đã có chuyện gì xảy ra với Quang Kiếm của anh rồi?”

“Ồ, nó à? Minh Vương nói rằng hắn đem trả nó về cho chủ rồi, vậy nên có lẽ hắn đang đưa nó về một thế giới khác.”

“Hở…” Gourry nhìn về xa xăm, trông có vẻ trầm ngâm khác thường.

Quả đúng là nếu không có Quang Kiếm, cậu ta cũng chỉ là một kiếm sĩ thông thường. Hừm…

“Ồ! Phải rồi!” tôi vỗ hai tay vào nhau. “Đi kiếm cho ông một thanh thay thế cho Quang Kiếm thôi nào!”

“Hả?!” Gourry kêu lên đầy bất ngờ. “Lina! Có phải… Có phải em vừa mới đề nghị một ý tốt đấy không?”

“Nói vậy là ý gì hả?! Coi nè, Minh Vương đặt được tay lên Quang Kiếm là bởi hắn ta vốn nhắm tới tôi. Và không một thanh kiếm thông thường nào có thể thay thế được cho nó, vậy nên…”

“Nhưng ma kiếm có thực sự dễ tìm tới vậy không?”

“Ể, đừng có lo,” tôi xua tay và nói.

Chúc Phúc Kiếm gắn liền với Flagoon có lẽ cũng đã biến mất theo cái cây rồi, nhưng ngoài kia vẫn còn những thanh kiếm truyền thuyết khác. Có Trảm Yêu Kiếm, Xích Long Kiếm và cả Thanh Đao Elemekia, liệt kê ra thì vẫn còn dài. Dĩ nhiên, cũng có khá nhiều hàng giả.

“Mấy thanh kiếm kiểu vậy cũng không quá hiếm đâu. Chỉ cần chịu khó tìm kiếm là được. Trước khi gặp ông thì tôi có kiếm được vài thanh ma kiếm không tên. Thậm chí tôi còn gửi một thanh về làm quà cho bà chị nữa. Nếu chúng ta tìm được một thanh tốt, tôi cũng sẽ có thể dùng nó để nghiên cứu, vậy nên đôi bên cùng có lợi.”

“Được! Nghe có vẻ là chúng ta vẫn sẽ đồng hành cùng nhau cho đến khi nào tìm được một thanh kiếm cho anh. Em không có định lục ví anh rồi bỏ trốn giữa đường đấy chứ?”

“Không, đồ đần!”

“Tuyệt! Vậy cùng đi thôi nào!”

“Đi đâu?”

“Sao anh biết được! Anh có phải đầu não của cả đội đâu!”

“Ít nhất thì cũng phải cố mà nghĩ đi chứ!” tôi đánh một cái vào đầu Gourry.

Và như thế, chúng tôi chia ra mỗi người một ngả, để lại bóng ma của Thành phố Chết phía sau.

Haha, nope.