“Ô. Cô là sư phụ của Ryuna đúng không?”
“…Hả?” Việc đột ngột bị ai đó nói mấy lời lố bịch khiến tôi vô thức ngẩng mặt lên.
Hiện tôi đang ở một quán trọ nhỏ trong một thị trấn nhỏ. Việc lang thang một mình luôn đi kèm với sự thất thường và tự do tự tại. Sau khi nhận ra rằng dù có đi cố thì tại ngôi làng kế tiếp cũng sẽ chẳng có quán trọ nào, tôi định sẽ dừng chân lại đây để qua đêm. Dù lúc này trời vẫn còn khá sớm so với dự tính, tôi đặt cho mình một căn phòng và bị quấy rầy ngay khi vừa viết xong tên mình vào sổ khách.
“Vậy ra cô thực sự lo lắng cho đệ tử của mình nhỉ? Dù vậy, trông cô vẫn còn quá trẻ để có thể là sư phụ của cô gái đó. Có phải ngoại hình hiện tại là do cô dùng ma pháp tạo thành không?”
“Ừm, không,” tôi nói, bằng cách nào đó đã chặn đứng được bài nói chuyện liên miên của bà chủ trọ già. “Chuyện sư trò này là sao?”
“Là sao sao…” Bà chủ quán trọ chỉ tay vào cái tên mà tôi vừa điền vào sổ khách. “Cô là Lina Inverse đúng không?”
“Chà, đúng, nhưng…”
“Vậy thì cô là sư phụ của Ryuna.”
(Nhưng mà tôi không phải.) Đó là những gì mà tôi định nói nhưng đã kịp ngăn mình lại. (Hiểu rồi… Ra là chuyện như vậy à?)
Tôi đã có thể tóm tắt sơ lược lại câu chuyện. Mấy người có bảo tôi khoe mẽ cũng được, nhưng mà nếu đằng đông có băng cướp, tôi sẽ thổi bay chúng và tịch thu báu vật. Nếu ở đằng tây có ổ goblin, tôi sẽ diệt tất cả từng con một và cuỗm chiến lợi phẩm của chúng. Trong khi tận hưởng cuộc sống như vậy, dù tốt hay xấu thì đó là cách mà cái tên Lina Inverse đã trở nên rất nổi tiếng. Với danh tiếng cỡ đó, chẳng có gì quá bất ngờ khi mấy kẻ mạo danh tôi thi thoảng lại xuất hiện. Tôi nghi rằng lần thì có một chút khác biệt, một ai đó đang tự xưng rằng mình là đệ tử của tôi.
(Nếu vậy…)
“Hừm, chẳng biết nữa…” Trong khi lảng tránh một câu trả lời trực diện, tôi đặt một ngón tay lên trước môi. “Thế bác có biết cô nhóc Ryuna đó đang ở đâu và làm gì không?”
Cử chỉ mà tôi vừa thể hiện ra như thể đang nói, ‘Như bác thấy đấy, vị sư phụ đang lo lắng cho đệ tử của mình nên đã lẳng lặng đến đây để nghe ngóng, nhưng hãy giữ bí mật chuyện này nhé.’ Đây là một trong số những bí mật của nghệ thuật thao túng tâm lý: Không nói dối mà sử dụng những từ ngữ và hành động dễ gây hiểu lầm!
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Đúng như dự đoán, bà ấy đã hiểu nhầm ý tôi và nở nụ cười ẩn ý. “Ryuna lúc này hẳn đang tiêu diệt đám troll ở cánh rừng phía đông.”
Và thế là bà ấy đã dễ dàng tiết lộ vị trí đích đến của tôi. (Tuyệt!)
Công việc tiếp theo sẽ là khiến người này phải nêu rõ ý định đằng sau việc tự xưng là đệ tử của tôi! Dù không hẳn là tôi sẽ để yên cho chuyện này, nhưng nếu người đó mang ý đồ xấu xa thì tôi sẽ khiến họ phải hối hận!
Tôi cất hành lý của mình vào lại trong phòng, hỏi đường bà chủ trọ rồi hướng về phía cánh rừng phía đông.
Dù còn lâu mặt trời mới lặn, trong khu rừng đã rất tối tăm. Hòa trộn trong bầu không khí mát rượi là mùi cỏ xanh và lá cây mục dưới chân. Tôi nhanh chóng băng qua những hàng cây rậm rạp.
Tìm một người ở giữa khu rừng rộng lớn này nghe có vẻ vô cùng khó khăn, nhưng dĩ nhiên là cái gì cũng có cách của nó. Theo như những gì tôi được nghe kể, đệ tử tự xưng của tôi đã đi thảo phạt troll. Troll là loại sinh vật mang hình dáng con người to gấp đôi kích cỡ của một con người bình thường. Sức mạnh và năng lực hồi phục khiến chúng là một đối thủ đáng gờm. Để đối phó với kẻ địch cỡ vậy, ‘đệ tử’ Ryuna của tôi cũng phải là một pháp sư có năng lực, nghĩa là—
Bùm…
Âm thanh một ma pháp được kích hoạt vang vọng khắp khu rừng!
(Trúng phóc!)
Chẳng cần phải nói, hy vọng duy nhất để một pháp sư có thể đánh bại được troll đó là dùng đến ma pháp tấn công. Xét đến điều đó, cùng với một tiếng nổ vang rền như vậy, nghĩa là Ryuna đang ở đây! Tôi chạy băng băng về phía phát ra tiếng động. Âm thanh đã bị làm cho biến đổi đôi chút do phải truyền qua những hàng cây, nhưng ít nhất thì tôi cũng đã có thể xác định được hướng cụ thể. Và không lâu sau đó…
Bùm! Một tiếng nổ thứ hai vang lên.
(Gần lắm rồi!) Trong không khí hơi phang phảng mùi cháy khét. (Xem ra người đó đã dùng đến hỏa ma pháp.)
Ít lâu sau, khung cảnh cây cối bị cháy rụi lộ ra, nằm giữa đó là một con troll đen kịt, bất động. Đứng cách đó một đoạn là một nữ pháp sư. Nếu phải đưa ra phỏng đoán thì chắc cô ấy bằng tuổi với tôi, hoặc có thể là hơi lớn hơn một chút. Cô ấy mặc một cái quần rộng và chiếc áo ngắn, với tấm áo choàng đen phủ lên trên. Mái tóc vàng óng của cô ấy gần giống với màu hạt dẻ, và dù chiều cao và cỡ ngực nằm ở đâu đó ngang với tôi, lưng của cô ấy hơi gù xuống một cách kỳ lạ, tạo cảm giác rằng nếu đứng thẳng người dậy thì trông cô ấy có thể sẽ cao hơn một chút. Sắc mặt của cô ấy hơi xanh xao, không biết là do sự mệt mỏi sau trận chiến hay trạng thái tự nhiên.
Ánh mắt của chúng tôi chạm vào nhau, nhưng trước khi ai kịp lên tiếng…
“Hừm! Thật tình cờ làm sao khi chúng ta lại gặp nhau ở đây, Lina Inverse!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ tứ phía quanh tôi.
“Lina… ư? Vậy người này… là sư phụ tôi à…?” Khi nghe được tên tôi, cô nàng pháp sư lạ lẫm kia nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
(Vậy đây hẳn phải là Ryuna. Dù rằng tôi không phải là sư phụ của cô đâu.)
Nhưng hiện tại đang có vấn đề quan trọng hơn—
“Đúng vậy, Ryuna!”
Đúng như nỗi kinh hoàng của tôi, người phụ nữ bước ra từ trong hàng cây chính là cô bạn đồng hành quen thuộc! Mái tóc đen dài với tấm áo choàng đen sì! Đôi giáp vai lởm chởm gai nhọn và bộ trang phục hở hang quá đà! Hai khối mỡ to đến lố bịch lủng lẳng trước ngực! Thứ sinh vật đằng kia không ai khác chính là kỳ phùng địch thủ tự xưng của tôi, cũng như kẻ thù của mọi chuẩn mực đạo đức xã hội, Bạch Xà Naga!
Naga hướng ánh nhìn sắc lẹm về phía tôi. “Cô gái đằng kia chính là sư phụ của cô, Lina Inverse đấy!”
“Aaaa! Biết mà! Thật vinh hạnh khi được gặp người, sư phụ…!”
Cô ấy—Ryuna xúc động đến mức những giọt lệ long lanh bắt đầu đọng lại trên mi. Dù từ góc nhìn của tôi thì tôi chẳng hiểu mô tê gì cả.
“Không, không, không! Kêu tôi là ‘sư phụ’ là sao chứ hả?! Hơn nữa, Naga, bà đang làm gì ở đây vậy?!”
“Heh… Kỹ năng quan sát của cậu vẫn còn nhiều thiếu sót lắm, Lina Inverse. Theo lẽ thường thì cậu đã nghe được rằng Ryuna tự nhận là đệ tử của mình và quyết định đi nghe ngóng thử xem sao, đúng không?”
(Chà, phần đó thì bà đúng, nhưng…)
“Tuy nhiên! Dù không biết lý do, nhưng tôi nghe từ Ryuna rằng cô ấy muốn trở thành đệ tử của Lina Inverse. Do đó, bởi tôi là một người đã quá đỗi quen thuộc với kẻ mang tên Lina, tôi quyết định sẽ huấn luyện và dẫn dắt cô gái này trên con đường trở thành đệ tử của Lina—!”
“Không, chờ đã!” Cuối cùng tôi cũng có thể ngắt được đoạn giải thích dài lê thê của cổ. “Nếu vậy thì cô ấy sẽ là ‘đệ tử của Naga’ chứ đâu phải của tôi!”
“Thật thiếu tinh tế làm sao, Lina! Đôi khi tôi cũng không khỏi kinh ngạc khi thấy người ta có thể thiếu nhận thức về bản thân đến nỗi nào! Do đó, thay vì cậu, người rõ ràng cần phải học hỏi thêm rất nhiều về chuyện này, thì tôi đây, người hiểu rõ tường tận về Lina, mới là người thích hợp hơn nhiều để tạo ra một đệ tử của Lina Inverse!”
Ryuna gật đầu đầy hào hứng trước mớ bòng bong vô nghĩa vừa được thốt lên. “Hiểu rồi! Người nói chí phải!”
“Không hề đâu nhé!” Tôi quay ngoắt sang đối diện với cô ấy. “Mà trước hết, Ryuna, tại sao cô lại muốn làm đệ tử của tôi chứ?!”
“Ừm… Chuyện là, thưa sư phụ—”
“Tôi không phải là sư phụ của cô.”
Ryuna phớt lờ câu phản bác của tôi mà nói tiếp, “Tôi… là một thành viên của Hiệp hội Pháp sư ở Shunaria, một thành phố cách đây không xa. Tôi thích ma pháp… Việc trở thành một pháp sư thành thạo đối với tôi cũng không còn xa nữa… Đó là những gì mà tôi nghĩ. Nhưng ở hiệp hội này, nếu tuổi còn trẻ thì sẽ bị đối xử không khác gì tân binh và bị các bậc đàn anh đàn chị ép phải làm đủ thứ việc lặt vặt… Rồi còn có xung đột lẫn nhau và những cuộc đấu tranh quyền lực lố bịch nữa…”
“À… Mấy chuyện như vậy đúng là thường diễn ra thật.”
Mà cũng không phải chỉ riêng gì hiệp hội pháp sư đâu. Ít nhiều thì đó cũng là những chuyện phổ biến trong các tổ chức. Dù tôi không có ý nói rằng đó là điều tốt đẹp gì đâu.
“Mỗi ngày, tôi cứ… liên tục nghĩ rằng ‘nơi đây không phải dành cho mình,’ trong khi mọi chuyện cứ tiếp tục leo thang… Cho đến một ngày, tôi bắt đầu nghe được… những tin đồn về sư phụ. Thổi bay những băng cướp xấu xa… Xóa sổ những tên tai to mặt lớn mà mình không ưa… Hủy diệt bất cứ tổ chức chính quyền nào mình để mắt tới…”
“Trừ cái đầu ra thì tôi chưa bao giờ làm chuyện gì như vậy hết á!”
Ryuna cứ nói tiếp đầy trịnh trọng, nét mặt hiện lên vẻ sung sướng tột cùng. “Tôi đã nghĩ… Ôi, thật là một con người tự do!”
“Thứ mà cô mô tả không còn là tự do mà là vô pháp luôn rồi!”
Trái với ý hiểu sai của nhiều người, sự tự do không phải là ‘tôi có thể làm gì tùy thích,’ mà là ‘tôi có thể làm gì tùy thích, ngoại trừ những thứ làm tôi phát cáu nếu tình huống bị đảo ngược.’
“Và như vậy, trong suốt khoảng thời gian qua, tôi đã nghĩ… rằng tôi ngưỡng mộ sư phụ… và tôi muốn được như cô ấy! Nhưng rồi một ngày, giữa tôi và chủ tọa của hiệp hội xảy ra tranh chấp… và tôi đã buột miệng nói, ‘Tôi được Lina Inverse hậu thuẫn!’”
“Ôi thôi nào!”
“Sau đó thì tên chủ tọa đó mặt cắt không một giọt máu… Thú thực thì, khung cảnh đó… khá khôi hài.” Cô ấy bật cười một cách dịu dàng không ngờ đến. “Nên sau đó… Tôi nhận ra rằng mình không còn lựa chọn nào khác ngoài trở thành đệ tử của Lina Inverse.”
“Lý do của cô đó à?!”
“Đó là cảm giác của tôi, thưa sư phụ! Chuyện là, tôi thường xuyên đến thị trấn này để làm việc, và lần gần đây nhất, tôi gặp được Naga. Khi nói chuyện, tôi nhận ra rằng cô ấy là người quen của sư phụ. Tôi đã nghĩ rằng đây là định mệnh. Thế nên tôi đã quỳ xuống cúi đầu cầu xin cô ấy bằng cách nào đó hãy cho tôi trở thành đồ đệ của Lina Inverse!”
“Ôi trời, đừng có phủ phục khi đưa ra yêu cầu như vậy chứ! Chẳng hợp lý chút nào!”
“Nhưng mà cô ấy đã lập tức đồng ý.”
“Cô ấy đã lập tức đồng ý… hả?!”
“Hừ. Lẽ dĩ nhiên thôi!” Naga, với khả năng nghe hiểu vẫn kém như thường lệ, đáp lại với sự kiêu ngạo tột cùng. “Nghĩ đến việc Ryuna sẽ lịch sự tìm đến tôi và xin được làm đệ tử của Lina! Cô ấy quả là có đôi mắt sắc bén đấy!”
“Không phải là có mắt sắc bén đâu, mà là ‘có mắt như mù’ ấy!”
“Hơn nữa, cậu đã thấy quyết tâm và tài năng của cô ấy rồi đấy! Lẽ dĩ nhiên là một người như tôi sẽ muốn thử rèn dũa nó rồi! Miễn sao có được sự đồng ý của đôi bên thì đâu có vấn đề gì, đúng không? Hố hô hô hô hô!”
“Lại nữa rồi!” Lẽ dĩ nhiên là tôi sẽ hét toáng lên. “Giời ạ! Tôi nói lại một lần nữa nhé, cô ấy không phải là đệ tử của tôi! Tôi cũng chưa bao giờ có ý định nhận đệ tử cả!”
“Nếu có thể, bằng một cách nào đó…” Ryuna cúi đầu. “Xin người hãy rộng lượng nhận tôi làm đệ tử! Nếu không được, làm ơn, ít nhất hãy cho phép tôi dùng cái danh đệ tử của người! Dù chỉ trong một khoảng thời gian vừa đủ để khiến tên chủ tọa đó phải sợ hãi thôi cũng được!”
“Đừng có đòi hỏi vô lý một cách tối giản như vậy!”
“Dù cho đã hỏi xin… rất khiêm tốn, người cũng không chịu chấp nhận thỉnh cầu của tôi ư?!”
“Hỏi xin người ta như vậy thì ai mà chẳng từ chối!”
Khi cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, và chúng tôi tiếp tục nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu…
“Dường như cứ đà này… chúng ta sẽ không bao giờ thống nhất được quan điểm.” Ryuna nheo mắt lại và chỉnh lại tư thế.
“Không nói đến việc thống nhất, quan điểm của chúng ta tách biệt đến mức chúng nằm ở hai lục địa đối lập nhau luôn rồi.”
“Vậy thì tôi không còn lựa chọn nào khác… Tôi sẽ phải chứng minh năng lực của mình và khiến người phải đích thân đánh giá. Tôi thách đấu với người, sư phụ! Điều kiện của tôi là như sau: Sư phụ không được phép can thiệp bằng bất kỳ hình thức nào, nhưng nếu một đòn tấn công của tôi trúng đích, người sẽ công nhận tôi làm đệ tử!”
“Cái thể loại điều kiện lố bịch gì thế hả?!”
“Ô? Nhưng nhiều bậc sư phụ trong sử thi thường đặt những điều kiện đó mà…”
“Ngay cả thế thì người ra điều kiện cũng đâu phải là đệ tử tương lai chứ?!”
“Hà…” Ryuna buông một tiếng thở dài. “Sự ích kỷ của sư phụ bắt đầu trở nên phiền phức rồi đấy… Rồi, rồi, hiểu rồi. Vậy thì hãy đấu một trận một chọi một bình thường và công bằn—”
“Mega Brand,” tôi cất tiếng, cắt ngang lời cô ấy trong khi cô ấy còn đang nói dang dở mấy lời nhảm nhí.
Bùmmmmmm! Ma pháp của tôi được kích hoạt ngay lập tức, mặt đất xung quanh Ryuna nổ dội ngược lên với âm thanh vang rền!
Đó không phải một ma pháp quá uy lực, nhưng đổi lại thì thời gian cần để xướng chú rất ngắn. Bằng lúc Ryuna đang bận nói ‘Rồi, rồi, hiểu rồi,’ tôi đã bắt đầu lén xướng chú và phát động ngay khỉ cổ vừa nói xong. Nói thật thì đối với một đối thủ thông thường, dính một đòn này là đủ để chốt hạ ngay. Như một phần quà kèm theo, tôi thoáng thấy được Naga cũng bị dính vào vụ nổ và giờ vẫn đang bay giữa không trung. Tuy nhiên…
Phía trước tôi, giữa lớp khói bụi mù mịt, một bóng đen đang dần tiếp cận!
(Cái gì—?!) Cảm nhận được nguy hiểm, tôi bật lùi về sau ngay lúc Ryuna băng qua màn đất đá vụn và áp sát tôi!
(Cô gái này…!)
Dường như tại khoảnh khắc mà cô ấy né được đòn tấn công bất ngờ của tôi, trước khi lớp bụi kịp lắng xuống, Ryuna đã vòng lại và phản công! Trong bàn tay phải của cô ấy là một cây gậy kim loại ngắn sáng bóng!
Để phản kháng, tôi phát động một ma pháp khác, “Diem Wind!”
Vù!
Tôi sử dụng ma pháp tạo ra một luồng gió lớn và đẩy lùi Ryuna, đồng thời tận dụng phản lực để lùi sâu hơn về sau và tăng khoảng cách giữa chúng tôi. Giờ khi khói bụi đã lắng xuống, tôi và Ryuna lại đối mặt với nhau một lần nữa.
(…Không tệ chút nào.)
Cô ấy sở hữu tài năng mà đến cả Naga còn thấy có triển vọng, chưa kể đến việc còn có thể đánh bại được một đối thủ như troll. Thật may mắn khi tôi đã giữ cảnh giác. Nếu bất cẩn mà chắc chắn về chiến thắng của mình chỉ với đòn Mega Brand đó, tôi có thể đã phải chịu một đòn phản công đầy đau đớn rồi.
“Thật đấy, dùng đòn tấn công bất ngờ với ứng viên đệ tử của mình sao, sư phụ?” Trong khi trách móc tôi, Ryuna từ từ thu hẹp khoảng cách.
Và trong khi cô ấy dần tăng tốc đi về phía mình, tôi phản pháo, “Cô đang nói cái gì ấy chứ? Nếu chỉ vậy mà cũng không né được thì còn gì để nói nữa đâu, đúng không?”
“Không… Nếu sư phụ quả thực đúng như lời đồn, nghĩa là đó phải là thứ mà tôi có thể lường trước được!”
Vừa nói xong, Ryuna một lần nữa bứt tốc lao tới! Cô ấy khẽ xướng một câu chú, nhưng tôi vẫn chưa thể xác định được đó là của ma pháp nào…!
Trong khi bị áp sát, tôi cũng đã chuẩn bị xong ma pháp của mình. “Aqua Create!”
Chiêu thức mà tôi vừa kích hoạt là một ma pháp đơn giản giúp tạo ra nước. Một quả cầu nước lớn bằng quả dưa hấu hiện ra trước ngực tôi, rồi sau đó bị tôi dùng cả hai tay ép lại và phóng những tia nước về phía Ryuna! Dĩ nhiên, ngay cả nếu có bị trúng đi nữa thì tất cả những gì cô ấy phải chịu sẽ là ướt nhẹp cả người mà thôi, nhưng…
“Ặc?!”
Giờ khi đã bị ướt sũng, Ryuna không thể hoàn thiện ma pháp của mình, và đứng lại rên rỉ. “T… Tại sao chứ?!”
“Ai mà biết?” tôi nói.
Với người ngoài, màn trao đổi vừa rồi có lẽ trông thật lố bịch, nhưng nói trắng ra thì tôi đơn giản là đã nhìn thấu được ý đồ của Ryuna từ trước và đã chặn đứng được nó… Thanh kim loại phô trương mà cô ấy đang cầm kia chính là một manh mối.
Một nữ pháp sư trông có vẻ yếu đuối vung vẩy một thanh kim loại thậm chí còn chẳng có lưỡi sắc. Không phải bất kỳ ai với chút tự tin vào sức khỏe của mình sẽ muốn giật nó đi nếu sắp sửa bị nó đánh sao? Tôi đã nhận ra rằng Ryuna đang muốn mời gọi tôi làm vậy. Nếu tôi bị khiêu khích mà nắm lấy thanh kim loại đó, ngay vào khoảnh khắc ấy, không chút nghi ngờ, tôi sẽ trúng một lôi ma pháp tầm gần và bị điện giật hoặc tê liệt. Thi thoảng tôi lại dùng đến chiêu trò tương tự như vậy nên việc đoán trước được cũng chẳng mấy khó khăn.
Khả năng cao Ryuna cũng đã đánh bại con troll bằng cách tương tự. Đó là lý do mà khi bắt đầu, tôi đã dùng một phong ma pháp để tạo khoảng cách. Nếu chiêu đó được sử dụng để phòng thủ trước một ma pháp phổ biến như Flare Arrow, thứ tạo ra nhiều mũi tên lửa và phóng chúng vào mục tiêu, thì những mũi tên đó sẽ bị dội ngược lại về phía kẻ tấn công. Đó là suy nghĩ mà tôi đã cài cắm vào trong đầu Ryuna.
Bằng phương pháp loại trừ, cô ấy đã quyết định sử dụng chiến thuật truyền điện qua cây gậy kim loại của mình. Nhưng trước khi có thể triển khai kế hoạch đó, tôi đã dội nước vào Ryuna với thủy ma pháp của mình. Và dĩ nhiên, nếu dùng điện trong khi toàn thân ướt đẫm như vậy thì trước khi làm được gì khác thì người đó đã tự nướng chín toàn thân rồi. Khoảng phân nửa những gì nêu trên đều chỉ là đoán mò, nhưng bởi phán đoán của tôi đã chính xác, điều này sẽ tạo cho Ryuna một ảo giác rằng tôi hoàn toàn nhìn thấu được chiến thuật của cô ấy. Dù gì đi nữa, kể cả nếu mọi suy đoán của tôi đều trật thì cũng chẳng sao! Lý do là bởi không sớm thì muộn—
“Vậy thì…!” Sau khi đã xốc lại tinh thần, lần này Ryuna đứng im và xướng một ma pháp khác.
Ngay khi ấy, tôi nhảy một cú thật mạnh về đằng sau! Bởi ngay lúc đó, một luồng sát khí xuất hiện từ phía sau của Ryuna! Trước khi cô ấy có thể nhìn nhận được tình huống—
“Freeze Arrow!”
Víu!
Hàng chục mũi tên băng được Naga phóng về phía chúng tôi!
Vừa rồi, sau khi bị thổi bay, Naga đã sớm hồi phục và trở lại trong trạng thái vô cùng bực tức, bắt đầu phóng loạn ma pháp tứ tung… hệt như những gì tôi dự đoán! Ngay cả suy đoán rằng cổ sẽ dùng băng ma pháp cũng không trật một ly! Tôi lùi về sâu hơn và nấp sau bóng của một cái cây gần đó.
Thế nhưng… đó không phải thứ mà Ryuna đã chuẩn bị sẵn để mà đối phó. Không đời nào cô ấy có thể đoán trước được năng lực hồi phục thần tốc của Naga, chứ đừng nói đến việc cổ sẽ phóng một đợt tấn công từ ngay phía sau mình, không thèm nghĩ đến khả năng bắn trúng đồng minh!
“—?!”
Ryuna cố gắng vặn mình để né, nhưng chỉ vậy thì vẫn không đủ, thế là khoảng hai mũi tên băng bay sượt qua vạt áo choàng của cô ấy. Dĩ nhiên, bởi cô ấy đang mặc áo choàng nên điều đó lẽ ra không phải vấn đề gì to tát. Đó là nếu cô ấy không bị tôi dội nước cho ướt sũng!
“Cậu đi quá đà rồi đấy, Lina Inverse! Dám làm một chuyện như vậy với tôi, Bạch Xà Naga… Cô đang làm cái gì vậy, Ryuna?”
“Brr-rr-r…?!”
Khi nhận ra rằng Ryuna đang đứng đó, Naga lên tiếng gọi, nhưng phần lớn quần áo của cô ấy đã bị đóng băng hoàn toàn, vậy nên cô ấy chỉ có thể đáp lại bằng tiếng hai hàm răng đánh vào nhau cầm cập.
“Chà, không quan trọng!” Phớt lờ tình hình mà không thèm đoái hoài nghĩ lại, Naga quay sang phía tôi. “Dám làm vậy với tôi, Bạch Xà Naga, đó chắc chắn phải là một lời tuyên chiến! Nếu đã vậy, tôi sẽ chấp nhận lời thách đấu này!”
Nói xong, Naga đạp mạnh xuống đất và lao về phía tôi trong khi xướng chú! Trong thoáng chốc… tôi đã nghĩ đến việc lấy Ryuna làm khiên thịt, nhưng chưa nói đến việc đối với tôi thì làm vậy quá tàn nhẫn, trên hết, tôi nghi ngờ về việc một tấm khiên thịt thực sự đủ đáng để khiến Naga bận tâm và ngăn cổ lại… Tôi bắt đầu chuẩn bị ma pháp của mình chạy ra từ đằng sau cái cây nơi tôi ẩn náu—
Bên trong khu rừng tăm tối, âm thanh của những đợt tấn công đầy hỗn loạn vang lên.
Gốc cây bị nghiền nát. Lá cây vương vãi khắp nơi. Gió, băng, sét và lửa. Của tôi và của Naga. Với mỗi ma pháp được kích hoạt, âm thanh của sự hủy diệt chồng chất lên nhau tạo thành bản hòa âm hỗn loạn. Sau một hồi giằng co kéo dài…
“C…Chờ đã…!” Giọng nói run rẩy của Ryuna vang lên.
Tôi và Naga đứng lại, không phải vì lời cầu xin của Ryuna, mà là bởi cả hai chúng tôi đều cảm nhận được một sự hiện diện khác. Khi nhìn sang, chúng tôi thấy một vài bóng hình to lớn bước ra từ trong hàng cây phía sau cô ấy!
(Thêm troll nữa à?)
Xem chừng Ryuna mới chỉ hạ được một trên năm con, bởi bốn con còn lại đã đến để hỏi thăm chúng tôi! Sự náo loạn từ trận chiến giữa tôi và Naga hẳn đã dụ chúng đến đây. Tôi không biết chúng đến để trả thù cho bạn mình hay gì, nhưng—tôi bắt đầu khẽ xướng chú…
“Flare Arrow!”
Nếu nghiêm túc, tôi có thể một lúc tạo ra hàng chục mũi tên lửa, nhưng hiện tại chỉ cần bốn mũi thôi là đủ. Rốt cuộc, ưu tiên hiện tại của tôi là khả năng kiểm soát…
Phừng, phừng, phừng, phừng! Tôi phóng chúng về phía Ryuna!
Tôi không biết mấy người vừa nghĩ gì về tôi, nhưng tôi không hề tấn công cô ấy. Một mũi tên của tôi bắn trúng phần bị đóng băng trên tấm áo choàng của cô ấy, ba mũi còn lại cắm vào bụi cây khô ở xung quanh. Tóm lại, tôi đang rã đông cho cô ấy.
“Cô còn chiến đấu được không?” tôi hỏi.
Ryuna trả lời không chút do dự, “Được…!”
“Vậy thì tôi với Lina mỗi người lo một con,” Naga chen vào.
“Đừng có hấp tấp,” tôi nói, cố gắng kiềm chế sự nóng vội của Naga.
Dù tôi đã nắm bắt được phần nào phong cách chiến đấu của Ryuna, tôi muốn xem cô ấy có thể thể hiện được như thế nào khi nghiêm túc. Nếu tôi hay Naga còn dùng thêm các ma pháp uy lực của mình nữa, khả năng cao là chúng tôi sẽ thổi bay không chỉ một mà nhiều con troll, và cũng có thể sẽ có con sống sót chạy thoát. Thay vào đó, nếu có thể, tôi muốn Ryuna đối mặt với chúng từng con một, nhưng…
Không biết là để kiểm tra tình trạng cơ thể hay gì, Ryuna bắt đầu vặn tay vặn chân một lúc, rồi sau đó lặng lẽ lao về phía lũ troll!
(Chờ đã nào—!)
Có phải cô ấy thực sự tính dùng đến chiến thuật truyền điện qua cây gậy kim loại không đấy?! Đối với con troll đầu tiên thì chiêu đó có thể có tác dụng, nhưng giờ khi quần áo đã bị ướt sũng, cô ấy cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng từ nó! Nếu Ryuna không nhận ra điều đó, không nói đến lũ troll, cô ấy sẽ tự hủy bằng sét của chính mình! Tôi thực sự muốn hỗ trợ Ryuna, nhưng giờ cô ấy đã ở quá gần lũ troll rồi! Dù có sử dụng ma pháp nào đi nữa thì tôi cũng không thể nào kịp được!
Ryuna vung cây gậy trong tay phải của mình vào con troll dẫn đầu. Đáp lại, con troll giương nắm đấm bên phải của mình lên cao trong khi bắt lấy cây gậy của Ryuna bằng tay trái…
Rắc.
Cánh tay trái của con troll bị gãy với một âm thanh kỳ quái đáng sợ!
(Hảaaaaaaa?!)
…Khá chắc là tôi đã nói rồi, nhưng để cho chắn hẳn thì tôi sẽ nói lại. Troll to và khỏe gấp đôi so với một con người bình thường. Và cánh tay của một con troll như vậy vừa mới bị bẻ gãy như cành cây khô.
Ngay sau đó, con troll khựng lại trong thoáng chốc, dường như không hiểu nổi chuyện gì vừa mới xảy ra. Khi Ryuna vung gậy đáp trả, cô ấy đảo cây gậy lại, và khi đầu kia của nó tiếp đích, nó nghiền nát ngực của con troll!
“Flare Arrow!”
Tầm bốn hay năm mũi tên lửa hiện ra trước Ryuna và được phóng đi. Trong số đó, một mũi được phóng thẳng vào nơi cô ấy vừa mới giáng đòn xuống. Không chút do dự, cô ấy liền tung thêm một đòn nữa, rồi sau đó lại bồi thêm một đợt Flare Arrow, cứ lặp đi lặp lại quy trình đó…
Lũ troll còn lại nhỉ biết sững sờ đứng nhìn hành động điên rồ như một cuồng chiến sĩ của Ryuna, nhưng một con chợt tỉnh ra và lao về hướng cô ấy—
“Ooburasshaaaaaaaaaaa!”
Tuy nhiên, sau khi nhận thấy chuyển động, Ryuna gầm lên một tiếng không tài nào hiểu nổi, thay đổi mục tiêu và biến con troll đang định tấn công mình thành nạn nhân mới cho cuộc tấn công tàn bạo của mình. Tốc độ của đợt tấn công liên hoàn của cô ấy nhanh đến mức mà năng lực hồi phục siêu mạnh của lũ troll cũng không thể bắt kịp được.
(Ôi trời. Đáng sợ quá, đáng sợ quá, đáng sợ quá.)
Hai con troll còn lại sợ sệt lui về sau, cuối cùng cũng lấy đủ can đảm để hợp lực tấn công, nhưng—đã quá muộn rồi.
“Assher Dist!”
“Fell Zaleyd!”
Ma pháp tấn công được tôi và Naga đồng thời phát động đã tiêu diệt chúng!
Giờ chỉ còn lại…
Binh! Bang! Bốp! Bẹp!
“Flare Arrow Flare Arrow Flare Arrow Flare Arrow…”
Âm thanh đáng sợ của việc Ryuna đập lũ troll nhừ tử vang vọng không ngừng nghỉ khắp khu rừng…
“Sư phụ, người nghĩ sao về năng lực pháp sư của tôi…?”
Sau khi trận chiến với lũ troll xấu số kia kết thúc, Ryuna mỉm cười tươi rói và hỏi tôi.
(Không, quên pháp sư đi… Tôi nghĩ cô sẽ là một cuồng chiến sĩ xuất sắc đấy…)
“…Thường thì tôi sẽ dùng lôi ma pháp để gây tê liệt đối thủ trước khi làm vậy… nhưng sư phụ đã nhìn thấu được chiến thuật đó và né được… Sư phụ quả thực rất tuyệt vời!”
“Ý tôi là… Tôi cũng phải bất ngờ khi cô có thể đánh một con troll đến chết như vậy đấy…”
“Ồ, ý người là thứ này sao…?” Có lẽ nghĩ rằng tôi đang nói đến cây gậy, cô ấy khéo léo vung vẩy nó. “Tôi đã yêu cầu thứ này được làm ra thật là bền và làm từ một thứ kim loại đặc biệt… vậy nên thứ này nặng cỡ một đứa con nít.”
(Và… cô có thể dễ dàng vung được một thứ như thế ư?)
“Không… Sức mạnh vũ khí của cô là một chuyện… nhưng mức độ tàn bạo trước lũ troll đó…”
“Không có gì đâu, sư phụ… Khi vận hết nỗi cay đắng bấy lâu nay trước tên chủ tọa, sức mạnh cứ vậy mà tuôn trào ra thôi.”
(Cô ghét tên chủ tọa đó đến mức nào vậy?)
Chà, bây giờ thì tôi đã thấy được khả năng chiến đấu của Ryuna rồi. Với điều đó trong đầu, câu trả lời cho việc có công nhận cô ấy làm đệ tử của mình hay không… dĩ nhiên là không đời nào.
Mấy lời đồn được phóng đại lên và lan truyền khắp nơi đeo bám tôi đã đủ tệ rồi, danh tiếng của tôi sẽ ra sao nếu việc “Tôi có một đệ tử có thể cầm gậy nghiền nát được cả một con troll” được chèn thêm vào? Dù gì đi nữa, giờ mà thành thật trả lời thì sẽ rất phiền toái nếu cô ấy quyết định bám theo tôi đến hết phần đời còn lại, chứ đừng nói đến việc cô ấy lại làm loạn như vừa rồi.
(Vậy thì chỉ còn có thể làm một việc thôi! Kết thúc chuyện này bằng một chút bịa đặt nào!)
Tôi ngẩng đầu lên nhìn xa xăm. “Ngưỡng mộ ai đó, hoặc muốn trở lên giống với họ… Bản thân chuyện đó không hề xấu.”
“Vậy…!”
“Tuy nhiên!” Tôi ngắt lời Ryuna bằng cách lên giọng đầy kịch tính. “Suy cho cùng, giá trị thật sự của một con người được thể hiện không phải qua việc ‘trở nên giống với người khác’, mà là ‘trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình’!
Ryuna, cô đã cho tôi được chiêm ngưỡng phong cách chiến đấu của mình, và như vậy… Kết luận mà tôi đưa ra là nếu nhận cô làm đệ tử, đó sẽ không phải một phiên bản tốt nhất của Ryuna! Không hề! Đó sẽ chỉ là một bản sao hạ cấp của tôi mà thôi. Do vậy, tôi sẽ không thu nhận cô! Mục tiêu mà cô phải nhắm tới là ‘phiên bản tốt nhất của mình’, không phải ‘giống với Lina Inverse’! Một khi đạt được mục tiêu đó và sống một cuộc sống theo cách của riêng mình, bất kỳ ai cũng sẽ công nhận cô là chính bản thân cô mà thôi!”
“Cuộc sống của tôi… Theo cách của riêng mình…”
“Đúng vậy.”
“Bằng việc sống cuộc sống theo cách của riêng mình… tôi có thể dọa tên chủ tọa đáng ghét đó sợ chết khiếp!” Đôi mắt của Ryuna sáng bừng lên với ngọn lửa từ sâu thẳm bên trong.
(Chính xác thì cô ghét tên đó đến mức nào vậy?)
Ryuna chìm vào im lặng và liếc sang phía Naga với vẻ dò hỏi. Đáp lại, Naga khẽ mỉm cười và hất mái tóc đen dài của mình.
“Hừm. Đương nhiên, việc muốn trở thành ai là tùy thuộc vào chính cô mà thôi.”
Tuy nhiên, tôi thì lại biết rõ… Rằng khi mà Naga bắt đầu nói kiểu vậy thì thường là do mọi chuyện đã trở nên quá đỗi phiền phức và cô ấy muốn bỏ cuộc.
“Sẽ không sao đâu, đúng không? Khi sống theo cách của riêng mình…”
“Dĩ nhiên.”
Khi tôi gật đầu và mỉm cười, khuôn mặt của Ryuna rạng rỡ hẳn lên.
“Mừng ghêeee…” Vừa nói trong khi buông tiếng thở dài thườn thượt, cô ấy với cả hai tay ra sau lưng và làm gì đó sột soạt bên dưới tấm áo choàng. “Phải như thế này đúng thật là đau đớn mà.”
Ngay khi cô ấy vừa lôi một tấm vải ra, hai khối tròn lập tức căng phồng lên từ dưới lớp áo quanh vùng ngực của cô ấy!
(Cô ấy… băng… ngực mình?)
“A! Thoải mái hơn nhiều rồi!” Cô ấy vươn vai với nụ cười tươi rói và duỗi thẳng cái lưng hơi gù của mình dậy. Trông cô ấy cao hơn tôi chừng nửa cái đầu. “Xem nào, Naga bảo tôi rằng nếu muốn làm đệ tử của Lina Inverse, việc cao hơn và có ngực lớn hơn sẽ là một sự xúc phạm đối cô ấy. Vậy nên tôi đã quấn một tấm vải quanh ngực để khiến nó trông nhỏ hơn và phải khom lưng suốt. Nhưng mà làm vậy đau quá thể luôn! Hửm? Sao vậy, sư p… Ý tôi là, Lina? Cô đang xướng chú à?”
Trong khi Ryuna hỏi vậy, phía sau cô ấy một đoạn, Naga đang đổ mồ hôi lạnh và cố gắng chậm rãi xê ra xa khỏi chúng thôi, nhưng có làm vậy thì bây giờ cũng đã quá muộn.
“Đùa nhau đấy à?! Fireball!”
Tiếng thét của tôi cũng với vụ nổ ma pháp vang vọng trong khu rừng phủ ánh hoàng hôn.
(Trở thành đệ tử của pháp sư: Hết)