Sinh Tồn Trên Chuyến Tàu: Tôi Biến Thành Bạch Mao Cày Đế

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

203 1030

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

336 862

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

(Đang ra)

Xuyên Vào Trò Chơi Hẹn Hò Rùng Rợn Nơi Mọi Nữ Chính Đều Là Yandere

辣椒爱吃猫

Tóm lại, đây là câu chuyện về cuộc đấu trí và mối quan hệ yêu-ghét với những yandere

45 191

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

289 6680

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

279 5852

Quyển 01 - Mặc Định - Chương 62 - Bạn phải tự mình đi

Bạch Trừng cứ thế trần truồng nằm trên giường, ngoài hai mảnh vải mỏng manh ra thì không có gì che thân. Cô run bắn cả người, lập tức thở ra một luồng khí trắng. Lò sưởi chống lạnh dường như chỉ giảm bớt ảnh hưởng của sự xâm thực khí lạnh ở núi tuyết, thực tế thì không giúp tăng nhiệt độ bên trong toa xe là bao. Bạch Trừng vội vàng đứng dậy, lập tức lấy quần áo ở bên cạnh mặc vào thật nhanh. May mắn là thể chất hiện tại của cô đủ mạnh, nên mới không bị cảm lạnh.

Mở cửa toa xe, Xích Nhan và Tử Uyên dường như đã đợi sẵn ở đầu máy từ lâu. Cô nhìn đoàn tàu đã ngừng chạy, không khỏi tò mò hỏi: "Đến rồi sao?"

"Tiểu thư, khi đoàn tàu dừng lại thuộc hạ đã kiểm tra xung quanh rồi," Xích Nhan mở lời giải thích, sau đó dừng lại rồi nói tiếp, "chỉ là... xung quanh không có địa điểm nhiệm vụ hay bất thường nào như ngài nói."

Bạch Trừng ngạc nhiên, ánh mắt cô lại nhìn vào bàn thờ chiến lợi phẩm để xác nhận.

【Chỉ dẫn lộ trình: Bạn đã đến khu vực nhiệm vụ.】

Nhìn ra ngoài cửa sổ, những ngọn núi bao quanh, một màu trắng xóa, quả thực như lời Xích Nhan nói, không có gì cả. "Chết tiệt, cái thứ gì rách nát vậy!" Bạch Trừng không khỏi chửi thề một tiếng.

Rõ ràng, địa điểm nhiệm vụ này cần cô tự mình đi tìm, còn bàn thờ chỉ định vị một vị trí mơ hồ chung chung mà thôi.

"Xích Nhan, anh đã xem xét ở xa hơn chưa?" Cô lại hỏi. Xích Nhan lập tức đáp: "Thuộc hạ vẫn chưa kịp kiểm tra."

"Anh..." Lời Bạch Trừng vừa thốt ra, cô bỗng sững lại. Bởi vì trong lúc cô vừa quay người, cô cảm nhận rõ ràng có một luồng hơi ấm truyền đến từ ngón út của mình. Bạch Trừng giơ tay nhìn chiếc nhẫn đuôi dò tìm, phát hiện lúc này nó đang lấp lánh ánh sáng xanh lam nhàn nhạt.

"Đây là..." Bạch Trừng lại thử lắc người, ánh sáng xanh lam trên nhẫn cũng bắt đầu mờ đi, cho đến khi biến mất hoàn toàn. Cô ngay lập tức hiểu ra tác dụng của món đồ này, nó đang thông qua việc phát sáng và tỏa nhiệt để cho cô biết phương hướng của vật tư.

"Vậy liệu thứ này có thể tìm thấy địa điểm nhiệm vụ chiến lợi phẩm không?" Bạch Trừng không rõ, nhưng cô định thử xem sao.

"Xích Nhan, lần này anh đeo nó vào và thử tìm xem." Bạch Trừng giải thích sơ qua về công dụng của chiếc nhẫn, sau đó tháo ra đưa cho anh ta. Nhưng lúc này, Xích Nhan lại lộ vẻ ngượng ngùng. Anh không nói gì, mà âm thầm giơ ngón tay mình lên, như thể ra hiệu điều gì đó.

Thân hình cao gần hai mét, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn. Ngay cả ngón út có chu vi nhỏ nhất của Xích Nhan cũng gần bằng nửa cánh tay của Bạch Trừng. Khóe miệng cô giật giật: "Thôi được rồi, đeo cái này cho anh quả thực là không khả thi..."

Và chiếc nhẫn đuôi dò tìm phải được đeo mới có tác dụng, nên Bạch Trừng chỉ có thể chuyển ánh mắt sang Tử Uyên, người có vóc dáng và hình thể gần như tương đương với mình.

"Địa điểm nhiệm vụ nói là một cái hang động," Bạch Trừng nhìn những ngọn núi không quá xa xung quanh, "chắc hẳn sẽ rất dễ tìm thôi."

"Tiểu thư, tôi nhất định sẽ tìm thấy nó với tốc độ nhanh nhất." Tử Uyên vỗ ngực cam đoan. Sau vài ngày chung sống, cô ấy cũng không còn rụt rè và lạnh lùng như lúc ban đầu nữa. Đương nhiên, chỉ với Bạch Trừng.

"Chú ý an toàn nhé, đợi em về ăn tối." Bạch Trừng vỗ vai cô ấy. Tử Uyên quay người bước vào trong băng tuyết, còn Xích Nhan thì tiếp tục lặng lẽ bảo vệ đoàn tàu.

Lúc này Bạch Trừng cũng đến trước màn hình, nhìn thấy sáu tấm thẻ nhân viên màu xanh dương rải rác trên đài điều khiển.

【Tiên phong giả Đường Viêm đã giao dịch áo choàng đầu sói1 của bạn, nhận được thẻ nhân viên màu xanh dương2!】

【Tiên phong giả Đường Viêm đã giao dịch của bạn...】

【Tiên phong giả Đường Viêm...】

Cô vui mừng, không ngờ áo choàng lại được bán nhanh đến vậy. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt cô lại ngưng lại: "Tên Đường Viêm này mua ba chiếc áo choàng một lúc sao?"

Bạch Trừng kiểm tra sáu tấm thẻ nhân viên trong tay, phát hiện quả nhiên có những tấm bị trùng lặp. Điều này cho thấy Đường Viêm còn đang giúp đồng đội của mình giao dịch, đồng thời không muốn tiết lộ thân phận của họ.

Bạch Trừng nhướng mày: "Đồ con gái hồ ly, ai quan tâm đồng đội của hắn là ai chứ?"

Trong lúc chờ Tử Uyên trở về, cô cũng chuẩn bị bữa tối. Có nồi nấu ăn rồi, Bạch Trừng có thể nấu một nồi thịt hầm nóng hổi, không cần phải ăn món thịt nướng dính răng nữa.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, tại nhà ga của Lâu đài núi tuyết, bốn chiếc tàu từ từ chạy vào. Đường Viêm là người đầu tiên bước vào đại sảnh, cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa liên tiếp vang lên bên cạnh, anh ta lập tức lên tiếng nhắc nhở: "Đại sảnh tầng một có một con Ảnh ma, mọi người không được phát ra bất kỳ ánh sáng nào!"

"Ảnh ma? Đó là cái quái gì, nhiều nhân viên thế này chúng ta không thể trực tiếp xử lý nó sao?" Một giọng nói có chút nghi ngờ vang lên trong bóng tối, điều này ngay lập tức khiến Đường Viêm cảm thấy không hài lòng. Mặc dù trước đó anh ta chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của đối phương, nhưng cái giọng phản vấn đó đã khiến anh ta ngay lập tức nhận ra đối phương. "Tiêu Nhiên, nếu cậu muốn chết thì tôi sẽ không cản cậu đâu!" Anh ta không hề khách sáo, bởi vì anh ta biết rõ rằng ngay cả tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng không thể là đối thủ của con Ảnh ma này. Và là người bảo vệ nhà ga số hai, một Vô Tồn gần như vô địch, đương nhiên sẽ có những hạn chế lớn. Nhưng thật trùng hợp, Đường Viêm lại biết tất cả các quy tắc giết người của nó.

Lúc này, hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lần lượt nắm lấy cánh tay anh ta từ hai bên, bên tai vang lên giọng nói ngọt ngào của một cặp chị em. "Anh Đường, chúng ta đi nhanh thôi, đừng quan tâm đến anh ta mà." "Đúng vậy, ở đây đáng sợ chết đi được. Anh Đường phải bảo vệ bọn em đấy."

Nghe thấy lời của họ, tâm trạng Đường Viêm mới khá hơn. Rất nhanh, cả bốn người cùng vài nhân viên đã đến được tầng hai. Chỉ là không ai nhận ra rằng trong bóng tối, khi Đường Viêm lướt qua Ảnh ma, anh ta đã lặng lẽ nhặt một cái búa trên mặt đất.

Khi ngọn đèn trên tường được thắp sáng, ánh lửa vàng vọt cũng ngay lập tức xua tan một phần bóng tối, phản chiếu những biểu cảm khác nhau của bốn người: lo lắng, cảnh giác, vui mừng, v.v. Lúc này Đường Viêm sững lại, chợt nhận ra. Anh ta nhìn sang cặp chị em quyến rũ đang đứng sát bên cạnh mình, và cả Tiêu Nhiên như một đứa trẻ tò mò. Anh ta đột nhiên ngạc nhiên: "Lâm Thu Nguyệt đâu, cô ấy không vào ga sao?!"

Tiêu Nhiên nghe vậy lập tức quay đầu lại, cười lạnh: "Hừ, cô ta không lừa anh chứ? Đây chính là đồng đội mà anh đã cam đoan tìm được sao?"

Đường Viêm nhíu mày, không nói gì. Nhưng sự thật rõ ràng đã bày ra trước mắt. Hai chị em bên cạnh thấy sắc mặt anh ta không tốt liền lườm Tiêu Nhiên một cái rồi lập tức an ủi. "Hừ, anh Đường, anh nhìn tên kia kìa, béo tốt, tai to, nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì rồi!" "Đúng vậy, anh Đường đừng giận mà, có bọn em là được rồi, cần cô ta làm gì."

Đường Viêm siết chặt nắm đấm, giận không kiềm chế được. "Vừa mới tặng áo choàng đầu sói cho cô ta, vậy mà dám lừa tôi!" Trong mắt Đường Viêm lúc này tràn đầy lửa giận, chỉ một lát sau lại đột nhiên cười lạnh: "Hừ, những Tiên phong giả sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau, đến lúc đó tôi nhất định sẽ giết cô!"

Chỉ có Tiêu Nhiên nghe xong là vẻ mặt khó hiểu: "Áo choàng đầu sói? Đó là cái gì?"

"Nhà ga tiếp theo là núi tuyết..." Chị gái vẫn chưa nói xong thì đã bị em gái lườm một cái, liền vội vàng im miệng. Bởi vì cả hai cô cũng đã nhận được áo choàng đầu sói mà Đường Viêm tặng, còn Tiêu Nhiên, tên ngốc đó, thì hoàn toàn không biết gì.

...

Gần một giờ trôi qua, Bạch Trừng đã làm xong một nồi thịt hầm ngon lành. Lúc này trời đã hoàn toàn tối, bão tuyết lại bắt đầu hoành hành. Tử Uyên giẫm lên lớp tuyết tích tụ, đón gió lớn, bóng dáng cô ấy cũng đã hiện ra trong bóng tối.

Vẫn chưa đợi cô ấy lên tàu, Bạch Trừng thấy vậy liền vui mừng hỏi: "Tử Uyên, tình hình thế nào rồi?"

"Tiểu thư, cửa hang có một phong ấn, người phải tự mình đi."