Xác Black Agate
Feodor tự hỏi, khi đi ăn trộm, có nên tấn công vào ban đêm cho an toàn hay không.
Có điều, an ninh ở Nhà Kho Tối Mật số Không được duy trì liên tục bất kể ngày đêm. Và vì nó ở dưới lòng đất, nên trời sáng cũng không cản trở gì công việc của anh, thành ra chọn lựa thời điểm là ngày hay đêm cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.
Cho nên, vào đầu giờ chiều, dưới cái nắng chói chang, Feodor lại thử thách Vại Dưa Muối thêm một lần nữa, ở sâu bên dưới căn cứ của Vệ Binh Đeo Cánh.
***
Đây là lần thứ hai Feodor thử làm việc này, và anh đã bắt đầu quen với nó… hoặc là chưa. Ngay khi anh lẻn được vào trong kho và khép cửa lại sau lưng, cả cơ thể anh nhũn ra khi đã dùng hết adrenaline trong người.
Căn phòng bình thường chẳng có ai ghé thăm trông vẫn giống hệt với đêm hôm trước - tối tăm, bụi bặm, và chất đầy những chiếc hòm đựng những món đồ cực kì nguy hiểm. Giữ cho ánh sáng ở mức tối thiểu, Feodor để mắt mình làm quen dần với bóng tối mù mờ, và lần theo bước của chuyến viếng thăm lần trước.
Cuối cùng, những ngón tay vươn ra của anh chạm lên mặt chiếc hòm đang chứa Xác Black Agate.
Bây giờ thì…
Anh nhẩm lại quy trình thêm một lần nữa trong đầu. Bản thân chiếc hòm gỗ không có vẻ quá kiên cố. Nó không hẳn là mỏng manh, nhưng thật lạ lùng khi một thứ nguy hiểm như một con Quái Thú lại được đựng bên trong nó. Như vậy, nhiều khả năng là còn một lớp bảo quản nữa bên trong chiếc hộp gỗ. Bằng sắt chăng? Bất luận là gì, nó cũng phải chắc chắn và an toàn.
Vì vậy, điều đầu tiên Feodor làm là đục một lỗ nhỏ ở bên hông của chiếc hòm ở một chỗ khó thấy. Anh thò một tinh thể phát sáng qua cái lỗ để thăm dò kích thước và hình dáng của vật bên trong. Nếu nó có thể lấy được ra từ bên cạnh, anh chỉ cần khoét rộng cái lỗ và-
Hửm?
Có gì đó giống như một kẽ hở ở phía trên đỉnh hòm. Một ô cửa sổ nhỏ dài cỡ hai gang tay, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng trong bóng tối tù mù.
Một ô cửa sổ à? Lạ thật…
Tại sao lại cần một cái cửa sổ trong hòm chứa vật liệu nguy hiểm? Nếu người ta cố tình làm một cái cửa sổ, tức là muốn nói có gì đó ở bên trong mà người ta có thể nhìn qua cửa sổ để kiểm tra.
Điều đó khiến anh có một linh cảm xấu, nhưng tạm thời thì nó càng thuận tiện cho anh. Feodor từ từ mở ô cửa sổ ra, đôi mắt căng thẳng kiểm tra kĩ để đề phòng bẫy rập, rồi nhòm vào bên trong.
Mắt chạm mắt.
“Kh-?!”
Feodor bằng cách nào đó đã ngăn được bản thân khỏi hét toáng lên. Đầu óc anh xây xẩm, suýt chút nữa thì anh đã lăn ra ngất ngay tại chỗ.
Cái… quái gì đây…? Mình không hiểu…
Thứ mà anh mong đợi ở bên trong hòm là di vật của Đại Hiền Giả đã từ lâu vắng bóng. Hay còn có thể nói là xác của Shiantor, Quái Thú Thứ Nhất, Kẻ Than Khóc, đã bị tiêu diệt trong trận chiến ở Collinadiluche năm năm trước.
Feodor không hề biết con Quái Thú Thứ Nhất có bề ngoài ra sao, nhưng anh đã tìm hiểu về các loài quái thú khác, đọc mòn những ghi chép về chúng trong nghiên cứu của Elpis và trong ghi chép của chính Vệ Binh Đeo Cánh. Quái Thú Thứ Hai, Aurora. Quái Thú Thứ Ba, Dependence. Quái Thú Thứ Tư, Legiteimitat. Quái Thú Thứ Năm, Materno. Quái Thú Thứ Sáu, Teimerre. Quái Thú Thứ Mười, Croyance. Feodor đã tự tin rằng tối thiểu là mình biết thứ gì đó về gần như tất cả các Quái Thú từng được ghi chép trong lịch sử.
Chính vì thế, anh đã hình thành một thiên kiến trong đầu. Anh đã cho rằng những loài Quái Thú chưa biết còn lại chắc chắn cũng phải là những loài quái vật gớm ghiếc, giống như những loài đã biết.
Thế nhưng-
Vật chứa bên trong chiếc hòm đang ngay trước mắt anh-
Khác xa với hình dung của anh về một con Quái Thú.
Quả thực, thật khó chấp nhận răng một thứ như vậy lại chính là một con Quái Thú. Bởi vì đó chính là-
“Cậu nhìn thấy rồi chứ?”
Feodor quay ngoắt đầu lại. Cánh cửa đã được mở ra, và một ai đó đã bước vào. Mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Anh chưa hề nghe thấy hay cảm nhận thấy gì hết. Tại sao?
Những câu hỏi cứ chồng chất lên nhau mà không có lời giải đáp, Feodor chìm sâu vào sự hoang mang vô tận.
“À-”
Bóng người tròn trịa kia rút ra một điếu thuốc từ túi ngực rồi đặt lên miệng. Ông ta quẹt một que diêm vào tường để châm thuốc.
“Tôi phải thừa nhận là tôi đã đắn đo rất nhiều. Tôi muốn dành lời khen cho anh vì năng lực và sự can đảm để đột nhập được vào đây, và càng tự hào hơn vì người làm được điều đó chính là người dưới trướng mình, có điều…”
Mùi khói thuốc thoang thoảng trong không khí, hòa tan theo giọng nói bình thản kia. Vì một lý do điên rồ nào đó, Feodor tự hỏi liệu châm lửa trong căn phòng này có an toàn hay không.
“Tôi không thể bỏ qua được việc cậu đang làm, lẫn việc cậu đang định làm.”
“Chỉ huy…” Feodor khan giọng. “Tại sao… tại sao ngài lại ở đây?”
“Tại sao à? Bởi vì cậu đang ở đây, sĩ quan hạng Tư Feodor Jessman.”
“Ý tôi không phải là như vậy.”
“Nhưng ý tôi lại chính là như vậy.”
Viên chỉ huy bước lên một bước. Feodor lùi lại một bước.
“Tôi đã cho người bám theo cậu từ sáng nay, nhưng người này nhanh chóng mất dấu của cậu. Tôi cũng không nghĩ cậu lại để bị bắt một cách dễ dàng, nên tôi đã gài bẫy cậu… nhưng tôi không ngờ cậu lại liều lĩnh đến mức cắn câu ngay trong ngày.”
Thì ra đó là cảm giác đã bám lấy anh buổi sáng nay ở trong thành phố. Feodor rùng mình khi nghĩ rằng mình suýt chút nữa đã dẫn kẻ đó tới chỗ Giggir.
“T-tôi làm sai ở đâu?” Trong cơn hốt hoảng, tâm trí anh lần ngược lại từng việc anh đã làm và từng điều anh đã nói. Thế nhưng anh không thể nhớ ra điều gì sơ hở. Không cách nào có thể lý giải vì sao viên sĩ quan hạng Nhất lại có mặt ở đây.
“À, phải. Cậu có sai đấy. Một sai lầm chết người, thật không phải kiểu của cậu chút nào.” Đằng sau giọng nói nhẹ nhàng của viên sĩ quan hạng Nhất là sự đanh thép. “Cho nên tôi mới có mặt ở đây.”
“Nhưng… không, tôi đã làm gì đâu-”
“Cậu có nhớ đêm qua khi cậu nghe thấy báo cáo đó không? Một tòa nhà đã bị phá hủy, nghi là do một vụ nổ ấy? Trông cậu không hề quan tâm chút nào.”
“...Ồ.” Anh chợt hiểu ra.
“Cậu không hề tỏ ra ngạc nhiên. Cứ như là cậu coi rằng việc các tòa nhà nổ tung là hoàn toàn bình thường.”
Điều đó quả thật là kì lạ. Dù sao thì anh cũng vừa mới báo cáo rằng mình không tìm thấy chỗ ẩn nấp của Lakish. Hơn nữa, anh còn viết trong báo cáo rằng anh nghi ngờ cô đang ẩn nấp ở đâu đó trong thành phố.
Bất cứ binh sĩ tinh linh nào cũng có thể gây ra một sự tàn phá ghê gớm hơn bất kì thứ thuốc nổ hay áp suất hơi nước nào.
“Đáng lẽ ra cậu phải nhận ra ngay mối liên hệ giữa một vụ nổ không rõ nguyên do và Binh sĩ tương đương hạng Nhất Lakish. Nhưng sự thản nhiên của cậu đã xác nhận rằng vị trí và sự an toàn của cô ấy đã được đảm bảo. Có phải thế không?”
Đó là một sai lầm cơ bản mà anh chẳng còn lời gì có thể nói để bào chữa. Thậm chí mãi cho tới vừa rồi anh mới nhận ra rằng đó là một sai lầm.
“...Nhỡ tôi chỉ đơn giản là không nhận ra sự liên quan đó thì sao?”
“Nếu là bất kì ai khác, tôi e là điều đó có khả năng xảy ra. Nhưng riêng cậu, sĩ quan hạng Tư Feodor Jessman, thì không đời nào cậu lại không nhận ra điều đó.”
Viên sĩ quan Armado buồn rầu tặc lưỡi. “Cậu biết không, tôi đã dõi theo cậu khi cậu trở thành sĩ quan từ khi còn rất trẻ. Tôi đã nghĩ cậu sẽ có thể dễ dàng thăng tiến trong tương lai. Cậu là một sự bổ sung rất hứa hẹn cho Sư đoàn Năm. Nếu Vệ Binh Đeo Cánh - nếu thế giới này - vẫn còn tồn tại tới khi tôi về hưu, có lẽ tôi sẽ chọn cậu làm người kế nhiệm.”
“Chỉ huy…”
“Tôi đã mơ về ngày ấy rất nhiều.”
Feodor nghẹn lời. Anh cảm thấy khóe mắt mình nóng bỏng. Không phải vì bóng tối đang vây quanh hai người họ nhưng mắt anh vẫn nhòe đi.
“Tôi… không có gì để bào chữa.”
Anh chỉ gắng nói ra được có vậy.
“Bào chữa? Cho cái gì mới được chứ?”
“Tôi đã phụ lòng tin của ngài.”
“Ồ, không cần phải xin lỗi về chuyện đó. Từ đầu cậu chưa bao giờ lừa được tôi đâu.”
“Cái gì?”
“Ngay từ đầu, cậu đã nghiêm túc cân nhắc về tương lai của Regul Aire và thực lòng muốn sửa chữa sai lầm của anh mình. Cho nên cậu đã gia nhập Vệ Binh Đeo Cánh và tìm cách phản bội nó. Nhưng cậu chưa từng phản bội bản thân mình, và không có gì cần phải xấu hổ về chuyện đó.”
Viên sĩ quan Armado buồn rầu lắc đầu. “Có điều… thật là đáng tiếc khi câu chuyện của cậu sẽ phải kết thúc ở đây.”
“A-!”
Chưa cần nghĩ phải trả lời ra sao, Feodor đã lao vút đi.
Nhà Kho Tối mật chỉ có một lối vào duy nhất. Chừng nào Chỉ Huy còn đứng chắn nó, mình sẽ không thể chạy thoát mà không hất ngã được ông ta, hay lách qua một bên được! Viên sĩ quan Armado nặng nề, chắc nịch giống như một bức tường kiên cố trước mắt anh. Nhưng mình vẫn có thể vượt qua được ông ta.
Một người lính dày dặn kinh nghiệm luôn quan sát trọng tâm, ánh mắt, và bước chân của đối thủ để dự đoán nước đi tiếp theo của chúng. Chính vì vậy, gài thêm bẫy vào những thông tin này sẽ làm họ bị bất ngờ. Cách chiến đấu này, dựa trên việc lợi dụng dự đoán của kẻ địch để bắt bài, chính là điểm mạnh không thể bàn cãi của tộc Imp - hay là của riêng cá nhân Feodor.
Feodor hạ thấp trọng tâm để tỏ ra như anh định lách người qua chân trái của viên sĩ quan hạng Nhất. Nhưng thực ra đó chỉ là đòn nhử, và anh sẽ nhảy qua vai bên trái của người Armado - nhưng đó cũng chỉ là mánh lừa. Anh sẽ khiến viên sĩ quan Armado phải dè chừng trái phải, nhưng ý định thực sự của Feodor là đột phá bằng một cú tông trực diện. Sự chênh lệch về thể hình giữa hai người họ là không thể xem nhẹ, nhưng nếu anh chớp được thời cơ ngay khi đối phương không đề phòng, anh có thể làm ông ta mất thăng bằng, và-
Uỳnh.
Không khí trong hai lá phổi của Feodor bị ép ra trong một hơi thở mạnh. Cả người anh khuỵu xuống, hai mắt anh lóa lên trắng xóa.
Anh không hiểu chuyện gì xảy ra. Trong khi lơ mơ, anh chỉ hiểu kết quả là mình đã thất bại.
“Tôi bất ngờ là cậu chưa từng nhận ra thói quen xui xẻo này của chính mình đấy.”
Âm thanh duy nhất anh nghe rõ là giọng nói đượm buồn kèm chút cô đơn thì thầm vào tai mình.
“Lúc nào cậu cũng thích dùng mưu mẹo, nhưng khi bị dồn vào thế chân tường, cậu luôn chọn đối đầu trực diện. Khi tôi đã hiểu được tới đó, thì vài cái đòn nhử chẳng còn nghĩa lý gì nữa."
Feodor giờ mới nhận ra mình bị đấm vào xương ức, ngay phía trên tim. Hơi thở của anh bị ngừng lại, tuần hoàn máu trở nên rối loạn, và cả ý thức của anh cũng đang dần trôi tuột đi.
“Giấc mơ của cậu… sẽ chấm dứt ở đây.”
Viên sĩ quan Armado giáng thêm một đòn mạnh nữa, lần này nhắm thẳng vào đầu Feodor, và tất cả chìm vào một màu đen.