Tôi không hề ghét việc Sendai-san chạm vào mình.
Nhưng nếu tôi cho phép điều đó thì Sendai-san sẽ bắt đầu tự phụ và bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn nữa, nên tôi không thể cứ lúc nào cũng cho phép cô ấy làm vậy được.
Nhưng mà tôi cũng có ấn tượng khá tốt về việc khi Sendai-san chấp nhận điều kiện trao đổi, cô ấy sẽ luôn ngoan ngoãn lắng nghe những điều tôi bảo.
Tôi ngồi lên một chiếc ghế trong góc căn phòng nhạc cụ.
“Liếm chân tôi đi”
Dù trước đây đã nghe câu nói đó không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng Sendai-san vẫn trông rất ngạc nhiên.
“Eh?”
“Không nghe hửm? Tôi bảo là liếm chân tôi đi”
“……Ở đây á?”
“Nếu cậu làm được thì tôi sẽ cho cậu chạm vào tôi”
Dù cho Sendai-san rất hiếm khi nào bất tuân lệnh tôi, nhưng đó cũng chỉ là ở nhà thôi, chứ quả nhiên là ở trường thì cô ấy cũng chẳng dám liếm chân tôi đâu.
Vì biết là cô ấy không làm được nên tôi mới quyết định đưa ra điều kiện trao đổi.
Thực ra thì chỉ cần đưa ra bất kỳ điều kiện nào khiến Sendai-san từ chối là được, nhưng tôi không nghĩ ra được thứ nào khác mà cô ấy không dám làm. Nếu không thể đáp ứng được điều kiện trao đổi thì Sendai-san sẽ không còn cách nào khác ngoài từ bỏ, nên phương án này cũng khá là dễ dàng.
“Miyagi biết đây là trường học chứ đâu phải là phòng cậu đâu đúng không? Tuy là không có nhiều người qua lại trong khu trường cũ này, nhưng lỡ có ai đó thấy chúng mình thì cậu tính sao? Kể cả có là điều kiện trao đổi thì cậu cũng hơi quá quắt rồi đó”
Sendai-san bày ra một đống các lý do để từ chối điều kiện của tôi, quả đúng như tôi nghĩ.
“Cậu không làm được cũng không sao đâu nè?”
Khi tôi hỏi vậy, Sendai-san bắt đầu nhìn ra ngoài cửa phòng học.
Đôi đồng tử của cô ấy cứ lung lay, không biết là cô ấy đang nghĩ gì.
Trong lúc cô ấy còn đang do dự thì tôi quyết định luôn.
“Vậy không có trao đổi gì hết. Cũng không sao. Giờ tôi về đây, nên nhớ lát nữa tới nhà tôi đi đó Sendai-san”
Có muốn nói chuyện thêm thì lát nữa về nhà tôi nói cũng chẳng sao.
Dù là tôi chẳng muốn nói chuyện thêm đâu vì Sendai-san cứ toàn hỏi về những thứ mà tôi không muốn nhắc tới, nhưng ít ra vẫn tốt hơn là cứ tiếp chuyện với cô ấy ở đây. Nếu là ở nhà thì tôi có thể ra lệnh ép cô ấy kết thúc câu chuyện.
Tôi bắt đầu đứng lên rồi cầm lấy cặp của mình lên. Vừa lúc tôi định rời đi thì Sendai-san gọi tôi lại.
“Khoan”
Nói rồi, trước khi tôi kịp mở miệng ra thì Sendai-san đã đem một chiếc ghế ra chỗ tôi.
“Ngồi xuống đi. Cậu muốn tớ liếm chân cho mà đúng không?”
“Cậu cứ phải gượng ép làm gì”
“Tớ không có gượng ép. Cậu cứ trật tự mà ngồi xuống đi”
“Lỡ có ai thấy thì sao?”
“Tới lúc đó thì tớ sẽ bảo là do tớ bị Miyagi ra lệnh cho làm thế nên không sao hết”
“Tôi thì thấy có sao à nha”
“Cậu có không sao hay có sao thì tớ cũng kệ, là tự cậu đưa ra điều kiện đó thôi, nên ngồi xuống mau”
Mới vừa rồi Sendai-san vẫn còn đang do dự cơ mà.
Lẽ ra cái điều kiện này phải là thứ không thể chấp nhận nổi chứ, vừa rồi cô ấy còn chẳng thể nào dễ dàng quyết định được cơ mà. Thế mà cô ấy vẫn chấp nhận nó.
“Điều đó” có lẽ là điều mà Sendai-san thực sự muốn, cho dù có phải ngậm đắng nuốt cay chấp nhận cái điều kiện tôi đưa ra.
Và có vẻ cái thứ đó cũng chẳng hay ho lắm với tôi rồi đây.
“……Phải đi xa tới mức này, rốt cuộc Sendai-san muốn gì?”
“Chẳng phải tớ vừa bảo là tớ muốn sờ vào cậu à”
“Có thật là chỉ có vậy thôi không?”
“Thật. Tớ sẽ không làm bất cứ điều gì khiến Miyagi nổi giận đâu”
Sendai-san nói, mắt nhìn thẳng về phía tôi.
Giọng nói điềm đạm đó cho thấy cô ấy không hề nói dối. Nhưng tôi không thể hiểu nổi tại sao cô ấy lại chấp nhận liếm chân tôi chỉ để chạm vào tôi ở mức đủ để tôi không nổi giận. Mà khoan, ngay từ đầu cũng chẳng có lý do gì để mà cô ấy muốn như vậy, tôi cũng làm gì có cái gì khiến cô ấy muốn như vậy đâu. Mà ngay từ đầu, tôi còn không nghĩ là cô ấy đang nghiêm túc cơ.
Thế nhưng, bây giờ, Sendai-san chỉ nhìn vào một mình tôi thôi. Điều ấy làm cho việc tại sao Sendai-san lại chấp nhận điều kiện trao đổi trở nên kém phần quan trọng.
Chiếc nút thứ hai trên áo sơ mi của Sendai-san được cởi ra, lộ ra sợi dây chuyền. Chừng nào sợi dây chuyền ấy vẫn còn trên cổ cô ấy thì tôi vẫn sẽ cảm nhận được rằng Sendai-san thuộc về mình.
Từ giờ tới lúc tốt nghiệp, Sendai-san chỉ được phép nhìn vào duy nhất một mình tôi thôi, và lúc này đây, điều đó đã thành sự thật. Khi nghĩ như vậy thì tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa.
“Mau ngồi xuống đi Miyagi”
Người đã bày ra cái điều kiện trao đổi này là tôi.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế, nhưng không phải là làm theo lời của Sendai-san, mà là để chịu trách nhiệm với chính lời nói của mình. Sendai-san từ từ quỳ xuống. Và rồi, cô ấy cởi chiếc giày cùng với vớ của tôi ra.
Cánh cửa của căn phòng nhạc cụ đang được đóng chặt.
Dẫu vậy, có lẽ là do vẫn còn lo sợ, nên Sendai-san cứ nhìn ra phía lối đi vào.
Ở bên ngoài hành lang không có giọng nói hay tiếng bước chân nào cả, chỉ có duy nhất tiếng hơi thở nhẹ nhàng của cô ấy là thứ mà tôi nghe thấy.
Từng ngón tay cô ấy bắt đầu trườn lên trên khắp chân tôi, chứ không phải chiếc lưỡi của cô ấy.
Những ngón tay đó cứ nhẹ nhàng ấn vào chân tôi làm tôi có cảm giác nhột, nên tôi đá một cái vào chân Sendai-san.
“Không phải thế, liếm đi”
Phản ứng lại với lời nói đó, Sendai-san nắm lấy gót chân tôi. Bàn chân tôi được nâng lên một chút, và rồi, khuôn mặt của Sendai-san bắt đầu tiến lại gần. Có thứ gì đó chạm vào mu bàn chân tôi, nhưng lại không ẩm ướt như chiếc lưỡi. Tôi nhận ra ngay đó là đôi môi của cô ấy. Cô ấy chạm môi mình lên mu bàn chân tôi vài lần, tạo ra những tiếng động nhỏ.
Trông Sendai-san không chịu nghe theo mệnh lệnh mà liếm chân tôi, tôi ấn mạnh chân mình vào môi cô ấy để phản đối, thì có một thứ gì đó ấm nóng hơn, ướt át hơn đôi môi bắt đầu di chuyển tới mắt cá chân tôi.
“Vầy là được chưa?”
Sendai-san nhìn lên rồi hỏi.
“Chưa được”
Làm gì có chuyện đó hả.
Sau cùng thì chính Sendai-san là người quyết định đồng ý làm điều này cơ mà.
Làm gì có chuyện cô ấy làm cho qua loa để mà lừa tôi rồi gọi thế là xong được. Tôi không cho phép điều đó.
“Liếm cho đàng hoàng đi. Đấy chỉ là đặt môi cậu lên thôi chứ có gì đâu”
“Tớ thấy nó có khác nhau đâu”
“Có đấy”
Khi tôi khẳng định vậy, Sendai-san kéo chân tôi ra rồi cắn vào ngón cái chân tôi. Dù là cô ấy có nương tay, nhưng do hàm răng cô ấy rõ là đã áp một lực đáng kể lên đó nên thực sự vẫn rất đau. Tôi định mở miệng ra cằn nhằn. Nhưng trước khi tôi kịp nói gì thì cô ấy bắt đầu liếm mu bàn chân tôi.
Cô ấy trườn đầu lưỡi mình quanh mu bàn chân tôi, rồi bắt đầu liếm lên tới mắt cá chân.
Cảm giác ấm ấm từ chiếc lưỡi trườn lên da mình thế này, có lẽ cũng không đến nỗi tệ.
Vào hôm đầu tiên mà tôi bảo Sendai-san liếm chân tôi, dù là chính bản thân mình nói ra, nhưng lúc đó tôi vẫn thấy khá là khó chịu. Thế nhưng, khi đó, cứ nghĩ đến việc một người chẳng hề có gì hợp cạ với tôi như Sendai-san lại nghe theo mệnh lệnh của tôi mà liếm chân tôi thế này, đem lại cho tôi một cảm giác như mình là thánh vậy.
Nhưng mà bây giờ thì khác rồi.
Chiếc lưỡi đang lướt bên trên từng đốt xương trên chân tôi khiến tôi cảm giác như có dòng điện đang chạy dọc theo xương sống mình. Cái cảm giác ấy khác hoàn toàn với cảm giác khó chịu khi đó.
Khi tôi áp một lực nhẹ lên chân mình và ấn vào lưỡi Sendai-san thì đầu lưỡi cô ấy như dính vào chân tôi. Và rồi, không chùn bước, cô ấy ấn lưỡi về lại phía tôi.
Trong căn phòng không được ấm cúng cho lắm này, thân nhiệt của cô ấy thực sự làm tôi cảm thấy rất thoải mái. Cùng lúc, tôi cảm thấy bất mãn với Sendai-san, vì tuy vẫn có thể chấp nhận cái điều kiện trao đổi này, song có những lúc cô ấy không chịu làm theo điều mà tôi muốn.
Tại sao.
Tại sao Sendai-san lại phải học trường đại học ngoại tỉnh cơ chứ.
Dù cứ ngoan cố muốn tôi thay đổi nguyện vọng của mình, cô ấy lại chẳng hề có ý định thay đổi nguyện vọng của chính bản thân cô ấy.
Không, lý do tại sao Sendai-san muốn chọn một trường ngoại tỉnh có lẽ là vì hoàn cảnh của cô ấy với gia đình mình, tôi biết chứ. Nhưng mà, dù là cô ấy dám làm cả những thứ thế này ở trường, vậy mà khi mà tôi nói “ở lại đây đi”, cô ấy lại chẳng thèm đoái hoài đến, điều đó làm tôi phát cáu.
Dù tôi có thể đoán ra được lý do là gì, nhưng tôi không thể chấp nhận được.
Đó là lý do tại sao tôi không muốn nói cho Sendai-san biết.
Tuy là tôi đã bảo với Maika là mình có ý định xin vào trường mà cậu ấy đang nhắm vào, nhưng tôi không muốn nói điều đó với Sendai-san, vì tôi không muốn Sendai-san nghĩ rằng tôi đang theo đuổi cô ấy.
Nhưng mà, tôi cũng hơi tò mò.
Nếu như giờ tôi nói điều đó cho Sendai-san biết, thì liệu chiếc lưỡi đang liếm chân tôi kia, đôi môi kia, và cả giọng nói tuy dịu dàng lại không mấy dịu dàng đối với tôi kia, sẽ nói gì với tôi?
“Vẫn còn phải làm tiếp hả Miyagi?”
Phát ra từ cô ấy là những điều khác với điều mà tôi muốn biết.
“Tiếp đi”
Tôi đá nhẹ vào cô ấy.
Trong một khắc, Sendai-san nhau mày lại, và rồi ánh mắt cô ấy nhanh chóng chĩa xuống phía dưới.
Thế nhưng, có thứ gì đó không phải lưỡi cô ấy đang chạm vào chân tôi. Những ngón tay mảnh khảnh đó vuốt ve mắt cá chân và lướt lên tới bắp chân tôi. Cô ấy vén váy tôi lên, đôi môi ấy nhẹ nhàng chạm vào chân tôi, và rồi chiếc lưỡi bắt đầu bò lên đó.
Chiếc lưỡi ấy như vuốt ve chân tôi nhẹ nhàng, đôi lúc cũng hơi thô bạo.
Rõ ràng là cách liếm của cô ấy khác với lúc trước, nên theo phản xạ, tôi rút chân mình về, nhưng lại nhanh chóng bị kéo ra lại.
Cứ như con tim của tôi đang bị co bóp lại vậy, cảm giác khó thở quá.
Sendai-san cứ tiếp tục liếm chân tôi như đang cố lau sạch đi thứ chất lỏng vừa bị đổ lên sàn vậy.
Thế này không ổn rồi.
Dù không muốn nghĩ về nó, nhưng những ký ức đó đang hiện lên lại trong tôi.
Vào hôm cuối cùng của kỳ nghỉ hè, ngay tại căn phòng tôi, Sendai-san đã—.
Tôi lấy một hơi thật sâu, rồi thở ra, đem những ký ức của ngày hôm đó theo.
Mỗi lần tôi mất cảnh giác là mọi thứ lại trở nên vậy.
Hôm trước, kể cả lúc tôi ra lệnh cho Sendai-san liếm tay tôi cũng vậy, cô ấy cũng không tuân lệnh tôi như bình thường. Cô ấy liếm tôi theo một cách khiến tôi có cảm giác rằng hành vi đó còn một ý nghĩa nào khác nữa cơ.
“Stop. Đủ rồi”
Tôi đẩy đầu Sendai-san ra khỏi đầu gối mình.
Nhưng thay vì thả tôi ra thì cô ấy bắt đầu mút mạnh, rồi cắn yêu lên chân tôi.
Hồi nghỉ hè, tôi đã nghĩ là có làm thế này với Sendai-san cũng không sao. Điều đó đúng, không sai, nhưng tôi không nghĩ bây giờ là thời điểm thích hợp để làm những thứ như vậy.
Tôi đúng là sai lầm khi đã nghĩ cứ tiếp tục thế này cũng không sao mà.
Những thứ cảm xúc đang hướng về phía Sendai-san này không phải là điều tốt.
“Khoan đã Sendai-san, dừng lại đi”
Ở trong góc phòng nhạc cụ, tuy là tôi không có lớn tiếng, nhưng không thể nào có chuyện Sendai-san không nghe thấy tôi được.
Thế nhưng, Sendai-san lại kéo váy tôi lên tới giữa đùi rồi đặt môi cô ấy vào mặt trong đùi tôi.
Phần thịt bị lộ ra tiếp xúc với không khí lạnh lẽo trong căn phòng lẽ ra phải cảm thấy lạnh, song phần bị Sendai-san chạm vào lại có cảm giác rất nóng.
Đôi môi cô ấy lại một lần nữa ấn mạnh vào đó, và rồi tôi nghe thấy một tiếng “chụt”.
——Nếu cứ tiếp tục hơn thế này nữa sẽ không ổn chút nào.
Trong lúc tay cô ấy đang thò vào sâu bên trong chiếc váy, tôi cố đẩy đầu Sendai-san ra xa.