Shuu ni Ichido Classmate wo Kau Hanashi ~ Futari no Jikan, Iiwake no Gozen'nen ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - 56. Sendai-san toàn làm những điều thừa thãi (2)

Cái này không được, cái kia cũng không được. 

Suốt cả 30 phút đồng hồ trải đồ lên giường rồi cất vào lại trong tủ đồ, tôi vẫn chẳng biết nên mặc bộ nào ra ngoài nữa.

Hầy, tôi biết là quần áo thôi thì cái gì mà chả được chứ.

Dù hôm qua vẫn chưa quyết định được là nên xem phim gì, nhưng chúng tôi vẫn thống nhất địa điểm với nhau rồi.

Một nơi mà chúng tôi không hay đến, cũng là nơi mà học sinh trường bọn tôi cũng chẳng bén mảng tới làm gì.

Để ra tới tận đó thì chúng tôi phải bắt tàu điện ra.

Không một ai biết rằng tôi và Sendai-san đang bí mật gặp nhau sau giờ học, và việc chúng tôi qua lại với nhau vào kỳ nghỉ hè cũng là thông tin tuyệt mật nốt. Vì không muốn đi chỗ nào có khả năng chạm mặt người quen, nên chúng tôi phải chọn chỗ nào đó xa xa một chút.

Cứ tới trạm tàu điện rồi bước lên tàu thôi. 

Chỉ để đi xem phim thôi mà chúng tôi tốn nhiều thời gian đi tàu phết. Cơ mà do hẹn nhau vào buổi chiều nên tôi vẫn còn chút thời gian.

“Chắc thế này là được ha”

Áo sơ mi trắng với quần jeans.

Hôm trước, lúc đi ra ngoài với đám Maika thì tôi còn phải kỹ lưỡng chọn đồ để mặc.

Cơ mà lần này là đi với Sendai-san thôi, không cần phải tốn công tốn sức vậy làm gì.

Không lề mề nữa, cứ chọn đại một bộ là được rồi, khỏi phải nghĩ ngợi.

Tôi nhanh chóng chọn ra một bộ rồi cất đi đống quần áo mình vừa bày ra. Vừa nghĩ xem có nên buộc tóc lên không, tôi vừa kéo màn cửa ra. Nhìn qua cửa sổ, ánh mặt trời đang toả xuống vừa chói lọi nhưng cũng vừa chói mắt nữa.

Trông nóng muốn chảy mỡ luôn.

Cứ thế mà ra ngoài chắc tôi cháy da luôn quá, nên thay vì buộc tóc lên thì tôi lại bôi kem chống nắng lên da. Nhìn vào đồng hồ, có vẻ vẫn còn hơi sớm quá.

Tôi thở dài.

Cho dù là những lời đó của Sendai-san có lẽ chỉ là đùa thôi, tôi vẫn thấy nặng lòng. Có bộ phim này tôi rất muốn xem, nhưng tôi không biết ý Sendai-san thế nào. Mà nếu như cô ấy có đang để ý bộ phim nào đó thì tôi cũng không biết mình có muốn xem nó không nữa.

Có rất nhiều thứ về Sendai-san mà bạn bè cô ấy rất rõ, nhưng tôi lại không hề biết.

Như là bộ phim yêu thích, thể loại nhạc yêu thích, hay cả những món ăn yêu thích nữa.

Những điều như thế, bạn bè cô ấy chắc hẳn sẽ biết, còn tôi thì chưa một lần nghe cô ấy kể.

Lấy một hơi thật sâu rồi thở ra, tôi vỗ vào má mình.

Hôm nay chúng tôi chỉ giả làm bạn thôi.

Chẳng phải điều gì khó cả.

Chỉ cần dành thời gian với Sendai-san như lúc đi chơi với đám Maika là được rồi. Cho dù mấy bộ phim mỗi đứa chúng tôi muốn xem có khác đi chăng nữa thì kiểu gì cũng có cách thoả hiệp thôi, và trước giờ dù có khác khẩu vị thì tôi với đám Maika đều vẫn giải quyết được ổn thoả với nhau cả.

“Có hơi sớm một chút, chắc cũng không sao”

Tôi cầm túi xách lên rồi rời khỏi khu chung cư.

Mới đi được có tầm mười phút thôi mà tôi đã chảy mồ hôi nhễ nhại, ướt hết cả áo tôi rồi. Tiếng ve sầu kêu cùng với tiếng xe cộ qua lại còn làm thời tiết như nóng hơn nữa, khó chịu thật.

Tôi chạy vô bóng râm của toà nhà nào đó rồi dừng chân lại.

Mà giờ nghĩ lại thì nhà Sendai-san cũng cách đây không xa lắm. Nên nếu tới cùng một chỗ thì cũng có khả năng sẽ đi chung chuyến ấy nhỉ.

Tuy không có ý định tìm cô ấy, nhưng tôi lại bất giác nhìn xung quanh.

Làm gì có chuyện cô ấy ở đây được.

Tôi đi qua cổng soát vé rồi lên chuyến tàu mà tôi không hay đi. Cả ở cái trạm ga nóng oi bức kia, lẫn trên khoang tàu cũng chẳng mát mẻ hơn mấy, tôi đều không phát hiện ra gương mặt quen thuộc nào.

Sau khi băng qua một vài trạm thì tôi xuống tàu. Tôi bắt đầu hướng tới chỗ bức tượng kỳ quái mà chúng tôi hẹn làm điểm gặp mặt. Nhưng mà trước khi kịp tiếp cận thì mắt tôi đã bắt gặp Sendai-san đang đứng ở đó rồi.

Dù là đứng từ khoảng cách này, tôi vẫn có thể nhận ra Sendai-san, nhưng hôm nay cô ấy lại bận một bộ đồ trông rất khác với lúc tới nhà tôi, nên bầu không khí xung quanh cô ấy cũng thật khác lạ.

Bộ đồ áo không tay kết hợp với váy dài cô ấy đang mặc là thứ có thể thấy ở bất cứ đâu, và trông cũng không quá lạ thường. Tuy vậy, chúng lại rất hợp với cô ấy, và có lẽ vì vẻ ngoài cân đối của mình mà cô ấy trông khá nổi bật.

Cô ấy là kiểu người mà nếu tôi thấy thì tuyệt đối không gọi tên, mà có hẹn nhau đi chăng nữa thì cũng không muốn lên tiếng. Trong lớp, chúng tôi cũng không thân với nhau, và tôi có thể chắc chắn rằng tuyệt đối sẽ không có chuyện chúng tôi chung hội với nhau. Bây giờ Sendai-san trông giống lúc mới lên năm hai, như lúc mà chúng tôi vẫn chưa có mối quan hệ này vậy.

Tuy nhiên, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài lên tiếng gọi cô ấy.

Kìm lại tiếng thở dài, tôi tiến ba bước tới, và rồi Sendai-san bắt gặp ánh nhìn của tôi. Trước khi tôi kịp tiếp cận thì cô ấy đã vẫy tay gọi “Miyagi”.

“Xin lỗi. Cậu đợi lâu chưa?”

Thực sự thì cũng không phải là tôi tới trễ đâu. Vẫn còn khá khá thời gian mới tới giờ hẹn nên tôi không cần phải cảm thấy có lỗi gì cả, nhưng nếu là bạn bè nhau thì tôi nghĩ như vậy sẽ tốt hơn, nên tôi nói ra cho chắc ăn.

“Tớ vừa học ở trường dự bị xong là tới thẳng đây luôn nên có hơi sớm một chút”

Cô ấy vừa cười vừa nói vậy, nhưng tôi không biết là cô ấy đã đứng đây bao lâu rồi nữa. Sau một hồi nhìn tôi từ đầu tới chân, cô ấy nói.

“Miyagi trông không khác lúc ở nhà lắm nhỉ”

“Không cần phải đổi gì cả”

“Vậy à”

“Sendai-san lúc nào cũng thế này à?”

Có lẽ là do khoảng cách xa mà hồi trước lúc thấy Sendai-san đi với Ibaraki-san, tôi không có để ý mấy, nhưng giờ thì không khí xung quanh cô ấy hơi khác biệt so với lúc đó.

Do có hơi tò mò nên tôi hỏi, nhưng thực chất thì việc ăn diện khác biệt vào mỗi dịp khác nhau cũng chẳng phải là hiếm thấy, nên cũng không cần phải làm to chuyện. Nhưng cô ấy lại tỏ ra hơi nghiêm túc, tay nắm váy.

“Ừ mà sao, lạ lắm hả?”

“Không có gì. Tôi bất chợt hỏi thôi”

“Trông không kỳ là được rồi. Trước mắt thì cứ đi ra đó đi ha”

Vừa tung tăng chiếc váy, Sendai-san vừa bắt đầu bước đi. Đích đến thì khỏi nói cũng biết là rạp chiếu phim, nên tôi bước theo cô ấy vào bên trong trạm tàu rồi đi lên thang máy. Sau khi lên vài tầng, chúng tôi ra khỏi thang máy, và ập vào mắt tôi là những tấm áp phích được dán lên tường.

“Có phim nào cậu muốn xem không?”

Sendai-san vừa nhìn mấy tấm áp phích vừa hỏi tôi.

“Có thì cũng có…”

“Tức là có rồi. Bộ nào đó?”

Tôi nói ra tựa phim Nhật được chuyển thể từ bộ romance manga mà tôi có mua.

“À—, là bộ đó à. Hình như là bộ mà Umina cũng bảo là muốn xem thì phải”

“Ibaraki-san á?”

“Nghe bảo cô ấy thích cái anh nào diễn vai đối tượng của nữ chính ấy”

“Ra là thế”

Tôi lẩm bẩm trả lời rồi định hỏi “Vậy Sendai-san có thích người đó không?”, song lại nuốt ngược vào trong, và thay vào đó lại hỏi một câu khác nghe không thể bình thường hơn.

“Vậy Sendai-san có phim nào muốn xem không?”

“Có”

Và rồi thứ phát ra từ miệng cô ấy là tựa đề của bộ phim mà tôi không muốn nghe nhất.

“Cậu muốn xem cái đó à?”

“Khá hợp với không khí mùa hè mà. Miyagi có xem được phim kinh dị không?”

Được chết liền đó.

Cái bộ phim mà Sendai-san muốn xem là bộ phim kinh dị loại B được dựng bối cảnh trong trường học. Trông cô ấy chẳng giống loại thích xem phim kinh dị chút nào. Còn tôi, tới quảng cáo còn chẳng dám xem nữa là cả bộ phim.

Nếu mà phải xem bộ phim đó thì tôi muốn quay đầu lại và lập tức phóng thẳng về nhà, nhưng tôi lại không muốn nói cho Sendai-san biết vì kiểu gì cô ấy cũng sẽ lôi tôi ra làm trò cười cho mà coi.

“……”

“À rế, Miyagi là loại người không chịu được phim kinh dị à~?”

Sendai-san tra hỏi trong lúc tôi nín họng.

“Không phải không chịu được. Chỉ là tôi muốn xem phim khác thôi”

“Chắc là thế rồi. Chắc cậu là kiểu người không đi vệ sinh vào ban đêm được vì sợ ma hiện ra phải hông nè”

“Không phải!”

“Nếu không phải thì chọn phim kinh dị nha?”

Sendai-san vừa nói vừa trông có vẻ thích thú lắm.

Biết là kiểu gì cũng thành ra thế này nên tôi mới không nói đó. Nhưng mà nếu giờ cứ vô xem phim kinh dị thì đời tôi coi như đặt dấu chấm hết ở đây.

“…Tôi không tin vào mấy thứ như ma cỏ gì, nhưng lỡ như tới đêm lại có cái tay chui ra từ trong toilet thì sao”

Cảm giác như sau lưng có thứ gì đó.

Tôi biết chắc là chẳng có gì cả, nhưng đôi lúc ở nhà một mình như vậy khiến tôi không được an tâm và bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Những lúc như vậy thì có cánh tay chui ra từ trong toilet cũng là điều dễ hiểu.

“Miyagi nè, phụ huynh cậu về nhà trễ lắm à?”

Không chỉ là trễ đâu mà bình thường là còn không về luôn ấy. Nhưng tôi lại không muốn nói điều đó ra nên chỉ có thể ngậm miệng lại, và rồi Sendai-san vừa khúc khích vừa nói.

“Thôi được rồi, mình xem bộ mà Miyagi muốn xem đi ha. Lỡ như tới đêm mà cậu không đi vệ sinh được thì khổ lắm”

“Cậu đang lôi tôi ra làm trò cười đúng không?”

“Không có mà. Chỉ là, Miyagi thích mấy bộ happy ending mà đúng không? Bộ này đâu phải HE đâu nhỉ”

Trong nguyên tác của tựa phim mà tôi muốn xem thì tới cuối nữ chính sẽ chết. Như Sendai-san nói, bộ đó không phải HE, nhưng tới cuối thì nữ chính vẫn kết đôi được với chàng trai mà cô ấy thầm thương trộm nhớ, nên là kết cục cũng không phải quá cay đắng.

Nhưng mà giờ thì tôi lại thấy quan ngại với trí nhớ của Sendai-san hơn là bộ phim đó.

Quả thật trước kia tôi có nói là mình không thích bộ nào không có HE, nhưng cũng chỉ có một lần thôi.

“Nhớ kỹ ghê ha”

“Do cậu spoil tớ đó. Tớ hận cậu”

Sendai-san nói với tông giọng mà tôi cũng chẳng biết là đang đùa hay thật nữa.

“Cuối cùng thì cậu cũng đọc hết đó thôi”

“Ừ. Thế, phim đó không có HE đó, cậu vẫn xem à?”

“Có không phải HE thì tôi vẫn thích”

“Vậy thì mua vé thôi”

Sendai-san mỉm cười với tôi rồi quay đi.

Hôm nay cô ấy cười nhiều hơn bình thường.

Vì chúng tôi là bạn à.

Cho dù lý do có là thế đi chăng nữa thì Sendai-san hôm nay khác hẳn với hôm qua, làm lòng tôi cứ thấy không yên.