Đã vào tháng bảy, nhưng ánh nắng chưa gay gắt lắm.
Tôi dừng chân, ngước lên nhìn bầu trời. Sáng nay, lúc rời khỏi nhà, trên trời không hề có một gợn mây, vậy mà giờ đã bị phủ kín mù mịt, gợi cảm giác trời sắp đổ mưa, nhưng cũng có thể sẽ không rơi giọt nào cả. Đáng lẽ mùa mưa đã kết thúc và bắt đầu vào hè rồi, nhưng xem chừng bầu trời sau giờ tan trường này vẫn chưa chịu công nhận mùa hè.
Tại cái thời tiết dở dở ương ương này mà tôi phân vân không biết có nên đi la cà hay không.
Vì về sớm cũng chẳng có ai ở nhà.
Một mình giết thời gian trong căn nhà trống rỗng, một mình ăn tối trong gian bếp không người.
Chỉ vì những điều đó mà về nhà sớm cũng chẳng ích lợi gì, nên thà ghé đây đó trước khi về còn hơn, ngặt nỗi đang giết thời gian ở nơi nào đấy mà trời đổ mưa thì phiền lắm. Vì không mang theo dù nên tôi sẽ phải đội mưa đi về, đã vậy còn phải sấy khô đồng phục bị ướt thì lợi bất cập hại. Cho dù tôi lấy lí do đồng phục bị ướt để nghỉ học ngày mai cũng chẳng ai trách mắng, nhưng ở nhà một mình chán chết.
Mưa, không mưa, mưa.
Tôi chậm chạp lê bước đến trước tiệm sách, bèn ngước lên nhìn trời lần nữa.
Vừa cảm giác rằng mây mù ùn ùn kéo đến vừa cảm giác không có gì thay đổi. Tôi mong bầu trời trong xanh lại như trước, nhưng xem chừng không được toại nguyện rồi.
Dạo trước, tôi vừa ghé vào tiệm sách với Maika rồi, nên không muốn mua thêm cuốn nào nữa. Tuy nhiên, tiệm sách mà tôi thường xuyên ghé qua từ khi vào cấp ba này có cách trưng bày rất tinh tế, nên dù muốn mua sách hay không thì vẫn có thể thoải mái giết thời gian được.
Thế là tôi đánh cược rằng trời sẽ không mưa rồi bước vào tiệm sách, đi tới kệ truyện tranh. Tôi tìm được tựa truyện khá cuốn hút nhưng do dự không biết có nên cầm lên hay không. Nếu mua, thì tôi nghĩ mình muốn mua vào một ngày đẹp trời nào đó hơn là cái ngày lúc nào cũng trực đổ mưa như hôm nay, sau khi lướt qua kệ tiểu thuyết, tôi đi tiếp đến khu tạp chí. Trang bìa của những quyển tạp chí được xếp ngay ngắn thành chồng đã lọt vào tầm mắt, nhưng tôi chẳng thấy cuốn nào thú vị nên thử nhìn sang bên trái.
“A!”
Tôi bất giác phát ra tiếng.
Thỉnh thoảng tôi vẫn nhìn thấy khuôn mặt ấy trong tiệm sách này.
Học cùng trường, cùng lớp với tôi.
Người mà tôi vừa bắt gặp là Sendai-san, nhưng chỉ đơn thuần là bạn cùng lớp, không hơn không kém, tự nhiên làm tôi nghĩ “Xui thật”.
Dù không mấy hứng thú với đống tạp chí lấp la lấp lánh mà cô ấy đang xem, nhưng nhìn trang bìa thôi cũng đủ để giết thời gian, nên tôi muốn đứng lại đây thêm chút nữa. Cơ mà đứng chung khu vực với cô gái đang mặc cùng bộ đồng phục đó làm tôi thấy không thoải mái. Sendai-san là một người hoàn toàn xa vời với tôi, và nếu cô ấy lại gần chỗ này cũng khó xử nữa. Thế nên, chỉ cần nhìn mặt cô ấy đã đủ khiến tôi muốn tránh xa khu vực này.
Tôi lặng lẽ thở dài.
Đằng nào, Sendai-san cũng không nhận ra tôi.
Từ trước đến nay, cô ấy chưa từng để ý đến tôi lần nào, nên chắc chắn hôm nay cũng sẽ không phát hiện ra. Ngay từ đầu, tôi nghi là Sendai-san còn chẳng nhớ tên tôi, thậm chí là không nhớ mặt tôi luôn ấy chứ.
Qua đó mới thấy, thế giới mà tôi và cô ấy đang sống hoàn toàn khác biệt.
Giữa tôi và cô ấy bị ngăn cách bởi một lằn ranh vô hình.
Nhưng chỉ cần đến trường là có thể nhận thấy rõ ràng.
Các bạn cùng lớp đều được chia “màu” và những đứa cùng màu thường tụ lại với nhau. Do đó, trong lớp đã được chia ra theo ranh giới hẳn hoi, tuyệt đối không có chuyện màu sắc trộn lẫn vào nhau. Đương nhiên, màu của tôi khác với Sendai-san. Thực tế cũng có thể đổi nhóm qua lại, nên thông thường, tôi không quá bận tâm tới chuyện đó, nhưng khi tiến vào khu vực mà bản thân không nên tới, sẽ thấy khó chịu vì không quen với môi trường đó.
Còn Sendai-san là kiểu người không cần cảm nhận sự khác biệt môi trường kiểu đó.
Cô ấy dễ dàng vượt qua mọi rào cản, thích đến chỗ nào trong lớp thì đến.
Tôi nghĩ mình và cô ấy khó lòng thấu hiểu được nhau.
Trước khi rời khỏi khu vực tạp chí, tôi lén nhìn Sendai-san lần nữa.
Cô ấy đang làm vẻ mặt trăn trở, nhìn chằm chằm vào bìa cuốn tạp chí lấp lánh. Nhắc mới để ý, lúc tôi bắt gặp lần trước, cô ấy cũng nhìn tạp chí với vẻ vô cùng đăm chiêu giống hệt bây giờ. Còn khi ở trường, cô ấy rất cởi mở, lúc nào cũng vui tươi nên ấn tượng khác hẳn.
Dẫu vậy, việc cô ấy là tuýp thu hút ánh nhìn của người khác vẫn không thay đổi.
Lúc ở trường, dù không bằng Ibaraki-san nhưng cô ấy vẫn rất nổi bật.
Biết đâu chỉ là do cô ấy trang điểm nhẹ nên nhìn đẹp thôi không chừng.
Tôi quay lưng với Sendai-san, rời khỏi khu vực tạp chí. Đi đến kệ truyện tranh lần nữa, cầm lên cuốn mà lúc nãy tôi do dự có nên mua hay không, rồi trả lại lên kệ, đi xem dãy tiểu thuyết. Lượn một vòng quanh tiệm sách, tôi trở lại khu vực tạp chí. Không thấy bóng dáng Sendai-san đâu nữa. Và vì tôi cũng không phải kẻ bám đuôi đi theo để rình rập cô ấy, nên tôi quyết định hướng ra cửa đi về.
Thế rồi tôi khựng lại khi nhìn thấy Sendai-san đang lục lọi gì đó trong cặp trước quầy thu ngân.
Cô ấy làm gì thế nhỉ?
Tôi hoàn toàn bị cuốn hút bởi dáng vẻ luống cuống của cô ấy mà nếu trên trường sẽ không bao giờ thấy được.
Dẫu biết mình không nên lại đó nhưng vì quá hiếu kì nên tôi không thể cưỡng lại được mà đến gần, thì nghe thấy những từ lấp lửng như “Ơ, ủa” với giọng bối rối. Nhìn lên thì máy tính tiền đã hiển thị giá, nhưng chưa thấy dấu hiệu thanh toán. Xem ra cô ấy quên mang theo ví rồi.
Nhìn cô ấy hốt hoảng làm tôi dâng trào cảm giác gần gũi đến lạ.
Trong ví của tôi có đựng một phần số tiền tiêu vặt phải nói là quá nhiều so với lứa tuổi. Đưa tiền cho Sendai-san ở đây cũng chẳng khiến tôi gặp trở ngại gì. Cơ mà tôi nghĩ nhìn một Sendai-san luôn chỉn chu trên trường gặp rắc rối và phải rời khỏi tiệm sách mà không mua được gì cũng hề hước phết.
“Em xin trả lại…”
Tôi nghe thấy Sendai-san mở lời.
Theo phản xạ, tôi vừa lên tiếng và chuyển động cơ thể.
“Em thanh toán ạ.”
Tôi nghe thấy tiếng “Ể?” kinh ngạc của Sendai-san, cùng lúc cũng tiến lại gần cô ấy rồi rút tờ 5.000 yên từ trong ví ra đặt lên khay tính tiền.
“Sendai-san, dùng số tiền này đi.”
Chuyện này chẳng qua chỉ là ngẫu hứng, chứ không phải tôi đang làm ơn gì cả. Tất nhiên cũng không mong được cô ấy trả ơn.
Có lẽ chỉ là bản năng.
Tôi đưa ra 5.000 yên mà không mang bất cứ ý đồ nào. Biết đâu là do tôi thấy một phần bản thân hiện lên qua dáng vẻ luống cuống, bối rối mà thường ngày không thể thấy được của cô ấy, cũng có thể là do tôi muốn xem cô ấy trưng lên vẻ mặt thế nào khi tôi trả ra 5.000 yên. Chính tôi cũng không hiểu nổi, nhưng vì trong ví có sẵn tờ 5.000 yên nên tôi đã làm một chuyện mà bình thường sẽ không bao giờ nghĩ tới.
Ắt hẳn, chắc chắn chuyện chỉ có vậy thôi.
“Cậu là… Miyagi phải không nhỉ?”
Hóa ra cậu biết tên tôi.
Tôi vội nuốt lại lời định thốt ra. Tại Sendai-san đang làm vẻ mặt kinh ngạc, và vì tôi không ngờ sẽ nghe cô ấy gọi tên mình nên đến tôi cũng thấy thốt thoảng mà suýt nữa thì buột miệng nói ra một câu thừa thãi rồi.
“Dùng số tiền đó mà thanh toán.”
“Không cần đâu, tớ ngại lắm.”
“Đừng bận tâm.”
Vì hành động này chẳng mang ý nghĩa sâu xa nào cả, nên cô ấy quên luôn cũng được. Chứ cứ đứng lì trước quầy thu ngân mà đôi co vụ trả hay không trả ngớ ngẩn này thì bắt mắt quá. Lỡ bị ai đó nhìn thấy, rồi lên trường bị hỏi là đã nói chuyện gì với Sendai-san nữa thì phiền chết được, nên tôi muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Nhưng Sendai-san lại không chịu nhượng bộ.
“Không, trả lại cậu đấy.”
Tờ 5.000 yên đặt trên khay quay trở lại tay tôi. Tuy nhiên, tôi không định cất nó lại vào ví. Thế là tôi lại đặt 5.000 yên lên khay tính một lần nữa.
“Ưm, quý khách sẽ dùng số tiền này để thanh toán phải không ạ?”
Chị thu ngân xác nhận lại bằng giọng đầy hoang mang, nên tôi trả lời “Vâng, nhờ chị ạ”, lập tức tờ 5.000 yên được cất vào két. Trong lúc Sendai-san chờ nhận tiền thối thì tôi tranh thủ rời khỏi quầy thu ngân. Nhưng nhanh chóng bị cô ấy đuổi kịp.
“Miyagi, cảm ơn nha. Hình như tớ để quên ví rồi, may mà có cậu giúp.”
Tôi nghe thấy giọng nói trong trẻo bắt chuyện với mình, nhưng nếu thấy may vì được giúp thì làm ơn mặc kệ tôi đi. Trên trường, tôi và Sendai-san khác tầng lớp. Chưa kể, ở đây thì tôi là mấy đứa lởn vởn quanh kệ truyện tranh, còn Sendai-san là thì thuộc khu vực tạp chí bóng bẩy. Vì là hai con người thuộc về hai nơi khác biệt, nên phải tránh xa nhau ra mới thuận với tự nhiên.
“Đây là tiền thối, còn số tiền đã dùng thì mai tớ sẽ trả lại cậu trên trường.”
“Không cần trả lại đâu, cho cậu tiền thối luôn.”
Tôi không cần 5.000 yên.
Lỡ bị Maika bắt gặp đang giao dịch tiền bạc với Sendai-san trên trường, thể nào tôi cũng bị gặng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì với Sendai-san cho xem. Chuyện đó không hay ho chút nào.
Tôi quay lưng lại với Sendai-san rồi bỏ đi.
“Ơ, gượm đã, cậu làm khó tớ quá.”
“Tôi thật sự không cần, nên cho Sendai-san đấy.”
“Tớ không nhận đâu, trả lại cậu này.”
“Vậy thì vứt đi.”
“Vứt đi ư? Đây là tiền đó?”
Sendai-san nắm vai tôi lại.
Nếu không muốn vứt thì nhận đại cho rồi, nhưng cô ấy không muốn làm theo cách nào cả, rồi tiếp tục tự biên tự diễn.
“À, hay là vậy đi. Xem như tớ mượn luôn phần tiền thối này. Rồi mai tớ trả một thể.”
“Đã nói là được rồi mà, không cần phải trả đâu.”
Tôi gạt bàn tay đang nắm lấy vai mình rồi rời khỏi tiệm sách.
“Tớ sẽ trả. Tổng cộng là 5.000 yên bao gồm cả tiền thối, mai tớ trả cậu trên trường.”
Xem ra cô ấy vẫn tiếp tục đuổi theo tôi, và tôi còn nghe được chất giọng hơi đanh đá so với khi ở trên trường phát ra sau lưng mình. Dù cô ấy đang chơi chung với đám bạn mà chỉ cần nói cho 5.000 yên là sẽ thành thật xòe tay ra nhận, nhưng có vẻ cô ấy không phải tuýp người như vậy.
Nhây hơn tôi tưởng.
Chưa kể, còn ương ngạnh nữa.
Tôi vừa bước đi, vừa suy nghĩ xem nên làm thế nào để ép cô ấy nhận 5.000 yên đó.
Một cách nào đó buộc Sendai-san phải chấp nhận, à đâu, cho dù không chấp nhận cũng phải giữ lấy 5.000 yên.
Tôi cố gắng vắt não để tìm một cách như thế, và đã nảy ra một ý tưởng cực kì dở hơi.
“…Thôi thì, làm việc thay cho phần 5.000 yên đi.”
Tôi đưa ra đề xuất mà không thèm nhìn về phía Sendai-san.
Tiền là giá trị tương xứng với sức lao động làm ra.
Đúng là một đề xuất nhảm nhí, nhưng không có gì kì lạ cả. Bố tôi cũng đang đi làm kiếm tiền. Số tiền đang có trong ví của tôi đây là một phần kết quả mà bố đã đánh đổi tất cả mọi thứ từ ngày nghỉ, cho đến thời gian dành cho gia đình để làm việc.
“Ể? Làm việc ư?”
“Trước mắt cứ đến nhà tôi đã.”
Tôi dừng chân rồi quay lại nhìn Sendai-san.
“Hả? Đến nhà cậu là ý gì chứ? Đã nói để mai tớ trả tiền lại cho mà.”
“Nếu không đến thì coi như tôi cho cậu số tiền đó, cứ nhận đi.”
Sendai-san sẽ không đến và không cần đến cũng được.
Đồng nghĩa với việc tôi cho Sendai-san 5.000 yên.
Thế là hết chuyện.
Giờ về nhà chỉ có một mình cũng tẻ nhạt, nhưng tôi vẫn quay mặt lại với cô ấy.
Tôi nghe thấy tiếng thở dài.
Sendai-san cứ đứng yên ở đó là được.
Trước khi bước đi, tôi ngước lên nhìn trời lần nữa. Mây đen kéo đến dày đặc hơn trước khi tôi vào tiệm sách. Lúc này, không còn là “Có lẽ trời sẽ mưa” nữa, mà bầu trời đã đen nghịt báo hiệu rằng chắc chắn sẽ mưa.
Về càng sớm càng tốt. Tôi không muốn đồng phục bị ướt.
Đang nghĩ vẩn vơ mấy chuyện đó, thì tôi lại nghe thấy tiếng thở dài não nề hơn trước đó nữa.
“Nhà tôi có dù đấy.”
Không rõ Sendai-san có mang theo dù hay không, nhưng vì tiếng thở dài u uất của cô ấy mà tôi đã nói một câu bâng quơ.
“Trời ạ, nhà cậu ở đâu? Gần không?”
“Không xa lắm đâu, theo tôi.”
Tôi khẽ nói rồi bước đi và Sendai-san thật sự theo sau tôi.
Tôi chưa biết nên bắt Sendai-san làm gì nữa.
Cũng không rõ Sendai-san định làm gì.
Cơ mà, thỉnh thoảng gặp chuyện thế này cũng không quá tệ.
Không hẳn là tôi muốn bắt cô ấy làm gì đó, nhưng giờ về nhà chỉ có một mình thì chán lắm. Nên nếu có thêm Sendai-san, biết đâu sẽ có trò cho tôi giết thời gian. Mặc dù tôi cho rằng hai đứa không thể làm bạn tán gẫu với nhau được vì chẳng có đề tài nào chung để nói cả, nhưng vẫn hơn là cô đơn một mình.
Cho nên, tôi lặng lẽ đi về nhà mình.